Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm
-
Chương 14
Ngạnh vật phát tiết xong rút ra ngoài, vài dòng dịch thể nhũ bạch sắc từ động khẩu phát đỏ rì rì chảy ra.
“Hô… Hô… Hô…” Tiêu Dục Kỳ ngã lên chăn thở dốc, Lôi Thế Hiên cũng tình trạng kiệt sức nằm sấp trên người y.
Lặng im một hồi, khuôn mặt dán trên ngực Tiêu Dục Kỳ bắt đầu cọ xát.
“Dục Kỳ, ta rất nhớ ngươi…” Thanh âm êm ái của Lôi Thế Hiên truyền đến, cánh tay giam cầm thắt lưng Tiêu Dục Kỳ rõ ràng siết chặt hơn.
Tiêu Dục Kỳ bất giác vuốt ve sợi tóc đối phương, Lôi Thế Hiên ngẩng đầu lên.
Trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng ngời ngưng vọng nhìn nhau.
“Chúng ta xa cách quá lâu…” Trong thanh âm Lôi Thế Hiên kiềm nén tình cảm tương tư không gì sánh được, tim Tiêu Dục Kỳ đập đột nhiên đập nhanh.
“Ta rất lâu rất lâu rồi không có ôm ngươi…” Lôi Thế Hiên nói xong, lại cúi đầu, ở trên ngực che kín ái ngân của Tiêu Dục Kỳ ấn lên mấy nụ hôn.
“Dục Kỳ… Ngươi không nhớ ta sao?” Hắn vừa hôn vừa hỏi.
“Điện hạ…” Tiêu Dục Kỳ đương nhiên là rất nhớ hắn, nhưng với cá tính thành thật nói lắp của y thì thế nào cũng vô pháp nói ra loại điềm ngôn mật ngữ này.
“Dục Kỳ, ta sẽ không bao giờ để ngươi ly khai nữa, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa…” Lôi Thế Hiên kiên định nói ra lời thề.
“Di?” Tiêu Dục Kỳ không thể lý giải hàm nghĩa phía sau những lời này.
Lôi Thế Hiên từ ***g ngực trơn nhẵn của Tiêu Dục Kỳ liên tục hôn lên cổ y, cằm, hai má. Bờ môi hắn dán lên miệng Tiêu Dục Kỳ, nhẹ giọng nói:
“Chờ ta đăng cơ, ta sẽ phong ngươi làm ngự tiền thị vệ, ngươi phải đi theo bên cạnh ta cả đời”.
Cả đời… Hắn hướng mình lập lời hứa cả đời…
Tiêu Dục Kỳ cảm động qua đi, lập tức nghĩ đến một vấn đề khác —
“Điện hạ… Thái tử phi làm sao bây giờ? Còn có Hoàng hậu…” Những điều này vĩnh viễn là chướng ngại ngăn cách giữa hai người, làm sao cũng không tránh khỏi.
“Ngươi không cần lo lắng chuyện Vũ Trữ”. Lôi Thế Hiên ôn nhu vuốt ve trán y, nói: “Nàng sẽ không quấy rầy chúng ta, về phần mẫu hậu ta… Sau khi ta đăng cơ thì căn bản không cần sợ nàng”.
“Sẽ không quấy rầy?” Tiêu Dục Kỳ không thể tin hỏi, y không thể tưởng tượng một nữ nhân lại tùy ý phu quân mình cùng một nam nhân ở cùng một chỗ.
Lôi Thế Hiên cười cười.
“Nguyên nhân kỹ càng tỉ mỉ khi có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi, tóm lại ngươi không cần để ý nàng, ta thú nàng hoàn toàn là vì ứng phó mẫu hậu, chỉ cần ngươi biết…”
Hắn nắm tay Tiêu Dục Kỳ lên, nhẹ nhàng gặm cắn mu bàn tay y. Thấy Tiêu Dục Kỳ nhíu mày một chút, Lôi Thế Hiên lúc này mới buông y ra, trầm thấp nói:
“Trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi… Người ta yêu chỉ có ngươi…”
“Điện hạ…”
“Mặc kệ xuất hiện người nào nữa, ta cũng sẽ không nghi hoặc… Dục Kỳ… Ta chỉ cần ngươi…”
Tiêu Dục Kỳ được giọng nói khinh nhu của hắn thôi miên, mí mắt càng ngày càng nặng.
“Dục Kỳ… Ngươi yêu ta không?”
“Yêu…”
Lời đáp cuối cùng được một mảnh mềm mại ngăn lại, trong phòng lại khôi phục an tĩnh.
Lôi Thế Hiên từ trên giường đứng lên, nhìn sắc trời một chút, bạch quang nhàn nhạt từ cửa sổ dán giấy thấu xạ tiến vào, hiện tại đã là tảng sáng.
Hắn quay đầu, ngưng mắt nhìn nhân nhi bên cạnh ngủ yên. Trải qua cả một đêm kịch liệt giao hoan, Tiêu Dục Kỳ ngủ thật sự trầm. Lôi Thế Hiên yêu thương mà vuốt tóc y, trong mắt xuất hiện nhu tình không dễ dàng lộ ra với người khác.
Thương Vũ Trữ xuất hiện, khiến hắn hoang mang thật lâu.
Chính hắn rất rõ ràng, lúc trước đem Tiêu Dục Kỳ tới bên cạnh, xác thực là tác dụng gửi gắm tình cảm. Dưới tình huống không chiếm được Thương Vũ Trữ, hắn liếc mắt một cái đã bị Tiêu Dục Kỳ rất giống nàng hấp dẫn, thế nhưng sau khi chung sống, Tiêu Dục Kỳ không bao giờ chỉ là ‘thế thân’ nữa, y trở nên độc nhất vô nhị, địa vị y trong cảm nhận của Lôi Thế Hiên cũng dần dần siêu việt Thương Vũ Trữ.
Tiêu Dục Kỳ là không thể thay thế được, nụ cười hàm hậu, ánh mắt thuần phác của y, đã sớm thật sâu in dấu trong lòng Lôi Thế Hiên. Không phải y thì không được… Lôi Thế Hiên cũng là không lâu trước đây mới có tầng giác ngộ này.
Thế nhưng trở ngại lớn nhất giữa hai người chính là tính biệt (giới tính). Cùng là nam tính họ vô pháp kết hợp chính đáng, tuy rằng Lôi Thế Hiên không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng hắn quyết không cho phép những người khác xúc phạm tới Tiêu Dục Kỳ. Bởi vậy, hắn phải thú một nữ nhân đến yểm hộ y. Hắn lợi dụng Thương Vũ Trữ để chuyển hóa ánh mắt mọi người, làm cho quang mang Thương Vũ Trữ che dấu Tiêu Dục Kỳ. Mặc dù lén lút như vậy thật đáng buồn, nhưng vì có thể cả đời cùng Tiêu Dục Kỳ tư thủ, hắn buộc lòng phải làm như vậy.
Một tiếng gà gáy kéo suy nghĩ của Lôi Thế Hiên về hiện thực, mặc dù không cam lòng cùng Tiêu Dục Kỳ phân ly một khắc, nhưng hiện tại hắn không đi không được.
Lôi Thế Hiên cúi người hôn lên trán y, xuống giường phủ thêm y phục. Tiếp theo động tác khinh nhu đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Thừa dịp thái dương còn chưa xuất hiện, hắn dọc theo đường cũ thuận lợi về tới hoàng cung.
Tiêu Dục Kỳ cả người đau đớn, vẫn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Nhìn thấy chỗ nằm bên cạnh trống không, y mới biết Lôi Thế Hiên đã ly khai. Y ráng nhịn đau đớn, mặc y phục đi ra ngoài dùng ngọ thiện.
Trong phạn thính Tiêu gia, Tiêu Chấn Hải và thê tử đều đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Tiêu Dục Kỳ ngượng ngùng áy náy nói:
“Thực xin lỗi, cha, nương. Ta tới trễ”.
Tiêu mẫu hiền từ nói không sao, kéo y ngồi xuống bên cạnh, các phó nhân bắt đầu bưng lên từng đĩa từng đĩa thức ăn.
Tiêu Dục Kỳ vừa ngồi xuống liền phát hiện phụ thân sắc mặt bất thường, dường như có tâm sự gì. Y nhớ tới gần đây biên quan cấp báo, phụ thân nhất định là vì việc này phiền lòng.
“Cha… có phải ‘Vận Bắc’ bên kia có tin tức gì hay không?” Y chủ động hỏi.
Tiêu Chấn Hải gật đầu một cái, lại lắc đầu.
Tiêu Dục Kỳ cùng mẫu thân hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ nguyên do. Tiêu Chấn Hải thở dài một tiếng, nói với Tiêu Dục Kỳ:
“Vốn là vi phụ định ngày mai sẽ đưa ngươi quay về quân doanh, thế nhưng sáng nay hoàng cung truyền lệnh, Thái tử lại muốn ngươi phục chức”.
Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ đỏ lên, kỳ thật y cũng đoán được sẽ như thế.
“Vậy… Cha, ta phải làm sao bây giờ?” Y hỏi.
“Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là quay về hoàng cung đi, Thái tử điện hạ chi mệnh không thể trái a”. Tiêu Chấn Hải trung thành tận tâm, từ trước đến nay đem mệnh lệnh hoàng thất đặt lên trên hết.
“Nga… Ta đã biết.” Tiêu Dục Kỳ trả lời cũng không tình nguyện lắm. Có thể trở lại bên cạnh Lôi Thế Hiên, y đương nhiên rất vui sướng, nhưng y thân là nam nhi, đối với việc kiến công lập nghiệp vẫn là luôn hướng tới, y cũng không cam lòng cả đời vây hãm trong hoàng cung.
Tiêu mẫu nhìn thấy nhi tử phân vân, bà vừa không hy vọng y đi đánh giặc, cũng không thích y lưu lại suốt trong hoàng cung, bất quá bà là một phụ nhân gia không có chủ kiến gì, cũng không tiện mở lời vì nhi tử tranh thủ chút gì.
Tiêu Chấn Hải nói:
“Cứ như vậy, ngươi tiếp tục hồi cung làm thị vệ của điện hạ, ta đúng hạn đến biên quan, về phần ngươi chừng nào thì chính thức tòng quân… Xem tình huống sẽ quyết định đi”.
“Vâng”. Bản thân Tiêu Dục Kỳ cũng là chủ trương bất định, đành phải trước hết nghe theo an bài của phụ thân.
Vì thế buổi chiều cùng ngày, Tiêu Dục Kỳ lại trở lại trong hoàng cung.
“Hô… Hô… Hô…” Tiêu Dục Kỳ ngã lên chăn thở dốc, Lôi Thế Hiên cũng tình trạng kiệt sức nằm sấp trên người y.
Lặng im một hồi, khuôn mặt dán trên ngực Tiêu Dục Kỳ bắt đầu cọ xát.
“Dục Kỳ, ta rất nhớ ngươi…” Thanh âm êm ái của Lôi Thế Hiên truyền đến, cánh tay giam cầm thắt lưng Tiêu Dục Kỳ rõ ràng siết chặt hơn.
Tiêu Dục Kỳ bất giác vuốt ve sợi tóc đối phương, Lôi Thế Hiên ngẩng đầu lên.
Trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng ngời ngưng vọng nhìn nhau.
“Chúng ta xa cách quá lâu…” Trong thanh âm Lôi Thế Hiên kiềm nén tình cảm tương tư không gì sánh được, tim Tiêu Dục Kỳ đập đột nhiên đập nhanh.
“Ta rất lâu rất lâu rồi không có ôm ngươi…” Lôi Thế Hiên nói xong, lại cúi đầu, ở trên ngực che kín ái ngân của Tiêu Dục Kỳ ấn lên mấy nụ hôn.
“Dục Kỳ… Ngươi không nhớ ta sao?” Hắn vừa hôn vừa hỏi.
“Điện hạ…” Tiêu Dục Kỳ đương nhiên là rất nhớ hắn, nhưng với cá tính thành thật nói lắp của y thì thế nào cũng vô pháp nói ra loại điềm ngôn mật ngữ này.
“Dục Kỳ, ta sẽ không bao giờ để ngươi ly khai nữa, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa…” Lôi Thế Hiên kiên định nói ra lời thề.
“Di?” Tiêu Dục Kỳ không thể lý giải hàm nghĩa phía sau những lời này.
Lôi Thế Hiên từ ***g ngực trơn nhẵn của Tiêu Dục Kỳ liên tục hôn lên cổ y, cằm, hai má. Bờ môi hắn dán lên miệng Tiêu Dục Kỳ, nhẹ giọng nói:
“Chờ ta đăng cơ, ta sẽ phong ngươi làm ngự tiền thị vệ, ngươi phải đi theo bên cạnh ta cả đời”.
Cả đời… Hắn hướng mình lập lời hứa cả đời…
Tiêu Dục Kỳ cảm động qua đi, lập tức nghĩ đến một vấn đề khác —
“Điện hạ… Thái tử phi làm sao bây giờ? Còn có Hoàng hậu…” Những điều này vĩnh viễn là chướng ngại ngăn cách giữa hai người, làm sao cũng không tránh khỏi.
“Ngươi không cần lo lắng chuyện Vũ Trữ”. Lôi Thế Hiên ôn nhu vuốt ve trán y, nói: “Nàng sẽ không quấy rầy chúng ta, về phần mẫu hậu ta… Sau khi ta đăng cơ thì căn bản không cần sợ nàng”.
“Sẽ không quấy rầy?” Tiêu Dục Kỳ không thể tin hỏi, y không thể tưởng tượng một nữ nhân lại tùy ý phu quân mình cùng một nam nhân ở cùng một chỗ.
Lôi Thế Hiên cười cười.
“Nguyên nhân kỹ càng tỉ mỉ khi có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi, tóm lại ngươi không cần để ý nàng, ta thú nàng hoàn toàn là vì ứng phó mẫu hậu, chỉ cần ngươi biết…”
Hắn nắm tay Tiêu Dục Kỳ lên, nhẹ nhàng gặm cắn mu bàn tay y. Thấy Tiêu Dục Kỳ nhíu mày một chút, Lôi Thế Hiên lúc này mới buông y ra, trầm thấp nói:
“Trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi… Người ta yêu chỉ có ngươi…”
“Điện hạ…”
“Mặc kệ xuất hiện người nào nữa, ta cũng sẽ không nghi hoặc… Dục Kỳ… Ta chỉ cần ngươi…”
Tiêu Dục Kỳ được giọng nói khinh nhu của hắn thôi miên, mí mắt càng ngày càng nặng.
“Dục Kỳ… Ngươi yêu ta không?”
“Yêu…”
Lời đáp cuối cùng được một mảnh mềm mại ngăn lại, trong phòng lại khôi phục an tĩnh.
Lôi Thế Hiên từ trên giường đứng lên, nhìn sắc trời một chút, bạch quang nhàn nhạt từ cửa sổ dán giấy thấu xạ tiến vào, hiện tại đã là tảng sáng.
Hắn quay đầu, ngưng mắt nhìn nhân nhi bên cạnh ngủ yên. Trải qua cả một đêm kịch liệt giao hoan, Tiêu Dục Kỳ ngủ thật sự trầm. Lôi Thế Hiên yêu thương mà vuốt tóc y, trong mắt xuất hiện nhu tình không dễ dàng lộ ra với người khác.
Thương Vũ Trữ xuất hiện, khiến hắn hoang mang thật lâu.
Chính hắn rất rõ ràng, lúc trước đem Tiêu Dục Kỳ tới bên cạnh, xác thực là tác dụng gửi gắm tình cảm. Dưới tình huống không chiếm được Thương Vũ Trữ, hắn liếc mắt một cái đã bị Tiêu Dục Kỳ rất giống nàng hấp dẫn, thế nhưng sau khi chung sống, Tiêu Dục Kỳ không bao giờ chỉ là ‘thế thân’ nữa, y trở nên độc nhất vô nhị, địa vị y trong cảm nhận của Lôi Thế Hiên cũng dần dần siêu việt Thương Vũ Trữ.
Tiêu Dục Kỳ là không thể thay thế được, nụ cười hàm hậu, ánh mắt thuần phác của y, đã sớm thật sâu in dấu trong lòng Lôi Thế Hiên. Không phải y thì không được… Lôi Thế Hiên cũng là không lâu trước đây mới có tầng giác ngộ này.
Thế nhưng trở ngại lớn nhất giữa hai người chính là tính biệt (giới tính). Cùng là nam tính họ vô pháp kết hợp chính đáng, tuy rằng Lôi Thế Hiên không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng hắn quyết không cho phép những người khác xúc phạm tới Tiêu Dục Kỳ. Bởi vậy, hắn phải thú một nữ nhân đến yểm hộ y. Hắn lợi dụng Thương Vũ Trữ để chuyển hóa ánh mắt mọi người, làm cho quang mang Thương Vũ Trữ che dấu Tiêu Dục Kỳ. Mặc dù lén lút như vậy thật đáng buồn, nhưng vì có thể cả đời cùng Tiêu Dục Kỳ tư thủ, hắn buộc lòng phải làm như vậy.
Một tiếng gà gáy kéo suy nghĩ của Lôi Thế Hiên về hiện thực, mặc dù không cam lòng cùng Tiêu Dục Kỳ phân ly một khắc, nhưng hiện tại hắn không đi không được.
Lôi Thế Hiên cúi người hôn lên trán y, xuống giường phủ thêm y phục. Tiếp theo động tác khinh nhu đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Thừa dịp thái dương còn chưa xuất hiện, hắn dọc theo đường cũ thuận lợi về tới hoàng cung.
Tiêu Dục Kỳ cả người đau đớn, vẫn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Nhìn thấy chỗ nằm bên cạnh trống không, y mới biết Lôi Thế Hiên đã ly khai. Y ráng nhịn đau đớn, mặc y phục đi ra ngoài dùng ngọ thiện.
Trong phạn thính Tiêu gia, Tiêu Chấn Hải và thê tử đều đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Tiêu Dục Kỳ ngượng ngùng áy náy nói:
“Thực xin lỗi, cha, nương. Ta tới trễ”.
Tiêu mẫu hiền từ nói không sao, kéo y ngồi xuống bên cạnh, các phó nhân bắt đầu bưng lên từng đĩa từng đĩa thức ăn.
Tiêu Dục Kỳ vừa ngồi xuống liền phát hiện phụ thân sắc mặt bất thường, dường như có tâm sự gì. Y nhớ tới gần đây biên quan cấp báo, phụ thân nhất định là vì việc này phiền lòng.
“Cha… có phải ‘Vận Bắc’ bên kia có tin tức gì hay không?” Y chủ động hỏi.
Tiêu Chấn Hải gật đầu một cái, lại lắc đầu.
Tiêu Dục Kỳ cùng mẫu thân hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ nguyên do. Tiêu Chấn Hải thở dài một tiếng, nói với Tiêu Dục Kỳ:
“Vốn là vi phụ định ngày mai sẽ đưa ngươi quay về quân doanh, thế nhưng sáng nay hoàng cung truyền lệnh, Thái tử lại muốn ngươi phục chức”.
Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ đỏ lên, kỳ thật y cũng đoán được sẽ như thế.
“Vậy… Cha, ta phải làm sao bây giờ?” Y hỏi.
“Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là quay về hoàng cung đi, Thái tử điện hạ chi mệnh không thể trái a”. Tiêu Chấn Hải trung thành tận tâm, từ trước đến nay đem mệnh lệnh hoàng thất đặt lên trên hết.
“Nga… Ta đã biết.” Tiêu Dục Kỳ trả lời cũng không tình nguyện lắm. Có thể trở lại bên cạnh Lôi Thế Hiên, y đương nhiên rất vui sướng, nhưng y thân là nam nhi, đối với việc kiến công lập nghiệp vẫn là luôn hướng tới, y cũng không cam lòng cả đời vây hãm trong hoàng cung.
Tiêu mẫu nhìn thấy nhi tử phân vân, bà vừa không hy vọng y đi đánh giặc, cũng không thích y lưu lại suốt trong hoàng cung, bất quá bà là một phụ nhân gia không có chủ kiến gì, cũng không tiện mở lời vì nhi tử tranh thủ chút gì.
Tiêu Chấn Hải nói:
“Cứ như vậy, ngươi tiếp tục hồi cung làm thị vệ của điện hạ, ta đúng hạn đến biên quan, về phần ngươi chừng nào thì chính thức tòng quân… Xem tình huống sẽ quyết định đi”.
“Vâng”. Bản thân Tiêu Dục Kỳ cũng là chủ trương bất định, đành phải trước hết nghe theo an bài của phụ thân.
Vì thế buổi chiều cùng ngày, Tiêu Dục Kỳ lại trở lại trong hoàng cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook