Ngự Phồn Hoa
-
Chương 33
Hàn Ủng đổi quan phục, nghênh đón xa giá của Ninh Vương ở cửa.
Tuỳ tùng của Giang Tái Sơ không nhiều lắm, cưỡi ngựa đơn giản, chỉ dẫn theo Cảnh Vân tới đây.
Dựa theo cấp độ quan lại, Thục Hầu còn phải hành lễ với hắn, nhưng hắn vội vàng đưa tay đỡ, “Không cần đa lễ.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Thân thể Hầu gia đã khá hơn chưa? Xin nén bi thương.”
Hàn Ủng bởi vì trận này bệnh nặng mà gầy đi rất nhiều, một đêm đó, tóc bạc hơn phân nửa. Lúc này ông đã khôi phục bình tĩnh: “Khá hơn rất nhiều .”
Người hầu bên cạnh đưa lên một cái hộp gấm, Giang Tái Sơ nói: “Đây là nguyên đan bổn vương mang về từ Tây Vực, Hầu gia bệnh nặng mới khỏi, cần bổ sung nguyên khí. Bên trong còn có một nhánh tuyết liên, có minh mục, có thể cho Thế tử phi dùng một chút.”
Hàn Ủng nói cám ơn, lại sai người nhận lấy. Hai người đi tới linh đường, Giang Tái Sơ theo bản năng nhìn người nhà Hàn gia đang để tang bên cạnh, lại không thấy bóng dáng của Duy Tang. Trong lòng hắn hơi mất mát, lại nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: “Ninh Vương thúc thúc.”
Hắn xoay người, A Trang được người dắt đi lại phía mình. Cậu bé nhỏ mặc một thân đồ tang màu trắng, lắc lư đi tới, bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy hắn mà nét mặt trở nên vui vẻ mấy phần.
Khóe môi hắn lộ ra ý cười, ánh mắt chậm rãi dừng trên người A Trang, rồi chuyển sang cô gái đang nắm tay nó.
Mấy ngày không gặp, Duy Tang gầy đi rất nhiều, đường nét trở nên xơ xác, tóc đen da trắng, lại tiều tụy hơn vài phần. Nàng không nhẹ không nặng kéo tay đứa cháu, khẽ nhắc nhở: “Hàn Đông Lan.”
A Trang hành lễ xong, Giang Tái Sơ tiến lên hai bước ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, “Thế tôn không cần đa lễ.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Chăm sóc mẹ con thật tốt.”
A Trang cái hiểu cái không gật gật đầu.
Duy Tang hành lễ xong, thần sắc hắn phức tạp nhìn nàng, cuối cùng cũng không đưa tay ra đỡ.
Kính hương, chắp tay thi lễ… Ninh Vương cắm ba nén hương vào lư hương trên bàn, xoay người lại, dưới ánh mắt soi mói của mọi người mà bình tĩnh nhấc quan bào lên, quỳ xuống.
Hàn Ủng sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Vương gia, không hợp lễ, không thể!”
“Hầu gia, Thế tử tận trung vì nước, ta thay mặt dân chúng Tấn triều quỳ lạy hắn cùng với ba vạn đệ tử Xuyên Thục là hợp tình hợp lý.” Hắn đẩy tay Hàn Ủng đang đỡ ra, trịnh trọng dập đầu ba cái rồi mới đứng lên.
Hàn Ủng không hề nói thêm cái gì nữa, dẫn nữ nhi và tôn tử dập đầu đáp lễ. Cuối cùng Duy Tang đỡ phụ thân dậy, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, chú ý thân thể.”
Thục Hầu vỗ nhẹ mu bàn tay nữ nhi, thản nhiên cười một tiếng rồi quay sang nói với Ninh Vương: “Vương gia, có thể đi sang thư phòng ta một chút không?”
Giang Tái Sơ gật gật đầu, ánh mắt trằn trọc dừng trên người Duy Tang, lại chậm rãi nâng lên, mãi cho đến khi tầm mắt của nàng ngang với mình.
Hai người rõ ràng đều chưa cười, nhưng trong mắt hắn đã có một loại cảm giác yên ổn, bình tĩnh chờ đợi.
Khoé môi Duy Tang nhẹ nhàng cong lên, nàng lặng lẽ dời tầm mắt, cúi đầu.
“Vương gia?” Hàn Ủng nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Ninh Vương lấy lại tinh thần, trong lòng khẽ thở dài, điềm tĩnh nói: “Hầu gia, mời.”
Duy Tang không biết Giang Tái Sơ muốn nói với phụ thân những gì, đoán chừng lại là chuyện triều đình trợ cấp, mấy ngày nay bởi vì phải quản lý sự vụ lớn nhỏ bên trong phủ mà nàng không thể nhàn hạ một chút, huống hồ nay quý phủ lại phát sinh chuyện, mình sao có thể nào an tâm?
Ngày ấy a tẩu nghe được tin này, chứng bệnh vốn đã khá hơn chút bỗng nhiên lại nghiêm trọng, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh thì bi ai quá độ, đại phu luôn mãi dặn dò nàng không thể khóc, nàng vẫn không nhịn được mà nằm ở trên giường lặng lẽ rơi lệ. Duy Tang còn nhớ rõ lúc mình chạy đến thăm nàng, trên gối lụa tất cả đều loang lổ vết máu, a tẩu rốt cuộc không nhìn thấy được nữa… Mà lúc đại phu lại đây bắt mạch, cũng chỉ lắc đầu kê cho mấy toa thuốc, bất quá cũng chỉ làm hết sức mình mà thôi.
Mỗi khi đêm tới, nàng đều sức cùng lực kiệt mà đi ngủ, hẳn là không nằm mơ cũng không sợ hãi. Nhưng hôm nay thấy Giang Tái Sơ, trong lòng ngoại trừ huynh trưởng vừa qua đời ra thì còn lại đều mù mịt, nàng và hắn… cuối cùng phải như thế nào?
Nhũ mẫu vì phải về nhà lo tang sự cho con trai, không còn có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng, nàng ngược lại cảm thấy có chút không quen. Nha hoàn đã đặt bình nước nóng lên tấm chăn, nàng ở trong chăn co giật người, bỗng nghe thấy động tĩnh rất nhỏ bên ngoài giường.
Duy Tang giật mình, nằm ở trong chăn nhất thời không dám động đậy, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Là chàng sao?”
Giường khẽ lung lay, giọng hắn trầm thấp, lại mang theo một chút mệt mỏi: “Là ta.”
Duy Tang ngồi dậy, cách màn che, thấp thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, nhưng nàng đột nhiên không có dũng khí xốc lên nhìn hắn một cái, chỉ nói: “Chàng đã nói những gì với phụ than ta?”
“Đều là chuyện triều đình.” Hắn nói đơn giản, dừng một chút, “Mấy ngày nay vốn nên ở bên cạnh nàng…”
Duy Tang ngắt lời hắn: “Ta biết chàng bề bộn nhiều việc, không sao.”
Màn che bỗng nhiên bị xốc lên, thân ảnh thon dài của hắn đứng bên giường, bóng đêm phủ lấy thân thể nàng, hắn cúi người xuống ôm nàng, động tác dè dặt mà ôn nhu không cần nói cũng hiểu.
Hắn dường như không nghe thấy những lời khách sáo kia, chỉ ôm nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Hàn Duy Tang, chúng ta thành thân đi.”
Thân thể nàng cứng đờ, hơi thở xẹt qua cổ hắn, thật lâu sau nàng mới nói: “Giang Tái Sơ, chàng có nghĩ tới… Có lẽ, ta không phải là lương xứng của chàng.”
Hắn rầu rĩ nở nụ cười, lại chậm rãi nói: “Trừ nàng ra, ta không nghĩ ra còn có ai có thể xứng đôi với ta.”
“Chàng tốt nhất có thể lấy một người gia thế hiển hách, một vị tiểu thư có thể giúp được chàng, giống như Nguyên tiểu thư vậy…”
Lời của nàng vẫn chưa nói xong, Giang Tái Sơ lại bỗng nhiên nghiêng mặt, dùng sức chặn môi nàng, ngậm hết hơi thở của nàng, gằn từng chữ: “Nha đầu ngốc, ta xuất thân đã là gia tộc hiển hách nhất thiên hạ, còn cần ai giúp đỡ?”
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Duy Tang mở to hai mắt nhìn hắn, lông mi hắn vểnh lên, tuy dài nhưng trông không có vẻ kiêu ngạo. Nàng quen hắn lâu như vậy, luôn cảm thấy người này khiêm tốn, chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện… Có lẽ là vì hắn cho tới bây giờ đều vô cùng cẩn thận che giấu sự kiêu hãnh này.
Hắn từ từ buông nàng ra, cúi đầu đặt trên trán nàng, nói khẽ: “Ta đêm nay tới đây là muốn nói với nàng… ta muốn lấy nàng. Gia thế, triều đình hoàn toàn không liên quan. Ta muốn lấy nàng, chính là bởi vì Hàn Duy Tang nàng.”
Duy Tang kinh ngạc nhìn hắn, có chút không rõ hàm nghĩa những lời này của hắn.
Hắn lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má nàng, “Không bao lâu nữa triều đình hẳn là sẽ tứ hôn nàng cho ta… Ta nghĩ, nàng phải chuẩn bị tâm lý.”
“Tứ hôn?” Duy Tang sửng sốt, bật thốt lên hỏi, “Triều đình vì cái gì mà phải tứ hôn?”
Giang Tái Sơ nhìn nàng thắm thiết, trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không kiên trì giải thích, “Trận chiến này Xuyên Thục thương vong quá lớn, hơn nữa huynh trưởng nàng lại chết trận… Triều đình vì muốn dịu đi quan hệ, chỉ có thể liên hôn hai bên. Đối tượng thích hợp nhất, chính là ta với nàng.”
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, nàng nhìn đường nét trên mặt hắn, ánh mắt sáng ngời mang theo sự thấp thỏm không yên khó nén đang nhìn nàng… Biết rõ không nên nổi giận với hắn, nhưng Duy Tang vẫn khó có thể kiềm chế, tức giận đến cả người phát run.
“Hoàng đế ngu ngốc như vậy, làm chết nhiều người chúng ta như vậy, nay hắn nghĩ ra biện pháp bồi thường chính là ‘ban ân’ cho đám dân đen chúng ta có thể liên hôn với gia tộc của hắn?!”
Giang Tái Sơ không nói gì, sắc mặt có chút căng thẳng, siết chặt tay nàng không chịu buông ra.
Duy Tang nhìn thẳng hắn một hồi lâu, cho đến khi phẫn nộ dần dần dịu bớt, thay vào đó là sự mệt mỏi trước giờ chưa có, nước mắt rơi từng giọt, tựa như hạt trân châu từ trên mặt rơi xuống.
“Thật xin lỗi, ta muốn lấy nàng, vốn chỉ nghĩ chuyện đơn giản, lại không nghĩ hôn sự lại trở nên phức tạp như vậy…”
Nàng ngắt lời hắn: “Cha ta đâu? Cha ta nói như thế nào?”
“Hầu gia đã đáp ứng rồi.”
Thật sự có thể gả cho hắn, không cần lo lắng phụ thân ngăn cản, nhưng không biết vì cái gì mà cảm giác vui sướng này dần dần phai nhạt, chỉ để lại tư vị khó mà nói nên lời.
“Được, ta gả.” Nàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy cổ hắn, áp mặt mình vào người hắn, lặp lại một lần, “Giang Tái Sơ, ta gả cho chàng.”
Tuỳ tùng của Giang Tái Sơ không nhiều lắm, cưỡi ngựa đơn giản, chỉ dẫn theo Cảnh Vân tới đây.
Dựa theo cấp độ quan lại, Thục Hầu còn phải hành lễ với hắn, nhưng hắn vội vàng đưa tay đỡ, “Không cần đa lễ.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Thân thể Hầu gia đã khá hơn chưa? Xin nén bi thương.”
Hàn Ủng bởi vì trận này bệnh nặng mà gầy đi rất nhiều, một đêm đó, tóc bạc hơn phân nửa. Lúc này ông đã khôi phục bình tĩnh: “Khá hơn rất nhiều .”
Người hầu bên cạnh đưa lên một cái hộp gấm, Giang Tái Sơ nói: “Đây là nguyên đan bổn vương mang về từ Tây Vực, Hầu gia bệnh nặng mới khỏi, cần bổ sung nguyên khí. Bên trong còn có một nhánh tuyết liên, có minh mục, có thể cho Thế tử phi dùng một chút.”
Hàn Ủng nói cám ơn, lại sai người nhận lấy. Hai người đi tới linh đường, Giang Tái Sơ theo bản năng nhìn người nhà Hàn gia đang để tang bên cạnh, lại không thấy bóng dáng của Duy Tang. Trong lòng hắn hơi mất mát, lại nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: “Ninh Vương thúc thúc.”
Hắn xoay người, A Trang được người dắt đi lại phía mình. Cậu bé nhỏ mặc một thân đồ tang màu trắng, lắc lư đi tới, bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy hắn mà nét mặt trở nên vui vẻ mấy phần.
Khóe môi hắn lộ ra ý cười, ánh mắt chậm rãi dừng trên người A Trang, rồi chuyển sang cô gái đang nắm tay nó.
Mấy ngày không gặp, Duy Tang gầy đi rất nhiều, đường nét trở nên xơ xác, tóc đen da trắng, lại tiều tụy hơn vài phần. Nàng không nhẹ không nặng kéo tay đứa cháu, khẽ nhắc nhở: “Hàn Đông Lan.”
A Trang hành lễ xong, Giang Tái Sơ tiến lên hai bước ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, “Thế tôn không cần đa lễ.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Chăm sóc mẹ con thật tốt.”
A Trang cái hiểu cái không gật gật đầu.
Duy Tang hành lễ xong, thần sắc hắn phức tạp nhìn nàng, cuối cùng cũng không đưa tay ra đỡ.
Kính hương, chắp tay thi lễ… Ninh Vương cắm ba nén hương vào lư hương trên bàn, xoay người lại, dưới ánh mắt soi mói của mọi người mà bình tĩnh nhấc quan bào lên, quỳ xuống.
Hàn Ủng sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Vương gia, không hợp lễ, không thể!”
“Hầu gia, Thế tử tận trung vì nước, ta thay mặt dân chúng Tấn triều quỳ lạy hắn cùng với ba vạn đệ tử Xuyên Thục là hợp tình hợp lý.” Hắn đẩy tay Hàn Ủng đang đỡ ra, trịnh trọng dập đầu ba cái rồi mới đứng lên.
Hàn Ủng không hề nói thêm cái gì nữa, dẫn nữ nhi và tôn tử dập đầu đáp lễ. Cuối cùng Duy Tang đỡ phụ thân dậy, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, chú ý thân thể.”
Thục Hầu vỗ nhẹ mu bàn tay nữ nhi, thản nhiên cười một tiếng rồi quay sang nói với Ninh Vương: “Vương gia, có thể đi sang thư phòng ta một chút không?”
Giang Tái Sơ gật gật đầu, ánh mắt trằn trọc dừng trên người Duy Tang, lại chậm rãi nâng lên, mãi cho đến khi tầm mắt của nàng ngang với mình.
Hai người rõ ràng đều chưa cười, nhưng trong mắt hắn đã có một loại cảm giác yên ổn, bình tĩnh chờ đợi.
Khoé môi Duy Tang nhẹ nhàng cong lên, nàng lặng lẽ dời tầm mắt, cúi đầu.
“Vương gia?” Hàn Ủng nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Ninh Vương lấy lại tinh thần, trong lòng khẽ thở dài, điềm tĩnh nói: “Hầu gia, mời.”
Duy Tang không biết Giang Tái Sơ muốn nói với phụ thân những gì, đoán chừng lại là chuyện triều đình trợ cấp, mấy ngày nay bởi vì phải quản lý sự vụ lớn nhỏ bên trong phủ mà nàng không thể nhàn hạ một chút, huống hồ nay quý phủ lại phát sinh chuyện, mình sao có thể nào an tâm?
Ngày ấy a tẩu nghe được tin này, chứng bệnh vốn đã khá hơn chút bỗng nhiên lại nghiêm trọng, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh thì bi ai quá độ, đại phu luôn mãi dặn dò nàng không thể khóc, nàng vẫn không nhịn được mà nằm ở trên giường lặng lẽ rơi lệ. Duy Tang còn nhớ rõ lúc mình chạy đến thăm nàng, trên gối lụa tất cả đều loang lổ vết máu, a tẩu rốt cuộc không nhìn thấy được nữa… Mà lúc đại phu lại đây bắt mạch, cũng chỉ lắc đầu kê cho mấy toa thuốc, bất quá cũng chỉ làm hết sức mình mà thôi.
Mỗi khi đêm tới, nàng đều sức cùng lực kiệt mà đi ngủ, hẳn là không nằm mơ cũng không sợ hãi. Nhưng hôm nay thấy Giang Tái Sơ, trong lòng ngoại trừ huynh trưởng vừa qua đời ra thì còn lại đều mù mịt, nàng và hắn… cuối cùng phải như thế nào?
Nhũ mẫu vì phải về nhà lo tang sự cho con trai, không còn có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng, nàng ngược lại cảm thấy có chút không quen. Nha hoàn đã đặt bình nước nóng lên tấm chăn, nàng ở trong chăn co giật người, bỗng nghe thấy động tĩnh rất nhỏ bên ngoài giường.
Duy Tang giật mình, nằm ở trong chăn nhất thời không dám động đậy, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Là chàng sao?”
Giường khẽ lung lay, giọng hắn trầm thấp, lại mang theo một chút mệt mỏi: “Là ta.”
Duy Tang ngồi dậy, cách màn che, thấp thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, nhưng nàng đột nhiên không có dũng khí xốc lên nhìn hắn một cái, chỉ nói: “Chàng đã nói những gì với phụ than ta?”
“Đều là chuyện triều đình.” Hắn nói đơn giản, dừng một chút, “Mấy ngày nay vốn nên ở bên cạnh nàng…”
Duy Tang ngắt lời hắn: “Ta biết chàng bề bộn nhiều việc, không sao.”
Màn che bỗng nhiên bị xốc lên, thân ảnh thon dài của hắn đứng bên giường, bóng đêm phủ lấy thân thể nàng, hắn cúi người xuống ôm nàng, động tác dè dặt mà ôn nhu không cần nói cũng hiểu.
Hắn dường như không nghe thấy những lời khách sáo kia, chỉ ôm nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Hàn Duy Tang, chúng ta thành thân đi.”
Thân thể nàng cứng đờ, hơi thở xẹt qua cổ hắn, thật lâu sau nàng mới nói: “Giang Tái Sơ, chàng có nghĩ tới… Có lẽ, ta không phải là lương xứng của chàng.”
Hắn rầu rĩ nở nụ cười, lại chậm rãi nói: “Trừ nàng ra, ta không nghĩ ra còn có ai có thể xứng đôi với ta.”
“Chàng tốt nhất có thể lấy một người gia thế hiển hách, một vị tiểu thư có thể giúp được chàng, giống như Nguyên tiểu thư vậy…”
Lời của nàng vẫn chưa nói xong, Giang Tái Sơ lại bỗng nhiên nghiêng mặt, dùng sức chặn môi nàng, ngậm hết hơi thở của nàng, gằn từng chữ: “Nha đầu ngốc, ta xuất thân đã là gia tộc hiển hách nhất thiên hạ, còn cần ai giúp đỡ?”
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Duy Tang mở to hai mắt nhìn hắn, lông mi hắn vểnh lên, tuy dài nhưng trông không có vẻ kiêu ngạo. Nàng quen hắn lâu như vậy, luôn cảm thấy người này khiêm tốn, chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện… Có lẽ là vì hắn cho tới bây giờ đều vô cùng cẩn thận che giấu sự kiêu hãnh này.
Hắn từ từ buông nàng ra, cúi đầu đặt trên trán nàng, nói khẽ: “Ta đêm nay tới đây là muốn nói với nàng… ta muốn lấy nàng. Gia thế, triều đình hoàn toàn không liên quan. Ta muốn lấy nàng, chính là bởi vì Hàn Duy Tang nàng.”
Duy Tang kinh ngạc nhìn hắn, có chút không rõ hàm nghĩa những lời này của hắn.
Hắn lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má nàng, “Không bao lâu nữa triều đình hẳn là sẽ tứ hôn nàng cho ta… Ta nghĩ, nàng phải chuẩn bị tâm lý.”
“Tứ hôn?” Duy Tang sửng sốt, bật thốt lên hỏi, “Triều đình vì cái gì mà phải tứ hôn?”
Giang Tái Sơ nhìn nàng thắm thiết, trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không kiên trì giải thích, “Trận chiến này Xuyên Thục thương vong quá lớn, hơn nữa huynh trưởng nàng lại chết trận… Triều đình vì muốn dịu đi quan hệ, chỉ có thể liên hôn hai bên. Đối tượng thích hợp nhất, chính là ta với nàng.”
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, nàng nhìn đường nét trên mặt hắn, ánh mắt sáng ngời mang theo sự thấp thỏm không yên khó nén đang nhìn nàng… Biết rõ không nên nổi giận với hắn, nhưng Duy Tang vẫn khó có thể kiềm chế, tức giận đến cả người phát run.
“Hoàng đế ngu ngốc như vậy, làm chết nhiều người chúng ta như vậy, nay hắn nghĩ ra biện pháp bồi thường chính là ‘ban ân’ cho đám dân đen chúng ta có thể liên hôn với gia tộc của hắn?!”
Giang Tái Sơ không nói gì, sắc mặt có chút căng thẳng, siết chặt tay nàng không chịu buông ra.
Duy Tang nhìn thẳng hắn một hồi lâu, cho đến khi phẫn nộ dần dần dịu bớt, thay vào đó là sự mệt mỏi trước giờ chưa có, nước mắt rơi từng giọt, tựa như hạt trân châu từ trên mặt rơi xuống.
“Thật xin lỗi, ta muốn lấy nàng, vốn chỉ nghĩ chuyện đơn giản, lại không nghĩ hôn sự lại trở nên phức tạp như vậy…”
Nàng ngắt lời hắn: “Cha ta đâu? Cha ta nói như thế nào?”
“Hầu gia đã đáp ứng rồi.”
Thật sự có thể gả cho hắn, không cần lo lắng phụ thân ngăn cản, nhưng không biết vì cái gì mà cảm giác vui sướng này dần dần phai nhạt, chỉ để lại tư vị khó mà nói nên lời.
“Được, ta gả.” Nàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy cổ hắn, áp mặt mình vào người hắn, lặp lại một lần, “Giang Tái Sơ, ta gả cho chàng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook