Ngủ ngon, Lương Tiêu
-
Chương 10
Diệp Quý An bất chợt nhận ra.
Đây gọi là tình cũ gặp nhau, xúc động đỏ mắt?
Dựa vào những thông tin anh tích góp được trước đây, cùng những gì mắt thấy tai nghe lúc này, Diệp Quý An có thể xác định phỏng đoán của mình là đúng, thanh niên tóc vàng trước mắt là tên người yêu cũ khiến Lương Tiêu chưa ngày nào được yên giấc.
Chỉ thấy gã vẫn đang hút thuốc, mắt chăm chú nhìn Lương Tiêu, vừa mở miệng đã nghẹn ngào, dùng chất giọng cao bổng réo rắt nói ra vài câu gì đó tiếng Nga. Mấy ngày hôm nay Diệp Quý An nghe không ít tiếng Nga, nhưng trình độ nghe hiểu chỉ ở mức “xin chào”, “cảm ơn”, “bao nhiêu tiền”, đương nhiên là anh chẳng hiểu gã đang nói gì.
Lương Tiêu đút tay vào túi, vẫn kiên trì sử dụng tiếng Anh, cậu thậm chí cười lên: “Cậu hận tôi lắm nhỉ, nửa đêm đúng giờ gọi điện còn chưa đủ à?”
Roman đá tuyết trên mắt đất, vẫn trả lời cậu bằng tiếng Nga, Lương Tiêu lại đáp: “Tôi biết, cậu theo theo dõi tôi mấy hôm nay, người bước ra là bạn tôi chứ không phải tôi, cậu thất vọng lắm nhỉ?”
Biểu tình của Roman bỗng chốc trở nên gay go, ngồi xổm xuống không nói gì. Diệp Quý An đau thái dương, vừa rồi anh định bấm gọi cảnh sát, thấy Lương Tiêu đến thì hoãn lại, nếu như động tác của anh không sai sót thì hiện giờ điện thoại trong túi đang ghi âm lại rồi. Tuy rằng tạm thời chưa thể manh động, chỉ có thể ghi âm lại, nhưng có còn hơn không, nếu như đến lúc đó lớn chuyện lên, thu thập được chút chứng cứ thì phần thắng sẽ nghiêng về bên mình nhiều hơn.
Lương Tiêu vẫn giữ dạng vẻ không sợ gì, bước đến trước mặt Roman, đứng sát đám người vẫn đang bắt nạt lão Trần kia: “Cậu ra tù một năm rồi nhỉ? Tôi cứ tưởng cả đời này không cần gặp cậu nữa.”
Roman lập tức nhảy lên: “Tôi đã nói rồi, Shawn, tôi nhất định sẽ quay về tìm cậu, tôi cũng nhất định tìm được được cậu!”
Câu này gã nói bằng tiếng Anh, không có khẩu âm Slavs, Diệp Quý An cuối cùng cũng nghe hiểu. Anh nghi ngờ Lương Tiêu cứ không chịu dùng tiếng Nga trả lời là muốn bẻ gã về, giúp mình bên này cũng có thể nghe hiểu. Diệp Quý An sốt ruột, nhân cơ hội gọi cho cảnh sát khu vực, cảnh sát tới hiện trường nhiều nhất là mười lăm phút, bình thường năm phút là xong chuyện rồi, nhưng anh không chắc lắm tình huống hiện tại.
Lương Tiêu lãnh đạm nói: “Đúng, tìm được rồi, cậu định làm gì tiếp theo?”
Roman chạy tới định ôm cậu: “Chúng ta về New York!”
Lương Tiêu lập tức xê người tránh gã: “Không thể.”
Tay Roman cứng đờ trên không trung, lạnh ngắt dưới ánh đèn ngoài ngõ, “Tôi đã làm xong giấy cư trú vĩnh viễn rồi, đã đổi sang một thân phận khác, không sao cả.”
Lương Tiêu không quan tâm, đáp: “Vậy cậu về một mình đi.”
Không biết do bị gió tuyết làm lạnh hay do nguyên nhân nào khác, không chỉ hốc mắt, ngay cả tay và mũi của Roman cũng ửng đỏ, cổ và cánh tay trần trụi của hắn ta cũng thế, hắn thở phì phò nhìn Lương Tiêu, giống như từng tế bào đang gào thét phẫn nộ. Bóng tối ôm lấy tuyết trắng mông lung, hiện ra chút xinh đẹp kiều diễm.
“Tôi muốn nói…” Gã ngừng một chút, câu đằng sau lại đổi thành tiếng Nga, Diệp Quý An nghe được vài từ khóa nên cũng hiểu sơ sơ, về việc tại sao anh lại nghe ra được, bởi vì gần đây anh thường xuyên tra từ trên mạng.
Trong đó có một câu nghĩa là “em yêu anh.”
Lương Tiêu không phản ứng gì, chỉ trầm mặc một lúc: “Đây là việc riêng của tôi với cậu, thả đồng nghiệp của tôi ra.”
Roman vứt điếu thuốc xuống, đầu thuốc nhanh chóng tắt dần trong tuyết: “Sau đó chúng ta có thể nói chuyện với nhau chứ?”
Lương Tiêu không phủ nhận.
Roman giơ tay ra hiệu, đám người đang giữ lão Trần lập tức buông tay ra, lão Trần lảo đảo ngã xuống đất, được Lương Tiêu đỡ dậy: “Xin lỗi.” Cậu vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như cũ, nhìn về đám lưu manh.
Không ai lên tiếng.
“Xin lỗi ông ấy!” Giọng Lương Tiêu không to không nhỏ, nâng cao cằm nhìn đối phương.
Đám lưu manh do dự nhìn sắc mặt Roman, lúc này mới đứng chỉnh tề thành hàng, quay sang bọn họ cúi đầu chín mươi độ, nói líu lo gì đó nghe không rõ ràng. Lương Tiêu vỗ vai lão Trần, bỗng nhiên quay đầu nói với Diệp Quý An: “Tiền bối, mau đứa quản lý Trần trở về.”
Lúc này Diệp Quý An đã bật xong camera điện thoại, không nói lời nào đứng một bên, giấu điện thoại xuống bề mặt tuyết, chỉnh ống kính nhắm chuẩn Roman, đoạn đối thoại ban nãy anh đã ghi âm lại. Anh chỉ hi vọng cái điện thoại này có thể kiên trì lâu thêm một lúc nữa, đừng có vì lạnh quá mà tự động tắt máy, cũng đừng để ai tình cờ đi qua giẫm phải.
“Vậy anh đưa lão Trần về đường chính, nhiều nhất ba phút sau là an toàn rồi.” Diệp Quý An vội vàng nói: “Cậu ước chừng thời gian, mau mau quay lại tìm bọn anh.”
Vì để bảo mật thông tin, bọn họ dùng tiếng Trung trò chuyện, còn nói tiếng Nam Kinh, may là ngày thường lúc ngồi ăn cơm Diệp Quý An hay rảnh rỗi dạy Lương Tiêu tiếng địa phương. Người trẻ tuổi học đâu ra đấy, tiếp thu vừa nhanh vừa nghiêm túc.
Lương Tiêu giao lão Trần cho anh: “Được.”
“Không được đi theo gã ta!” Diệp Quý An đỡ lão Trần đặt trên lưng mình: “Không được manh động!”
Roman đứng một bên quan sát mà không hiểu gì, cố tình ho hai tiếng.
“Yên tâm đi tiền bối, bọn thích gây sự mà thôi.” Tiếng Nam Kinh của Lương Tiêu không chuẩn, trên mặt lộ ra nét cười, dịu dàng an ủi, Diệp Quý An chưa từng thấy qua ánh mắt cậu dịu dàng như vậy.
Tuy rằng ngày thường Diệp Quý An vẫn luyện tập chạy bộ, nhưng hôm nay phải cõng một người đàn ông trung niên hơn 100kg chạy như điên cũng hơi tốn sức. Cõng người chạy đến ngã ba thì bắt gặp cô bé phiên dịch nhà mình, đằng sau còn dẫn theo hai nhân viên bảo vệ cuống cuồng chạy tới. Diệp Quý An vội vã giao người cho cô, bảo hai nhân viên bảo vệ cùng mình đến hiện trường trợ giúp, cô bé phiên dịch gấp gáp dịch lại lời Diệp Quý An cho bảo vệ nghe, giọng điệu luống cuống không được lưu loát như thường ngày, hai bảo vệ thờ ơ ra mặt, thẳng vai nói gì đó, đường sáng đèn pin cũng dao động theo.
“Việc của Roman, chúng tôi không quản lý.” Phiên dịch giải thích.
Não Diệp Quý An kề cận ranh giới giữa mơ hồ và thanh tỉnh, Lương Tiêu còn đang ở chỗ bọn cuồng dã đó, bọn chúng là “bá chủ” nơi này. Ba phút trôi qua rồi, cho dù Lương Tiêu hành động có chậm chạp như con thằn lằn cậu nuôi, cũng không đến nỗi bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy chứ. Vừa nãy trong đầu anh đều là Lương Tiêu, đều là nụ cười của cậu, hiện tại, anh thấy ai cũng không nhờ vả được, nụ cười đó càng ngày càng phân tán khỏi não bộ. Cô bé phiên dịch ở đằng sau lớn tiếng gọi anh, Diệp Quý An cũng không quan tâm được nhiều như vậy, anh nhấc chân chạy ngược về con đường cũ, mũi giày da đã ướt nhèm, áo sơ mi bên trong lớp áo khoác cũng vậy, phổi bị khí lạnh xâm nhập đau như kim châm, hai hàm răng anh run cầm cập.
Không phải vì công tác xảy ra việc ngoài ý muốn sẽ khiến anh bị khấu trừ lương thưởng, khiến anh phải ăn tiêu tiết kiệm cả mùa xuân, cũng không phải bảo vệ cấp dưới không chu toàn sẽ bị khiển trách, Diệp Quý An chỉ có một loại cảm giác sợ hãi đơn thuần, loại cảm giác này không giống nỗi sợ trả tiền nhà. Anh sợ, giống như lúc nhỏ sợ cây dành dành mình trồng bị con mèo của em trai bới rễ, anh sợ Lương Tiêu cũng giống như lão Trần bị bọn chúng giữ người đánh đập, hoặc là bị lừa đi, không thể liên lạc được nữa, anh càng sợ Lương Tiêu bị chúng bắt ép nhớ lại những chuyện cậu không muốn nhớ.
Chạy đi xa anh bỗng nghe thấy một trận âm thanh kịch liện, hết trận này qua trận khác, anh biết, đó là tiếng đánh đập.
Dù sao trước khi trở thành một nhân viên văn phòng trầm ổn thì Diệp Quý An cũng trải qua một thanh xuân xốc nổi, luôn cảm giác bản thân cô đơn lại không hạnh phúc, từng phẫn nộ, từng tôn sùng vũ lực, đương nhiên cũng từng gây gổ vô cớ, không chỉ gây sự với người khác trong quán bar, thậm chí còn bởi vì thua một trận bóng vớ vẩn mà đánh nhau với người ta ở khu tập thể của công nhân. Không chỉ cấp ba, ngay cả đại học, cơ hội đấm đá của anh cũng không ít, bồng bột nhiều năm như vậy, đương nhiên anh có thể nghe ra phía trước mười mấy mét là âm thanh vận động hay là đánh nhau.
Quả nhiên, đám du côn đã dẫn người vào sâu bên trong ngõ tối, từ xa xa Diệp Quý An có thể nhìn thấy trong bóng của một đám người, kẻ tay trần nằm trên mặt đất là Roman, cưỡi trên người gã ta chính là Lương Tiêu, hai người đánh đấm kịch liêt, chủ yếu là Lương Tiêu đang đấm người, từng nắm từng nắm đấm lên mặt gã, đối phương bóp cổ cậu, cong chân đá lên lưng cậu, bảy tám tên du côn hò hét những khẩu hiệu kỳ quái, kéo người Lương tiêu ra. Lương Tiêu không nói một lời, người cũng không hề nhúc nhích, kẹp thật chặt trên người Roman, giống như trong mắt chỉ có đánh nhau là việc quan trọng nhất.
Nhưng rõ ràng là ta yếu địch mạnh, Diệp Quý An đứng như trời trồng nhìn một màn gà bay chó sửa đến nỗi hoa cả mắt, chỉ thấy thằng nhóc Lương Tiêu vừa cao vừa gầy lại không có bệ đỡ, lúc nào cũng có thể bị đá bay ra ngoài, vì thế Diệp Quý An cũng hăng máu nhảy vào chiến đấu, cởi áo khoác Burberry ra, giống như trở lại những năm hai mươi mấy tuổi chỉ mặc đồ Uniqlo và Semir.
Bỗng thấy có sát thủ nhập trận, tất cả mọi người đều kinh động, hai tên du côn đang mạnh mẽ kéo người Lương Tiêu ra bị Diệp Quý An đạp cho hai cái ngã văng xuống đất, mấy tên còn lại ý thức được chuyện gì đang xảy ra liền trốn ra xa, ngay cả Roman nằm dưới đất cũng ý thức được nới lỏng hai tay đang bóp cổ Lương Tiêu. Nhưng người kinh ngạc nhất lại là Lương Tiêu, ngẩng đầu lên, cặp mắt cười cong cong bẩm sinh đã cứng lại sắc bén, trên khuôn mặt bẩm tím lộ ra biểu tình giết người: “Anh quay lại làm gì?!”
Diệp Quý An trở mình vặn một cánh tay vươn tới, một tên du côn tóc hồng định bò lại ghì anh xuống. Trong một giây không khí trở nên an định, những mảnh tuyết lớn văng lên trong hỗn loạn, anh nhìn thấy sự phẫn nộ của Lương Tiêu, nhìn thấy chiếc áo sơ mi của cậu bị kéo văng mất hai cúc. Tối qua lúc cậu lấy ra mặc Diệp Quý An cũng ở bên cạnh, còn giúp cậu ủi phẳng, không nhớ lầm thì đây là hàng thiết kế, tay áo còn thêu tên tiếng Anh viết tắt của cậu, Shawn.L. Hàng cao cấp bị xé nát mắc trên người một đứa trẻ bướng bỉnh, nhìn có chút buồn cười, cũng có chút đáng yêu.
Diệp Quý An bất chợt mỉm cười, cũng chỉ trong một giây ngắn ngủi, anh biết mình không có thời gian ở đây nghĩ linh tinh nữa, “Hầy, tôi nói này đồng chí Lương Tiêu, đây là thái độ của cậu đối với chiến hữu hả!”
Đây gọi là tình cũ gặp nhau, xúc động đỏ mắt?
Dựa vào những thông tin anh tích góp được trước đây, cùng những gì mắt thấy tai nghe lúc này, Diệp Quý An có thể xác định phỏng đoán của mình là đúng, thanh niên tóc vàng trước mắt là tên người yêu cũ khiến Lương Tiêu chưa ngày nào được yên giấc.
Chỉ thấy gã vẫn đang hút thuốc, mắt chăm chú nhìn Lương Tiêu, vừa mở miệng đã nghẹn ngào, dùng chất giọng cao bổng réo rắt nói ra vài câu gì đó tiếng Nga. Mấy ngày hôm nay Diệp Quý An nghe không ít tiếng Nga, nhưng trình độ nghe hiểu chỉ ở mức “xin chào”, “cảm ơn”, “bao nhiêu tiền”, đương nhiên là anh chẳng hiểu gã đang nói gì.
Lương Tiêu đút tay vào túi, vẫn kiên trì sử dụng tiếng Anh, cậu thậm chí cười lên: “Cậu hận tôi lắm nhỉ, nửa đêm đúng giờ gọi điện còn chưa đủ à?”
Roman đá tuyết trên mắt đất, vẫn trả lời cậu bằng tiếng Nga, Lương Tiêu lại đáp: “Tôi biết, cậu theo theo dõi tôi mấy hôm nay, người bước ra là bạn tôi chứ không phải tôi, cậu thất vọng lắm nhỉ?”
Biểu tình của Roman bỗng chốc trở nên gay go, ngồi xổm xuống không nói gì. Diệp Quý An đau thái dương, vừa rồi anh định bấm gọi cảnh sát, thấy Lương Tiêu đến thì hoãn lại, nếu như động tác của anh không sai sót thì hiện giờ điện thoại trong túi đang ghi âm lại rồi. Tuy rằng tạm thời chưa thể manh động, chỉ có thể ghi âm lại, nhưng có còn hơn không, nếu như đến lúc đó lớn chuyện lên, thu thập được chút chứng cứ thì phần thắng sẽ nghiêng về bên mình nhiều hơn.
Lương Tiêu vẫn giữ dạng vẻ không sợ gì, bước đến trước mặt Roman, đứng sát đám người vẫn đang bắt nạt lão Trần kia: “Cậu ra tù một năm rồi nhỉ? Tôi cứ tưởng cả đời này không cần gặp cậu nữa.”
Roman lập tức nhảy lên: “Tôi đã nói rồi, Shawn, tôi nhất định sẽ quay về tìm cậu, tôi cũng nhất định tìm được được cậu!”
Câu này gã nói bằng tiếng Anh, không có khẩu âm Slavs, Diệp Quý An cuối cùng cũng nghe hiểu. Anh nghi ngờ Lương Tiêu cứ không chịu dùng tiếng Nga trả lời là muốn bẻ gã về, giúp mình bên này cũng có thể nghe hiểu. Diệp Quý An sốt ruột, nhân cơ hội gọi cho cảnh sát khu vực, cảnh sát tới hiện trường nhiều nhất là mười lăm phút, bình thường năm phút là xong chuyện rồi, nhưng anh không chắc lắm tình huống hiện tại.
Lương Tiêu lãnh đạm nói: “Đúng, tìm được rồi, cậu định làm gì tiếp theo?”
Roman chạy tới định ôm cậu: “Chúng ta về New York!”
Lương Tiêu lập tức xê người tránh gã: “Không thể.”
Tay Roman cứng đờ trên không trung, lạnh ngắt dưới ánh đèn ngoài ngõ, “Tôi đã làm xong giấy cư trú vĩnh viễn rồi, đã đổi sang một thân phận khác, không sao cả.”
Lương Tiêu không quan tâm, đáp: “Vậy cậu về một mình đi.”
Không biết do bị gió tuyết làm lạnh hay do nguyên nhân nào khác, không chỉ hốc mắt, ngay cả tay và mũi của Roman cũng ửng đỏ, cổ và cánh tay trần trụi của hắn ta cũng thế, hắn thở phì phò nhìn Lương Tiêu, giống như từng tế bào đang gào thét phẫn nộ. Bóng tối ôm lấy tuyết trắng mông lung, hiện ra chút xinh đẹp kiều diễm.
“Tôi muốn nói…” Gã ngừng một chút, câu đằng sau lại đổi thành tiếng Nga, Diệp Quý An nghe được vài từ khóa nên cũng hiểu sơ sơ, về việc tại sao anh lại nghe ra được, bởi vì gần đây anh thường xuyên tra từ trên mạng.
Trong đó có một câu nghĩa là “em yêu anh.”
Lương Tiêu không phản ứng gì, chỉ trầm mặc một lúc: “Đây là việc riêng của tôi với cậu, thả đồng nghiệp của tôi ra.”
Roman vứt điếu thuốc xuống, đầu thuốc nhanh chóng tắt dần trong tuyết: “Sau đó chúng ta có thể nói chuyện với nhau chứ?”
Lương Tiêu không phủ nhận.
Roman giơ tay ra hiệu, đám người đang giữ lão Trần lập tức buông tay ra, lão Trần lảo đảo ngã xuống đất, được Lương Tiêu đỡ dậy: “Xin lỗi.” Cậu vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như cũ, nhìn về đám lưu manh.
Không ai lên tiếng.
“Xin lỗi ông ấy!” Giọng Lương Tiêu không to không nhỏ, nâng cao cằm nhìn đối phương.
Đám lưu manh do dự nhìn sắc mặt Roman, lúc này mới đứng chỉnh tề thành hàng, quay sang bọn họ cúi đầu chín mươi độ, nói líu lo gì đó nghe không rõ ràng. Lương Tiêu vỗ vai lão Trần, bỗng nhiên quay đầu nói với Diệp Quý An: “Tiền bối, mau đứa quản lý Trần trở về.”
Lúc này Diệp Quý An đã bật xong camera điện thoại, không nói lời nào đứng một bên, giấu điện thoại xuống bề mặt tuyết, chỉnh ống kính nhắm chuẩn Roman, đoạn đối thoại ban nãy anh đã ghi âm lại. Anh chỉ hi vọng cái điện thoại này có thể kiên trì lâu thêm một lúc nữa, đừng có vì lạnh quá mà tự động tắt máy, cũng đừng để ai tình cờ đi qua giẫm phải.
“Vậy anh đưa lão Trần về đường chính, nhiều nhất ba phút sau là an toàn rồi.” Diệp Quý An vội vàng nói: “Cậu ước chừng thời gian, mau mau quay lại tìm bọn anh.”
Vì để bảo mật thông tin, bọn họ dùng tiếng Trung trò chuyện, còn nói tiếng Nam Kinh, may là ngày thường lúc ngồi ăn cơm Diệp Quý An hay rảnh rỗi dạy Lương Tiêu tiếng địa phương. Người trẻ tuổi học đâu ra đấy, tiếp thu vừa nhanh vừa nghiêm túc.
Lương Tiêu giao lão Trần cho anh: “Được.”
“Không được đi theo gã ta!” Diệp Quý An đỡ lão Trần đặt trên lưng mình: “Không được manh động!”
Roman đứng một bên quan sát mà không hiểu gì, cố tình ho hai tiếng.
“Yên tâm đi tiền bối, bọn thích gây sự mà thôi.” Tiếng Nam Kinh của Lương Tiêu không chuẩn, trên mặt lộ ra nét cười, dịu dàng an ủi, Diệp Quý An chưa từng thấy qua ánh mắt cậu dịu dàng như vậy.
Tuy rằng ngày thường Diệp Quý An vẫn luyện tập chạy bộ, nhưng hôm nay phải cõng một người đàn ông trung niên hơn 100kg chạy như điên cũng hơi tốn sức. Cõng người chạy đến ngã ba thì bắt gặp cô bé phiên dịch nhà mình, đằng sau còn dẫn theo hai nhân viên bảo vệ cuống cuồng chạy tới. Diệp Quý An vội vã giao người cho cô, bảo hai nhân viên bảo vệ cùng mình đến hiện trường trợ giúp, cô bé phiên dịch gấp gáp dịch lại lời Diệp Quý An cho bảo vệ nghe, giọng điệu luống cuống không được lưu loát như thường ngày, hai bảo vệ thờ ơ ra mặt, thẳng vai nói gì đó, đường sáng đèn pin cũng dao động theo.
“Việc của Roman, chúng tôi không quản lý.” Phiên dịch giải thích.
Não Diệp Quý An kề cận ranh giới giữa mơ hồ và thanh tỉnh, Lương Tiêu còn đang ở chỗ bọn cuồng dã đó, bọn chúng là “bá chủ” nơi này. Ba phút trôi qua rồi, cho dù Lương Tiêu hành động có chậm chạp như con thằn lằn cậu nuôi, cũng không đến nỗi bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy chứ. Vừa nãy trong đầu anh đều là Lương Tiêu, đều là nụ cười của cậu, hiện tại, anh thấy ai cũng không nhờ vả được, nụ cười đó càng ngày càng phân tán khỏi não bộ. Cô bé phiên dịch ở đằng sau lớn tiếng gọi anh, Diệp Quý An cũng không quan tâm được nhiều như vậy, anh nhấc chân chạy ngược về con đường cũ, mũi giày da đã ướt nhèm, áo sơ mi bên trong lớp áo khoác cũng vậy, phổi bị khí lạnh xâm nhập đau như kim châm, hai hàm răng anh run cầm cập.
Không phải vì công tác xảy ra việc ngoài ý muốn sẽ khiến anh bị khấu trừ lương thưởng, khiến anh phải ăn tiêu tiết kiệm cả mùa xuân, cũng không phải bảo vệ cấp dưới không chu toàn sẽ bị khiển trách, Diệp Quý An chỉ có một loại cảm giác sợ hãi đơn thuần, loại cảm giác này không giống nỗi sợ trả tiền nhà. Anh sợ, giống như lúc nhỏ sợ cây dành dành mình trồng bị con mèo của em trai bới rễ, anh sợ Lương Tiêu cũng giống như lão Trần bị bọn chúng giữ người đánh đập, hoặc là bị lừa đi, không thể liên lạc được nữa, anh càng sợ Lương Tiêu bị chúng bắt ép nhớ lại những chuyện cậu không muốn nhớ.
Chạy đi xa anh bỗng nghe thấy một trận âm thanh kịch liện, hết trận này qua trận khác, anh biết, đó là tiếng đánh đập.
Dù sao trước khi trở thành một nhân viên văn phòng trầm ổn thì Diệp Quý An cũng trải qua một thanh xuân xốc nổi, luôn cảm giác bản thân cô đơn lại không hạnh phúc, từng phẫn nộ, từng tôn sùng vũ lực, đương nhiên cũng từng gây gổ vô cớ, không chỉ gây sự với người khác trong quán bar, thậm chí còn bởi vì thua một trận bóng vớ vẩn mà đánh nhau với người ta ở khu tập thể của công nhân. Không chỉ cấp ba, ngay cả đại học, cơ hội đấm đá của anh cũng không ít, bồng bột nhiều năm như vậy, đương nhiên anh có thể nghe ra phía trước mười mấy mét là âm thanh vận động hay là đánh nhau.
Quả nhiên, đám du côn đã dẫn người vào sâu bên trong ngõ tối, từ xa xa Diệp Quý An có thể nhìn thấy trong bóng của một đám người, kẻ tay trần nằm trên mặt đất là Roman, cưỡi trên người gã ta chính là Lương Tiêu, hai người đánh đấm kịch liêt, chủ yếu là Lương Tiêu đang đấm người, từng nắm từng nắm đấm lên mặt gã, đối phương bóp cổ cậu, cong chân đá lên lưng cậu, bảy tám tên du côn hò hét những khẩu hiệu kỳ quái, kéo người Lương tiêu ra. Lương Tiêu không nói một lời, người cũng không hề nhúc nhích, kẹp thật chặt trên người Roman, giống như trong mắt chỉ có đánh nhau là việc quan trọng nhất.
Nhưng rõ ràng là ta yếu địch mạnh, Diệp Quý An đứng như trời trồng nhìn một màn gà bay chó sửa đến nỗi hoa cả mắt, chỉ thấy thằng nhóc Lương Tiêu vừa cao vừa gầy lại không có bệ đỡ, lúc nào cũng có thể bị đá bay ra ngoài, vì thế Diệp Quý An cũng hăng máu nhảy vào chiến đấu, cởi áo khoác Burberry ra, giống như trở lại những năm hai mươi mấy tuổi chỉ mặc đồ Uniqlo và Semir.
Bỗng thấy có sát thủ nhập trận, tất cả mọi người đều kinh động, hai tên du côn đang mạnh mẽ kéo người Lương Tiêu ra bị Diệp Quý An đạp cho hai cái ngã văng xuống đất, mấy tên còn lại ý thức được chuyện gì đang xảy ra liền trốn ra xa, ngay cả Roman nằm dưới đất cũng ý thức được nới lỏng hai tay đang bóp cổ Lương Tiêu. Nhưng người kinh ngạc nhất lại là Lương Tiêu, ngẩng đầu lên, cặp mắt cười cong cong bẩm sinh đã cứng lại sắc bén, trên khuôn mặt bẩm tím lộ ra biểu tình giết người: “Anh quay lại làm gì?!”
Diệp Quý An trở mình vặn một cánh tay vươn tới, một tên du côn tóc hồng định bò lại ghì anh xuống. Trong một giây không khí trở nên an định, những mảnh tuyết lớn văng lên trong hỗn loạn, anh nhìn thấy sự phẫn nộ của Lương Tiêu, nhìn thấy chiếc áo sơ mi của cậu bị kéo văng mất hai cúc. Tối qua lúc cậu lấy ra mặc Diệp Quý An cũng ở bên cạnh, còn giúp cậu ủi phẳng, không nhớ lầm thì đây là hàng thiết kế, tay áo còn thêu tên tiếng Anh viết tắt của cậu, Shawn.L. Hàng cao cấp bị xé nát mắc trên người một đứa trẻ bướng bỉnh, nhìn có chút buồn cười, cũng có chút đáng yêu.
Diệp Quý An bất chợt mỉm cười, cũng chỉ trong một giây ngắn ngủi, anh biết mình không có thời gian ở đây nghĩ linh tinh nữa, “Hầy, tôi nói này đồng chí Lương Tiêu, đây là thái độ của cậu đối với chiến hữu hả!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook