Ngự Phật
Chương 127: Giới thiệu cho Phật tổ

Giới thiệu cho Phật tổ

Đau, đau đớn không phải là đau đớn trên thân thể, mà là xâm nhập vào linh hồn. Đông Lâm không thể ức chế mà gào thét thành tiếng, thanh âm thảm thiết kia khiến cho sắc mặt của đám tiên nhân vừa mới cười nhạo Hoa Liên không biết tự lượng sức mình kia đột biến.

Không ai ngờ tới, một kẻ thoạt nhìn tầm thường như Hoa Liên lại có khả năng như vậy.

Đông Lâm kị lửa từ xưa đến nay đều không phải bí mật, nhưng tuy biết rõ nhược điểm của hắn, lại chẳng có mấy người có thể đối phó được với hắn. Cũng là vì biết được nhược điểm đó, cho nên Đông Lâm cũng khổ công trong phương diện này. Cho dù Hỏa Đức Tinh Quân nắm mầm lửa nhân gian trong tay có đến đây cũng chẳng làm gì được hắn, nhưng Hoa Liên thì lại làm được.

Lửa kia không có một chút nhiệt độ, bao phủ trên người Đông Lâm, nhan sắc trong suốt tựa như đá quý. Chói mắt, tươi đẹp, lại cực kỳ nguy hiểm.

“Cô nương này ở đâu ra vậy? Ta thích.” Bên cạnh Ân Mạc, một hòa thượng mặt đầy lông lá hai tay bắt chữ thập, con ngươi màu hoàng kim đảo quanh, rõ ràng vô cùng hứng thú với Hoa Liên.

Hoa Liên mỉm cười, nhìn Đông Lâm đang giãy giụa trong Nghiệt hỏa, giọng nói vẫn êm ái như cũ, “Đông Lâm Tiên quân có tính thu hồi lại những lời vừa nãy không đây?”

Người đã sắp bị nàng ta giết chết, nàng ta lại còn vẫn xoắn xuýt mãi câu nói kia. Nữ nhân này rốt cuộc là nhỏ mọn đến mức nào chứ, không ít người nghĩ trong lòng như vậy.

“Hoa, Hoa Liên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Đông Lâm dù sao cũng là Đông Lâm, nếu dễ dàng khuất phục như vậy thì đã không giống với tính cách của hắn.

Huống chi, người ta có tư cách để phách lối, mà Hoa Liên thì không có gì cả. Hôm nay có thể đối phó được với hắn, về sau thì sao?

Sau khi kinh ngạc lúc mới đầu, đám tiên nhân đang xem náo nhiệt đều tỏ vẻ tiếc hận thay Hoa Liên. Cho dù Sát Sinh Phật có lên tiếng, cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ được nàng.

“Xem ra, Đông Lâm Tiên quân không tính nhận sai.” Hoa Liên nheo mắt, ngọn lửa chợt bùng lên, thanh âm của Đông Lâm không còn phát ra được nữa, chẳng qua là gương mặt kia đã vặn vẹo đến biến dạng.

“Hoa Liên, đủ rồi!” Người nói là Chân Vũ Đại Đế, hắn lạnh lùng quét qua Hoa Liên một cái, “Đừng quên ngươi vẫn còn là người của Tiên giới.”

“Không biết có phải ta đã phạm vào Thiên luật rồi chăng?” Hoa Liên ngước mắt nhìn về phía Chân Vũ Đại Đế.”

”… Không.” Ở Tiên giới, không hề có cái gọi là dĩ hạ phạm thượng, chỉ có kẻ mạnh áp chế kẻ yếu. Chỉ cần không giết đối phương, làm gì cũng được.

“Vậy thì mong Chân Vũ Đại Đế chỉ điểm bến mê cho, ta đã làm sai ở chỗ nào?” Có vài người, không cho họ chút sắc mặt mà nhìn, bọn họ lại tưởng ngươi dễ bắt nạt.

Nếu Chân Vũ Đại Đế chẳng qua chỉ châm chích hơi nặng lời khi nói chuyện, Hoa Liên đương nhiên sẽ không như vậy. Vấn đề là, hắn căn bản là muốn lấy mạng nàng.

Hắn không biết những hạt giống mà Tử Vi Tiên Đế mang đến sẽ hấp thụ linh khí trong cơ thể hay sao, hắn không biết là Anh cố ý ở lại chỗ nàng hay sao, hắn không biết là Thanh Lam Tiên Đế sẽ đối phó với nàng hay sao?

Hắn biết hết, nhưng hắn cố ý dung túng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa biết khi nào nàng sẽ hồn phi phách tán ở một xó xỉnh nào đó.

“Hoa Liên, làm vậy không có lợi cho ngươi đâu.” Sự chống đối của Hoa Liên khiến cho sắc mặt của Chân Vũ Đại Đế thoáng biến đổi, tuy là chưa đến nông nỗi thẹn quá hóa giận.

“Có lợi hay không tự ta biết là được, không nhọc Chân Vũ Đại Đế phải thuyết giáo.” Nói xong, Hoa Liên nhìn qua phía Đông Lâm, “Xem ra chút thủ đoạn này không đủ để khiến ngươi nói xin lỗi cho hành động của mình.”

Tiếp đó, trong lòng bàn tay Hoa Liên xuất hiện một viên thuốc màu đen, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nàng ném viên thuốc kia vào trong ngọn lửa.

Đông Lâm đang vùng vẫy hết sức chống cự lại Nghiệt hỏa đột nhiên lại cứng người lại, hai mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoa Liên, “Ta xin lỗi, ta thu hồi lại câu vừa rồi.”

“Xác định?” Lại một viên đan dược màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

“Xác định.” Đông Lâm là người thông minh, từ xưa tới nay vẫn biết lùi biết tiến. Hắn đã chọc vào rất nhiều người ở Tiên giới, đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cũng bởi vì hắn biết người nào có thể chọc, người nào không thể dây vào.

Hoa Liên vẫn chưa đến cấp độ không thể chọc vào ấy, nhưng, tình hình trước mắt bất lợi với hắn, hắn tình nguyện vứt bỏ thể diện cũng phải bảo toàn được bản thân.

“Vậy chuyện này cho qua đi, không biết Chân Vũ Đại Đế có gì chỉ giáo nữa không?” Hoa Liên điểm về phía Đông Lâm một cái, ngọn lửa trên người hắn trong nháy mắt biến mất mất dạng, có điều ký hiệu vặn vẹo màu đen trên trán hắn lại vẫn còn y nguyên.

Chân Vũ Đại Đế hé mắt, một lúc lâu mới nhả ra hai chữ, “Được lắm.”

Một Lăng Tiêu Yến yên lành, trọng đầu hí* của Phật giới vừa mới tới đã náo loạn ra một màn như vậy. Chưa đợi đánh nhau với Phật giới đã tự mình nội chiến trước, Chân Vũ Đại Để bèn trút hết tất cả sai lầm lên người Hoa Liên.

* Loại kịch có điệu bộ và giọng hát nặng

“Đan độc không thể giải, xin Đông Lâm Tiên quân hãy tự mình nghĩ cách.” Trước khi rời khỏi Lăng Tiêu Yến, Hoa Liên cười cười nhìn về phía Đông Lâm, có điều nụ cười kia trong cái nhìn của người khác thì lại cực kỳ âm hiểm.

“Ta bảo này, Sát Sinh Phật, ngươi quen nữ tiên đó à?”

“Sao hả?” Liếc nhìn con khỉ bên cạnh, Ân Mạc cười hỏi. Hôm nay hành vi của Hoa Liên mặc dù hơi quá, có điều trong mắt con khỉ này, chắc đã được coi là khiêm tốn lắm rồi.

“Hà hà, ta thấy tiểu cô nương kia tính tình không tệ, ngươi nói coi, nếu ta giới thiệu nàng cho Phật Tổ thì thế nào?”

”…” Mấy vị La Hán Bồ Tát đi cùng mặt đầy vặn vẹo cùng rối rít quay đầu lại, Phật bình thường mà lại nói những lời như vậy sao? Giới thiệu cho Phật Tổ, hắn sợ Phật giới chưa đủ loạn chắc.

“Ý tưởng không tồi, khó khăn quá lớn.” Ân Mạc vỗ vỗ vai hắn.

“Ngươi thử rồi?”

“Không chỉ một lần.” Ân Mạc mỉm cười.

“Chậc chậc, thực đáng tiếc, ta thấy nàng rất có tiềm lực.” Cũng không biết tiềm lực mà vị Đấu Chiến Thắng Phật này nhắc tới rốt cuộc là chỉ phương diện nào, tiềm lực đại náo Thiên cung lần thứ hai?

Hoa Liên cứ thế mà đi, cũng chẳng ai dám cản lại. Đông Lâm mất thể diện như vậy, đương nhiên cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại, hơn nữa còn bị hạ rủa, hắn đã sớm đi tìm người giúp đỡ.

Người sáng suốt đều hiểu, lần này Đông Lâm chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Người xem trò vui cũng không ít, ví dụ như Thanh Lam Tiên đế, ví dụ như Chân Vũ Đại Đế và chúng tiên.

Cũng có không ít người muốn xem Ân Mạc có tỏ thái độ gì không, hiềm nỗi đến giờ Ân Mạc vẫn chẳng có chút phản ứng gì.

Ân Mạc mặc dù được phong là Sát Sinh Phật nhưng quan hệ gần gũi với người ở Phật giới thì chẳng được mấy, trừ Đấu Chiến Thắng Phật có cùng một tính chất với hắn ra, số còn lại nhìn thấy bọn họ chỉ kém nước không đi đường vòng. Cho nên, dù trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng vẫn không dám tùy tiện hỏi.

“Sát Sinh Phật, quan hệ của ngươi và nữ tiên đó rốt cuộc là thế nào?” Con khỉ đại biểu cho toàn bộ các vị Tiên Phật có mặt ở đây hỏi ra vấn đề đang được tò mò nhất.

Ân Mạc cười như không cười nhìn hắn một cái, “Không có quan hệ gì đặc biệt.”

Gạt quỷ à! Chúng Tiên Phật nhất trí phỉ nhổ.

“Ta bảo này, chúng ta đều là Phật cả, ngươi không thể phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc thế được.”

“Yên tâm, Phật Tổ sẽ không biết đâu.”

Cuộc đối thoại của hai người, lại một lần nữa khiến cho chúng Phật cả người rút gân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương