Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký
-
Chương 26: Con đường mưu kế hướng về phía đông [1]
Diệp Ngưng Hoan ra khỏi Bích Đồng Viện, đi theo hướng đông ra cửa hông, liền gặp Lục Vân đang chờ ở đàng kia. Nàng cười cười, bước nhanh qua, hai người cùng nhau theo con đường nhỏ phía đông trở về.
Diệp Ngưng Hoan hỏi nàng ta: “Thi đại nhân của Kinh Kỳ Doanh có lai lịch gì? Trước kia ta ở Nhã Nhạc Cư cũng chưa từng nghe qua nhân vật như thế. Lần này hình như phải đi cùng chúng ta.”
Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Người này lúc ta ở Tịnh Viên cũng chưa từng nghe nói qua, hẳn không có giao tình gì với điện hạ.”
Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ, tám phần là thân tín của Hoàng thượng. Người Hoàng thượng chỉ định Sở Hạo nói lúc ấy nhất định là vị này. Lục Vân nhìn nét mặt của nàng, bỗng nhiên cười khẽ. Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc, thọt nàng ta một cái: “Cười cái gì?”
Lục Vân nói: “Không có lớn nhỏ như vậy, thật sự là tận tâm?”
Diệp Ngưng Hoan có chút lúng túng, kéo nàng ta lại nói: “Tác dụng của ta vẫn cứ như vậy. Từ lúc xảy ra chuyện ở Thủy Bạc Vân Nhai, ta cũng không còn đường nào có thể đi, sao có thể không tận tâm? Trước kia không quan tâm, một thân một mình, chẳng qua bây giờ không giống vậy, không còn có thể tùy ý làm bừa nữa.”
Thấy nàng thẳng thắn như thế, Lục Vân cười cười nói: “Người lấy sắc làm việc chung quy cũng không phải lâu dài, sao không dùng năng lực đạt lấy tiền đồ?”
Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, Lục Vân tiếp tục nói: “Trước kia cô vào Tịnh Viên, không làm chủ được bản thân, chuyện gì cũng lười biếng, theo ta thấy, cô khá là đần độn. Chẳng qua không phải ai cũng có cái thứ nhan sắc này. Về phần ở chỗ sâu trong tâm tư của túi da này, lại phải xem duyên phận. Nếu gặp, đó là cả đời may mắn. Cho dù không gặp, cũng không tính là tiếc nuối. Tính mạng ai nặng ai nhẹ, đều không phải do người nắm giữ quyền sinh sát định đoạt. Thật sự là mạng mỗi người chỉ có người đó mới biết.”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu: “Hiếm khi thấy cô sẵn lòng nói với ta nhiều như vậy.”
Lục Vân nói: “Nhà của ta mấy đời làm quan nô, tính mạng cả nhà đều siết ở trong tay chủ tử, đời này không mong chờ có thể thoát được. Thắt mạng sống ở trên lưng chủ tử để đạt được tiền đồ phú quý, ta thấy nhiều lắm. Chủ tử cần người có con mắt tinh tường, nô tài cũng giống như vậy. Bằng không liều mạng thì cũng chỉ đổi lấy tan xương nát thịt. Ta không có tâm nguyện vinh hoa, chỉ cầu an ổn, cho nên chỉ có thể có mắt không tròng có tai như điếc, hồ đồ như thế cũng xong.”
Diệp Ngưng Hoan nói: “Vậy vì sao lại sẵn lòng đi theo ta?”
Lục Vân nói: “Thật không dám giấu giếm, chuyện Thủy Bạc Vân Nhai kia vừa xảy ra, trên dưới Tịnh Viên chỉ sợ muốn long trời lở đất. Gần đây bất động, là không muốn thêm thị phi nữa. Ta đây cũng hay nghĩ ngợi lung tung, mặc dù lúc ấy ta không ở đấy, dù sao cô đúng là ở Lệ Thủy Các. Ta sợ không có chỗ dựa không chết tử tế được, đang chạy chọt bốn phía muốn tìm cơ hội chuyển đi, vừa khéo cô duỗi tay ra, cơ hội như thế, đương nhiên muốn bắt lấy.”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, không ngờ nàng ta có thể thẳng thắn như thế.
Nàng kéo Lục Vân lại nói: “Bây giờ ta cũng không tư cách hứa hẹn cô cái gì, cô cũng nói, tâm tư trong túi da kia, đó là phải xem duyên phận. Chỉ mong cô và ta có duyên phận này.”
Lục Vân gật gật đầu, hai người cùng nhau đi men theo vết lá rụng, càng lúc càng xa.
Mười sáu tháng chín, Sở Hạo mang theo phó tham sử Kinh Kỳ Doanh Thi Mật, phó tổng đề Cam Nhược, phó thống lĩnh Hành Vụ Đồng Tinh Hổ, đình úy Lục Sương Lăng, cùng bốn mươi tuỳ tùng của hai đội quân được chọn lọc, một đám nữ quyến rời kinh thành, hướng về phía đông bắc mà đi.
Diệp Ngưng Hoan chỉ dẫn theo Đông Anh và Lục Vân, Thụy nương tất nhiên là phải đi theo, người Đồng Tinh Hổ, Lục Sương Lăng dẫn theo phần lớn là ám cục của Hành Vụ Thuộc, mà người Thi Mật, Cam Nhược dẫn theo toàn bộ là từ Kinh Kỳ Doanh.
Sở Hạo còn mang theo một ít đầu bếp, đại phu, đầy tớ già cùng mấy tên tạp dịch thô kệch lo liệu việc sinh hoạt, đội ngũ như thế này vận chuyển cũng không nhỏ, Hoàng thượng vì biểu hiện huynh đệ tình thâm mà đặc biệt đưa tiễn đến ngoài Vũ Xương Môn, lôi kéo Sở Hạo ngàn truy vạn dặn, thật là một cảnh khiến cho người ta cảm động.
Sau khi xuất kinh, suôn sẻ không trở ngại, lại đều là quan đạo. Xe ngựa có hai loại, Sở Hạo thì xe ngựa tùy ý, tuỳ theo tâm tình của hắn. Hai giá xe ngựa được luân phiên dùng. Hai con ngựa khác, xe đẩy một ngựa có chỗ ngồi, ngoại trừ tất cả hành trang mọi vật phẩm cần thiết ra thì cũng làm phương tiện trao đổi. Đoạn đường này nghỉ ngơi vô cùng ít, tốc độ cũng không chậm, tới cuối tháng chín cũng đã đến thủ phủ Hưng Thành Đồng Xuyên.
Thuộc địa của Hưng Thành, phía đông là bình nguyên Hưng Duyệt, tiếp giáp châu Phụng Tường của Trực Lệ. Ra khỏi Phụng Tường đi về hướng đông thì có quần núi vây quanh kéo dài, mà Đồng Xuyên thì ở chân núi ranh giới phía đông bình nguyên Hưng Duyệt.
Được Giám Hành Viện báo tin đến, Hưng Thành Vương Sở Chính Viễn đích thân dẫn phiên thần với ngoại tướng vương phủ nghênh đón, mà Diệp Ngưng Hoan đổi sang xe đẩy lều đen ở ngoài Đồng Xuyên, trực tiếp vòng qua ngõ hẻm phía sau vương phủ, Vương phi Từ thị dẫn trắc phi Phương thị cùng với một đám cơ thiếp chờ ở trong chính đường ngoại tướng.
Cửa sau mở ra, xe đi thẳng một mạch. Ngừng ở ngoại viện chính đường, Thụy nương đỡ Diệp Ngưng Hoan xuống xe, Từ thị tiến lên tự mình giúp đỡ rồi cười nói: “Hôm kia mới nhận được tin, vội vàng cho bọn nha hoàn thu dọn chỗ ở, cũng không biết ý muốn của phủ và phu nhân. Hưng Thành xa xôi, không thể giàu có xa hoa bằng kinh thành, phu nhân đừng chê cười.”
Diệp Ngưng Hoan thấy Từ thị kia tuổi trên dưới ba mươi, dáng người rất cao. Gương mặt chững chạc, ngũ quan vô cùng cân đối, mặc một bộ váy tùng trắng, trên đầu cài hai cây trâm ngọc bích. Nhất thời thầm than, Hưng Thành Vương phi này sao ăn mặc như bà cụ non vậy?
Nàng cười lại, đứng vững nói: “Không dám. Làm phiền như thế thật sự hổ thẹn.”
Sở Hạo là trưởng bối, vả lại địa vị cao hơn Hưng Thành Vương, nhưng nàng không phải chính vị, Vương phi lại huy động nhân lực đón chào cho nàng mặt mũi như vậy, tất nhiên nàng phải nói mấy lời xã giao chứ?
Từ thị cúi người cười: “Vãn bối đương nhiên chấp lễ, nào có không chịu nổi?” Nói xong thì giúp đỡ Diệp Ngưng Hoan đến chính đường.
Diệp Ngưng Hoan giương mắt, thấy phòng ốc đều dựa theo quy cách Thành Vương mà xây, chẳng qua dùng gỗ thô sơn dầu, không đỏ rực chói mắt, trong viện trồng rất nhiều ngô đồng, lúc này thu đậm, màu lá vàng thích mắt.
Tới chính đường, Diệp Ngưng Hoan vẫn chưa ngồi trên vị trí chính giữa, mà đi thong thả đến ghế trên một bên ngồi xuống, quy củ nàng vẫn rõ ràng. Từ thị chỉ dẫn trắc phi Phương thị, cùng một vị đồng để phu nhân lại đây chào. Còn cơ thiếp thì đứng ở ngoại đường hầu hạ. Thành Vương một cấp, có hai thiếp, chỉ lập một vị đồng để.
Diệp Ngưng Hoan liếc mắt nhìn trắc phi Phương thị, tuổi không kém Từ thị bao nhiêu, dáng dấp cũng không hẳn xinh đẹp, chỉ có điều cặp mắt kia cực kỳ linh động, không cười như cười, dáng người vô cùng nở nang. Từ thị rõ ràng cao hơn nàng ta non nửa đầu, nhưng đứng bên cạnh nàng ta thì như đầu gỗ chặt khô.
Diệp Ngưng Hoan đứng lên kéo Từ thị nói: “Đều nói Hưng Thành đất thiêng mới có người tài, nay vừa thấy thật không giả. Thập Cửu điện hạ cùng Hưng Thành Vương đều là tôn thất, lại thủ một phương thường ngày hiếm khi gặp nhau. Lần này điện hạ muốn tuần tra đông phiên, lúc này mới có thể tụ họp một chút. Đi gấp ga gấp gáp, cũng không chuẩn bị chu toàn.”
Nói xong, Diệp Ngưng Hoan liền nhìn về phía Thụy nương.
Thụy nương gật gật đầu, ra hiệu cho Lục Vân mở hộp gấm trong tay ra.
Diệp Ngưng Hoan cười nói: “Những thứ này đều là mấy món thường ngày của gia đình, chớ chê thô kệch.”
Từ thị vội vàng nói: “Không dám, Thập Cửu hoàng thúc sắp về phiên, phu nhân sắp xếp công việc trong nhà bận rộn, còn nhớ đến đám người thiếp thân, thật sự hổ thẹn.”
Thụy nương lại đưa qua một cái hộp, Diệp Ngưng Hoan nhận lấy mở ra, là một món đồ trang trí đá nhuỵ đông hoa chạm khắc bản lề âm dương. Đá nhuỵ đông hoa giống như bột óng ánh, mềm mại như hoa, tiết diện khảm ngà voi tinh tế, vây lấy tử đàn khảm bên trong, hương thơm nhàn nhạt như hoa hé nở, thật là tinh xảo.
Nhất thời, ánh mắt mọi người tập hợp lại, Diệp Ngưng Hoan tự tay nâng lên, đưa cho Từ thị: “Đây là điện hạ đặc biệt căn dặn, nhất định phải tự tay ta giao cho cô. Điện hạ nói, Hưng Thành Vương thích sưu tập kỳ thạch các nơi nhất, hai người phu thê tình thâm, mưa dầm thấm đất, tất nhiên cũng không kém ai. Năm đó Hưng Thành Vương đại hôn, điện hạ còn nhỏ, cũng không thể tự mình đến Hưng Thành, vẫn luôn tiếc nuối. Nay đến đây, tất nhiên muốn đưa cái này cho cô. Chuyện tốt thành đôi, cái này âm dương kết hợp là ý tốt, hi vọng vợ chồng hai người hòa thuận, phúc thọ kéo dài.”
Từ thị vừa nghe thì mừng rỡ, vội vàng đưa hai tay đón lấy, cúi người nói: “Thập Cửu hoàng thúc quan tâm như vậy, thiếp thân cảm động đến rơi nước mắt.”
Trắc phi Phương thị đứng bên cạnh, ánh mắt vòng quanh hai mảnh sáng chói kia, không khỏi hơi nhếch miệng. Động tác thật nhỏ này bị Diệp Ngưng Hoan nhìn thấy, nhưng cười không nói. Phương thị này trước mặt mọi người mà dám bày ra thái độ này, rõ ràng ngày thường ngang ngược quen rồi, cuộc sống này của Từ thị thật sự không dễ chịu mà.
Bên này hành lễ xong, Diệp Ngưng Hoan liền quay sang phòng ngủ phía sau đi thay quần áo nghỉ ngơi.
Tiểu nha hoàn dẫn đường ở phía trước, Từ thị tự mình dẫn nàng đi thong thả. Từ thị vừa đi vừa giới thiệu cảnh trí cho Diệp Ngưng Hoan, nói nơi này là Vinh Ngô Viện, vì đường trong Vương phủ ở giữa nội viện, lão Vương phi từng ở đây, sau khi lão Vương phi mất thì nơi này trống không. Đang dịp thời tiết thu đậm, Diệp Ngưng Hoan thấy núi đắp trong viện ngâm trong nước, đình đài lầu các, trúc đẹp cúc xinh, tĩnh mịch lạ thường.
Từ thị dẫn nàng tới nhà chính, lúc này mới cáo lui, nói một chút nữa lại tới hầu hạ. Diệp Ngưng Hoan đợi tiểu nha hoàn đưa hết mọi vật cần thiết tới xong thì sai hết người ra ngoài, thân mình mềm nhũn nửa ngồi phịch trên giường.
Thụy nương thấy bộ dáng nàng mềm nhũn ngồi lõm xuống như không có xương cốt, cứ để nàng nằm như vậy, ra hiệu cho Đông Anh và Lục Vân ra ngoài trông giữ. Bà bưng trà lại đây nói: “Từ thị này ở trong phủ gian nan, chẳng biết nhà nàng ta nghĩ thế nào.”
Diệp Ngưng Hoan nhận trà uống một hớp, tóm lấy cái gối ở sau thắt lưng nói: “Hưng Thành Vương thích kỳ thạch, sân vương phủ lại xây dựng tinh xảo như vậy, nhìn như là một người phong nhã muốn an lành. Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại là người khôn khéo. Điện hạ ở phía trước, có người của Giám Hành Viện phụng bồi, lại có mọi người đi theo, e rằng ngoại trừ mấy lời xã giao thì hai người cũng không nói được gì.”
Diệp Ngưng Hoan gỡ tóc dài, bắt đầu cởi nút thắt y phục. Cởi ngoại bào, nàng lại nhặt lấy bộ váy hoa bách hợp thường ngày bên cạnh mặc vào, nói: “Xem phản ứng của Vương phi đi, nếu chốc nữa nàng ta dẫn mọi người tới nói chuyện với ta, đó là cố ý kết giao với ta, lại ra vẻ tranh luận.”
Thụy nương cười, bưng chậu nước lại đây cho nàng rửa mặt: “Cô chọn đá nhuỵ đông hoa tặng cho nàng ta, là vì món này đến từ đông phiên chăng? Không biết nàng ta có thể hiểu được hay không.”
“Nàng ta không hiểu cũng không sao cả, phụ huynh nàng ta tất nhiên có thể hiểu được.” Diệp Ngưng Hoan ngáp rồi nói, “Bây giờ chúng ta đoán mấy thứ này cũng vô dụng, thả dây dẫn, chờ người ta mắc câu đi.”
Thụy nương suy nghĩ một chút, nhìn dáng vẻ thoải mái của Diệp Ngưng Hoan, nở nụ cười: “Thật ra cô rất thận trọng, điện hạ không nhìn lầm cô.”
Diệp Ngưng Hoan lại xiêu vẹo: “Đại cô cô đừng giễu cợt ta, ta chỉ là người phiền chán mấy thứ quy củ vụn vặt. Đi cả đường không biết mệt, mới khách sáo vài câu với Vương phi chưa từng gặp thì đã cảm thấy gân cốt cả người đều nhăn nhíu lại.”
“Tuy là phiền chán, nhưng lời lẽ phù hợp.” Nhìn bộ dáng mềm nhũn của nàng, Thụy nương nhất thời buồn cười, đưa tay kéo nàng, “Ngồi nghiêng ở đây khó chịu lắm, ăn một chút gì rồi nằm trên giường thôi.”
Diệp Ngưng Hoan nhắm mắt: “Không cần, ở đây rất tốt, vừa thoải mái lại ấm áp.” Nói xong thì nhanh chóng buồn ngủ.
Thụy nương bất đắc dĩ, đành phải cầm chăn đắp cho nàng, vuốt ve tóc trên trán nàng, nhìn nàng, trong lòng thấy vài phần ấm áp.
Nàng là người lên xuống theo chủ, duyên dáng xinh đẹp cũng phải làm, đoan trang kính cẩn cũng phải giữ, ngoại trừ thỉnh thoảng tính tình đần độn chút, lại bướng bỉnh khiến người ta dở khóc dở cười ra thì không có gì không tốt. Có khi nhìn nàng rất vui vẻ, có khi lại căm tức mà nghiến răng đến ngứa.
Diệp Ngưng Hoan lờ mờ bị Lục Vân đánh thức, vừa mở mắt thì phát giác cả phòng đều ảm đạm, bên ngoài trời đã đen thấu, nàng dụi dụi mắt hỏi: “Giờ nào rồi?”
Lục Vân nói: “Giờ dậu canh ba, Hưng Thành Vương phi vừa rồi lại đây gửi lời thăm hỏi, biết người còn chưa tỉnh, vốn không muốn quấy rầy. Nàng ấy bày tiệc cho người tẩy trần (*), giữ lại tiểu nha hoàn chờ ở bên ngoài.”
(*) tẩy trần: bày biện thiết đãi người từ xa đến
“Thụy nương đâu?” Diệp Ngưng Hoan ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút.
“Đi ra trước nghe ngóng tình hình điện hạ rồi.” Lục Vân nói, “Hưng Thành Vương bày tiệc tẩy trần cho điện hạ ở Tùng Thụy Đường phía trước, Phùng Đào không phải ở lại trong kinh sao? Thụy nương sợ người đằng trước không cẩn thận.”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu, xốc chăn nói: “Đã như vậy thì đừng để cho Vương phi chờ lâu.”
Sửa sang xong xuôi, nàng liền dẫn theo Đông Anh và Lục Vân cùng nhau đi ra ngoài. Vài tiểu nha hoàn và vài đầy tớ trung niên đang chuyển mấy cái đài trúc, thấy nàng đi ra thì đều hành lễ.
Diệp Ngưng Hoan cười cười nói: “Vừa ngủ dậy, đi dạo một chút cũng thanh tỉnh, cứ ngồi đi.”
Vài người nghe xong, cũng không miễn cưỡng. Diệp Ngưng Hoan dẫn theo Đông Anh, Lục Vân, thêm mấy tiểu nha hoàn dẫn đường đi vòng quanh. Ban đêm sương dày, Diệp Ngưng Hoan khoác áo rộng còn cảm thấy có hơi lạnh, chỉ thấy cây cối um tùm, núi đá lởm chởm, như quái thú giương nanh múa vuốt trong đêm tối, nhất thời quần áo hơi căng, nàng thở dài một hơi.
Quẹo qua mấy cổng tròn, liền gặp một cái đầm nước, đập vào mắt là ánh đèn lấp lánh, một tòa đình đài thủy bạc bỗng nhiên hiện lên. Bên này tối đen, mà nơi đó quả thật sáng choang, bởi vậy nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nơi đó người đến người đi vội vàng chuẩn bị yến tiệc, cũng có một loạt người hầu ôm cầm sắt đứng ở một bên. Mà ngồi bên cạnh quan sát bọn họ, chỉ có một mình Vương phi Từ thị, cũng không thấy đám người trắc phi, đồng để trên nhà chính lúc đó.
Đêm đã khuya, Sở Hạo vẫn chưa buồn ngủ. Hôm nay hắn an trí ở Thụy Hoa Lâu của Tùng Thụy Đường, đổi bộ sam trắng hơi cũ, đứng ở thư phòng, nhìn mấy món đồ trang trí bằng đá bày trên kệ mà mê mẩn.
Lục Sương Lăng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt vẫn cung kính im lặng như mọi ngày. Hắn đã biết việc Diệp Ngưng Hoan trả lời Thái hậu, hắn cũng chả hề để ý nàng nói gì, hắn chỉ để ý, từ đó về sau, Diệp Ngưng Hoan càng khó tự do hơn nữa.
Sương Lăng suy nghĩ, nhân tiện nói: “Vương gia, Vân Tê Lam của Ảnh Nguyệt Môn kia là cao thủ giang hồ, chỉ là đầu đao thêm máu, khó tránh khỏi thuận lợi mọi bề.”
Mười sáu tháng tám, Tịnh Viên xảy ra chuyện như vậy. Cố Tịnh Nam sợ Vương gia và Vĩnh Thành Vương đấu đá với nhau gây họa cho cả hắn, hơn nữa lại có Hoàng thượng là chỗ dựa ở phía sau, như thế ngay cả mặt mũi Thái hậu cũng không cần, khăng khăng không chịu gả con gái của mình cho Vương gia. Nhã Nhạc Cư bị Hoàng thượng mượn cơ hội đóng cửa, nhạc phụ của Vĩnh Thành Vương, An quốc công Phạm Úc lại chỉ biết tự bảo vệ mình, sau đó chỉ lo thanh lọc quan hệ. Chặt đứt đường lui của Vĩnh Thành Vương rồi, nếu y thật sự ở ẩn ở Yên Ninh, tất nhiên sẽ oán hận Sở Hạo. Một khi Ảnh Nguyệt Môn xảy ra biến cố, sao có thể phòng bị? Chiêu này của Sở Hạo thật sự rất hiểm.
Sở Hạo nói: “Không sao cả.”
Sương Lăng có chút bất an: “Có cần thông báo cho Triệu Phùng Tắc tiếp ứng hay không?”
Sở Hạo nói: “Không cần, hắn ra vào đông phiên có hơi bất tiện, ta không muốn để cho Giám Hành Viện tra được bất kỳ manh mối nào.”
Hắn nhìn nét mặt muốn nói lại thôi của Sương Lăng, bưng trà uống một ngụm nói: “Ngươi từ nhỏ ngày thường đã thấy người chết, sao lần này lại khẩn trương như thế? Lo lắng cho nàng ấy sao?”
Sương Lăng cúi đầu: “Nàng là đồng để phu nhân của Vương gia, Vương gia chắc chắn sẽ chăm sóc nàng chu toàn.”
Sở Hạo cười cười: “Ngươi học ai mà bắt đầu dùng mấy lời chẹn họng như vậy?”
Sương Lăng hơi nhấp môi, ngón tay hơi nắm chặt lại buông ra. Sở Hạo vẫn chưa lơ là động tác nhỏ này của hắn, bỏ chén xuống nói: “Nếu ta không giao cho Hoàng thượng một nhược điểm trí mạng, sao hắn chịu cho ta di chuyển? Về điểm ấy, ngươi đã sớm rõ ràng. Dùng mấy lời chẹn họng ta thì có ích gì?”
Trên trán Sương Lăng nổi gân xanh, nhìn nụ cười giễu cợt của Sở Hạo chỉ muốn đấm một quyền.
Lại nhịn không được, hắn cắn răng nói: “Nhã Nhạc Cư kia đào tạo ra rất nhiều người, thiện âm thông nghệ, xinh đẹp động lòng người. Còn có mấy người là người của Ảnh Nguyệt Môn, nói ta tùy tiện nhận làm muội muội cũng được, cần gì phải tóm nàng không thả? Bản thân ngươi biết rõ, nàng không có quan hệ gì với Ảnh Nguyệt Môn!”
Sở Hạo có chút không kiên nhẫn: “Bớt can thiệp vào chuyện trong nhà của ta đi.”
Sương Lăng nóng nảy, tiến lên trừng mắt với hắn: “Ngươi có ân với ta, cho dù ngươi lấy mạng của ta ta cũng cam nguyện, nhưng ngươi hà cớ gì lại gây khó dễ cho một cô gái…”
Sương Lăng chợt nghẹn lại, không nói nữa, Sở Hạo cũng không vênh váo ở trước mặt hắn, đối với hắn coi như là khách khí.
Nhưng tính tình của Sở Hạo hắn rất rõ, chỉ cần bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn này thì đã có ý dừng đề tài ở đây, đây đã xem như cho Sương Lăng thể diện. Sương Lăng cũng tự biết nên dằn lại, chỉ là nói đến Diệp Ngưng Hoan hắn liền nhịn không được, thậm chí bắt đầu chẳng phân biệt tôn ti.
Lúc này Sương Lăng phản ứng thì không còn kịp rồi. Sở Hạo như bị cháy sém lông nhảy bật lên, không nói gì đấm một cái lên mặt Sương Lăng.
Sương Lăng không tránh, bị trúng một cái, cả người bị đánh nghiêng ngả qua một bên, lảo đảo mấy bước, Sở Hạo còn chưa hết giận, tới gần muốn bổ sung thêm một cước, lại nghe một loạt tiếng bước chân. Hắn hừ một tiếng, ra vẻ tha cho Lục Sương Lăng, quay lại bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm trà lên uống một ngụm hạ hỏa.
Không dùng từ thông báo đã đi qua, tất nhiên là được đặc quyền. Chỉ thấy Thụy nương xách váy lên trên lầu, trong tay bưng cái khay, bên trên bày điểm tâm và canh giải rượu. Ngoặt qua cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt kia của Sở Hạo chưa nguôi cơn tức, Sương Lăng đứng bên cạnh, một bên quai hàm cũng sưng lên.
Thụy nương sửng sốt một chút, vén áo thi lễ với Sở Hạo, hỏi: “Điện hạ, ngài đây là…”
Sở Hạo lắc lắc tay, cũng không để ý tới Sương Lăng, chuyển hướng nói với Thụy nương: “Không phải nói không cần đến ngươi sao, trễ như vậy lại chạy tới làm gì?”
Thụy nương cười cười, nói: “Phu nhân sai ta đưa chút bữa ăn khuya lại đây, chỉ sợ người bên ngoài làm điện hạ ăn không quen. Mượn phòng bếp của Vinh Ngô Viện làm, điện hạ nếm thử đi.”
Đây chẳng qua là lấy cớ, Sở Hạo trong lòng hiểu được, liền nói: “Phiền nàng ấy đã nghĩ ngợi, ta đang đói bụng.”
Thụy nương đặt xuống, nói: “Phu nhân còn mang mấy món lại cho ngài.” Nói xong, bà lấy ra một cái túi hương từ trong tay áo, đặt lên bàn, “Sợ điện hạ lạ giường khó ngủ, cho thêm chút hương an thần.”
Sở Hạo nhìn túi hương trên bàn, bên môi nở nụ cười.
Thụy nương nhìn Sương Lăng lại nói: “Lục đại nhân cả đường cũng mệt mỏi, không bằng cùng đi với ta đi?”
Sương Lăng liếc mắt nhìn túi hương trên bàn, gật gật đầu nói: “Vương gia, thuộc hạ cáo lui.”
Sở Hạo không để ý đến hắn, hai người cùng nhau lui ra ngoài. Lúc xuống lầu, Thụy nương nhỏ giọng nói: “Ngươi lại nói cái gì vô lý, chọc hắn động thủ?”
Sương Lăng xoa xoa mặt, cười khổ: “Thuộc hạ không có cáo trạng, đợi ngày mai lại thỉnh tội với Vương gia vậy.”
Thụy nương thở dài: “Ngươi đấy, một người ngày thường ít nói kiệm lời như…”, lại vỗ vỗ khuỷu tay hắn nói, “Ngươi cứ yên tâm đi, tính tình Vương gia ngươi còn không biết sao? Chưa từng giữ nữ nhân nào không buông tha, đây còn nhìn không ra sao?”
Sương Lăng nhịn không được nói: “Nhưng mà hắn…”
“Hắn hắn hắn cái gì? Ngươi không phải kiên cường lắm sao? Vừa nhắc tới lại kìm không được. Nghĩ một chút, ngươi và Diệp Ngưng Hoan thật đúng là giống hai huynh muội, đều giống như con lừa bướng bỉnh!” Thụy nương vỗ hắn một cái, sẵng giọng.
Sương Lăng khẽ giật mình, Thụy nương kéo hắn đi xuống, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Nhưng mà có chỗ không giống. Nàng ta nói dăm ba câu thì giải quyết xong Hưng Thành Vương phi kia, không ít chỗ có thể dùng. Nếu ngươi có chút bản lĩnh ấy của nàng ta, không sợ không một bước lên mây.”
Sương Lăng hơi mở to mắt, nét mặt không khỏi vui mừng: “Quả nhiên chỉ cần có chút bản lĩnh, thế thì…”
“Cái gì mà một chút chứ. Một cái đá nhụy đông hoa đã gõ cửa rồi.” Thụy nương cười nói, hay là nói, lúc nàng biết được tình hình nhà trong của Hưng Thành Vương thì đã tìm chỗ có thể ra tay.
Đến cửa lầu, Thụy nương nói: “Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, nàng lần này chỉ dẫn theo hai nha hoàn, ta trở về trông nom chút.”
Sương Lăng gật gật đầu, đứng ở cửa nhìn bóng dáng Thụy nương biến mất trong màn đêm, quay đầu nhìn thang lầu, có chút ngẩn người.
Sở Hạo nhìn vào trong túi hương, là một con dấu, mặt trên viết ba chữ: Huệ Hi Đường.
Hắn nắm chặt con dấu này, im lặng một lúc lâu, đột nhiên đỡ trán nở nụ cười.
Diệp Ngưng Hoan hỏi nàng ta: “Thi đại nhân của Kinh Kỳ Doanh có lai lịch gì? Trước kia ta ở Nhã Nhạc Cư cũng chưa từng nghe qua nhân vật như thế. Lần này hình như phải đi cùng chúng ta.”
Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Người này lúc ta ở Tịnh Viên cũng chưa từng nghe nói qua, hẳn không có giao tình gì với điện hạ.”
Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ, tám phần là thân tín của Hoàng thượng. Người Hoàng thượng chỉ định Sở Hạo nói lúc ấy nhất định là vị này. Lục Vân nhìn nét mặt của nàng, bỗng nhiên cười khẽ. Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc, thọt nàng ta một cái: “Cười cái gì?”
Lục Vân nói: “Không có lớn nhỏ như vậy, thật sự là tận tâm?”
Diệp Ngưng Hoan có chút lúng túng, kéo nàng ta lại nói: “Tác dụng của ta vẫn cứ như vậy. Từ lúc xảy ra chuyện ở Thủy Bạc Vân Nhai, ta cũng không còn đường nào có thể đi, sao có thể không tận tâm? Trước kia không quan tâm, một thân một mình, chẳng qua bây giờ không giống vậy, không còn có thể tùy ý làm bừa nữa.”
Thấy nàng thẳng thắn như thế, Lục Vân cười cười nói: “Người lấy sắc làm việc chung quy cũng không phải lâu dài, sao không dùng năng lực đạt lấy tiền đồ?”
Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, Lục Vân tiếp tục nói: “Trước kia cô vào Tịnh Viên, không làm chủ được bản thân, chuyện gì cũng lười biếng, theo ta thấy, cô khá là đần độn. Chẳng qua không phải ai cũng có cái thứ nhan sắc này. Về phần ở chỗ sâu trong tâm tư của túi da này, lại phải xem duyên phận. Nếu gặp, đó là cả đời may mắn. Cho dù không gặp, cũng không tính là tiếc nuối. Tính mạng ai nặng ai nhẹ, đều không phải do người nắm giữ quyền sinh sát định đoạt. Thật sự là mạng mỗi người chỉ có người đó mới biết.”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu: “Hiếm khi thấy cô sẵn lòng nói với ta nhiều như vậy.”
Lục Vân nói: “Nhà của ta mấy đời làm quan nô, tính mạng cả nhà đều siết ở trong tay chủ tử, đời này không mong chờ có thể thoát được. Thắt mạng sống ở trên lưng chủ tử để đạt được tiền đồ phú quý, ta thấy nhiều lắm. Chủ tử cần người có con mắt tinh tường, nô tài cũng giống như vậy. Bằng không liều mạng thì cũng chỉ đổi lấy tan xương nát thịt. Ta không có tâm nguyện vinh hoa, chỉ cầu an ổn, cho nên chỉ có thể có mắt không tròng có tai như điếc, hồ đồ như thế cũng xong.”
Diệp Ngưng Hoan nói: “Vậy vì sao lại sẵn lòng đi theo ta?”
Lục Vân nói: “Thật không dám giấu giếm, chuyện Thủy Bạc Vân Nhai kia vừa xảy ra, trên dưới Tịnh Viên chỉ sợ muốn long trời lở đất. Gần đây bất động, là không muốn thêm thị phi nữa. Ta đây cũng hay nghĩ ngợi lung tung, mặc dù lúc ấy ta không ở đấy, dù sao cô đúng là ở Lệ Thủy Các. Ta sợ không có chỗ dựa không chết tử tế được, đang chạy chọt bốn phía muốn tìm cơ hội chuyển đi, vừa khéo cô duỗi tay ra, cơ hội như thế, đương nhiên muốn bắt lấy.”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, không ngờ nàng ta có thể thẳng thắn như thế.
Nàng kéo Lục Vân lại nói: “Bây giờ ta cũng không tư cách hứa hẹn cô cái gì, cô cũng nói, tâm tư trong túi da kia, đó là phải xem duyên phận. Chỉ mong cô và ta có duyên phận này.”
Lục Vân gật gật đầu, hai người cùng nhau đi men theo vết lá rụng, càng lúc càng xa.
Mười sáu tháng chín, Sở Hạo mang theo phó tham sử Kinh Kỳ Doanh Thi Mật, phó tổng đề Cam Nhược, phó thống lĩnh Hành Vụ Đồng Tinh Hổ, đình úy Lục Sương Lăng, cùng bốn mươi tuỳ tùng của hai đội quân được chọn lọc, một đám nữ quyến rời kinh thành, hướng về phía đông bắc mà đi.
Diệp Ngưng Hoan chỉ dẫn theo Đông Anh và Lục Vân, Thụy nương tất nhiên là phải đi theo, người Đồng Tinh Hổ, Lục Sương Lăng dẫn theo phần lớn là ám cục của Hành Vụ Thuộc, mà người Thi Mật, Cam Nhược dẫn theo toàn bộ là từ Kinh Kỳ Doanh.
Sở Hạo còn mang theo một ít đầu bếp, đại phu, đầy tớ già cùng mấy tên tạp dịch thô kệch lo liệu việc sinh hoạt, đội ngũ như thế này vận chuyển cũng không nhỏ, Hoàng thượng vì biểu hiện huynh đệ tình thâm mà đặc biệt đưa tiễn đến ngoài Vũ Xương Môn, lôi kéo Sở Hạo ngàn truy vạn dặn, thật là một cảnh khiến cho người ta cảm động.
Sau khi xuất kinh, suôn sẻ không trở ngại, lại đều là quan đạo. Xe ngựa có hai loại, Sở Hạo thì xe ngựa tùy ý, tuỳ theo tâm tình của hắn. Hai giá xe ngựa được luân phiên dùng. Hai con ngựa khác, xe đẩy một ngựa có chỗ ngồi, ngoại trừ tất cả hành trang mọi vật phẩm cần thiết ra thì cũng làm phương tiện trao đổi. Đoạn đường này nghỉ ngơi vô cùng ít, tốc độ cũng không chậm, tới cuối tháng chín cũng đã đến thủ phủ Hưng Thành Đồng Xuyên.
Thuộc địa của Hưng Thành, phía đông là bình nguyên Hưng Duyệt, tiếp giáp châu Phụng Tường của Trực Lệ. Ra khỏi Phụng Tường đi về hướng đông thì có quần núi vây quanh kéo dài, mà Đồng Xuyên thì ở chân núi ranh giới phía đông bình nguyên Hưng Duyệt.
Được Giám Hành Viện báo tin đến, Hưng Thành Vương Sở Chính Viễn đích thân dẫn phiên thần với ngoại tướng vương phủ nghênh đón, mà Diệp Ngưng Hoan đổi sang xe đẩy lều đen ở ngoài Đồng Xuyên, trực tiếp vòng qua ngõ hẻm phía sau vương phủ, Vương phi Từ thị dẫn trắc phi Phương thị cùng với một đám cơ thiếp chờ ở trong chính đường ngoại tướng.
Cửa sau mở ra, xe đi thẳng một mạch. Ngừng ở ngoại viện chính đường, Thụy nương đỡ Diệp Ngưng Hoan xuống xe, Từ thị tiến lên tự mình giúp đỡ rồi cười nói: “Hôm kia mới nhận được tin, vội vàng cho bọn nha hoàn thu dọn chỗ ở, cũng không biết ý muốn của phủ và phu nhân. Hưng Thành xa xôi, không thể giàu có xa hoa bằng kinh thành, phu nhân đừng chê cười.”
Diệp Ngưng Hoan thấy Từ thị kia tuổi trên dưới ba mươi, dáng người rất cao. Gương mặt chững chạc, ngũ quan vô cùng cân đối, mặc một bộ váy tùng trắng, trên đầu cài hai cây trâm ngọc bích. Nhất thời thầm than, Hưng Thành Vương phi này sao ăn mặc như bà cụ non vậy?
Nàng cười lại, đứng vững nói: “Không dám. Làm phiền như thế thật sự hổ thẹn.”
Sở Hạo là trưởng bối, vả lại địa vị cao hơn Hưng Thành Vương, nhưng nàng không phải chính vị, Vương phi lại huy động nhân lực đón chào cho nàng mặt mũi như vậy, tất nhiên nàng phải nói mấy lời xã giao chứ?
Từ thị cúi người cười: “Vãn bối đương nhiên chấp lễ, nào có không chịu nổi?” Nói xong thì giúp đỡ Diệp Ngưng Hoan đến chính đường.
Diệp Ngưng Hoan giương mắt, thấy phòng ốc đều dựa theo quy cách Thành Vương mà xây, chẳng qua dùng gỗ thô sơn dầu, không đỏ rực chói mắt, trong viện trồng rất nhiều ngô đồng, lúc này thu đậm, màu lá vàng thích mắt.
Tới chính đường, Diệp Ngưng Hoan vẫn chưa ngồi trên vị trí chính giữa, mà đi thong thả đến ghế trên một bên ngồi xuống, quy củ nàng vẫn rõ ràng. Từ thị chỉ dẫn trắc phi Phương thị, cùng một vị đồng để phu nhân lại đây chào. Còn cơ thiếp thì đứng ở ngoại đường hầu hạ. Thành Vương một cấp, có hai thiếp, chỉ lập một vị đồng để.
Diệp Ngưng Hoan liếc mắt nhìn trắc phi Phương thị, tuổi không kém Từ thị bao nhiêu, dáng dấp cũng không hẳn xinh đẹp, chỉ có điều cặp mắt kia cực kỳ linh động, không cười như cười, dáng người vô cùng nở nang. Từ thị rõ ràng cao hơn nàng ta non nửa đầu, nhưng đứng bên cạnh nàng ta thì như đầu gỗ chặt khô.
Diệp Ngưng Hoan đứng lên kéo Từ thị nói: “Đều nói Hưng Thành đất thiêng mới có người tài, nay vừa thấy thật không giả. Thập Cửu điện hạ cùng Hưng Thành Vương đều là tôn thất, lại thủ một phương thường ngày hiếm khi gặp nhau. Lần này điện hạ muốn tuần tra đông phiên, lúc này mới có thể tụ họp một chút. Đi gấp ga gấp gáp, cũng không chuẩn bị chu toàn.”
Nói xong, Diệp Ngưng Hoan liền nhìn về phía Thụy nương.
Thụy nương gật gật đầu, ra hiệu cho Lục Vân mở hộp gấm trong tay ra.
Diệp Ngưng Hoan cười nói: “Những thứ này đều là mấy món thường ngày của gia đình, chớ chê thô kệch.”
Từ thị vội vàng nói: “Không dám, Thập Cửu hoàng thúc sắp về phiên, phu nhân sắp xếp công việc trong nhà bận rộn, còn nhớ đến đám người thiếp thân, thật sự hổ thẹn.”
Thụy nương lại đưa qua một cái hộp, Diệp Ngưng Hoan nhận lấy mở ra, là một món đồ trang trí đá nhuỵ đông hoa chạm khắc bản lề âm dương. Đá nhuỵ đông hoa giống như bột óng ánh, mềm mại như hoa, tiết diện khảm ngà voi tinh tế, vây lấy tử đàn khảm bên trong, hương thơm nhàn nhạt như hoa hé nở, thật là tinh xảo.
Nhất thời, ánh mắt mọi người tập hợp lại, Diệp Ngưng Hoan tự tay nâng lên, đưa cho Từ thị: “Đây là điện hạ đặc biệt căn dặn, nhất định phải tự tay ta giao cho cô. Điện hạ nói, Hưng Thành Vương thích sưu tập kỳ thạch các nơi nhất, hai người phu thê tình thâm, mưa dầm thấm đất, tất nhiên cũng không kém ai. Năm đó Hưng Thành Vương đại hôn, điện hạ còn nhỏ, cũng không thể tự mình đến Hưng Thành, vẫn luôn tiếc nuối. Nay đến đây, tất nhiên muốn đưa cái này cho cô. Chuyện tốt thành đôi, cái này âm dương kết hợp là ý tốt, hi vọng vợ chồng hai người hòa thuận, phúc thọ kéo dài.”
Từ thị vừa nghe thì mừng rỡ, vội vàng đưa hai tay đón lấy, cúi người nói: “Thập Cửu hoàng thúc quan tâm như vậy, thiếp thân cảm động đến rơi nước mắt.”
Trắc phi Phương thị đứng bên cạnh, ánh mắt vòng quanh hai mảnh sáng chói kia, không khỏi hơi nhếch miệng. Động tác thật nhỏ này bị Diệp Ngưng Hoan nhìn thấy, nhưng cười không nói. Phương thị này trước mặt mọi người mà dám bày ra thái độ này, rõ ràng ngày thường ngang ngược quen rồi, cuộc sống này của Từ thị thật sự không dễ chịu mà.
Bên này hành lễ xong, Diệp Ngưng Hoan liền quay sang phòng ngủ phía sau đi thay quần áo nghỉ ngơi.
Tiểu nha hoàn dẫn đường ở phía trước, Từ thị tự mình dẫn nàng đi thong thả. Từ thị vừa đi vừa giới thiệu cảnh trí cho Diệp Ngưng Hoan, nói nơi này là Vinh Ngô Viện, vì đường trong Vương phủ ở giữa nội viện, lão Vương phi từng ở đây, sau khi lão Vương phi mất thì nơi này trống không. Đang dịp thời tiết thu đậm, Diệp Ngưng Hoan thấy núi đắp trong viện ngâm trong nước, đình đài lầu các, trúc đẹp cúc xinh, tĩnh mịch lạ thường.
Từ thị dẫn nàng tới nhà chính, lúc này mới cáo lui, nói một chút nữa lại tới hầu hạ. Diệp Ngưng Hoan đợi tiểu nha hoàn đưa hết mọi vật cần thiết tới xong thì sai hết người ra ngoài, thân mình mềm nhũn nửa ngồi phịch trên giường.
Thụy nương thấy bộ dáng nàng mềm nhũn ngồi lõm xuống như không có xương cốt, cứ để nàng nằm như vậy, ra hiệu cho Đông Anh và Lục Vân ra ngoài trông giữ. Bà bưng trà lại đây nói: “Từ thị này ở trong phủ gian nan, chẳng biết nhà nàng ta nghĩ thế nào.”
Diệp Ngưng Hoan nhận trà uống một hớp, tóm lấy cái gối ở sau thắt lưng nói: “Hưng Thành Vương thích kỳ thạch, sân vương phủ lại xây dựng tinh xảo như vậy, nhìn như là một người phong nhã muốn an lành. Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại là người khôn khéo. Điện hạ ở phía trước, có người của Giám Hành Viện phụng bồi, lại có mọi người đi theo, e rằng ngoại trừ mấy lời xã giao thì hai người cũng không nói được gì.”
Diệp Ngưng Hoan gỡ tóc dài, bắt đầu cởi nút thắt y phục. Cởi ngoại bào, nàng lại nhặt lấy bộ váy hoa bách hợp thường ngày bên cạnh mặc vào, nói: “Xem phản ứng của Vương phi đi, nếu chốc nữa nàng ta dẫn mọi người tới nói chuyện với ta, đó là cố ý kết giao với ta, lại ra vẻ tranh luận.”
Thụy nương cười, bưng chậu nước lại đây cho nàng rửa mặt: “Cô chọn đá nhuỵ đông hoa tặng cho nàng ta, là vì món này đến từ đông phiên chăng? Không biết nàng ta có thể hiểu được hay không.”
“Nàng ta không hiểu cũng không sao cả, phụ huynh nàng ta tất nhiên có thể hiểu được.” Diệp Ngưng Hoan ngáp rồi nói, “Bây giờ chúng ta đoán mấy thứ này cũng vô dụng, thả dây dẫn, chờ người ta mắc câu đi.”
Thụy nương suy nghĩ một chút, nhìn dáng vẻ thoải mái của Diệp Ngưng Hoan, nở nụ cười: “Thật ra cô rất thận trọng, điện hạ không nhìn lầm cô.”
Diệp Ngưng Hoan lại xiêu vẹo: “Đại cô cô đừng giễu cợt ta, ta chỉ là người phiền chán mấy thứ quy củ vụn vặt. Đi cả đường không biết mệt, mới khách sáo vài câu với Vương phi chưa từng gặp thì đã cảm thấy gân cốt cả người đều nhăn nhíu lại.”
“Tuy là phiền chán, nhưng lời lẽ phù hợp.” Nhìn bộ dáng mềm nhũn của nàng, Thụy nương nhất thời buồn cười, đưa tay kéo nàng, “Ngồi nghiêng ở đây khó chịu lắm, ăn một chút gì rồi nằm trên giường thôi.”
Diệp Ngưng Hoan nhắm mắt: “Không cần, ở đây rất tốt, vừa thoải mái lại ấm áp.” Nói xong thì nhanh chóng buồn ngủ.
Thụy nương bất đắc dĩ, đành phải cầm chăn đắp cho nàng, vuốt ve tóc trên trán nàng, nhìn nàng, trong lòng thấy vài phần ấm áp.
Nàng là người lên xuống theo chủ, duyên dáng xinh đẹp cũng phải làm, đoan trang kính cẩn cũng phải giữ, ngoại trừ thỉnh thoảng tính tình đần độn chút, lại bướng bỉnh khiến người ta dở khóc dở cười ra thì không có gì không tốt. Có khi nhìn nàng rất vui vẻ, có khi lại căm tức mà nghiến răng đến ngứa.
Diệp Ngưng Hoan lờ mờ bị Lục Vân đánh thức, vừa mở mắt thì phát giác cả phòng đều ảm đạm, bên ngoài trời đã đen thấu, nàng dụi dụi mắt hỏi: “Giờ nào rồi?”
Lục Vân nói: “Giờ dậu canh ba, Hưng Thành Vương phi vừa rồi lại đây gửi lời thăm hỏi, biết người còn chưa tỉnh, vốn không muốn quấy rầy. Nàng ấy bày tiệc cho người tẩy trần (*), giữ lại tiểu nha hoàn chờ ở bên ngoài.”
(*) tẩy trần: bày biện thiết đãi người từ xa đến
“Thụy nương đâu?” Diệp Ngưng Hoan ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút.
“Đi ra trước nghe ngóng tình hình điện hạ rồi.” Lục Vân nói, “Hưng Thành Vương bày tiệc tẩy trần cho điện hạ ở Tùng Thụy Đường phía trước, Phùng Đào không phải ở lại trong kinh sao? Thụy nương sợ người đằng trước không cẩn thận.”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu, xốc chăn nói: “Đã như vậy thì đừng để cho Vương phi chờ lâu.”
Sửa sang xong xuôi, nàng liền dẫn theo Đông Anh và Lục Vân cùng nhau đi ra ngoài. Vài tiểu nha hoàn và vài đầy tớ trung niên đang chuyển mấy cái đài trúc, thấy nàng đi ra thì đều hành lễ.
Diệp Ngưng Hoan cười cười nói: “Vừa ngủ dậy, đi dạo một chút cũng thanh tỉnh, cứ ngồi đi.”
Vài người nghe xong, cũng không miễn cưỡng. Diệp Ngưng Hoan dẫn theo Đông Anh, Lục Vân, thêm mấy tiểu nha hoàn dẫn đường đi vòng quanh. Ban đêm sương dày, Diệp Ngưng Hoan khoác áo rộng còn cảm thấy có hơi lạnh, chỉ thấy cây cối um tùm, núi đá lởm chởm, như quái thú giương nanh múa vuốt trong đêm tối, nhất thời quần áo hơi căng, nàng thở dài một hơi.
Quẹo qua mấy cổng tròn, liền gặp một cái đầm nước, đập vào mắt là ánh đèn lấp lánh, một tòa đình đài thủy bạc bỗng nhiên hiện lên. Bên này tối đen, mà nơi đó quả thật sáng choang, bởi vậy nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nơi đó người đến người đi vội vàng chuẩn bị yến tiệc, cũng có một loạt người hầu ôm cầm sắt đứng ở một bên. Mà ngồi bên cạnh quan sát bọn họ, chỉ có một mình Vương phi Từ thị, cũng không thấy đám người trắc phi, đồng để trên nhà chính lúc đó.
Đêm đã khuya, Sở Hạo vẫn chưa buồn ngủ. Hôm nay hắn an trí ở Thụy Hoa Lâu của Tùng Thụy Đường, đổi bộ sam trắng hơi cũ, đứng ở thư phòng, nhìn mấy món đồ trang trí bằng đá bày trên kệ mà mê mẩn.
Lục Sương Lăng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt vẫn cung kính im lặng như mọi ngày. Hắn đã biết việc Diệp Ngưng Hoan trả lời Thái hậu, hắn cũng chả hề để ý nàng nói gì, hắn chỉ để ý, từ đó về sau, Diệp Ngưng Hoan càng khó tự do hơn nữa.
Sương Lăng suy nghĩ, nhân tiện nói: “Vương gia, Vân Tê Lam của Ảnh Nguyệt Môn kia là cao thủ giang hồ, chỉ là đầu đao thêm máu, khó tránh khỏi thuận lợi mọi bề.”
Mười sáu tháng tám, Tịnh Viên xảy ra chuyện như vậy. Cố Tịnh Nam sợ Vương gia và Vĩnh Thành Vương đấu đá với nhau gây họa cho cả hắn, hơn nữa lại có Hoàng thượng là chỗ dựa ở phía sau, như thế ngay cả mặt mũi Thái hậu cũng không cần, khăng khăng không chịu gả con gái của mình cho Vương gia. Nhã Nhạc Cư bị Hoàng thượng mượn cơ hội đóng cửa, nhạc phụ của Vĩnh Thành Vương, An quốc công Phạm Úc lại chỉ biết tự bảo vệ mình, sau đó chỉ lo thanh lọc quan hệ. Chặt đứt đường lui của Vĩnh Thành Vương rồi, nếu y thật sự ở ẩn ở Yên Ninh, tất nhiên sẽ oán hận Sở Hạo. Một khi Ảnh Nguyệt Môn xảy ra biến cố, sao có thể phòng bị? Chiêu này của Sở Hạo thật sự rất hiểm.
Sở Hạo nói: “Không sao cả.”
Sương Lăng có chút bất an: “Có cần thông báo cho Triệu Phùng Tắc tiếp ứng hay không?”
Sở Hạo nói: “Không cần, hắn ra vào đông phiên có hơi bất tiện, ta không muốn để cho Giám Hành Viện tra được bất kỳ manh mối nào.”
Hắn nhìn nét mặt muốn nói lại thôi của Sương Lăng, bưng trà uống một ngụm nói: “Ngươi từ nhỏ ngày thường đã thấy người chết, sao lần này lại khẩn trương như thế? Lo lắng cho nàng ấy sao?”
Sương Lăng cúi đầu: “Nàng là đồng để phu nhân của Vương gia, Vương gia chắc chắn sẽ chăm sóc nàng chu toàn.”
Sở Hạo cười cười: “Ngươi học ai mà bắt đầu dùng mấy lời chẹn họng như vậy?”
Sương Lăng hơi nhấp môi, ngón tay hơi nắm chặt lại buông ra. Sở Hạo vẫn chưa lơ là động tác nhỏ này của hắn, bỏ chén xuống nói: “Nếu ta không giao cho Hoàng thượng một nhược điểm trí mạng, sao hắn chịu cho ta di chuyển? Về điểm ấy, ngươi đã sớm rõ ràng. Dùng mấy lời chẹn họng ta thì có ích gì?”
Trên trán Sương Lăng nổi gân xanh, nhìn nụ cười giễu cợt của Sở Hạo chỉ muốn đấm một quyền.
Lại nhịn không được, hắn cắn răng nói: “Nhã Nhạc Cư kia đào tạo ra rất nhiều người, thiện âm thông nghệ, xinh đẹp động lòng người. Còn có mấy người là người của Ảnh Nguyệt Môn, nói ta tùy tiện nhận làm muội muội cũng được, cần gì phải tóm nàng không thả? Bản thân ngươi biết rõ, nàng không có quan hệ gì với Ảnh Nguyệt Môn!”
Sở Hạo có chút không kiên nhẫn: “Bớt can thiệp vào chuyện trong nhà của ta đi.”
Sương Lăng nóng nảy, tiến lên trừng mắt với hắn: “Ngươi có ân với ta, cho dù ngươi lấy mạng của ta ta cũng cam nguyện, nhưng ngươi hà cớ gì lại gây khó dễ cho một cô gái…”
Sương Lăng chợt nghẹn lại, không nói nữa, Sở Hạo cũng không vênh váo ở trước mặt hắn, đối với hắn coi như là khách khí.
Nhưng tính tình của Sở Hạo hắn rất rõ, chỉ cần bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn này thì đã có ý dừng đề tài ở đây, đây đã xem như cho Sương Lăng thể diện. Sương Lăng cũng tự biết nên dằn lại, chỉ là nói đến Diệp Ngưng Hoan hắn liền nhịn không được, thậm chí bắt đầu chẳng phân biệt tôn ti.
Lúc này Sương Lăng phản ứng thì không còn kịp rồi. Sở Hạo như bị cháy sém lông nhảy bật lên, không nói gì đấm một cái lên mặt Sương Lăng.
Sương Lăng không tránh, bị trúng một cái, cả người bị đánh nghiêng ngả qua một bên, lảo đảo mấy bước, Sở Hạo còn chưa hết giận, tới gần muốn bổ sung thêm một cước, lại nghe một loạt tiếng bước chân. Hắn hừ một tiếng, ra vẻ tha cho Lục Sương Lăng, quay lại bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm trà lên uống một ngụm hạ hỏa.
Không dùng từ thông báo đã đi qua, tất nhiên là được đặc quyền. Chỉ thấy Thụy nương xách váy lên trên lầu, trong tay bưng cái khay, bên trên bày điểm tâm và canh giải rượu. Ngoặt qua cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt kia của Sở Hạo chưa nguôi cơn tức, Sương Lăng đứng bên cạnh, một bên quai hàm cũng sưng lên.
Thụy nương sửng sốt một chút, vén áo thi lễ với Sở Hạo, hỏi: “Điện hạ, ngài đây là…”
Sở Hạo lắc lắc tay, cũng không để ý tới Sương Lăng, chuyển hướng nói với Thụy nương: “Không phải nói không cần đến ngươi sao, trễ như vậy lại chạy tới làm gì?”
Thụy nương cười cười, nói: “Phu nhân sai ta đưa chút bữa ăn khuya lại đây, chỉ sợ người bên ngoài làm điện hạ ăn không quen. Mượn phòng bếp của Vinh Ngô Viện làm, điện hạ nếm thử đi.”
Đây chẳng qua là lấy cớ, Sở Hạo trong lòng hiểu được, liền nói: “Phiền nàng ấy đã nghĩ ngợi, ta đang đói bụng.”
Thụy nương đặt xuống, nói: “Phu nhân còn mang mấy món lại cho ngài.” Nói xong, bà lấy ra một cái túi hương từ trong tay áo, đặt lên bàn, “Sợ điện hạ lạ giường khó ngủ, cho thêm chút hương an thần.”
Sở Hạo nhìn túi hương trên bàn, bên môi nở nụ cười.
Thụy nương nhìn Sương Lăng lại nói: “Lục đại nhân cả đường cũng mệt mỏi, không bằng cùng đi với ta đi?”
Sương Lăng liếc mắt nhìn túi hương trên bàn, gật gật đầu nói: “Vương gia, thuộc hạ cáo lui.”
Sở Hạo không để ý đến hắn, hai người cùng nhau lui ra ngoài. Lúc xuống lầu, Thụy nương nhỏ giọng nói: “Ngươi lại nói cái gì vô lý, chọc hắn động thủ?”
Sương Lăng xoa xoa mặt, cười khổ: “Thuộc hạ không có cáo trạng, đợi ngày mai lại thỉnh tội với Vương gia vậy.”
Thụy nương thở dài: “Ngươi đấy, một người ngày thường ít nói kiệm lời như…”, lại vỗ vỗ khuỷu tay hắn nói, “Ngươi cứ yên tâm đi, tính tình Vương gia ngươi còn không biết sao? Chưa từng giữ nữ nhân nào không buông tha, đây còn nhìn không ra sao?”
Sương Lăng nhịn không được nói: “Nhưng mà hắn…”
“Hắn hắn hắn cái gì? Ngươi không phải kiên cường lắm sao? Vừa nhắc tới lại kìm không được. Nghĩ một chút, ngươi và Diệp Ngưng Hoan thật đúng là giống hai huynh muội, đều giống như con lừa bướng bỉnh!” Thụy nương vỗ hắn một cái, sẵng giọng.
Sương Lăng khẽ giật mình, Thụy nương kéo hắn đi xuống, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Nhưng mà có chỗ không giống. Nàng ta nói dăm ba câu thì giải quyết xong Hưng Thành Vương phi kia, không ít chỗ có thể dùng. Nếu ngươi có chút bản lĩnh ấy của nàng ta, không sợ không một bước lên mây.”
Sương Lăng hơi mở to mắt, nét mặt không khỏi vui mừng: “Quả nhiên chỉ cần có chút bản lĩnh, thế thì…”
“Cái gì mà một chút chứ. Một cái đá nhụy đông hoa đã gõ cửa rồi.” Thụy nương cười nói, hay là nói, lúc nàng biết được tình hình nhà trong của Hưng Thành Vương thì đã tìm chỗ có thể ra tay.
Đến cửa lầu, Thụy nương nói: “Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, nàng lần này chỉ dẫn theo hai nha hoàn, ta trở về trông nom chút.”
Sương Lăng gật gật đầu, đứng ở cửa nhìn bóng dáng Thụy nương biến mất trong màn đêm, quay đầu nhìn thang lầu, có chút ngẩn người.
Sở Hạo nhìn vào trong túi hương, là một con dấu, mặt trên viết ba chữ: Huệ Hi Đường.
Hắn nắm chặt con dấu này, im lặng một lúc lâu, đột nhiên đỡ trán nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook