"Tiểu Phi, có chuyện gì vậy? Mau nhìn phía sau!" Đồng nghiệp MBA Đàm Viễn ngồi ghế phụ dùng khủy tay huých vào Phương Phi đang lái xe, bĩu môi nhìn về phía sau.
"Gì hả? Tôi đang quan sát Đới Quý ở trước mà." Phương Phi sốt ruột nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy cảnh ngay lập tức làm cho cô giật mình mà mở to hai mắt. Là Madam Lương! Sao cô ấy lại theo ở phía sau? Từ khi nào vậy? "Đau đầu quá, tại sao Madam Lương lại đi theo sau chúng ta? Không phải cô ấy phát hiện ra kế hoạch của chúng ta chứ?"
Đàm Viễn làm mặt nhăn nhó: "Sao tôi biết được?"
Phương Phi căng đầu suy nghĩ, mặc dù Madam Lương cũng là cảnh sát, còn là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án, về mặt lý thuyết thì kỹ năng cũng sẽ rất rốt, nhưng tại sao cô lại cứ cảm thấy Madam là một người rất bốc đồng và liều mạng? Lỡ như phá hỏng kế hoạch lần này thì không tốt.
Đúng vậy, kế hoạch của bọn họ là do họ đoán ra được Đới Quý sẽ tự mình làm con mồi, dẫn dụ bọn họ đi theo, rồi sẽ nhân cơ hội này cho tâm phúc đi nhận hàng. Madam nói, một khi đã thế, bọn họ cần phải tương kế tựu kế, để cho Đới Quý tin rằng toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều ở trên người hắn, mặt khác, bên Madam sẽ mang theo một nhóm người cố gắng đi theo chúng để tìm địa điểm giao dịch.
Thật xứng là thần tượng của cô, đẹp đến như vậy mà! Phương Phi vừa mới dâng lên chút tôn thờ, đột nhiên nhớ tới bây giờ không phải là lúc để mê mẩn. Suy nghĩ một lát, quyết định thông báo cho Madam sẽ tốt hơn. Bởi vì không biết bên Madam tiến triển đến đâu rồi, sợ ảnh hưởng đến họ, Phương Phi chỉ gửi một tin nhắn qua mà thôi.
Không đến năm giây, điện thoại liền rung lên. Phương Phi líu lưỡi, nhanh vậy? Cô ghé đầu qua nhìn, "Lặng lẽ quan sát xem có gì bất thường không, chặt chẽ chú ý Đới Quý." Mấy lời rất ngắn gọn, đơn thuần và lạnh lùng giống y như Madam vậy.
Phương Phi và Đàm Viễn tuân theo mệnh lệnh, tạm thời cũng không thực hiện tiếp hành động gì, tiếp tục thong thả theo sau Đới Quý.
Chỉ là trong lòng Phương Phi còn có một nghi vấn, tại sao, Madam lại nhấn mạnh phải chặt chẽ? Cảm thấy hình như là đang nhắc nhở hai người chuyện gì.
*********
Lương Tiểu Nhu đi theo phía sau Phương phi, đánh một vòng lớn, phát hiện điểm đến cuối cùng của Đới Quý là hôm nay dẫn bọn họ đi Grand Bay Club. Chờ sau khi bọn hắn xuống xe, Lương Tiểu Nhu cho xe đậu ở một nơi kín đáo, cũng xuống xe theo.
"Chị Tiểu Nhu, bây giờ chị có thể nói cho em biết chị đang làm gì không? Tại sao chúng ta phải lãng phí nửa tiếng đồng hồ chỉ để chạy vòng vòng?" Vừa mới xuống xe, Lâm Thinh Thinh liền khoanh hai tay lại, vẻ mặt nhăn nhó trợn mắt nhìn chị Tiểu Nhu.
Vốn đang đi rất tốt thì bất ngờ khó hiểu cũng không giải thích gì hết đã đổi hướng chạy theo sau người ta. Nếu như chuyện đó có mang tính xây dựng thì cũng được đi, đằng này khi không lại chạy lòng vòng theo mông người ta? Sẽ làm hại cô đến muộn có biết hay không, A Sâm sẽ lo lắng!
Ánh mắt của Lương Tiểu Nhu vẫn chú ý Phương Phi và Đới Quý ở bên kia, giơ ngón trỏ lên làm ra động tác giữ im lặng, nói khẽ: "Chị vừa mới phát hiện Phương Phi đang theo dõi Đới Quý, em có biết Phương Phi không? Là cấp dưới của Lois, chị cảm thấy có chuyện, nên đi theo ở phía sau xem thử. Em nhỏ giọng chút, bọn họ đang ở phía trước."
Lâm Thinh Thinh cũng không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ, lúc nãy trong khi theo dõi cô cũng nhận ra người ở trong chiếc xe phía trước là Phương Phi. Nhưng mà, biết thì biết vậy, bất mãn thì phải trút ra một chút, không phải sao? Cô chu chu miệng, lại căng mắt nhìn về phía chị Tiểu Nhu, tiếc là bây giờ toàn bộ sự chú ý của chị Tiểu Nhu đểu ở trên người Đới Quý rồi, hoàn toàn không thấy cô ở đây.
Lâm Thinh Thinh thầm trách, không phải là vì có liên quan đến Madam mã mới hăng say như vậy chứ? Đúng là đồng tính thì không có nhân tính mà, lắc đầu, Thinh Thinh cũng học theo chị Tiểu Nhu, khom người xuống, trốn sau lùm cây.
Lúc này trong lòng Đới Quý muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái, đối thủ một mất một còn Dũng đá đã chạy trốn, công việc làm ăn lại vào tay, buôn bán lãi được nhiều tiền, đây đúng là chuyện thích nhất trong đời người.
Simon ở một bên nhìn ông cậu vui vẻ như thế, trong lòng anh ta cũng rất đắc ý, nắm lấy cơ hội này yêu cầu với ông cậu: "Cậu à, chuyện lần này xong xuôi thì sau đó có thể cho con mua một chiếc xe thể thao không? Là chiếc Cadillac mới nhất?"
Đới Quý liếc mắt nhìn thằng cháu đáng thất vọng của mình, "Suốt ngày chỉ nghĩ tới chơi cái gì, học nhiều mới là chuyện nên làm có biết không!" Thấy thằng cháu gật đầu, thì cười nói: "Lần này thì chiều lòng con!" Ha ha, ai bảo lần này ông ta lại buôn bán lời lớn đây!
"Dạ, cậu, con biết cậu là tốt mà!" Simon vội vàng giơ ngón tay cái lên ra sức mà vuốt đuôi ông cậu.
"Chúng ta đi vào uống trà, chờ uống xong rồi thì điện thoại chắc cũng đến. Từ từ, cậu, cảnh sát còn đi theo ở phía sau."
Đới Quý khinh thường liếc về phía sau, "Dựa vào bọn họ! Cảnh sát đều là một đám phế vật vô dụng!" Đám cảnh sát này là đồ vô dụng, cho dù là người của Tổ Trọng án lần trước xém chút bị bom nổ, hay cái đám y như lũ ngốc của Đội Điều tra ma túy luôn đi theo sau mông mình từ trước cho đến nay, cũng đều là đồ bỏ đi. "Ha ha, nói vậy hôm nay bọn họ theo sau chúng ta đi dạo công viên chắc rất là thoải mái rồi?"
Simon cười theo, "Đúng vậy, đám cảnh sát đều là lũ ngốc! Vẫn là cậu sáng suốt nhất, dùng kế điệu hổ ly sơn này, chỉ nghĩ tới đám cảnh sát và mấy con ruồi theo sau chúng ta đi lòng vòng đã thấy mắc cười, ha ha!
"Được rồi, ở đây có nhiều người, chúng ta vào phòng VIP đi."
"Dạ, cậu."
Phòng VIP ở cửa bên, ở đó bình thường rất ít người, bọn họ tới đây uống trà đều là đến phòng này.
Hôm nay Đới Quý rất vui, vui đến nỗi đã bỏ qua một số chuyện. Hắn đi phía trước, chỉ luôn nghĩ tới có được lô hàng rồi thì đi tẩu tán hàng, sau đó sẽ có rất nhiều tiền, nên xài như thế nào, lần này có thể ung dung mà sống một khoảng thời gian rồi...
Tới một góc quẹo, Đới Quý đột nhiên nhận ra ra có chỗ gì đó là lạ. Trên đường bọn họ đi tới hôm nay, đến cả một bóng người cũng không có nhìn thấy, bình thường sự im lặng này có thể phản ánh địa vị cao quý của hắn nhưng trong lúc này lại như có sức nặng ngàn cân, áp bức ở trong đầu hắn...
Lăn lộn ở đời mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta có thể dễ dàng cảm nhận được sát khí. Không tính vụ bị ném bom lần trước, lần đó là quá bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã được người của Đội Điều tra ma túy giải quyết, mà lần này thì không giống. Ông ta có thể cảm thấy được rất rõ ràng, tuy vô hình mà lại tràn ngập sát khí.
Chí ít cũng phải nhắc nhở thằng cháu ngu ngốc của mình, "Simon..."
Gần như cố hết sức để nói ra, có một bóng người nhẹ nhàng bước ra từ trong góc.
Một người đàn ông mặc đồ đen che kín khắp người, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt, trong ánh mắt bây giờ tràn ngập sát khí lạnh lùng. Trong tay người nay cầm một con dao găm, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, liền đâm về phía Đới Quý.
Gần như vậy, lại đột ngột, hơn nữa tốc độ của người này cũng rất nhanh, đơn giản là không thể tránh được. Sắc mặt Đới Quý trắng bệch, nhắm hai mắt lại, gần như cho rằng hôm này mình sẽ chết tại đây. Nhưng trong lúc đó, hắn vẫn đang suy nghĩ, tại sao đột nhiên tại có một tên sát thủ tới đây để giết hắn?
Đới Quý đã cảm giác được hơi lạnh từ con dao, vả cả hơi thở của tử thần đang thổi thẳng vào mặt, nhưng ở trong thời điểm quan trọng được mở ra. Đới Quý mở mắt thì thấy, là cô ấy! Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án!
Đới Quý có chút hoảng hốt, lần trước lúc bom nổ cũng là nhờ một người cảnh sát cứu hắn, lần này lại vẫn là nhờ một người cảnh sát cứu... Đới Quý bỗng nhiên rất không hiểu, hắn chẳng phải là một tay buôn bán ma túy hay sao, ở trong mắt của cảnh sát bọn họ luôn tự xưng mình là chính trực công bằng thì hắn không phải là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể sớm bắt giam hắn vào ngục hay sao? Tại sao lại cứu hắn lần này đến lần khác? Mà ở trong lòng hắn, đồng đảng hợp tác tốt nhất lại phái sát thủ đến xử lý hắn?
Đới Quý không phải ngu xuẩn, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, có thể biết được sát thủ này là do ai gửi tới. Đại khái, người ta đã sớm không vừa mắt hắn, nên nghĩ nhân cơ hội này diệt trừ hắn, lý do cũng là vấn đề về mặt lợi ích. Mà tâm phúc đến bây giờ cũng không có gọi điện thoại đến, càng xác nhận suy đoán của hắn.
Lòng Đới Quý từ từ chùng xuống.
Có lẽ, chuyện này cũng không tránh khỏi có liên quan đến Dũng đá. Paccar và Dũng đá cấu kết để diệt trừ hắn mà hắn lại là một thằng ngốc, còn nghĩ rằng dùng cách tấn công mà không ai nghĩ tới này thật tốt, ha ha, hắn không khỏi cười khổ sở, đã sớm rơi vào cái bẫy do người khác sắp đặt cẩn thận mà lại không hay biết.
Hắn làm có đúng không? Chìm nổi trong cái nghề buôn má túy trong nhiều năm, suốt ngày phải nôm nốp lo sợ, cuộc sống như thế này tốt thật sao.
Cũng không biết, cô gái này có thể đánh lại tên sát thủ kia không.
Đới Quý với suy nghĩ của trước đây thì chắc chắn đã sớm nắm lấy cơ hội này chuồn đi mất, nhưng lần này lại có thái độ khác thường, lôi kéo Simon trốn ở một bên, im lặng quan sát hai bóng người ở phía trước, trong mắt lóe lên cảm xúc vô cùng phức tạp.
Hết Chương 41
Lười, lại bận... chơi tô màu rồi ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương