Ngự Phật
-
Chương 164: Thân tử Đạo tiêu
Thân tử Đạo tiêu
Mấy ngày tiếp đó Hoa Liên không hề bước ra ngoài, hạt sen mặc dù là của nàng, nhưng dù sao cũng đã rời khỏi thân thể quá lâu, còn cần một khoảng thời gian để nuôi dưỡng lại.
Có điều gần đây không biết do nguyên nhân gì, Hoa Liên luôn cảm thấy tâm thần bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Tâm trạng phiền não khiến nàng rất khó để tiếp tục tu luyện, cuối cùng đành gọi Anh và Yến Cửu Vũ ra ngoài đi dạo một vòng. Dù sao cũng sắp đến ngày khai chiến, tình trạng này của nàng thực sự rất nguy hiểm.
Khi đi tới gần Thính Thiên Các, đột nhiên nhìn thấy một đống người đứng trước cửa, đang ồn ào gì đó. Thanh âm mơ hồ vọng tới, bước chân Hoa Liên khựng lại, dường như có liên quan đến Ân Mạc…
“Chúng ta qua xem một chút.” Yến Cửu Vũ cũng dừng lại, hiển nhiên là vừa rồi Hoa Liên cũng không nghe nhầm.
Hai người một trước một sau chen vào Thính Thiên Các, còn chưa nhìn thấy bảng Công Đức đã nghe thấy có người đang kêu la, nói rằng tên của Sát Sinh Phật đã biến mất khỏi bảng Công Đức.
Như vậy có nghĩa là gì, trong lòng Hoa Liên rất rõ ràng.
Có điều, nàng vẫn cứ cảm thấy, chuyện này căn bản không thể xảy ra. Nhưng, vị trí thứ năm trên bảng Công Đức, đúng là đã không còn tên hắn.
Nàng đứng trước bảng Công Đức, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ những cái tên một lượt, vẫn không sao tìm thấy tên hắn.
Một cơn lạnh buốt người tràn ra từ trong tim, trong thoáng chốc, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Hắn chết rồi? Sao có thể, Ân Mạc sao có thể chết được?!
“Hoa Liên! Hoa Liên!” Yến Cửu Vũ đứng bên cạnh mặt đầy vẻ lo lắng kinh hoàng lay lay bả vai Hoa Liên, “Hoa Liên! Nhìn ta này!”
Hoa Liên thay đổi, gương mặt không chút biểu cảm quay ra nhìn hắn, trong mắt không có lấy một tia cảm xúc nào.
“Có lẽ… là bảng Công Đức có vấn đề, Sát Sinh Phật… hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Yến Cửu Vũ miệng khô khốc, lý do như vậy, đến chính bản thân hắn cũng không lừa được, sao có thể khiến Hoa Liên tin tưởng.
Bảng Công Đức đã đặt ở đây gần vạn năm, chưa từng xảy ra sai lầm. Mà khi tên trên đó biến mất, chỉ thể hiện một điều, thân tử đạo tiêu.
Chuyện như vậy, mỗi giây mỗi phút đều diễn ra ở nơi này. Vô luận là Tiên Nhân hay là Phật có tu vi cao bao nhiêu hay lợi hại thế nào, đến thời điểm như thế này, luôn có vài người bỏ mạng.
Chẳng qua không ai dám tin rằng, người biến mất, lại là người khiến mình phải vương vấn.
Hoa Liên ra khỏi Thính Thiên các, không hề để ý đến đến vẻ hả hê hay tiếc hận của đám tiên nhân kia. Nàng không cảm thấy thương tâm, cũng không thấy đau lòng. Chỉ là trái tim, giống như đột nhiên trở nên trống rỗng, tựa hồ như thiên địa này phút chốc chỉ còn lại hai màu đen trắng, mọi âm thanh… không vọng vào trong tai.
Nàng cảm thấy mình rất bình thường, có thể suy nghĩ bình thường, thậm chí còn có thể nghĩ xem tại sao Ân Mạc lại chết, là ai giết hắn. Nhưng người ngoài nhìn vào, Hoa Liên như vậy lại không bình thường một chút nào.
Sau khi ra khỏi Thính Thiên các, Hoa Liên không nhúc nhích nhìn về phía xa, sức sống toàn thân như biến mất sạch sẽ trong khoảnh khắc đó, căn bản giống như một con rối.
“Hoa Liên, ngươi đừng như vậy, có lẽ Sát Sinh Phật chỉ bị trọng thương mà thôi… Chúng ta lên chiến trường tìm hắn được không?” Yến Cửu Vũ cau mày nhẹ giọng nói, Hoa Liên dù sao cũng chỉ mới thành Tiên chưa lâu, vẫn chưa nhìn thấu được sinh ly tử biệt.
“Đừng lo, ta không sao.” Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Yến Cửu Vũ, Hoa Liên xoay người mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, khiến cho người ta cảm thấy nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Như thế rồi mà còn không sao ư, Yến Cửu Vũ cảm thấy nhức đầu. Phản ứng của nàng, căn bản không giống như người không làm sao.
Nàng như vậy, hắn cũng không biết nên nói gì. Đành phải theo sát bên cạnh nàng, đề phòng nàng nghĩ không thông.
“Từ khi ta biết hắn, ta đã cảm thấy nam nhân này sâu không lường được, vĩnh viễn không ai có thể biết được chiêu bài hắn đang che giấu, ta… có phải đã.. sai rồi không?” Hoa Liên nhìn về phía Yến Cửu Vũ, dường như muốn lấy được đáp án gì đó từ miệng hắn.
Yến Cửu Vũ không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Hắn cũng không tin, nhưng, sự thật rành rành ở đó. Thánh Nhân cũng có lúc ngã xuống. Huống chi chỉ là một Sát Sinh Phật.
Thấy hắn không nói lời nào, Hoa Liên từ từ cụp mắt xuống, thu lại ánh sáng nghiêm trọng, “Thực ra thì, không có gì đáng ngại cả, ai rồi cũng sẽ chết, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Sau khi nói xong, Hoa Liên xoay người đi về phía chỗ ở của hai người, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, giống như vừa nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Yến Cửu Vũ cười khổ một tiếng, đi theo.
Nếu Hoa Liên không nói như vậy còn được, nàng nói vậy, khiến cho hắn cảm thấy cả người phát lạnh.
Từ hôm đó trở đi, nàng không hề ra khỏi nơi ở, cho dù là Yến Cửu Vũ thì cũng rất khó có thể nhìn thấy mặt nàng. Có điều thông qua hơi thở có thể xác định, người đang ở bên trong, đích thực là người sống.
Thực ra nàng không yếu đuối đến mức có ý định tìm đến cái chết như Yến Cửu Vũ nghĩ. Chẳng qua là nàng vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ, không tài nào chấp nhận được tin Ân Mạc đã chết.
Mấy ngày nay nàng muốn cảm thụ hơi thở có thể còn sót lại của Ân Mạc nhưng lòng vẫn không thể yên bình trở lại, đã thử rất nhiều lần mà không hề thành công.
Hoặc có lẽ, nàng thực sự nên đến chiến trường một chuyến. Chỉ có đến đó mới có thể xác định, người ấy đã chết thật hay chưa. Cho dù có chết, nàng cũng phải nhìn thấy thi thể.
Vòng qua vòng lại mấy vòng trước cửa nhà Hoa Liên, Yến Cửu Vũ vẫn do dự, có nên xông vào xem hay không, đúng vào lúc hắn quyết định muốn tiến lên gõ cửa, cánh cửa lại tự mở ra.
“Ngươi… không sao chứ?” Giọng nói của hắn có chút không xác định.
“Yên tâm, ta không sao.”
Hoa Liên lắc đầu một cái, “Mấy ngày nay có tin gì mới không?”
“Ách…” Chân mày của Yến Cửu Vũ nhíu chặt lại, “Ta cũng không biết tin này là thực hay giả, tóm lại, ngươi nghe qua thôi. Bên ngoài có tin, hôm đó bốn đại Ma Đế liên thủ đối phó với Sát Sinh Phật…”
Hoa Liên nhắm mắt lại một lúc mới mở ra, “Ngươi nói là một mình hắn trêu chọc bốn Ma Đế?”
“Không phải… Nghe nói lúc ấy cũng có Tiên Đế ở đó, nhưng không hiểu sao bốn Ma Đế kia lại đồng thời ra tay với Sát Sinh Phật.”
“Không hiểu sao?” Hoa Liên đột nhiên cười, “Lúc đó có những ai?”
“Chân Vũ Đại Đế, Tử Vi Tiên Đế, còn cả… Long Vương Thái tử.”
“Ngươi biết bây giờ bọn họ đang ở đâu chứ?” Ba cái tên này khiến cho đáp án mơ hồ trong lòng Hoa Liên dần trở nên rõ ràng.
“Ngươi định làm gì?” Thấy nụ cười trên gương mặt nàng, Yến Cửu Vũ mặt đầy cảnh giác hỏi. Hắn không hề nghi ngờ chuyện Hoa Liên sẽ đi chất vấn ba người kia. Vấn đề là, nàng làm vậy đâu khác nào đi tìm cái chết!
“Ngươi yên tâm, ta còn chưa muốn chết, ta chỉ hỏi vậy thôi.”
“Bọn họ đã về rồi, đang ở trong Thính Thiên các… Ngươi đừng xúc động.”
“Ừ, không đâu.” Nàng gật đầu một cái, vòng qua Yến Cửu Vũ, đi ra ngoài cửa.
Yến Cửu Vũ đứng trong sân suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, cuối cùng vỗ đùi, vội vàng đuổi theo. Chờ đến lúc hắn đuổi ra ngoài đã không thấy bóng dáng Hoa Liên đâu nữa.
Hắn chạy thẳng đến Thính Thiên các, vừa hay nhìn thấy Hoa Liên đang đứng ngoài cửa, trừ Hậu Thổ Tiên Đế ra, bốn người còn lại đều đông đủ, còn cả một Long Vương Thái tử.
Những tiên nhân có mặt ở đó không dám mở miệng nói chuyện, bọn họ đều tò mò không biết đang xảy ra chuyện gì. Sống bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy một Tiên Quân nào có lá gan lớn như vậy, dám chặn đường Tiên Đế.
“Hoa Liên, tại sao ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy Hoa Liên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt của Tử Vi Tiên Đế vô cùng khó coi. Hắn nhớ rõ trước khi đi mình đã dặn Tử Tiêu, nhất định phải xử lý nàng sạch sẽ.
Nàng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Tử Tiêu đã xảy ra chuyện?
Không thể nào, tu vi của Tử Tiêu không kém Hoa Liên bao nhiêu, hơn nữa trên người còn có ấn ký thần thức của hắn, nếu muội ấy gặp phải chuyện chẳng lành, hắn nhất định sẽ là người biết đầu tiên.
Đáng tiếc, Tử Vi không sao ngờ tới Tử Tiêu thậm chí còn chưa kịp chạm tới ấn ký thần thức đã bị đánh trở lại nguyên hình.
“Kỳ hạn lưu đày đã hết, ta xuất hiện ở đây thì có gì lạ? Hay là Tử Vi Tiên Đế cho là ta đã chết rồi chăng?” Ánh mắt của Hoa Liên quét qua năm người, cuối cùng dừng lại trên người Tử Vi Tiên Đế. Gương mặt nàng mang theo một nụ cười, chỉ có điều, nụ cười này ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, sự xuất hiện của nàng chẳng phải tốt lành gì. Chỉ có điều, tất cả đều không hiểu, nàng tỏ ra thù địch rõ ràng với các vị Tiên Đế như vậy, chẳng lẽ không sợ chết hay sao?
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt của Tử Vi trầm xuống.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói với ngài một câu thôi, địa lao của Tử Vi Điện không được chắc chắn cho lắm, ngài nên quay về sửa lại đi.”
”Làm càn! Ngươi dám vu vạ cho ta?!” Chỉ cần là người có đầu óc, tất sẽ hiểu ý tứ những lời Hoa Liên nói. Trừ Long Vương Thái tử ra, ánh mắt ba vị Tiên Đế còn lại khi nhìn Tử Vi đều mang theo một tia kinh ngạc.
“Có phải vu vạ hay không, Tử Vi Tiên Đế tự biết rõ trong lòng là được rồi, đừng kích động như vậy.” Đối mặt với uy áp của Tiên Đế, Hoa Liên vẫn tươi cười đầy mặt, thực sự giống như không hề bị ảnh hưởng.
“Hoa Liên, ngươi cản đường chúng ta, rốt cuộc là muốn làm gì?” Chân Vũ Đại Đế cau mày hỏi.
“Ta nghe nói mấy vị Tiên Đế đại nhân vừa mới trở lại từ chiến trường, ta muốn biết tin tức của Sát Sinh Phật.”
“Bách Hoa Tiên Quân, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cứ lo cho bản thân mình đi thì hơn, đừng quên thân phận của ngươi.” Thanh Lam đứng bên cạnh Chân Vũ Đại Đế quét qua Hoa Liên một cái, trên gương mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng.
Nếu không phải đang ở chỗ đông người, nhất định phải cho nàng ta biết mặt.
“Ngươi im đi, ta đang hỏi Tử Vi Tiên Đế, còn chưa đến lượt ngươi trả lời!” Ánh mắt Hoa Liên chợt lạnh lẽo, liếc nàng ta một cái, nhất thời khiến cho Thanh Lam có cảm giác như đang rơi vào hầm băng.
Lúc này phần lớn đám tiên nhân đang đứng xem bên cạnh đều cảm thấy Hoa Liên đúng là điên rồi, dám nói năng với Tiên Đế như vậy, nàng không muốn sống nữa rồi đúng không?
Yến Cửu Vũ đẩy những người đứng chặn đằng trước ra, vọt vào, túm chặt lấy cánh tay Hoa Liên, “Hoa Liên, đừng nói linh tinh, mau theo ta về.”
“Không sao, ta chỉ đến hỏi một chút mà thôi, chắc Tử Vi Tiên Đế không đến nỗi không đáp được chứ.” So với Yến Cửu Vũ, nàng có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn đừng cuống.
Có thể không cuống được hay sao, Yến Cửu Vũ sắp khóc đến nơi, đắc tội Thanh Lam Tiên Đế còn chưa tính, nàng đây là còn muốn đắc tội luôn cả Tử Vi Tiên Đế cho đủ bộ ư?
Mấy ngày tiếp đó Hoa Liên không hề bước ra ngoài, hạt sen mặc dù là của nàng, nhưng dù sao cũng đã rời khỏi thân thể quá lâu, còn cần một khoảng thời gian để nuôi dưỡng lại.
Có điều gần đây không biết do nguyên nhân gì, Hoa Liên luôn cảm thấy tâm thần bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Tâm trạng phiền não khiến nàng rất khó để tiếp tục tu luyện, cuối cùng đành gọi Anh và Yến Cửu Vũ ra ngoài đi dạo một vòng. Dù sao cũng sắp đến ngày khai chiến, tình trạng này của nàng thực sự rất nguy hiểm.
Khi đi tới gần Thính Thiên Các, đột nhiên nhìn thấy một đống người đứng trước cửa, đang ồn ào gì đó. Thanh âm mơ hồ vọng tới, bước chân Hoa Liên khựng lại, dường như có liên quan đến Ân Mạc…
“Chúng ta qua xem một chút.” Yến Cửu Vũ cũng dừng lại, hiển nhiên là vừa rồi Hoa Liên cũng không nghe nhầm.
Hai người một trước một sau chen vào Thính Thiên Các, còn chưa nhìn thấy bảng Công Đức đã nghe thấy có người đang kêu la, nói rằng tên của Sát Sinh Phật đã biến mất khỏi bảng Công Đức.
Như vậy có nghĩa là gì, trong lòng Hoa Liên rất rõ ràng.
Có điều, nàng vẫn cứ cảm thấy, chuyện này căn bản không thể xảy ra. Nhưng, vị trí thứ năm trên bảng Công Đức, đúng là đã không còn tên hắn.
Nàng đứng trước bảng Công Đức, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ những cái tên một lượt, vẫn không sao tìm thấy tên hắn.
Một cơn lạnh buốt người tràn ra từ trong tim, trong thoáng chốc, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Hắn chết rồi? Sao có thể, Ân Mạc sao có thể chết được?!
“Hoa Liên! Hoa Liên!” Yến Cửu Vũ đứng bên cạnh mặt đầy vẻ lo lắng kinh hoàng lay lay bả vai Hoa Liên, “Hoa Liên! Nhìn ta này!”
Hoa Liên thay đổi, gương mặt không chút biểu cảm quay ra nhìn hắn, trong mắt không có lấy một tia cảm xúc nào.
“Có lẽ… là bảng Công Đức có vấn đề, Sát Sinh Phật… hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Yến Cửu Vũ miệng khô khốc, lý do như vậy, đến chính bản thân hắn cũng không lừa được, sao có thể khiến Hoa Liên tin tưởng.
Bảng Công Đức đã đặt ở đây gần vạn năm, chưa từng xảy ra sai lầm. Mà khi tên trên đó biến mất, chỉ thể hiện một điều, thân tử đạo tiêu.
Chuyện như vậy, mỗi giây mỗi phút đều diễn ra ở nơi này. Vô luận là Tiên Nhân hay là Phật có tu vi cao bao nhiêu hay lợi hại thế nào, đến thời điểm như thế này, luôn có vài người bỏ mạng.
Chẳng qua không ai dám tin rằng, người biến mất, lại là người khiến mình phải vương vấn.
Hoa Liên ra khỏi Thính Thiên các, không hề để ý đến đến vẻ hả hê hay tiếc hận của đám tiên nhân kia. Nàng không cảm thấy thương tâm, cũng không thấy đau lòng. Chỉ là trái tim, giống như đột nhiên trở nên trống rỗng, tựa hồ như thiên địa này phút chốc chỉ còn lại hai màu đen trắng, mọi âm thanh… không vọng vào trong tai.
Nàng cảm thấy mình rất bình thường, có thể suy nghĩ bình thường, thậm chí còn có thể nghĩ xem tại sao Ân Mạc lại chết, là ai giết hắn. Nhưng người ngoài nhìn vào, Hoa Liên như vậy lại không bình thường một chút nào.
Sau khi ra khỏi Thính Thiên các, Hoa Liên không nhúc nhích nhìn về phía xa, sức sống toàn thân như biến mất sạch sẽ trong khoảnh khắc đó, căn bản giống như một con rối.
“Hoa Liên, ngươi đừng như vậy, có lẽ Sát Sinh Phật chỉ bị trọng thương mà thôi… Chúng ta lên chiến trường tìm hắn được không?” Yến Cửu Vũ cau mày nhẹ giọng nói, Hoa Liên dù sao cũng chỉ mới thành Tiên chưa lâu, vẫn chưa nhìn thấu được sinh ly tử biệt.
“Đừng lo, ta không sao.” Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Yến Cửu Vũ, Hoa Liên xoay người mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, khiến cho người ta cảm thấy nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Như thế rồi mà còn không sao ư, Yến Cửu Vũ cảm thấy nhức đầu. Phản ứng của nàng, căn bản không giống như người không làm sao.
Nàng như vậy, hắn cũng không biết nên nói gì. Đành phải theo sát bên cạnh nàng, đề phòng nàng nghĩ không thông.
“Từ khi ta biết hắn, ta đã cảm thấy nam nhân này sâu không lường được, vĩnh viễn không ai có thể biết được chiêu bài hắn đang che giấu, ta… có phải đã.. sai rồi không?” Hoa Liên nhìn về phía Yến Cửu Vũ, dường như muốn lấy được đáp án gì đó từ miệng hắn.
Yến Cửu Vũ không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Hắn cũng không tin, nhưng, sự thật rành rành ở đó. Thánh Nhân cũng có lúc ngã xuống. Huống chi chỉ là một Sát Sinh Phật.
Thấy hắn không nói lời nào, Hoa Liên từ từ cụp mắt xuống, thu lại ánh sáng nghiêm trọng, “Thực ra thì, không có gì đáng ngại cả, ai rồi cũng sẽ chết, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Sau khi nói xong, Hoa Liên xoay người đi về phía chỗ ở của hai người, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, giống như vừa nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Yến Cửu Vũ cười khổ một tiếng, đi theo.
Nếu Hoa Liên không nói như vậy còn được, nàng nói vậy, khiến cho hắn cảm thấy cả người phát lạnh.
Từ hôm đó trở đi, nàng không hề ra khỏi nơi ở, cho dù là Yến Cửu Vũ thì cũng rất khó có thể nhìn thấy mặt nàng. Có điều thông qua hơi thở có thể xác định, người đang ở bên trong, đích thực là người sống.
Thực ra nàng không yếu đuối đến mức có ý định tìm đến cái chết như Yến Cửu Vũ nghĩ. Chẳng qua là nàng vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ, không tài nào chấp nhận được tin Ân Mạc đã chết.
Mấy ngày nay nàng muốn cảm thụ hơi thở có thể còn sót lại của Ân Mạc nhưng lòng vẫn không thể yên bình trở lại, đã thử rất nhiều lần mà không hề thành công.
Hoặc có lẽ, nàng thực sự nên đến chiến trường một chuyến. Chỉ có đến đó mới có thể xác định, người ấy đã chết thật hay chưa. Cho dù có chết, nàng cũng phải nhìn thấy thi thể.
Vòng qua vòng lại mấy vòng trước cửa nhà Hoa Liên, Yến Cửu Vũ vẫn do dự, có nên xông vào xem hay không, đúng vào lúc hắn quyết định muốn tiến lên gõ cửa, cánh cửa lại tự mở ra.
“Ngươi… không sao chứ?” Giọng nói của hắn có chút không xác định.
“Yên tâm, ta không sao.”
Hoa Liên lắc đầu một cái, “Mấy ngày nay có tin gì mới không?”
“Ách…” Chân mày của Yến Cửu Vũ nhíu chặt lại, “Ta cũng không biết tin này là thực hay giả, tóm lại, ngươi nghe qua thôi. Bên ngoài có tin, hôm đó bốn đại Ma Đế liên thủ đối phó với Sát Sinh Phật…”
Hoa Liên nhắm mắt lại một lúc mới mở ra, “Ngươi nói là một mình hắn trêu chọc bốn Ma Đế?”
“Không phải… Nghe nói lúc ấy cũng có Tiên Đế ở đó, nhưng không hiểu sao bốn Ma Đế kia lại đồng thời ra tay với Sát Sinh Phật.”
“Không hiểu sao?” Hoa Liên đột nhiên cười, “Lúc đó có những ai?”
“Chân Vũ Đại Đế, Tử Vi Tiên Đế, còn cả… Long Vương Thái tử.”
“Ngươi biết bây giờ bọn họ đang ở đâu chứ?” Ba cái tên này khiến cho đáp án mơ hồ trong lòng Hoa Liên dần trở nên rõ ràng.
“Ngươi định làm gì?” Thấy nụ cười trên gương mặt nàng, Yến Cửu Vũ mặt đầy cảnh giác hỏi. Hắn không hề nghi ngờ chuyện Hoa Liên sẽ đi chất vấn ba người kia. Vấn đề là, nàng làm vậy đâu khác nào đi tìm cái chết!
“Ngươi yên tâm, ta còn chưa muốn chết, ta chỉ hỏi vậy thôi.”
“Bọn họ đã về rồi, đang ở trong Thính Thiên các… Ngươi đừng xúc động.”
“Ừ, không đâu.” Nàng gật đầu một cái, vòng qua Yến Cửu Vũ, đi ra ngoài cửa.
Yến Cửu Vũ đứng trong sân suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, cuối cùng vỗ đùi, vội vàng đuổi theo. Chờ đến lúc hắn đuổi ra ngoài đã không thấy bóng dáng Hoa Liên đâu nữa.
Hắn chạy thẳng đến Thính Thiên các, vừa hay nhìn thấy Hoa Liên đang đứng ngoài cửa, trừ Hậu Thổ Tiên Đế ra, bốn người còn lại đều đông đủ, còn cả một Long Vương Thái tử.
Những tiên nhân có mặt ở đó không dám mở miệng nói chuyện, bọn họ đều tò mò không biết đang xảy ra chuyện gì. Sống bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy một Tiên Quân nào có lá gan lớn như vậy, dám chặn đường Tiên Đế.
“Hoa Liên, tại sao ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy Hoa Liên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt của Tử Vi Tiên Đế vô cùng khó coi. Hắn nhớ rõ trước khi đi mình đã dặn Tử Tiêu, nhất định phải xử lý nàng sạch sẽ.
Nàng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Tử Tiêu đã xảy ra chuyện?
Không thể nào, tu vi của Tử Tiêu không kém Hoa Liên bao nhiêu, hơn nữa trên người còn có ấn ký thần thức của hắn, nếu muội ấy gặp phải chuyện chẳng lành, hắn nhất định sẽ là người biết đầu tiên.
Đáng tiếc, Tử Vi không sao ngờ tới Tử Tiêu thậm chí còn chưa kịp chạm tới ấn ký thần thức đã bị đánh trở lại nguyên hình.
“Kỳ hạn lưu đày đã hết, ta xuất hiện ở đây thì có gì lạ? Hay là Tử Vi Tiên Đế cho là ta đã chết rồi chăng?” Ánh mắt của Hoa Liên quét qua năm người, cuối cùng dừng lại trên người Tử Vi Tiên Đế. Gương mặt nàng mang theo một nụ cười, chỉ có điều, nụ cười này ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, sự xuất hiện của nàng chẳng phải tốt lành gì. Chỉ có điều, tất cả đều không hiểu, nàng tỏ ra thù địch rõ ràng với các vị Tiên Đế như vậy, chẳng lẽ không sợ chết hay sao?
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt của Tử Vi trầm xuống.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói với ngài một câu thôi, địa lao của Tử Vi Điện không được chắc chắn cho lắm, ngài nên quay về sửa lại đi.”
”Làm càn! Ngươi dám vu vạ cho ta?!” Chỉ cần là người có đầu óc, tất sẽ hiểu ý tứ những lời Hoa Liên nói. Trừ Long Vương Thái tử ra, ánh mắt ba vị Tiên Đế còn lại khi nhìn Tử Vi đều mang theo một tia kinh ngạc.
“Có phải vu vạ hay không, Tử Vi Tiên Đế tự biết rõ trong lòng là được rồi, đừng kích động như vậy.” Đối mặt với uy áp của Tiên Đế, Hoa Liên vẫn tươi cười đầy mặt, thực sự giống như không hề bị ảnh hưởng.
“Hoa Liên, ngươi cản đường chúng ta, rốt cuộc là muốn làm gì?” Chân Vũ Đại Đế cau mày hỏi.
“Ta nghe nói mấy vị Tiên Đế đại nhân vừa mới trở lại từ chiến trường, ta muốn biết tin tức của Sát Sinh Phật.”
“Bách Hoa Tiên Quân, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cứ lo cho bản thân mình đi thì hơn, đừng quên thân phận của ngươi.” Thanh Lam đứng bên cạnh Chân Vũ Đại Đế quét qua Hoa Liên một cái, trên gương mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng.
Nếu không phải đang ở chỗ đông người, nhất định phải cho nàng ta biết mặt.
“Ngươi im đi, ta đang hỏi Tử Vi Tiên Đế, còn chưa đến lượt ngươi trả lời!” Ánh mắt Hoa Liên chợt lạnh lẽo, liếc nàng ta một cái, nhất thời khiến cho Thanh Lam có cảm giác như đang rơi vào hầm băng.
Lúc này phần lớn đám tiên nhân đang đứng xem bên cạnh đều cảm thấy Hoa Liên đúng là điên rồi, dám nói năng với Tiên Đế như vậy, nàng không muốn sống nữa rồi đúng không?
Yến Cửu Vũ đẩy những người đứng chặn đằng trước ra, vọt vào, túm chặt lấy cánh tay Hoa Liên, “Hoa Liên, đừng nói linh tinh, mau theo ta về.”
“Không sao, ta chỉ đến hỏi một chút mà thôi, chắc Tử Vi Tiên Đế không đến nỗi không đáp được chứ.” So với Yến Cửu Vũ, nàng có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn đừng cuống.
Có thể không cuống được hay sao, Yến Cửu Vũ sắp khóc đến nơi, đắc tội Thanh Lam Tiên Đế còn chưa tính, nàng đây là còn muốn đắc tội luôn cả Tử Vi Tiên Đế cho đủ bộ ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook