Ngục Tù Tình Yêu - Marry Me Taehyung
-
C18: Chuẩn bị một cách tỉ mỉ
Tập đoàn Seplet.
Trong văn phòng Lãnh Hàn đang nghiêm túc hoàn thành nốt đống công việc còn lại, hai ngày liên tiếp anh liên tục tăng ca để đẩy công việc lên nhanh nhất có thể.
Ngày mai là ngày tiếp nhận phỏng vấn nên tối nay anh phải dành thời gian tút tát lại một chút, ý là tút tát lại căn nhà mà ngày mai sẽ quay.
Dù chưa biết phóng viên ngày mai là ai nhưng trái tim anh lại mách bảo chắc chắn người mà anh mong ngóng sẽ tới.
Rạng sáng lúc ba giờ tròn, anh mới hoàn thành xong mọi công việc. Lãnh Hàn tắt máy tính, đứng dậy vươn người để các khớp xương được giãn ra. Anh tha lôi công việc từ công ty về nhà, liên tục như vậy suốt hai ngày.
Anh đứng dậy đi tới mở cửa ra, bên ngoài có một chiếc ban công nhỏ, đứng ở đó có thể hướng mắt nhìn ra bờ biển rộng rãi.
Sóng biển ồ ạt xô vào bờ tạo nên âm thanh dễ chịu, gió mát liên tục thổi, không khí buổi tối trong lành đến dễ chịu. Tiếng chim hải âu bay về trong màn đêm tối làm cho sự im lặng biến mất.
Lãnh Hàn rút ra bao thuốc, lấy một điếu ra châm lửa. Đầu thuốc ánh lên tia lửa, khói phả ra từ miệng bay lên hòa cùng không khí trời đất. Lãnh Hàn cứ đứng đó vừa hút thuốc vừa tận hưởng sự yên bình mà nơi đây đem lại.
Đến khoảng ba rưỡi sáng, anh mới chịu đóng cửa ban công lại rời khỏi thư phòng đi tới phòng ngủ.
Buổi sáng phóng viên bên truyền thông Thanh Nhã sẽ tới sớm, khoảng độ tám giờ họ sẽ tới chuẩn bị máy quay và kịch bản, nếu như người trong nhà không phản đối cái gì sẽ lập tức quay luôn.
Bởi vì buổi quay có khi sẽ mất cả ngày nên bây giờ anh phải tranh thủ đi ngủ sớm, Lãnh Hàn nằm lên trên giường, xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái nhất.
Dạo này anh cảm thấy bản thân như không ổn, cứ hễ nhắm mắt lại y rằng bóng dáng người đêm đó lại xuất hiện.
Trong mơ anh thấy bản thân đang đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, phía trên là bầu trời rộng lớn với những đám mây và mặt trời.
Phía trước anh xuất hiện bóng dáng một người con gái đứng đó, cô quay lưng lại với anh, làn gió mát thoang thoảng thổi tới làm vài lọn tóc bay lên bồng bềnh.
Lãnh Hàn còn đang không biết mình mơ hay thực, bước chân như thể bị đinh đóng mà không thể di chuyển. Cô gái trước mắt bỗng dưng quay lại đối mặt với anh.
Gương mặt tơi sáng, hồng hào cùng với nụ cười rạng rỡ hệt như mặt trời tỏa nắng phía trên. Đôi mắt trong, long lanh như viên ngọc trai quý hiếm, hàng lông mi cong nhẹ hòa quyện cùng đôi mắt biết cười.
Mái tóc cô dài gần tới hông, đuôi tóc xoăn tự nhiên, trên người mặc chiếc váy trắng có đuôi bồng bềnh hệt như một nàng tiên.
Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt biết cười ấy như thể muốn anh khắc sâu vào tâm trí, khắc vào cả trái tim và não bộ.
Lãnh Hàn dây dưa mãi mà không muốn tỉnh dậy, đồng hồ báo thức vang lên như thể bắt anh mau chóng quay lại thực tại.
Đôi mắt từ từ mở ra, lờ mờ mãi mới nhìn rõ. Lãnh Hàn ngồi dậy, mái tóc rối bời do đi ngủ cựa quậy quá nhiều.
Anh đưa mắt nhìn qua đồng hồ, đã là bảy giờ tròn. Lãnh Hàn vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm chỉnh trang lại một chút.
Lúc sau đi ra trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn vải màu trắng phía dưới, mái tóc ướt nhẹp, vài ngọn tóc còn liên tục rỉ nước xuống phía dưới. Bên trên lộ cơ bụng săn chắc cùng cơ ngực và bắp tay khỏe khoắn. Làn da trắng làm nổi bật cả cơ thể, sau lưng có vài vết sẹo do đợt huấn luyện bên Mỹ để lại. Tuy vết thương đã lành từ lâu nhưng lại để cho anh những vết sẹo mang theo suốt phần đời còn lại.
Lãnh Hàn cũng chẳng quan tâm tới mấy vết sẹo đó, căn bản có thể che được nên có khi không nhắc anh cũng sẽ quên bản thân có mấy vết sẹo sau lưng.
Lãnh Hàn đi tới phòng để phục trang, tỉ mỉ chọn một bộ vest cho buổi phỏng vấn hôm nay.
Mấy bộ vest của anh đều mang kiểu dáng y hệt nhau, chỉ khác mỗi màu sắc. Lãnh Hàn chọn bộ suit màu trắng trông vô cùng nổi bật, thường anh hay chọn mấy tông tối màu riêng ngày hôm nay lại chọn một màu trắng vô cùng nổi bật.
Caravat cũng được lựa theo bộ suit hôm nay, tô điểm chính là nhan sắc tuyệt đỉnh của anh ngày hôm nay.
Hôm nay có người tỉ mỉ đến mức ngồi mòn mông trên chiếc ghế được đặt trước chiếc gương lớn trong nhà tắm. Bên dưới đặt mấy cái máy làm tóc loại khác nhau, mấy bình xịt cũng nằm rải rác quanh quanh đó.
Người bên trên liên tục đưa máy làm tóc lên trên, hết uốn lại duỗi, xịt xịt xong nếu cảm thất không thấy ưng ý lập tức đi gội đầu làm lại. Ngồi không xong, đứng cũng vậy, bàn chân có vẻ như đang biểu tình liên tục rung lên liên hồi.
Mãi một hồi lăn qua lăn lại với mấy cái máy uốn tóc thì anh mới làm xong mái tóc. Side part bảy ba được xuất hiện trên gương mặt điển trai làm cho độ cuốn hút tăng lên ngập ngàn.
Nếu người ngoài không biết quá trình khổ cực tạo nên kiểu tóc này, chắn chắn nó sẽ một tuyệt tác mà nhân loại nên bảo tồn.
Lãnh Hàn mau chóng đi thay quần áo, chẳng mấy chốc bộ suit đã được mặc chỉnh tề trên cơ thể của anh. Trước khi đi, anh còn dành mười phút cuối cùng đứng trong căn phòng tràn ngập các loại nước hoa chọn ra một mùi hương cho ngày hôm nay.
Lãnh Hàn hôm nay vô cùng khó chiều, ngay cả bản thân anh cũng thấy vậy. Loại nước hoa anh hay dùng hàng ngày, hôm nay lại cảm tấy nó tầm thường cực kì.
"Mùi này nồng quá, sao mua được hay vậy?"
"Eo, kinh khủng."
"Mùi này không đủ sức hút."
Lãnh Hàn cầm từng chai lên mở nắp ra ngửi, anh liên tục cau mày mà cảm thán. Mấy chai trước mắt anh đều đến từ các thương hiệu xa xỉ khác nhau, giá tiền lại không hề rẻ.
Có mấy loại anh còn phải cất công qua nước ngoài rinh về nhà, ấy vậy giờ đây mấy loại này đối với anh lại cảm thấy tầm thường kinh khủng.
Lãnh Hàn chép miệng, đôi mày cau lại, mắt đảo xung quanh. Căn phòng rộng rãi, xung quanh đều là các kệ tủ đựng nước hoa khác nhau.
"Biết thế đéo tốn công mua làm gì, vô tích sự."
Lãnh Hàn có chút bực mình, mồm thì chửi nhưng tay thì chọn đại một mùi mà anh cảm thấy ổn nhất trong các loại kia.
Xong xuôi anh mau chóng chỉnh trang lại một chút, sau đó mới mở cửa bước xuống nhà.
"Có cần dọn đồ ăn lên không, cậu chủ?"
"Không cần, thím với mọi người dùng bữa đi."
Thím Trương nghe thấy mà giật mình, bà cúi đầu không dám ngước lên, đợi anh rời đi mới dám ngẩng đầu lên dõi theo bóng lưng anh.
Hôm nay cậu chủ của bà có vẻ khác với thường ngày, quần áo chọn màu sáng, tóc lại được chau chuốt tỉ mỉ, nước hoa chọn mùi khác.
Bà biết hôm nay là quay phỏng vấn, cơ mà lần phỏng vấn trước có thấy anh như này bao giờ.
Năm nay có sức sống lại rồi sao?
Trong văn phòng Lãnh Hàn đang nghiêm túc hoàn thành nốt đống công việc còn lại, hai ngày liên tiếp anh liên tục tăng ca để đẩy công việc lên nhanh nhất có thể.
Ngày mai là ngày tiếp nhận phỏng vấn nên tối nay anh phải dành thời gian tút tát lại một chút, ý là tút tát lại căn nhà mà ngày mai sẽ quay.
Dù chưa biết phóng viên ngày mai là ai nhưng trái tim anh lại mách bảo chắc chắn người mà anh mong ngóng sẽ tới.
Rạng sáng lúc ba giờ tròn, anh mới hoàn thành xong mọi công việc. Lãnh Hàn tắt máy tính, đứng dậy vươn người để các khớp xương được giãn ra. Anh tha lôi công việc từ công ty về nhà, liên tục như vậy suốt hai ngày.
Anh đứng dậy đi tới mở cửa ra, bên ngoài có một chiếc ban công nhỏ, đứng ở đó có thể hướng mắt nhìn ra bờ biển rộng rãi.
Sóng biển ồ ạt xô vào bờ tạo nên âm thanh dễ chịu, gió mát liên tục thổi, không khí buổi tối trong lành đến dễ chịu. Tiếng chim hải âu bay về trong màn đêm tối làm cho sự im lặng biến mất.
Lãnh Hàn rút ra bao thuốc, lấy một điếu ra châm lửa. Đầu thuốc ánh lên tia lửa, khói phả ra từ miệng bay lên hòa cùng không khí trời đất. Lãnh Hàn cứ đứng đó vừa hút thuốc vừa tận hưởng sự yên bình mà nơi đây đem lại.
Đến khoảng ba rưỡi sáng, anh mới chịu đóng cửa ban công lại rời khỏi thư phòng đi tới phòng ngủ.
Buổi sáng phóng viên bên truyền thông Thanh Nhã sẽ tới sớm, khoảng độ tám giờ họ sẽ tới chuẩn bị máy quay và kịch bản, nếu như người trong nhà không phản đối cái gì sẽ lập tức quay luôn.
Bởi vì buổi quay có khi sẽ mất cả ngày nên bây giờ anh phải tranh thủ đi ngủ sớm, Lãnh Hàn nằm lên trên giường, xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái nhất.
Dạo này anh cảm thấy bản thân như không ổn, cứ hễ nhắm mắt lại y rằng bóng dáng người đêm đó lại xuất hiện.
Trong mơ anh thấy bản thân đang đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, phía trên là bầu trời rộng lớn với những đám mây và mặt trời.
Phía trước anh xuất hiện bóng dáng một người con gái đứng đó, cô quay lưng lại với anh, làn gió mát thoang thoảng thổi tới làm vài lọn tóc bay lên bồng bềnh.
Lãnh Hàn còn đang không biết mình mơ hay thực, bước chân như thể bị đinh đóng mà không thể di chuyển. Cô gái trước mắt bỗng dưng quay lại đối mặt với anh.
Gương mặt tơi sáng, hồng hào cùng với nụ cười rạng rỡ hệt như mặt trời tỏa nắng phía trên. Đôi mắt trong, long lanh như viên ngọc trai quý hiếm, hàng lông mi cong nhẹ hòa quyện cùng đôi mắt biết cười.
Mái tóc cô dài gần tới hông, đuôi tóc xoăn tự nhiên, trên người mặc chiếc váy trắng có đuôi bồng bềnh hệt như một nàng tiên.
Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt biết cười ấy như thể muốn anh khắc sâu vào tâm trí, khắc vào cả trái tim và não bộ.
Lãnh Hàn dây dưa mãi mà không muốn tỉnh dậy, đồng hồ báo thức vang lên như thể bắt anh mau chóng quay lại thực tại.
Đôi mắt từ từ mở ra, lờ mờ mãi mới nhìn rõ. Lãnh Hàn ngồi dậy, mái tóc rối bời do đi ngủ cựa quậy quá nhiều.
Anh đưa mắt nhìn qua đồng hồ, đã là bảy giờ tròn. Lãnh Hàn vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm chỉnh trang lại một chút.
Lúc sau đi ra trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn vải màu trắng phía dưới, mái tóc ướt nhẹp, vài ngọn tóc còn liên tục rỉ nước xuống phía dưới. Bên trên lộ cơ bụng săn chắc cùng cơ ngực và bắp tay khỏe khoắn. Làn da trắng làm nổi bật cả cơ thể, sau lưng có vài vết sẹo do đợt huấn luyện bên Mỹ để lại. Tuy vết thương đã lành từ lâu nhưng lại để cho anh những vết sẹo mang theo suốt phần đời còn lại.
Lãnh Hàn cũng chẳng quan tâm tới mấy vết sẹo đó, căn bản có thể che được nên có khi không nhắc anh cũng sẽ quên bản thân có mấy vết sẹo sau lưng.
Lãnh Hàn đi tới phòng để phục trang, tỉ mỉ chọn một bộ vest cho buổi phỏng vấn hôm nay.
Mấy bộ vest của anh đều mang kiểu dáng y hệt nhau, chỉ khác mỗi màu sắc. Lãnh Hàn chọn bộ suit màu trắng trông vô cùng nổi bật, thường anh hay chọn mấy tông tối màu riêng ngày hôm nay lại chọn một màu trắng vô cùng nổi bật.
Caravat cũng được lựa theo bộ suit hôm nay, tô điểm chính là nhan sắc tuyệt đỉnh của anh ngày hôm nay.
Hôm nay có người tỉ mỉ đến mức ngồi mòn mông trên chiếc ghế được đặt trước chiếc gương lớn trong nhà tắm. Bên dưới đặt mấy cái máy làm tóc loại khác nhau, mấy bình xịt cũng nằm rải rác quanh quanh đó.
Người bên trên liên tục đưa máy làm tóc lên trên, hết uốn lại duỗi, xịt xịt xong nếu cảm thất không thấy ưng ý lập tức đi gội đầu làm lại. Ngồi không xong, đứng cũng vậy, bàn chân có vẻ như đang biểu tình liên tục rung lên liên hồi.
Mãi một hồi lăn qua lăn lại với mấy cái máy uốn tóc thì anh mới làm xong mái tóc. Side part bảy ba được xuất hiện trên gương mặt điển trai làm cho độ cuốn hút tăng lên ngập ngàn.
Nếu người ngoài không biết quá trình khổ cực tạo nên kiểu tóc này, chắn chắn nó sẽ một tuyệt tác mà nhân loại nên bảo tồn.
Lãnh Hàn mau chóng đi thay quần áo, chẳng mấy chốc bộ suit đã được mặc chỉnh tề trên cơ thể của anh. Trước khi đi, anh còn dành mười phút cuối cùng đứng trong căn phòng tràn ngập các loại nước hoa chọn ra một mùi hương cho ngày hôm nay.
Lãnh Hàn hôm nay vô cùng khó chiều, ngay cả bản thân anh cũng thấy vậy. Loại nước hoa anh hay dùng hàng ngày, hôm nay lại cảm tấy nó tầm thường cực kì.
"Mùi này nồng quá, sao mua được hay vậy?"
"Eo, kinh khủng."
"Mùi này không đủ sức hút."
Lãnh Hàn cầm từng chai lên mở nắp ra ngửi, anh liên tục cau mày mà cảm thán. Mấy chai trước mắt anh đều đến từ các thương hiệu xa xỉ khác nhau, giá tiền lại không hề rẻ.
Có mấy loại anh còn phải cất công qua nước ngoài rinh về nhà, ấy vậy giờ đây mấy loại này đối với anh lại cảm thấy tầm thường kinh khủng.
Lãnh Hàn chép miệng, đôi mày cau lại, mắt đảo xung quanh. Căn phòng rộng rãi, xung quanh đều là các kệ tủ đựng nước hoa khác nhau.
"Biết thế đéo tốn công mua làm gì, vô tích sự."
Lãnh Hàn có chút bực mình, mồm thì chửi nhưng tay thì chọn đại một mùi mà anh cảm thấy ổn nhất trong các loại kia.
Xong xuôi anh mau chóng chỉnh trang lại một chút, sau đó mới mở cửa bước xuống nhà.
"Có cần dọn đồ ăn lên không, cậu chủ?"
"Không cần, thím với mọi người dùng bữa đi."
Thím Trương nghe thấy mà giật mình, bà cúi đầu không dám ngước lên, đợi anh rời đi mới dám ngẩng đầu lên dõi theo bóng lưng anh.
Hôm nay cậu chủ của bà có vẻ khác với thường ngày, quần áo chọn màu sáng, tóc lại được chau chuốt tỉ mỉ, nước hoa chọn mùi khác.
Bà biết hôm nay là quay phỏng vấn, cơ mà lần phỏng vấn trước có thấy anh như này bao giờ.
Năm nay có sức sống lại rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook