Ngựa Non Háu Đá
Chương 49: Kiếp trước kiếp này

Edit: Tâm

Beta: Shim

Người đàn ông thờ ơ cầm bó hoa to, "Cậu bó hả? Làm đẹp lắm."

Lục Phỉ Nhiên: "Cảm ơn."

"Cậu là nhân viên ở đây à?"

"Không phải."

"Ồ, tôi còn tưởng cứ đến tiệm này không chừng có thể gặp lại cậu chứ." Người đàn ông mỉm cười, "Tình cờ gặp gỡ như này quả là rất có duyên đấy."

Tới lúc này Lục Phỉ Nhiên mới nhìn thẳng vào đối phương. Đó là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, mũi cao mắt sâu, con ngươi xanh xám, mái tóc màu nâu vàng, có thể thấy là một anh chàng lai đẹp trai, mặt mày sắc nét, lúc nhìn người khác mơ hồ có cảm giác gợi tình.

"Không có gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi." Lục Phỉ Nhiên đáp.

Người đàn ông rút một tấm danh thiếp từ chiếc hộp khảm trai đặt lên bàn, "Tôi là Trì Duật, đây là danh thiếp của tôi, rất vui được làm quen với cậu."

"Ồ, tôi cũng rất hân hạnh được biết anh." Lục Phỉ Nhiên đáp lại, sau đó không có động tác nào nữa.

Người đàn ông tên Trì Duật đợi một chút, rồi lại đợi thêm chút nữa, vẫn chưa thấy câu trả lời của Lục Phỉ Nhiên. Đã ra ám hiệu đến thế rồi, đưa cả danh thiếp rồi, tốt xấu gì cậu cũng phải nói tên mình đi chứ.

Bà chủ đi lấy đồ trên tầng quay lại.

Cậu lập tức đưa danh thiếp của khách cho bà chủ, "Chị Lâm, vị khách này để lại danh thiếp."

Bà chủ nhận lấy: "Thế hả, cám ơn Tiểu Lục."

Trì Duật: "..."

Lục Phỉ Nhiên liếc chiếc đồng hồ quả lắc kiểu cũ trên quầy hàng, "Cũng muộn rồi, chị Lâm, em về trường trước nhé."

"Ok, đi đường cẩn thận." Bà chủ đáp.

Đến khi Lục Phỉ Nhiên đi rồi, Trì Duật vẫn còn ở trong tiệm, "Cậu ấy là học sinh ở trường gần đây sao?"

Bà chủ tùy tiện nói: "Đúng vậy, trước đây đã từng làm thêm trong tiệm của tôi. Thằng nhóc ngoan lắm, là sinh viên đại học A đấy. Cơ mà cũng năm tư, sắp tốt nghiệp rồi."

Trì Duật cười: "Năm tư à, bây giờ công ăn việc làm khó khăn, khó mà tìm được việc."

Bà chủ cảm khái: "Phải đấy, nhưng mà Tiểu Lục rất xuất sắc. Nhóc ấy đang làm thực tập sinh ở công ty lớn đó, chính là công ty của Thiệu thị, làm lập trình viên, nghe nói lương rất cao! Tương lai rộng mở lắm!"

*

Cuộc khảo sát định kì kết thúc, Lục Phỉ Nhiên lập tức quay về công ty làm việc.

Lúc trở lại trường, Thiệu Thành có việc, thư kí Bạch đến giúp chuyển đồ đạc.

Lục Phỉ Nhiên làm sao có thể để con gái làm công việc lao động chân tay này, chỉ cùng tài xế bắt tay thu dọn.

Nói với thư kí Bạch: "Chị Bạch cứ đứng đó đợi chút là được rồi."

Cô vô cùng thoải mái, đứng bên cạnh xe đợi, chỉ huy hai người cách nhét hành lí nọ kia.

Lúc này đột nhiên có người gọi, "Cô Bạch?"

Cô ngoảnh lại, "Trì tổng?"

"Trùng hợp ghê." Trì Duật mỉm cười, rồi nhìn nhìn người bên cạnh cô, "Sao cô lại ở đây? Đây là ai?"

"À, đây là... là em họ của tôi, năm tư ấy mà, tôi đến giúp em ấy chuyển đồ." Thư kí Bạch nói, "Còn ngài, sao lại ở đây?"

"Tôi cũng có thằng em học ở đại học A nên đến thăm nó, tình cờ lại gặp mọi người." Trì Duật hỏi, "Có cần tôi giúp gì không?"

Thư kí Bạch xua tay: "Không cần, không cần, không làm phiền ngài."

Trì Duật gật đầu, "Ừ, vậy tạm biệt nhé."

"Tạm biệt."

Kết thúc đợt cuối kì, Lục Phỉ Nhiên lại đi làm theo lịch công ty.

Gần đây cuộc sống thuận lợi, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, công việc lại vô cùng trôi chảy, hiệu suất làm việc cũng cao, được tổ trưởng khen ngợi không hổ là môn sinh đắc ý của ông ta.

Hôm đó Lục Phỉ Nhiên đang cắm đầu vào máy tập trung viết code.

Đồng nghiệp bên cạnh gọi cậu vài tiếng, cậu mới lớ ngớ phản ứng: "Hả? Gọi tôi à?"

"Có đồ chuyển phát nhanh cho cậu." Đồng nghiệp vẻ mặt phức tạp nói.

"À, cảm ơn." Lục Phỉ Nhiên nói xong, mắt vẫn dán vào màn hình không nỡ dời. Đồ chuyển phát nhanh chuyển đến gần, Lục Phỉ Nhiên ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy một bó hồng to, giật nảy mình.

"Anh là Lục Phỉ Nhiên phải không?" Người đưa hoa hỏi.

Lục Phỉ Nhiên gật đầu, "Tôi đây."

"Đây là hoa hồng Peach Avalanche của anh, chín mươi chín bông. Mời anh kí nhận."

Lục Phỉ Nhiên hỏi: "Tôi có thể hỏi là ai tặng không?"

Vẻ mặt anh shipper có chút biến hóa: "Là một vị tiên sinh... Ngài ấy không để lại tên."

Chẳng lẽ là Thiệu Thành tặng? Anh ấy lãng mạn vậy ư? Lục Phỉ Nhiên phỏng đoán trước, rồi rút tờ thiệp ở giữa đóa hoa ra, trên đó có một câu thơ: "Gió vàng sương ngọc vừa gặp gỡ, trần gian vô số ai sánh bằng."

Lục Phỉ Nhiên: "..."

Hiểu rồi.

Anh chàng đưa hoa chìa đơn hàng ra, "Mời anh kí tên, cảm ơn."

Lục Phỉ Nhiên không kí, "Tôi có thể trả lại không? Ai tặng, tôi trả lại người đó."

"..." Anh chàng shipper khó xử nhăn mặt, "Cái này... Anh làm thế tôi rất khó xử."

Điều Lục Phỉ Nhiên không chịu nổi nhất là làm khó người khác, thế là hiện tại bản thân lại bị khó xử, "Được rồi, thế thì thôi vậy." Cậu kí tên, xong không hề nhận hoa, "Tôi không thể nhận bó hoa này, cứ coi như là tôi vứt đi. Anh có thể mang hoa về tặng bạn gái anh cũng được."

Anh chàng shipper: "Tôi không có bạn gái."

Lục Phỉ Nhiên: "Thế thì tặng mẹ đi, vậy cũng được đúng không? Haha. Nếu không thì, anh cứ vứt đi hộ tôi vậy, dù làm vậy cũng khá tiếc."

Kì thực từ đầu đến cuối chỉ mất vài phút, anh nhân viên tiệm hoa bưng hoa đến rồi lại bưng hoa đi.

Nhóm đồng nghiệp đều dựng hai tai lên ngóng, đợi đến khi người ta đi rồi, đồng nghiệp ngồi cạnh mới hỏi Lục Phỉ Nhiên: "Có người theo đuổi cậu nhá"

Lục Phỉ Nhiên lắc đầu: "Tôi có người yêu rồi."

Rất nhanh Thiệu Thành đã nghe đồn chuyện này, đen mặt. Không thể nhịn nổi, trước tiên gọi thư kí Bạch đến tra xét xem cái tên không biết từ đâu tới muốn dụ dỗ Lục Phỉ Nhiên kia là ai.

Thư kí Bạch hỏi tiệm hoa, người tiệm hoa bảo: "Anh ta trả bằng tiền mặt, chúng tôi cũng không biết tên. Là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, rất tuấn tú."

Sau khi về nhà Thiệu Thành lại không dám mở miệng hỏi Lục Phỉ Nhiên, anh bây giờ một bụng tức, chỉ sợ vừa mở miệng là không kiềm chế được, hoặc làm cậu cảm thấy bị nghi ngờ cũng sẽ tức giận.

Lục Phỉ Nhiên lại chủ động nhắc tới: "Hôm nay có người tặng hoa cho em."

Thiệu Thành chua xót nói: "Em được yêu thích thật. Ai tặng vậy?"

Lục Phỉ Nhiên: "Ừm... Cũng không hẳn là quen biết, có lẽ là một người tuần trước em từng gặp. Gặp ở tiệm hoa, nơi em từng đi làm thêm ấy, lần đó về trường, em đến thăm bà chủ. Người khách này vừa hay đến đó đặt hoa, là hoa hồng Peach Avalanche, anh biết loại hoa này không? Màu vàng kim, đẹp vô cùng, em rất thích, trước đây em từng muốn trồng loại này, nhưng mà ở trong phòng ngủ thì khó trồng. Giờ chúng ta có sân thượng, có phải là em có thể trồng hoa rồi không?"

Thiệu Thành dở khóc dở cười: "Bảo bối à, em lạc đề rồi. Có điều, nếu em muốn trồng hoa tất nhiên là được thôi. Cuối tuần anh đi chợ hoa mua cây giống với em... Tên kia em đã nói hết chưa? Chỉ gặp một lần ở tiệm hoa thôi à?"

"Đúng vậy, em còn không cho hắn biết tên nữa, cũng chẳng nói được mấy câu hết. Đúng là chả hiểu ra sao cả."

"Vậy sao em biết được là người đó?"

Lục Phỉ Nhiên phán đoán một cách đương nhiên: "Là vì hôm đó em viết giùm hắn một tờ thiệp gửi kèm hoa, trên đó viết là "Gió vàng sương ngọc vừa gặp gỡ, trần gian vô số ai sánh bằng". Hôm nay trong bó hoa có tấm thiệp em viết, em đương nhiên là nhận ra."

Thiệu Thành muốn bùng cháy, còn gió vàng sương ngọc! Còn trần gian vô số ai sánh bằng! Quá mất mặt!

Ghen tuông nhỏ nhặt là gia vị của tình yêu, Lục Phỉ Nhiên thấy Thiệu Thành có chút vặn vẹo, dáng vẻ muốn tức giận lại nhịn sợ dọa đến cậu, liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, sáp qua, hôn anh một cái, "Ông chủ Thiệu à, đừng giận nữa, em chỉ thích mình anh. Hoa hắn ta tặng có đẹp hơn nữa cũng không bằng hoa mẫu đơn bụi anh trồng."

Cơn tức sóng ngầm dữ dội của Thiệu Thành chỉ chớp mắt đã bị một cái hôn dập tắt.

Lục Phỉ Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hồi tưởng lại: "Em nhớ ra rồi, trước đây anh còn vứt hoa em tặng, ài, lúc đó em rất đau lòng đấy. Cho dù không lấy thì anh cũng không cần vứt đi thế chứ."

Thiệu Thành: "..."

Kết quả cách một hôm lại có người đến tặng hoa hồng Peach Avalanche.

Lục Phỉ Nhiên lại lần nữa từ chối không nhận.

Tặng liên tục ba hôm, cậu đều không nhận.

Trong công ty lưu truyền tin đồn mới là Lục Phỉ Nhiên được đàn ông giàu có theo đuổi. Qua tai nhiều người lại biến tướng thành cậu là tiểu bạch kiểm ưỡn ẹo giữa mấy người đàn ông giàu có nhằm moi tiền.

Phương Úy Nhiên cũng tò mò hỏi cậu: "Chuyện này là sao vậy?" Anh ta biết Lục Phỉ Nhiên và Thiệu Thành hiện tại đã xác định quan hệ, ở chung với nhau được một thời gian rồi.

Lục Phỉ Nhiên rất phiền não: "Có phải tôi gây phiền phức cho mọi người lắm không? Nếu sau này tiệm hoa gửi đến thì không cần bảo bọn họ mang lên nữa, cứ từ chối luôn ở quầy tiếp tân đi cho xong."

"Tất nhiên là được, chúng tôi bảo vệ nhân viên mà." Phương Úy Nhiên nói, "Cậu có thể nói cho tôi biết người kia là ai không? Cậu không nói cũng được, tôi chỉ hơi tò mò thôi." Anh ta cũng muốn so xem kẻ theo đuổi kia có gì hơn người, so với Thiệu Thành và anh ta thì hơn kém thế nào.

"Tôi thực sự không quen mà, hắn ta tên là Trì Duật." Lục Phỉ Nhiên nói.

Phương Úy Nhiên hiển nhiên đã từng nghe qua cái tên này, "Thế mà lại là Trì Duật! Cậu làm sao mà gặp được anh ta?"

Lục Phỉ Nhiên đáp: "Tình cờ gặp."

Phương Úy Nhiên: "Nếu là Trì Duật... vậy cũng không bằng tôi với lão Thiệu."

Lục Phỉ Nhiên: "..." Anh sao lại âm thầm lôi mình vào đây chứ.

Đến ngày thứ tư, người của tiệm hoa cuối cùng cũng không đến nữa.

Lục Phỉ Nhiên thở phào một hơi, cứ bình bình mà vứt chuyện phiền phức này đi, đúng là không thể tốt hơn.

Kết quả lúc cậu tan ca, vừa ra đến cửa công ty liền nhìn thấy bên đường có người ôm một bó hoa hồng màu kem lớn, tựa vào một chiếc xe thể thao nhìn qua có vẻ rất có tiếng. Lục Phỉ Nhiên ngây ra một lát, đối phương từ xa cười với cậu.

Lục Phỉ Nhiên theo bản năng lùi lại một bước, muốn quay đầu chuyển hướng, cứ lơ đẹp đối phương là được. Đi được vài bước, lại thở dài rồi quyết định quay lại, đi về hướng Trì Duật.

Trì Duật cười: "Tôi biết em sẽ qua đây mà. Sao không nhận hoa hồng của tôi chứ? Theo như hôm đó tôi thấy, hẳn là em rất thích hồng Peach Avalanche mới phải."

Lục Phỉ Nhiên đáp: "Tôi thích hoa, nhưng không thích người tặng hoa."

"Em nói nghe thanh cao quá, ban đầu tôi còn tưởng em là người thanh cao chứ... Cơ mà tôi đã tra ra ô dù của em rồi." Trì Duật nói, phảng phất như có chút thất vọng với Lục Phỉ Nhiên vậy, "Với gia cảnh và tiền lương của em, tuyệt đối không mua nổi mấy bộ quần áo em mặc, còn có xe mà lái. Em được bao dưỡng phải không?"

"Nói thật nhé, ban đầu khi phát hiện ra điều này tôi cũng khá thất vọng. Nhưng tôi lại nghĩ, thế này cũng tiện, cũng không phải không có điểm tốt. Kim chủ của em là Thiệu Thành nhỉ? Anh ta cũng chẳng lãng mạn gì cả. Tôi dám cá tôi chắc chắn đẹp trai hơn ga lăng hơn anh ta, anh ta cho em bao nhiêu tiền? Tôi sẽ ra gấp đôi."

Hết chương 49

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương