Trong văn phòng Tổ Trọng án, Lương Tiểu Nhu ngồi ở bàn làm việc của mình, xem xét rồi đặt gà mên giữ nhiệt và trong một góc, Trong gà mên có canh xương heo với đậu mà cô đã hầm rất lâu từ sáng sớm, còn cố ý dùng công thức hầm canh mà trước đây ba cô đưa cho để làm cho Ngạn Bác, loại canh này rất bổ dưỡng đối với xương cốt bị tổn thương.
Cắn cắn bút, có có chút buồn rầu mà suy nghĩ, bây giờ cô và băng sơn kia rốt cuộc là quan hệ gì đây. Là bạn? Ừ, chắc là xem như bạn, bữa đó không phải cái người đã tự mình thừa nhận rồi sao. Chỉ là, sáng nay trước đi ra ngoài, trước mắt lại hiện lên cái vẻ mặt ranh mãnh đó, cảm thấy rất phiền. Vốn cô và Mã Lạc Xuyên là hai người có lập trường đối địch, gặp nhau là đỏ mắt kết thù không phải sao, tại sao bất thình lình cô ấy đã trở thành ân nhân cứu mạng của cô, sau đó hai người lại trở thành bạn bè, bây giờ cô còn hầm canh cho cô ấy uống?
Thở dài, Lương Tiểu Nhu nằm lên bàn.
Từ sau khi gặp cô ấy, số lần thở dài giống như muốn nhiều hơn cả số lần thở dài trong suốt 26 năm qua.
"Madam!" Thẩm Hùng ở bên ngoài phòng gọi.
Lương Tiểu Nhu lập tức đứng dậy, đồng thời tự khinh bỉ bản thân ở trong lòng: Lúc đi làm không cho phép mất tập trung nha!
Thì ra là Diệp Chí Văn. Lương Tiểu Nhu dừng bước chân lại. "Anh Diệp, có chuyện gì sao?"
"Madam, tôi vừa mới nhận một show diễn, phải biểu diễn ảo thuật ở trên du thuyền, nhưng ngày ngày lại trùng với ngày phải ra tòa, tôi muốn hỏi xem tôi có thể không không cần ra tòa không?" Nhìn Diệp Chí Văn hình như có chút lo lắng.
"Trường hợp này của anh không nên tới tìm chúng tôi." Thẩm Hùng tiếp nhận vấn đề. "Đúng lý anh nên đi tìm công tố viên ở Sở Luật chính, hỏi ông ấy xem có thể dời ngày ha, hay là thay đổi thứ tự nhân chứng ra tòa hay không."
"Sao lại phiền phức như vậy?"
Thẩm Hùng ngoe nguẩy tay, "Đành chịu thôi, chúng tôi chỉ y theo trình tự mà làm việc."
Lương Tiểu Nhu vẫn luôn lắng nghe câu chuyện của bọn họ, lúc này lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra: "Anh ta chính là chú hề Diệp Chí Văn bị thương do lạc đạn ở sân đánh trận sao?"
Vừa nghe được đã cảm thấy vui vẻ, giọng nói có cá tính lại lãnh đạm như vậy gần đây thật sự quá quen thuộc. Lương Tiểu Nhu quay đầu lại nhìn: "Cô đến rồi à?"
Ở trong đôi tròng mắt đen láy trong suốt rõ ràng không che giấu được sự vui sướng, Mã Lạc Xuyên vô thức mà giãn chân mày ra, "Ừ. Cô có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Vào phòng của tôi đi."
Mã Lạc Xuyên lần thứ hai đi theo Lương Tiểu Nhu vào văn phòng của cô ấy, cách lần đầu cũng chưa bao lâu, nhưng tâm trạng đúng là hoàn toàn khác hẳn. Thời gian, thật đúng là một thứ gì đó quá diệu kỳ. Nghe thấy tiếng cô ấy đóng cửa và nói: "Diệp Chí Bân cũng là một trong những nhân chứng, đến khi đó phải ra tòa làm chứng, ngồi đi."
Mã Lạc Xuyên vui vẻ ngồi xuống.
"Sao hả? Có chuyện gì muốn hỏi tôi?" Lương Tiểu Nhu nhìn Mã Lạc Xuyên hỏi.
"Tôi đã xem báo cáo vụ án của Vương Chính Hồng, chứng minh lần trước Đông ghe tàu có chứng cứ ngoại phạm, các người đã kiểm tra chưa?"
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến công việc, thái độ của Lương Tiểu Nhu cũng trở nên thật nghiêm túc. Cô trầm ngâm một hồi, "Chúng tôi đã kiểm tra camera theo dõi tiệm tạp hóa mà Đông ghe tàu đã nói, chứng thật đêm đó chín giờ mấy hắn có ghe qua đó để mua đồ; và chúng tôi cũng có xem ghi nhận của công ty điện thoại, cùng thời điểm đó Vương Chính Hồng cũng đang nói điện thoại với vợ, có nghĩa là lúc đó anh ta chưa xảy ra chuyện; còn chuyện Đông ghe tàu nói sau đó đi quán bar do một người bạn mở, là một quán bar có tên là Gorilla bar ở gần Sá Điền. Chúng tôi cũng đã hỏi rồi, có nhân chứng. Cho nên có thể xác định, Đông ghe tàu không thể nào quay lại để giết Vương Chính Hồng vào thời điểm đó được."
Mã Lạc Xuyên có vẻ hơi mệt mỏi ngả lưng về phía sau, giọng trầm khàn, nói như thiều thào. "Tức là manh mối đã đứt, chẳng lẽ thật sự không có cách nào tìm được hung thủ đã giết Vương Chính Hồng?"
Ánh mắt Lương Tiểu Nhu lóe lên, nhớ tới lần đó nhìn thấy Mã Lạc Xuyên ở dưới lầu khu nhà của Vương Chính Hồng, vì thế mang theo một chút ý thăm dò, hỏi: "Cô thật kỳ kị, chẳng phải NB nên theo dõi đường dây ma túy sao, nhưng hình như cô có vẻ muốn tìm được tên hung thủ đó hơn."
Thông minh như Mã Lạc Xuyên làm sao lại không nghe ý nghĩa hàm chứa trong câu này, nhưng cũng không có phản ứng, chỉ là ánh mắt trở nên mông lung mịt mờ, nhuộm một tầng cảm xúc thâm sâu khó lường, nhìn về phía Lương Tiểu Nhu, lại như đang nhìn ra xa xuyên qua cả Lương Tiểu Nhu, bắt đầu nhớ lại.
Không nhớ rõ mình bắt đầu biết Vương Chính Hồng vào ngày nào, chỉ bởi vì theo sau Đới Quý và tập đoàn tội phạm lớn Malaysia, mới bắt đầu chú ý đến anh ta. Đánh giá từ mấy vụ nhỏ, anh ta cũng không tính là một tay buôn ma túy, có lẽ anh ta cũng bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ. Lúc mới đầu cũng đã cố gắng khuyên anh ta làm tay trong cho cảnh sát, lại bị từ chối. Điều này cũng như trong dự đoán của cô, một người đàn ông như Vương Chính Hồng, có vợ đẹp có con ngoan, có cả một gia đình mỹ mãn, có thể nhìn thấy được, anh ta rất yêu người nhà của mình. Nhưng vì không muốn để cho vợ mình gặp nguy hiểm, không muốn để cho con trai mình đi vào con đường của mình. Vợ và con của anh cũng chính là điểm yếu của anh ta, cho nên, anh ta sẽ đồng ý. Sau đó, anh ta quả thật đã đến tìm cô, cũng là muốn họ bảo đảm nhất định phải bảo vệ vợ con anh ta thật tốt, anh ta mới chịu đồng ý làm tay trong cho họ. Gần như không hề suy nghĩ, cô gật đầu.
Còn nhớ rõ trước mấy đêm anh ta gặp chuyện, có một lần anh ta đến gặp cô. Anh ta nói cuối cùng cũng có được sự tín nhiệm của Đới Quý, muốn buôn ma túy đi Malaysia, hi vọng họ có thể nhân dịp này bắt Đới Quý, đánh sập tập đoàn buôn lậu ma túy khổng lổ kia. Nhưng buôn ma túy đi Mã Lai sẽ bị phán tội tử hình, anh không sợ sao? Cô nhớ rõ mình đã từng hỏi anh ta như vậy, anh ta chỉ thản nhiên mà mỉm cười, chỉ cần người nhà không có việc gì là tốt rồi.
Trong giây phút đó, Mã Lạc Xuyên không phủ nhận, cô rất xúc động. Có lẽ, lúc ấy cô nên can ngăn. Cô rõ ràng biết rất rõ hành động lần này là có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận sẽ mang họa sát thân. Nhưng cô đã không làm, ở trong lòng tự nhủ với bản thân anh ta tự nguyện làm chắc cũng sẽ không có việc gì, cho nên cũng chỉ khuyên một chút cho có lệ. Sau đó, anh ta thật sự đã xảy ra chuyện.
Tự giễu mà giương khóe miệng lên, có vẻ như, cô cũng quá ích kỷ. Vì diệt trừ Đới Quý và tập đoàn tội phạm kia, vì không muốn càng có thêm nhiều người bị hại, cô có thể đơn giản như vậy công khai hi sinh sự sống của một người sao?
"Lois, Lois."
Nhìn Mã Lạc Xuyên không có biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, ánh mắt cũng như đi về nơi xa xăm vẫn không có phản ứng. Lương Tiểu Nhu suy nghĩ muốn nói, lại không biết nên gọi Mã Lạc Xuyên là gì thì sẽ tốt hơn. Băng sơn? Cô ấy sẽ chém cô; Mặt quan tài? Hậu quả chắc chắn là thê thảm hơn đi; Lạc Xuyên? Hai người cũng không có thân cho lắm, gọi như vậy cũng thấy có chút ngại; Mã Lạc Xuyên, như vậy có phải có vẻ xa lạ quá không; Madam Mã? Trước đây không phải đều gọi cô ấy như vậy sao, nhưng dường như cũng có chút...
Tự mình rối ren một hồi lâu, biểu hiện trên mặt cũng bất ngờ thay đổi, cuối cùng vẫn lựa chọn một cách tương đối bảo thủ, cô gọi tên tiếng Anh của cô ấy, Lois.
Hai từ này thật đơn giản nhưng lại rất thành công mà giúp Mã Lạc Xuyên hồi phục lại tinh thần, xong rồi, lại ngẩn ra.
Không nghĩ tới tên tiếng Anh của mình được cô ấy kêu, thật đúng là rất dễ nghe.
Có điều, cô càng muốn nghe được cô ấy gọi tên cô...... Lạc Xuyên. Giống như đêm đó ở trong nhà mình, giọng nói trong trẻo nhỏ nhẹ của cô ấy, có thể vô cùng dễ dàng hút lấy toàn bộ tâm trí của mình.
Lần này nhanh chóng hoàn hồn lại, Mã Lạc Xuyên thở dài một tiếng. "Tôi có lỗi với ảnh."
Hả? Lương Tiểu Nhu biến sắc, những lời này nói thật quá mơ hồ, giữa cô ấy và anh ta không phải là có chuyện gì chứ?
Có điều lại nói, cho dù cô ấy và Vương Chính Hồng có cái gì, thì hình như cũng đâu có liên quan gì đến cô. Ờ, mà không, có liên quan à! Lois là người đứng đầu Đội Điều tra ma túy, Vương Chính Hồng là buôn bán ma túy, nếu như vậy, cô ấy cũng có thể bị liệt vào người bị tình nghi, mà cô là Sếp của Tổ Trọng án, chuyên môn là đang điều tra vụ án này, tất nhiên là có liên quan rất lớn.
Chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt của Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên chỉ biết đồ ngốc này đang suy nghĩ gì đó, thật đúng là nghi ngờ đầu óc cô ấy thế này mà lên làm được Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án. Lặng lẽ thở dài lần nữa, "Không phải như cô nghĩ." Ngập ngừng, lại nói tiếp: "Quan hệ giữa tôi và ảnh là cảnh sát và tay trong. Nhưng là tôi khuyên ảnh làm tay trong, tôi không có phân tích tình hình tốt. Đối với cái chết của ảnh, tôi thật sự phải chịu một phần trách nhiệm. Cho nên..." Cô nhướng mắt lên đón nhận cái nhìn của Lương Tiểu Nhu, trong mắt toát ra sự kiên định. "Tôi thật sự hi vọng có thể tìm ra hung thủ giết chết ảnh."
Thì ra là như vậy. Lương Tiểu Nhu gật đầu, nhanh chóng phản ứng lại, "Tại sao cô lại muốn giải thích với tôi?"
Mã Lạc Xuyên cố nén mắt trợn trắng, về phương diện này của cô ấy đúng thật là làm người ta tức chết mà. Cô duy trì thái độ hời hợt, hững hờ nhìn cô ấy, khô khan nói: "Không phải cô hỏi sao?"
Đối diện với dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ "Tôi hiểu rồi" này xém chút nữa làm Mã Lạc Xuyên bùng cháy, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu hiện, đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Tôi có việc đi trước."
"Chờ một chút."
Quay đầu lại, Lương Tiểu Nhu lấy gà mên giữ nhiệt trong góc phòng ra, ánh mắt không nhìn cô, giọng nói cũng rất nhỏ: "Cho cô. Đã hứa sẽ hầm canh cho cô."
Tầm mắt rơi lên cái gà mên giữ nhiệt màu vàng còn có mấy hình hoạt họa buồn cười đang toát ra hơi ấm, Mã Lạc Xuyên nhận lấy, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong bàn tay, thật sự rất ấm áp.
Hết Chương 18
Lúc gọi tên Lois cảm thấy dễ thương ghê >.<

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương