Năm 1922
Cánh cửa đại lao từ từ mở ra, nhường chỗ cho Sơn Lâm và Bùi Thịnh chầm chậm bước vào.

Tên cai ngục kính cẩn cúi chào, không cần nghe hắn nói cũng biết ý, cẩn thận dẫn hắn xuống tầng hầm.

Nơi này là khu giam giữ biệt lập của đại lao, được thiết kế riêng cho những tử tù, kiên cố đến độ con kiến cũng không chui lọt.

Sau vụ thảm án ở Vũ phủ, Nhị hoàng tử bị liệt vào danh sách tội nhân nguy hiểm, liền bị nhốt dưới tầng hầm, chờ ngày đày ải ra biên cương.

Sơn Lâm chưa thực sự hài lòng với kết cục này của đệ đệ hắn.

Nói trắng ra, hắn muốn nhìn thấy đao phủ chém đứt đầu Hạc Hiên, treo lủng lẳng lên trên tường thành.

Nhưng vì hắn vẫn còn muốn giữ hình tượng một huynh trưởng mẫu mực, bao dung nên tạm thời chưa xuống tay với Hạc Hiên.

Đợi khi chàng ra đến biên ải rồi, những chuyện như róc xương hay tứ mã phanh thây đều nằm trong tầm tay của hắn.
Tên cai ngục dẫn hắn đến trước cửa buồng giam, loay hoay tìm chìa khóa khắp người mà chẳng thấy.

Sơn Lâm mất kiên nhẫn, miễn cưỡng nhắc nhở:
- Chìa khóa giắt bên hông ngươi kìa.
Vừa hay, tay hắn cũng sờ được đến chùm chìa khóa, liền lúng túng lôi ra, tra từng ổ một.

Vì là buồng giam giữ thú nhân nên nơi này được trang bị rất nhiều ổ khóa, muốn mở ra cũng phải mất một lúc lâu.

Sơn Lâm hết nhìn tên cai ngục rồi lại quay ra ngó Bùi Thịnh, hình như không được bình tĩnh cho lắm.

Cánh cửa vừa mở ra, hắn đã hùng hổ bước vào, đắc ý khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đệ đệ sau những lần bị cai ngục tra tấn.


Hắn cất lời, giọng bình thản:
- Tuệ Vương, à không, Nhị Hoàng tử, sẵn sàng để đi đày chưa? - Hắn hỏi, cố lấy việc chàng bị phế truất ra làm trò đùa rồi tự cười một mình, vẻ hài lòng lắm - Xem chừng, đệ không được khỏe nhỉ? Có cần ta giúp một tay không?
Hắn lững thững bước đến, lấy chân đá sợi xích đang nằm ngổn ngang trên sàn.

Tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng dội khắp căn phòng, làm cả Bùi Thịnh và tên cai ngục gần đó cũng phải nhăn mặt vì khó chịu.

Vậy mà Hạc Hiên vẫn ngồi im như pho tượng, chẳng mảy may để ý đến dáng vẻ tự mãn này của Sơn Lâm.

Hắn không nản, tiếp tục hỏi:
- Đệ ở trong đại lao, chắc không biết chuyện của Thanh Ca cô nương và tên thị vệ quèn của đệ đâu nhỉ?
Nghe đến đây, chàng mở trừng mắt, ngước lên nhìn hắn.

Không đợi hắn nói gì thêm, chàng đã vội lên tiếng:
- Huynh đã làm gì họ?
- Đệ nói vậy, oan cho ta quá.

- Hắn thốt lên - Từ sau khi đệ bị phụ hoàng phế truất, cả phủ Tuệ Vương đã bị dỡ bỏ.

Người trong phủ cũng bị sơ tán đi hết, tài sản đều được chuyển giao lại cho tỷ đệ nhà Ái Châu như giao ước.

Còn tay thị vệ kia thì bỏ đi đâu không biết, đến giờ vẫn không rõ tung tích.

- Hắn đi quanh một vòng, chậm rãi kể lại tường tận sự việc cho chàng nghe.
- Còn Thanh Ca? - Chàng hỏi.
- À, vẫn còn quan tâm đến thê tử cũ sao? - Hắn bật cười sảng khoái - Ta quả là sáng suốt khi bắt cô ta về doanh trại mà.

Dù cho cô ta năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của ta, nhưng ta thật sự biết ơn Thanh Ca cô nương của đệ.

Vì nhờ có cô ta, ta mới có thể đường đường chính chính tống đệ vào ngục.

Dù đệ có may mắn còn sống sót thì cũng chẳng khác gì một phế nhân.

Biết điều thì hãy an phận thủ thường ở biên cương, đừng dây dưa với ta hay triều đình nữa.

Ta sẽ cân nhắc xem có nên giữ lại cái mạng quèn này cho đệ không.
- Ta, không quan tâm.

- Chàng đáp cụt lủn - Thanh Ca giờ đang ở đâu?
Hắn có lan man đến thêm nửa canh giờ nữa thì những lời ấy cũng sẽ chẳng lọt tai chàng.

Cái chàng quan tâm nhất hiện giờ chính là sự an nguy của nàng, thứ mà hắn nãy giờ vẫn che giấu.

Biết chẳng thể vòng vo thêm nữa, Sơn Lâm vào thẳng vấn đề:
- Cô ta chẳng sao cả.

Ta thì làm sao có thể đụng đến một nữ nhân ranh ma như cô ta? - Hắn nhíu mày - Thân mình còn lo chưa xong, đệ nghĩ mình có thể lo được cho ai trong cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này? Thôi, đừng bao đồng nữa, bỏ đi mà làm người.

- Hắn lắc đầu, vỗ vai chàng đầy thương cảm rồi rời khỏi buồng giam.

Sơn Lâm vừa đi khuất, Bùi Thịnh đã lao vào, ghì chặt cổ chàng, ép chàng uống viên đan mà y và Khải Trạch đã bào chế ra.


Chẳng mấy chốc, chàng đã bị khuất phục trước cánh tay lực lưỡng của y, yếu ớt nằm vật ra sàn, để y thoải mái chà đạp.

Y bóp miệng chàng, nhét viên đan vào miệng.

Chờ khi chàng nuốt rồi, y mới yên tâm phủi tay, theo bước chủ tử ra khỏi đại lao.
Chàng đặt tay lên trán, bất lực chờ thứ đan dược trong người phát huy tác dụng.

Khung cảnh ảm đạm, xám xịt nơi buồng giam phút chốc đã hóa thành màn sương trắng, bao phủ lấy đôi đồng tử màu nâu hạt dẻ của chàng.

Hạc Hiên chớp mắt liên hồi nhưng cũng chỉ khiến màn sương lan rộng ra cả không gian chứ không hề có dấu hiệu quay về như lúc ban đầu.

Chân tay chàng hệt như viên đá rơi vào chậu nước sôi, dù rắn rỏi đến mấy cũng bị rã ra thành từng mảng rồi tan vào dòng nước nóng bỏng bao quanh.

Lúc lũ cai ngục đến nơi, chút sức lực cuối cùng của chàng cũng tàn phai, bọn chúng phải xúm lại lấy đà mới có thể tống chàng lên xe.
Chúng nhốt chàng trong chiếc cũi vừa đủ một người ngồi, bốn bề là những thanh gỗ dày và cứng, bên trên chỉ chừa một lỗ cho chàng thò đầu ra ngoài.

Đưa được chàng vào cũi là bọn chúng khởi hành ngay.

Vừa đi, chúng vừa rao:
- Tuệ Vương phạm trọng tội, đồ sát cả Vũ phủ, bị phế truất xuống làm thường dân, đày ải ra biên cương.

Biết điều mau mau tránh đường!
Bọn họ nghe xong không những không nhường đường cho xe ngựa đi qua, còn thi nhau ném cà chua, rau thối vào cũi, dính đầy lên tóc và bộ y phục rách rưới của chàng.

- Chết đi.

- Một thanh niên lên tiếng.
Vài người khác đanh đá hơn còn nói:
- Thứ súc sinh.

Sau này chết cũng không có chỗ chôn.
Tình trạng ấy vẫn còn tiếp tục cho tới khi xe ngựa đi đến vùng giáp ranh với thị trấn Bạch Dương.

Bọn họ đuổi theo không kịp, chỉ biết chửi đổng thêm vài câu rồi bỏ đi.


Thoát khỏi đám đông giận dữ, một tên cai ngục đi đằng sau nói vọng lên:
- Bọn họ kinh thật, sức chửi còn hơn cả chúng ta.
- Bởi thế, đừng bao giờ chọc giận đám đông.

- Một tên khác lên mặt dạy dỗ - Nói nhiều sẽ có ngày bị vạ lây, giống như người đang ngồi trong cũi đây.

- Hắn buông lời xỉa xói.
- Ngày trước, lũ người ở kinh đô một hai tung hô Tuệ Vương, giờ lại tranh nhau ném rau củ quả thối về phía hắn.

Bạc bẽo đến thế là cùng.

- Tên cai ngục đầu tiên tiếp lời.
- Chịu thôi.

- Tên kia đáp - Dây vào Thành Quận Vương, xui thì tứ mã phanh thây, may hơn một chút thì tàn phế cả đời.

Dù sao chuyện cũng chẳng liên quan đến chúng ta.

Áp giải hắn đến biên cương rồi nhanh chóng trở về kinh đô làm nhiệm vụ.
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc cả đoàn người đến đầm Dạ Cửu.

Đánh hơi thấy nguy hiểm, tên cầm đầu ra hiệu cho chúng dừng lại.

Hắn đưa mắt nhìn cánh rừng rậm rạp, um tùm bao quanh, vẻ mặt vô cùng thận trọng.

Xem ra, hắn đã được huấn luyện để đối phó với những chiêu trò cướp ngục rẻ tiền này nên chẳng còn bất ngờ gì khi từ sau những tán cây rậm rạp kia, tiễn lao đến nhanh như vũ bão, ồ ạt như mưa giông, chỉ muốn một nhát gϊếŧ sạch những kẻ ngáng đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương