Ngự Xà Cuồng Phi
-
Chương 245: Thiên Dao không cam lòng
Edit: Đường Y Huệ **** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Mộc Cẩm Thần bởi vì lời nói của Phượng Thiên Dao, ánh mắt cũng rơi xuống trên người nàng, hắn hơi sửng sốt, đối với nàng có chút thiện cảm, bởi vì trong lòng hắn đã có Phượng Thiên Mị.
Nàng gọi Phượng Thiên Mị là đại tỷ, không cần đoán cũng biết nàng là tam tiểu thư Phượng gia Phượng Thiên Dao, nhưng mà không phải nói tam tiểu thư Phượng gia hình dáng bình thường sao? Không thể tưởng tượng nổi, đây lại là một đại mỹ nhân.
Tuy rằng không bằng một nửa Phượng Thiên Mị, nhưng cũng không hề kém tứ đại mỹ nữ kia.
Phượng Thiên Dao thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Cẩm Thần nhìn mình, trong lòng vui vẻ, cuồng loạn, hai gò má nóng hổi, vội vàng cúi đầu. Mà ở trong mắt Mộc Cẩm Thần, hắn cho rằng nàng không thể ra cửa, gặp chuyện có chút sợ mà thôi.
Phượng Thiên Mị thu bộ dạng của Phượng Thiên Dao vào đáy mắt, trong lòng khẽ trào phúng, nếu nàng ta muốn chơi, nàng sẽ theo nàng ta, cho nên Phượng Thiên Mị cũng không có ý định túm Tây Nguyệt Vũ không buông.
“Nếu muội muội đã cầu xin, Bổn quận chúa tạm tha cho ngươi một lần, chỉ là đừng quên, tốt nhất đừng chọc vào ta, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.” Giọng nói không uy nghiêm không giận dữ vừa dứt, nàng thu tay lại.
Tây Nguyệt Vũ như được đại xá, cố gắng thở hổn hển, tuy rằng tức giận và thù hận không thể bầm Phượng Thiên Mị thành vạn đoạn, nhưng mà thủ đoạn của Phượng Thiên Mị quả thật dọa nàng sợ, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Thiên Mị.
Bởi vì một trò khôi hài này, một ngày này tất cả mọi người không có tâm tình du hồ, đầu tiên là Tây Nguyệt Vũ nói thân thể không khoẻ, phải đi về nghỉ tạm, thân là tài tử sứ thần của Tây Nguyệt cũng phải rời đi theo.
Mà thân là chủ nhân ở Thiên Vận, cũng không có khả năng bỏ lại khách khứa tự mình đi du hồ, nên cũng đành từ bỏ.
Phượng Thiên Mị không hề lưu lại, không đợi bọn Thương Lan Việt đi trước, mà gọi Phượng Thiên Dao, xoay người ngồi xe ngựa, nghênh ngang mà đi.
Phượng Thiên Dao đến du hồ không thành, cũng không được tiếp xúc với Mộc Cẩm Thần, trong lòng tràn đầy không cam lòng, đều do Phượng Thiên Mị, nếu không phải do nàng ta, chuyện cũng sẽ không xảy ra như này.
Hơn nữa, Mộc công tử chỉ ân cần thăm hỏi Phượng Thiên Mị, lại không liếc nhìn nàng một cái, càng khiến nàng am thầm oán hận Phượng Thiên Mị.
Trên xe ngựa, sắc mặt Phượng Thiên Dao có chút trắng bệch, dĩ nhiên là tức giận đến trắng bệch, gắt gao cắn khóe môi đến sắp rách.
“Muội làm sao vậy?” Phượng Thiên Mị ra vẻ không biết hỏi.
“À!” Phượng Thiên Dao bị giọng nói của Phượng Thiên Mị làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy lại tinh thần, chống lại ánh mắt có chút lạnh nhạt của Phượng Thiên Mị, trong lòng lập tức chột dạ, dù sao trong lòng nàng oán hận Phượng Thiên Mị, mà bản thân Phượng Thiên Mị lại không biết.
“Không, không có gì?” Phượng Thiên Dao vội vàng phủ nhận nói, giọng nói rõ ràng lo lắng, kèm chút hoảng sợ.
Phượng Thiên Mị cũng không nói cái gì nữa, nhắm mắt lại.
Vào đêm, theo giờ hiện đại, đại khái là khoảng tám giờ, tiếng gió càng lúc càng lớn, tạt lên lá cây khiến nó kêu sàn sạt, sấm chớp rền vang, mưa to như thác nước trong bóng tối đổ xuống, ùn ùn kéo đến, dường như phải bao phủ cả tòa thành mới vừa lòng bỏ qua.
Phượng Thiên Mị đứng ở bên giường, nhìn bầu trời đêm, tâm sự nặng nề, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, từ lúc nàng chào đời tới nay đây là, lần đầu tiên nàng đa sầu đa cảm như vậy.
Rõ ràng ban ngày bầu trời quang đãng, mà bây giờ trời lại mưa to tầm tã, đây là không phải là dự báo trước thì là gì?
Chỉ là không biết, cơn mưa to này qua đi trời sẽ sáng hay không, ngày mai là một trận chiến, là lành hay dữ, qua ngày mai, nàng vẫn như cũ hay không.
Mặc kệ thế nào, toàn bộ mọi thứ, vào ngày mai sẽ chấm dứt.
Tuy rằng nàng không thích xen vào việc của người khác, nhưng trước mắt liên quan đến thái bình thiên hạ, đây cũng là định mệnh của nàng, cho nên nàng không thể không quản.
Nàng vốn không phải là người vô tình, cho nên, nàng không thể trơ mắt nhìn Thiên Vận cứ như vậy bị hủy.
“Xích Xích …chủ nhân, người nói trời cao an bài, như vậy nhất định trời cao sẽ không tàn nhẫn để ngươi gặp chuyện không may đâu.” Huyết xà an ủi nói, nhưng mà trong lòng nó, cũng có cảm giác bất an vô hình.
Không biết vì sao? Hôm nay nó luôn cảm thấy, trong Vận Thành có cái gì đó nhiễu loạn nó, không biết là địch hay là bạn.
“Chỉ mong vậy!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, trong lòng tràn ngập chua sót.
Bắc uyển.
Ánh nến trong nhà chính vẫn còn sáng, cho thấy chủ nhân trong phòng vẫn chưa ngủ.
Trong phòng, Đỗ di nương ngồi trên ghế, nhàn nhã uống trà, mà trước mặt nàng, đó là Phượng Thiên Dao đang lảo đảo đi đến, vừa thấy bước chân của nàng, cũng biết giờ phút này tâm tình nàng loạn như nào.
“Chao ôi! Con đừng đi nữa, nương hoa cả mắt rồi, ngày mai là Yến tiệc đêm thất tịch, con không trở về sớm đi nghỉ ngơi, mai còn dậy sớm!” Đỗ di nương rốt cục không kiên nhẫn lên tiếng.
Phượng Thiên Dao nghe xong, dừng bước, sắc mặt lộ ra nồng đậm không cam lòng: “Nương, người nói xem bây giờ con phải làm sao? Vì sao? Vì sao chàng lại không nhìn con nhiều hơn một chút!”
Cảm xúc của Phượng Thiên Dao bị mất khống chế, nhưng nàng cũng chỉ dám lộ ra tâm sự ở trước mặt Đỗ di nương.
Tất nhiên Đỗ di nương biết Phượng Thiên Dao nói gì, nhưng mà bà có thể làm gì được đây! Bà chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Dao nhi, nương biết tâm sự của con, nhưng mà vì sao con không thể ở phía sau Đại tiểu thư, nếu không con chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi. Ngày mai con vẫn nên biểu hiện cho tốt một chút, để cho Vương gia coi trọng con, hoặc là công tử nhà quan coi trọng con, đến lúc đó, cuộc sống tốt, nương cũng yên tâm.”
“Nhưng mà con không cam lòng! Thật vất vả con mới đợi được đến hôm nay, nhưng chàng lại không lỡ liếc nhìn con một cái, hơn nữa còn liếc mắt qua lại với Phượng Thiên Mị, chẳng lẽ chàng thật sự thích Phượng Thiên Mị sao?”
Phượng Thiên Dao không thể nào tiếp nhân được, dĩ nhiên là bởi vì trong lòng ghen tị, coi ánh mắt Mộc Cẩm Thần nhìn Phượng Thiên Mị thành liếc mắt qua lại.
“Con” Đỗ di nương rõ ràng bị bộ dạng này của Phượng Thiên Dao dọa sợ, nghĩ không ra là khi nào Dao nhi lại mất bình tĩnh như vậy, con bé vẫn là Dao nhi trước kia sao?
Lúc còn nhỏ Dao nhi vẫn khôn khéo hiểu chuyện, trong lòng có chuyện gì không vui, bình thường cũng sẽ không nói ra, nhưng là hiện tại, con bé lại ghen tị với Đại tiểu thư, nên làm sao bây giờ đây!
Mộc Cẩm Thần bởi vì lời nói của Phượng Thiên Dao, ánh mắt cũng rơi xuống trên người nàng, hắn hơi sửng sốt, đối với nàng có chút thiện cảm, bởi vì trong lòng hắn đã có Phượng Thiên Mị.
Nàng gọi Phượng Thiên Mị là đại tỷ, không cần đoán cũng biết nàng là tam tiểu thư Phượng gia Phượng Thiên Dao, nhưng mà không phải nói tam tiểu thư Phượng gia hình dáng bình thường sao? Không thể tưởng tượng nổi, đây lại là một đại mỹ nhân.
Tuy rằng không bằng một nửa Phượng Thiên Mị, nhưng cũng không hề kém tứ đại mỹ nữ kia.
Phượng Thiên Dao thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Cẩm Thần nhìn mình, trong lòng vui vẻ, cuồng loạn, hai gò má nóng hổi, vội vàng cúi đầu. Mà ở trong mắt Mộc Cẩm Thần, hắn cho rằng nàng không thể ra cửa, gặp chuyện có chút sợ mà thôi.
Phượng Thiên Mị thu bộ dạng của Phượng Thiên Dao vào đáy mắt, trong lòng khẽ trào phúng, nếu nàng ta muốn chơi, nàng sẽ theo nàng ta, cho nên Phượng Thiên Mị cũng không có ý định túm Tây Nguyệt Vũ không buông.
“Nếu muội muội đã cầu xin, Bổn quận chúa tạm tha cho ngươi một lần, chỉ là đừng quên, tốt nhất đừng chọc vào ta, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.” Giọng nói không uy nghiêm không giận dữ vừa dứt, nàng thu tay lại.
Tây Nguyệt Vũ như được đại xá, cố gắng thở hổn hển, tuy rằng tức giận và thù hận không thể bầm Phượng Thiên Mị thành vạn đoạn, nhưng mà thủ đoạn của Phượng Thiên Mị quả thật dọa nàng sợ, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Thiên Mị.
Bởi vì một trò khôi hài này, một ngày này tất cả mọi người không có tâm tình du hồ, đầu tiên là Tây Nguyệt Vũ nói thân thể không khoẻ, phải đi về nghỉ tạm, thân là tài tử sứ thần của Tây Nguyệt cũng phải rời đi theo.
Mà thân là chủ nhân ở Thiên Vận, cũng không có khả năng bỏ lại khách khứa tự mình đi du hồ, nên cũng đành từ bỏ.
Phượng Thiên Mị không hề lưu lại, không đợi bọn Thương Lan Việt đi trước, mà gọi Phượng Thiên Dao, xoay người ngồi xe ngựa, nghênh ngang mà đi.
Phượng Thiên Dao đến du hồ không thành, cũng không được tiếp xúc với Mộc Cẩm Thần, trong lòng tràn đầy không cam lòng, đều do Phượng Thiên Mị, nếu không phải do nàng ta, chuyện cũng sẽ không xảy ra như này.
Hơn nữa, Mộc công tử chỉ ân cần thăm hỏi Phượng Thiên Mị, lại không liếc nhìn nàng một cái, càng khiến nàng am thầm oán hận Phượng Thiên Mị.
Trên xe ngựa, sắc mặt Phượng Thiên Dao có chút trắng bệch, dĩ nhiên là tức giận đến trắng bệch, gắt gao cắn khóe môi đến sắp rách.
“Muội làm sao vậy?” Phượng Thiên Mị ra vẻ không biết hỏi.
“À!” Phượng Thiên Dao bị giọng nói của Phượng Thiên Mị làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy lại tinh thần, chống lại ánh mắt có chút lạnh nhạt của Phượng Thiên Mị, trong lòng lập tức chột dạ, dù sao trong lòng nàng oán hận Phượng Thiên Mị, mà bản thân Phượng Thiên Mị lại không biết.
“Không, không có gì?” Phượng Thiên Dao vội vàng phủ nhận nói, giọng nói rõ ràng lo lắng, kèm chút hoảng sợ.
Phượng Thiên Mị cũng không nói cái gì nữa, nhắm mắt lại.
Vào đêm, theo giờ hiện đại, đại khái là khoảng tám giờ, tiếng gió càng lúc càng lớn, tạt lên lá cây khiến nó kêu sàn sạt, sấm chớp rền vang, mưa to như thác nước trong bóng tối đổ xuống, ùn ùn kéo đến, dường như phải bao phủ cả tòa thành mới vừa lòng bỏ qua.
Phượng Thiên Mị đứng ở bên giường, nhìn bầu trời đêm, tâm sự nặng nề, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, từ lúc nàng chào đời tới nay đây là, lần đầu tiên nàng đa sầu đa cảm như vậy.
Rõ ràng ban ngày bầu trời quang đãng, mà bây giờ trời lại mưa to tầm tã, đây là không phải là dự báo trước thì là gì?
Chỉ là không biết, cơn mưa to này qua đi trời sẽ sáng hay không, ngày mai là một trận chiến, là lành hay dữ, qua ngày mai, nàng vẫn như cũ hay không.
Mặc kệ thế nào, toàn bộ mọi thứ, vào ngày mai sẽ chấm dứt.
Tuy rằng nàng không thích xen vào việc của người khác, nhưng trước mắt liên quan đến thái bình thiên hạ, đây cũng là định mệnh của nàng, cho nên nàng không thể không quản.
Nàng vốn không phải là người vô tình, cho nên, nàng không thể trơ mắt nhìn Thiên Vận cứ như vậy bị hủy.
“Xích Xích …chủ nhân, người nói trời cao an bài, như vậy nhất định trời cao sẽ không tàn nhẫn để ngươi gặp chuyện không may đâu.” Huyết xà an ủi nói, nhưng mà trong lòng nó, cũng có cảm giác bất an vô hình.
Không biết vì sao? Hôm nay nó luôn cảm thấy, trong Vận Thành có cái gì đó nhiễu loạn nó, không biết là địch hay là bạn.
“Chỉ mong vậy!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, trong lòng tràn ngập chua sót.
Bắc uyển.
Ánh nến trong nhà chính vẫn còn sáng, cho thấy chủ nhân trong phòng vẫn chưa ngủ.
Trong phòng, Đỗ di nương ngồi trên ghế, nhàn nhã uống trà, mà trước mặt nàng, đó là Phượng Thiên Dao đang lảo đảo đi đến, vừa thấy bước chân của nàng, cũng biết giờ phút này tâm tình nàng loạn như nào.
“Chao ôi! Con đừng đi nữa, nương hoa cả mắt rồi, ngày mai là Yến tiệc đêm thất tịch, con không trở về sớm đi nghỉ ngơi, mai còn dậy sớm!” Đỗ di nương rốt cục không kiên nhẫn lên tiếng.
Phượng Thiên Dao nghe xong, dừng bước, sắc mặt lộ ra nồng đậm không cam lòng: “Nương, người nói xem bây giờ con phải làm sao? Vì sao? Vì sao chàng lại không nhìn con nhiều hơn một chút!”
Cảm xúc của Phượng Thiên Dao bị mất khống chế, nhưng nàng cũng chỉ dám lộ ra tâm sự ở trước mặt Đỗ di nương.
Tất nhiên Đỗ di nương biết Phượng Thiên Dao nói gì, nhưng mà bà có thể làm gì được đây! Bà chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Dao nhi, nương biết tâm sự của con, nhưng mà vì sao con không thể ở phía sau Đại tiểu thư, nếu không con chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi. Ngày mai con vẫn nên biểu hiện cho tốt một chút, để cho Vương gia coi trọng con, hoặc là công tử nhà quan coi trọng con, đến lúc đó, cuộc sống tốt, nương cũng yên tâm.”
“Nhưng mà con không cam lòng! Thật vất vả con mới đợi được đến hôm nay, nhưng chàng lại không lỡ liếc nhìn con một cái, hơn nữa còn liếc mắt qua lại với Phượng Thiên Mị, chẳng lẽ chàng thật sự thích Phượng Thiên Mị sao?”
Phượng Thiên Dao không thể nào tiếp nhân được, dĩ nhiên là bởi vì trong lòng ghen tị, coi ánh mắt Mộc Cẩm Thần nhìn Phượng Thiên Mị thành liếc mắt qua lại.
“Con” Đỗ di nương rõ ràng bị bộ dạng này của Phượng Thiên Dao dọa sợ, nghĩ không ra là khi nào Dao nhi lại mất bình tĩnh như vậy, con bé vẫn là Dao nhi trước kia sao?
Lúc còn nhỏ Dao nhi vẫn khôn khéo hiểu chuyện, trong lòng có chuyện gì không vui, bình thường cũng sẽ không nói ra, nhưng là hiện tại, con bé lại ghen tị với Đại tiểu thư, nên làm sao bây giờ đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook