Ngự Phật
Chương 121: Hòa nhau?

Hòa nhau?

Đạo lôi kiếp thứ chín phạm vi vô cùng lớn, bao trùm lên cả phạm vi mà đám mây kiếp bao phủ, Hoa Liên vẫn ở trạng thái bản thể, dù cho lúc này đám mây kiếp trên bầu trời kia đủ để lấy mạng nàng, nàng vẫn không cảm thấy sợ hãi, đầu óc lại càng thêm tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Trong đầu, vô số năm tháng mình từng trải qua trong quá khứ lần lượt quay về, giống như nàng vẫn còn đang ở Dưỡng Thiên trì. Chớp mắt một cái, tất cả đều biến mất, khoảnh đất nơi nàng đang ngồi sớm đã bị mây sét nuốt trọn.

Cứ thế mà kết thúc…

Hoa Liên nhắm mắt lại, khẽ thở dài trong lòng.

Sáu tầng cánh hoa không thể chống lại Thiên kiếp đáng sợ kia, đau đớn truyền đến từ bản thể khiến cho nàng suýt nữa mất đi thần trí, không biết thứ đau nhức này đến bao giờ mới kết thúc đây.

Đúng vào lúc tầng cánh hoa cuối cùng sắp bị lôi kiếp đánh thủng, khoảng không trên Địa Phủ đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy huyết sắc, cơn lốc xoáy kia ngày càng lớn, lại còn lao về phía mây kiếp.

“A Di Đà Phật, hòa thượng ta nhất định là hoa mắt rồi.” Địa Tạng Vương dùng sức dụi dụi mắt, khó tin mà nhìn lên không trung.

Hắn nhìn thấy cái gì? Tầng mây kiếp bị lốc xoáy kia nuốt chửng? Đó là nuốt chửng đúng không?

Quả nhiên sống càng lâu càng gặp lắm chuyện lạ lùng.

Lốc xoáy nuốt trọn đám mây kiếp xong thì lơ lửng trên đỉnh đầu Hoa Liên không nhúc nhích, Hoa Liên thẫn thờ nhìn lên trên, mặc dù nàng không thấy được gì nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia.

Rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, cuối cùng cũng có một thứ vọt ra từ trong lốc xoáy. Đó là một đài sen, một đài sen sắc đỏ như máu, phía trên tỏa ra sát khí nồng đậm, giống như một chiếc ô, che chở đài sen ở bên trong.

Đài sen kia cuối cùng lại đáp xuống trên bản thể của Hoa Liên, sau đó nhanh chóng dung nhập vào cơ thể nàng.

Trong đầu, dung mạo của hòa thượng đã từng lấy mất nhất phẩm đài sen của nàng ở ao Dưỡng Thiên dần trở nên rõ ràng.

Thù mới hận cũ cộng lại, nàng thật sự nên vọt vào trong lốc xoáy kia, lôi cái tên ở bên trong ra đốt cháy một trăm lần. Sau khi khôi phục hình người, Hoa Liên đứng dưới lốc xoáy, một tay chỉ lên trời, “Ngươi xuống đây cho ta!!!” Cũng không biết là nàng đang nói với ai.

Trong lốc xoáy không có lấy một tiếng động, cũng không có dấu hiệu biến mất.

“Không xuống đúng không, vậy sau này ngươi cũng đừng xuất hiện nữa.” Đợi một lúc, khóe miệng Hoa Liên nhếch lên một tia cười lạnh, xoay người bỏ đi.

Đài sen đã dựng dục từ rất xưa nay đã trở về bản thể, giờ nàng còn chưa gặp được Tiên nhân chỉ dẫn, tu vi đã đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên.

Cho dù có ở Tiên giới cũng có thể tiếp tục thoải mái mà sống.

Bước được một bước, Hoa Liên dừng lại. Không ai đụng tới nàng, nhưng hắn đang đứng phía sau nàng. Mặc dù không có hơi thở, không có gì cả, nhưng nàng vẫn biết.

Hoa Liên cảm thấy, mình nhập ma, lại còn vì một tên khốn kiếp nữa.

“Ngươi là ai?”

“Ân Mạc.”

“Ta là ai?”

“Người con gái ta thích.”

“Vô sỉ.” Hoa Liên xoay người lại, một tay vung tới, thanh âm chát chúa vang dội, cho dù không nghe được tiếng động, chỉ nhìn nửa gương mặt tuấn tú đã đỏ lựng lên của Ân Mạc thôi cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của cái tát kia.

“Đừng nóng giận, đánh thêm cái nữa đi này.” Ân Mạc hoàn toàn không thay đổi, nhưng trên người lại có thêm một luồng sát khí, cũng chẳng phải cố ý nhắm vào ai, chỉ khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà thôi, Hoa Liên thì trái lại, không hề cảm thấy bất cứ sự khó chịu nào.

Đại khái là do trên người nàng cũng có luồng hơi thở tương tự. Đài sen kia của nàng đã ở bên Ân Mạc quá lâu, lâu đến mức đã nhiễm toàn bộ hơi thở của hắn, giống như, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hắn đều ở bên cạnh nàng vậy.

Hoa Liên lạnh lùng nhìn gương mặt chứa nét cười của hắn, không chút chần chừ lại cho hắn thêm một cái tát nữa. Giờ hai bên đều đỏ, rất được.

“Hay là thêm một đao nữa?” Ân Mạc phục vụ tận tình đưa cho Hoa Liên một thanh đại đao, cho dù biết cơn tức trong lòng nàng không dễ tiêu tan như vậy, ít nhất cũng phải cho nàng xả một chút, nếu không sợ là sau này ngay gặp mặt nàng cũng không cho gặp.

Rút đao ra, bổ về phía Ân Mạc.

Cuộc đối thoại của hai người không ai nghe được, nhưng động tác thì mấy người đang xem náo nhiệt không hề bỏ sót một chi tiết nào.

Bên trong Cách Thế kính, Địa Tạng Vương cũng hít một hơi lạnh, chuỗi Phật châu trong tay thiếu chút nữa run rẩy mà đánh rơi mất. Trong điện Diêm La, Diêm Vương gia nuốt nước miếng ực một cái, cảm thán tự tận đáy lòng, mình đúng là già rồi, không thể chịu nổi nỗi kinh sợ khổng lồ như vậy. Từ xưa đến nay chỉ thấy vị Phật gia kia chém người, nào thấy có kẻ nào dám động đến một cọng lông tơ của hắn chứ đừng nói đến chuyện dùng đao chém.

Đao phong hạ xuống đỉnh đầu Ân Mạc, gần như đã dán sát lên da đầu hắn, nhưng chỉ là gần như. Nàng không chém xuống, biết rõ dù có chém hắn cũng chẳng chết được, nhưng nàng lại không xuống tay.

Hoa Liên đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét, không biết là chán ghét bản thân hay là chán ghét Ân Mạc nữa.

“Quên đi.” Ném thanh đao trong tay xuống, Hoa Liên ngước mắt nhìn Ân Mạc, “Chúng ta hòa nhau.”

“Tiên nhân dẫn đường tới rồi.” Ân Mạc ngẩng đầu, bầu trời Địa Phủ lần đầu tiên xuất hiện ánh sáng mờ ảo, giữa những hào quang bảy màu, một vị tiên nhân đứng đó. Trong tay tiên nhân kia cầm một miếng ngọc điệp, một miếng ngọc điệp nhìn qua rất bình thường, chỉ có điều sức mạnh hỗn độn bên trên lại khiến cho người ta run rẩy.

“Yêu Tu Hoa Liên, lịch vạn kiếp thành tiên, nay phái tiên nhân dẫn đường trở về tầng trời thứ chín mươi chín.”’

Tiên nhân dẫn đường kia ném miếng ngọc điệp trên tay ra, đính vào đỉnh đầu Hoa Liên, trên ngọc điệp tản ra từng luồng kim quang nhu hòa, bao phủ lấy toàn thân Hoa Liên.

Xương cốt màu hoàng kim.

Thì ra, tiên cốt đều có màu hoàng kim. Thì ra, sư phụ vì giúp nàng, ngay đến tiên cốt cũng bỏ qua. Nàng nhìn về phía điện Diêm La, trong lòng có một nỗi cay đắng nhàn nhạt.

Thay tiên cốt rồi, nàng chính là tiên nhân. Hy vọng xa vời một thời bỗng nhiên trở thành sự thực, lại chẳng cảm thấy có mấy hưng phấn. Vốn chẳng có gì đáng để vui vẻ, nàng chẳng qua là đi theo sự sắp xếp, trải qua một quá trình, cho dù quá trình đó có khúc khuỷu thế nào, kết quả trước sau vẫn không đổi.

“Hoa Liên, theo ta về tiên giới lĩnh mệnh đi.” Sau khi đổi tiên cốt, ngọc điệp lại bay về tay tiên nhân dẫn đường, hắn mỉm cười với Hoa Liên.

Hoa Liên gật đầu một cái, biến mất theo luồng sáng mờ ảo kia trong Địa Phủ.

Tất cả lại trở lại yên bình, trừ Sát Sinh Phật vẫn còn đứng ở đó, trên mặt còn treo một nụ cười quỷ dị ra, không có chỗ nào không bình thường.

Hòa nhau? Ân Mạc nhếch khóe miệng nghĩ đến câu nói trước khi đi của Hoa Liên, nàng cho rằng vậy là xong, nhưng hắn còn chưa đồng ý đâu, bọn họ vừa mới bắt đầu, sao có thể hòa nhau như vậy được.



Hoa Liên còn đang trên đường đi đến Tiên giới, không hề biết rằng, vì nàng, năm vị Tiên đế của Tiên giới đều bị chấn động. Đầu tiên là Thiên kiếp kinh khủng kia, sau đó lại là Thất phẩm đài sen, cuối cùng ngay cả Sát Sinh Phật cũng xuất hiện.

Nếu thế này mà còn không được chú ý, e là Tiên giới cũng chỉ dừng lại ở đó.

“Tử Vi Tiên Đế, nàng độ kiếp may mà có ngươi giúp một tay, không bằng để nàng ở lại chỗ ngươi đi.” Năm người ngồi năm hướng khác nhau, một nữ tử mặc áo trắng nhàn nhạt mở miệng.

Trên mặt Tử Vi mang theo một nụ cười nhẹ, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.

“Không bằng để lại cho ta đi, chỗ ta vừa hay đang thiếu người để quản lý Câu Trần cung.” Câu Trần Tiên Đế hai chân bắt chéo cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương