Ngự Y Dữ Thần Y
-
Quyển 1 - Chương 22
“Đã thế, ta cũng sẽ giữ lời hứa của ta” Thần Y nói
“Lời hứa nào?” Thái Y vội vàng hỏi.
Thần Y chỉ cười cười, đứng dậy, bưng bát đi: “Đã quên thì coi như không tính, ly khai hoàng cung đi, theo ta khứ giang hồ.”
Thái Y gật đầu
“Ngủ thêm một chút di, ta vào cung một chuyến” Thần Y xoa xoa đầu Thái Y, sau đó ly khai.
Thái Y cả người lui vào trong chăn, nhìn Thần Y rời đi, khóe miệng hốt nhiên sinh ra một mạt tươi cười đắc ý.
Nguyên lai sư huynh cũng không bỏ được hắn a.
Thần Y như thường lệ tiến cung, cấp Tam Nhi công tử khai dược, đối với hoàng đế đang ngồi ở một bên lo lắng nhìn Tam Nhi, nói: “Ta muốn dẫn Thái Y đi”
“Hắn đi ai cấp Tam Nhi chữa bệnh?” Hoàng đế không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.
“Hắn nếu không đi thì hiện tại Tam Nhi cũng không cần trị nữa.” Thần Y cười lạnh trả lời.
“…”Thái dương hoàng đế xuất hiện một hõm sâu, “Hắn là người của phụ hoàng, phụ hoàng mới có quyền định đoạt.”
“Bệ hạ người năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Quyết chuyện lớn còn muốn chạy về nhà xin chỉ thị lão cha?”
Hoàng đế bạo phát a.
“Vừa lúc sư phụ các ngươi đang ở chỗ phụ hoàng, đi hỏi hắn đi.” Tối hậu, hoàng đế như con gà trống chọi thua, ủ rũ. Tam Nhi che khóe miệng cười khẽ, không may lại đụng phải tay áo tẩm dầu ớt du, nhất thời lệ giăng đầy mặt.
“Thế nào lại khóc?” Hoàng đế ôm vợ mình, bất đắc dĩ hỏi.
Tam Nhi khó thút thít, nấc lên: “Ta, ta luyến tiếc Thái Y, mấy ngay nay đều là hắn bồi bên người ta, ta sợ sau đó ngay cả một người để nói chuyện cũng không có…”
“Đừng khóc, trẫm nhượng Thái Phó đến chỗ ngươi là được rồi.”
“Thực sự?” Tam Nhi thoáng cái ngừng khóc.
“Thực sư, thực sự!” Hoàng đế đối với tiểu tình nhân của mình, thực sự là không có cách, che miệng khóc, gân cổ lên khóc, trước mặt hắn khóc, sau lưng hắn cũng khóc, thực sự là bị hắn khóc đến không ra biện pháp rồi, ai bảo bản thân y không chịu nổi khi thấy hắn khóc, một điệu nước mắt chảy ra liền giơ tay đầu hàng, Tam Nhi muốn cái gì liền cấp cái đó, nói không làm.. Dù có muốn làm cũng phải nhịn, nếu thực sự nhịn không được, cùng lắm dỗ ngon dỗ ngọt hắn làm , chỉ là sau đó hắn lại khóc nấc lên.
Nếu như để hoàng đế biết Tam Nhi của hắn là do ai dạy dỗ mà ra. .. Hanh hanh, Thái Phó có tội a.
“Lời hứa nào?” Thái Y vội vàng hỏi.
Thần Y chỉ cười cười, đứng dậy, bưng bát đi: “Đã quên thì coi như không tính, ly khai hoàng cung đi, theo ta khứ giang hồ.”
Thái Y gật đầu
“Ngủ thêm một chút di, ta vào cung một chuyến” Thần Y xoa xoa đầu Thái Y, sau đó ly khai.
Thái Y cả người lui vào trong chăn, nhìn Thần Y rời đi, khóe miệng hốt nhiên sinh ra một mạt tươi cười đắc ý.
Nguyên lai sư huynh cũng không bỏ được hắn a.
Thần Y như thường lệ tiến cung, cấp Tam Nhi công tử khai dược, đối với hoàng đế đang ngồi ở một bên lo lắng nhìn Tam Nhi, nói: “Ta muốn dẫn Thái Y đi”
“Hắn đi ai cấp Tam Nhi chữa bệnh?” Hoàng đế không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.
“Hắn nếu không đi thì hiện tại Tam Nhi cũng không cần trị nữa.” Thần Y cười lạnh trả lời.
“…”Thái dương hoàng đế xuất hiện một hõm sâu, “Hắn là người của phụ hoàng, phụ hoàng mới có quyền định đoạt.”
“Bệ hạ người năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Quyết chuyện lớn còn muốn chạy về nhà xin chỉ thị lão cha?”
Hoàng đế bạo phát a.
“Vừa lúc sư phụ các ngươi đang ở chỗ phụ hoàng, đi hỏi hắn đi.” Tối hậu, hoàng đế như con gà trống chọi thua, ủ rũ. Tam Nhi che khóe miệng cười khẽ, không may lại đụng phải tay áo tẩm dầu ớt du, nhất thời lệ giăng đầy mặt.
“Thế nào lại khóc?” Hoàng đế ôm vợ mình, bất đắc dĩ hỏi.
Tam Nhi khó thút thít, nấc lên: “Ta, ta luyến tiếc Thái Y, mấy ngay nay đều là hắn bồi bên người ta, ta sợ sau đó ngay cả một người để nói chuyện cũng không có…”
“Đừng khóc, trẫm nhượng Thái Phó đến chỗ ngươi là được rồi.”
“Thực sự?” Tam Nhi thoáng cái ngừng khóc.
“Thực sư, thực sự!” Hoàng đế đối với tiểu tình nhân của mình, thực sự là không có cách, che miệng khóc, gân cổ lên khóc, trước mặt hắn khóc, sau lưng hắn cũng khóc, thực sự là bị hắn khóc đến không ra biện pháp rồi, ai bảo bản thân y không chịu nổi khi thấy hắn khóc, một điệu nước mắt chảy ra liền giơ tay đầu hàng, Tam Nhi muốn cái gì liền cấp cái đó, nói không làm.. Dù có muốn làm cũng phải nhịn, nếu thực sự nhịn không được, cùng lắm dỗ ngon dỗ ngọt hắn làm , chỉ là sau đó hắn lại khóc nấc lên.
Nếu như để hoàng đế biết Tam Nhi của hắn là do ai dạy dỗ mà ra. .. Hanh hanh, Thái Phó có tội a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook