Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt
-
Chương 121: Thuận tay lau đi
Edit : Tử Ngân
"Từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, không có một nơi nào tốt đẹp."
Ở trong? Hay ngoài?
Ninh Khanh Khanh cúi đầu xem một lần, rồi ngạcnhiên nhìn Phượng Phi Bạch: "Tay của tachỗ nào cũng sạch sẽ như vậy, trang phục cũng trở nên gọn gàng sạch sẽ, đây đều là ngươi làm?"
"Không cần cảm kích ta. Ngươi thật sự quá bẩn, Bổnvươngnhìn không nổi, liền thuận tay chà xátchongươi ."
"Vẫn còn cọ xát?" Ninh Khanh Khanh lập tức kinh hãi, giơ tay lên ôm lấy hai vai, nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp, vẻ mặt đề phòng nhìn Phượng Phi Bạch: "Ngươi, ngươi thât không biết xấu hổ , ta dù gì cũng là nữ nhân!"
Phượng Phi Bạch gật đầu, trong ánh mắt không có nửa điểm xấu hổ: " Sau khi tắmchongươi xong, ta phát hiện ngươi đúng thật là nữ nhân ."
"Vậy ngươi không cảm giác được chỗ không thích hợp sao?" Ninh Khanh Khanh nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh, tâm can phế đều rối rắm xoắn với nhau. Người này sắc mặt quá bình tĩnh , mặc dù không có lạnh như băng, nhưng mà nhìn cơ thể thiếu nữ, cũng nênchomột điểm phản ứng chứ.
"Ngươi đang ám chỉ Bổnvươngphải phụ trách nhiệm đối với ngươi sao?" Phượng Phi Bạch nhìn chăm chú Ninh Khanh Khanh, một đôi mắt phượng sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm khiến Ninh Khanh Khanh không được tự nhiên.
Rõ ràng là một người có gương mặt tuấn túđểchobất kì người nào cũng có khả năng tim đập dồn dập ,chínhlà ngược lại mỗi lần Ninh Khanh Khanh ở lâu cùng hắn, lại có một loại xúc động muốn đánh người : "Có lúc nào ta muốn ngươi chịu trách nhiệm?"
Không biết phải chăng là ở phía bên Phượng Phi Bạch thổi qua một làn gió, làm mái tóc đen như mực của hắn nhè nhẹ vờn bay trên xích đu . Hắn híp mắt lại , nhìn Ninh Khanh Khanh chậm rãi mở miệng,
"Nếu không cần chịu trách nhiệm,nhìn thì đã nhìn, ngươi vì sao phải rắc rối?"
". . ." Ninh Khanh Khanh đột nhiên cảm giác được hắn nói cũng rất đúng. Mặc dù nữ nhân bị người khác nhìn thấy thân thể, tại thời đại kiếp trước của nàng cũng không cần nhất định phải gảchonam nhân đã trót nhìn thấy thân thể mình gì hết. Thế nhưng mà bị nhìn, luôn luôn ít mhiều khó chịu như vậy .
Phượng Phi Bạch nói lời này, đạo lý là có vài chỗ bẻ queo như vậy, thế nhưng mànghe qua thì lại bất ngờ cảm giác được đúng lý hợp tình a.
Không cần chịu trách nhiệm, vậy nhìn thì sao nào? Tiền à? Nàng hiện tại cũng không quan tâm.
Dù sao,hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ chiếc vòng cổ.
Chodù nói như thế nào, thì vẫn là Phượng Phi Bạch cứu mình. Nếu nàng không đang nằm ở chỗ này, khẳng định đã sớm bị Linh Thú ăn thịt rồi. Ninh Khanh Khanh để tay xuống, kỳ quái mà đánh giá Phượng Phi Bạch.
"Ngươi nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại có thể xê dịch ngươi? Lại không sờ tới anh đào kia?" Nàng suy nghĩ một chút: "Phải chăng là cái này có liên quan với Vân Yên Thối Tuyết Trạc?"
Phượng Phi Bạch hỏi ngược lại: "Nếu không làm thế nào để theo dõi ngươi?"
Ninh Khanh Khanh nhìn chăm chú cái vòng tay này. Trước đây nàngchorằng nó chính là thứ để lần theo dấu vết, sau khi phân tích tình huống, có thể không đơn giản như vậy.
"Cái... Vân Yên Thối Tuyết Trạc này, là một thứ trung gian giống như để nối thông. Ngươi ở bên kia có khả năng thấy nhất cử nhất động của ta, có khả năng dùng để phóng bóng dáng của ngươi lại đây , có đúng hay không?" Ninh Khanh Khanh hỏi. Có điểm giống như phương thức video truyền toàn bộ tin tức hình ảnh lập thể đến đây, nhưng mà là một chiều.
Phượng Phi Bạch nhìn thấy nàng, "Ta không phải chuyển tới đó được, là dùng linh lực để tạo thành hình ảnh bóng người."
Ninh Khanh Khanh gật đầu, tiếp tục nói: "Ta không biết ta hôn mê mấy ngày. Nhưng mà nếu như là bởi vì ngươi ở chỗ này, Linh Thú mới không tới gần . Chiếc Vân Yên Thối Tuyết Trạc này nhất định mang theo linh lực truyền tống, tựa như ngươi cứ nói, linh lực tạo thành hình ảnh bóng người."
Lần này đây có đúng ba chữ Ninh Khanh Khanh cũng không hiện lên hay không ,bởi vì nàng rõ ràng mà thấy, dưới thân Phượng Phi Bạch còn có bóng dáng nữa. Chứng minh linh lực này tạo thành hình ảnh bóng người, nó rất tiếp cận với Chân Nhân.
Trên gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của nàng hiện lên một vẻ kiêu ngạo tự tin, vào lúc chính nàng cũng không biết thì hai hàng lông mi cũng lén lút nhướn lên, gương mặt xinh - đẹp trông hoạt bát sinh động khác thường.
"Từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, không có một nơi nào tốt đẹp."
Ở trong? Hay ngoài?
Ninh Khanh Khanh cúi đầu xem một lần, rồi ngạcnhiên nhìn Phượng Phi Bạch: "Tay của tachỗ nào cũng sạch sẽ như vậy, trang phục cũng trở nên gọn gàng sạch sẽ, đây đều là ngươi làm?"
"Không cần cảm kích ta. Ngươi thật sự quá bẩn, Bổnvươngnhìn không nổi, liền thuận tay chà xátchongươi ."
"Vẫn còn cọ xát?" Ninh Khanh Khanh lập tức kinh hãi, giơ tay lên ôm lấy hai vai, nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp, vẻ mặt đề phòng nhìn Phượng Phi Bạch: "Ngươi, ngươi thât không biết xấu hổ , ta dù gì cũng là nữ nhân!"
Phượng Phi Bạch gật đầu, trong ánh mắt không có nửa điểm xấu hổ: " Sau khi tắmchongươi xong, ta phát hiện ngươi đúng thật là nữ nhân ."
"Vậy ngươi không cảm giác được chỗ không thích hợp sao?" Ninh Khanh Khanh nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh, tâm can phế đều rối rắm xoắn với nhau. Người này sắc mặt quá bình tĩnh , mặc dù không có lạnh như băng, nhưng mà nhìn cơ thể thiếu nữ, cũng nênchomột điểm phản ứng chứ.
"Ngươi đang ám chỉ Bổnvươngphải phụ trách nhiệm đối với ngươi sao?" Phượng Phi Bạch nhìn chăm chú Ninh Khanh Khanh, một đôi mắt phượng sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm khiến Ninh Khanh Khanh không được tự nhiên.
Rõ ràng là một người có gương mặt tuấn túđểchobất kì người nào cũng có khả năng tim đập dồn dập ,chínhlà ngược lại mỗi lần Ninh Khanh Khanh ở lâu cùng hắn, lại có một loại xúc động muốn đánh người : "Có lúc nào ta muốn ngươi chịu trách nhiệm?"
Không biết phải chăng là ở phía bên Phượng Phi Bạch thổi qua một làn gió, làm mái tóc đen như mực của hắn nhè nhẹ vờn bay trên xích đu . Hắn híp mắt lại , nhìn Ninh Khanh Khanh chậm rãi mở miệng,
"Nếu không cần chịu trách nhiệm,nhìn thì đã nhìn, ngươi vì sao phải rắc rối?"
". . ." Ninh Khanh Khanh đột nhiên cảm giác được hắn nói cũng rất đúng. Mặc dù nữ nhân bị người khác nhìn thấy thân thể, tại thời đại kiếp trước của nàng cũng không cần nhất định phải gảchonam nhân đã trót nhìn thấy thân thể mình gì hết. Thế nhưng mà bị nhìn, luôn luôn ít mhiều khó chịu như vậy .
Phượng Phi Bạch nói lời này, đạo lý là có vài chỗ bẻ queo như vậy, thế nhưng mànghe qua thì lại bất ngờ cảm giác được đúng lý hợp tình a.
Không cần chịu trách nhiệm, vậy nhìn thì sao nào? Tiền à? Nàng hiện tại cũng không quan tâm.
Dù sao,hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ chiếc vòng cổ.
Chodù nói như thế nào, thì vẫn là Phượng Phi Bạch cứu mình. Nếu nàng không đang nằm ở chỗ này, khẳng định đã sớm bị Linh Thú ăn thịt rồi. Ninh Khanh Khanh để tay xuống, kỳ quái mà đánh giá Phượng Phi Bạch.
"Ngươi nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại có thể xê dịch ngươi? Lại không sờ tới anh đào kia?" Nàng suy nghĩ một chút: "Phải chăng là cái này có liên quan với Vân Yên Thối Tuyết Trạc?"
Phượng Phi Bạch hỏi ngược lại: "Nếu không làm thế nào để theo dõi ngươi?"
Ninh Khanh Khanh nhìn chăm chú cái vòng tay này. Trước đây nàngchorằng nó chính là thứ để lần theo dấu vết, sau khi phân tích tình huống, có thể không đơn giản như vậy.
"Cái... Vân Yên Thối Tuyết Trạc này, là một thứ trung gian giống như để nối thông. Ngươi ở bên kia có khả năng thấy nhất cử nhất động của ta, có khả năng dùng để phóng bóng dáng của ngươi lại đây , có đúng hay không?" Ninh Khanh Khanh hỏi. Có điểm giống như phương thức video truyền toàn bộ tin tức hình ảnh lập thể đến đây, nhưng mà là một chiều.
Phượng Phi Bạch nhìn thấy nàng, "Ta không phải chuyển tới đó được, là dùng linh lực để tạo thành hình ảnh bóng người."
Ninh Khanh Khanh gật đầu, tiếp tục nói: "Ta không biết ta hôn mê mấy ngày. Nhưng mà nếu như là bởi vì ngươi ở chỗ này, Linh Thú mới không tới gần . Chiếc Vân Yên Thối Tuyết Trạc này nhất định mang theo linh lực truyền tống, tựa như ngươi cứ nói, linh lực tạo thành hình ảnh bóng người."
Lần này đây có đúng ba chữ Ninh Khanh Khanh cũng không hiện lên hay không ,bởi vì nàng rõ ràng mà thấy, dưới thân Phượng Phi Bạch còn có bóng dáng nữa. Chứng minh linh lực này tạo thành hình ảnh bóng người, nó rất tiếp cận với Chân Nhân.
Trên gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của nàng hiện lên một vẻ kiêu ngạo tự tin, vào lúc chính nàng cũng không biết thì hai hàng lông mi cũng lén lút nhướn lên, gương mặt xinh - đẹp trông hoạt bát sinh động khác thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook