Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
-
Chương 66: Bị coi thành búp bê vải, tỷ tỷ bị tổn thương không chịu nổi
Thang Mộ hiện tại rất bi phẫn, mới có mười ngày, đệ đệ mình liền từ shota mềm mềm bóp rất tốt biến thành ... ....... Éc. .... thanh niên ... ........có thể bóp nàng..... ? Không, nhìn kỹ thì cũng không có thành thục như vậy, thiếu niên thôi nhỉ? Nhưng so với thiếu niên lại hơi lớn hơn một chút.
Thật đúng là nằm ở một giai đoạn nhạy cảm ah.
Nàng cho là mình đã đủ sợ hãi, nhưng ai biết, Kirsten lại trừng mắt nhìn nàngdường như bị sét đánh, một hồi lâu mới lắp bắp phun ra một câu: "Mười, mười ngày? Rõ ràng là mười năm mới đúng chứ?"
". . . . . . Cái gì? !"
Cho tới giờ khắc này nàng mới phát hiện, chuyện tệ hại nhất mà mình gặp phải cũng không phải là đột nhiên bị kéo vào Thông đạo Ma tộc, cũng không phải làđột nhiên bị ném về nhà, mà là. . . . . . Ởthời điểm nàng không biết, thời gian đã nhanh chóng trôi qua.
Khi nàng ý thức được mà bước tới thì, nhưng ngay cả cái đuôi của nó cũng bắt không được.
Nàng đã bỏ lỡ nhân sinh của đệ đệ mình. . . . . Ước chừng mười năm. . . . . . Sao?
Loại chuyện như vậy. . . . . .
"Một mình ngươi quay về phía khoảng không điên điên khùng khùng cái gì thế! Không phải đã nói là giúp ta đánh hắn chết chín phần sao? !" Thiếu gia Ngốc không thấy được Kirsten, vì vậy nghĩ nàng chính là đại não động kinh quay về phía khoảng không la hét.
". . . . . ." Hàng này thật đúng là ''ấm nào không mở thì lấy ấm đó''[1], "Câm miệng!" Thuận tay cầm lên cái gì đó đập "Pặc" một cái, vốn thiếu niên đã sắp hết máu nay thành công bị đẩy ngã trên mặt đất, trang bị văng ra đầy đất . . . . . . Là chuyện không thể nào xảy ra được!
[1] [i]na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶) : nghĩa cố tình khui ra điều khó nói của đối phương, đại loại giống như TV mình hay nói câu “không nói không ai bảo ngươi bị câm”.[/i]
Tóm lại, thế giới này an tĩnh.
Cùng lúc đó, đệ đệ nhà nàng giơ tay lên, khẽ ngâm một đoạn ngắn, thiếu nữ tóc đuôi ngựa hai bên đứng ở cách bọn họ không xa đã khẽ hừ một tiếng, ngã xuống đất bất động.
Từ góc độ này nhìn, đôi hôn phu hôn thê này cũng rất xứng đôi. . . . . . nhỉ?
Chẳng biết lúc nào, Kirsten cũng đã biến mất, trong phòng khách yên tĩnh, duy chỉ còn lại hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
"Tỷ tỷ. . . . . ." âm thanh Jarrett rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy cõi mộng nào đó vậy, đôi mắt như nước biển xanh thăm thẳm của hắn không chớp mắt nhìn về phía nàng, rồi sau đó hai tay dang ra giống như van xin, "Có thể đến bên cạnh đệ không?"
Trong nháy mắt Thang Mộ bị sự đáng yêu phủ khắp người.
Quả nhiên không hổ là đệ đệ nhà nàng, mặc kệ bao nhiêu tuổi cũng có thể đáng yêu đến muốn chết nàng luôn!
Nàng dứt khoát xông tới, chân sau quỳ xuống đất, hai tay cầm lấy tay của hắn: "Dĩ nhiên có thể!"
Chỉ là, rốt cuộc cũng không giống như trước, tiểu móng vuốt ngày xưa có thể dễ dàng bị nàng giữ tại lòng bàn tay đã thay đổi hình dáng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, so với nàng tay xem ra còn phải lớn hơn nhiều rồi.
Nhiệt độ lòng bàn tay không có đổi.
Vậy mà, nàng rốt cuộc bỏ lỡ sự trưởng thành của hắn.
Thang Mộ có chút cảm thấy khổ sở, không, phải là rất khổ sở, nhưng nàng lại không biết nên làm gì mới có thể đền bù lại được, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, kề sát gò má vào ngón tay của hắn, cọ cọ: "Thật xin lỗi, Jerry."
Ngón tay Jarrett khẽ nhúc nhích, một cái tay khác vốn yên lặng đặt bên người cuối cùng đưa ra, nhè nhẹ xoa xoa phía sau lưng của nàng, sẽ không có chút nào mâu thuẫn kéo tỷ tỷ mình vào trong ngực, rồi sau đó thõa mãn thở dài: "Tỷ tỷ, đệ rốt cuộc tìm được tỷ."
Lòng áy náy giống như là sóng thần mãnh liệt cuộn trào rốt cuộc bao phủ hoàn toàn Thang Mộ, nàng chớp chớp đôi mắt ướt át, vươn tay dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng đệ đệ mình, nhỏ giọng hồi đáp, "Ừ, cực khổ rồi."
"Không", tay Jarrett xiết thật chặt, "Nếu như có thể giống như bây giờ. . . . . ." Tựa đầu chôn thật sâu vào cổ Thang Mộ, "Bất kể ra sao, đều là đáng giá."
". . . . . . Ngu ngốc."
Lẳng lặng ôm không biết bao lâu, người trước hết đánh vỡ tình trạng này chính là Thang Mộ, bởi vì, nàng nhớ lại một chuyện đáng sợ --
Nàng nàng nàng nàng mới vừa rồi. . . . . . Có phải đã đánh đệ đệ mình rồi không a a a? !
Thang Mộ lập tức nước mắt tuôn rơi, thật sự là mặt than nghiêm nghị mà nước mắt rơi đầy mặt, vội vàng đẩy ra Jarrett nhìn từ trên xuống dưới: "Jarrett, đệ không sao chớ a a a!"
". . . . . ."
"Tỷ không phải cố ý đâu a a a!"
". . . . . ."
Jarrett mười chín tuổi, vào giờ khắc này hợp lại với chính mình lúc chín tuổi, dù là bất thời điểm nào, tỷ tỷ luôn có thể làm hắn sâu sắc kích động muốn đỡ trán .
Hắn thở dài một tiếng, an ủi tỷ tỷ nhà mình đang hốt hoảng tới tay chân luống cuống: "Không có việc gì, không đau chút nào."
". . . . . . Không đau mới là lạ đó! Bốn chiêu diệt sói của tỷ cũng không phải là dạng vừa đâu!" Một nạn nhân lúc trước đã trực tiếp nhập viện rồi đó a a! Mặc dù tên đó là trừng phạt đúng tội.
Không hồi tưởng thì thôi, càng hồi tưởng Thang Mộ càng đau lòng muốn chết, nàng vừa hộc máu vừa đưa bàn tay run rẩy về phía đệ đệ mình: "Nhanh nhanh nhanh mau lấy thuốc ra, tỷ giúp đệ xoa xoa!" Giúp máu lưu thông, tan vết bầm gì đó nàng khá thành thạo.
"Thật không có việc gì, không tin, tỷ tỷ nhìn xem." Jarrett vừa nói, vừa đưa tay phải ra, chỉ là chốc lát, trong bàn tay hiện lên một chùm sáng trắng sữa, rồi sau đóquét khắp thân thể, vết bầm trên gương mặt lập tức nhạt đi không ít.
"Trì dũ thuật (Thuật chữa khỏi)? Thật là lợi hại!"
Thang Mộ vỗ tay, rồi sau đó ngơ ngẩn. . . . . . Trì dũ thuật gì đó là bổ máu nha? Nói như vậy, một loạt công kích mới vừa rồi của nàng trực tiếp đánh đệ đệ mình tụt máu sao? !
Hơn nữa. . . . . . Vị trí mới vừa rồi nàng công kích không phải là.... ?
Tầm mắt Thang Mộ lặng lẽ dời xuống, đáng tiếc nàng không có mắt xuyên thấu, không cách nào nhìn xuyên qua quần áo để xác nhận thương thế rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào, nếu như. . . . . . Nếu như. . . . . .
Trời ạ a a a! ! !
Cả đời xử nam chỉ có thể làm 'thụ' gì đó, nàng tuyệt đối không chấp nhận! ! !
". . . . . ."
Thế là Jarrett cũng rối rắm nữa, hắn vốn là muốn an ủi tỷ tỷ mình kia mà, thế nào ngược lại càng làm cho sắc mặt của nàng đáng sợ hơn rồi?
Hơn nữa, ánh mắt của nàng. . . . . . Jarrett ho nhẹ một tiếng, lập tức đứng lên, rồi sau đó cúi xuống đưa tay về phía cô gái đang ủ rũ trên đất: "Tỷ tỷ, trên đất lạnh, không nên ngồi quá lâu."
"? A ồ!"
Thang Mộ mượn lực tay Jarrett đứng lên, sau khi đứng vững, chênh lệch cao thấpgiữa hai người lập tức hiện rõ.
Chiều cao không tới 1m6 là nỗi đau vĩnh hằng trong lòng Thang Mộ, mức độ oán hận chỉ đứng sau cái tên của nàng thôi, mà Jarrett. . . . . . Có hào quang của nam chủ duy trì và gia tăng, mặc dù mới mười chín tuổi, nhưng đã cao hơn nàng không ít.
Thang Mộ nhón chân lên, so sánh chiều cao hai người hơn kém gần 20 cm, trong lòng chỉ gọi là rối rắm: "Jerry, đệ thật sự không uống ma dược tăng trưởng chứ hả?''
Jarrett cười "hì hì" một tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ toát ra nụ cười dịu dàng khác thường, nén cười nói rằng: "Nếu như tỷ tỷ cần, đệ có thể vì tỷ điều chế một thang dược thủy tăng chiều cao."
". . . . . . Tỷ mới không cần thứ đó!" Thang Mộ cả giận nói, "Tự nhiên thuần khiết không ô nhiễm là điểm đáng yêu của tỷ!"
Jarrett điểm đầu: "Ừ, đệ cũng cảm thấy vậy, tỷ tỷ giống như bây giờ cũng rất tốt."
". . . . . ."
Đệ đệ nhà nàng nhất định là bị tên Kirsten này làm hư! ! !
Vì vậy trong lúc không ngờ tới, Kirsten lần nữa đầu gối trúng tên ngã xuống đất, hi vọng hắn có thể sống sót thật tốt, Amen.
Sau khi giận chó đánh mèo thành công, khôi phục tâm tình tốt đẹp, Thang Mộ nhìn chung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người thiếu gia ngốc nghếch, bên cạnh hắn lẳng lặng lăn xuống một cái ghế. . . . . . Cho nên nói, thứ mà mới vừa rồi nàng tiện tay đập xuống là cái này sao?
Hắn hắn hắn hắn vẫn còn sống chứ? !
Thang Mộ vội vàng chạy tới, cúi người xuống, dùng ngón tay thử dò xét hơi thở của hắn, cũng may, còn thở. QaQ
Giết người gì đó, nàng hoàn toàn không muốn làm đâu.
Thang Mộ lại thông qua hệ thống nhìn một chút, phát hiện thiếu niên trước mắt treo cái buff hôn mê, nhưng lượng máu không hề giảm bớt chút nào, rốt cuộc mớiyên tâm được.
Làm xong đây tất cả, Thang Mộ như trút được gánh nặng đứng thẳng người, khẽ ngửa ra sau thở phào một hơi, rồi sau đó. . . . . . Sau lưng đụng phải một vật thể quen thuộc.
Hai cánh tay từ phía sau lưng vươn tới, ôm chặt thắt lưng của nàng.
". . . . . ."
Mặc dù thấy được đệ đệ đã xa cách nhiều năm vẫn nguyện ý thân cận mình, Thang Mộ cảm thấy thật vui mừng, nhưng mà!
Ôm đệ đệ như ôm búp bê vải cùng bị đệ đệ biến thành búp bê vải ôm là hoàn toàn khác nhau!
Thang Mộ bắt đầu nghiêm túc suy tư, có nên uống một thang dược thuỷ tăng chiều cao hay không đây, hóa thân thành cô gái cao 2m để bất kỳ lúc nào cũng có thể ôm lấy đệ đệ mình.
Đang lúc nàng phát tán suy nghĩ vô bờ bến thì Jarrett mang giọng nói uất ức thì thầm bên tai: "Thời gian tỷ tỷ rời đi, luôn ở cùng một chỗ với hắn sao?"
Làm sao có thể? !
Thang Mộ nhìn trời, nếu từ đó tới nay mà luôn ở cùng với tên ngốc này, dễ mình cũng bị lây bệnh luôn rồi ấy chứ, nhưng mà, tình huống cụ thể thì nên nói như thế nào đây? Có vài thứ, quả nhiên vẫn là không nên giải thích cho Jarrett nghe nha.
Khoảnh khắc nàng hoảng hốt bị Jarrett cho là dấu hiệu ngầm thừa nhận, tay của hắn lần nữa xiết thật chặt, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên kia không còn là ánh nhìn dịu dàng vui sướng khi nhìn chăm chú tỷ tỷ mình nữa, vốn là khóe miệng cong cong mỉm cười cũng đã mím lại.
"Tỷ tỷ, không cần đệ nữa sao?"
". . . . . . Đệ nghĩ quá nhiều rồi!" Thang Mộ đỡ trán, bất quá cũng hiểu rõ, hôm nay nếu như không giải thích rõ ràng, xác thực rất khó tiêu trừ lo lắng trong lòng Jarrett.
Nói cho cùng, nàng rời đi đã tròn mười năm, mà cũng không phải là mười ngày.
3650 ngày, 87.600giờ, 5.256.000 phút.
Thời gian dài dằng dặc như vậy . . . . .
Đứa bé này, rốt cuộc là vượt qua như thế nào đây?
Nàng không biết.
Nhưng Thang Mộ lại rất rõ ràng, nếu như là nàng, tuyệt đối không cách nào kiên trì tìm một người hơn mười năm, như vậy nhất định rất khó chịu.
Nhất là, người kia đột nhiên rời đi không có lưu lại bất kỳ lời nói nào, ký ức cuối cùng còn để lại cũng hoàn toàn không coi là vui sướng nữa.
Ở trong nháy mắt đó, dù biết một phần sự thật, nàng thậm chí còn cảm thấy được rằng mình thật sẽ chết, như vậy, Jarrett cái gì cũng không biết thì làm sao đây?
Thang Mộ cảm thấy tim thắt chặt lại có chút nghẹt thở, chậm rãi hít vào một hơi, lại thở ra, nàng lẳng lặng dựa về phía sau, cái ót áp sát vào bên trái lồng ngực của chàng trai phía sau, trong tai lập tức truyền đến nhịp tim rối loạn của đối phương rồi sau đó nhịp điệu dần dần trở về quy luật như cũ nhưng vẫn có chút nhanh.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, đưa tay phải ra, dán lên gương mặt đệ đệ mình, vuốt nhè nhẹ hai cái, rồi sau đó nói: "Thật ra thì, mười ngày này, tỷ về nhà."
". . . . . . Về nhà?" Đáp án này rõ ràng ngoài suy nghĩ và dự đoán của Jarrett, vẻ mặt của hắn lập tức có chút trở nên kinh ngạc.
"Ừ." Thang Mộ hơi lúng túng gật đầu một cái, "Nhưng mà, tốc độ dòng chảy thời gian nơi nhà ta và thế giới bên này hình như không giống nhau, ừ, tựa như trong Tinh Vân châu."
"Nhà của tỷ tỷ, không thuộc về thế giới này?"
Không thể không nói, Jerry rất nhanh chóng bắt được trọng điểm.
". . . . . . Cái này. . . . . ." Đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng Thang Mộ vẫn là buông tha ý niệm nói dối, "Đúng, không thuộc về thế giới này, thật ra thì nhà tỷ. . . . . . Nhà tỷ nơi đó. . . . . ." Nàng có chút lắp bắp, không biết nên bắt đầu nói từ đâu mới phải.
"Sau này khi tỷ tỷ muốn nói thì từ từ nói cho đệ biết thôi." Jarrett không quá thúc ép vấn đề này, không chỉ là không muốn làm cho tỷ tỷ mình khó xử, quan trọng hơn là, giờ phút này hắn muốn biết chỉ có một thứ --
"Tỷ tỷ, còn rời đi nữa không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook