Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 12: Xây dựng tình bạn [1]

Vừa được quản gia đại nhân chỉnh sửa ổn thỏa, Tần Mộc kéo Tiêu Dật một cái:“Tiêu Dật, đi, chúng ta đi lên lầu chơi đùa.”

Nghe được cái từ “chơi đùa” này, ánh mắt Tiêu Dật lóe lóe, trong lòng có chút chờ mong, đồng thời lại có chút nghi ngờ nhìn Mộ Dung Phong, vì sao quản gia này không mời một vị lão sư cho Tần Mộc? Cả ngày đều muốn chơi đùa, khó trách không hiểu cấp bậc lễ nghĩa……

Quản gia đại nhân luôn luôn thông minh lại không hiểu được ánh mắt của đứa nhỏ lúc này, vì sao thoạt nhìn là bộ dáng nghi ngờ nhưng mà còn mang theo trách cứ?

Tần Mộc thấy Tiêu Dật không nói lời nào, còn ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, nguy cơ trong lòng nhanh chóng tăng cao, phải lôi kéo Tiêu Dật nhanh một chút, bằng không thật sự bị Mộ Dung Phong đoạt đi rồi! Nó tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh! Vì thế nó tiến lên từng bước, chắn trước mặt Tiêu Dật, tươi cười sáng lạn:“Tiêu Dật, lúc nãy không phải em nói muốn xem truyện tranh sao? Bây giờ chúng ta đi xem đi, anh có thiệt nhiều thiệt nhiều truyện tranh xinh đẹp.”

Nghe thấy truyện tranh, Tiêu Dật gật gật đầu:“Được.” Trong giọng nói có chút khẩn cấp.

Nhìn thấy Tiêu Dật đồng ý, Tần Mộc cười đến càng sáng lạn, lập tức lôi kéo đi ra ngoài, lúc đi đến cửa phòng tắm, còn không quên quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái.

Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đạp chân cộp cộp biến mất trước cửa phòng tắm, Mộ Dung Phong bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, quả nhiên tiểu thiên sứ gì đó cùng tiểu thiếu gia nhà hắn căn bản không có liên quan, trừ khi là tiểu thiên sứ đọa, ma vương tương lai. Tiện đà nhớ tới một chuyện khác, còn một vị kia, rốt cuộc là tiểu tiên đồng, hay là tiểu yêu ma đây? Nghĩ đến khả năng sau, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh cũng lạnh sống lưng.

Tiêu Dật bị Tần Mộc lôi kéo đi trong biệt thự, mở to hai mắt xoay đầu tò mò đánh giá bốn phía, dù sao Tần Mộc là một cái “Điêu dân” “Không hiểu lễ nghi xấu hổ”, ở trước mặt nó, chính mình cũng không cần giữ lễ nghi.

Mà bị cho là “Điêu dân” “Không hiểu lễ nghi xấu hổ”, bạn nhỏ Tần Mộc còn vô cùng để ý Tiêu Dật, nhìn thấy ánh mắt nó nhìn chung quanh đánh giá, nhớ tới lúc nãy nó vậy mà không biết kính sát tròng, lúc này khẳng định là đang tò mò cái khác. Vì thế, bạn nhỏ Tần Mộc thực nhiệt tình bắt đầu giúp Tiêu Dật giải thích các thứ khác.

“Đó là sô pha, gọi là sô pha vải bố, tóm lại là làm từ vải bố, giẫm lên vui lắm, sau này em cũng có thể mang giày giẫm lên, cho dù dơ, Mộ Dung Phong cũng sẽ giặt.”

Vừa mới đi đến cửa phòng tắm Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, khó trách lần nào trên sô pha cũng có nhiều dấu chân bẩn như vậy.

“Đó là đèn đứng, ờm, em nhìn chân nó dài như vậy, cho nên có thể tự mình đứng ở bên cạnh sô pha.”

Tiêu Dật cũng không tò mò cái gọi là “Đèn đứng” gì đó có thể tự mình đứng ở bên cạnh sô pha, mà là tò mò nó vậy mà có thể sáng lên, hơn nữa còn sáng hơn cả dạ minh châu. Bất quá, thân là hoàng thái tử kiêu ngạo làm cho Tiêu Dật đem tò mò nuốt vào trong bụng.

“Đó là quầy bar, phía sau có nhiều ô vuông nhỏ là dùng để rượu, trước kia có thiệt nhiều rượu, nhưng là Mộ Dung Phong cái tên keo kiệt kia, cư nhiên dám vụng trộm giấu hết, chờ anh trở về, nhất định phải cáo trạng với ông nội!”

Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, ánh mắt dừng ở ngăn tủ khóa lớn phía dưới quầy bar, nhớ tới tiểu thiếu gia từng đem rượu đế thành nước mà uống một ngụm, sau đó cười ngây ngô suốt 3 tiếng, ngủ suốt 17 tiếng…… Mộ Dung Phong giật giật khóe miệng, đi cáo trạng đi, tốt nhất nhân tiện nói ra đoạn “Chuyện cũ phủ đầy bụi” này.

Tiêu Dật có chút ngoài ý muốn:“Vậy mà còn có loại chuyện này? Đây là tự tiện trộm, ngươi nên tìm Mộ Dung quản gia nói chuyện, hỏi một chút có phải hắn có nỗi khổ hay không, rượu lại không đáng giá bao nhiêu tiền, có phải là vì hắn nghiện rượu không?” Đối với Mộ Dung quản gia này, Tiêu Dật vẫn cảm thấy thực không tệ.

Tần Mộc khinh thường bĩu môi:“Khẳng định là hắn uống hết”

Tiêu Dật thấy thế, cũng không nói gì nữa, đây là “chuyện nhà” Tần Mộc, nó là người ngoài không có quyền hỏi nhiều.

“Tiêu Dật, em nhìn cái này, một bậc thang này là ba vạn khối, chỉ cần làm hư một khối, sẽ trừ vào tiền lương của Mộ Dung Phong, lần sau chúng ta cùng nhau đến phá hư mấy khối đi.”

Tiêu Dật lúc này đang nhìn thang lầu kì lạ dưới chân, vậy mà không phải bằng gỗ, muốn giơ tay sờ, lại cảm thấy bất nhã, cuối cùng, chỉ phải đứng ở trên bật thang, thực dùng sức đạp mấy cái, Tần Mộc thấy Tiêu Dật “Phối hợp” như vậy, vừa nói phá hư liền đạp lên, trong lòng vô cùng vui vẻ, biệu hiện trực tiếp của vui vẻ chính là, nó cùng đứng trên bậc thang dùng sức đạp lên.

Mộ Dung Phong nghe tiếng nhảy, hơi hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn trời, quả nhiên là tiểu yêu ma sao?

Hai người ở cầu thang lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng xoạch xoạch lên lầu, lúc này Mộ Dung Phong mới ra khỏi phòng tắm, vươn chân dài, vài bước đi đến bên cạnh cầu thang, bình tĩnh nhìn đủ loại hoa văn phía trên, cho tới hôm nay hắn rốt cục biết vì sao luôn luôn có các đồ vật kỳ quái từ trên cầu thang rớt xuống.

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật vào một phòng, chỉ vào các món đồ chơi đầy trong phòng, đắc ý nói:“Nơi này đều là đồ chơi của anh, loại nào cũng có, lợi hại không?”

Tiêu Dật chớp mắt, nhìn trong phòng toàn những thứ thiên hình vạn trạng, vậy mà đều là đồ chơi của Tần Mộc, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ, từ nhỏ đến lớn, đối với nó mà nói, có thể gọi là món đồ chơi, chỉ sợ cũng chỉ có con ngựa gỗ kia. Nó còn nhớ rõ con ngựa gỗ kia là của một phi tần trong cung đưa cho nó, kết quả nó chỉ chơi hai lần đã bị mẫu phi thấy được, sau đó ngày hôm sau, mẫu phi liền dẫn theo một con Tiểu Mã câu đến trước mặt nó, ngày thứ ba, nó liền sinh bệnh, bệnh một lần liền bị bệnh hơn nửa tháng, chờ khi nó bình phục nhớ tới ngựa gỗ, lại phát hiện ngựa gỗ không thấy, mà cái phi tần kia đưa ngựa gỗ cho nó cũng không thấy, tuy rằng mẫu phi cái gì cũng chưa nói, nhưng mà nó vẫn từ miệng cung nữ nghe được, sở dĩ nó sinh bệnh là vì ngựa gỗ kia bôi độc dược.

“Tiêu Dật, Tiêu Dật, em muốn xem truyện nào, tùy em chọn lựa nha!” Tần Mộc triệu hồi Tiêu Dật đang chìm trong suy nghĩ, nó nhìn thấy thật nhiều sách màu sắc rực rỡ không biết đã trải trên mặt đất lúc nào, lại nhìn Tần Mộc đang ngồi xổm bên cạnh sách ngưỡng cổ nhìn mình, không hiểu sao nhớ tới lần đó nó cùng phụ hoàng mẫu phi cùng nhau cải trang đi tuần, phụ hoàng cùng mẫu phi cùng nhau nướng cá cho mình ăn, lúc ấy trong lòng cũng là cảm giác như vậy, cảm giác vừa kỳ quái vừa xa lạ, nhưng mà cũng rất thoải mái thực sung sướng.

“Có phải nhiều lắm hay không, em không biết phải chọn quyển nào? Nè, có muốn anh giúp em chọn không?” Tần Mộc cẩn thận nói, như hiến vật quý.

Tiêu Dật gật gật đầu:“Được.”

Tần Mộc nghe xong, lập tức cầm lấy một cuốn đã sớm nghĩ đến, giơ lên trước mặt Tiêu Dật:“Nè, cho ngươi xem cái này, rất vui, đây là Sanji, hắn vừa thấy mỹ nữ vơ thể sẽ vặn vẹo như rắn vậy, tức cười lắm! Còn có tên mang mũ rơm này, mặt có thể biến thật dài thật dài, tay chân cũng có thể biến thật dài thật dài.”

Tiêu Dật cầm lấy quyển sách kia, phía trên vẽ thiệt nhiều thứ kỳ quái, tuy rằng nhìn có chút giống người, nhưng mà cũng không phải người, lông mày bọn họ là một đường, mắt không có lông mi, tóc cũng rất kì quái, có người vậy mà còn đội nón xanh!!! Tiêu Dật yên lặng nghĩ, người này vẽ thật sự là quá tệ. Mặc dù như thế, Tiêu Dật vẫn học động tác của Tần Mộc, ngồi ở trên thảm mềm mại, ngón tay lật trang sách.

Lúc mở quyển sách kia ra, trong lòng Tiêu Dật đột nhiên nhớ tới, nếu là ở hoàng cung, lúc này, hắn hẳn là đang đọc tấu chương đã được phụ hoàng phê duyệt đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương