Ngự Phồn Hoa
-
Chương 24
Tiễn Lệ đại phu đi rồi, Giang Tái Sơ tới trước cửa sương phòng, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy tiếng nói nhỏ bên trong, tựa như có người đang thấp giọng nức nở.
Hắn nhíu mày một cái, tay vịn ở trên cửa, cũng không định dùng lực đẩy cửa vào.
Đang suy nghĩ, hắn lại nghe giọng nói của Duy Tang, tuy rằng yếu ớt nhưng lại bình tĩnh: “Vị Hi, đừng khóc… Ta không sao.”
“Sao lại không sao? Bị nứt ra nhiều như vậy?” Vị Hi nức nở nói, “Em nên ngăn ở trước người cô nương… Là em vô dụng.”
“Bạc phu nhân cũng không phải cố ý.” Nàng nói đứt quãng, “Ta hiện giờ khốn đốn như thế, em cứ khóc như vậy, sao ta có thể ngủ được… ”
Bỗng nhiên tiếng khóc dừng lại, Vị Hi nói: “Em đi bốc thuốc cho cô nương, cô nương ngủ một lát đi.”
Khóc cũng không phải nàng… Giang Tái Sơ nhắm mắt, lại không biết vì sao mà đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại trống rỗng không biết rơi về đâu. Nàng đã sớm không còn khóc, cho dù tối hôm qua thiếu chút nữa bị mình bóp chết, nàng cũng chỉ nhìn hắn, một mực chịu đựng.
Giang Tái Sơ giật mình nhớ lại khoảng thời gian trước kia, nàng tò mò với thanh bội kiếm Lịch Khoan của hắn, thừa dịp hắn đi vắng mà lén lấy ra thưởng thức.
Vừa đúng lúc hắn hồi phủ, nàng hoảng hốt, trường kiếm trong tay rơi loảng xoảng trên mặt đất, còn bị kiếm cắt vào ngón tay.
Hắn xanh mặt đến gần, nàng lại nghĩ hắn muốn quở trách, lúc ngẩng đầu thì mặt ứa đầy lệ, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn.
Biết rõ cắt vào ngón tay cũng không đau như vậy, cũng biết rõ nàng chẳng qua chỉ đang giả vờ đáng thương, thế nhưng hắn vẫn đau lòng không muốn nhìn nàng khóc. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Đưa ngón tay cho ta xem.”
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt giảo họat của nàng, có sợ hãi, nhưng lại vô cùng khả ái.
Cũng không phải như bây giờ, nàng trầm mặc ngấm ngầm chịu đựng, hắn cũng không nhìn ra trong lòng nàng đang vui hay buồn.
“Thượng…” Vị Hi vừa mở cửa đã thấy Thượng tướng quân đứng ở cửa, vô cùng hoảng sợ, đang muốn hành lễ lại bị ngăn lại. Thượng tướng quân hơi vuốt cằm, cũng không có biểu cảm gì: “Nàng vẫn khỏe chứ?”
“Vừa mới ngủ.”
Hắn gật đầu một cái.
“Tướng quân… Muốn vào thăm cô nương sao?” Vị Hi còn nhớ rõ bộ dáng hung thần ác sát hôm qua của hắn, nhất thời không dám rời đi.
Hắn vẫn chưa trả lời, làm như do dự một lát, rốt cục vẫn xoay người rời khỏi.
—–
Bên trong thành Trường Phong, nhiều đại quân doanh và binh mã đã bắt đầu điều động, người ngựa qua lại tới lui trên đường phố không dứt.
Trong chủ doanh Thần Sách quân, Giang Tái Sơ ngồi trên tòa, trong tay mở rộng địa đồ, đang bàn bạc với Cảnh Vân làm sao tiến công vào các cửa khẩu.
Từ giữa trưa cho đến đêm khuya, Giang Tái Sơ chỉ dùng bữa qua loa, tâm sự nỗi lo của mình cho Cảnh Vân biết. Chẳng qua là trên chiến trường trong nháy mắt đã bao nhiêu thay đổi, đổi lại, cũng phải dựa vào kinh nghiệm chỉ huy mà nhận định.
“Thượng tướng quân, ta có chút lo lắng cho huynh…” Cảnh Vân đuổi thị vệ ra ngoài, thấp giọng nói, “Quan Ninh quân mặc dù tinh nhuệ, suy cho cùng chỉ có ba vạn người, nếu dọc đường bị bắt hết cả, đại quân bao vây sẽ…”
Giang Tái Sơ lơ đễnh cười một tiếng, “Phải tiến công chính diện, nếu đánh trực diện, Quan Ninh quân cũng dư dả.”
“Hay là ngài vẫn dẫn theo đạo quân thứ nhất, ta dẫn đạo quân thứ hai.”
“Lần này kỵ binh chỉ cầu một chữ nhanh. Ta từng mang Thần Sách quân truy kích Hung Nô ở hoang mạc chín ngày chín đêm. Kinh nghiệm kỵ binh đột kích ta đều quen thuộc hơn các đệ. Huống chi sai đệ đi đánh quan ải, ta cũng từng nghĩ qua, xét về khía cạnh bày binh bố trận, binh pháp của đệ là chính thống nhất, trong quân không ai thắng được đệ, lại không quá thích hợp.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Một lần là xong, A Vân, nếu thuận lợi, về sau không cần phải sống đầu đường xó chợ chinh chiến khắp nơi như vậy.”
Cảnh Vân nhìn nét mặt bình tĩnh của hắn, tự đáy lòng tin phục, nhẹ giọng nói: “Rõ.”
“Còn có một chuyện.” Hắn dừng một chút, “Giao cho người khác ta cũng không yên tâm.”
Cảnh Vân trong lòng mơ hồ đoán được, cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: “Tướng quân hãy nói đi.”
“Ta phỏng đoán Nguyên Hạo Hành sẽ phản kích, ngoại trừ vây quét ngay tại chỗ, còn có một chuyện… chính là đánh thẳng vào hậu doanh.” Giang Tái Sơ trầm mặc một lát, đôi mày thanh tú khẽ nâng lên, ánh mắt sắc nhọn, “Thành Trường Phong có lẽ sẽ là mục tiêu của hắn.”
“Huynh nói là hắn có thể bất chấp hai đạo quân mà chạy thẳng đến đây?” Cảnh Vân cảm thấy khó mà tin được, nhưng nghĩ lại một chút, hình như đó là tác phong của Nguyên Hạo Hành. Hắn nhíu mày một cái, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Hai đạo quân phải nhanh… Về phần nơi này, đệ phái người đưa hết nữ quyến về hậu phương.”
“Nữ quyến?” Hắn dừng một chút, cố ý hỏi, “Đều đưa trở về sao?”
Giang Tái Sơ đứng lên, “Nàng điều trị ở đây, qua hai ngày ta sẽ cho người tới đưa nàng trở về.”
Cảnh Vân cũng không hỏi “nàng” là ai, thái dương khẽ nhảy dựng, hắn hỏi tiếp: “Đưa đi đâu?”
“Bên cạnh ta.” Giang Tái Sơ nói ngắn gọn, “Kiếm tuyết có thể bảo vệ nàng, ta ngoài mấy thân vệ được tuyển chọn ra, còn thêm mấy người trong Thần Sách doanh, đệ biết là được rồi.”
“Tướng quân…” Cảnh Vân bỗng nhiên không biết nên khuyên bảo như thế nào, “Hành quân đánh giặc mang theo nàng thật sự là rất không tiện.”
Gió đêm từ ngoài doanh trướng thổi vào, ánh nến lay động, đôi mắt của nam nhân trẻ tuổi khẽ híp lại, nhưng vẫn còn chút âm u, không còn vẻ trầm tĩnh khi chỉ đạo vạn quân nữa.
Hắn tựa như không nghe thấy câu nói kia, mãi đến khi đi tới cửa doanh trướng mới nghe thấy Cảnh Vân còn nói: “Tướng quân, ta đưa nàng về hậu phương, ngày đêm để cho người ta chăm sóc… Như vậy được chứ?”
“Nếu nàng không chịu thì sao?” Bước chân hắn dừng một chút, cũng không quay đầu, “Ta không thua nổi lần thứ hai.”
Phủ Tướng quân im ắng, Giang Tái Sơ đi vào sương phòng, Vị Hi vốn đang tựa vào bên cạnh bàn gác đêm liền giật mình thức dậy.
Giang Tái Sơ ra hiệu cho nàng đi ra ngoài, lập tức đi tới bên giường.
Duy Tang đang ngủ.
Hắn ngồi xuống mép giường bên cạnh nàng, có lẽ do giường khẽ động nên nàng tỉnh cả ngủ, lập tức mở mắt. Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Giang Tái Sơ, nàng ngọ nguậy muốn đứng dậy.
Hắn không nhẹ không nặng đè thân thể của nàng xuống, nói nhạt: “Hàn Duy Tang, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với bản thân mình vậy hả?”
Nàng trợn tròn mắt, ánh mắt có chút bối rối, lông mi dài mềm mại khẽ vểnh lên, dường như cũng không biết hắn đang nói cái gì.
Hắn cúi người xuống, càng tiến lại gần nàng, “Thứ ngươi mang trên người, ức chế mạch tượng, rốt cuộc là cái gì?”
Duy Tang chợt mỉm cười, giọng nói khiêm nhường mà nhẹ nhàng ,“Đây chẳng phải là hợp ý tướng quân sao? Kỳ thật hôm qua, ngươi không cần cho ta uống chén dược kia… Bởi vì ta vốn dĩ không thể thụ thai. Chỉ là… chưa có cơ hội nói cho tướng quân.”
Đồng tử hắn co giật, khóe môi lạnh lẽo miễn cưỡng cong lên: “Ngươi đã làm gì với bản thân?”
Duy Tang từ từ ngồi dậy, ánh mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Ta làm cái gì với bản thân mình, có liên quan gì đến tướng quân sao? Đây không phải là mong muốn của tướng quân sao?”
Thần sắc con ngươi của hắn nhanh chóng thay đổi, đen đặc, tụ lại, chợt bùng nổ thành cơn tức giận, “Ngươi khi nào thì hạ lên người mình? Làm sao để loại trừ?”
“Lúc ra khỏi đất Thục.” Nàng thản nhiên giương mắt, đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại không hề mang theo chút cảm xúc.
“Ba năm trước đây?”
“Tướng quân nói không sai, ta không xứng có hài tử của tướng quân.” Nàng nhẹ nhàng cong khóe môi, nụ cười mỏng manh nhưng mang theo sự kiêu ngạo và cố chấp không dễ phát giác, “Nhưng mà là một người con đất Thục cũng không nên… cũng sẽ không mang hài tử của người Tấn, không phải sao?”
Chát một tiếng…
Hắn giơ tay lên, xuống tay cũng không nhẹ, gương mặt Duy Tang sưng đỏ một bên, khóe môi bị rách, máu tươi chảy ra.
Nàng cũng không né tránh, chỉ cười khẽ, tựa như không rõ hắn tức giận vì chuyện gì.
Giang Tái Sơ lạnh lùng nhìn gương mặt của nàng, gằn từng chữ: “Hàn Duy Tang, vì những lời này của ngươi… tương lai nếu ta có được thiên hạ, đất Thục các ngươi, nam làm tôi tớ, nữ làm nô tì, cả đời không thể xoay người!”
Rốt cuộc hắn vẫn phẩy tay áo bỏ đi, nhìn bóng lưng thon dài dần dần rời khỏi, Duy Tang từ từ co chân lại, ôm lấy đầu gối chính mình.
Vị Hi vội vàng chạy vào, quan sát Duy Tang thật cẩn thận, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, người… đang khóc sao?”
Nàng vội vàng xoa nước mắt: “Không có.”
“Khóe miệng của người…” Vị Hi cẩn thận lau vết máu cho nàng, “Thượng tướng quân hắn… đánh người sao?”
Duy Tang có chút hoảng hốt, cuối cùng chỉ cười một tiếng, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe được: “…Hắn… nhưng mà so với ta còn khổ sở hơn nhiều.”
Vị Hi muốn đỡ nàng nằm xuống, nàng lại không chịu, thận trọng lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết, chạy tới chạy lui cũng đã một ngày.” Vị Hi nói khẽ, “Cô nương, em nghe thấy… câu nói vừa rồi của Thượng tướng quân.”
Duy Tang giật mình, “Câu nào?”
“Nam làm tôi tớ, nữ làm nô tì…”
Duy Tang thấy nàng lo lắng, chỉ nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Trên người nàng mọi chỗ đều bị thương, ánh mắt thường xuyên cứng rắn, đây là lần đầu tiên Vị Hi thấy nàng cười thoải mái đến như vậy… giống nhau là một đóa hoa, một đóa hoa giữa bụi rậm, nụ cười tao nhã này lại hơn xa Bạc phu nhân được mọi người khen ngợi.
“Vị Hi, em nhớ nhà sao?” Nàng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Em còn nhớ rõ rau muối tương ớt ở nhà, ăn rất ngon.” Tâm tình Vị Hi cũng có chuyển biến tốt đẹp.
“Sẽ có một ngày chúng ta trở về.” Nàng thì thào nói, “Không có người khi dễ chúng ta, không có người bức nhũ mẫu và a tẩu ta đến hai mắt rướm máu, sẽ không…”
Vị Hi cái hiểu cái không nhìn nàng, lại cảm thấy chưa bao giờ thấy nàng như vậy.
Ngoan cường như vậy, lại đẹp mắt đến thế.
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi đều nói Tiểu Giang tàn nhẫn, nhưng mà muội chỉ (*) tàn nhẫn hơn hắn gấp trăm lần ~
(*) muội chỉ: cách phát âm của từ muội tử, một từ mạng thường chỉ cô gái trẻ
Hắn nhíu mày một cái, tay vịn ở trên cửa, cũng không định dùng lực đẩy cửa vào.
Đang suy nghĩ, hắn lại nghe giọng nói của Duy Tang, tuy rằng yếu ớt nhưng lại bình tĩnh: “Vị Hi, đừng khóc… Ta không sao.”
“Sao lại không sao? Bị nứt ra nhiều như vậy?” Vị Hi nức nở nói, “Em nên ngăn ở trước người cô nương… Là em vô dụng.”
“Bạc phu nhân cũng không phải cố ý.” Nàng nói đứt quãng, “Ta hiện giờ khốn đốn như thế, em cứ khóc như vậy, sao ta có thể ngủ được… ”
Bỗng nhiên tiếng khóc dừng lại, Vị Hi nói: “Em đi bốc thuốc cho cô nương, cô nương ngủ một lát đi.”
Khóc cũng không phải nàng… Giang Tái Sơ nhắm mắt, lại không biết vì sao mà đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại trống rỗng không biết rơi về đâu. Nàng đã sớm không còn khóc, cho dù tối hôm qua thiếu chút nữa bị mình bóp chết, nàng cũng chỉ nhìn hắn, một mực chịu đựng.
Giang Tái Sơ giật mình nhớ lại khoảng thời gian trước kia, nàng tò mò với thanh bội kiếm Lịch Khoan của hắn, thừa dịp hắn đi vắng mà lén lấy ra thưởng thức.
Vừa đúng lúc hắn hồi phủ, nàng hoảng hốt, trường kiếm trong tay rơi loảng xoảng trên mặt đất, còn bị kiếm cắt vào ngón tay.
Hắn xanh mặt đến gần, nàng lại nghĩ hắn muốn quở trách, lúc ngẩng đầu thì mặt ứa đầy lệ, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn.
Biết rõ cắt vào ngón tay cũng không đau như vậy, cũng biết rõ nàng chẳng qua chỉ đang giả vờ đáng thương, thế nhưng hắn vẫn đau lòng không muốn nhìn nàng khóc. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Đưa ngón tay cho ta xem.”
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt giảo họat của nàng, có sợ hãi, nhưng lại vô cùng khả ái.
Cũng không phải như bây giờ, nàng trầm mặc ngấm ngầm chịu đựng, hắn cũng không nhìn ra trong lòng nàng đang vui hay buồn.
“Thượng…” Vị Hi vừa mở cửa đã thấy Thượng tướng quân đứng ở cửa, vô cùng hoảng sợ, đang muốn hành lễ lại bị ngăn lại. Thượng tướng quân hơi vuốt cằm, cũng không có biểu cảm gì: “Nàng vẫn khỏe chứ?”
“Vừa mới ngủ.”
Hắn gật đầu một cái.
“Tướng quân… Muốn vào thăm cô nương sao?” Vị Hi còn nhớ rõ bộ dáng hung thần ác sát hôm qua của hắn, nhất thời không dám rời đi.
Hắn vẫn chưa trả lời, làm như do dự một lát, rốt cục vẫn xoay người rời khỏi.
—–
Bên trong thành Trường Phong, nhiều đại quân doanh và binh mã đã bắt đầu điều động, người ngựa qua lại tới lui trên đường phố không dứt.
Trong chủ doanh Thần Sách quân, Giang Tái Sơ ngồi trên tòa, trong tay mở rộng địa đồ, đang bàn bạc với Cảnh Vân làm sao tiến công vào các cửa khẩu.
Từ giữa trưa cho đến đêm khuya, Giang Tái Sơ chỉ dùng bữa qua loa, tâm sự nỗi lo của mình cho Cảnh Vân biết. Chẳng qua là trên chiến trường trong nháy mắt đã bao nhiêu thay đổi, đổi lại, cũng phải dựa vào kinh nghiệm chỉ huy mà nhận định.
“Thượng tướng quân, ta có chút lo lắng cho huynh…” Cảnh Vân đuổi thị vệ ra ngoài, thấp giọng nói, “Quan Ninh quân mặc dù tinh nhuệ, suy cho cùng chỉ có ba vạn người, nếu dọc đường bị bắt hết cả, đại quân bao vây sẽ…”
Giang Tái Sơ lơ đễnh cười một tiếng, “Phải tiến công chính diện, nếu đánh trực diện, Quan Ninh quân cũng dư dả.”
“Hay là ngài vẫn dẫn theo đạo quân thứ nhất, ta dẫn đạo quân thứ hai.”
“Lần này kỵ binh chỉ cầu một chữ nhanh. Ta từng mang Thần Sách quân truy kích Hung Nô ở hoang mạc chín ngày chín đêm. Kinh nghiệm kỵ binh đột kích ta đều quen thuộc hơn các đệ. Huống chi sai đệ đi đánh quan ải, ta cũng từng nghĩ qua, xét về khía cạnh bày binh bố trận, binh pháp của đệ là chính thống nhất, trong quân không ai thắng được đệ, lại không quá thích hợp.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Một lần là xong, A Vân, nếu thuận lợi, về sau không cần phải sống đầu đường xó chợ chinh chiến khắp nơi như vậy.”
Cảnh Vân nhìn nét mặt bình tĩnh của hắn, tự đáy lòng tin phục, nhẹ giọng nói: “Rõ.”
“Còn có một chuyện.” Hắn dừng một chút, “Giao cho người khác ta cũng không yên tâm.”
Cảnh Vân trong lòng mơ hồ đoán được, cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: “Tướng quân hãy nói đi.”
“Ta phỏng đoán Nguyên Hạo Hành sẽ phản kích, ngoại trừ vây quét ngay tại chỗ, còn có một chuyện… chính là đánh thẳng vào hậu doanh.” Giang Tái Sơ trầm mặc một lát, đôi mày thanh tú khẽ nâng lên, ánh mắt sắc nhọn, “Thành Trường Phong có lẽ sẽ là mục tiêu của hắn.”
“Huynh nói là hắn có thể bất chấp hai đạo quân mà chạy thẳng đến đây?” Cảnh Vân cảm thấy khó mà tin được, nhưng nghĩ lại một chút, hình như đó là tác phong của Nguyên Hạo Hành. Hắn nhíu mày một cái, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Hai đạo quân phải nhanh… Về phần nơi này, đệ phái người đưa hết nữ quyến về hậu phương.”
“Nữ quyến?” Hắn dừng một chút, cố ý hỏi, “Đều đưa trở về sao?”
Giang Tái Sơ đứng lên, “Nàng điều trị ở đây, qua hai ngày ta sẽ cho người tới đưa nàng trở về.”
Cảnh Vân cũng không hỏi “nàng” là ai, thái dương khẽ nhảy dựng, hắn hỏi tiếp: “Đưa đi đâu?”
“Bên cạnh ta.” Giang Tái Sơ nói ngắn gọn, “Kiếm tuyết có thể bảo vệ nàng, ta ngoài mấy thân vệ được tuyển chọn ra, còn thêm mấy người trong Thần Sách doanh, đệ biết là được rồi.”
“Tướng quân…” Cảnh Vân bỗng nhiên không biết nên khuyên bảo như thế nào, “Hành quân đánh giặc mang theo nàng thật sự là rất không tiện.”
Gió đêm từ ngoài doanh trướng thổi vào, ánh nến lay động, đôi mắt của nam nhân trẻ tuổi khẽ híp lại, nhưng vẫn còn chút âm u, không còn vẻ trầm tĩnh khi chỉ đạo vạn quân nữa.
Hắn tựa như không nghe thấy câu nói kia, mãi đến khi đi tới cửa doanh trướng mới nghe thấy Cảnh Vân còn nói: “Tướng quân, ta đưa nàng về hậu phương, ngày đêm để cho người ta chăm sóc… Như vậy được chứ?”
“Nếu nàng không chịu thì sao?” Bước chân hắn dừng một chút, cũng không quay đầu, “Ta không thua nổi lần thứ hai.”
Phủ Tướng quân im ắng, Giang Tái Sơ đi vào sương phòng, Vị Hi vốn đang tựa vào bên cạnh bàn gác đêm liền giật mình thức dậy.
Giang Tái Sơ ra hiệu cho nàng đi ra ngoài, lập tức đi tới bên giường.
Duy Tang đang ngủ.
Hắn ngồi xuống mép giường bên cạnh nàng, có lẽ do giường khẽ động nên nàng tỉnh cả ngủ, lập tức mở mắt. Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Giang Tái Sơ, nàng ngọ nguậy muốn đứng dậy.
Hắn không nhẹ không nặng đè thân thể của nàng xuống, nói nhạt: “Hàn Duy Tang, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với bản thân mình vậy hả?”
Nàng trợn tròn mắt, ánh mắt có chút bối rối, lông mi dài mềm mại khẽ vểnh lên, dường như cũng không biết hắn đang nói cái gì.
Hắn cúi người xuống, càng tiến lại gần nàng, “Thứ ngươi mang trên người, ức chế mạch tượng, rốt cuộc là cái gì?”
Duy Tang chợt mỉm cười, giọng nói khiêm nhường mà nhẹ nhàng ,“Đây chẳng phải là hợp ý tướng quân sao? Kỳ thật hôm qua, ngươi không cần cho ta uống chén dược kia… Bởi vì ta vốn dĩ không thể thụ thai. Chỉ là… chưa có cơ hội nói cho tướng quân.”
Đồng tử hắn co giật, khóe môi lạnh lẽo miễn cưỡng cong lên: “Ngươi đã làm gì với bản thân?”
Duy Tang từ từ ngồi dậy, ánh mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Ta làm cái gì với bản thân mình, có liên quan gì đến tướng quân sao? Đây không phải là mong muốn của tướng quân sao?”
Thần sắc con ngươi của hắn nhanh chóng thay đổi, đen đặc, tụ lại, chợt bùng nổ thành cơn tức giận, “Ngươi khi nào thì hạ lên người mình? Làm sao để loại trừ?”
“Lúc ra khỏi đất Thục.” Nàng thản nhiên giương mắt, đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại không hề mang theo chút cảm xúc.
“Ba năm trước đây?”
“Tướng quân nói không sai, ta không xứng có hài tử của tướng quân.” Nàng nhẹ nhàng cong khóe môi, nụ cười mỏng manh nhưng mang theo sự kiêu ngạo và cố chấp không dễ phát giác, “Nhưng mà là một người con đất Thục cũng không nên… cũng sẽ không mang hài tử của người Tấn, không phải sao?”
Chát một tiếng…
Hắn giơ tay lên, xuống tay cũng không nhẹ, gương mặt Duy Tang sưng đỏ một bên, khóe môi bị rách, máu tươi chảy ra.
Nàng cũng không né tránh, chỉ cười khẽ, tựa như không rõ hắn tức giận vì chuyện gì.
Giang Tái Sơ lạnh lùng nhìn gương mặt của nàng, gằn từng chữ: “Hàn Duy Tang, vì những lời này của ngươi… tương lai nếu ta có được thiên hạ, đất Thục các ngươi, nam làm tôi tớ, nữ làm nô tì, cả đời không thể xoay người!”
Rốt cuộc hắn vẫn phẩy tay áo bỏ đi, nhìn bóng lưng thon dài dần dần rời khỏi, Duy Tang từ từ co chân lại, ôm lấy đầu gối chính mình.
Vị Hi vội vàng chạy vào, quan sát Duy Tang thật cẩn thận, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, người… đang khóc sao?”
Nàng vội vàng xoa nước mắt: “Không có.”
“Khóe miệng của người…” Vị Hi cẩn thận lau vết máu cho nàng, “Thượng tướng quân hắn… đánh người sao?”
Duy Tang có chút hoảng hốt, cuối cùng chỉ cười một tiếng, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe được: “…Hắn… nhưng mà so với ta còn khổ sở hơn nhiều.”
Vị Hi muốn đỡ nàng nằm xuống, nàng lại không chịu, thận trọng lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết, chạy tới chạy lui cũng đã một ngày.” Vị Hi nói khẽ, “Cô nương, em nghe thấy… câu nói vừa rồi của Thượng tướng quân.”
Duy Tang giật mình, “Câu nào?”
“Nam làm tôi tớ, nữ làm nô tì…”
Duy Tang thấy nàng lo lắng, chỉ nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Trên người nàng mọi chỗ đều bị thương, ánh mắt thường xuyên cứng rắn, đây là lần đầu tiên Vị Hi thấy nàng cười thoải mái đến như vậy… giống nhau là một đóa hoa, một đóa hoa giữa bụi rậm, nụ cười tao nhã này lại hơn xa Bạc phu nhân được mọi người khen ngợi.
“Vị Hi, em nhớ nhà sao?” Nàng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Em còn nhớ rõ rau muối tương ớt ở nhà, ăn rất ngon.” Tâm tình Vị Hi cũng có chuyển biến tốt đẹp.
“Sẽ có một ngày chúng ta trở về.” Nàng thì thào nói, “Không có người khi dễ chúng ta, không có người bức nhũ mẫu và a tẩu ta đến hai mắt rướm máu, sẽ không…”
Vị Hi cái hiểu cái không nhìn nàng, lại cảm thấy chưa bao giờ thấy nàng như vậy.
Ngoan cường như vậy, lại đẹp mắt đến thế.
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi đều nói Tiểu Giang tàn nhẫn, nhưng mà muội chỉ (*) tàn nhẫn hơn hắn gấp trăm lần ~
(*) muội chỉ: cách phát âm của từ muội tử, một từ mạng thường chỉ cô gái trẻ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook