Ngủ Rồi Bỏ? Em Đừng Hòng!
-
Chương 2
Cô ngồi trên giường khóc thút thít. Rõ ràng cô chưa quan hệ với ai, sao lại không chảy máu khi làm với hắn cơ chứ?
Cô mếu máo kể cho mẹ nghe qua điện thoại, mới biết cô bay thẳng sang Anh Quốc chơi rồi.
"Cái con ngốc này! Thằng Dực yêu con như vậy, vì chút chuyện đó mà nó bỏ con sao?"
Vốn tính sợ trước sợ sau, cô vẫn khóc òa:
- Anh Dực bảo con gái mà không còn trinh là gái hư, anh Dực sẽ không thương! Anh Dực sẽ không thương con mất. Huhuh...
Bà thở dài:
"Mẹ không trách con. Nhưng con nhớ lại xem, con đã từng qua đêm với ai chưa?"
Cô lu mờ nhớ lại. Có một đêm năm cô 17 tuổi, cô đi chơi cùng lũ bạn trong karaoke. Lúc đi về thì đã 1 giờ sáng, cô còn say nữa. Sau đó cô loạng choạng đi về nhà một mình, trên đường đi vấp cục đá té ngã. Đến lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong nhà nghỉ rồi. Nhưng mà...
- Rõ ràng lúc tỉnh dậy con chẳng thấy người đàn ông nào cả.
"Thế lúc đó con có nhìn thấy vết máu nào không?"
Cô ấp úng. Có! Nhưng cô nghĩ đó là máu chảy từ chân cô. Vì chân cô bị thương băng bó mà.
Bà thở dài thườn thượt. Cái con bé ngu ngốc này!
"Thôi bây giờ con về tìm thằng Dực đi, bảo nó ở được thì ở, không được thì li hôn. Chớ trốn mãi không được đâu!"
Cô vâng dạ rồi cúp máy.
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Cô chạy ra mở. Tới giờ ăn tối, chắc khách sạn mang đồ ăn lên.
Nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô hơi sững người.
Quen! Quen lắm! Hình như gặp đâu đó rồi!
(...)
Cô uống một ngụm nước cam còn lại của bữa tối, nằm dài trên giường.
Kì lạ! Điều hòa mở tới 17 độ rồi, sao còn nóng thế này?
Cô khẽ uốn éo cơ thể. Vừa nóng vừa khó chịu. Còn có cảm giác thèm muốn...
Chết tiệt! Trong nước cam có xuân dược rồi!
Cánh cửa phòng mở ra lần nữa.
Hắn đứng dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô:
- Em yêu! Anh tới rồi đây!
Cô vội ngồi lại đàng hoàng, chưa kịp nói gì đã bị hắn đè ra.
Hắn điên cuồng hôn lên môi cô, cô cuồng điên đón nhận môi hắn.
Mãi một lúc sau, hắn mới thả cô ra, để cô thở hổn hển:
- Hôm nay anh phạt em! Nhất định phạt em!
- Phạt...phạt ư?
Cô thở phì phò nhìn hắn. Hắn nâng cằm cô lên, cười quyến rũ:
- Thứ nhất! Đêm động phòng của chúng ta không cuồng nhiệt bằng đêm đầu tiên năm em 17 tuổi! Thứ hai, em dám bỏ anh trốn đi khi anh chưa cho phép! Thứ ba, tên tiếp tân hồi nãy là thư kí của anh em cũng không nhận ra! Với ba tội danh đó, em xứng đáng cho ba ngày không được xuống giường!
Cô khẽ níu lấy vạt áo hắn, cùng hắn chìm đắm trong cơn mê loạn.
Năm 17 tuổi, hắn trên đường về nhà, gặp một cô ngất giữa đường. Đưa cô ta về nhà nghỉ, vừa định rời đi thì cô ấy liền níu lấy hắn, còn đè hắn xuống mà...
Sáng dậy, hắn lập tức liền bỏ đi vì phát hiện cô gái này là lần đầu với hắn.
Cho đến năm cô 20, hắn mới xuất đầu lộ diện, từ từ bước vào cuộc đời cô, bù đắp cho cô cái gọi là trinh tiết kia.
Những thứ hắn lấy được, hắn nhất định sẽ giữ được!
Cô mếu máo kể cho mẹ nghe qua điện thoại, mới biết cô bay thẳng sang Anh Quốc chơi rồi.
"Cái con ngốc này! Thằng Dực yêu con như vậy, vì chút chuyện đó mà nó bỏ con sao?"
Vốn tính sợ trước sợ sau, cô vẫn khóc òa:
- Anh Dực bảo con gái mà không còn trinh là gái hư, anh Dực sẽ không thương! Anh Dực sẽ không thương con mất. Huhuh...
Bà thở dài:
"Mẹ không trách con. Nhưng con nhớ lại xem, con đã từng qua đêm với ai chưa?"
Cô lu mờ nhớ lại. Có một đêm năm cô 17 tuổi, cô đi chơi cùng lũ bạn trong karaoke. Lúc đi về thì đã 1 giờ sáng, cô còn say nữa. Sau đó cô loạng choạng đi về nhà một mình, trên đường đi vấp cục đá té ngã. Đến lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong nhà nghỉ rồi. Nhưng mà...
- Rõ ràng lúc tỉnh dậy con chẳng thấy người đàn ông nào cả.
"Thế lúc đó con có nhìn thấy vết máu nào không?"
Cô ấp úng. Có! Nhưng cô nghĩ đó là máu chảy từ chân cô. Vì chân cô bị thương băng bó mà.
Bà thở dài thườn thượt. Cái con bé ngu ngốc này!
"Thôi bây giờ con về tìm thằng Dực đi, bảo nó ở được thì ở, không được thì li hôn. Chớ trốn mãi không được đâu!"
Cô vâng dạ rồi cúp máy.
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Cô chạy ra mở. Tới giờ ăn tối, chắc khách sạn mang đồ ăn lên.
Nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô hơi sững người.
Quen! Quen lắm! Hình như gặp đâu đó rồi!
(...)
Cô uống một ngụm nước cam còn lại của bữa tối, nằm dài trên giường.
Kì lạ! Điều hòa mở tới 17 độ rồi, sao còn nóng thế này?
Cô khẽ uốn éo cơ thể. Vừa nóng vừa khó chịu. Còn có cảm giác thèm muốn...
Chết tiệt! Trong nước cam có xuân dược rồi!
Cánh cửa phòng mở ra lần nữa.
Hắn đứng dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô:
- Em yêu! Anh tới rồi đây!
Cô vội ngồi lại đàng hoàng, chưa kịp nói gì đã bị hắn đè ra.
Hắn điên cuồng hôn lên môi cô, cô cuồng điên đón nhận môi hắn.
Mãi một lúc sau, hắn mới thả cô ra, để cô thở hổn hển:
- Hôm nay anh phạt em! Nhất định phạt em!
- Phạt...phạt ư?
Cô thở phì phò nhìn hắn. Hắn nâng cằm cô lên, cười quyến rũ:
- Thứ nhất! Đêm động phòng của chúng ta không cuồng nhiệt bằng đêm đầu tiên năm em 17 tuổi! Thứ hai, em dám bỏ anh trốn đi khi anh chưa cho phép! Thứ ba, tên tiếp tân hồi nãy là thư kí của anh em cũng không nhận ra! Với ba tội danh đó, em xứng đáng cho ba ngày không được xuống giường!
Cô khẽ níu lấy vạt áo hắn, cùng hắn chìm đắm trong cơn mê loạn.
Năm 17 tuổi, hắn trên đường về nhà, gặp một cô ngất giữa đường. Đưa cô ta về nhà nghỉ, vừa định rời đi thì cô ấy liền níu lấy hắn, còn đè hắn xuống mà...
Sáng dậy, hắn lập tức liền bỏ đi vì phát hiện cô gái này là lần đầu với hắn.
Cho đến năm cô 20, hắn mới xuất đầu lộ diện, từ từ bước vào cuộc đời cô, bù đắp cho cô cái gọi là trinh tiết kia.
Những thứ hắn lấy được, hắn nhất định sẽ giữ được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook