Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký
-
Chương 41: Âm u chẳng đau xót [2]
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Lúc Sở Hạo vội vã trở về thì nhìn thấy nhóm tiểu nha hoàn cuốn khăn trải giường đi ra, trong tay còn đang cầm lọ, chén các loại. Thấy hắn, vài tiểu nha hoàn sắc mặt đầy sợ hãi, vội vàng cúi đầu hành lễ, cũng không dám thở mạnh một tiếng. Sở Hạo thấy máu dính trên khăn trải giường, nhất thời trong lòng luống cuống.
Rảo bước đi vào tẩm sương, hắn liền cảm thấy u ám. Phòng ốc nơi đây đều là kiến trúc cung đình, vừa cao thoáng vừa rộng rãi. Lúc trước khi xây thì đây vốn là bãi săn vây quanh, mùa đông ở đây không có người đến, bởi vậy không có buồng sưởi.
Nay ở đây như cái lò lửa, vẫn cảm thấy khí lạnh không tan.
Sở Hạo thấy đại phu bắt mạch cho Diệp Ngưng Hoan, Thụy nương và Lục Vân đều vây quanh ở bên cạnh. Thụy nương thấy Sở Hạo thì vội vàng nghênh đón: “Mới vừa rồi uống thuốc lại nôn, còn nôn ra máu.”
Sở Hạo nghe xong, trái tim bị hung hăng bóp chặt, làm cho tròng mắt hắn lóe lên. Hắn kìm nén không tiến lên, ngồi trên chiếc giường nhỏ trước song cửa sổ chờ đại phu bắt mạch. Đại phu là hắn gọi từ trong phủ tới, qua năm mới Thường Thế Hữu xin phép về quê, đã phái người đi gọi hắn, phỏng chừng hai ngày nữa mới có thể chạy về.
Một lát sau, đại phu tiến lại đây nói: “Điện hạ, phu nhân nàng đây là tâm chặn ức tắc, ngũ hỏa rừng rực. Người này thân thể hư nhược, sợ là không còn đủ sức nữa.”
Sở Hạo hiểu ý ông ta, khoát tay cho ông ta đi xuống. Thụy nương nhìn hắn một cái, ngoắc tay cho Lục Vân đi ra, mang theo mấy nha hoàn cùng đi ra.
Sở Hạo đi đến bên giường, vén rèm lên, nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan đang mở to mắt nhìn đỉnh giường, sắc mặt trắng bệch, môi lại đỏ tươi khác thường. Trước đó vài ngày thì phúng phính, nay toàn bộ đều nhừ hết. Chiếc cổ nhỏ nhắn làm như bấm một cái là sẽ gãy. Nàng nhìn thấy hắn, khẽ thở dài nhưng không nói chuyện, là không còn lời nào để nói.
Hắn ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ve hai má của nàng: “Ngày nào đó ta chết rồi, có phải nàng cũng lười khóc không?” Nói xong, một tay hắn dựng nàng dậy, nhìn đôi mắt của nàng, giọng nói không lưu loát, qua cổ họng rồi cuối cùng phun ra: “Hắn còn sống!”
Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, ánh mắt trở nên quái dị, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Hắn siết chặt nàng: “Hắn chưa chết, nàng vui lắm phải không?”
Nàng run càng lúc càng kịch liệt, như là khống chế không được, đột nhiên ngực phập phồng, bên môi lại hiện lên tia máu.
Sở Hạo đưa tay cầm vạt áo làm cái khăn che lại cho nàng. Thấy bộ dáng sống dở chết dở này của nàng, đáy mắt hắn có chút đắng chát, giọng nói cũng trở nên hung tợn: “Phun phun phun, nàng thử phun hết máu trong lồng ngực ra xem, cũng không theo họ hắn được!”
Cổ họng nàng phát ra một tiếng nấc, đôi mắt nhìn hắn lại rưng rưng. Sở Hạo ghìm nàng vào trong ngực, thở dài, nhẹ giọng nói: “Sự khoan dung của ta dừng ở đây, trong lòng nàng biết rõ.”
Diệp Ngưng Hoan không nói gì, nàng cũng không thể hỏi gì, càng không thể giải thích. Nàng không thể trách hắn giấu giếm, chỉ có thể tạ ơn hắn không giết. Nhưng dù là cái chữ tạ ơn này, nói ra cũng kích động hắn.
Nàng biết rõ sự ôm ấp tình cảm tế nhị này, chính vì biết rõ mà trái tim đau buốt. Bây giờ nói bất kỳ thứ gì đều bởi vì tình cảm không còn đơn thuần của Sương Lăng. Giống như lúc trước, bất luận hắn quan tâm nàng bao nhiêu thì cũng đều bởi vì mục đích tình cảm của hắn, khiến nàng cảm thấy không đơn thuần.
Ở nơi quý nhân này, rất khó để nói đến chuyện ôm ấp tình cảm. Đây không phải lỗi của hắn, chỉ trách bản thân nàng không cam tâm.
Hai người không nói nữa nữa, hắn chỉ siết chặt nàng tựa vào bên giường như vậy, tư thế này không thoải mái lắm nhưng nàng cũng không nhúc nhích, chỉ tựa vào lòng hắn đếm nhịp tim của hắn.
Thụy nương đang cầm một chén thuốc cẩn thận bước vào, dư quang khóe mắt Sở Hạo nhìn thấy, hắn đưa tay muốn nhận. Thụy nương sửng sốt một chút, cho là hắn muốn cạy miệng ra rót vào, không khỏi cứng mặt.
Mấy ngày nay hắn tức giận lên tận trán, Diệp Ngưng Hoan hai ngày đầu không chịu ăn cơm, hắn sốt ruột nên bấm hàm rót vào trong, giày vò kêu khóc om sòm, đám người hầu đóng giữ ở Nam Uyển này sợ tới mức cả ngày như bước trên băng mỏng.
Sau đó hắn có việc phải vào cung, không rảnh đi giày vò cổ họng Diệp Ngưng Hoan nữa. Hôm nay Diệp Ngưng Hoan lại nôn hết thuốc ra, còn nôn cả máu. Thấy hắn mặt đầy u ám đưa tay ra như vậy, Thụy nương thật sự không có cách nào khác đặt hết đồ vào trong tay hắn.
Nếu bàn về phần tâm tư này của hắn, Thụy nương đều hiểu rõ.
Bằng không, cần gì phải khuyên nhủ, chỉ là không muốn sau này hắn lại dằn vặt. Nếu Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng cùng chết có thể khiến cho hắn khoái chí, vậy thì không cần hắn động thủ, Thụy nương là người đầu tiên muốn giúp hắn. Cho dù Lục Huyền kia ân tình sâu nặng, chung quy hắn cũng chỉ là nô tài, huống hồ vẫn phải dựa vào tay Thái hậu mới có thể có Lục Sương Lăng hành xử bừa bãi của ngày hôm nay?
Nghĩ tới nghĩ lui mà cũng không tập trung được. Sở Hạo suy nghĩ không ngừng, làm sao chết thì có thể coi như xong việc?
Thụy nương nghiêm mặt một lát, cười nói: “Nay nàng không phải không chịu uống, hay là…” Sở Hạo không đợi bà nói xong liền cầm chén lại đây, tự mình uống một hớp trước, cảm thấy độ nóng vừa phải, vì thế đưa tới trước mặt Diệp Ngưng Hoan.
Hắn lúc này vẫn dựa vào, một tay vẫn siết chặt Diệp Ngưng Hoan, chỉ là khẽ buông lỏng một chút, hoàn toàn không có ý cạy miệng ra.
Diệp Ngưng Hoan nhìn nước canh trong chén, nàng thật sự là không có khẩu vị gì, trong ngực như thế núi sạt lở, lấp đầy hết, đâu còn chỗ nào có thể vào? Nhưng nàng vẫn run tay lấy muỗng trong chén, Sở Hạo thấy tay nàng run giống như lúc trước, lông mày nhíu lại đầy khó chịu. Tay lại vòng qua nàng cầm lấy cái chén, cầm muỗng đút cho nàng. Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Thụy nương bỗng nhiên có cảm giác hoa mắt.
Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn nuốt một ngụm, lập tức dạ dày sôi trào, nàng cố nén cơn buồn nôn, nhưng mắt lại rơm rớm. Hắn lại đưa muỗng sang đây: “Uống rồi phun cũng được, dù sao cũng tốt hơn không nuốt miếng nào.”
Trong mắt Thụy nương hơi phiếm hồng, vội vàng đưa lọ qua: “Đúng vậy.”
Diệp Ngưng Hoan thấp đầu, lại miễn cưỡng uống mấy ngụm, cuối cùng cũng đè nén không phun ra, đầu đau nhức, trước mắt lần lượt tối đen.
Sở Hạo cầm chén giao cho Thụy nương, nói: “Mấy người này không được, gọi mấy người lúc trước hầu hạ nàng lại đây.”
Ánh mắt Thụy nương sáng lên, bà gật đầu liên tục: “Đi, sai người tới đây đi.” Bà liếc Diệp Ngưng Hoan, nói với Sở Hạo: “Nhạc An Thọ đến đây…”
Gần đây bên ngoài cũng lộn xộn ghê gớm, Nhạc An Thọ lại đích thân chạy tới gọi người, phỏng chừng là Hoàng thượng cũng không nhịn được lâu, chỉ là Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn không biết điều này.
Sở Hạo ồ một tiếng, lại nhét Diệp Ngưng Hoan vào trong chăn lần nữa, nhìn nàng một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi Sở Hạo đi ra ngoài rồi, Thụy nương tự mình cầm chén ngồi bên cạnh Diệp Ngưng Hoan, cắn răng nói: “Ta chưa bao giờ thấy điện hạ ăn nói khép nép như vậy, nếu cô thật giày vò ngài ấy ruột gan đứt từng khúc, cũng đừng trách ta…”
Diệp Ngưng Hoan nói: “Thụy cô cô, ta muốn ăn mơ chua.”
Lời của nàng khiến Thụy nương nghẹn họng, bà nhìn nhìn một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp. Diệp Ngưng Hoan nói: “Dạ dày ta rất khó chịu, muốn kích thích khẩu vị một chút.”
“Biết rồi, để khi nào Đông Anh đến thì mang lại đây cho cô.” Thụy nương nhìn Diệp Ngưng Hoan, có chút lưỡng lự: “Điện hạ nói với cô cái gì? Sao lại muốn kích thích khẩu vị?”
“Sương Lăng còn sống.” Diệp Ngưng Hoan rũ mắt.
Thụy nương không lên tiếng nữa, chỉ bình tĩnh nhìn sắc mặt của nàng. Sương Lăng còn sống, đây quả nhiên là kim đan kéo dài mạng sống của nàng.
Nhưng mà làm khó điện hạ…
Sau này, sợ cũng phải dây dưa như vậy, đợi khi nào hắn từ bỏ ý định này thì thôi!
—
Trong tẩm sương người quỳ đầy đất, da mặt Sở Hạo căng cứng, hắn nhìn đồ vật bày trên bàn trang điểm mà sững sờ. Không thấy Diệp Ngưng Hoan!
Dưới mắt một đống người, cứ vậy mà biến mất!
Mấy ngày trước Nhạc An Thọ đến Nam Uyển tìm hắn, trong cung gấp rút triệu hắn không thể không đi, mãi đến lúc vừa rồi Thụy nương vội vã tới báo tin: Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng đều không thấy, hai người cùng nhau chạy.
Thụy nương nghiến răng nghiến lợi lòng nóng như lửa đốt, điện hạ vốn chịu uất ức hết thảy, đáng tiếc Diệp Ngưng Hoan kia gian xảo quá mức, còn có Lục Sương Lăng, quả thật chính là một đôi cẩu nam nữ!
Đông Anh, Lục Vân bị đánh gục ở trong phòng, thủ pháp điểm huyệt vừa thấy đã biết là Lục Sương Lăng làm! Bởi vì gắng sức không đều mà còn run rẩy, là kết quả thương thế hắn chưa lành.
Tiểu tử thối kia nói vậy đã sớm tỉnh, vẫn cứ giả vờ. Nay đợi đến cơ hội này, điện hạ bị mọi việc vây hãm, mà Nam Uyển này lại hoang vắng.
Trên bàn bày mấy bộ xiêm y của Diệp Ngưng Hoan, có vẻ ngay ngắn, vừa nhìn đã biết không phải bị ép buộc mà chạy.
Thấy sắc mặt Sở Hạo đen kịt, Thụy nương càng đau xót, hai chân mềm nhũn quỳ xuống: “Điện hạ, là ta không để ý, nô tì đáng chết!”
Bà vạn lần không nghĩ tới, Diệp Ngưng Hoan vào lúc này vẫn còn lòng dạ muốn chạy trốn. Điện hạ vì cho nàng hi vọng sống tiếp mà nuốt hết mọi buồn khổ về mình. Dù là như thế, Diệp Ngưng Hoan vẫn không vừa lòng, không cùng Lục Sương Lăng kia phiêu bạt thì không thể!
Sở Hạo nhìn quần áo trên bàn, trên cùng là một bộ váy thêu hoa mờ, tay áo rộng, rìa thêu lông cáo. Bộ y phục này là của Diệp Ngưng Hoan, Sở Hạo nhận ra được.
Nàng sợ lạnh, lúc trước còn chưa tới Hưng Thành nàng đã mang mấy bộ xiêm y dày này ra mặc. Trên đường có lần nào quấn bộ áo choàng này ở trong xe, hắn còn cười nhạo nàng quấn như bánh ú. Nàng lại trơ mặt ra chỉ vào hoa văn bên trên mà nói, nào có cái bánh ú tinh xảo mỹ miều như vậy?
Nàng đã đi rồi, bộ y phục đẹp đẽ thế này tất nhiên là không dùng được, vậy còn hắn thì sao?
Ánh mắt Sở Hạo cũng phiếm đỏ, bên môi lại nở một nụ cười vô cùng kỳ dị. Hắn tiến lên mấy bước, cầm bộ y phục lên xé, trâm ngọc cài tóc đính trong đó leng keng rớt ra, đập vào lòng hắn, đau nhức từng cơn.
Trong đó có một đôi hoa tai đính tua rua, lúc trước nàng đeo đôi hoa tai này, xinh đẹp câu hồn xiết bao, mỗi một món đồ đều là kỷ niệm!
Sở Hạo nhìn chằm chằm hoa tai đính tua rua kim tuyến mà ngẩn người. Đột nhiên nhìn thấy chút màu máu, hắn cúi người nhặt lên, thấy hai bên nhuộm màu đỏ tươi, quả nhiên là máu!
Là chạy gấp ga gấp gáp, không kịp tháo xuống nên kiên quyết kéo ra, rách cả lỗ tai?
Nàng sợ nhất là hắn kéo lỗ tai nàng, níu mấy cái đã xin khoan dung không ngừng, làm như thập đại khổ hình cũng không bằng. Nay bản thân lại dám ra tay như vậy?
Sở Hạo bình tĩnh đến gần như khủng bố, hắn nắm hoa tai, lật những món Diệp Ngưng Hoan để lại một cách tường tận.
Thụy nương đau xót, bà nhịn không được mà nói: “Trước đó nô tì sai người lùng bắt kỹ càng, từ đầu đến cuối không đến nửa canh giờ, quanh đây đều là hoàng uyển, thông báo với xung quanh, nói vậy bọn họ đi không xa!”
Giọng bà thấp dần, bà nhìn thấy cây trâm cài tóc trong tay Sở Hạo. Cũng là của Diệp Ngưng Hoan, song nhạn ngậm ngọc trai xanh biếc, bên cạnh còn rơi vãi một đống mơ chua, dính khắp nơi, ngay cả gương trang điểm bên cạnh cũng dính một chút.
Sở Hạo nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hỏi Thụy nương: “Diệp Ngưng Hoan hai ngày này có ra ngoài đi dạo không?” Giọng nói như bị cối xay hung hăng nghiền nát, cứng nhắc dọa người.
Thụy nương sợ run một lúc lâu mới nói: “Không có, chỉ có hôm qua trời ấm áp một chút, nàng ra ngoài đi dạo một lát, nhưng cũng có người đi theo.”
Sở Hạo dán mắt vào cây trâm, ngón tay nắm chặt, cây trâm kia biến dạng méo mó ở trong tay hắn, mỏ chim sắc bén đâm vào da thịt hắn, màu đỏ tươi trên ngón tay như ẩn như hiện. Thụy nương sốt ruột, bất chấp mọi thứ mà kéo tay hắn: “Điện hạ cẩn thận…”
Sở Hạo đột nhiên ném đồ xuống xoay người bước đi, Thụy nương suýt nữa bị hắn đẩy ngã, mặt trắng bệch hô to: “Điện hạ, điện hạ!”
Thấy đuổi theo không kịp, bà gấp đến độ gào lên ở cửa: “Lạc Hoa, Trương Phàm, Lâm Tịnh… Các ngươi đâu rồi? Nhanh đi theo điện hạ!”
Sở Hạo vọt tới chuồng ngựa, huýt một tiếng, con ngựa của hắn từ trong chuồng thong thả đi ra. Hắn tung người lên ngựa, kéo dây cương thẳng hướng về phía cửa sau.
Diệp Ngưng Hoan không phải chạy trốn, nàng bị người ta uy hiếp.
Người uy hiếp nàng, đúng là cái người lừa gạt Lục Sương Lăng phải từ quan! Người này, vẫn luôn ẩn náu bên cạnh hắn. Người nọ tìm ra cơ hội tốt nhất, hắn ở trong cung bận đối phó với Hoàng thượng, hắn phải xử lý mấy chuyện về phiên của mình. Hắn trước sau đều nóng nảy, mà hắn lúc này, lại đúng lúc sinh hiềm khích với Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng.
Tìm được cơ hội tốt nhất rồi, cố ý bày bố trận thế nghi binh, làm ra dấu hiệu giả tạo rằng hai người bọn họ bỏ trốn, hắn lại hồn nhiên chẳng hay biết gì. Hắn thật đúng là đồ ngu xuẩn nhất!
Trên sườn núi gió lạnh thấu xương, tháng hai đến, xuân đã sớm bắt đầu, hoa dại chui từ dưới đất lên, thời tiết ấm còn chút lạnh. Bãi săn này đã lâu không nghênh đón khách quý hoàng thất, không có vó ngựa đạp lên, cảnh tượng cờ quạt phấp phới, cảnh sắc cũng không bởi vì khách quý không tới mà hoang vu, dãy núi như sóng, rừng cây vẫn y nguyên.
Dòng nước pha lẫn băng vỡ đang lúc ca hát vui vẻ, ánh trăng ban đêm như ẩn như hiện, phản chiếu trên dòng suối nhỏ như con ngươi.
Diệp Ngưng Hoan tựa lưng vào một gốc cây tùng già, bị Lâm Tịnh kéo đi rất lâu, mệt mỏi yếu ớt.
Giương mắt nhìn Lâm Tịnh, nàng ta mặc một bộ trang phục bao hết người, tóc búi rất gọn gàng. Chỉ thấy trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng yêu kiều kia, chạy suốt con đường này mà không thở mạnh, thể lực tốt thật!
Diệp Ngưng Hoan đã sớm biết thân thủ của nàng ta, vừa rồi lại được mở rộng tầm mắt.
Ra tay như điện, Lục Vân và Đông Anh căn bản chưa thấy người đã ngã gục. Tiếp theo ném cho nàng một bộ quần áo, giọng nói mang ý cười: “Muốn cứu mạng Sương Lăng thì ngoan ngoãn đi theo ta.”
Giọng nói hoàn toàn không có uy hiếp nhưng lại đầy sát khí.
Diệp Ngưng Hoan vuốt ve mái tóc rối bời của mình, cố sức làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh: “Lục Sương Lăng ở đâu?”
Lâm Tịnh hất mày nhìn nàng mỉm cười: “Ngươi gấp cái gì, dù sao ngươi cũng sẽ gặp hắn.”
Diệp Ngưng Hoan nở một nụ cười khổ: “Cần gì mang chúng ta tới nơi xa như vậy để làm thịt.”
Lâm Tịnh cười cười, sít lại gần nhìn kỹ dung mạo của nàng: “Chỉ có ở đây mới có thể té chết không phải sao? Chết ở nơi khác, ngộ nhỡ người ta phát hiện, chẳng phải là phiền toái sao?”
Diệp Ngưng Hoan nhìn Lâm Tịnh, các nàng đều là thuở nhỏ cùng chịu khổ, cùng nhau sợ hãi dưới tầng âm u nhất, cùng lo toan cuộc sống ngày mai. Lâm Tịnh còn chịu khổ nhiều hơn nàng, nàng ta đi theo Ảnh Nguyệt Môn học công phu, luyện được kỹ năng đầy mình. Làm hết thảy những thứ này, là vì thân phận các nàng đều hèn mọn, đành phải như thế mới có vượt qua được.
Mọi người đều có theo đuổi của mình, Diệp Ngưng Hoan biết rõ. Chẳng qua là, nàng ta nhìn nét mặt của Diệp Ngưng Hoan, rõ ràng như là tiền đồ của nàng ta đều bị Diệp Ngưng Hoan làm lỡ.
Lâm Tịnh quan sát nàng: “Cần gì phải không cam lòng như vậy? Lục Sương Lăng vừa nghe được tin tức của ngươi thì liền chạy tới. Nay ta thành toàn cho các ngươi, ngươi phải cảm tạ ta mới phải.”
Nàng ta véo lỗ tai Diệp Ngưng Hoan, nơi đó có một lỗ thủng nho nhỏ, là Diệp Ngưng Hoan lúc thay quần áo không cẩn thận bị thương. Vốn máu đã đông lại, nàng ta véo như vậy, nhất thời lỗ tai Diệp Ngưng Hoan lại chảy máu. Thấy Diệp Ngưng Hoan đau đến mức nhíu mày lại, Lâm Tịnh càng khoái chí.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Sương Lăng bỏ chức chạy đi, là ngươi lừa gạt huynh ấy? Nếu ngươi cảm thấy ta cản trở ngươi, nhưng Sương Lăng không oán không thù với ngươi, vì sao ngươi hại huynh ấy?”
“Hắn chết rồi, ta mới có thể trở thành đệ nhất cao thủ bên người Vương gia, trở thành người thân cận nhất bên cạnh ngài ấy, không phải sao?” Lâm Tịnh nở nụ cười, “Đừng nói ngươi không có tư tình với hắn, bằng không sao lại cùng đi với ta? Diệp Ngưng Hoan, đừng có dây dưa nữa, ngươi vừa ra khỏi cửa, Vương gia còn có thể có lòng với ngươi sao?”
Diệp Ngưng Hoan thở dài một hơi, đố kỵ! Nàng ta ghen tị Lục Sương Lăng vào sinh ra tử với Vương gia, ghen tị Diệp Ngưng Hoan có thể vào phủ, ghen tị hết thảy người thân cận bên cạnh Vương gia, thật sự là đồ điên!
Nàng ta tìm được được thời cơ tốt nhất, Sở Hạo sinh hiềm khích với bọn họ. Sương Lăng mới biết được tin tức không lâu, lại còn liên quan tới Diệp Ngưng Hoan, nếu Sở Hạo không mở miệng, căn bản cũng không ai dám nói cho Sương Lăng, vì thế Lâm Tịnh liền mượn cơ hội này, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ. Sương Lăng lại còn dưỡng thương ở Nam Uyển, thật sự là đủ xui xẻo!
Diệp Ngưng Hoan nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, có khi sợ tới mức mình bị rút gân, chỉ là không ngờ sẽ có một ngày chết trong tay kẻ điên.
Lâm Tịnh không nhanh không chậm rụt tay lại: “Người giống như chúng ta, không có thân phận, không có chỗ nào dựa vào, cũng chỉ xứng làm đồ chơi và quân cờ. Thứ ngươi nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ xong, bây giờ đến lượt ta.”
Lâm Tịnh chậm rãi lắc cổ tay, lạnh lùng nói: “Hôm nay không phải phiên trực của ta, ta không có thời giờ hầu hạ, ngươi chạy không mảy may liên quan đến ta. Cho dù nhất thời không tìm thấy ta thì cũng có thể tùy tiện bịa một cái lý do cho có lệ. Ta chưa bao giờ nói xấu ngươi một câu ở trước mặt Vương gia, chưa bao giờ bày ra chút sự ái mộ với ngài ấy. Nhưng mà, chờ ngươi và Lục Sương Lăng chết rồi, ta sẽ khuyên giải ngài ấy. Không phải muốn gặp Lục Sương Lăng sao? Bây giờ ta mang ngươi đi, để cho hai người các ngươi đồng mệnh uyên ương.”
Lâm Tịnh nói xong thì lấy tay túm lấy, kéo nàng vào sâu trong sơn cốc, nụ cười càng thêm rực rỡ quyến rũ: “Lừa cái tên ngốc Lục Sương Lăng này dễ dàng cực kỳ, ta đồng ý với hắn sẽ giúp mang ngươi đi, nay ta làm được đúng không? Chẳng qua là hai người các ngươi vận khí không tốt, muốn vượt qua mỏm núi này nhưng không ngờ lại xảy ra sơ xuất, cùng nhau ngã chết.”
Diệp Ngưng Hoan nhìn cái bộ dạng điên cuồng của nàng ta, còn ôm mộng xuân thu nữa chứ! Chỉ mong Sở Hạo không ngu xuẩn đến mức cho là nàng tự chạy, hoặc là nghĩ rằng nàng hợp mưu với Sương Lăng gì đó.
Nàng gần đây làm sao ăn mặc mấy bộ hoa phục mỹ sức, nàng cố ý ra vẻ phối hợp với Lâm Tịnh bày mấy bộ đồ ra. Sở Hạo sẽ nhìn ra chứ? Lúc trước Vân Tê Lam bày bộ dụng cụ uống trà hắn cũng nhìn ra được.
Chỉ là bây giờ, trong lòng hắn phiền muộn buồn bực không ngớt.
Nàng vẫn sống dở chết dở, vừa biết được Sương Lăng còn sống liền bắt đầu muốn bồi dưỡng cho tốt.
Sở Hạo trong lòng tất nhiên là cáu giận, cho dù nhìn ra thì thế nào? Cho dù bị người ta bức bách thì thế nào? Lâm Tịnh lấy Sương Lăng ra uy hiếp nàng, nàng biết rõ cho dù chết cũng phải đến. Là nàng khiêu khích sự nhẫn nại của Sở Hạo, là nàng xáo trộn sự an bài của hắn, khiến hắn tức giận gần chết, bây giờ nàng lại hi vọng hắn tới cứu nàng!
Nàng thật đúng là khốn kiếp!
Đường núi khó đi, cành lá quất vào y phục Diệp Ngưng Hoan rách nát. Nàng không còn sức đánh trả, bị Lâm Tịnh kéo lên đỉnh núi, Diệp Ngưng Hoan liếc mắt nhìn Lâm Tịnh, thật muốn phun vào mặt nàng ta!
Chỉ có điều nàng không phun, Lâm Tịnh muốn cho nàng và Sương Lăng chết cũng phải mang tiếng oan, khiến Sở Hạo bị cắm sừng. Đến lúc đó không chừng sẽ cho bọn họ chết thành cái dạng gì.
Diệp Ngưng Hoan liếc nhìn thâm cốc bên cạnh, trong nháy mắt cũng nảy sinh ý nham hiểm có chết cũng phải kéo theo một người chịu tội thay, lửa cháy lan ra thiêu toàn thân.
Lâm Tịnh đang kéo nàng lên trên, Diệp Ngưng Hoan thấy đường đi càng ngày càng hẹp. Nơi này mấy năm không ai đến, thú dữ đã sớm tụ họp, thật là một nơi chôn thây tốt.
Diệp Ngưng Hoan lảo đảo mấy bước, biết cơ hội tới rồi, nàng dùng hết khí lực toàn thân, đụng đầu một cái thật mạnh về phía trước.
Lâm Tịnh phản ứng cực kỳ nhanh, cú đánh úp đột ngột này làm Lâm Tịnh theo bản năng vặn người qua siết cổ Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan liều mạng, mượn thời gian nàng ta siết cổ, chân thoáng chốc cong lại một cách quỷ dị, quấn chặt lấy thắt lưng Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh chợt uốn éo, lại đẩy không ra. Nàng ta có thân thủ thế nào, đương nhiên biết đáp trả như thế nào, tay kia đánh một chưởng vào hông của Diệp Ngưng Hoan, lòng bàn tay dùng hết lực, Diệp Ngưng Hoan phun máu tươi. Dù là như thế, chân vẫn quấn chặt không thả, không cùng Lâm Tịnh lăn xuống sườn núi thì không thể. Mềm sợ cứng, cứng chỉ sợ liều mạng!
Lâm Tịnh nổi giận, đánh nàng hai chưởng liên tiếp: “Diệp Ngưng Hoan, đừng ép ta giết ngươi ở đây!”
Đang nói chuyện, gió lạnh phía sau chợt dao động, cuốn theo mùi máu nồng nặc.
Một con dao mỏng đặt trên cổ Lâm Tịnh, giọng khàn yếu ớt của Sương Lăng truyền tới: “Buông nàng ấy ra.”
Rảo bước đi vào tẩm sương, hắn liền cảm thấy u ám. Phòng ốc nơi đây đều là kiến trúc cung đình, vừa cao thoáng vừa rộng rãi. Lúc trước khi xây thì đây vốn là bãi săn vây quanh, mùa đông ở đây không có người đến, bởi vậy không có buồng sưởi.
Nay ở đây như cái lò lửa, vẫn cảm thấy khí lạnh không tan.
Sở Hạo thấy đại phu bắt mạch cho Diệp Ngưng Hoan, Thụy nương và Lục Vân đều vây quanh ở bên cạnh. Thụy nương thấy Sở Hạo thì vội vàng nghênh đón: “Mới vừa rồi uống thuốc lại nôn, còn nôn ra máu.”
Sở Hạo nghe xong, trái tim bị hung hăng bóp chặt, làm cho tròng mắt hắn lóe lên. Hắn kìm nén không tiến lên, ngồi trên chiếc giường nhỏ trước song cửa sổ chờ đại phu bắt mạch. Đại phu là hắn gọi từ trong phủ tới, qua năm mới Thường Thế Hữu xin phép về quê, đã phái người đi gọi hắn, phỏng chừng hai ngày nữa mới có thể chạy về.
Một lát sau, đại phu tiến lại đây nói: “Điện hạ, phu nhân nàng đây là tâm chặn ức tắc, ngũ hỏa rừng rực. Người này thân thể hư nhược, sợ là không còn đủ sức nữa.”
Sở Hạo hiểu ý ông ta, khoát tay cho ông ta đi xuống. Thụy nương nhìn hắn một cái, ngoắc tay cho Lục Vân đi ra, mang theo mấy nha hoàn cùng đi ra.
Sở Hạo đi đến bên giường, vén rèm lên, nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan đang mở to mắt nhìn đỉnh giường, sắc mặt trắng bệch, môi lại đỏ tươi khác thường. Trước đó vài ngày thì phúng phính, nay toàn bộ đều nhừ hết. Chiếc cổ nhỏ nhắn làm như bấm một cái là sẽ gãy. Nàng nhìn thấy hắn, khẽ thở dài nhưng không nói chuyện, là không còn lời nào để nói.
Hắn ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ve hai má của nàng: “Ngày nào đó ta chết rồi, có phải nàng cũng lười khóc không?” Nói xong, một tay hắn dựng nàng dậy, nhìn đôi mắt của nàng, giọng nói không lưu loát, qua cổ họng rồi cuối cùng phun ra: “Hắn còn sống!”
Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, ánh mắt trở nên quái dị, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Hắn siết chặt nàng: “Hắn chưa chết, nàng vui lắm phải không?”
Nàng run càng lúc càng kịch liệt, như là khống chế không được, đột nhiên ngực phập phồng, bên môi lại hiện lên tia máu.
Sở Hạo đưa tay cầm vạt áo làm cái khăn che lại cho nàng. Thấy bộ dáng sống dở chết dở này của nàng, đáy mắt hắn có chút đắng chát, giọng nói cũng trở nên hung tợn: “Phun phun phun, nàng thử phun hết máu trong lồng ngực ra xem, cũng không theo họ hắn được!”
Cổ họng nàng phát ra một tiếng nấc, đôi mắt nhìn hắn lại rưng rưng. Sở Hạo ghìm nàng vào trong ngực, thở dài, nhẹ giọng nói: “Sự khoan dung của ta dừng ở đây, trong lòng nàng biết rõ.”
Diệp Ngưng Hoan không nói gì, nàng cũng không thể hỏi gì, càng không thể giải thích. Nàng không thể trách hắn giấu giếm, chỉ có thể tạ ơn hắn không giết. Nhưng dù là cái chữ tạ ơn này, nói ra cũng kích động hắn.
Nàng biết rõ sự ôm ấp tình cảm tế nhị này, chính vì biết rõ mà trái tim đau buốt. Bây giờ nói bất kỳ thứ gì đều bởi vì tình cảm không còn đơn thuần của Sương Lăng. Giống như lúc trước, bất luận hắn quan tâm nàng bao nhiêu thì cũng đều bởi vì mục đích tình cảm của hắn, khiến nàng cảm thấy không đơn thuần.
Ở nơi quý nhân này, rất khó để nói đến chuyện ôm ấp tình cảm. Đây không phải lỗi của hắn, chỉ trách bản thân nàng không cam tâm.
Hai người không nói nữa nữa, hắn chỉ siết chặt nàng tựa vào bên giường như vậy, tư thế này không thoải mái lắm nhưng nàng cũng không nhúc nhích, chỉ tựa vào lòng hắn đếm nhịp tim của hắn.
Thụy nương đang cầm một chén thuốc cẩn thận bước vào, dư quang khóe mắt Sở Hạo nhìn thấy, hắn đưa tay muốn nhận. Thụy nương sửng sốt một chút, cho là hắn muốn cạy miệng ra rót vào, không khỏi cứng mặt.
Mấy ngày nay hắn tức giận lên tận trán, Diệp Ngưng Hoan hai ngày đầu không chịu ăn cơm, hắn sốt ruột nên bấm hàm rót vào trong, giày vò kêu khóc om sòm, đám người hầu đóng giữ ở Nam Uyển này sợ tới mức cả ngày như bước trên băng mỏng.
Sau đó hắn có việc phải vào cung, không rảnh đi giày vò cổ họng Diệp Ngưng Hoan nữa. Hôm nay Diệp Ngưng Hoan lại nôn hết thuốc ra, còn nôn cả máu. Thấy hắn mặt đầy u ám đưa tay ra như vậy, Thụy nương thật sự không có cách nào khác đặt hết đồ vào trong tay hắn.
Nếu bàn về phần tâm tư này của hắn, Thụy nương đều hiểu rõ.
Bằng không, cần gì phải khuyên nhủ, chỉ là không muốn sau này hắn lại dằn vặt. Nếu Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng cùng chết có thể khiến cho hắn khoái chí, vậy thì không cần hắn động thủ, Thụy nương là người đầu tiên muốn giúp hắn. Cho dù Lục Huyền kia ân tình sâu nặng, chung quy hắn cũng chỉ là nô tài, huống hồ vẫn phải dựa vào tay Thái hậu mới có thể có Lục Sương Lăng hành xử bừa bãi của ngày hôm nay?
Nghĩ tới nghĩ lui mà cũng không tập trung được. Sở Hạo suy nghĩ không ngừng, làm sao chết thì có thể coi như xong việc?
Thụy nương nghiêm mặt một lát, cười nói: “Nay nàng không phải không chịu uống, hay là…” Sở Hạo không đợi bà nói xong liền cầm chén lại đây, tự mình uống một hớp trước, cảm thấy độ nóng vừa phải, vì thế đưa tới trước mặt Diệp Ngưng Hoan.
Hắn lúc này vẫn dựa vào, một tay vẫn siết chặt Diệp Ngưng Hoan, chỉ là khẽ buông lỏng một chút, hoàn toàn không có ý cạy miệng ra.
Diệp Ngưng Hoan nhìn nước canh trong chén, nàng thật sự là không có khẩu vị gì, trong ngực như thế núi sạt lở, lấp đầy hết, đâu còn chỗ nào có thể vào? Nhưng nàng vẫn run tay lấy muỗng trong chén, Sở Hạo thấy tay nàng run giống như lúc trước, lông mày nhíu lại đầy khó chịu. Tay lại vòng qua nàng cầm lấy cái chén, cầm muỗng đút cho nàng. Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Thụy nương bỗng nhiên có cảm giác hoa mắt.
Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn nuốt một ngụm, lập tức dạ dày sôi trào, nàng cố nén cơn buồn nôn, nhưng mắt lại rơm rớm. Hắn lại đưa muỗng sang đây: “Uống rồi phun cũng được, dù sao cũng tốt hơn không nuốt miếng nào.”
Trong mắt Thụy nương hơi phiếm hồng, vội vàng đưa lọ qua: “Đúng vậy.”
Diệp Ngưng Hoan thấp đầu, lại miễn cưỡng uống mấy ngụm, cuối cùng cũng đè nén không phun ra, đầu đau nhức, trước mắt lần lượt tối đen.
Sở Hạo cầm chén giao cho Thụy nương, nói: “Mấy người này không được, gọi mấy người lúc trước hầu hạ nàng lại đây.”
Ánh mắt Thụy nương sáng lên, bà gật đầu liên tục: “Đi, sai người tới đây đi.” Bà liếc Diệp Ngưng Hoan, nói với Sở Hạo: “Nhạc An Thọ đến đây…”
Gần đây bên ngoài cũng lộn xộn ghê gớm, Nhạc An Thọ lại đích thân chạy tới gọi người, phỏng chừng là Hoàng thượng cũng không nhịn được lâu, chỉ là Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn không biết điều này.
Sở Hạo ồ một tiếng, lại nhét Diệp Ngưng Hoan vào trong chăn lần nữa, nhìn nàng một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi Sở Hạo đi ra ngoài rồi, Thụy nương tự mình cầm chén ngồi bên cạnh Diệp Ngưng Hoan, cắn răng nói: “Ta chưa bao giờ thấy điện hạ ăn nói khép nép như vậy, nếu cô thật giày vò ngài ấy ruột gan đứt từng khúc, cũng đừng trách ta…”
Diệp Ngưng Hoan nói: “Thụy cô cô, ta muốn ăn mơ chua.”
Lời của nàng khiến Thụy nương nghẹn họng, bà nhìn nhìn một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp. Diệp Ngưng Hoan nói: “Dạ dày ta rất khó chịu, muốn kích thích khẩu vị một chút.”
“Biết rồi, để khi nào Đông Anh đến thì mang lại đây cho cô.” Thụy nương nhìn Diệp Ngưng Hoan, có chút lưỡng lự: “Điện hạ nói với cô cái gì? Sao lại muốn kích thích khẩu vị?”
“Sương Lăng còn sống.” Diệp Ngưng Hoan rũ mắt.
Thụy nương không lên tiếng nữa, chỉ bình tĩnh nhìn sắc mặt của nàng. Sương Lăng còn sống, đây quả nhiên là kim đan kéo dài mạng sống của nàng.
Nhưng mà làm khó điện hạ…
Sau này, sợ cũng phải dây dưa như vậy, đợi khi nào hắn từ bỏ ý định này thì thôi!
—
Trong tẩm sương người quỳ đầy đất, da mặt Sở Hạo căng cứng, hắn nhìn đồ vật bày trên bàn trang điểm mà sững sờ. Không thấy Diệp Ngưng Hoan!
Dưới mắt một đống người, cứ vậy mà biến mất!
Mấy ngày trước Nhạc An Thọ đến Nam Uyển tìm hắn, trong cung gấp rút triệu hắn không thể không đi, mãi đến lúc vừa rồi Thụy nương vội vã tới báo tin: Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng đều không thấy, hai người cùng nhau chạy.
Thụy nương nghiến răng nghiến lợi lòng nóng như lửa đốt, điện hạ vốn chịu uất ức hết thảy, đáng tiếc Diệp Ngưng Hoan kia gian xảo quá mức, còn có Lục Sương Lăng, quả thật chính là một đôi cẩu nam nữ!
Đông Anh, Lục Vân bị đánh gục ở trong phòng, thủ pháp điểm huyệt vừa thấy đã biết là Lục Sương Lăng làm! Bởi vì gắng sức không đều mà còn run rẩy, là kết quả thương thế hắn chưa lành.
Tiểu tử thối kia nói vậy đã sớm tỉnh, vẫn cứ giả vờ. Nay đợi đến cơ hội này, điện hạ bị mọi việc vây hãm, mà Nam Uyển này lại hoang vắng.
Trên bàn bày mấy bộ xiêm y của Diệp Ngưng Hoan, có vẻ ngay ngắn, vừa nhìn đã biết không phải bị ép buộc mà chạy.
Thấy sắc mặt Sở Hạo đen kịt, Thụy nương càng đau xót, hai chân mềm nhũn quỳ xuống: “Điện hạ, là ta không để ý, nô tì đáng chết!”
Bà vạn lần không nghĩ tới, Diệp Ngưng Hoan vào lúc này vẫn còn lòng dạ muốn chạy trốn. Điện hạ vì cho nàng hi vọng sống tiếp mà nuốt hết mọi buồn khổ về mình. Dù là như thế, Diệp Ngưng Hoan vẫn không vừa lòng, không cùng Lục Sương Lăng kia phiêu bạt thì không thể!
Sở Hạo nhìn quần áo trên bàn, trên cùng là một bộ váy thêu hoa mờ, tay áo rộng, rìa thêu lông cáo. Bộ y phục này là của Diệp Ngưng Hoan, Sở Hạo nhận ra được.
Nàng sợ lạnh, lúc trước còn chưa tới Hưng Thành nàng đã mang mấy bộ xiêm y dày này ra mặc. Trên đường có lần nào quấn bộ áo choàng này ở trong xe, hắn còn cười nhạo nàng quấn như bánh ú. Nàng lại trơ mặt ra chỉ vào hoa văn bên trên mà nói, nào có cái bánh ú tinh xảo mỹ miều như vậy?
Nàng đã đi rồi, bộ y phục đẹp đẽ thế này tất nhiên là không dùng được, vậy còn hắn thì sao?
Ánh mắt Sở Hạo cũng phiếm đỏ, bên môi lại nở một nụ cười vô cùng kỳ dị. Hắn tiến lên mấy bước, cầm bộ y phục lên xé, trâm ngọc cài tóc đính trong đó leng keng rớt ra, đập vào lòng hắn, đau nhức từng cơn.
Trong đó có một đôi hoa tai đính tua rua, lúc trước nàng đeo đôi hoa tai này, xinh đẹp câu hồn xiết bao, mỗi một món đồ đều là kỷ niệm!
Sở Hạo nhìn chằm chằm hoa tai đính tua rua kim tuyến mà ngẩn người. Đột nhiên nhìn thấy chút màu máu, hắn cúi người nhặt lên, thấy hai bên nhuộm màu đỏ tươi, quả nhiên là máu!
Là chạy gấp ga gấp gáp, không kịp tháo xuống nên kiên quyết kéo ra, rách cả lỗ tai?
Nàng sợ nhất là hắn kéo lỗ tai nàng, níu mấy cái đã xin khoan dung không ngừng, làm như thập đại khổ hình cũng không bằng. Nay bản thân lại dám ra tay như vậy?
Sở Hạo bình tĩnh đến gần như khủng bố, hắn nắm hoa tai, lật những món Diệp Ngưng Hoan để lại một cách tường tận.
Thụy nương đau xót, bà nhịn không được mà nói: “Trước đó nô tì sai người lùng bắt kỹ càng, từ đầu đến cuối không đến nửa canh giờ, quanh đây đều là hoàng uyển, thông báo với xung quanh, nói vậy bọn họ đi không xa!”
Giọng bà thấp dần, bà nhìn thấy cây trâm cài tóc trong tay Sở Hạo. Cũng là của Diệp Ngưng Hoan, song nhạn ngậm ngọc trai xanh biếc, bên cạnh còn rơi vãi một đống mơ chua, dính khắp nơi, ngay cả gương trang điểm bên cạnh cũng dính một chút.
Sở Hạo nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hỏi Thụy nương: “Diệp Ngưng Hoan hai ngày này có ra ngoài đi dạo không?” Giọng nói như bị cối xay hung hăng nghiền nát, cứng nhắc dọa người.
Thụy nương sợ run một lúc lâu mới nói: “Không có, chỉ có hôm qua trời ấm áp một chút, nàng ra ngoài đi dạo một lát, nhưng cũng có người đi theo.”
Sở Hạo dán mắt vào cây trâm, ngón tay nắm chặt, cây trâm kia biến dạng méo mó ở trong tay hắn, mỏ chim sắc bén đâm vào da thịt hắn, màu đỏ tươi trên ngón tay như ẩn như hiện. Thụy nương sốt ruột, bất chấp mọi thứ mà kéo tay hắn: “Điện hạ cẩn thận…”
Sở Hạo đột nhiên ném đồ xuống xoay người bước đi, Thụy nương suýt nữa bị hắn đẩy ngã, mặt trắng bệch hô to: “Điện hạ, điện hạ!”
Thấy đuổi theo không kịp, bà gấp đến độ gào lên ở cửa: “Lạc Hoa, Trương Phàm, Lâm Tịnh… Các ngươi đâu rồi? Nhanh đi theo điện hạ!”
Sở Hạo vọt tới chuồng ngựa, huýt một tiếng, con ngựa của hắn từ trong chuồng thong thả đi ra. Hắn tung người lên ngựa, kéo dây cương thẳng hướng về phía cửa sau.
Diệp Ngưng Hoan không phải chạy trốn, nàng bị người ta uy hiếp.
Người uy hiếp nàng, đúng là cái người lừa gạt Lục Sương Lăng phải từ quan! Người này, vẫn luôn ẩn náu bên cạnh hắn. Người nọ tìm ra cơ hội tốt nhất, hắn ở trong cung bận đối phó với Hoàng thượng, hắn phải xử lý mấy chuyện về phiên của mình. Hắn trước sau đều nóng nảy, mà hắn lúc này, lại đúng lúc sinh hiềm khích với Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng.
Tìm được cơ hội tốt nhất rồi, cố ý bày bố trận thế nghi binh, làm ra dấu hiệu giả tạo rằng hai người bọn họ bỏ trốn, hắn lại hồn nhiên chẳng hay biết gì. Hắn thật đúng là đồ ngu xuẩn nhất!
Trên sườn núi gió lạnh thấu xương, tháng hai đến, xuân đã sớm bắt đầu, hoa dại chui từ dưới đất lên, thời tiết ấm còn chút lạnh. Bãi săn này đã lâu không nghênh đón khách quý hoàng thất, không có vó ngựa đạp lên, cảnh tượng cờ quạt phấp phới, cảnh sắc cũng không bởi vì khách quý không tới mà hoang vu, dãy núi như sóng, rừng cây vẫn y nguyên.
Dòng nước pha lẫn băng vỡ đang lúc ca hát vui vẻ, ánh trăng ban đêm như ẩn như hiện, phản chiếu trên dòng suối nhỏ như con ngươi.
Diệp Ngưng Hoan tựa lưng vào một gốc cây tùng già, bị Lâm Tịnh kéo đi rất lâu, mệt mỏi yếu ớt.
Giương mắt nhìn Lâm Tịnh, nàng ta mặc một bộ trang phục bao hết người, tóc búi rất gọn gàng. Chỉ thấy trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng yêu kiều kia, chạy suốt con đường này mà không thở mạnh, thể lực tốt thật!
Diệp Ngưng Hoan đã sớm biết thân thủ của nàng ta, vừa rồi lại được mở rộng tầm mắt.
Ra tay như điện, Lục Vân và Đông Anh căn bản chưa thấy người đã ngã gục. Tiếp theo ném cho nàng một bộ quần áo, giọng nói mang ý cười: “Muốn cứu mạng Sương Lăng thì ngoan ngoãn đi theo ta.”
Giọng nói hoàn toàn không có uy hiếp nhưng lại đầy sát khí.
Diệp Ngưng Hoan vuốt ve mái tóc rối bời của mình, cố sức làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh: “Lục Sương Lăng ở đâu?”
Lâm Tịnh hất mày nhìn nàng mỉm cười: “Ngươi gấp cái gì, dù sao ngươi cũng sẽ gặp hắn.”
Diệp Ngưng Hoan nở một nụ cười khổ: “Cần gì mang chúng ta tới nơi xa như vậy để làm thịt.”
Lâm Tịnh cười cười, sít lại gần nhìn kỹ dung mạo của nàng: “Chỉ có ở đây mới có thể té chết không phải sao? Chết ở nơi khác, ngộ nhỡ người ta phát hiện, chẳng phải là phiền toái sao?”
Diệp Ngưng Hoan nhìn Lâm Tịnh, các nàng đều là thuở nhỏ cùng chịu khổ, cùng nhau sợ hãi dưới tầng âm u nhất, cùng lo toan cuộc sống ngày mai. Lâm Tịnh còn chịu khổ nhiều hơn nàng, nàng ta đi theo Ảnh Nguyệt Môn học công phu, luyện được kỹ năng đầy mình. Làm hết thảy những thứ này, là vì thân phận các nàng đều hèn mọn, đành phải như thế mới có vượt qua được.
Mọi người đều có theo đuổi của mình, Diệp Ngưng Hoan biết rõ. Chẳng qua là, nàng ta nhìn nét mặt của Diệp Ngưng Hoan, rõ ràng như là tiền đồ của nàng ta đều bị Diệp Ngưng Hoan làm lỡ.
Lâm Tịnh quan sát nàng: “Cần gì phải không cam lòng như vậy? Lục Sương Lăng vừa nghe được tin tức của ngươi thì liền chạy tới. Nay ta thành toàn cho các ngươi, ngươi phải cảm tạ ta mới phải.”
Nàng ta véo lỗ tai Diệp Ngưng Hoan, nơi đó có một lỗ thủng nho nhỏ, là Diệp Ngưng Hoan lúc thay quần áo không cẩn thận bị thương. Vốn máu đã đông lại, nàng ta véo như vậy, nhất thời lỗ tai Diệp Ngưng Hoan lại chảy máu. Thấy Diệp Ngưng Hoan đau đến mức nhíu mày lại, Lâm Tịnh càng khoái chí.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Sương Lăng bỏ chức chạy đi, là ngươi lừa gạt huynh ấy? Nếu ngươi cảm thấy ta cản trở ngươi, nhưng Sương Lăng không oán không thù với ngươi, vì sao ngươi hại huynh ấy?”
“Hắn chết rồi, ta mới có thể trở thành đệ nhất cao thủ bên người Vương gia, trở thành người thân cận nhất bên cạnh ngài ấy, không phải sao?” Lâm Tịnh nở nụ cười, “Đừng nói ngươi không có tư tình với hắn, bằng không sao lại cùng đi với ta? Diệp Ngưng Hoan, đừng có dây dưa nữa, ngươi vừa ra khỏi cửa, Vương gia còn có thể có lòng với ngươi sao?”
Diệp Ngưng Hoan thở dài một hơi, đố kỵ! Nàng ta ghen tị Lục Sương Lăng vào sinh ra tử với Vương gia, ghen tị Diệp Ngưng Hoan có thể vào phủ, ghen tị hết thảy người thân cận bên cạnh Vương gia, thật sự là đồ điên!
Nàng ta tìm được được thời cơ tốt nhất, Sở Hạo sinh hiềm khích với bọn họ. Sương Lăng mới biết được tin tức không lâu, lại còn liên quan tới Diệp Ngưng Hoan, nếu Sở Hạo không mở miệng, căn bản cũng không ai dám nói cho Sương Lăng, vì thế Lâm Tịnh liền mượn cơ hội này, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ. Sương Lăng lại còn dưỡng thương ở Nam Uyển, thật sự là đủ xui xẻo!
Diệp Ngưng Hoan nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, có khi sợ tới mức mình bị rút gân, chỉ là không ngờ sẽ có một ngày chết trong tay kẻ điên.
Lâm Tịnh không nhanh không chậm rụt tay lại: “Người giống như chúng ta, không có thân phận, không có chỗ nào dựa vào, cũng chỉ xứng làm đồ chơi và quân cờ. Thứ ngươi nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ xong, bây giờ đến lượt ta.”
Lâm Tịnh chậm rãi lắc cổ tay, lạnh lùng nói: “Hôm nay không phải phiên trực của ta, ta không có thời giờ hầu hạ, ngươi chạy không mảy may liên quan đến ta. Cho dù nhất thời không tìm thấy ta thì cũng có thể tùy tiện bịa một cái lý do cho có lệ. Ta chưa bao giờ nói xấu ngươi một câu ở trước mặt Vương gia, chưa bao giờ bày ra chút sự ái mộ với ngài ấy. Nhưng mà, chờ ngươi và Lục Sương Lăng chết rồi, ta sẽ khuyên giải ngài ấy. Không phải muốn gặp Lục Sương Lăng sao? Bây giờ ta mang ngươi đi, để cho hai người các ngươi đồng mệnh uyên ương.”
Lâm Tịnh nói xong thì lấy tay túm lấy, kéo nàng vào sâu trong sơn cốc, nụ cười càng thêm rực rỡ quyến rũ: “Lừa cái tên ngốc Lục Sương Lăng này dễ dàng cực kỳ, ta đồng ý với hắn sẽ giúp mang ngươi đi, nay ta làm được đúng không? Chẳng qua là hai người các ngươi vận khí không tốt, muốn vượt qua mỏm núi này nhưng không ngờ lại xảy ra sơ xuất, cùng nhau ngã chết.”
Diệp Ngưng Hoan nhìn cái bộ dạng điên cuồng của nàng ta, còn ôm mộng xuân thu nữa chứ! Chỉ mong Sở Hạo không ngu xuẩn đến mức cho là nàng tự chạy, hoặc là nghĩ rằng nàng hợp mưu với Sương Lăng gì đó.
Nàng gần đây làm sao ăn mặc mấy bộ hoa phục mỹ sức, nàng cố ý ra vẻ phối hợp với Lâm Tịnh bày mấy bộ đồ ra. Sở Hạo sẽ nhìn ra chứ? Lúc trước Vân Tê Lam bày bộ dụng cụ uống trà hắn cũng nhìn ra được.
Chỉ là bây giờ, trong lòng hắn phiền muộn buồn bực không ngớt.
Nàng vẫn sống dở chết dở, vừa biết được Sương Lăng còn sống liền bắt đầu muốn bồi dưỡng cho tốt.
Sở Hạo trong lòng tất nhiên là cáu giận, cho dù nhìn ra thì thế nào? Cho dù bị người ta bức bách thì thế nào? Lâm Tịnh lấy Sương Lăng ra uy hiếp nàng, nàng biết rõ cho dù chết cũng phải đến. Là nàng khiêu khích sự nhẫn nại của Sở Hạo, là nàng xáo trộn sự an bài của hắn, khiến hắn tức giận gần chết, bây giờ nàng lại hi vọng hắn tới cứu nàng!
Nàng thật đúng là khốn kiếp!
Đường núi khó đi, cành lá quất vào y phục Diệp Ngưng Hoan rách nát. Nàng không còn sức đánh trả, bị Lâm Tịnh kéo lên đỉnh núi, Diệp Ngưng Hoan liếc mắt nhìn Lâm Tịnh, thật muốn phun vào mặt nàng ta!
Chỉ có điều nàng không phun, Lâm Tịnh muốn cho nàng và Sương Lăng chết cũng phải mang tiếng oan, khiến Sở Hạo bị cắm sừng. Đến lúc đó không chừng sẽ cho bọn họ chết thành cái dạng gì.
Diệp Ngưng Hoan liếc nhìn thâm cốc bên cạnh, trong nháy mắt cũng nảy sinh ý nham hiểm có chết cũng phải kéo theo một người chịu tội thay, lửa cháy lan ra thiêu toàn thân.
Lâm Tịnh đang kéo nàng lên trên, Diệp Ngưng Hoan thấy đường đi càng ngày càng hẹp. Nơi này mấy năm không ai đến, thú dữ đã sớm tụ họp, thật là một nơi chôn thây tốt.
Diệp Ngưng Hoan lảo đảo mấy bước, biết cơ hội tới rồi, nàng dùng hết khí lực toàn thân, đụng đầu một cái thật mạnh về phía trước.
Lâm Tịnh phản ứng cực kỳ nhanh, cú đánh úp đột ngột này làm Lâm Tịnh theo bản năng vặn người qua siết cổ Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan liều mạng, mượn thời gian nàng ta siết cổ, chân thoáng chốc cong lại một cách quỷ dị, quấn chặt lấy thắt lưng Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh chợt uốn éo, lại đẩy không ra. Nàng ta có thân thủ thế nào, đương nhiên biết đáp trả như thế nào, tay kia đánh một chưởng vào hông của Diệp Ngưng Hoan, lòng bàn tay dùng hết lực, Diệp Ngưng Hoan phun máu tươi. Dù là như thế, chân vẫn quấn chặt không thả, không cùng Lâm Tịnh lăn xuống sườn núi thì không thể. Mềm sợ cứng, cứng chỉ sợ liều mạng!
Lâm Tịnh nổi giận, đánh nàng hai chưởng liên tiếp: “Diệp Ngưng Hoan, đừng ép ta giết ngươi ở đây!”
Đang nói chuyện, gió lạnh phía sau chợt dao động, cuốn theo mùi máu nồng nặc.
Một con dao mỏng đặt trên cổ Lâm Tịnh, giọng khàn yếu ớt của Sương Lăng truyền tới: “Buông nàng ấy ra.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook