Ngự Trị Vạn Giới
-
Chương 94: Nhẹ nhàng diệt sát.
Là một lão quái vật đã trải qua cả ngàn năm sinh sống tại tu luyện giới, đã từng gặp và biết đến rất nhiều nhân vật tới từ mọi loại cấp bậc.
Cũng là kẻ đã từng đứng ở trên đỉnh mà thống ngự một phương ở tu luyện giới, nắm trong tay quyền sinh sát mà quyết định vận mệnh của mỗi một sinh linh, mỗi một cá thể.
Trần Phàm khi đó đã có thể xem là một vị hoàng đế thực thụ tại Bắc Vực, hắn đứng ở đỉnh cao mà chấp chưởng hết thảy khiến cho hàng vạn vạn sinh linh cúi đầu thần phục.
Bọn chúng xem hắn như là một tồn tại vô cùng cao quý, quyền uy mà sinh ra một loại kính ngưỡng, sùng bái và khát vọng một ngày nào đó mình cũng sẽ có thể giống như vậy.
Ấy vậy mà sau khi trọng sinh về lại thế giới này, một lần nữa hít thở và tồn tại ở trên Trái Đất.
Trần Phàm khi này dù thực lực ban đầu đã mất hết không còn lại chút nào, thân phận của hắn khi này cũng đã không còn cao quý và quyền uy như trước đó.
Hắn bây giờ chỉ là một cái điểu ti, một cái phá gia chi tử đúng nghĩa trong mắt người đời và gia đình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôn nghiêm và tính tình đã được rèn đúc, ma luyện sau cả hơn nghìn năm tại tu luyện giới.
Trần Phàm đã phải nỗ lực từng bước, từng bước một mà trải qua không biết bao nhiêu là thời khắc sống còn để có thể đứng trên đỉnh vinh quang.
Dành được những gì mà người đời cho là cao quý nhất, trở thành một tồn tại đỉnh cao trong mắt bọn họ.
Thế nhưng ngay tại thời khắc này, Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm hắn đang bị một cái phàm phu tục tử, một cái phú nhị đại sống trong xa hoa, không biết mùi đời thế nào khinh thường ra mặt.
Trong khi đó hắn đã hạ thấp thân phận xuống thấp hết mức và cũng đưa ra điều kiện là sẽ báo đáp nếu đối phương đồng ý giao ra Triệu Huy.
Nhưng rốt cuộc thì sao, Trần Phàm hắn nhận lại được tận cùng của sự khinh bỉ tới từ phía đối phương.
Nhân cách của hắn bị đem ra so sánh với một con chó ngoài đường, với cái kia cẩu vật Triệu Huy và quan trọng nhất là hắn còn không bằng chúng nó…
Trần Phàm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đã trở lên hung dữ trông thấy mà nhìn chằm chằm lấy Ninh Vương, kẻ đã khinh thường hắn.
“Hừ, bản chân nhân không đủ tư cách để bàn chuyện với ngươi sao? Để xem thứ gì đã mang tới cho ngươi tự tin đến như vậy?”.
“Ta thề hôm nay nếu như không giết ngươi thì Bắc Vực Chân Nhân ta chịu đến ngũ lôi oanh sát”.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bên trong hàm chứa sự phẫn nộ vì bị đối phương khinh thường mà phát ra thề độc.
Trần Phàm không chần chừ một chút nào mà lập tức 2 tay một lần nữa thi triển một loại bí pháp nào đó không xác định.
“Huyết Chú, Khai!”.
Hai tay thi triển ấn chú thành công, trước mặt Trần Phàm lập tức xuất huyện một cái huyết đồ với vô số những đường hoa văn kỳ lạ.
Nó dưới sự điều động của Trần Phàm mà nhanh chóng lao về phía Ninh Vương mà tiếp cận sau đó xâm nhập vào cơ thể hắn.
Thấy mọi thứ xảy ra là nằm trong sự tính toán, Trần Phàm trong lòng đắc trí vô cùng vì loại ấn chú hắn vừa mới thi triển là một loại công kích giết địch 1000 tự tổn 800.
Trần Phàm đã phải một lần nữa thiêu đốt tinh huyết thêm 20 năm, bây giờ cơ thể hắn đã già đi trông thấy mà biến thành một gã trung niên rồi.
Còn về tại sao Trần Phàm hắn lại ra tay ác liệt tới mức này thì có 3 lý do, thứ nhất là vì hắn không biết rõ thực lực của đối phương ra làm sao.
Hắn cần một điều gì đó chắc chắn nhất mà hắn có thể làm ngay lúc này mà một kích tất sát.
Thứ 2 đó chính là vì hắn thực lực bây giờ không đủ, cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi…
Cuối cùng thì là vì kẻ này đã động tới tôn nghiêm và danh dự của một đại năng đã sống cả ngàn năm tại tu chân giới như hắn.
Mà ở nơi đó thì danh dự và tôn nghiêm là một thứ vô cùng trọng yếu ngay cả là đối với những người tu luyện ở tầng chót, chứ đừng nói tới một tồn tại đỉnh cao như hắn.
Đã hạ thấp mình xuống đến như vậy nhưng vẫn bị đối phương nhục mạ, khinh thường thì thử hỏi làm sao mà hắn nhẫn nhịn được…
Huyết Chú Trần Phàm thi triển đã xâm nhập vào trong cơ thể Ninh Vương, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt cả.
Nhưng ở phía ngược lại thì giờ khắc này Trần Phàm đã có thể chắc chắn tới 90 phần trăm là Ninh Vương sẽ phải chết rồi.
“Ha ha, tiểu bối vô tri, mặc dù ta không biết ngươi là đang ở cấp bậc cảnh giới nào, nhưng một khi dính phải Huyết Chú của ta. Cho dù có là Hóa Kình Tông Sư vận chuyển chân khí hộ thể để phòng ngự thì cũng hấp hối vì trọng thương nhé”.
“Còn giờ thì chết đi, BẠO!”.
Mặc dù đắc chí vô cùng mà nói ra thành lời có chút nhiều nhưng ngay sau đó Trần Phàm cũng vô cùng quả quyết mà thêm một lần nữa kết ấn.
Hắn đã thề độc rằng nếu như hôm nay Ninh Vương không chết thì hắn sẽ là người phải chết.
Bạo một tiếng cuối cùng, theo sự điều động của Trần Phàm hắn, Huyết Chú bên trong cơ thể Ninh Vương…
Gì chứ?
Trần Phàm ngơ ngác, có chút không thể tin vào mắt mình vì những thứ đang diễn ra.
Tại sao Huyết Chú trong thân thể Ninh Vương nó không bạo phát ngay sau khi hắn kích hoạt?...
Hắn tiếp tục điều động lực lượng thử kích hoạt Huyết Chú thêm một lần nữa thì lập tức sững sờ…Hắn vậy mà mất đi sự liên kết đối với chính Huyết Chú mà mình tạo ra.
Tại sao lại có thể như vậy?
Trần Phàm thời khắc này cho dù có là Bắc Vực Chân Nhân đi chăng nữa thì không vì lý do gì tự dưng tổn hao 30 năm tuổi thọ cũng có chút điên cuồng.
Hắn khí thế cùng với uy nghiêm của một đại năng đã trải qua hơn một ngàn năm tại tu luyện giới khi này đã hoàn toàn biến mất.
Ánh măt Trần Phàm giờ đây là sự không thể tin được xen lẫn sự sợ hãi, ngờ vực đối với thiếu niên trẻ tuổi ở trước mắt.
Hắn nhìn Ninh Vương giống như nhìn thấy quái vật, mà trong tâm khảm vẫn chưa hiểu là vì lý do gì mình lại mất đi sự kết nối với Huyết Chú do chính bản thân tạo ra.
“Ng…Ngươi…ngươi ĐÃ LÀM GÌ VỚI HUYẾT CHÚ CỦA TA!”.
Trần Phàm như điên như dại mà gầm thét bởi vì Huyết Chú mà hắn sử dụng vẫn còn có một công năng nữa đó là cướp trở về một chút sinh mệnh lực. Hay nói cách khác là cướp trở về một phần tuổi thọ của người dính chiêu sau khi bị hạ sát bởi nó.
Cũng có nghĩa là không phải vô duyên vô cớ mà lựa chọn loại phương thức cực đoan giết địch 1000 tự tổn 800 này đối với Ninh Vương.
Nếu như có thể hạ sát đối phương bằng Huyết Chú mà cướp trở về một phần tuổi thọ, thì Trần Phàm không bị xem như là quá thiệt thòi khi buộc phải tìm cách giết Ninh Vương.
Nhưng giờ đây thì sao, mọi thứ hiện tại đều đã biến chuyển vượt quá ngoài tầm hiểu biết cũng như sự tính toán của Trần Phàm hắn a.
Còn đối với kẻ đang bị chất vấn là Ninh Vương thì cảm thấy đối phương vô cùng hài hước, hắn lúc này chỉ biết nhếch miệng cười khinh miệt đối với cái này Trần Phàm.
Ninh Vương liếc nhìn mà quan sát đối phương chuyển biến từ hòa nhã chuyển sang kiêu ngạo, tự tin rồi đến khoái trá, đắc ý. Để rồi cuối cùng chính là rơi vào tột cùng phẫn nộ cùng với điên dại đan xen lẫn sự sợ hãi, hắn đã hoàn toàn đánh mất những phong thái vốn có của mình.
Mặc dù Ninh Vương vốn cũng không muốn giải thích nhiều với người đã chết làm gì, nhưng cái này gọi Trần Phàm đã gây nên cho hắn một sự vui vẻ nhất định.
Hắn quyết định sẽ làm rõ cho Trần Phàm biết được toàn bộ trước khi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
“Hah, Huyết Chú? Ngươi đang cố gắng khiến bổn quân cảm thấy buồn cười sao? Tốt thôi ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch mà không còn lưu luyến bất cứ điều gì”.
“Ngươi cần phải biết rằng, một gã nông dân bình thường muốn cưới được công chúa là điều vô cùng khó khăn. Muốn cùng nàng sinh ra người nối dõi mà dòng máu trong người bị pha trộn giữa một cái thường nhân bình thường với một cao quý hoàng thất lại là càng không thể”.
“Bởi vì những người trong hoàng thất sẽ không cho phép điều đó xảy ra, huống chi là Huyết Chú mà một con chó, con mèo như ngươi tạo ra lại muốn gây thương tổn cho bổn quân thì chẳng phải là điều phi lý hay sao?”.
Ninh Vương không chút nào kiêng nể hay rụt rè mà sẵn sàng gọi đối phương là con chó, con mèo lần thứ hai. Hoàn toàn không lưu cho Trần Phàm chút mặt mũi hay tôn nghiêm nào mà so sánh hắn với súc vật ngoài đường, đánh thẳng vào nội tâm đang hỗn loạn của hắn.
Ong~
Bị những lời nói cùng ví dụ vô cùng trực tiếp mà đánh thẳng vào tôn nghiêm cũng như sự tự tin và kiêu ngạo của bản thân.
Trần Phàm giờ khắc này cái đầu có chút choáng váng, nặng nề khi nghe được những gì đối phương giải thích.
Mọi thứ như vậy là đã quá rõ ràng rồi, hắn sau khi trọng sinh trở về Trái Đất này thực lực đều đã mất sạch toàn bộ. Chỉ còn sót lại ký ức cùng sự tự tin và niềm kiêu hãnh được tôi luyện qua tháng năm dài đằng đẵng tại tu chân giới.
Trần Phàm vốn là muốn sau khi trọng sinh thì sửa chữa và bù đắp lại những gì bản thân đã làm sai trong quá khứ. Cộng thêm việc xây dựng cho bản thân một căn cơ thật vững chắc để không một lần nữa thất bại dưới lôi kiếp giống như những gì đã xảy ra.
Hắn sai sao?
Không, Trần Phàm không sai, chỉ là mọi thứ diễn ra quá đột ngột và đây không phải dòng thời gian mà hắn vốn nên thuộc về.
Và những thứ vốn không thuộc về thế giới này thì nó chắc chắn sẽ bị đào thải, mà Trần Phàm muốn có thể tiếp tục tồn tại thì phải vượt qua rào cản mang tên nhân quả.
“Nhân” chính là việc hắn được trọng sinh mà có cơ hội làm lại tất cả, còn “quả” hắn phải nhận lấy chính là đối mặt với Ninh Vương tại thế giới này.
Và nếu như Trần Phàm có thể vượt qua được rào cản mang tên Ninh Vương thì hắn mới có tư cách tiếp tục được tồn tại.
Nhưng có vẻ như kết cục tốt đẹp này sẽ không xảy ra, trọng sinh trở về khiến cho một kẻ đã sống cả ngàn năm và đang đứng tại đỉnh cao của tu luyện không kịp thời thích ứng.
Hắn quên mất hiện tại mình mất đi thực lực, quên mất hiện tại mình là ai mà đã quá vội vàng trong việc báo thù. Cộng với việc tỏ ra vô cùng kiêu ngạo và nói ra những lời đe dọa khi đối diện với Ninh Vương đã khiến hắn đi sai đường.
Tự hỏi nếu như mà Trần Phàm khiêm tốn một chút, chấp nhận cúi đầu mà tạm thời buông bỏ thù hận.
Thì liệu trong tương lai, Trần Phàm một đại năng đỉnh cao đã trải qua hơn ngàn năm sinh sống tại tu luyện giới có thể trở thành đối thủ của Ninh Vương hay không a.
Gương mặt Trần Phàm giờ đây chỉ còn lại vẻ sợ hãi, sự kiêu ngạo và tự tin vốn có toát ra từ trong ánh mắt đã hoàn toàn tan biến.
Nguyên lai đối phương là một cái trên thân sở hữu huyết mạch cường đại a.
Trần Phàm hắn rốt cuộc minh bạch rồi, chỉ là tiếp theo sẽ phải làm sao bây giờ, hắn hiện tại trong đầu đã mất đi ý chí phản kháng.
Hắn hiện tại muốn mau chóng thoát khỏi nơi này mặc dù đối đầu với những kẻ nắm giữ huyết mạch cường đại như Ninh Vương.
Trần Phàm hắn có rất nhiều cách để diệt sát đối phương, nhưng hiện tại hắn chỉ là một cái điểu ti dựa vào bí pháp để trở thành Võ Sư thì lấy đâu ra thực lực a.
Chạy!
Trong đầu Trần Phàm giờ đây chỉ xuất hiện một ý nghĩ đó là chạy trốn khỏi nơi này, còn sống thì mới có thể tiếp tục báo thù.
Tôn nghiêm với danh dự là cái thá gì tầm này nữa, hắn chỉ là vừa mới trọng sinh a.
Trần Phàm còn chưa muốn chết ngay lúc này, hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa làm và muốn làm, hắn phải lập tức rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhưng ý nghĩ chỉ trốn chạy chỉ vừa mới phát ra trong đầu thì Trần Phàm cảm thấy một thứ gì đó chứa đựng vô tận sát khí lao về phía mình.
Ninh Vương điều động lực lượng mà phẩy nhẹ bàn tay một cái, từ trong không gian xuất hiện một cái huyết sắc đao quang hình bán nguyện lấy tốc độ nhanh chóng bay đi.
Phanh~
Ầm!~
Cái kia huyết sắc đao quang hình bán nguyệt cứ như thế lao về phía cái cổ Trần Phàm mà xuyên qua, nó để lại trong không gian một tiếng cắt ngọt lịm.
Rồi tiếp tục bay đi giống như chưa từng va phải thứ gì cho đến khi tiếp cận bức tường cứng cáp ở phía cuối hành lang mà nổ ầm một tiếng.
Cho thấy sức công phá của một đòn vừa rồi từ trong tay Ninh Vương dù chỉ là tùy ý phát ra nhưng lực lượng ẩn chứa là cường đại đến cỡ nào.
Còn Trần Phàm khi này hai măt mắt không thể tin được nhìn về phía Ninh Vương, sau khi đối phương chỉ trong không đến một cái chớp mắt liền công kích về phía hắn.
Trần Phàm như bị chôn chân trước một đòn công kích vừa rồi, hắn chẳng kịp phản ứng bất kỳ điều gì ngay cả khi cái kia huyết sắc đao qua bay qua cổ hắn.
Và cứ như vậy, không mất quá lâu để Trần Phàm cảm giác được có điều gì đó sai sai, hắn cảm thấy cổ mình có chút mát lạnh mà khi nhìn xuống thì một vết cắt ngang nhỏ từ từ hiện ra.
Những tia máu cũng theo đó mà chầm chậm chảy xuống phía dưới, Trần Phàm vẫn có thể đưa hai tay lên sờ sờ chỗ vết cắt đó.
Hai mắt hắn khi này đã triệt triệt để để nguội lạnh, trên miệng hắn phát ra một nụ cười tự giễu nhưng không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng đứng đó.
Cho tới khi hai tay bắt đầu dần mất đi cảm giác mà buông lỏng xuống, Trần Phàm hai chân như thoát lực mà quỳ rạp xuống mặt đất một cái.
Hắn hơi ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Vương một lần cuối cùng, rồi cái đầu như mất đi sự gắn kết đối với thân thể mà trượt ra rồi hoàn toàn rơi xuống nền đất.
Từ vị trí nhát cắt vô cùng ngọt lịm ấy, tinh huyết từ trong thân thể Trần Phàm như núi lửa phun trào mà mất kiểm soát bắn ra bên ngoài.
Cảnh tượng mặc dù vô cùng khiếp hãi và ghê rợn nhưng nhìn từ một góc độ nào đó nó cũng mang theo một chút gì đó sự đẹp đẽ mà cái chết mang đến…
Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm chết đến không thể chết hơn.
Cũng là kẻ đã từng đứng ở trên đỉnh mà thống ngự một phương ở tu luyện giới, nắm trong tay quyền sinh sát mà quyết định vận mệnh của mỗi một sinh linh, mỗi một cá thể.
Trần Phàm khi đó đã có thể xem là một vị hoàng đế thực thụ tại Bắc Vực, hắn đứng ở đỉnh cao mà chấp chưởng hết thảy khiến cho hàng vạn vạn sinh linh cúi đầu thần phục.
Bọn chúng xem hắn như là một tồn tại vô cùng cao quý, quyền uy mà sinh ra một loại kính ngưỡng, sùng bái và khát vọng một ngày nào đó mình cũng sẽ có thể giống như vậy.
Ấy vậy mà sau khi trọng sinh về lại thế giới này, một lần nữa hít thở và tồn tại ở trên Trái Đất.
Trần Phàm khi này dù thực lực ban đầu đã mất hết không còn lại chút nào, thân phận của hắn khi này cũng đã không còn cao quý và quyền uy như trước đó.
Hắn bây giờ chỉ là một cái điểu ti, một cái phá gia chi tử đúng nghĩa trong mắt người đời và gia đình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôn nghiêm và tính tình đã được rèn đúc, ma luyện sau cả hơn nghìn năm tại tu luyện giới.
Trần Phàm đã phải nỗ lực từng bước, từng bước một mà trải qua không biết bao nhiêu là thời khắc sống còn để có thể đứng trên đỉnh vinh quang.
Dành được những gì mà người đời cho là cao quý nhất, trở thành một tồn tại đỉnh cao trong mắt bọn họ.
Thế nhưng ngay tại thời khắc này, Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm hắn đang bị một cái phàm phu tục tử, một cái phú nhị đại sống trong xa hoa, không biết mùi đời thế nào khinh thường ra mặt.
Trong khi đó hắn đã hạ thấp thân phận xuống thấp hết mức và cũng đưa ra điều kiện là sẽ báo đáp nếu đối phương đồng ý giao ra Triệu Huy.
Nhưng rốt cuộc thì sao, Trần Phàm hắn nhận lại được tận cùng của sự khinh bỉ tới từ phía đối phương.
Nhân cách của hắn bị đem ra so sánh với một con chó ngoài đường, với cái kia cẩu vật Triệu Huy và quan trọng nhất là hắn còn không bằng chúng nó…
Trần Phàm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đã trở lên hung dữ trông thấy mà nhìn chằm chằm lấy Ninh Vương, kẻ đã khinh thường hắn.
“Hừ, bản chân nhân không đủ tư cách để bàn chuyện với ngươi sao? Để xem thứ gì đã mang tới cho ngươi tự tin đến như vậy?”.
“Ta thề hôm nay nếu như không giết ngươi thì Bắc Vực Chân Nhân ta chịu đến ngũ lôi oanh sát”.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bên trong hàm chứa sự phẫn nộ vì bị đối phương khinh thường mà phát ra thề độc.
Trần Phàm không chần chừ một chút nào mà lập tức 2 tay một lần nữa thi triển một loại bí pháp nào đó không xác định.
“Huyết Chú, Khai!”.
Hai tay thi triển ấn chú thành công, trước mặt Trần Phàm lập tức xuất huyện một cái huyết đồ với vô số những đường hoa văn kỳ lạ.
Nó dưới sự điều động của Trần Phàm mà nhanh chóng lao về phía Ninh Vương mà tiếp cận sau đó xâm nhập vào cơ thể hắn.
Thấy mọi thứ xảy ra là nằm trong sự tính toán, Trần Phàm trong lòng đắc trí vô cùng vì loại ấn chú hắn vừa mới thi triển là một loại công kích giết địch 1000 tự tổn 800.
Trần Phàm đã phải một lần nữa thiêu đốt tinh huyết thêm 20 năm, bây giờ cơ thể hắn đã già đi trông thấy mà biến thành một gã trung niên rồi.
Còn về tại sao Trần Phàm hắn lại ra tay ác liệt tới mức này thì có 3 lý do, thứ nhất là vì hắn không biết rõ thực lực của đối phương ra làm sao.
Hắn cần một điều gì đó chắc chắn nhất mà hắn có thể làm ngay lúc này mà một kích tất sát.
Thứ 2 đó chính là vì hắn thực lực bây giờ không đủ, cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi…
Cuối cùng thì là vì kẻ này đã động tới tôn nghiêm và danh dự của một đại năng đã sống cả ngàn năm tại tu chân giới như hắn.
Mà ở nơi đó thì danh dự và tôn nghiêm là một thứ vô cùng trọng yếu ngay cả là đối với những người tu luyện ở tầng chót, chứ đừng nói tới một tồn tại đỉnh cao như hắn.
Đã hạ thấp mình xuống đến như vậy nhưng vẫn bị đối phương nhục mạ, khinh thường thì thử hỏi làm sao mà hắn nhẫn nhịn được…
Huyết Chú Trần Phàm thi triển đã xâm nhập vào trong cơ thể Ninh Vương, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt cả.
Nhưng ở phía ngược lại thì giờ khắc này Trần Phàm đã có thể chắc chắn tới 90 phần trăm là Ninh Vương sẽ phải chết rồi.
“Ha ha, tiểu bối vô tri, mặc dù ta không biết ngươi là đang ở cấp bậc cảnh giới nào, nhưng một khi dính phải Huyết Chú của ta. Cho dù có là Hóa Kình Tông Sư vận chuyển chân khí hộ thể để phòng ngự thì cũng hấp hối vì trọng thương nhé”.
“Còn giờ thì chết đi, BẠO!”.
Mặc dù đắc chí vô cùng mà nói ra thành lời có chút nhiều nhưng ngay sau đó Trần Phàm cũng vô cùng quả quyết mà thêm một lần nữa kết ấn.
Hắn đã thề độc rằng nếu như hôm nay Ninh Vương không chết thì hắn sẽ là người phải chết.
Bạo một tiếng cuối cùng, theo sự điều động của Trần Phàm hắn, Huyết Chú bên trong cơ thể Ninh Vương…
Gì chứ?
Trần Phàm ngơ ngác, có chút không thể tin vào mắt mình vì những thứ đang diễn ra.
Tại sao Huyết Chú trong thân thể Ninh Vương nó không bạo phát ngay sau khi hắn kích hoạt?...
Hắn tiếp tục điều động lực lượng thử kích hoạt Huyết Chú thêm một lần nữa thì lập tức sững sờ…Hắn vậy mà mất đi sự liên kết đối với chính Huyết Chú mà mình tạo ra.
Tại sao lại có thể như vậy?
Trần Phàm thời khắc này cho dù có là Bắc Vực Chân Nhân đi chăng nữa thì không vì lý do gì tự dưng tổn hao 30 năm tuổi thọ cũng có chút điên cuồng.
Hắn khí thế cùng với uy nghiêm của một đại năng đã trải qua hơn một ngàn năm tại tu luyện giới khi này đã hoàn toàn biến mất.
Ánh măt Trần Phàm giờ đây là sự không thể tin được xen lẫn sự sợ hãi, ngờ vực đối với thiếu niên trẻ tuổi ở trước mắt.
Hắn nhìn Ninh Vương giống như nhìn thấy quái vật, mà trong tâm khảm vẫn chưa hiểu là vì lý do gì mình lại mất đi sự kết nối với Huyết Chú do chính bản thân tạo ra.
“Ng…Ngươi…ngươi ĐÃ LÀM GÌ VỚI HUYẾT CHÚ CỦA TA!”.
Trần Phàm như điên như dại mà gầm thét bởi vì Huyết Chú mà hắn sử dụng vẫn còn có một công năng nữa đó là cướp trở về một chút sinh mệnh lực. Hay nói cách khác là cướp trở về một phần tuổi thọ của người dính chiêu sau khi bị hạ sát bởi nó.
Cũng có nghĩa là không phải vô duyên vô cớ mà lựa chọn loại phương thức cực đoan giết địch 1000 tự tổn 800 này đối với Ninh Vương.
Nếu như có thể hạ sát đối phương bằng Huyết Chú mà cướp trở về một phần tuổi thọ, thì Trần Phàm không bị xem như là quá thiệt thòi khi buộc phải tìm cách giết Ninh Vương.
Nhưng giờ đây thì sao, mọi thứ hiện tại đều đã biến chuyển vượt quá ngoài tầm hiểu biết cũng như sự tính toán của Trần Phàm hắn a.
Còn đối với kẻ đang bị chất vấn là Ninh Vương thì cảm thấy đối phương vô cùng hài hước, hắn lúc này chỉ biết nhếch miệng cười khinh miệt đối với cái này Trần Phàm.
Ninh Vương liếc nhìn mà quan sát đối phương chuyển biến từ hòa nhã chuyển sang kiêu ngạo, tự tin rồi đến khoái trá, đắc ý. Để rồi cuối cùng chính là rơi vào tột cùng phẫn nộ cùng với điên dại đan xen lẫn sự sợ hãi, hắn đã hoàn toàn đánh mất những phong thái vốn có của mình.
Mặc dù Ninh Vương vốn cũng không muốn giải thích nhiều với người đã chết làm gì, nhưng cái này gọi Trần Phàm đã gây nên cho hắn một sự vui vẻ nhất định.
Hắn quyết định sẽ làm rõ cho Trần Phàm biết được toàn bộ trước khi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
“Hah, Huyết Chú? Ngươi đang cố gắng khiến bổn quân cảm thấy buồn cười sao? Tốt thôi ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch mà không còn lưu luyến bất cứ điều gì”.
“Ngươi cần phải biết rằng, một gã nông dân bình thường muốn cưới được công chúa là điều vô cùng khó khăn. Muốn cùng nàng sinh ra người nối dõi mà dòng máu trong người bị pha trộn giữa một cái thường nhân bình thường với một cao quý hoàng thất lại là càng không thể”.
“Bởi vì những người trong hoàng thất sẽ không cho phép điều đó xảy ra, huống chi là Huyết Chú mà một con chó, con mèo như ngươi tạo ra lại muốn gây thương tổn cho bổn quân thì chẳng phải là điều phi lý hay sao?”.
Ninh Vương không chút nào kiêng nể hay rụt rè mà sẵn sàng gọi đối phương là con chó, con mèo lần thứ hai. Hoàn toàn không lưu cho Trần Phàm chút mặt mũi hay tôn nghiêm nào mà so sánh hắn với súc vật ngoài đường, đánh thẳng vào nội tâm đang hỗn loạn của hắn.
Ong~
Bị những lời nói cùng ví dụ vô cùng trực tiếp mà đánh thẳng vào tôn nghiêm cũng như sự tự tin và kiêu ngạo của bản thân.
Trần Phàm giờ khắc này cái đầu có chút choáng váng, nặng nề khi nghe được những gì đối phương giải thích.
Mọi thứ như vậy là đã quá rõ ràng rồi, hắn sau khi trọng sinh trở về Trái Đất này thực lực đều đã mất sạch toàn bộ. Chỉ còn sót lại ký ức cùng sự tự tin và niềm kiêu hãnh được tôi luyện qua tháng năm dài đằng đẵng tại tu chân giới.
Trần Phàm vốn là muốn sau khi trọng sinh thì sửa chữa và bù đắp lại những gì bản thân đã làm sai trong quá khứ. Cộng thêm việc xây dựng cho bản thân một căn cơ thật vững chắc để không một lần nữa thất bại dưới lôi kiếp giống như những gì đã xảy ra.
Hắn sai sao?
Không, Trần Phàm không sai, chỉ là mọi thứ diễn ra quá đột ngột và đây không phải dòng thời gian mà hắn vốn nên thuộc về.
Và những thứ vốn không thuộc về thế giới này thì nó chắc chắn sẽ bị đào thải, mà Trần Phàm muốn có thể tiếp tục tồn tại thì phải vượt qua rào cản mang tên nhân quả.
“Nhân” chính là việc hắn được trọng sinh mà có cơ hội làm lại tất cả, còn “quả” hắn phải nhận lấy chính là đối mặt với Ninh Vương tại thế giới này.
Và nếu như Trần Phàm có thể vượt qua được rào cản mang tên Ninh Vương thì hắn mới có tư cách tiếp tục được tồn tại.
Nhưng có vẻ như kết cục tốt đẹp này sẽ không xảy ra, trọng sinh trở về khiến cho một kẻ đã sống cả ngàn năm và đang đứng tại đỉnh cao của tu luyện không kịp thời thích ứng.
Hắn quên mất hiện tại mình mất đi thực lực, quên mất hiện tại mình là ai mà đã quá vội vàng trong việc báo thù. Cộng với việc tỏ ra vô cùng kiêu ngạo và nói ra những lời đe dọa khi đối diện với Ninh Vương đã khiến hắn đi sai đường.
Tự hỏi nếu như mà Trần Phàm khiêm tốn một chút, chấp nhận cúi đầu mà tạm thời buông bỏ thù hận.
Thì liệu trong tương lai, Trần Phàm một đại năng đỉnh cao đã trải qua hơn ngàn năm sinh sống tại tu luyện giới có thể trở thành đối thủ của Ninh Vương hay không a.
Gương mặt Trần Phàm giờ đây chỉ còn lại vẻ sợ hãi, sự kiêu ngạo và tự tin vốn có toát ra từ trong ánh mắt đã hoàn toàn tan biến.
Nguyên lai đối phương là một cái trên thân sở hữu huyết mạch cường đại a.
Trần Phàm hắn rốt cuộc minh bạch rồi, chỉ là tiếp theo sẽ phải làm sao bây giờ, hắn hiện tại trong đầu đã mất đi ý chí phản kháng.
Hắn hiện tại muốn mau chóng thoát khỏi nơi này mặc dù đối đầu với những kẻ nắm giữ huyết mạch cường đại như Ninh Vương.
Trần Phàm hắn có rất nhiều cách để diệt sát đối phương, nhưng hiện tại hắn chỉ là một cái điểu ti dựa vào bí pháp để trở thành Võ Sư thì lấy đâu ra thực lực a.
Chạy!
Trong đầu Trần Phàm giờ đây chỉ xuất hiện một ý nghĩ đó là chạy trốn khỏi nơi này, còn sống thì mới có thể tiếp tục báo thù.
Tôn nghiêm với danh dự là cái thá gì tầm này nữa, hắn chỉ là vừa mới trọng sinh a.
Trần Phàm còn chưa muốn chết ngay lúc này, hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa làm và muốn làm, hắn phải lập tức rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhưng ý nghĩ chỉ trốn chạy chỉ vừa mới phát ra trong đầu thì Trần Phàm cảm thấy một thứ gì đó chứa đựng vô tận sát khí lao về phía mình.
Ninh Vương điều động lực lượng mà phẩy nhẹ bàn tay một cái, từ trong không gian xuất hiện một cái huyết sắc đao quang hình bán nguyện lấy tốc độ nhanh chóng bay đi.
Phanh~
Ầm!~
Cái kia huyết sắc đao quang hình bán nguyệt cứ như thế lao về phía cái cổ Trần Phàm mà xuyên qua, nó để lại trong không gian một tiếng cắt ngọt lịm.
Rồi tiếp tục bay đi giống như chưa từng va phải thứ gì cho đến khi tiếp cận bức tường cứng cáp ở phía cuối hành lang mà nổ ầm một tiếng.
Cho thấy sức công phá của một đòn vừa rồi từ trong tay Ninh Vương dù chỉ là tùy ý phát ra nhưng lực lượng ẩn chứa là cường đại đến cỡ nào.
Còn Trần Phàm khi này hai măt mắt không thể tin được nhìn về phía Ninh Vương, sau khi đối phương chỉ trong không đến một cái chớp mắt liền công kích về phía hắn.
Trần Phàm như bị chôn chân trước một đòn công kích vừa rồi, hắn chẳng kịp phản ứng bất kỳ điều gì ngay cả khi cái kia huyết sắc đao qua bay qua cổ hắn.
Và cứ như vậy, không mất quá lâu để Trần Phàm cảm giác được có điều gì đó sai sai, hắn cảm thấy cổ mình có chút mát lạnh mà khi nhìn xuống thì một vết cắt ngang nhỏ từ từ hiện ra.
Những tia máu cũng theo đó mà chầm chậm chảy xuống phía dưới, Trần Phàm vẫn có thể đưa hai tay lên sờ sờ chỗ vết cắt đó.
Hai mắt hắn khi này đã triệt triệt để để nguội lạnh, trên miệng hắn phát ra một nụ cười tự giễu nhưng không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng đứng đó.
Cho tới khi hai tay bắt đầu dần mất đi cảm giác mà buông lỏng xuống, Trần Phàm hai chân như thoát lực mà quỳ rạp xuống mặt đất một cái.
Hắn hơi ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Vương một lần cuối cùng, rồi cái đầu như mất đi sự gắn kết đối với thân thể mà trượt ra rồi hoàn toàn rơi xuống nền đất.
Từ vị trí nhát cắt vô cùng ngọt lịm ấy, tinh huyết từ trong thân thể Trần Phàm như núi lửa phun trào mà mất kiểm soát bắn ra bên ngoài.
Cảnh tượng mặc dù vô cùng khiếp hãi và ghê rợn nhưng nhìn từ một góc độ nào đó nó cũng mang theo một chút gì đó sự đẹp đẽ mà cái chết mang đến…
Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm chết đến không thể chết hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook