Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé
-
Chương 70
Sakutaro ngượng ngùng, Tsugumi cũng đỏ mặt đứng dậy, đi rửa ly rồi úp nó vào rổ đựng chén dĩa, sau đó sang phòng ngủ giúp Sakutaro trải niệm của hai người.
“Để tôi làm cho, Sakutaro cứ thay đồ đi.”
“Không sao đâu, tôi quen rồi mà.”
“Vậy hả?”
“Từ lúc đến ở với ông, trải niệm đã thành việc của tôi. Những công việc liên quan đến chăm sóc người già cũng tăng lên, tôi đang nghĩ có khi mình đủ trình độ để thi lấy bằng hộ lý rồi cũng nên.”
“Lấy được bằng nữa sao? Giỏi quá!”
“Tôi làm việc theo yêu cầu mà, nếu không làm tất cả những gì có thể thì làm sao kiếm sống được.”
Mặc dù gật đầu đồng tình nhưng Tsugumi vẫn giúp cậu trải niệm. Cảm giác khi chạm vào tấm ga trải giường sạch sẽ thật thoải mái, ngay cả việc dém khít từng góc nệm thế này cũng khiến tâm trạng anh khoan khoái lạ.
Từ đêm nay, anh sẽ sống cùng Sakutaro ở nơi này.
Dù nửa đêm thức giấc, anh vẫn có cậu ở bên.
Sáng hôm sau thức tỉnh dậy sẽ có người để anh chào buổi sáng.
“Tsugumi?”
Mghe tiếng gọi, Tsugumi sực tỉnh.
“Xin lỗi. Tôi chỉ đang nghĩ đến chuyên từ giờ mình không còn cô độc nữa.”
Sakutaro vỗ vỗ tấm nệm, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tsugumi này, tuy tôi là kẻ không trông cậy được nhiều, nhưng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ anh. Tôi sẽ ở bên Tsugumi tới chừng nào anh còn muốn vậy. Chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn anh, sẽ không bỏ anh lại một mình để ra đi trước, không để anh phải cô độc nữa. Tôi hứa đấy!”
“Sakutaro…”
Giọng của Sakutaro dịu dàng và da diết.
Chẳng ai chắc chắn được những chuyện như “sống thật lâu” hay “không chết trước” cả. Có khi ngay ngày mai sẽ chết vì tai nạn, hoặc đêm nay đang ngủ lại xảy ra thiên tai thì sao? Cho dù có cấu nguyện mỗi ngày cũng chẳng thể biết những chuyện như thế. Vậy mà anh vẫn cứ mong mỏi sẽ có người hứa với mình như vậy.
“Tôi cũng sẽ khiến cậu hạnh phúc.”
Anh muốn trả lời taht65 đàng hoàng, nhưng không hiểu sao giọng cứ lạc cả đi.
Đầu anh được Sakutaro ôm vào lòng, cả người cũng nghiêng về phái cậu. Tuy ngả về một phía, nhưng hoàn toàn khác với cảm giác chông chênh bất ổn khi bị đặt trên hai đầu cán cân trước kia.
Được bao bọc trong cảm giác an toàn, Tsugumi ngẩng mặt gửi lên một nụ hôn. Anh hôn lên trán, lên mi, lên chóp mũi Sakutaro, rồi muốn lại gần cậu hơn nữa.
Lòng bàn tay to lớn dán chặt lên từng tấc da, kéo ý thức mơ hồ của anh quay trở về thực tế. Toàn thân cùng bừng lên lửa nóng. Không khác gì trái cây được cẩn thận vun trồng, đang chờ mùa thu hoạch…
Suốt đêm, chẳng biết hai người quấn quýt bao lần. Mặc dù nửa chừng cũng có lúc định kết thúc nhưng vì không muốn buông nhau ra, nên lại hòa vào nhau khi nụ hôn còn đang say đắm.
Cứ thế, triền miên.
“Bây giờ… là mấy giờ?”
Tsugumi hỏi từ trong lòng Sakutaro. Cậu vươn tay với di động đặt cạnh gối đầu.
“3 rưỡi sáng.”
“Mai cậu phải dậy sớm đúng không?”
“Ừ, nhưng tôi sẽ không làm anh thức giấc đâu, Tsugumi cứ ngủ thoải mái.”
“Tại sao? Chúng ta phải dậy cùng nhau chứ.”
“Không cần gượng ép.”
“Đâu có gượng ép gì, là do tôi muốn thế mà.”
Buổi sáng thức dậy có Sakutaro ở bên, cùng
Nhau nói câu chào buổi sáng, tiễn nhau ra khỏi cửa… anh muốn làm những chuyện nhỏ nhặt thế đấy. Tsugumi dính sát vào người cậu.
“Sáng mai làm món gì nhỉ ?”
“Cả hai cùng ăn thì món gì chẳng được.”
Sakutaro khẽ mỉm cười, cũng ghé mặt lại gần.
Một nụ hôn buông xuống, mang lại cảm giác an toàn, dù chưa muốn ngủ nhưng mí mắt anh cứ nặng dần.
“Ngủ ngon, Tsugumi”
Hẹn mai nhé.
Câu nói hai người trao nhau lúc cuối ngày, giờ vang vọng như một lời hẹn ước tuyệt với nhất.
Cả ngày mai, ngày mốt, họ vẫn sẽ tiếp tục nói cho nhau nghe.
“Ngủ ngon, Sakutaro.”
Hẹn mai nhé.
Tsugumi đáp lại bằng giọng mơ màng, rồi chìm vào giấc ngủ.
“Để tôi làm cho, Sakutaro cứ thay đồ đi.”
“Không sao đâu, tôi quen rồi mà.”
“Vậy hả?”
“Từ lúc đến ở với ông, trải niệm đã thành việc của tôi. Những công việc liên quan đến chăm sóc người già cũng tăng lên, tôi đang nghĩ có khi mình đủ trình độ để thi lấy bằng hộ lý rồi cũng nên.”
“Lấy được bằng nữa sao? Giỏi quá!”
“Tôi làm việc theo yêu cầu mà, nếu không làm tất cả những gì có thể thì làm sao kiếm sống được.”
Mặc dù gật đầu đồng tình nhưng Tsugumi vẫn giúp cậu trải niệm. Cảm giác khi chạm vào tấm ga trải giường sạch sẽ thật thoải mái, ngay cả việc dém khít từng góc nệm thế này cũng khiến tâm trạng anh khoan khoái lạ.
Từ đêm nay, anh sẽ sống cùng Sakutaro ở nơi này.
Dù nửa đêm thức giấc, anh vẫn có cậu ở bên.
Sáng hôm sau thức tỉnh dậy sẽ có người để anh chào buổi sáng.
“Tsugumi?”
Mghe tiếng gọi, Tsugumi sực tỉnh.
“Xin lỗi. Tôi chỉ đang nghĩ đến chuyên từ giờ mình không còn cô độc nữa.”
Sakutaro vỗ vỗ tấm nệm, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tsugumi này, tuy tôi là kẻ không trông cậy được nhiều, nhưng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ anh. Tôi sẽ ở bên Tsugumi tới chừng nào anh còn muốn vậy. Chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn anh, sẽ không bỏ anh lại một mình để ra đi trước, không để anh phải cô độc nữa. Tôi hứa đấy!”
“Sakutaro…”
Giọng của Sakutaro dịu dàng và da diết.
Chẳng ai chắc chắn được những chuyện như “sống thật lâu” hay “không chết trước” cả. Có khi ngay ngày mai sẽ chết vì tai nạn, hoặc đêm nay đang ngủ lại xảy ra thiên tai thì sao? Cho dù có cấu nguyện mỗi ngày cũng chẳng thể biết những chuyện như thế. Vậy mà anh vẫn cứ mong mỏi sẽ có người hứa với mình như vậy.
“Tôi cũng sẽ khiến cậu hạnh phúc.”
Anh muốn trả lời taht65 đàng hoàng, nhưng không hiểu sao giọng cứ lạc cả đi.
Đầu anh được Sakutaro ôm vào lòng, cả người cũng nghiêng về phái cậu. Tuy ngả về một phía, nhưng hoàn toàn khác với cảm giác chông chênh bất ổn khi bị đặt trên hai đầu cán cân trước kia.
Được bao bọc trong cảm giác an toàn, Tsugumi ngẩng mặt gửi lên một nụ hôn. Anh hôn lên trán, lên mi, lên chóp mũi Sakutaro, rồi muốn lại gần cậu hơn nữa.
Lòng bàn tay to lớn dán chặt lên từng tấc da, kéo ý thức mơ hồ của anh quay trở về thực tế. Toàn thân cùng bừng lên lửa nóng. Không khác gì trái cây được cẩn thận vun trồng, đang chờ mùa thu hoạch…
Suốt đêm, chẳng biết hai người quấn quýt bao lần. Mặc dù nửa chừng cũng có lúc định kết thúc nhưng vì không muốn buông nhau ra, nên lại hòa vào nhau khi nụ hôn còn đang say đắm.
Cứ thế, triền miên.
“Bây giờ… là mấy giờ?”
Tsugumi hỏi từ trong lòng Sakutaro. Cậu vươn tay với di động đặt cạnh gối đầu.
“3 rưỡi sáng.”
“Mai cậu phải dậy sớm đúng không?”
“Ừ, nhưng tôi sẽ không làm anh thức giấc đâu, Tsugumi cứ ngủ thoải mái.”
“Tại sao? Chúng ta phải dậy cùng nhau chứ.”
“Không cần gượng ép.”
“Đâu có gượng ép gì, là do tôi muốn thế mà.”
Buổi sáng thức dậy có Sakutaro ở bên, cùng
Nhau nói câu chào buổi sáng, tiễn nhau ra khỏi cửa… anh muốn làm những chuyện nhỏ nhặt thế đấy. Tsugumi dính sát vào người cậu.
“Sáng mai làm món gì nhỉ ?”
“Cả hai cùng ăn thì món gì chẳng được.”
Sakutaro khẽ mỉm cười, cũng ghé mặt lại gần.
Một nụ hôn buông xuống, mang lại cảm giác an toàn, dù chưa muốn ngủ nhưng mí mắt anh cứ nặng dần.
“Ngủ ngon, Tsugumi”
Hẹn mai nhé.
Câu nói hai người trao nhau lúc cuối ngày, giờ vang vọng như một lời hẹn ước tuyệt với nhất.
Cả ngày mai, ngày mốt, họ vẫn sẽ tiếp tục nói cho nhau nghe.
“Ngủ ngon, Sakutaro.”
Hẹn mai nhé.
Tsugumi đáp lại bằng giọng mơ màng, rồi chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook