Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm
-
Chương 12
Trong đình viện điểu ngữ hoa hương.
Tiêu Dục Kỳ ngốc lăng ngồi trên tảng đá lớn. Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bên tai y, y ngẩng đầu, ánh mắt mê mông nhìn phía chân trời.
Giờ phút này y toàn thân thả lỏng, uể oải cái gì cũng không muốn làm.
Đông! Đỉnh đầu đột nhiên bị cốc một cái.
“Ách?” Y ăn đau quay đầu lại — đứng ở sau lưng y chính là phụ thân y, Tiêu Chấn Hải.
“Phát ngốc cái gì?” Tiêu Chấn Hải ngữ mang trách cứ.
“Không có…” Tiêu Dục Kỳ xoa đỉnh đầu nhỏ giọng trả lời.
“Đến thư phòng của ta”. Tiêu Chấn Hải sau khi nói xong, xoay người bước đi. Tiêu Dục Kỳ ngẩn ra một chút, vội vàng đứng dậy theo sau. (Kỳ ca suốt ngày ko sững sờ thì ngẩn ra hãn =.=)
Y theo phụ thân vào thư phòng trang hoàng tao nhã, Tiêu Chấn Hải đi đến phía sau thư trác ngồi xuống, cầm lấy một phân án quyển trên bàn.
Ông mở ra, chăm chú xem kỹ. Tiêu Dục Kỳ nhìn thấy đôi mày ông nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng, không biết trên văn kiện viết sự tình nghiêm trọng gì.
Tiêu Chấn Hải buông án quyển xuống, chậm rãi nói:
“Dục Kỳ, đây là báo cáo hôm trước biên quan đưa tới, bên giao giới ‘Vận Bắc’ thường xuyên có quân địch lẻn vào, xem ra là tới thăm dò địch tình, không biết ‘Vận Bắc’ đang có chủ ý gì… Cho nên, vi phụ phải về quân doanh”.
“Lại phải khai chiến sao?” Tiêu Dục Kỳ lo lắng hỏi.
“Ân.” Tiêu Chấn Hải trầm ngâm một chút, nói: “Ta nghĩ qua, ngươi hiện tại đã bị miễn chức vụ thị vệ, cần phải tìm đường ra khác. Chờ sau khi chúng ta tham gia hôn lễ Thái tử điện hạ, ngươi liền theo ta đến quân trung đi”.
“Ách?” Tiêu Dục Kỳ chấn động — bởi vì câu sau.
“Điện hạ người… sắp thành hôn sao?” Thanh âm y có điểm run rẩy.
“Đúng vậy a, Hoàng Thượng hôm nay lâm triều tuyên bố, mười lăm tháng sau Thái tử sẽ cử hành đại hôn, đối phương là tôn nữ Thương đại nhân, hiện tại đã bắt đầu trù bị”.
“Như vậy a…” Thanh âm Tiêu Dục Kỳ trầm xuống.
Tiêu Chấn Hải phát hiện dị trạng của y, tưởng rằng y là sợ đánh giặc, vì thế giáo huấn:
“Ngươi a, nhất định là từ nhỏ chưa từng nếm qua đau khổ, một đường thuận buồm xuôi gió, cá tính mới trở nên yếu hèn như vậy”.
Tiêu Dục Kỳ bị ông giáo huấn, hổ thẹn cúi đầu, không dám lên tiếng.
Tiêu Chấn Hải tiếp tục hận thiết bất thành cương () mà mắng:
() chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
“Đặc biệt mấy năm nay ngươi làm thị vệ điện hạ, luôn ở trong cung, dưỡng thành thói quen ham ăn biếng làm. Một khi gặp khó khăn liền sợ hãi, còn động một chút là khóc nhè như đàn bà! Tiếp tục như vậy nữa, ngươi làm sao có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập chứ? Ngươi hãy thừa cơ hội này, đi theo ta hảo hảo tôi luyện một phen”.
“Vâng, cha, ta đã biết”. Tiêu Dục Kỳ đành phải liên thanh trả lời.
“Biết là tốt rồi”. Tiêu Chấn Hải lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu.
“Vậy… cha, ta hiện tại đi luyện võ”. Tiêu Dục Kỳ lập tức biểu hiện ra quyết tâm phải hăng hái hướng về phía trước.
“Đi đi”. Tiêu Chấn Hải khoát khoát tay.
“Vâng”.
Tiêu Dục Kỳ vội vàng lui xuống, sau khi y đóng cửa thư phòng, trán tựa lên ván cửa ngốc lăng nửa ngày.
Điện hạ rốt cuộc sắp thành hôn, chính y cũng sắp theo phụ thân ra sa trường giao tranh…
Họ từ nay về sau sẽ đi những con đường khác nhau sao?
Ngày này cuối cùng cũng đến…
Hôn lễ Thái tử điện hạ đúng hạn cử hành, hoàng thành náo nhiệt phi phàm, tất cả mọi người đắm chìm trong bầu không khí vui mừng.
Ban ngày, ở miếu thờ Hoàng gia cử hành nghi thức nghênh thú long trọng, Lôi Thế Hiên cùng Thương Vũ Trữ chính thức kết vi phu thê. Sau đó, hai người thịnh đáp mã xa hào hoa dạo quanh thành một vòng, dân chúng đều tụ tập ở ngã tư đường hoan hô chúc mừng. Tới buổi tối, Hoàng Thượng ở quảng trường hoàng cung lộ thiên an bài diên tịch, chiêu đãi cả triều văn võ cùng với sứ giả các quốc gia.
Tiêu Dục Kỳ bồi bạn phụ thân tham dự yến hội. Bọn họ ngồi ở vị trí bên phải chủ tịch thai, cách phu phụ Thái tử một khoảng không nhỏ.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng ngũ vị tạp trần, y bắt buộc mình cúi đầu chuyên tâm ăn cái gì đó, nhưng ánh mắt y chính là không tự chủ được mà phóng đến Lôi Thế Hiên trên đài.
Lôi Thế Hiên một thân hoàng bạch tương gian ti chất hỉ bào, đầu đội hoàng kim chuế bảo phát quan, hai lọn tóc đen bên tai làm cho hắn tựa như tiên nhân. Thương Vũ Trữ bên cạnh hắn tuy rằng hóa trang, đội đầy đầu châu bảo, còn mặc đại hồng lễ phục thủ công tinh tế, thế nhưng cùng tuấn dật trượng phu kia của nàng so sánh, ngược lại tướng mạo rõ ràng kém cỏi.
Rất nhiều người ở đây đều cảm thấy nàng không xứng với Lôi Thế Hiên, nhưng mà bản thân Lôi Thế Hiên lại không thèm để ý, như cũ đối với nàng săn sóc tỉ mỉ, thỉnh thoảng gắp thức ăn đưa trà cho nàng, quan ái chi tình biểu lộ không bỏ sót.
Tiêu Dục Kỳ ngực khó chịu, y khổ sở dời mắt, không nhìn họ. Yến hội cử hành lâu như vậy, Lôi Thế Hiên vẫn chưa từng liếc xem qua Tiêu Dục Kỳ.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh Lôi Thế Hiên lại thần tình vui mừng, cảm thấy mỹ mãn mà uống hết một ly lại một ly mỹ nhưỡng (rượu ngon).
Nhưng ở góc độ mọi người không phát hiện, khóe mắt Lôi Thế Hiên không ngừng mà tìm đến trên người một người dưới đài…
Nguyệt thượng trung thiên, phu phụ Thái tử rời tiệc trong một loạt tiếng chúc mừng, mấy chục cung nữ mỹ mạo vây quanh họ trở lại Đông cung.
Vãn yến còn chưa chấm dứt, nhưng tâm tư Tiêu Dục Kỳ đã cùng với Lôi Thế Hiên rời đi mà thất lạc.
Họ sắp động phòng rồi, họ sắp chính thức kết hợp thành phu thê… Đêm nay bắt đầu, vòng tay ôm ấp của Lôi Thế Hiên sẽ vì người khác mà tồn tại, không còn là nơi Tiêu Dục Kỳ y có thể lưu lại…
Đến khi yến hội chấm dứt, về đến nhà, Tiêu Dục Kỳ vẫn là không thể thoát khỏi tâm trạng u buồn, y phiền táo bất an mà đi đi lại lại trong phòng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
Bức mình không được suy nghĩ, bức mình quên hắn, nhưng chính là làm không được.
Y nghĩ, giờ phút này ở trong hoàng cung, Lôi Thế Hiên hẳn là đã ôm kiều mỵ tân nương tử kia của hắn nhập miên, họ hiện tại đã nằm trên chiếc giường y cùng Lôi Thế Hiên mập hợp qua vô số lần…
“Không…”
Tiêu Dục Kỳ ôm đầu mình, quỳ trên mặt đất.
Rõ ràng mình lúc trước không có cảm giác gì, vì cái gì giờ này khắc này trở nên để ý như vậy? Y không nên khổ sở a! Y không phải đã chuẩn bị tâm lý rất chu đáo sao? Vì cái gì đến lúc này y mới thấy thống khổ?
Thời gian đã không còn sớm, là lúc lên giường ngủ, nhưng với tâm tình kích động của y hiện tại thì làm sao cũng vô pháp an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhất túy giải thiên sầu.
Y hiện tại chỉ có thể nghĩ được một biện pháp như vậy để trốn tránh sự thật.
Tiêu Dục Kỳ đứng lên, chạy đến phòng luyện công của phụ thân tìm thấy một tửu bình. Vừa mở nắp, y liền ừng ực ừng ực mãnh uống hết. Chất lỏng cay đậm đặc vào miệng, cư nhiên không có cảm giác không thích ứng quá lớn, y ngay cả uống mấy ngụm lớn cũng còn có thể mặt không đỏ khí không suyễn, Tiêu Dục Kỳ chưa bao giờ biết tửu lượng của mình tốt như vậy.
“Ai…” Y vừa thở dài vừa cầm lấy bình rượu ra khỏi phòng luyện công, một đường quay về gian phòng mình một đường uống rượu.
Ánh trăng xuyên qua tầng mây, nổi lên trên màn trời lam hắc sắc, cái bóng Tiêu Dục Kỳ bị kéo ra thật dài, chiếu vào phiến đá trên mặt đất.
Không ngờ rượu này tác dụng chậm đĩnh lợi hại, mới vừa uống vào thì không có cảm giác gì, hiện tại thân thể y lại bắt đầu nóng dần lên, ý nghĩ cũng hỗn độn.
Thế nhưng Tiêu Dục Kỳ vẫn không định dừng lại, y tiếp tục uống rượu, tựa hồ muốn một hơi làm chính mình say khướt.
Y lắc lư lảo đảo mà đến trước gian phòng, chuẩn bị một tay đẩy cửa ra —
Sưu sưu!
Mấy trận âm thanh quái dị từ trong đám cây cối của viện tử truyền đến, tính cảnh giác trời sinh khiến Tiêu Dục Kỳ lập tức khôi phục thần trí.
Y mãnh xoay người, nhìn chăm chú vào tình trạng chỗ bụi cây.
Có người? Thích khách?
“Là ai? ” Y thấp giọng chất vấn, chuẩn bị tốt để chiến đấu.
Ánh trăng lại bị đám mây đen dày che khuất, trong đình viện quang cảnh hôn ám, cái gì cũng không nhìn thấy.
Qua không bao lâu, một đạo hắc ảnh từ trên cây nhảy xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn cũng chưa nhìn liền trực tiếp cầm tửu bình trong tay ném qua, người nọ lấy tay ngăn chặn.
Bàng lang! Tửu bình rơi vỡ trên mặt đất.
Tiêu Dục Kỳ lập tức phi thân nhào qua, đang muốn một tay kiềm trụ yết hầu đối phương, lại bị người nọ nhanh nhẹn né tránh.
Một luồng nhiệt khí nghênh diện đánh úp lại, miệng Tiêu Dục Kỳ lập tức bị một mảnh mềm mại ngăn chặn — là môi đối phương!
Tiêu Dục Kỳ lắp bắp kinh hãi, lập tức đẩy hắn ra.
“Ngươi…”
Sau khi thấy rõ diện mạo người tới, Tiêu Dục Kỳ quả thực sợ ngây người
Tiêu Dục Kỳ ngốc lăng ngồi trên tảng đá lớn. Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bên tai y, y ngẩng đầu, ánh mắt mê mông nhìn phía chân trời.
Giờ phút này y toàn thân thả lỏng, uể oải cái gì cũng không muốn làm.
Đông! Đỉnh đầu đột nhiên bị cốc một cái.
“Ách?” Y ăn đau quay đầu lại — đứng ở sau lưng y chính là phụ thân y, Tiêu Chấn Hải.
“Phát ngốc cái gì?” Tiêu Chấn Hải ngữ mang trách cứ.
“Không có…” Tiêu Dục Kỳ xoa đỉnh đầu nhỏ giọng trả lời.
“Đến thư phòng của ta”. Tiêu Chấn Hải sau khi nói xong, xoay người bước đi. Tiêu Dục Kỳ ngẩn ra một chút, vội vàng đứng dậy theo sau. (Kỳ ca suốt ngày ko sững sờ thì ngẩn ra hãn =.=)
Y theo phụ thân vào thư phòng trang hoàng tao nhã, Tiêu Chấn Hải đi đến phía sau thư trác ngồi xuống, cầm lấy một phân án quyển trên bàn.
Ông mở ra, chăm chú xem kỹ. Tiêu Dục Kỳ nhìn thấy đôi mày ông nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng, không biết trên văn kiện viết sự tình nghiêm trọng gì.
Tiêu Chấn Hải buông án quyển xuống, chậm rãi nói:
“Dục Kỳ, đây là báo cáo hôm trước biên quan đưa tới, bên giao giới ‘Vận Bắc’ thường xuyên có quân địch lẻn vào, xem ra là tới thăm dò địch tình, không biết ‘Vận Bắc’ đang có chủ ý gì… Cho nên, vi phụ phải về quân doanh”.
“Lại phải khai chiến sao?” Tiêu Dục Kỳ lo lắng hỏi.
“Ân.” Tiêu Chấn Hải trầm ngâm một chút, nói: “Ta nghĩ qua, ngươi hiện tại đã bị miễn chức vụ thị vệ, cần phải tìm đường ra khác. Chờ sau khi chúng ta tham gia hôn lễ Thái tử điện hạ, ngươi liền theo ta đến quân trung đi”.
“Ách?” Tiêu Dục Kỳ chấn động — bởi vì câu sau.
“Điện hạ người… sắp thành hôn sao?” Thanh âm y có điểm run rẩy.
“Đúng vậy a, Hoàng Thượng hôm nay lâm triều tuyên bố, mười lăm tháng sau Thái tử sẽ cử hành đại hôn, đối phương là tôn nữ Thương đại nhân, hiện tại đã bắt đầu trù bị”.
“Như vậy a…” Thanh âm Tiêu Dục Kỳ trầm xuống.
Tiêu Chấn Hải phát hiện dị trạng của y, tưởng rằng y là sợ đánh giặc, vì thế giáo huấn:
“Ngươi a, nhất định là từ nhỏ chưa từng nếm qua đau khổ, một đường thuận buồm xuôi gió, cá tính mới trở nên yếu hèn như vậy”.
Tiêu Dục Kỳ bị ông giáo huấn, hổ thẹn cúi đầu, không dám lên tiếng.
Tiêu Chấn Hải tiếp tục hận thiết bất thành cương () mà mắng:
() chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
“Đặc biệt mấy năm nay ngươi làm thị vệ điện hạ, luôn ở trong cung, dưỡng thành thói quen ham ăn biếng làm. Một khi gặp khó khăn liền sợ hãi, còn động một chút là khóc nhè như đàn bà! Tiếp tục như vậy nữa, ngươi làm sao có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập chứ? Ngươi hãy thừa cơ hội này, đi theo ta hảo hảo tôi luyện một phen”.
“Vâng, cha, ta đã biết”. Tiêu Dục Kỳ đành phải liên thanh trả lời.
“Biết là tốt rồi”. Tiêu Chấn Hải lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu.
“Vậy… cha, ta hiện tại đi luyện võ”. Tiêu Dục Kỳ lập tức biểu hiện ra quyết tâm phải hăng hái hướng về phía trước.
“Đi đi”. Tiêu Chấn Hải khoát khoát tay.
“Vâng”.
Tiêu Dục Kỳ vội vàng lui xuống, sau khi y đóng cửa thư phòng, trán tựa lên ván cửa ngốc lăng nửa ngày.
Điện hạ rốt cuộc sắp thành hôn, chính y cũng sắp theo phụ thân ra sa trường giao tranh…
Họ từ nay về sau sẽ đi những con đường khác nhau sao?
Ngày này cuối cùng cũng đến…
Hôn lễ Thái tử điện hạ đúng hạn cử hành, hoàng thành náo nhiệt phi phàm, tất cả mọi người đắm chìm trong bầu không khí vui mừng.
Ban ngày, ở miếu thờ Hoàng gia cử hành nghi thức nghênh thú long trọng, Lôi Thế Hiên cùng Thương Vũ Trữ chính thức kết vi phu thê. Sau đó, hai người thịnh đáp mã xa hào hoa dạo quanh thành một vòng, dân chúng đều tụ tập ở ngã tư đường hoan hô chúc mừng. Tới buổi tối, Hoàng Thượng ở quảng trường hoàng cung lộ thiên an bài diên tịch, chiêu đãi cả triều văn võ cùng với sứ giả các quốc gia.
Tiêu Dục Kỳ bồi bạn phụ thân tham dự yến hội. Bọn họ ngồi ở vị trí bên phải chủ tịch thai, cách phu phụ Thái tử một khoảng không nhỏ.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng ngũ vị tạp trần, y bắt buộc mình cúi đầu chuyên tâm ăn cái gì đó, nhưng ánh mắt y chính là không tự chủ được mà phóng đến Lôi Thế Hiên trên đài.
Lôi Thế Hiên một thân hoàng bạch tương gian ti chất hỉ bào, đầu đội hoàng kim chuế bảo phát quan, hai lọn tóc đen bên tai làm cho hắn tựa như tiên nhân. Thương Vũ Trữ bên cạnh hắn tuy rằng hóa trang, đội đầy đầu châu bảo, còn mặc đại hồng lễ phục thủ công tinh tế, thế nhưng cùng tuấn dật trượng phu kia của nàng so sánh, ngược lại tướng mạo rõ ràng kém cỏi.
Rất nhiều người ở đây đều cảm thấy nàng không xứng với Lôi Thế Hiên, nhưng mà bản thân Lôi Thế Hiên lại không thèm để ý, như cũ đối với nàng săn sóc tỉ mỉ, thỉnh thoảng gắp thức ăn đưa trà cho nàng, quan ái chi tình biểu lộ không bỏ sót.
Tiêu Dục Kỳ ngực khó chịu, y khổ sở dời mắt, không nhìn họ. Yến hội cử hành lâu như vậy, Lôi Thế Hiên vẫn chưa từng liếc xem qua Tiêu Dục Kỳ.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh Lôi Thế Hiên lại thần tình vui mừng, cảm thấy mỹ mãn mà uống hết một ly lại một ly mỹ nhưỡng (rượu ngon).
Nhưng ở góc độ mọi người không phát hiện, khóe mắt Lôi Thế Hiên không ngừng mà tìm đến trên người một người dưới đài…
Nguyệt thượng trung thiên, phu phụ Thái tử rời tiệc trong một loạt tiếng chúc mừng, mấy chục cung nữ mỹ mạo vây quanh họ trở lại Đông cung.
Vãn yến còn chưa chấm dứt, nhưng tâm tư Tiêu Dục Kỳ đã cùng với Lôi Thế Hiên rời đi mà thất lạc.
Họ sắp động phòng rồi, họ sắp chính thức kết hợp thành phu thê… Đêm nay bắt đầu, vòng tay ôm ấp của Lôi Thế Hiên sẽ vì người khác mà tồn tại, không còn là nơi Tiêu Dục Kỳ y có thể lưu lại…
Đến khi yến hội chấm dứt, về đến nhà, Tiêu Dục Kỳ vẫn là không thể thoát khỏi tâm trạng u buồn, y phiền táo bất an mà đi đi lại lại trong phòng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
Bức mình không được suy nghĩ, bức mình quên hắn, nhưng chính là làm không được.
Y nghĩ, giờ phút này ở trong hoàng cung, Lôi Thế Hiên hẳn là đã ôm kiều mỵ tân nương tử kia của hắn nhập miên, họ hiện tại đã nằm trên chiếc giường y cùng Lôi Thế Hiên mập hợp qua vô số lần…
“Không…”
Tiêu Dục Kỳ ôm đầu mình, quỳ trên mặt đất.
Rõ ràng mình lúc trước không có cảm giác gì, vì cái gì giờ này khắc này trở nên để ý như vậy? Y không nên khổ sở a! Y không phải đã chuẩn bị tâm lý rất chu đáo sao? Vì cái gì đến lúc này y mới thấy thống khổ?
Thời gian đã không còn sớm, là lúc lên giường ngủ, nhưng với tâm tình kích động của y hiện tại thì làm sao cũng vô pháp an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhất túy giải thiên sầu.
Y hiện tại chỉ có thể nghĩ được một biện pháp như vậy để trốn tránh sự thật.
Tiêu Dục Kỳ đứng lên, chạy đến phòng luyện công của phụ thân tìm thấy một tửu bình. Vừa mở nắp, y liền ừng ực ừng ực mãnh uống hết. Chất lỏng cay đậm đặc vào miệng, cư nhiên không có cảm giác không thích ứng quá lớn, y ngay cả uống mấy ngụm lớn cũng còn có thể mặt không đỏ khí không suyễn, Tiêu Dục Kỳ chưa bao giờ biết tửu lượng của mình tốt như vậy.
“Ai…” Y vừa thở dài vừa cầm lấy bình rượu ra khỏi phòng luyện công, một đường quay về gian phòng mình một đường uống rượu.
Ánh trăng xuyên qua tầng mây, nổi lên trên màn trời lam hắc sắc, cái bóng Tiêu Dục Kỳ bị kéo ra thật dài, chiếu vào phiến đá trên mặt đất.
Không ngờ rượu này tác dụng chậm đĩnh lợi hại, mới vừa uống vào thì không có cảm giác gì, hiện tại thân thể y lại bắt đầu nóng dần lên, ý nghĩ cũng hỗn độn.
Thế nhưng Tiêu Dục Kỳ vẫn không định dừng lại, y tiếp tục uống rượu, tựa hồ muốn một hơi làm chính mình say khướt.
Y lắc lư lảo đảo mà đến trước gian phòng, chuẩn bị một tay đẩy cửa ra —
Sưu sưu!
Mấy trận âm thanh quái dị từ trong đám cây cối của viện tử truyền đến, tính cảnh giác trời sinh khiến Tiêu Dục Kỳ lập tức khôi phục thần trí.
Y mãnh xoay người, nhìn chăm chú vào tình trạng chỗ bụi cây.
Có người? Thích khách?
“Là ai? ” Y thấp giọng chất vấn, chuẩn bị tốt để chiến đấu.
Ánh trăng lại bị đám mây đen dày che khuất, trong đình viện quang cảnh hôn ám, cái gì cũng không nhìn thấy.
Qua không bao lâu, một đạo hắc ảnh từ trên cây nhảy xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn cũng chưa nhìn liền trực tiếp cầm tửu bình trong tay ném qua, người nọ lấy tay ngăn chặn.
Bàng lang! Tửu bình rơi vỡ trên mặt đất.
Tiêu Dục Kỳ lập tức phi thân nhào qua, đang muốn một tay kiềm trụ yết hầu đối phương, lại bị người nọ nhanh nhẹn né tránh.
Một luồng nhiệt khí nghênh diện đánh úp lại, miệng Tiêu Dục Kỳ lập tức bị một mảnh mềm mại ngăn chặn — là môi đối phương!
Tiêu Dục Kỳ lắp bắp kinh hãi, lập tức đẩy hắn ra.
“Ngươi…”
Sau khi thấy rõ diện mạo người tới, Tiêu Dục Kỳ quả thực sợ ngây người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook