Ngủ Sớm Một Chút
-
Chương 83
Tiểu quỷ đang ngồi xổm trên tuyết đốt pháo hoa dường như cảm nhận được gì đó nên quay đầu nhìn góc vườn tĩnh mịch tối tăm.
Vườn nhà phủ tuyết dày, chẳng bao lâu sau, cùng với tiếng bước chân giẫm trên tuyết lạo xạo, Diêm Hạc cao lớn đẩy cành cây lòa xòa sang một bên rồi ngước mắt nhìn cậu.
Tiểu quỷ sững sờ bất động.
Diêm Ninh trên tuyết bi bô gọi cậu: "Anh ——"
"Hình như hộp quẹt của tụi mình bị hư rồi ——"
Tiểu quỷ đang sững sờ lúc này mới giật mình bừng tỉnh, vừa loay hoay với chiếc bật lửa trong tay vừa nhịn không được quay đầu nhìn Diêm Hạc.
Người đàn ông cách đó không xa tỏa hào quang rực rỡ, bùa chú màu vàng quanh người suýt làm cậu mù mắt.
Ai không biết còn tưởng thần tiên nào đang phi thăng nữa.
Đến giờ phút này, tiểu quỷ mới có cảm giác chân thực.
Thì ra người mình suốt ngày cưỡi lên đầu thật sự là con trai Diêm Vương.
Sau đó con trai Diêm Vương đi tới ngồi xổm xuống, ngón tay bắn ra một tia lửa màu xanh thẫm đốt pháo hoa cho cậu, còn dặn cậu cách xa pháo hoa một chút.
Tiểu quỷ cầm pháo hoa, vô thức lẩm bẩm: "Tôi biết rồi......"
Diêm Ninh sáu tuổi bên cạnh sùng bái nhìn cậu với đôi mắt lóe sáng như sao khiến cậu cảm thấy mình hết sức uy phong lẫm liệt.
Nhưng Diêm Hạc vừa lên tiếng thì vẻ uy phong của cậu lập tức giảm bớt.
Diêm Hạc không nói gì mà chỉ đưa tay cầm vạt áo bông sau mông tiểu quỷ giũ nhẹ.
Áo bông trắng tinh bị pháo hoa văng lên làm cháy mấy lỗ đen thui, lúc giũ còn bay ra mấy sợi lông tơ.
Tiểu quỷ quay đầu nhìn áo bông sau mông mình, chột dạ đưa tay che lại rồi lẩm bẩm nói mình sơ ý quá.
Nói xong lại ngại ngùng hỏi Diêm Hạc về nhà vá lại giùm mình được không.
Cậu nhớ cái áo này cực đắt.
Còn dùng lông ngỗng nước ngoài nữa.
Diêm Vương dự bị ngồi xổm dưới đất: "......"
Vẻ mặt anh phức tạp, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu quỷ cuối cùng vẫn thở dài nói được.
Tiểu quỷ hết sức vui vẻ, hào phóng đưa cho anh hai cây pháo hoa màu xám rồi bảo anh loại này cháy đẹp nhất.
Diêm Hạc không lên tiếng, tay cầm hai cây pháo hoa màu xám, cúi đầu lấy điện thoại ra tra cứu cách vá áo bông.
Không ai biết tiểu Diêm Vương ở trần gian công đức viên mãn, sau khi khôi phục thân phận thì việc đầu tiên là cầm kim vá áo bông cho tiểu quỷ.
Ngoại trừ hôm đó công đức viên mãn khiến toàn thân tỏa hào quang rực rỡ, sau khi khôi phục thân phận Diêm Hạc cũng chẳng khác mấy so với trước đây.
Anh vẫn đi làm ở trần gian, thỉnh thoảng dành chút thời gian về âm phủ xử lý công việc chất đống.
Đối với âm phủ đây là một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng với Mộ Bạch thì chẳng có gì khác nhau cả.
Điểm khác biệt lớn nhất là trước đây Diêm Hạc nổ bỏng ngô và nướng hạt dẻ sau lưng cậu, còn bây giờ Diêm Hạc nổ bỏng ngô và nướng hạt dẻ trước mặt cậu.
Mới đầu Mộ Bạch vẫn chưa hiểu tại sao trong túi quần Diêm Hạc luôn đựng hạt dẻ sống hoặc thứ gì đó, có thể nướng hạt dẻ cho cậu mọi lúc mọi nơi.
Sau này mới hiểu thì ra Diêm Hạc sợ cậu thèm ăn nên lén đi ăn vụng, thấy người ta ngủ trưa sẽ không cưỡng lại được.
Vì vậy mỗi khi rảnh rỗi lại lấp kín miệng cậu cho đỡ thèm.
Mộ Bạch không đồng tình với kiểu nói này của Diêm Hạc.
Cậu cảm thấy ý chí mình rất kiên định, sao lại dễ dàng bị hoa dại ven đường dụ dỗ được chứ.
Kết quả ngày hôm sau, tiểu quỷ ở công ty Diêm Hạc vào giờ nghỉ trưa không dời nổi chân.
Giờ nghỉ trưa mọi nhân viên đều ngủ say, chất lượng giấc ngủ tốt đến nỗi vừa nhắm mắt đã ngủ ngay.
Tiểu quỷ háo hức bám vào cửa kính, lúc thì nhìn nhân viên ngủ trong góc, lúc lại nhìn nhân viên ngủ chính giữa, hai mắt lóe sáng, gần như nhìn không xuể.
Cuối cùng Diêm Hạc xách tiểu quỷ vẫn chưa hết thèm vào văn phòng.
Từ đó về sau, đến gần giờ nghỉ trưa, tiểu quỷ tự động cách xa công ty Diêm Hạc.
Từ khi ngưng kết thực thể, cậu rất ít khi mặc trường bào mà thường xuyên mặc quần short và áo thun trắng ngắn tay đi dạo khắp nơi.
Lúc giao thừa, vì cậu quá mê trang trí nên thấy chó đi ngang qua cũng phải buộc nút đồng tâm.
Chủ chó cũng sống trong khu biệt thự.
Chủ chó rất đẹp, vóc dáng cao gầy giống người trước đây Diêm Hạc sang thăm, nghề nghiệp là minh tinh.
Chú cún kia rất thích Mộ Bạch, ban ngày thường xuyên ngậm đồ nằm trên bãi cỏ trước cổng, thấy Mộ Bạch thì lập tức nhào tới.
Người chủ cũng hay đi theo chó của mình đến tìm Mộ Bạch, dần dà hai người trở nên quen biết.
Mộ Bạch biết dạo này chủ chó đang nghỉ ngơi, không có gì làm nên thời gian rảnh rất nhiều, thường xuyên nói chuyện phiếm với cậu.
Mấy trăm năm rồi cậu không tán gẫu với người lạ, vì vậy tràn đầy phấn khởi nói chuyện phiếm với chủ chó.
Biết tiểu quỷ rành viết thư pháp, chủ chó lập tức nhờ cậu dạy mình viết, nói sau này đóng phim cổ trang có thể dùng đến.
Tiểu quỷ nghĩ dù sao ở nhà cũng chẳng có gì làm nên vui vẻ đồng ý.
Cậu hào hứng kể chuyện này cho Diêm Hạc.
Vừa nghe chủ chó kia ngày nào cũng dắt chó đến tìm tiểu quỷ, Diêm Hạc đứng ở cửa tháo đồng hồ đột nhiên khựng lại.
Mộ Bạch đã làm quỷ mấy trăm năm nên bây giờ thấy gì cũng hết sức hiếu kỳ.
Người ngày ngày dắt chó đến rủ rê chắc chắn có mục đích không trong sáng.
Diêm Hạc điềm tĩnh hỏi chủ chó kia nói gì, tiểu quỷ thật thà kể hết với anh.
Thông qua nội dung trò chuyện, Diêm Hạc nhận ra chủ chó kia không có hứng thú với Diêm thị, cũng không muốn thông qua quan hệ với tiểu quỷ để gặp anh.
Diêm Hạc dằn mạnh đồng hồ, sắc mặt hơi lạnh.
Có lẽ là nhắm đến tiểu quỷ.
Thấy tiểu quỷ khom người nghiêm túc chọn bút lông dạy học, Diêm Hạc cụp mắt, cố kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Mấy ngày sau, Diêm Hạc còn chưa ra tay mà tiểu quỷ đã chịu không nổi.
Cậu ôm đống giấy chạy về nhà, nhìn có vẻ cực kỳ tức giận.
Diêm Hạc hỏi xảy ra chuyện gì.
Tiểu quỷ nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng thốt lên: "Tôi chưa bao giờ gặp ai ngốc đến vậy cả......."
Diêm Hạc giật mình.
Tiểu quỷ vò tóc, hậm hực nói: "Học hơn hai tiếng mà cái gì cũng học không được!"
"Mấy ngày rồi mà hỏi gì cũng không biết......"
Tiểu quỷ miệt mài học thi thư mười mấy năm thực sự không hiểu tại sao có người đầu óc hệt như ki hốt rác vậy.
Kiến thức rót vào đầu lập tức chảy ra ào ào.
Dạy cho người ngốc còn tốt hơn dạy học sinh như hắn!
Ít nhất người ngốc chỉ là đầu óc chậm tiêu thôi.
Diêm Hạc ở cạnh giả bộ kinh ngạc hỏi: "Vậy à? Sao lại có người nghe không hiểu đại nhân dạy chứ?"
Anh hữu ý vô ý nói: "Nếu là tôi nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày."
Tiểu quỷ nghe xong càng tức hơn.
Nhất định là chủ chó kia không chịu rèn luyện chăm chỉ.
Tiểu quỷ càng nghĩ càng nhức đầu, lần sau gặp chủ chó, cậu cầm dây dắt chó rồi nghiêm túc nói: "Hay là chúng ta cứ tập trung đóng phim được không? Mỗi nghề có chuyên môn riêng......"
Mới đầu chủ chó còn kiên trì nói muốn phát triển nhiều phương diện, muốn xứng đáng với fan hâm mộ, muốn hoàn hảo về mọi mặt, chân thành tha thiết năn nỉ tiểu quỷ dạy mình thư pháp.
Thế là hôm sau tiểu quỷ thuê xe cẩu chở tới một cái vạc khổng lồ.
Cái vạc kia cực lớn, mấy người trưởng thành cũng ôm không hết.
Cậu chỉ vào cái vạc kia rồi bảo chủ chó mỗi ngày rèn chữ xong bỏ bút lông vào vạc rửa, mỗi ngày chỉ cần làm nước trong vạc đục ngầu là có thể học thư pháp.
Từ đó về sau chủ chó cứ thấy tiểu quỷ thì lại chuồn đi đường vòng, không chủ động bắt chuyện nữa.
Cuối cùng Diêm Hạc thuê xe cẩu chở vạc về.
Đồ họ bỏ tiền ra mua sao có thể để ở nhà gã đàn ông ất ơ kia được.
Nhưng ma da rất hài lòng với chiếc vạc lớn kia.
Quanh đi quẩn lại, chiếc vạc trở thành chỗ ngủ của ma da.
Cuối tháng Một, chẳng biết Vệ Triết nhận ra điều gì mà chủ động xin Diêm Hạc cho nghỉ việc, nói muốn về quê mình ở thành phố S phát triển.
Sau khi tiểu quỷ biết được thì lập tức chạy đến tìm Vệ Triết, hỏi hắn sao phải đi.
Vệ Triết ăn đồ nướng vỉa hè với cậu, nghe tiểu quỷ hỏi thì khóe miệng giật giật.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Mặc dù tôi nhìn không ra thân phận Diêm tổng nhưng cũng biết chắc chắn không phải người thường. Diêm tổng lợi hại hơn tôi thì tôi còn ở đây làm gì? Ăn không ngồi rồi à?"
Giờ tiểu quỷ mới nhớ Vệ Triết vốn là thiên sư.
Cậu vò tóc, có vẻ không nỡ.
Dù sao Vệ Triết cũng là người sống đầu tiên mà cậu quen biết từ khi làm tiểu quỷ đến giờ.
Vệ Triết gọi cho cậu một đống đồ nướng rồi bảo cậu lần này mình về thành phố S là muốn làm rạng rỡ tổ tông, mình đã tạo dựng được tên tuổi ở Tân Thị, về thành phố S chắc cũng sẽ làm nên chuyện.
Cuối cùng Vệ Triết còn nói sau này gặp tiểu quỷ như cậu, nếu mình có thời gian thì sẽ siêu độ.
Hắn nói đầy nghĩa khí: "Sau này nổi tiếng rồi, đệ tử của tôi sẽ không bao giờ bắt tiểu quỷ bóng đè cả."
Tiểu quỷ cảm động không thôi, lập tức cụng ly với hắn.
Hai người càng nói càng hăng, từ nhỏ Vệ Triết đã bị người nhà chuốc rượu nên uống bia chẳng thấm vào đâu.
Lúc uống hắn còn nhìn tiểu quỷ mấy lần, phát hiện ánh mắt tiểu quỷ tỉnh táo, mặt cũng không đỏ nên mới yên tâm cụng ly tiếp với cậu.
Nhưng tiểu quỷ chỉ đơn giản là uống rượu không đỏ mặt mà thôi.
Hơn mười giờ đêm, tiểu quỷ nâng ly lên, nghiêm túc nói với hắn: "Tôi từng cưỡi lên đầu tiểu Diêm Vương rồi đó."
Vệ Triết: "......"
Tiểu quỷ ực một hớp, chép miệng rồi lại cười hì hì: "Tôi còn túm tóc tiểu Diêm Vương nữa cơ."
Lúc này Vệ Triết mới nhận ra người trước mắt say rồi.
Hắn vội vàng gọi điện cho Diêm Hạc, lắp bắp nói với anh tiểu quỷ uống say ở quán đồ nướng trong hẻm.
Diêm Hạc lập tức lái xe đến ngã tư Vệ Triết nói, nhưng vì hẻm chật quá nên xe không vào được, Diêm Hạc xuống xe đi đón người.
Tiểu quỷ đã say mèm nhưng vẫn lảo đảo đứng dậy về nhà, Vệ Triết cản thế nào cũng không được.
Diêm Hạc thấy thế thì cúi người xuống, cởi khăn quàng cổ của mình quàng cho tiểu quỷ, cuối cùng cõng tiểu quỷ say rượu lên.
Tiểu quỷ trên lưng sửng sốt một hồi, sau đó đưa tay sờ tóc anh, biết chắc là Diêm Hạc nên yên tâm dựa vào lưng anh.
Từ hẻm nhỏ đến chỗ đậu xe ở ngã tư khá xa.
Đèn đường lờ mờ, tuyết rơi lả tả trong màn đêm mịt mù.
Anh cõng cậu đi trong ngõ dài, nghe tiểu quỷ nói chuyện với mình, thỏ thẻ hỏi anh nặng không.
Anh nói không nặng, có thể cõng cực kỳ lâu.
Tiểu quỷ ậm ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà áp mặt vào cổ anh.
Diêm Hạc đi một hồi, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân, chúng ta thành thân được không?"
Thật lâu sau, trên lưng vẫn không có động tĩnh gì.
Diêm Hạc hơi nghiêng đầu, bật cười phát hiện tiểu quỷ dựa vào vai mình đã ngáy khò khò.
Vườn nhà phủ tuyết dày, chẳng bao lâu sau, cùng với tiếng bước chân giẫm trên tuyết lạo xạo, Diêm Hạc cao lớn đẩy cành cây lòa xòa sang một bên rồi ngước mắt nhìn cậu.
Tiểu quỷ sững sờ bất động.
Diêm Ninh trên tuyết bi bô gọi cậu: "Anh ——"
"Hình như hộp quẹt của tụi mình bị hư rồi ——"
Tiểu quỷ đang sững sờ lúc này mới giật mình bừng tỉnh, vừa loay hoay với chiếc bật lửa trong tay vừa nhịn không được quay đầu nhìn Diêm Hạc.
Người đàn ông cách đó không xa tỏa hào quang rực rỡ, bùa chú màu vàng quanh người suýt làm cậu mù mắt.
Ai không biết còn tưởng thần tiên nào đang phi thăng nữa.
Đến giờ phút này, tiểu quỷ mới có cảm giác chân thực.
Thì ra người mình suốt ngày cưỡi lên đầu thật sự là con trai Diêm Vương.
Sau đó con trai Diêm Vương đi tới ngồi xổm xuống, ngón tay bắn ra một tia lửa màu xanh thẫm đốt pháo hoa cho cậu, còn dặn cậu cách xa pháo hoa một chút.
Tiểu quỷ cầm pháo hoa, vô thức lẩm bẩm: "Tôi biết rồi......"
Diêm Ninh sáu tuổi bên cạnh sùng bái nhìn cậu với đôi mắt lóe sáng như sao khiến cậu cảm thấy mình hết sức uy phong lẫm liệt.
Nhưng Diêm Hạc vừa lên tiếng thì vẻ uy phong của cậu lập tức giảm bớt.
Diêm Hạc không nói gì mà chỉ đưa tay cầm vạt áo bông sau mông tiểu quỷ giũ nhẹ.
Áo bông trắng tinh bị pháo hoa văng lên làm cháy mấy lỗ đen thui, lúc giũ còn bay ra mấy sợi lông tơ.
Tiểu quỷ quay đầu nhìn áo bông sau mông mình, chột dạ đưa tay che lại rồi lẩm bẩm nói mình sơ ý quá.
Nói xong lại ngại ngùng hỏi Diêm Hạc về nhà vá lại giùm mình được không.
Cậu nhớ cái áo này cực đắt.
Còn dùng lông ngỗng nước ngoài nữa.
Diêm Vương dự bị ngồi xổm dưới đất: "......"
Vẻ mặt anh phức tạp, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu quỷ cuối cùng vẫn thở dài nói được.
Tiểu quỷ hết sức vui vẻ, hào phóng đưa cho anh hai cây pháo hoa màu xám rồi bảo anh loại này cháy đẹp nhất.
Diêm Hạc không lên tiếng, tay cầm hai cây pháo hoa màu xám, cúi đầu lấy điện thoại ra tra cứu cách vá áo bông.
Không ai biết tiểu Diêm Vương ở trần gian công đức viên mãn, sau khi khôi phục thân phận thì việc đầu tiên là cầm kim vá áo bông cho tiểu quỷ.
Ngoại trừ hôm đó công đức viên mãn khiến toàn thân tỏa hào quang rực rỡ, sau khi khôi phục thân phận Diêm Hạc cũng chẳng khác mấy so với trước đây.
Anh vẫn đi làm ở trần gian, thỉnh thoảng dành chút thời gian về âm phủ xử lý công việc chất đống.
Đối với âm phủ đây là một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng với Mộ Bạch thì chẳng có gì khác nhau cả.
Điểm khác biệt lớn nhất là trước đây Diêm Hạc nổ bỏng ngô và nướng hạt dẻ sau lưng cậu, còn bây giờ Diêm Hạc nổ bỏng ngô và nướng hạt dẻ trước mặt cậu.
Mới đầu Mộ Bạch vẫn chưa hiểu tại sao trong túi quần Diêm Hạc luôn đựng hạt dẻ sống hoặc thứ gì đó, có thể nướng hạt dẻ cho cậu mọi lúc mọi nơi.
Sau này mới hiểu thì ra Diêm Hạc sợ cậu thèm ăn nên lén đi ăn vụng, thấy người ta ngủ trưa sẽ không cưỡng lại được.
Vì vậy mỗi khi rảnh rỗi lại lấp kín miệng cậu cho đỡ thèm.
Mộ Bạch không đồng tình với kiểu nói này của Diêm Hạc.
Cậu cảm thấy ý chí mình rất kiên định, sao lại dễ dàng bị hoa dại ven đường dụ dỗ được chứ.
Kết quả ngày hôm sau, tiểu quỷ ở công ty Diêm Hạc vào giờ nghỉ trưa không dời nổi chân.
Giờ nghỉ trưa mọi nhân viên đều ngủ say, chất lượng giấc ngủ tốt đến nỗi vừa nhắm mắt đã ngủ ngay.
Tiểu quỷ háo hức bám vào cửa kính, lúc thì nhìn nhân viên ngủ trong góc, lúc lại nhìn nhân viên ngủ chính giữa, hai mắt lóe sáng, gần như nhìn không xuể.
Cuối cùng Diêm Hạc xách tiểu quỷ vẫn chưa hết thèm vào văn phòng.
Từ đó về sau, đến gần giờ nghỉ trưa, tiểu quỷ tự động cách xa công ty Diêm Hạc.
Từ khi ngưng kết thực thể, cậu rất ít khi mặc trường bào mà thường xuyên mặc quần short và áo thun trắng ngắn tay đi dạo khắp nơi.
Lúc giao thừa, vì cậu quá mê trang trí nên thấy chó đi ngang qua cũng phải buộc nút đồng tâm.
Chủ chó cũng sống trong khu biệt thự.
Chủ chó rất đẹp, vóc dáng cao gầy giống người trước đây Diêm Hạc sang thăm, nghề nghiệp là minh tinh.
Chú cún kia rất thích Mộ Bạch, ban ngày thường xuyên ngậm đồ nằm trên bãi cỏ trước cổng, thấy Mộ Bạch thì lập tức nhào tới.
Người chủ cũng hay đi theo chó của mình đến tìm Mộ Bạch, dần dà hai người trở nên quen biết.
Mộ Bạch biết dạo này chủ chó đang nghỉ ngơi, không có gì làm nên thời gian rảnh rất nhiều, thường xuyên nói chuyện phiếm với cậu.
Mấy trăm năm rồi cậu không tán gẫu với người lạ, vì vậy tràn đầy phấn khởi nói chuyện phiếm với chủ chó.
Biết tiểu quỷ rành viết thư pháp, chủ chó lập tức nhờ cậu dạy mình viết, nói sau này đóng phim cổ trang có thể dùng đến.
Tiểu quỷ nghĩ dù sao ở nhà cũng chẳng có gì làm nên vui vẻ đồng ý.
Cậu hào hứng kể chuyện này cho Diêm Hạc.
Vừa nghe chủ chó kia ngày nào cũng dắt chó đến tìm tiểu quỷ, Diêm Hạc đứng ở cửa tháo đồng hồ đột nhiên khựng lại.
Mộ Bạch đã làm quỷ mấy trăm năm nên bây giờ thấy gì cũng hết sức hiếu kỳ.
Người ngày ngày dắt chó đến rủ rê chắc chắn có mục đích không trong sáng.
Diêm Hạc điềm tĩnh hỏi chủ chó kia nói gì, tiểu quỷ thật thà kể hết với anh.
Thông qua nội dung trò chuyện, Diêm Hạc nhận ra chủ chó kia không có hứng thú với Diêm thị, cũng không muốn thông qua quan hệ với tiểu quỷ để gặp anh.
Diêm Hạc dằn mạnh đồng hồ, sắc mặt hơi lạnh.
Có lẽ là nhắm đến tiểu quỷ.
Thấy tiểu quỷ khom người nghiêm túc chọn bút lông dạy học, Diêm Hạc cụp mắt, cố kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Mấy ngày sau, Diêm Hạc còn chưa ra tay mà tiểu quỷ đã chịu không nổi.
Cậu ôm đống giấy chạy về nhà, nhìn có vẻ cực kỳ tức giận.
Diêm Hạc hỏi xảy ra chuyện gì.
Tiểu quỷ nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng thốt lên: "Tôi chưa bao giờ gặp ai ngốc đến vậy cả......."
Diêm Hạc giật mình.
Tiểu quỷ vò tóc, hậm hực nói: "Học hơn hai tiếng mà cái gì cũng học không được!"
"Mấy ngày rồi mà hỏi gì cũng không biết......"
Tiểu quỷ miệt mài học thi thư mười mấy năm thực sự không hiểu tại sao có người đầu óc hệt như ki hốt rác vậy.
Kiến thức rót vào đầu lập tức chảy ra ào ào.
Dạy cho người ngốc còn tốt hơn dạy học sinh như hắn!
Ít nhất người ngốc chỉ là đầu óc chậm tiêu thôi.
Diêm Hạc ở cạnh giả bộ kinh ngạc hỏi: "Vậy à? Sao lại có người nghe không hiểu đại nhân dạy chứ?"
Anh hữu ý vô ý nói: "Nếu là tôi nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày."
Tiểu quỷ nghe xong càng tức hơn.
Nhất định là chủ chó kia không chịu rèn luyện chăm chỉ.
Tiểu quỷ càng nghĩ càng nhức đầu, lần sau gặp chủ chó, cậu cầm dây dắt chó rồi nghiêm túc nói: "Hay là chúng ta cứ tập trung đóng phim được không? Mỗi nghề có chuyên môn riêng......"
Mới đầu chủ chó còn kiên trì nói muốn phát triển nhiều phương diện, muốn xứng đáng với fan hâm mộ, muốn hoàn hảo về mọi mặt, chân thành tha thiết năn nỉ tiểu quỷ dạy mình thư pháp.
Thế là hôm sau tiểu quỷ thuê xe cẩu chở tới một cái vạc khổng lồ.
Cái vạc kia cực lớn, mấy người trưởng thành cũng ôm không hết.
Cậu chỉ vào cái vạc kia rồi bảo chủ chó mỗi ngày rèn chữ xong bỏ bút lông vào vạc rửa, mỗi ngày chỉ cần làm nước trong vạc đục ngầu là có thể học thư pháp.
Từ đó về sau chủ chó cứ thấy tiểu quỷ thì lại chuồn đi đường vòng, không chủ động bắt chuyện nữa.
Cuối cùng Diêm Hạc thuê xe cẩu chở vạc về.
Đồ họ bỏ tiền ra mua sao có thể để ở nhà gã đàn ông ất ơ kia được.
Nhưng ma da rất hài lòng với chiếc vạc lớn kia.
Quanh đi quẩn lại, chiếc vạc trở thành chỗ ngủ của ma da.
Cuối tháng Một, chẳng biết Vệ Triết nhận ra điều gì mà chủ động xin Diêm Hạc cho nghỉ việc, nói muốn về quê mình ở thành phố S phát triển.
Sau khi tiểu quỷ biết được thì lập tức chạy đến tìm Vệ Triết, hỏi hắn sao phải đi.
Vệ Triết ăn đồ nướng vỉa hè với cậu, nghe tiểu quỷ hỏi thì khóe miệng giật giật.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Mặc dù tôi nhìn không ra thân phận Diêm tổng nhưng cũng biết chắc chắn không phải người thường. Diêm tổng lợi hại hơn tôi thì tôi còn ở đây làm gì? Ăn không ngồi rồi à?"
Giờ tiểu quỷ mới nhớ Vệ Triết vốn là thiên sư.
Cậu vò tóc, có vẻ không nỡ.
Dù sao Vệ Triết cũng là người sống đầu tiên mà cậu quen biết từ khi làm tiểu quỷ đến giờ.
Vệ Triết gọi cho cậu một đống đồ nướng rồi bảo cậu lần này mình về thành phố S là muốn làm rạng rỡ tổ tông, mình đã tạo dựng được tên tuổi ở Tân Thị, về thành phố S chắc cũng sẽ làm nên chuyện.
Cuối cùng Vệ Triết còn nói sau này gặp tiểu quỷ như cậu, nếu mình có thời gian thì sẽ siêu độ.
Hắn nói đầy nghĩa khí: "Sau này nổi tiếng rồi, đệ tử của tôi sẽ không bao giờ bắt tiểu quỷ bóng đè cả."
Tiểu quỷ cảm động không thôi, lập tức cụng ly với hắn.
Hai người càng nói càng hăng, từ nhỏ Vệ Triết đã bị người nhà chuốc rượu nên uống bia chẳng thấm vào đâu.
Lúc uống hắn còn nhìn tiểu quỷ mấy lần, phát hiện ánh mắt tiểu quỷ tỉnh táo, mặt cũng không đỏ nên mới yên tâm cụng ly tiếp với cậu.
Nhưng tiểu quỷ chỉ đơn giản là uống rượu không đỏ mặt mà thôi.
Hơn mười giờ đêm, tiểu quỷ nâng ly lên, nghiêm túc nói với hắn: "Tôi từng cưỡi lên đầu tiểu Diêm Vương rồi đó."
Vệ Triết: "......"
Tiểu quỷ ực một hớp, chép miệng rồi lại cười hì hì: "Tôi còn túm tóc tiểu Diêm Vương nữa cơ."
Lúc này Vệ Triết mới nhận ra người trước mắt say rồi.
Hắn vội vàng gọi điện cho Diêm Hạc, lắp bắp nói với anh tiểu quỷ uống say ở quán đồ nướng trong hẻm.
Diêm Hạc lập tức lái xe đến ngã tư Vệ Triết nói, nhưng vì hẻm chật quá nên xe không vào được, Diêm Hạc xuống xe đi đón người.
Tiểu quỷ đã say mèm nhưng vẫn lảo đảo đứng dậy về nhà, Vệ Triết cản thế nào cũng không được.
Diêm Hạc thấy thế thì cúi người xuống, cởi khăn quàng cổ của mình quàng cho tiểu quỷ, cuối cùng cõng tiểu quỷ say rượu lên.
Tiểu quỷ trên lưng sửng sốt một hồi, sau đó đưa tay sờ tóc anh, biết chắc là Diêm Hạc nên yên tâm dựa vào lưng anh.
Từ hẻm nhỏ đến chỗ đậu xe ở ngã tư khá xa.
Đèn đường lờ mờ, tuyết rơi lả tả trong màn đêm mịt mù.
Anh cõng cậu đi trong ngõ dài, nghe tiểu quỷ nói chuyện với mình, thỏ thẻ hỏi anh nặng không.
Anh nói không nặng, có thể cõng cực kỳ lâu.
Tiểu quỷ ậm ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà áp mặt vào cổ anh.
Diêm Hạc đi một hồi, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân, chúng ta thành thân được không?"
Thật lâu sau, trên lưng vẫn không có động tĩnh gì.
Diêm Hạc hơi nghiêng đầu, bật cười phát hiện tiểu quỷ dựa vào vai mình đã ngáy khò khò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook