Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 89: Dao nĩa ơi dao nĩa

[1]Nguyên văn là bộ dụng cụ ăn uống (dao, chén, nĩa, muỗng…)

Thang Mộ rất khó để truyền đạt rõ ràng cho đối phương.

Thật ra thì thay vì nói là khó, không bằng nói là mất mặt. . . . . . Mặc kệ là Ngựa đực đại thần hay là ** đại thần, cái Tên nào cũng gây bùng nổ được không? !

Nói ra quả thật giống như là đi nhà hàng Tây mà kêu ‘cho ta một tô mì dầu hành’ vậy! Tràn đầy sai trái và đầy mùi được chứ!

"Nếu cô không muốn nói thì không cần phải nói."

"Cám ơn!" Thang Mộ lập tức cảm động nước mắt rơi đầy mặt, Ảnh chiếu của nữ thần cũng là nữ thần nha! Cỡ nào dịu dàng cỡ nào thiện lương cỡ nào hiểu ý người, ôi! Đúng là có ý nghĩa nha!

"Không, người phải nói cám ơn thật ra là ta mới đúng." Ảnh chiếu Nữ thần nghiêng đầu nở nụ cười, mái tóc màu trắng dài đến mắt cá chân, cùng pháp bào trắng noãn càng tôn lên sự rực rỡ của nàng ta, vừa di chuyển, hai chân mịn màng sáng bóng như bạch ngọc hơi lộ ra -- nàng ta thế mà không mang giày, lòng bàn chân sẽ không dính bụi sao?

Rồi sau đó Thang Mộ ý thức được mình hình như nghiêng đầu quá lâu rồi.

"Kể từ khi bản thể của nữ thần rơi vào trạng thái ngủ say, thần lực của ánh sáng dần dần suy tàn, đã rất lâu rồi, không người nào còn có thể nhìn thấy ta nữa." Ngón tay của Ảnh chiếu Nữ thần chỉ về phía Điện Thần Thuật Sư rộng rãi đó, nói tiếp, "Ngày xưa thỉnh thoảng còn có người có thể nghe được âm thanh của ta, cùng ta trò chuyện với nhau, nhưng bây giờ, một người cũng không có."

"Cám ơn ngươi xuất hiện, để ta có thể một lần nữa trao đổi cùng người khác."

Đối mặt với lời cảm tạ chân thành của đối phương, Thang Mộ gãi gãi đầu, hơi lúng túng, cho nên mới nói, nàng thật không quen đối mặt với loại tình huống như thế này!

"Cái đó. . . . . . Không cần khách khí, ngài có thể gọi ta. . . . . . Kate."

"Kate sao? Tên rất dễ nghe." Ảnh chiếu lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng, "Nữ thần đã từng ban cho ta một cái tên, gọi là Phù La."

"Phù La?"

"Ừ, ngôn ngữ rất cổ xưa, ý nghĩa là bông hoa ánh sáng."

A. . . . . . Thật thương tâm. . . . . .

Thang Mộ nghĩ như thế, so với đối phương, tên của nàng càng thêm điên rồ.

Loại cảm giác bi thương khi nữ thường dân gặp phải Bạch Phú Mỹ này là chuyện gì xảy ra?

Đang rối rắm, nàng đột nhiên nghe được một hồi âm thanh "Tinh tinh tinh", lúc đầu giống như tiếng mưa rơi, rồi sau đó lại có chút tương tự với âm thanh như hồi còn nhỏ khi dùng chiếc đũa gõ vào ly thủy tinh, âm thanh này dần dần gia tăng, càng về sau, lan tràn đến toàn bộ điện thờ.

Nhưng là. . . . . . Thang Mộ nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện, người có thể nghe được hình như chỉ có nàng và Phù La.

"Cái này là. . . . . ."

"Ngươi quả nhiên có thể nghe được." Phù La nhấc váy, bước nhanh hai bước, quay đầu lại cười, "Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi một chỗ hay lắm."

"A. . . . . . Đợi đã nào...!"

Vì vậy, Thang Mộ chạy theo nữ thần hoang dã . . . . . . Đợi đã nào...!

Xuyên qua điện phủ khổng lồ, hai người cuối cùng dừng ở đường cùng, nơi đó trừ vách tường trắng cao lớn, không có gì cả.

Chỗ hay. . . . . . Chính là chỗ này?

Thang Mộ nhìn vách tường một chút, thầm nghĩ: chẳng lẽ là muốn cho nàng tới để vẽ Graffiti hả? Uhm, có thể suy tính vẽ một bức tranh Jarrett tiến công (?)!

Đang lúc suy tư, một màn làm cho nàng kinh ngạc xảy ra.

Cả người Phù La xuyên thấu vào trong tường.

"Ah?"

Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của nàng, Phù La quay đầu lại, tạo hình nửa người bên trong tường nửa người ở ngoài tường, gây đả kích thật lớn cho Thang Mộ.

Đối phương lại giống như không phát giác gì, chỉ nói: ''Cùng ta đi vào nào."

Sau đó, nàng ta tiến vào.

Thang Mộ nhìn chăm chú vào khoảng không không người trước mắt, sau khi xác định vừa rồi mình tuyệt đối không phải là đang nằm mơ thì đưa tay dò xét -- quả nhiên, bàn tay tiến vào bên trong vách tường.

Rồi sau đó là cánh tay, sau đó nữa là nửa người trên. . . . . .

Mới vừa tiến vào, Thang Mộ bất giác trừng lớn hai mắt.

Đây chính là . . . . . . bên trong chứa Càn Khôn trong truyền thuyết à?

"Cái này là. . . . . ."

"Thần trì (Ao của thần linh)."

Giống như Phù La nói, một đài phun nước khổng lồ đứng sừng sững ở bên trong vách tường, khác biệt chính là, trong ao không có nước, trên đài phun cũng không phải phun ra nước, mà là đủ loại điểm sáng có kiểu dáng, nhiều màu sắc khác nhau, cách một khoảng thời gian, chúng liền từ đáy ao hiện ra, rồi sau đó theo đài phun phún lên thật cao, rồi lặng lẽ rơi xuống những bình thuỷ tinh đang lơ lửng trong không khí.

Âm thanh mà Thang Mộ nghe được, vốn là từ nơi này tới.

"Nơi này chất chứa tất cả những nguyện vọng của những ai thờ phụng nữ thần."

Phù La nhẹ nhàng nhảy ra, cả người rơi xuống trên đỉnh của đài phun, nàng ta đứng yên ở phía trên, ngón tay chỉ về phía mười hai bình thuỷ tinh chứa điểm sáng đang xoay vòng quanh: "Từng màu sắc đại biểu cho mức độ tín ngưỡng, màu trắng là sâu nhất, màu đen là cạn nhất."

"Cho nên, nguyện vọng của những người trong bình thủy tinh màu trắng là được nữ thần quan sát cũng như thực hiện trước tiên."

"Chỉ là, đó đã là chuyện thật lâu trước kia." Phù La lần nữa nhảy lên, lần này, nàng ta rơi xuống trên đỉnh bình thủy tinh khổng lồ màu trắng, "Bây giờ ta, đã không có năng lực thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào nữa."

"Ngươi tin nữ thần sao?"

"Ta. . . . . ." Thang Mộ vô cùng muốn nói lời nói thật lòng "Nàng không tin", nhưng lại cảm thấy hơi tàn nhẫn.

Đối phương hiểu rõ cười cười: "Không tin cũng không sao cả, dù sao, theo thời gian trôi qua, người thờ phụng nữ thần đại nhân càng ngày càng ít, trước đây, cái bình này mỗi ngày luôn chứa đầy ấp, không giống hiện tại. . . . . ."

Thang Mộ nhìn về phía cái bình dưới bàn chân nàng ta, phát hiện điểm sáng chỉ chiếm chỗ chừng một phần mười, ngược lại trong bình màu đen, gần đầy tới miệng, bất quá cái này thật ra cũng rất bình thường; tựa như ở hiện đại, mặc dù nàng không tin thần thánh, nhưng trước cuộc thi cũng rất thích cầu nguyện, xin các Thần Tiên phù hộ mình.

"Muốn đến xem nguyện vọng của mọi người không?"

"A? Có thể chứ?"

"Ừm!" Phù la gật đầu, mỉm cười nói, "Mặc dù không cách nào thực hiện nguyện vọng của mọi người, nhưng . . . . . . Chỉ là lắng nghe thôi, vẫn có thể làm được -- đây cũng là chuyện duy nhất ta hiện tại có thể làm được, không phải sao?"

Thang Mộ đi tới bên đài phun, lặng lẽ bốc lên một điểm sáng, phát hiện nó thế nhưng lại mềm mại qq, rất giống kẹo mềm trái cây, ngay lúc bắt lấy nó, một câu nói đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng -- nữ thần đại nhân tôn kính ơi, xin làm cho cha của con đừng bắt con ăn cà rốt nữa!

". . . . . ."

Quả nhiên, dù thời đại gì, nguyện vọng đều là đủ loại . . . . . .

Nơi này, có thể có nguyện vọng của Jarrett hay không đây?

Thang Mộ đột nhiên nghĩ như vậy, rồi sau đó nở nụ cười, cho dù có, nàng cũng không có biện pháp tìm được.

"Phù La."

"Cái gì?"

"Thường cách một khoảng thời gian nơi này sẽ thu thập nguyện vọng mới của mọi người, như vậy, những thứ trước đó không thực hiện được thì sao?"

"Tiêu tán." Phù La ngồi ở miệng bình, hai chân trắng noãn nhẹ nhàng đập vào thân bình, "Sau khi đến một thời gian nhất định, những nguyện vọng này sẽ tự động tiêu tán."

"Như vậy à. . . . . ."

"Ta nói này, Kate."

"Cái gì?"

"Ngươi. . . . . . lưu lại, có được hay không?"

". . . . . . Hả?" Thang Mộ kinh hãi, đây là cái phát triển thần thánh gì đây?

"Ta là nói, mặc dù ta không có cách nào trao đổi với Thần Thuật Sư khác, nhưng có thể dùng sức mạnh còn lại của nữ thần đại nhân để ban bố thần dụ -- ta phong ngươi làm Thánh nữ có được không? Như vậy chúng ta có thể được ở cùng nhau."

Không, so với Thánh nữ, nàng đã thật ra đã là một thặng nữ (gái ế) rồi?

Nghĩ cái gì thế!

Thang Mộ đập tan suy nghĩ phát tán trong đầu, hỏi "Tại sao đột nhiên phải làm như vậy. . . . . . chứ?"

"Bởi vì," Phù La cúi đầu, vẻ mặt xem ra có mấy phần u buồn, "Nếu như ngươi rời đi, không biết lúc nào mới có thể lại gặp được người có thể nói chuyện với ta; ta là vì chế ước (quy định), không thể rời khỏi thần điện này, cho nên. . . . . ."

Mặc dù đối phương xác thực nói rất đáng thương, nhưng lý trí nói cho Thang Mộ. . . . . . tuyệt đối không thể đồng ý đâu!

Trước mắt nàng vẫn còn đang "Bỏ nhà ra đi", ngộ nhỡ một đi không trở lại, trời mới biết sẽ xảy ra cái thảm kịch gì.

"Xin lỗi. . . . . . Nếu như làm cho ngươi bối rối, xin làm như cái gì cũng chưa nghe thấy."

''Xin, xin lỗi. . . . . ." Dù là nhìn đối phương có vẻ rất bi thảm, nàng quả nhiên vẫn là không có biện pháp đồng ý, "Nếu như sau này có cơ hội, ta cũng sẽ tới thăm ngài, cùng đến với đệ đệ ta."

"Thật?"

Đối mặt với ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của đối phương, Thang Mộ kìm lòng không được gật đầu: "Ừ."

"Thật tốt quá."

Phù La vừa nói như thế, vừa cười vô cùng rực rỡ sáng lạn.

Khuôn mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng, lúc này lại cười rộ lên như vậy thì càng trở nên xinh đẹp thêm, giống như rộ đóa hoa tùy ý nở rộ dưới ánh mặt trời.

Vị Ảnh chiếu Nữ thần này vừa cười, vừa đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, đột nhiên sắc mặt nghiêm lại, xoay đầu nhìn sang phía chánh điện.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hơi thở . . . . . . .Ma tộc"

". . . . . . Hả?" Đây là cái tiến triển thần thánh gì?

Cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, Thang Mộ vội vàng đi theo Phù La chạy ra ngoài, Thông đạo Ma tộc đã bị nàng phong bế không phải sao? Tại sao còn có thể xuất hiện hơi thở Ma tộc chứ?

Rồi sau đó, nàng rốt cuộc gặp phải tình huống tệ hại nhất .

Bởi vì, cái vị bị người ta mạnh mẽ áp tải vào thần điện, lại là người quen. . . . . .

Mặc dù không nhớ tên của hắn, nhưng chàng trai này dù sao cũng đưa nàng từ Thông đạo Ma tộc mang về nhân gian, miễn cưỡng cũng coi là ân nhân của nàng, mặc dù. . . . . . nàng hình như làm vài chuyện không tốt lắm với vị ân nhân này.

"Là cưỡng chế!"

"Cưỡng chế của Nữ thần!"

"Trên người thằng nhóc này quả nhiên có hơi thở Ma tộc !"

"Kẻ phản bội Loài người? !"

Không kịp làm gì, trung nhị[2] thiếu gia đã bị kêu án tử, nhưng mà, cái này cũng không phải tình huống tồi tệ nhất.

Trong cái nháy mắt, vị thiếu niên cùng bị xích đột nhiên phát hiện Thang Mộ đang lẳng lặng dựa vào bên tường, rồi sau đó không chút khách khí duỗi ngón tay ra nói: "Nàng! Là nàng! Nàng chính là Ma tộc ta triệu hồi!"

". . . . . ."

[2]Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản - chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương