Ngủ Ngon, Paris
-
Chương 47: Bởi vì sông Neva cũng đủ mênh mông, cho nên mới không bị bão tuyết đánh bại. Năm năm tháng tháng, sống mãi không thôi.
Mùa đông Saint Petersburg rất lạnh.
Chúng tôi đứng trên cây cầu lớn ở sông Neva, nhìn tuyết rơi xuống từng hạt từng hạt, an tĩnh tựa như là thành phố này cùng với thời gian, đang cùng nhau đông lại.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Thành phố này nằm ở cửa khẩu thứ nhất của vịnh Phần Lan, tiếp giáp với biển Baltic, cũng vừa vặn tọa lạc tại khu vực đồng bằng nơi hai nhánh sông Neva hội tụ.
Saint Petersburg tháng Mười Một rất lạnh, nhiệt độ không khí thấp nhất đã có thể xuống dưới 0 độ.
Họ lo xong xuôi tất cả thủ tục bằng tốc độ nhanh nhất, xin ba ngày nghỉ, bay thẳng đến nước Nga.
Trong thời gian ấy, sự kiện đột phát lần này cũng đã có kết quả.
Các hãng truyền thông đều đang tranh nhau đưa tin vụ án cố ý hành hung lần này.
“Được biết, người đàn ông bị bắt giữ là một kẻ thất nghiệp, nguyên là quan viên đặc công của lực lượng cảnh sát vũ trang, nhưng một tháng trước bởi vì vấn đề tác phong mà đã bị cưỡng chế cách chức. Còn người phụ nữ 24 tuổi bị giết hại trong sự kiện này chính là bạn gái cũ của anh ta. Người bạn gái vì đã kết thân được với con cháu nhà giàu nên đề nghị chia tay, đương sự trong lòng ganh ghét mới sát hại bạn gái cũ bằng một khẩu súng lục 84 cỡ nhỏ. Qua báo cáo điều tra cho thấy, gã đàn ông này đã được chẩn đoán chính xác là bị mắc chứng cuồng bạo tinh thần. Trong số bốn người bị thương từ vụ việc, ngoại trừ một người là tiếp viên hàng không Air France, ba người khác đều là hành khách, trong đó có hai vị là du khách quốc tịch Pháp.
Vụ án đã dẫn đến sự chú ý cao độ từ cả trong và ngoài nước, cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho hệ thống an ninh sân bay… Tin tức về diễn biến tiếp theo và phân tích xin theo dõi chuyên mục “Tập trung” được phát ngay sau đây của đài chúng tôi.”
…
Vừa xuống máy bay, lập tức đi thẳng đến bệnh viện.
Khi nhìn thấy ba Châu, trông ông có vẻ mệt mỏi vô cùng. Hố mắt hõm xuống thật sâu, trên cằm còn râu lún phún cũng không có thời gian mà cạo.
“Bác sĩ nói, mẹ con bị kinh hãi quá độ, khiến bệnh tim biến chứng. Cô gái đã chết ấy, lúc đó ngồi ngay bên cạnh chúng ta… Mẹ con bị dọa sợ không nhẹ, cho nên la lên… Gã kia cầm súng đi tới, túm lấy bà ấy và bảo câm miệng ngồi im…”
“Tình hình bây giờ thế nào rồi ạ?”
“Những vết thương ngoài da đã không can hệ, chỉ là tâm thần vẫn chưa ổn định lắm… Giờ bà ấy đang ngủ, nhưng ta nghĩ, các con có thể vào thăm.”
Bọn họ ở lại bệnh viện cùng mẹ một buổi tối. Cha bị Châu Tử Bùi đẩy về khách sạn nghỉ ngơi, dù sao cũng đã kiên trì rất nhiều ngày rồi.
Ban đêm, bà Estella thường giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, có lúc tỉnh lại rồi liền khóc mà không ức chế được.
Đêm đó, Thịnh Minh đang thiêm thiếp ngủ trên chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy có động tĩnh mới tỉnh lại trước. Nhìn thấy bà đang ngồi thẳng trên giường, hai tay bụm mặt, bờ vai hơi nhấp nhô. Thịnh Minh đứng dậy, ngồi vào cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà, lạnh buốt lạnh buốt. Giữa căn phòng mờ tối, bà run rẩy trong cái lạnh của buổi hừng đông, có lẽ là vì sợ hãi.
Thịnh Minh không ngừng nói chuyện với bà bằng tiếng Pháp đơn giản: Đừng sợ, bây giờ mẹ ổn lắm. Mọi thứ đều rất ổn.
Châu Tử Bùi cũng nhanh chóng thức giấc, đến ôm lấy người mẹ đang khóc và an ủi bà.
Thịnh Minh nhường lại chỗ cạnh giường cho hắn, cầm ly nước đi rót nước nóng. Lúc quay lại đưa cho bà, nghe thấy bà Estella nói bằng tiếng Hoa lơ lớ: “Cảm ơn.”
Trong mấy ngày ấy, vẫn luôn dùng thuốc an thần và một số thuốc tim.
Khi tinh thần của bà xem như tương đối ổn định rồi, ba Châu đề nghị xuất viện. Vết thương ngoài da cơ hồ đã khôi phục cả rồi, phần còn lại, ông hi vọng có thể trở về nhà ở Paris rồi từ từ điều dưỡng. Mẹ cũng rất mực nhớ nhà, nóng lòng muốn về Paris.
Vào ngày thứ ba khi Châu Tử Bùi và Thịnh Minh đến Saint Petersburg, họ làm thủ tục xuất viện.
Kỳ thực Saint Petersburg là một thành phố vô cùng mỹ lệ, chỉ là trong ba ngày này nào có thời gian rảnh rỗi mà đi thăm thú cho tử tế. Ấn tượng về Cung điện Mùa Đông, vườn hoa mùa hè, nhà thờ Peter and Paul, hay là nhà hát Mariinsky, đều vẫn chỉ dừng lại trên bức tranh cuộn mà thôi.
Ngày cuối cùng ở đây, không ngờ Saint Petersburg lại hạ một hồi tuyết vào lúc sáng sớm.
Đứng trên cây cầu lớn ở sông Neva, Thịnh Minh nhớ tới Pushkin cũng đã từng viết xuống, những câu thơ về cây cầu vĩ đại này.
Những chiếc thuyền lớn từ mỗi góc xó trên thế giới
Chạy về phía bến cảng trù phú này và bỏ neo
Con sông Neva phủ thêm chiếc áo khoác bằng đá cẩm thạch
Cây cầu đồ sộ vắt ngang qua làn sóng nước
Tòa đảo nhỏ giữa lòng sông ẩn ẩn nấp nấp
Nấp vào trong một mảnh hoa viên đỏ xanh.
“Đầu gỗ, chúng ta hãy qua ngày thật hạnh phúc nhé, cứ thế, cứ như thế nhé…” Châu Tử Bùi đứng trên cầu bỗng nhiên nói một câu.
Lúc này trông chàng trai vô cùng bình thản, có tuyết đáp xuống đỉnh đầu hắn.
Có lẽ lần đầu tiên bên người xảy ra đại sự liên quan đến tử vong, dù rằng chuyện không liên quan mình, nhưng vẫn đã cảm nhận được sự vô chừng của sinh mệnh một cách rất mực chân thực. Chàng trai có phần bất an.
Thịnh Minh đặt bàn tay trái đã hơi lạnh cóng của mình vào trong túi áo khoác của Châu Tử Bùi, “Cậu xem, những cung điện, thánh đường, và còn những nóc nhà nơi mà người ta trú ngụ kia, tất cả chúng đều bị tuyết bao phủ rồi. Cả bãi cỏ lớn đằng kia cũng vậy. Nhưng cậu nhìn dòng sông Neva này mà xem, vẫn cứ chảy xuôi như thế, mỗi khi tuyết rơi xuống sẽ lập tức hòa tan vào nước sông.”
Bàn tay phải của Châu Tử Bùi cũng chui vào trong túi áo khoác, nắm chặt lấy tay Thịnh Minh, dường như có một chút ấm áp.
“Bởi vì sông Neva cũng đủ mênh mông, cho nên mới không bị bão tuyết đánh bại. Năm năm tháng tháng, sống mãi không thôi.”
Đối mặt với tất cả những tôi luyện và thử thách từ sinh mệnh, chúng ta cũng nên như vậy, học tập cái tư chất trở nên kiên cường dũng cảm ấy.
Phải tràn đầy cường đại, phải sống mãi không thôi, phải một đời một kiếp.
Thịnh Minh vươn tay phải, phủi đi những bông tuyết vương trên tóc Châu Tử Bùi, “Không còn sớm nữa, đi nào.”
Châu Tử Bùi mãi mãi không thể nào quên, ngày ấy, trong gió tuyết, dáng vẻ Thịnh Minh đứng trên cây cầu lớn ở sông Neva cười với hắn. Và còn, những câu thơ và chuyện kể về dòng sông Neva mà Thịnh Minh đã nói cho hắn.
Saint Petersburg tháng Mười Một, khi họ đi rồi, hãy còn đang hạ tuyết.
—
Saint Petersburg
Saint Petersburg là cố đô và là thành phố lớn thứ hai của nước Nga (sau thủ đô Moscow), là thành phố duy nhất trên trái đất được UNESCO đưa vào danh sách Di sản văn hoá thế giới.
Với hơn 3.700 di tích lịch sử và văn hoá, đại diện cho nhiều phong cách và trường phái kiến trúc thế giới, Saint Petersburg được công nhận là thành phố du lịch hấp dẫn thứ 8 trên thế giới.
Bài thơ của Pushkin mình tự dịch, cây nhà lá vườn, hê hê… P
Bài “Bình minh” cũng vậy, sát nghĩa nên ko có vần điệu gì cả.
Chúng tôi đứng trên cây cầu lớn ở sông Neva, nhìn tuyết rơi xuống từng hạt từng hạt, an tĩnh tựa như là thành phố này cùng với thời gian, đang cùng nhau đông lại.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Thành phố này nằm ở cửa khẩu thứ nhất của vịnh Phần Lan, tiếp giáp với biển Baltic, cũng vừa vặn tọa lạc tại khu vực đồng bằng nơi hai nhánh sông Neva hội tụ.
Saint Petersburg tháng Mười Một rất lạnh, nhiệt độ không khí thấp nhất đã có thể xuống dưới 0 độ.
Họ lo xong xuôi tất cả thủ tục bằng tốc độ nhanh nhất, xin ba ngày nghỉ, bay thẳng đến nước Nga.
Trong thời gian ấy, sự kiện đột phát lần này cũng đã có kết quả.
Các hãng truyền thông đều đang tranh nhau đưa tin vụ án cố ý hành hung lần này.
“Được biết, người đàn ông bị bắt giữ là một kẻ thất nghiệp, nguyên là quan viên đặc công của lực lượng cảnh sát vũ trang, nhưng một tháng trước bởi vì vấn đề tác phong mà đã bị cưỡng chế cách chức. Còn người phụ nữ 24 tuổi bị giết hại trong sự kiện này chính là bạn gái cũ của anh ta. Người bạn gái vì đã kết thân được với con cháu nhà giàu nên đề nghị chia tay, đương sự trong lòng ganh ghét mới sát hại bạn gái cũ bằng một khẩu súng lục 84 cỡ nhỏ. Qua báo cáo điều tra cho thấy, gã đàn ông này đã được chẩn đoán chính xác là bị mắc chứng cuồng bạo tinh thần. Trong số bốn người bị thương từ vụ việc, ngoại trừ một người là tiếp viên hàng không Air France, ba người khác đều là hành khách, trong đó có hai vị là du khách quốc tịch Pháp.
Vụ án đã dẫn đến sự chú ý cao độ từ cả trong và ngoài nước, cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho hệ thống an ninh sân bay… Tin tức về diễn biến tiếp theo và phân tích xin theo dõi chuyên mục “Tập trung” được phát ngay sau đây của đài chúng tôi.”
…
Vừa xuống máy bay, lập tức đi thẳng đến bệnh viện.
Khi nhìn thấy ba Châu, trông ông có vẻ mệt mỏi vô cùng. Hố mắt hõm xuống thật sâu, trên cằm còn râu lún phún cũng không có thời gian mà cạo.
“Bác sĩ nói, mẹ con bị kinh hãi quá độ, khiến bệnh tim biến chứng. Cô gái đã chết ấy, lúc đó ngồi ngay bên cạnh chúng ta… Mẹ con bị dọa sợ không nhẹ, cho nên la lên… Gã kia cầm súng đi tới, túm lấy bà ấy và bảo câm miệng ngồi im…”
“Tình hình bây giờ thế nào rồi ạ?”
“Những vết thương ngoài da đã không can hệ, chỉ là tâm thần vẫn chưa ổn định lắm… Giờ bà ấy đang ngủ, nhưng ta nghĩ, các con có thể vào thăm.”
Bọn họ ở lại bệnh viện cùng mẹ một buổi tối. Cha bị Châu Tử Bùi đẩy về khách sạn nghỉ ngơi, dù sao cũng đã kiên trì rất nhiều ngày rồi.
Ban đêm, bà Estella thường giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, có lúc tỉnh lại rồi liền khóc mà không ức chế được.
Đêm đó, Thịnh Minh đang thiêm thiếp ngủ trên chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy có động tĩnh mới tỉnh lại trước. Nhìn thấy bà đang ngồi thẳng trên giường, hai tay bụm mặt, bờ vai hơi nhấp nhô. Thịnh Minh đứng dậy, ngồi vào cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà, lạnh buốt lạnh buốt. Giữa căn phòng mờ tối, bà run rẩy trong cái lạnh của buổi hừng đông, có lẽ là vì sợ hãi.
Thịnh Minh không ngừng nói chuyện với bà bằng tiếng Pháp đơn giản: Đừng sợ, bây giờ mẹ ổn lắm. Mọi thứ đều rất ổn.
Châu Tử Bùi cũng nhanh chóng thức giấc, đến ôm lấy người mẹ đang khóc và an ủi bà.
Thịnh Minh nhường lại chỗ cạnh giường cho hắn, cầm ly nước đi rót nước nóng. Lúc quay lại đưa cho bà, nghe thấy bà Estella nói bằng tiếng Hoa lơ lớ: “Cảm ơn.”
Trong mấy ngày ấy, vẫn luôn dùng thuốc an thần và một số thuốc tim.
Khi tinh thần của bà xem như tương đối ổn định rồi, ba Châu đề nghị xuất viện. Vết thương ngoài da cơ hồ đã khôi phục cả rồi, phần còn lại, ông hi vọng có thể trở về nhà ở Paris rồi từ từ điều dưỡng. Mẹ cũng rất mực nhớ nhà, nóng lòng muốn về Paris.
Vào ngày thứ ba khi Châu Tử Bùi và Thịnh Minh đến Saint Petersburg, họ làm thủ tục xuất viện.
Kỳ thực Saint Petersburg là một thành phố vô cùng mỹ lệ, chỉ là trong ba ngày này nào có thời gian rảnh rỗi mà đi thăm thú cho tử tế. Ấn tượng về Cung điện Mùa Đông, vườn hoa mùa hè, nhà thờ Peter and Paul, hay là nhà hát Mariinsky, đều vẫn chỉ dừng lại trên bức tranh cuộn mà thôi.
Ngày cuối cùng ở đây, không ngờ Saint Petersburg lại hạ một hồi tuyết vào lúc sáng sớm.
Đứng trên cây cầu lớn ở sông Neva, Thịnh Minh nhớ tới Pushkin cũng đã từng viết xuống, những câu thơ về cây cầu vĩ đại này.
Những chiếc thuyền lớn từ mỗi góc xó trên thế giới
Chạy về phía bến cảng trù phú này và bỏ neo
Con sông Neva phủ thêm chiếc áo khoác bằng đá cẩm thạch
Cây cầu đồ sộ vắt ngang qua làn sóng nước
Tòa đảo nhỏ giữa lòng sông ẩn ẩn nấp nấp
Nấp vào trong một mảnh hoa viên đỏ xanh.
“Đầu gỗ, chúng ta hãy qua ngày thật hạnh phúc nhé, cứ thế, cứ như thế nhé…” Châu Tử Bùi đứng trên cầu bỗng nhiên nói một câu.
Lúc này trông chàng trai vô cùng bình thản, có tuyết đáp xuống đỉnh đầu hắn.
Có lẽ lần đầu tiên bên người xảy ra đại sự liên quan đến tử vong, dù rằng chuyện không liên quan mình, nhưng vẫn đã cảm nhận được sự vô chừng của sinh mệnh một cách rất mực chân thực. Chàng trai có phần bất an.
Thịnh Minh đặt bàn tay trái đã hơi lạnh cóng của mình vào trong túi áo khoác của Châu Tử Bùi, “Cậu xem, những cung điện, thánh đường, và còn những nóc nhà nơi mà người ta trú ngụ kia, tất cả chúng đều bị tuyết bao phủ rồi. Cả bãi cỏ lớn đằng kia cũng vậy. Nhưng cậu nhìn dòng sông Neva này mà xem, vẫn cứ chảy xuôi như thế, mỗi khi tuyết rơi xuống sẽ lập tức hòa tan vào nước sông.”
Bàn tay phải của Châu Tử Bùi cũng chui vào trong túi áo khoác, nắm chặt lấy tay Thịnh Minh, dường như có một chút ấm áp.
“Bởi vì sông Neva cũng đủ mênh mông, cho nên mới không bị bão tuyết đánh bại. Năm năm tháng tháng, sống mãi không thôi.”
Đối mặt với tất cả những tôi luyện và thử thách từ sinh mệnh, chúng ta cũng nên như vậy, học tập cái tư chất trở nên kiên cường dũng cảm ấy.
Phải tràn đầy cường đại, phải sống mãi không thôi, phải một đời một kiếp.
Thịnh Minh vươn tay phải, phủi đi những bông tuyết vương trên tóc Châu Tử Bùi, “Không còn sớm nữa, đi nào.”
Châu Tử Bùi mãi mãi không thể nào quên, ngày ấy, trong gió tuyết, dáng vẻ Thịnh Minh đứng trên cây cầu lớn ở sông Neva cười với hắn. Và còn, những câu thơ và chuyện kể về dòng sông Neva mà Thịnh Minh đã nói cho hắn.
Saint Petersburg tháng Mười Một, khi họ đi rồi, hãy còn đang hạ tuyết.
—
Saint Petersburg
Saint Petersburg là cố đô và là thành phố lớn thứ hai của nước Nga (sau thủ đô Moscow), là thành phố duy nhất trên trái đất được UNESCO đưa vào danh sách Di sản văn hoá thế giới.
Với hơn 3.700 di tích lịch sử và văn hoá, đại diện cho nhiều phong cách và trường phái kiến trúc thế giới, Saint Petersburg được công nhận là thành phố du lịch hấp dẫn thứ 8 trên thế giới.
Bài thơ của Pushkin mình tự dịch, cây nhà lá vườn, hê hê… P
Bài “Bình minh” cũng vậy, sát nghĩa nên ko có vần điệu gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook