Ngự Phồn Hoa
-
Chương 41
Vốn cho rằng vượt qua sông thì sẽ bị quân phòng thủ ngăn cản, không ngờ mấy vạn binh sĩ lại có thể bình yên qua sông không hề thấy một tên địch. Bên kia bờ là chỗ trũng, vì phòng quân địch phục kích, Liên Tú sớm đã phái kỵ binh đi trinh sát bốn phía, lúc này đã trở về báo an toàn. Đoạn đường này bí mật đi trước, ngoại trừ tiêu diệt mấy đội nhân mã vô tình đụng phải thì vẫn chưa đánh hẳn một trận. Điều này làm cho Liên Tú có chút bất an. Hắn giục ngựa tới bên cạnh Giang Tái Sơ hỏi: “Tướng quân, có cần nghỉ ngơi một lát không?”
“Toàn bộ đã qua sông rồi?” Giang Tái Sơ giấu mặt trong mũ giáp, cũng không hề có biểu tình gì.
“Vâng.”
“Lên ngựa! Xuất phát!” Hắn nắm chặt dây cương.
“Thượng tướng quân…”
Giang Tái Sơ dừng động tác, nhìn hắn một cái.
Chỉ là một ánh mắt tuỳ ý, Liên Tú đột nhiên khẩn trương. Tối hôm qua không đón được vị Hàn cô nương kia, hắn liền cảm thấy Thượng tướng quân có chút thay đổi, giống như cái gì cũng thờ ơ.
“Thượng tướng quân, ta cảm thấy…”
“Ngươi cho rằng không bị quân địch ngăn cản thì có gì kỳ lạ sao?” Hắn bình tĩnh nhạy bén đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy.”
Giang Tái Sơ thản nhiên nhìn về phía trước, “Nếu cảm thấy kỳ lạ, chúng ta không cần trốn tránh nữa. Đằng trước chính là thị trấn quan trọng Vĩnh Ninh, nhìn dưới thành một cái đã biết.”
“Thượng tướng quân, ngài nói… phải phá được Vĩnh Ninh?” Ánh mắt Liên Tú sáng lên.
Vĩnh Ninh là thị trấn quan trọng, là bờ rào cuối cùng che chắn cho kinh thành. Bọn họ tất nhiên có thể vòng qua núi cao, đánh thẳng vào kinh thành, chỉ là như vậy khó tránh khỏi tiêu tốn nhiều ngày. Hiện giờ, nếu Thượng tướng quân đã quyết định quang minh chính đại phá thành Vĩnh Ninh, có nghĩa là… bọn họ không hề ẩn náu hành quân nữa, mà là muốn chính thức để lộ hành tung trước mặt triều đình.
“Nếu trong vòng hai ngày có thể phá được Vĩnh Ninh, tin này đến tai triều đình, nếu Thái hậu và Chu Cảnh Hoa biết ta chỉ còn cách bọn họ trăm dặm, thế nào cũng sẽ gọi Nguyên Hạo Hành trở về cần vương.” Giang Tái Sơ chuyển đề tài, “Chỉ là ta không biết Quan Ninh quân có chiếm được Vĩnh Ninh trong vòng hai ngày hay không?”
Đối với tốc độ tiến công của kỵ binh, với thói quen tiêu diệt đối thủ thần tốc của Quan Ninh quân mà nói, lâu nay bọn họ che giấu chính mình, không giao chiến với kẻ địch, hiển nhiên đã nhẫn nại rất lâu rồi. Liên Tú vừa nghe lời này, nhiệt huyết trào lên, xoay người xuống ngựa rồi quỳ một gối xuống: “Quan Ninh quân tất không phụ sứ mệnh!”
“Đứng lên đi.” Hắn phất phất tay, ánh mắt trông về phương bắc xa xa, tựa như đứng ở chỗ này liền có thể trông thấy hoàng thành.
Hắn thở dài một hơi, trong lòng lại kéo theo mờ mịt và mất mát, nếu thật sự có một ngày có được giang sơn? Quân lâm thiên hạ… là có thể có được tất cả những gì mình muốn sao?
Rời khỏi nơi tịch mịch kia, binh mã bên tai ồn ào náo động, chiến kỳ treo cao, lộ ra những gương mặt trẻ tuổi mà xa lạ đánh chớp nhoáng về phía trước. Giang Tái Sơ nhìn những binh sĩ này, là hắn dẫn theo bọn họ tiến vào chiến trường, cũng có rất nhiều người từ nay về sau sẽ không thể trở lại quê hương.
Nhưng hắn từng hứa hẹn vinh hoa và vinh quang cho họ, nay, hắn mang theo bọn họ, hăng hái tiến thẳng về phía trước, thực hiện nhiệm vụ của mình!
Sau hai canh giờ, Quan Ninh quân tiên phong đã đến dưới cửa thành Vĩnh Ninh.
Nhóm kỵ binh im lặng ẩn nấp trong khu rừng dưới thành nam, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hàng ngũ chậm rãi tách ra, vị tướng quân trẻ tuổi nhìn về hắc thành xa xa. Đã qua thời gian giới nghiêm vào ban đêm, bọn lính đang muốn đóng cửa thành nhưng vẫn có người dẫn gia đình chạy ra bên ngoài, trong dòng người còn có rất nhiều xe đẩy tay, bên trên có vẻ như bày hết toàn bộ gia sản, giống như là ra khỏi thành tị nạn.
“Thượng tướng quân, bọn họ biết phải đánh trận sao” Liên Tú khó hiểu nói.
Giang Tái Sơ lẳng lặng nhìn cửa thành, “Nếu biết chúng ta tới đây, bọn họ sẽ chạy về hướng bắc, mà không phải ở cửa nam.”
Cửa thành bên kia xảy ra tranh chấp, đoán chừng là bọn lính muốn cưỡng chế đóng cửa, nhưng dòng người còn ở phía trước, nhất thời không chịu bỏ qua, nhốn nháo cả lên.
Liên Tú giơ tay gọi một gã binh sĩ tới, khẽ phân phó vài câu. Người nọ liền thay y phục tùy thân hàng ngày, trà trộn vào trong đám người, đi về phía trước. Giang Tái Sơ nhìn bóng lưng tên thám báo kia dần dần đi xa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút bất an. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ bờm ngựa Ô Kim, nhưng lại như đang suy ngẫm tình hình hiện giờ.
Đang lúc trầm tư, tên thám báo kia đã vội vàng trở lại, “Thượng tướng quân, tướng quân, những người đó đều ra khỏi thành tị nạn. Nói là… Nói là…” Có lẽ là cảm thấy lời này quá mức không thể tin được, nhất thời hắn có chút do dự.
“Nói cái gì?” Liên Tú có phần sốt ruột mà hỏi.
“Nói là người Hung Nô sắp tới .”
“Người Hung Nô?” Liên Tú giật mình, không tức giận mà còn cười, “Ngươi nghe được tin này ở đâu?”
Tên binh sĩ kia cúi đầu thấp hơn, lại không dám biện bạch, chỉ ngập ngừng nói: “Mọi người ở đây đều nói như vậy.”
Ánh mắt Giang Tái Sơ hướng về thành trì xa xa. Hắn ngăn Liên Tú đang tức giận lại, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Thượng tướng quân?” Liên Tú có chút khó hiểu nhìn hắn, “Bọn họ nhất định là lầm rồi.”
“Lầm rồi?” Khoé môi Giang Tái Sơ hơi cong lên, sâu trong ánh mắt hẹp dài sáng ngời xẹt qua mấy phần sầu lo, “Toàn quân nghỉ ngơi hồi phục ngay tại chỗ, chờ tiền phương xác định tin tức.”
“Thượng tướng quân, hiện tại xem ra toà thành này còn không có phòng bị, là thời điểm tiến công tốt nhất…”
Giang Tái Sơ giơ tay lên, ở trước mặt bộ hạ, hắn cũng không muốn lộ ra chút cảm xúc, nhưng lúc này, ý tưởng kia trong đầu hắn được vẽ giống như thật, hắn không thể kiềm chế lo lắng trong lòng, liền hỏi, “Quan Ninh quân phía sau còn chưa đến, còn bao lâu nữa?”
“Chưa tới một canh giờ nữa thì nhóm kỵ binh có thể đuổi tới.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, “Liên Tú, lần này xuất chinh trước, Thần Sách quân một phân thành hai, ước chừng tám ngàn người ở lại với Quan Ninh quân, đưa bọn họ ra trận trước, chuẩn bị tác chiến.”
“Công thành đã dùng nhóm kỵ binh tinh nhuệ nhất?” Liên Tú nghi hoặc hỏi.
“Chỉ sợ không cần phải công thành.” Giang Tái Sơ bình tĩnh nói, “Liên Tú, đi truyền lệnh đi.”
Sau một canh giờ, toàn quân đã đến dưới thành Vĩnh Ninh, Giang Tái Sơ lui về phía sau nhìn lại, binh lính đông nghìn nghịt nghỉ ngơi tại chỗ, lại trầm mặc không nói tiếng nào. Đây là sư đoàn tinh nhuệ nhất của hắn, xưa nay ngoài mặt không biểu lộ gì cả, nhưng trên chiến trường lại vô cùng dũng cảm quyết tiến không lùi. Mà lúc này đây, hắn đang đợi một tin tức khác, tin này quyết định đội quân của hắn có phải đi chặn đánh một toán địch khác hay không.
Rốt cuộc, vài con ngựa từ phía trước trở về, nhóm hắc y nhân nghiêng người, chưa khôi phục hơi thở liền nửa quỳ trước mặt Giang Tái Sơ nói: “Thượng tướng quân, đã dò rõ rồi. Tiền phương quả thật là có một đội kỵ binh đang thần tốc tiến đến. Dân lưu lạc ở đây đều nói đó là người Hung Nô, dọc đường giết không ít người, cũng đoạt rất nhiều của cải. Chúng tôi để lại một nửa số người tiếp tục đi về phía trước dò hỏi.”
“Người Hung Nô?” Sắc mặt Liên Tú cứng đờ, “Bọn chúng sao lại vượt qua cửa khẩu mà đến được đây?”
Dẫn sói vào nhà… Suy đoán trong lòng Giang Tái Sơ đã thành sự thật. Thật lâu sau, hắn mới nói, “Phái sứ giả đi gặp tướng thủ thành của Vĩnh Ninh.”
Tháng sáu năm Vĩnh Gia thứ ba.
Loạn cục của Đại Tấn đã đến đỉnh điểm.
Nguyên Hạo Hành, Cảnh Quán dẫn quân Tấn từ kinh thành lén đi tới thành Trường Phong, vốn muốn thừa dịp Giang Tái Sơ không hề phòng bị mà đoạt lại; lại không ngờ Giang Tái Sơ chia binh làm hai đường, tự mình dẫn đầu đội kỵ binh bộ hạ tinh nhuệ thẳng đến kinh thành mà đi, nhưng khi còn cách kinh thành trăm dặm lại đột nhiên gặp biến cố.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, kỵ binh Hung Nô xuất hiện trong Đại Tấn, một đường đốt giết cướp bóc, chạy thẳng đến phía nam.
Mà lúc này, trong hoàng thành cũng hỗn loạn như vậy.
Trong Tử Thần Cung, Thái hoàng Thái hậu Chu thị nhận được tin báo từ các nơi, sắc mặt xanh mét.
Thừa tướng Chu Cảnh Hoa toát mồ hôi hột, đang muốn giải thích lại nghe người bên trên hừ mạnh một tiếng: “Không phải nói giao tiền thù lao là đủ rồi sao?! Đám man di này lại còn đốt giết cướp bóc, tiếp tục như vậy thì khi nào mới xong?!”
“Tả Đồ Kỳ Vương Mạo Man đã phái sứ giả truyền tin tới, bọn chúng đã chạy tới thành Vĩnh Ninh.”
“A, vậy đây là cái gì?” Thái hoàng Thái hậu ném tấu chương trong tay xuống đất, “Tự ngươi xem đi!”
Đầu gối Chu Cảnh Hoa tiến lên, hắn cầm tấu chương lên đọc một lần, mồ hôi theo hai má đổ xuống: “Cái này… cái này…?”
“Chúng nó sao lại phân ra một toán kỵ binh chạy thẳng đến kinh thành?!” Thái hoàng Thái hậu giận dữ, “Đám người Hung Nô này có ý gì?”
“Lúc ước định trả thù lao mượn binh là năm vạn tiền vàng, tiêu diệt nghịch tặc Giang Tái Sơ xong bọn chúng sẽ xuất quan, ta nghĩ là có hiểu lầm gì ở đây.”
“Hiểu lầm mà phía nam và phía bắc cũng chẳng phân biệt được sao!” Thái hoàng Thái hậu giận dữ, “Ngươi tức khắc phái người đi bảo bọn chúng ngưng lại, không được tiến thêm nữa! Nếu dám tiến vào kinh đô, giết không cần hỏi!”
“Dạ, dạ!”
Chu Cảnh Hoa đang muốn đứng dậy, đột nhiên nói, “Thái hoàng Thái hậu, nếu không phải Nguyên Hạo Hành đem phần lớn quân đội đi nam chinh, chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử như vây giờ!”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: “Bệ hạ đến, Thái hậu đến!”
Thái hoàng Thái hậu ngồi bất động, chỉ nhìn tiểu Hoàng đế chạy nhanh tới, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn tồn.
“Hoàng tổ mẫu.” Tiểu Hoàng đế hành lễ xong mới nói với Chu Cảnh Hoa, “Chu đại nhân miễn lễ.”
Thái hoàng Thái hậu đặt đứa trẻ chưa đến bốn tuổi lên đùi, thản nhiên ngước mắt về phía vị Thái hậu trẻ tuổi, chờ nàng vấn an rồi nói: “Không cần đa lễ.”
Thái hậu bất quá chỉ mới hai mươi, tóc mai như mây, môi đỏ mọng xinh đẹp, lại giống như thưòng ngày, ăn mặc rất giản dị. Nàng nhìn ánh mắt của Thái hoàng Thái hậu lúc nào cũng lộ vẽ tàn nhẫn, nhẹ giọng nói, “Mẫu hậu, con dẫn Hoàng đế tới thỉnh an người.”
Thái Hậu nhíu mày, “Huynh trưởng ngươi hiện giờ đang ở đâu?”
“Con không biết…”
“Ngươi không biết?!” Thái hoàng Thái hậu tức giận xông tới, “Ngươi không biết lại còn trộm ngọc tỷ của Hoàng đế, để huynh trưởng của ngươi đi phía nam?! Nếu không phải hắn và Cảnh Quán dẫn theo mấy vạn nhân mã đi thành Trường Phong, chúng ta làm sao rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy!”
Thái hậu vốn tính tình nhu nhược, xưa nay có chút e ngại Thái hoàng Thái hậu, lúc này nàng đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, không nói được một lời.
Tiểu Hoàng đế thấy mẫu thân quỳ xuống, vội vàng từ trên đùi tổ mẫu đứng dậy, cùng quỳ với mẫu thân, “Hoàng tổ mẫu không nên tức giận. Cữu cữu đi phía nam là do tôn tử đồng ý .”
Thấy mặt mày đứa cháu duy nhất này giống như con trai của mình, Thái hoàng Thái hậu nghe lời nói trẻ con của nó xong, đúng là có chút mềm lòng.
“Nguyên Hạo Hành tuy là cữu cữu của con, nhưng cũng là thần tử của con.” Bà gọi đứa cháu đến bên cạnh, bình tĩnh nói, “Về sau nhớ kỹ điểm này.”
“Dạ.”
“Năm đó phụ hoàng con mềm lòng mới xem thằng nghịch tặc kia là đệ đệ!” Nhớ tới chuyện cũ, hận ý trong lòng Thái hoàng Thái hậu khó mà tiêu tan.
Thái hậu quỳ trên mặt đất, một màn ở Hàm Nguyên Điện kia giống như còn đang ở trước mặt, nàng không dám nói lời nào, đầu cúi càng ngày càng thấp.
“Chu đại nhân, ngươi lấy danh nghĩa bệ hạ gọi Nguyên Hạo Hành trở về gấp, kêu hắn lập tức thu quân hồi triều, cần vương cứu giá!” Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một chút, “Chiếu thư cùng với kim bài, nếu không trở về, lấy tội khi quân mà luận xử.”
Chu Cảnh Hoa có chút vui mừng, vội đáp: “Dạ.”
“Ngươi cần phải liên hệ với thủ lĩnh kỵ binh Hung Nô bọn chúng, không thể để cho chúng tiến gần đến kinh đô thêm nữa.” Thái hoàng Thái hậu dặn dò, “Sau khi chuyện thành công, nữ tử, ngọc và tơ lụa vàng bạc, ai gia sẽ không bạc đãi bọn chúng.”
Năm Vĩnh Gia thứ ba phát sinh đủ loại chuyện, ảnh hưởng sâu nhất chính là chuyện này.
Thái hoàng Thái hậu Chu thị của Tấn triều chủ chính, mọi sự lớn nhỏ trong triều đều do cháu ruột Chu Cảnh Hoa chủ trì. Thừa dịp Ngự Sử Nguyên Hạo Hành và Binh bộ Thượng thư Cảnh Quán nam chinh, Chu Cảnh Hoa bày mưu, lấy bộ hạ của Tả Đồ Kỳ Vương Hung Nô Mạo Man gần mười vạn người làm lính đánh thuê, lấy phần thưởng là vàng bạc ngọc ngà và tơ lụa mà tiến vào Trung Nguyên, ý đồ tiêu diệt loạn cục của Giang Tái Sơ. Thái hoàng Thái hậu đồng ý, cho người Hung Nô tiến qua cửa ải. Không ngờ sau khi người Hung Nô vượt qua cửa khẩu đã xé bỏ hiệp nghị với Tấn triều, trắng trợn cướp bóc, không chuyện ác nào mà không làm. Nhất thời dân lưu lạc ở bắc bộ Trung Nguyên không nơi nương tựa, chiến tranh liên miên, sách sử gọi là “Vĩnh Gia hồ loạn”.
“Toàn bộ đã qua sông rồi?” Giang Tái Sơ giấu mặt trong mũ giáp, cũng không hề có biểu tình gì.
“Vâng.”
“Lên ngựa! Xuất phát!” Hắn nắm chặt dây cương.
“Thượng tướng quân…”
Giang Tái Sơ dừng động tác, nhìn hắn một cái.
Chỉ là một ánh mắt tuỳ ý, Liên Tú đột nhiên khẩn trương. Tối hôm qua không đón được vị Hàn cô nương kia, hắn liền cảm thấy Thượng tướng quân có chút thay đổi, giống như cái gì cũng thờ ơ.
“Thượng tướng quân, ta cảm thấy…”
“Ngươi cho rằng không bị quân địch ngăn cản thì có gì kỳ lạ sao?” Hắn bình tĩnh nhạy bén đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy.”
Giang Tái Sơ thản nhiên nhìn về phía trước, “Nếu cảm thấy kỳ lạ, chúng ta không cần trốn tránh nữa. Đằng trước chính là thị trấn quan trọng Vĩnh Ninh, nhìn dưới thành một cái đã biết.”
“Thượng tướng quân, ngài nói… phải phá được Vĩnh Ninh?” Ánh mắt Liên Tú sáng lên.
Vĩnh Ninh là thị trấn quan trọng, là bờ rào cuối cùng che chắn cho kinh thành. Bọn họ tất nhiên có thể vòng qua núi cao, đánh thẳng vào kinh thành, chỉ là như vậy khó tránh khỏi tiêu tốn nhiều ngày. Hiện giờ, nếu Thượng tướng quân đã quyết định quang minh chính đại phá thành Vĩnh Ninh, có nghĩa là… bọn họ không hề ẩn náu hành quân nữa, mà là muốn chính thức để lộ hành tung trước mặt triều đình.
“Nếu trong vòng hai ngày có thể phá được Vĩnh Ninh, tin này đến tai triều đình, nếu Thái hậu và Chu Cảnh Hoa biết ta chỉ còn cách bọn họ trăm dặm, thế nào cũng sẽ gọi Nguyên Hạo Hành trở về cần vương.” Giang Tái Sơ chuyển đề tài, “Chỉ là ta không biết Quan Ninh quân có chiếm được Vĩnh Ninh trong vòng hai ngày hay không?”
Đối với tốc độ tiến công của kỵ binh, với thói quen tiêu diệt đối thủ thần tốc của Quan Ninh quân mà nói, lâu nay bọn họ che giấu chính mình, không giao chiến với kẻ địch, hiển nhiên đã nhẫn nại rất lâu rồi. Liên Tú vừa nghe lời này, nhiệt huyết trào lên, xoay người xuống ngựa rồi quỳ một gối xuống: “Quan Ninh quân tất không phụ sứ mệnh!”
“Đứng lên đi.” Hắn phất phất tay, ánh mắt trông về phương bắc xa xa, tựa như đứng ở chỗ này liền có thể trông thấy hoàng thành.
Hắn thở dài một hơi, trong lòng lại kéo theo mờ mịt và mất mát, nếu thật sự có một ngày có được giang sơn? Quân lâm thiên hạ… là có thể có được tất cả những gì mình muốn sao?
Rời khỏi nơi tịch mịch kia, binh mã bên tai ồn ào náo động, chiến kỳ treo cao, lộ ra những gương mặt trẻ tuổi mà xa lạ đánh chớp nhoáng về phía trước. Giang Tái Sơ nhìn những binh sĩ này, là hắn dẫn theo bọn họ tiến vào chiến trường, cũng có rất nhiều người từ nay về sau sẽ không thể trở lại quê hương.
Nhưng hắn từng hứa hẹn vinh hoa và vinh quang cho họ, nay, hắn mang theo bọn họ, hăng hái tiến thẳng về phía trước, thực hiện nhiệm vụ của mình!
Sau hai canh giờ, Quan Ninh quân tiên phong đã đến dưới cửa thành Vĩnh Ninh.
Nhóm kỵ binh im lặng ẩn nấp trong khu rừng dưới thành nam, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hàng ngũ chậm rãi tách ra, vị tướng quân trẻ tuổi nhìn về hắc thành xa xa. Đã qua thời gian giới nghiêm vào ban đêm, bọn lính đang muốn đóng cửa thành nhưng vẫn có người dẫn gia đình chạy ra bên ngoài, trong dòng người còn có rất nhiều xe đẩy tay, bên trên có vẻ như bày hết toàn bộ gia sản, giống như là ra khỏi thành tị nạn.
“Thượng tướng quân, bọn họ biết phải đánh trận sao” Liên Tú khó hiểu nói.
Giang Tái Sơ lẳng lặng nhìn cửa thành, “Nếu biết chúng ta tới đây, bọn họ sẽ chạy về hướng bắc, mà không phải ở cửa nam.”
Cửa thành bên kia xảy ra tranh chấp, đoán chừng là bọn lính muốn cưỡng chế đóng cửa, nhưng dòng người còn ở phía trước, nhất thời không chịu bỏ qua, nhốn nháo cả lên.
Liên Tú giơ tay gọi một gã binh sĩ tới, khẽ phân phó vài câu. Người nọ liền thay y phục tùy thân hàng ngày, trà trộn vào trong đám người, đi về phía trước. Giang Tái Sơ nhìn bóng lưng tên thám báo kia dần dần đi xa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút bất an. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ bờm ngựa Ô Kim, nhưng lại như đang suy ngẫm tình hình hiện giờ.
Đang lúc trầm tư, tên thám báo kia đã vội vàng trở lại, “Thượng tướng quân, tướng quân, những người đó đều ra khỏi thành tị nạn. Nói là… Nói là…” Có lẽ là cảm thấy lời này quá mức không thể tin được, nhất thời hắn có chút do dự.
“Nói cái gì?” Liên Tú có phần sốt ruột mà hỏi.
“Nói là người Hung Nô sắp tới .”
“Người Hung Nô?” Liên Tú giật mình, không tức giận mà còn cười, “Ngươi nghe được tin này ở đâu?”
Tên binh sĩ kia cúi đầu thấp hơn, lại không dám biện bạch, chỉ ngập ngừng nói: “Mọi người ở đây đều nói như vậy.”
Ánh mắt Giang Tái Sơ hướng về thành trì xa xa. Hắn ngăn Liên Tú đang tức giận lại, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Thượng tướng quân?” Liên Tú có chút khó hiểu nhìn hắn, “Bọn họ nhất định là lầm rồi.”
“Lầm rồi?” Khoé môi Giang Tái Sơ hơi cong lên, sâu trong ánh mắt hẹp dài sáng ngời xẹt qua mấy phần sầu lo, “Toàn quân nghỉ ngơi hồi phục ngay tại chỗ, chờ tiền phương xác định tin tức.”
“Thượng tướng quân, hiện tại xem ra toà thành này còn không có phòng bị, là thời điểm tiến công tốt nhất…”
Giang Tái Sơ giơ tay lên, ở trước mặt bộ hạ, hắn cũng không muốn lộ ra chút cảm xúc, nhưng lúc này, ý tưởng kia trong đầu hắn được vẽ giống như thật, hắn không thể kiềm chế lo lắng trong lòng, liền hỏi, “Quan Ninh quân phía sau còn chưa đến, còn bao lâu nữa?”
“Chưa tới một canh giờ nữa thì nhóm kỵ binh có thể đuổi tới.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, “Liên Tú, lần này xuất chinh trước, Thần Sách quân một phân thành hai, ước chừng tám ngàn người ở lại với Quan Ninh quân, đưa bọn họ ra trận trước, chuẩn bị tác chiến.”
“Công thành đã dùng nhóm kỵ binh tinh nhuệ nhất?” Liên Tú nghi hoặc hỏi.
“Chỉ sợ không cần phải công thành.” Giang Tái Sơ bình tĩnh nói, “Liên Tú, đi truyền lệnh đi.”
Sau một canh giờ, toàn quân đã đến dưới thành Vĩnh Ninh, Giang Tái Sơ lui về phía sau nhìn lại, binh lính đông nghìn nghịt nghỉ ngơi tại chỗ, lại trầm mặc không nói tiếng nào. Đây là sư đoàn tinh nhuệ nhất của hắn, xưa nay ngoài mặt không biểu lộ gì cả, nhưng trên chiến trường lại vô cùng dũng cảm quyết tiến không lùi. Mà lúc này đây, hắn đang đợi một tin tức khác, tin này quyết định đội quân của hắn có phải đi chặn đánh một toán địch khác hay không.
Rốt cuộc, vài con ngựa từ phía trước trở về, nhóm hắc y nhân nghiêng người, chưa khôi phục hơi thở liền nửa quỳ trước mặt Giang Tái Sơ nói: “Thượng tướng quân, đã dò rõ rồi. Tiền phương quả thật là có một đội kỵ binh đang thần tốc tiến đến. Dân lưu lạc ở đây đều nói đó là người Hung Nô, dọc đường giết không ít người, cũng đoạt rất nhiều của cải. Chúng tôi để lại một nửa số người tiếp tục đi về phía trước dò hỏi.”
“Người Hung Nô?” Sắc mặt Liên Tú cứng đờ, “Bọn chúng sao lại vượt qua cửa khẩu mà đến được đây?”
Dẫn sói vào nhà… Suy đoán trong lòng Giang Tái Sơ đã thành sự thật. Thật lâu sau, hắn mới nói, “Phái sứ giả đi gặp tướng thủ thành của Vĩnh Ninh.”
Tháng sáu năm Vĩnh Gia thứ ba.
Loạn cục của Đại Tấn đã đến đỉnh điểm.
Nguyên Hạo Hành, Cảnh Quán dẫn quân Tấn từ kinh thành lén đi tới thành Trường Phong, vốn muốn thừa dịp Giang Tái Sơ không hề phòng bị mà đoạt lại; lại không ngờ Giang Tái Sơ chia binh làm hai đường, tự mình dẫn đầu đội kỵ binh bộ hạ tinh nhuệ thẳng đến kinh thành mà đi, nhưng khi còn cách kinh thành trăm dặm lại đột nhiên gặp biến cố.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, kỵ binh Hung Nô xuất hiện trong Đại Tấn, một đường đốt giết cướp bóc, chạy thẳng đến phía nam.
Mà lúc này, trong hoàng thành cũng hỗn loạn như vậy.
Trong Tử Thần Cung, Thái hoàng Thái hậu Chu thị nhận được tin báo từ các nơi, sắc mặt xanh mét.
Thừa tướng Chu Cảnh Hoa toát mồ hôi hột, đang muốn giải thích lại nghe người bên trên hừ mạnh một tiếng: “Không phải nói giao tiền thù lao là đủ rồi sao?! Đám man di này lại còn đốt giết cướp bóc, tiếp tục như vậy thì khi nào mới xong?!”
“Tả Đồ Kỳ Vương Mạo Man đã phái sứ giả truyền tin tới, bọn chúng đã chạy tới thành Vĩnh Ninh.”
“A, vậy đây là cái gì?” Thái hoàng Thái hậu ném tấu chương trong tay xuống đất, “Tự ngươi xem đi!”
Đầu gối Chu Cảnh Hoa tiến lên, hắn cầm tấu chương lên đọc một lần, mồ hôi theo hai má đổ xuống: “Cái này… cái này…?”
“Chúng nó sao lại phân ra một toán kỵ binh chạy thẳng đến kinh thành?!” Thái hoàng Thái hậu giận dữ, “Đám người Hung Nô này có ý gì?”
“Lúc ước định trả thù lao mượn binh là năm vạn tiền vàng, tiêu diệt nghịch tặc Giang Tái Sơ xong bọn chúng sẽ xuất quan, ta nghĩ là có hiểu lầm gì ở đây.”
“Hiểu lầm mà phía nam và phía bắc cũng chẳng phân biệt được sao!” Thái hoàng Thái hậu giận dữ, “Ngươi tức khắc phái người đi bảo bọn chúng ngưng lại, không được tiến thêm nữa! Nếu dám tiến vào kinh đô, giết không cần hỏi!”
“Dạ, dạ!”
Chu Cảnh Hoa đang muốn đứng dậy, đột nhiên nói, “Thái hoàng Thái hậu, nếu không phải Nguyên Hạo Hành đem phần lớn quân đội đi nam chinh, chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử như vây giờ!”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: “Bệ hạ đến, Thái hậu đến!”
Thái hoàng Thái hậu ngồi bất động, chỉ nhìn tiểu Hoàng đế chạy nhanh tới, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn tồn.
“Hoàng tổ mẫu.” Tiểu Hoàng đế hành lễ xong mới nói với Chu Cảnh Hoa, “Chu đại nhân miễn lễ.”
Thái hoàng Thái hậu đặt đứa trẻ chưa đến bốn tuổi lên đùi, thản nhiên ngước mắt về phía vị Thái hậu trẻ tuổi, chờ nàng vấn an rồi nói: “Không cần đa lễ.”
Thái hậu bất quá chỉ mới hai mươi, tóc mai như mây, môi đỏ mọng xinh đẹp, lại giống như thưòng ngày, ăn mặc rất giản dị. Nàng nhìn ánh mắt của Thái hoàng Thái hậu lúc nào cũng lộ vẽ tàn nhẫn, nhẹ giọng nói, “Mẫu hậu, con dẫn Hoàng đế tới thỉnh an người.”
Thái Hậu nhíu mày, “Huynh trưởng ngươi hiện giờ đang ở đâu?”
“Con không biết…”
“Ngươi không biết?!” Thái hoàng Thái hậu tức giận xông tới, “Ngươi không biết lại còn trộm ngọc tỷ của Hoàng đế, để huynh trưởng của ngươi đi phía nam?! Nếu không phải hắn và Cảnh Quán dẫn theo mấy vạn nhân mã đi thành Trường Phong, chúng ta làm sao rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy!”
Thái hậu vốn tính tình nhu nhược, xưa nay có chút e ngại Thái hoàng Thái hậu, lúc này nàng đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, không nói được một lời.
Tiểu Hoàng đế thấy mẫu thân quỳ xuống, vội vàng từ trên đùi tổ mẫu đứng dậy, cùng quỳ với mẫu thân, “Hoàng tổ mẫu không nên tức giận. Cữu cữu đi phía nam là do tôn tử đồng ý .”
Thấy mặt mày đứa cháu duy nhất này giống như con trai của mình, Thái hoàng Thái hậu nghe lời nói trẻ con của nó xong, đúng là có chút mềm lòng.
“Nguyên Hạo Hành tuy là cữu cữu của con, nhưng cũng là thần tử của con.” Bà gọi đứa cháu đến bên cạnh, bình tĩnh nói, “Về sau nhớ kỹ điểm này.”
“Dạ.”
“Năm đó phụ hoàng con mềm lòng mới xem thằng nghịch tặc kia là đệ đệ!” Nhớ tới chuyện cũ, hận ý trong lòng Thái hoàng Thái hậu khó mà tiêu tan.
Thái hậu quỳ trên mặt đất, một màn ở Hàm Nguyên Điện kia giống như còn đang ở trước mặt, nàng không dám nói lời nào, đầu cúi càng ngày càng thấp.
“Chu đại nhân, ngươi lấy danh nghĩa bệ hạ gọi Nguyên Hạo Hành trở về gấp, kêu hắn lập tức thu quân hồi triều, cần vương cứu giá!” Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một chút, “Chiếu thư cùng với kim bài, nếu không trở về, lấy tội khi quân mà luận xử.”
Chu Cảnh Hoa có chút vui mừng, vội đáp: “Dạ.”
“Ngươi cần phải liên hệ với thủ lĩnh kỵ binh Hung Nô bọn chúng, không thể để cho chúng tiến gần đến kinh đô thêm nữa.” Thái hoàng Thái hậu dặn dò, “Sau khi chuyện thành công, nữ tử, ngọc và tơ lụa vàng bạc, ai gia sẽ không bạc đãi bọn chúng.”
Năm Vĩnh Gia thứ ba phát sinh đủ loại chuyện, ảnh hưởng sâu nhất chính là chuyện này.
Thái hoàng Thái hậu Chu thị của Tấn triều chủ chính, mọi sự lớn nhỏ trong triều đều do cháu ruột Chu Cảnh Hoa chủ trì. Thừa dịp Ngự Sử Nguyên Hạo Hành và Binh bộ Thượng thư Cảnh Quán nam chinh, Chu Cảnh Hoa bày mưu, lấy bộ hạ của Tả Đồ Kỳ Vương Hung Nô Mạo Man gần mười vạn người làm lính đánh thuê, lấy phần thưởng là vàng bạc ngọc ngà và tơ lụa mà tiến vào Trung Nguyên, ý đồ tiêu diệt loạn cục của Giang Tái Sơ. Thái hoàng Thái hậu đồng ý, cho người Hung Nô tiến qua cửa ải. Không ngờ sau khi người Hung Nô vượt qua cửa khẩu đã xé bỏ hiệp nghị với Tấn triều, trắng trợn cướp bóc, không chuyện ác nào mà không làm. Nhất thời dân lưu lạc ở bắc bộ Trung Nguyên không nơi nương tựa, chiến tranh liên miên, sách sử gọi là “Vĩnh Gia hồ loạn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook