Ngu Quân Như Núi
-
Chương 52
Theo tiếng kêu kêu đau đớn của Liên Ngu Sơn, một dòng chất lỏng chậm rãi từ dưới thân tràn ra.
Vân Ly kéo xuống áo ngủ bằng gấm, thăm dò dưới khố hạ y, thần sắc bất động nói, “Thai thủy phá (nước ối vỡ).”
Vân Lạc so với Liên Ngu Sơn càng thêm luống cuống, hoảng sợ nhìn Vân Ly.
Vân Ly nói, “Hoàng Thượng. Ngươi đi ra ngoài đi, cẩn thận xúc phạm đến long thể.”
Vân Lạc khẽ lắc đầu, “Ta không đi.”
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên nói nhỏ, “Lạc nhi, ngươi ra ngoài đi.”
Vân Lạc hơi hơi sửng sốt. Liên Ngu Sơn còn nói một lần, “Ngươi đi ra ngoài đi. Ta không sao đâu.”
Lúc này tiểu thái giám bưng thuốc đến, Vân Ly nhìn nước tối đen như mực, nói với Liên Ngu Sơn, “Sơn nhi, đây là thuốc trợ sản, có thể đẩy nhanh sản trình (quá trình sinh), làm cho thai nhi mau chóng sinh ra. Nhưng thuốc này cũng sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể ngươi, ngươi có thể chịu đựng được không?”
Liên Ngu Sơn gật gật. Vân Ly liếc nhìn Vân Lạc một cái, cho hắn nâng Liên Ngu Sơn dậy uống thuốc.
Liên Ngu Sơn uống thuốc xong lại đuổi Vân Lạc ra ngoài.
Vân Lạc bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi. Chuyện trong nhà của ngươi ta không phải cố ý giấu ngươi. Ngươi…”
Liên Ngu Sơn rên rỉ một tiếng, đánh gãy lời hắn, “Hoàng Thượng, cầu ngươi đi ra ngoài… Cầu ngươi…”
Vân Lạc giật mình sững sờ một lát, chậm rãi buông tay y ra, đứng dậy, từng bước một đi tới cửa, quay đầu nói nhỏ, “Tiểu thư ngốc, ta ở bên ngoài. Ngươi nhớ rõ, ta ở bên ngoài cùng ngươi.”
Vân Lạc rời khỏi phòng. Vân Ly nhìn Liên Ngu Sơn, thở dài một tiếng, “Đứa ngốc này, cần gì chứ.”
Liên Ngu Sơn há miệng thở dốc, đau đớn một trận, nhìn màu đỉnh màn màu vàng nói nhỏ, “Ta không muốn hắn phải thống khổ cùng ta… Ta đau, so với chính hắn còn đau…”
Dược hiệu của thuốc trợ sản nhanh chóng. Qua nửa canh giờ, Liên Ngu Sơn đau đớn càng lúc càng dồn dập, từng giọt mồ hôi lớn thi nhau rơi xuống, dính dấp lên đem chăn.
Vân Lạc ra nội thất, tất cả căng thẳng lo lắng đều đã hóa thành trầm thống (đau đớn lắng xuống). Hắn tâm phù khí táo (thấp thỏm phập phồng) ở bên ngoài điện đi tới đi lui, vô số lần nhìn về phía hành lang, những vẫn không dám đến cánh cửa ngăn cách hắn và tiểu thư ngốc kia.
“Hoàng Thượng, ngài không cần lo lắng, y sẽ không sao đâu.”
Vân Lạc thấy hoàng hậu, hơi sửng sốt, “Sao ngươi lại ở trong này?”
Sắc mặt Từ Nguyệt Tình tái nhợt, “Ta luôn luôn ở đây mà, chính là ngài không phát hiện ra ta thôi.” Nàng quỳ xuống, run giọng nói, “Hoàng Thượng, đều do thần thiếp, là thần thiếp hại Liên công tử sinh non.”
“Cái gì?”
Từ Nguyệt Tình nhịn không được òa khóc, thuật lại chuyện xảy ra lúc chạng vạng cho hắn nghe.
Vân Lạc tựa hồ không có phản ứng gì, chờ nàng nói xong, im lặng một lúc mới đờ đẫn nói, “Đứng lên đi, việc này không trách ngươi được.”
Từ Nguyệt Tình có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, không ngờ Hoàng Thượng lại dễ dàng tha thứ cho mình như thế.
Vân Lạc lẩm bẩm, “Có lẽ ta nên nói cho y biết từ trước.”
Từ Nguyệt Tình khiếp vía, “Ngài cũng là vì tốt cho y thôi.”
Vân Lạc không nói gì, đờ đẫn nhìn hỏa chúc (ánh nến).
Từ Nguyệt Tình ngồi xuống bên hắn, lẳng lặng bồi hắn.
Thái giám và các ngự y nháo nhào bên người Liên Ngu Sơn, một chậu nước ấm và bố khăn khi đưa vào là sạch sẽ, khi đưa ra lại nhiễm màu đỏ tươi, làm người ta nhìn thấy mà ghê người
Nội thất cũng không xa, Vân Lạc công lực thâm hậu, lúc nào cũng có thể nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm nói chuyện của đại thần quan và các ngự y, nhưng Liên Ngu Sơn vẫn vô thanh vô tức, chỉ lúc ngẫu nhiên mở cửa đóng cửa mới mơ hồ nghe được y than nhẹ.
Vân Lạc chưa bao giờ cảm giác thời gian chậm chạp như thế, ứ đọng như bùn lầy, không chút lưu động.
Hắn nhiều lần nhịn không được đi đến hành lang dài, thậm chí đi tới cửa nhưng lại không có cách tiến lên trước một bước.
Liên Ngu Sơn, tiểu thư ngốc của hắn bây giờ đang vì đứa nhỏ của hai người họ mà đau đớn giãy dụa.
Tại sao? Tại sao phải đuổi chính mình ra? Chẳng lẽ y không biết tim hắn bây giờ như đang bị xé rách đau đớn sao?
Tại sao không để cho mình ở bên cạnh y? Tại sao không để mình chia sẻ nổi thống khổ của y?
Vân Lạc cảm thấy chính mình thật sự muốn điên rồi. Trời cũng sắp sáng, nhưng tại sao đứa nhỏ còn chưa sinh ra?
Vân Ly kéo xuống áo ngủ bằng gấm, thăm dò dưới khố hạ y, thần sắc bất động nói, “Thai thủy phá (nước ối vỡ).”
Vân Lạc so với Liên Ngu Sơn càng thêm luống cuống, hoảng sợ nhìn Vân Ly.
Vân Ly nói, “Hoàng Thượng. Ngươi đi ra ngoài đi, cẩn thận xúc phạm đến long thể.”
Vân Lạc khẽ lắc đầu, “Ta không đi.”
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên nói nhỏ, “Lạc nhi, ngươi ra ngoài đi.”
Vân Lạc hơi hơi sửng sốt. Liên Ngu Sơn còn nói một lần, “Ngươi đi ra ngoài đi. Ta không sao đâu.”
Lúc này tiểu thái giám bưng thuốc đến, Vân Ly nhìn nước tối đen như mực, nói với Liên Ngu Sơn, “Sơn nhi, đây là thuốc trợ sản, có thể đẩy nhanh sản trình (quá trình sinh), làm cho thai nhi mau chóng sinh ra. Nhưng thuốc này cũng sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể ngươi, ngươi có thể chịu đựng được không?”
Liên Ngu Sơn gật gật. Vân Ly liếc nhìn Vân Lạc một cái, cho hắn nâng Liên Ngu Sơn dậy uống thuốc.
Liên Ngu Sơn uống thuốc xong lại đuổi Vân Lạc ra ngoài.
Vân Lạc bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi. Chuyện trong nhà của ngươi ta không phải cố ý giấu ngươi. Ngươi…”
Liên Ngu Sơn rên rỉ một tiếng, đánh gãy lời hắn, “Hoàng Thượng, cầu ngươi đi ra ngoài… Cầu ngươi…”
Vân Lạc giật mình sững sờ một lát, chậm rãi buông tay y ra, đứng dậy, từng bước một đi tới cửa, quay đầu nói nhỏ, “Tiểu thư ngốc, ta ở bên ngoài. Ngươi nhớ rõ, ta ở bên ngoài cùng ngươi.”
Vân Lạc rời khỏi phòng. Vân Ly nhìn Liên Ngu Sơn, thở dài một tiếng, “Đứa ngốc này, cần gì chứ.”
Liên Ngu Sơn há miệng thở dốc, đau đớn một trận, nhìn màu đỉnh màn màu vàng nói nhỏ, “Ta không muốn hắn phải thống khổ cùng ta… Ta đau, so với chính hắn còn đau…”
Dược hiệu của thuốc trợ sản nhanh chóng. Qua nửa canh giờ, Liên Ngu Sơn đau đớn càng lúc càng dồn dập, từng giọt mồ hôi lớn thi nhau rơi xuống, dính dấp lên đem chăn.
Vân Lạc ra nội thất, tất cả căng thẳng lo lắng đều đã hóa thành trầm thống (đau đớn lắng xuống). Hắn tâm phù khí táo (thấp thỏm phập phồng) ở bên ngoài điện đi tới đi lui, vô số lần nhìn về phía hành lang, những vẫn không dám đến cánh cửa ngăn cách hắn và tiểu thư ngốc kia.
“Hoàng Thượng, ngài không cần lo lắng, y sẽ không sao đâu.”
Vân Lạc thấy hoàng hậu, hơi sửng sốt, “Sao ngươi lại ở trong này?”
Sắc mặt Từ Nguyệt Tình tái nhợt, “Ta luôn luôn ở đây mà, chính là ngài không phát hiện ra ta thôi.” Nàng quỳ xuống, run giọng nói, “Hoàng Thượng, đều do thần thiếp, là thần thiếp hại Liên công tử sinh non.”
“Cái gì?”
Từ Nguyệt Tình nhịn không được òa khóc, thuật lại chuyện xảy ra lúc chạng vạng cho hắn nghe.
Vân Lạc tựa hồ không có phản ứng gì, chờ nàng nói xong, im lặng một lúc mới đờ đẫn nói, “Đứng lên đi, việc này không trách ngươi được.”
Từ Nguyệt Tình có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, không ngờ Hoàng Thượng lại dễ dàng tha thứ cho mình như thế.
Vân Lạc lẩm bẩm, “Có lẽ ta nên nói cho y biết từ trước.”
Từ Nguyệt Tình khiếp vía, “Ngài cũng là vì tốt cho y thôi.”
Vân Lạc không nói gì, đờ đẫn nhìn hỏa chúc (ánh nến).
Từ Nguyệt Tình ngồi xuống bên hắn, lẳng lặng bồi hắn.
Thái giám và các ngự y nháo nhào bên người Liên Ngu Sơn, một chậu nước ấm và bố khăn khi đưa vào là sạch sẽ, khi đưa ra lại nhiễm màu đỏ tươi, làm người ta nhìn thấy mà ghê người
Nội thất cũng không xa, Vân Lạc công lực thâm hậu, lúc nào cũng có thể nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm nói chuyện của đại thần quan và các ngự y, nhưng Liên Ngu Sơn vẫn vô thanh vô tức, chỉ lúc ngẫu nhiên mở cửa đóng cửa mới mơ hồ nghe được y than nhẹ.
Vân Lạc chưa bao giờ cảm giác thời gian chậm chạp như thế, ứ đọng như bùn lầy, không chút lưu động.
Hắn nhiều lần nhịn không được đi đến hành lang dài, thậm chí đi tới cửa nhưng lại không có cách tiến lên trước một bước.
Liên Ngu Sơn, tiểu thư ngốc của hắn bây giờ đang vì đứa nhỏ của hai người họ mà đau đớn giãy dụa.
Tại sao? Tại sao phải đuổi chính mình ra? Chẳng lẽ y không biết tim hắn bây giờ như đang bị xé rách đau đớn sao?
Tại sao không để cho mình ở bên cạnh y? Tại sao không để mình chia sẻ nổi thống khổ của y?
Vân Lạc cảm thấy chính mình thật sự muốn điên rồi. Trời cũng sắp sáng, nhưng tại sao đứa nhỏ còn chưa sinh ra?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook