Ngục Y
-
C28: Mượn một chiếc xe
Ánh mắt của Trần An Bình lạnh lếo, dưới bầu trời đêm đôi mắt lộ ra một tia rét lạnh, nhìn chằm chằm về phía Tế Cửu.
“Vâng!”
Tế Cửu lại cúi đầu xuống.
“Anh có thể đi được rồi”.
Nói xong, Trần An Bình đậu xe ở trước cổng rồi trực tiếp đi vào nhà.
Trần An Bình vừa đi, Tế Cửu chậm rãi đứng thẳng người dậy, lúc này mới phát hiện phía sau lưng mình đã ướt đẫm hoàn toàn.
“Anh ta, rốt cuộc là mạnh như thế nào?”
Tế Cửu thì thào tự nói, vừa rồi chỉ với một ánh mắt của Trần An Bình mà thôi, 'Tế Cửu thậm chí còn có sự xúc động muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Anh ta cũng đã gặp qua không ít nhân vật máu lạnh, ở trước mặt,Trần An Bình thì Tế Cửu lại ngửi mùi của tử thần.
“Không thể dây vào, không thể dây vào, vẫn là làm việc cho chủ tử trước đi”.
Tế Cửu cũng rời đi.
“Ba mẹ, hai người còn chưa nghỉ ngơi sao, đã trễ như vậy rồi”.
Sau khi vào phòng khách, Trần An Bình mới phát hiện ba mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi, bởi vì trước đó vẫn luôn trốn tránh bọn cho vay nặng lãi, cửa sổ trong nhà đều dán chỉ chít những lớp báo thật dày, căn bản không thể nhìn thấy ánh sáng từ bên ngoài.
“Nhóc con, ngày đầu tiên đi làm đã uống nhiều rượu như vậy? Con đã đi đâu vậy?”
Trần Lập Quân lộ ra vẻ không vui.
“Ô, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm, bởi vì giống với chị họ, đều là người bán hàng, cho nên phải uống rượu một ít với khách hàng, lại phải đọc một ít tài liệu, cho nên trở về khá muộn, xin lỗi, để cho ba mẹ lo lắng cho con rồi”.
Mặc dù bị ba trừng mắt một cái, nhưng Trần An Bình trong lòng rất vui vẻ, bị người quản thật ra là một loại hạnh phúc.
“Ông già chết tiệt, con mình là người như thế nào còn không rõ sao? Lớn tiếng với con như vậy làm gì?
Lưu Tố Hòa thương con trai, tranh thủ thời gian rót cho Trần An Bình một chén trà đặc, lad dùng trà chất lượng không được tốt lắm, là trà đã lên men.
Uống mà trong lòng thấy rất ấm áp.
“Tôi còn không phải lo lắng cho nó sao?”
Trần Lập Quân giật giật khoé miệng, sắc mặt không được tự nhiên lắm, nhưng vẫn nói: “Bán hàng thì bán hàng, học với chị họ cho tốt, không hiểu thì hỏi nhiều lên, hiểu chưa?”
“Ba, con biết rồ “Tích tích... Tích tích..."
Trần An Bình còn chưa nói xong, điện thoại vang lên, nhìn một cái, là bác cả Trần Lập Văn gọi điện thoại tới.
“Alo, bác cả, trễ như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi sao”.
“Chưa đâu”.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trần Lập Văn nói: “An Bình à, nghe Tiểu Mạn nói cháu đã đậu phỏng vấn rồi, cùng phòng với nó, bác đã nghĩ cháu đi làm không tiện, cách công ty quá xa, buổi sáng cháu đi sớm một chút đến nhà bác, ngồi xe chị họ cháu đi làm”.
“Không cần đâu, anh cả, làm phiền Tiểu Mạn không tốt, nhà chúng cháu những năm gần đây...
Trần Lập Quân từ chối trước.
“Em hai, đừng nói những lời này, cứ quyết định vậy đi, anh đã nói với Tiểu Mạn rồi. Đầu là người một nhà, cái gì mà phiền với không phiền, dù sao tiện đường!”
Trần Lập Văn nói xong, còn trừng mắt nhìn Viên Tiểu Mạn ở bên cạnh.
Vì chuyện này, Trần Lập Văn còn cãi nhau với mẹ con Viên Tiểu Mạn một trận, cuối cùng Trần Lập Văn thắng, thắng một cách thảm hại.
“Bác cả, thật không cần làm phiền chị Tiểu Mạn, cháu có một người bạn học vừa mới cho cháu mượn một chiếc xe để đi làm, rất tiện, luôn làm phiền chị Tiểu Mạn thì trong lòng cũng không được thoải m:
Trân An Bình từ chối.
“Hả? Mượn một chiếc xe?”
Trần Lập Văn sửng sốt một chút: “Thằng nhóc cháu không gạt bác đấy chứ?”
“Không đâu, bác cả còn không hiểu cháu sao?”
“Vậy... được rồi, cháu đi làm lái xe chậm một chút”.
Trân Lập Văn dừng lại một chút, cũng không kiên trì nữa, hàn huyên thêm hai câu rồi vội vàng cúp điện thoại.
“Xem đi, người ta còn không biết ơn, ai da... cháu đã mượn được một chiếc. xe, làm người tốt phí công rồi chứ, hừ!”
Chờ Trần Lập Văn cúp điện thoại, Viên Hồng Diễm ở bên cạnh không ngừng trào phúng.
Trần Lập Văn á khẩu không trả lời được.
“Mượn xe? Hừ, trước thì mượn tiền, bây giờ lại mượn xe, đời này đúng là có số nghèo, không có xe còn không tự mình cố gắng kiếm tiền đi mua sao? Chắc chỉ mượn một chiếc QQ rách nát thôi”.
“Tiểu Mạn, về phòng ngủ đi!”
Trần Lập Văn giật giật khoé miệng, cuối cùng nhịn được cơn tức, không mắng chửi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook