Ngục Y
-
C43: Không có hả
“Con bé chết tiệt, đẩy cái gì mà đẩy? Người vừa rồi là ai?”
Ngô Thu Vân bị con gái đẩy về nhà, ánh mắt lại nhìn về phía đèn đuôi xe Mercedes G63 ở trước cửa: “Là bạn trai con à? Con có người yêu rồi?”
“Mẹ, không có, là bạn đại học mà thôi”. Tô Mộ Tuyết đỏ mặt, ánh mắt né tránh.
“Không có hả? Bà đây từng yêu đường, cũng từng là người trẻ tuổi, mẹ có thể không biết?”
Thấy thế, trong lòng Ngô Thu Vân đã chắc chắn trăm phần trăm - - con gái đang yêu.
“Lái Mercedes G63 cũng tạm được, gia đình làm gì? Có mấy căn nhà? Mẹ tư vấn giúp con..”.
“Ai da, mẹ, đã nói là bạn học rồi, sao mẹ lại không tin chứ?” Tô Mộ Tuyết bị hỏi đến mức thấy hơi phiền phức, đen mặt đi vào phòng ngủ.
Cô lo lắng, nếu như cha mẹ không thể chấp nhận thân phận của Trần An Bình, thì nên làm như thế nào đây?
Bỏ trốn?
Chắc chắn không được, cha mẹ chắc chắn sẽ lo lắng, trong nhà chỉ có một đứa con gái là cô. Ai sẽ chăm sóc họ khi về già? Ai pha trà và rót nước cho họ?
“Haizz!”
Niềm vui khi tỏ tình thành công không duy trì được bao lâu, Tô Mộ Tuyết đã rơi vào trạng thái phiền toái mới.
“Đi một bước tính một bước vậy”. Tô Mộ Tuyết thở dài một tiếng, ôm chặt chăn ngủ đi ngủ.
Trần An Bình lại cũng không sốt ruột về nhà, vừa ra khỏi khu biệt thự Thiển Thủy Loan ra, liền nhận được Liễu Phỉ Phỉ gọi điện thoại tới.
“Chị Phỉ, vẫn chưa ngủ sao?”
“Ngủ cái rắm gì!”
Liễu Phỉ Phỉ có hơi tức giận: “Cậu không có ở đây, tôi có thể ngủ được sao?”
“Hử?”
Trần An Bình nghe vậy nhíu mày, lượng thông tin trong những lời nói này quá lớn: “Chị Phỉ, tôi có bạn gái rồi, chị không ngủ được thì vẫn nên tìm bạn trai của chị đi...”
“Chết tiệt, cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”
Liễu Phỉ Phỉ cười mắng: “Cũng không phải bảo cậu dỗ tôi ngủ đâu, ban ngày hai chúng ta không phải đã hẹn xong rồi, tối nay tới nhà tôi châm cứu cho tôi sao?”
*ờ,
Trần An Bình giật mình, vừa mới yêu đương với Tô Mộ Tuyết, anh còn hơi choáng váng, tất cả những chuyện khác đều bị ném lên chín tầng mây luôn.
“Cái đó... chị Phi, chị gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức tới ngay”.
Xem giờ thì hiện tại không quá muộn.
“Số nhà 802 toà một Hoa Vũ Thụ 3, cậu cứ đăng ký ở cổng rực tiếp đi vào là được, tôi vừa mới tắm rửa xong, đi xuống lầu không tiện”. Liễu Phỉ Phỉ trực tiếp cho địa chỉ.
“Được rồi”.
Chạy tới khu Hoa Vũ Thụ, dừng xe, đăng ký, chờ đến khi Trần An Bình lên lầu, đã là mười một giờ đêm rồi.
“Ding dong”.
“Đến rồi, là An Bình sao”.
“Chị Phi, là tôi, mở cửa đi”.
“Đến đây đến đây, đừng sốt ruột”.
Liễu Phỉ Phỉ mở cửa, lúc này cô ấy đang đắp mặt nạ.
Quả nhiên là vừa mới tắm rửa xong, trên người tràn đây mùi sữa tắm thơm ngào ngạt, trên người mặc áo ngủ màu tím bằng tơ tằm, chất lượng rất tốt, thể hiện toàn bộ sự hoàn mỹ của thân thể cao gầy mà đẫy đà của phụ nữ ra hết.
Nhưng sự đây đà của Liễu Phỉ Phỉ không mấy hoàn hảo
Một bên như không có hơi, giống như đèn xe bị hỏng một cái, thoạt nhìn cực kỳ không hài hòa.
“Chị Phỉ, có dép không? Tôi thay một chút, tránh làm bẩn sàn nhà”. Trần An Bình nhìn lướt qua một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook