Ngự Linh Thế Giới
-
Quyển 2 - Chương 62: Đối tượng công kích
"Dừng tay ... "
Tiếng hét vang rung trời chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Tất cả mọi người ngừng lại động tác, không tự chủ nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một bóng đen to lớn liên tục nhấp nhô giữa không trung. Khi tới gần mọi người mới nhận ra đó là một lão giả mặc áo bào đỏ đang điều khiển một con cự sư đạp gió mà đến, giáng lâm xuống sân.
"Ai dám đụng đến người nhà họ Vân ta, lão phu diệt cả nhà hắn!"
Ông lão mặc xích bào, mày rậm mắt hổ, tóc đỏ râu đỏ, cả người toát ra vẻ cuồng bạo, khi la hét tựa như một con sư tử đang phẫn nộ, khiến người khác thoạt trông đã khiếp sợ.
Thấy ông lão đáp xuống, mỗi thành viên của Vân gia đều cực kì phấn chấn, ngay cả Vân Minh Hiên cũng không tự giác thở ra một hơi. Bởi vì người đến không phải ai khác, chính là Nhị trưởng lão của Vân gia — Vân Chính Kỳ, một vị cao thủ Huyền Sư có thực lực dũng mãnh.
Vân Chính Kỳ trấn thủ Loạn Lâm Tập nhiều năm, tính khí táo bạo, hở một tí là ra tay đả thương người nên chẳng ai dám trêu chọc, kể cả Đỗ gia cũng không ngoại lệ, danh tiếng "Nộ Sư" cũng vì vậy mà có.
"Ngươi... Ngươi đừng làm càng, Đỗ gia chúng ta..."
Đỗ Diệc Bằng đang định nói tiếp, Vân Chính Kì đã lật tay!
Cuồng phong xoắn ngược, sóng khí cuồn cuộn.
Toàn bộ đám người Đỗ gia đều bị chưởng phong đẩy cho ngã nhào, ngay cả vị Huyền Sĩ Liễu Toàn của Đỗ gia cũng không ngoại lệ.
"Vậy sao? Người Vân gia không dễ ức hiếp? Lẽ nào Đỗ gia chúng ta lại dễ ức hiếp?"
Một thanh âm hùng hậu vang lên, đánh tan sóng khí của Vân Chính Kỳ.
Lập tức, một lão giả mặc áo bào đen cưỡi sói bay vọt đến, hạ xuống giữa sân, đứng sừng sững đối diện với Vân Chính Kỳ.
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, đám người Đỗ gia lập tức tinh thần đại chấn, khuôn mặt không khỏi toát ra vẻ mừng rỡ. Người tới chính là thủ hộ thần của Đỗ gia bọn họ, cao thủ cảnh giới Huyền Sư, cũng là đệ đệ ruột của gia chủ — Đỗ Viễn.
So với sự cuồng ngạo của Vân Chính Kỳ, Đỗ Viễn như một ngọn núi cao, vững vàng đứng trên mặt đất, mặc cho khí thế của Vân Chính Kỳ như cuồng phong kéo tới, hắn vẫn đứng yên bất động.
"Nhị gia gia!"
Đỗ Diệc Bằng vui vẻ mang theo Đỗ Tiểu Oánh đi tới phía sau Đỗ Viễn, vốn định tranh công một phen, không ngờ vừa thấy mặt Đỗ Viễn đã tặng cho hắn một bạt tay, làm cho hắn đầu váng mắt hoa, ý thức trở nên mơ hồ.
"Phế vật!"
Đỗ Viễn lạnh lùng mắng một tiếng, dạy dỗ nói: "Bản thân ngươi cả ngày đi làm chuyện xằng bậy cũng thôi đi, dù sao có xảy ra chuyện đối với Đỗ gia cũng chả tổn thất gì nhiều, nhưng ngươi không nên mang theo Oánh Oánh tham gia chuyện nguy hiểm như vầy! Oánh Oánh là hi vọng tương lai của Đỗ gia ta, hiện tại người từ Đại Minh phủ đã đến cầu hôn ba lần rồi, nếu Oánh Oánh có xảy ra chuyện gì bất trắc, Đỗ gia sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của những đại nhân vật kia!"
"Nhị gia gia, xin lỗi, Diệc Bằng biết lỗi rồi."
Đỗ Diệc Bằng đứng trước mặt Đỗ Viễn tựa như là một người khác, trông hắn cực kì ngoan ngoãn, không hề có chút dáng vẻ công tử bột. Tuy rằng bị tát một bạt tay, nhưng trong lòng hắn lại rất nhẹ nhõm, hắn hiểu rõ tính khí của Đỗ Viễn, nếu như thật sự muốn trừng phạt hắn, tuyệt đối không chỉ là một tát tay.
"Nhị gia gia, người đừng trách Nhị ca, là Oánh Oánh bắt Nhị ca dẫn Oánh Oánh ra ngoài chơi."
Đỗ Tiểu Oánh dù sao cũng chỉ là một đứa bé, không có quá nhiều tâm cơ, nàng nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do mình gây ra, do đó muốn trách thì nên trách mình. Nhưng nàng đâu biết, từ đầu tới cuối, Đỗ Diệc Bằng chỉ xem nàng như một lá chắn. Dù gì cũng là muội muội của mình, không lừa bịp ngươi thì lừa bịp ai!
Đối với Đỗ Tiểu Oánh, Đỗ Viễn không tiện nói nặng lời, chỉ bảo nàng về sau sẽ hiểu rõ mọi việc, ngoan ngoãn về nhà nghiền ngẫm.
...
Một bên khác, Vân Chính Kỳ nhân thời gian hòa hoãn giữa song phương đã nghe kể toàn bộ mọi chuyện. Hắn thật không nghĩ tới, nhân vật gây ra trận xung đột lớn như vậy, dĩ nhiên là một đệ tử ngoại viện bị đuổi khỏi Vân gia.
Về chuyện của Vân Mộ, Vân Chính Kỳ có được kể sơ qua, chẳng qua quanh năm hắn bận bịu trấn thủ ở Loạn Lâm Tập, sự vụ trong nhà rất ít nhúng tay vào, do đó cũng không để ý.
Là một người đã có tuổi, Vân Chính Kỳ ngược lại khá thưởng thức sự thông tuệ của Vân Mộ, nhưng với tư cách Nhị trưởng lão của Vân gia, Vân Mộ làm như thế đã tổn hại tới lợi ích to lớn của Vân gia, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Đỗ Viễn, hiện tại ngươi định thế nào? Người là các ngươi đánh, cửa hàng cũng là các ngươi đập, ngươi thân là Nhị gia của Đỗ gia, dù sao cũng nên cho lão phu một câu trả lời thuyết phục!"
Nghe thấy Vân Chính Kỳ chất vấn, lông mày của Đỗ Viễn nhíu lại nói: "Thuyết phục? Vân gia các ngươi cướp đồ vật của Đỗ gia ta, lẽ nào không cần trả lời thuyết phục? Mặc kệ tiểu tử tên Vân Mộ kia bây giờ có phải người của Vân gia hay không, nhưng dù sao hắn vẫn có liên quan đến Vân gia các ngươi, thậm chí cả chuyện này cũng vì trả thù Vân gia mà nên, nghiêm túc mà nói, tiểu tử ngốc Diệc Bằng của Đỗ gia chúng ta chỉ bị người ta lợi dụng sai khiến mà thôi, Đỗ gia chúng ta mới thực sự là người vô tội bị hại."
"Khua môi múa mép, cưỡng từ đoạt lý!"
Vân Chính Kỳ tính khí vốn nóng nảy, nghe được Đỗ Viễn ăn nói nguy biện như vậy, cơn tức dồn lên não, bộ lông của Huyền Linh cự sư bên người dựng thẳng lên, chuẩn bị mạnh mẽ ra tay.
"Vân Chính Kỳ, lẽ nào ngươi muốn đánh với ta một trận?"
Đỗ Viễn tập trung tinh thần cảnh giới, một bước cũng không nhường.
Lang Hống khẽ gầm gừ, bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.
"Nhị trưởng lão hãy bình tĩnh, đừng để rơi vào quỷ kế của kẻ khác."
Vân Minh Hiên mở miệng đúng lúc, dễ dàng hóa giải cục diện bế tắc giữa hai bên.
Thực tế, cho đến hiện tại, tiếp tục tranh chấp cũng không có ý nghĩa gì, chẳng qua là vì thể diện của mỗi gia tộc mà thôi.
Vân Chính Kỳ khoát tay áo nói: "Quên đi, giờ lão phu không rảnh đánh nhau với ngươi, hai chúng ta tọa trấn nơi này cũng nhiều năm rồi, hiểu rõ lẫn nhau, không ai làm gì được ai, nếu thật đấu với nhau, cũng chẳng được lợi lộc gì."
"Chính Kỳ huynh nói phải, hiện tại quan trọng nhất là tìm ra kẻ đầu sỏ, sau đó đem hắn đi trị tội nhằm răn đe kẻ khác."
Đỗ Viễn cũng mượn thang leo xuống, sau đó chuyển hướng Đỗ Diệc Bằng nói: "Hỗn tiểu tử, mau nói ra, tiểu tặc gọi là Vân Mộ kia hiện tại trốn ở đâu?"
Đỗ Diệc Bằng vội vã nói: "Thưa Nhị gia gia, tiểu tặc kia trốn vào Vạn Thông Thương Hội, không dám ló mặt ra ngoài, con lại không tiện xông vào trong nên mới dẫn người đến đây đập phá nhằm đòi lại công đạo."
"Vạn Thông Thương Hội?"
Đỗ Viễn và Vân Chính Kỳ đồng thời nhíu mày, trong mắt Vân Minh Hiên lại ẩn hiện vẻ lo lắng.
Vạn Thông Thương Hội chính là hãng buôn có uy tín lâu năm, thế lực trải rộng khắp cả Đại Lương, căn bản không phải thứ Vân gia hoặc Đỗ gia có thể động chạm đến. Chẳng qua, Vạn Thông Thương Hội xưa nay không nhúng tay vào tranh chấp giữa các thế lực, coi trọng hòa khí sinh tài, do đó vẫn giao hảo với cả Vân gia và Đỗ gia, có thể nói Vạn Thông Thương Hội chiếm một địa vị rất cao bên trong Loạn Lâm Tập này.
Hiện tại chuyện này lại dính đến Vạn Thông Thương Hội, bắt buộc hai nhà Đỗ - Vân phải xử lý cẩn thận.
Sau một hồi thương nghị, cả Vân Chính Kỳ và Đỗ Viễn đều cho rằng, nếu gióng trống khua chiêng đi Vạn Thông Thương Hội bắt người, chắc chắn sẽ đắc tội với chủ sự của thương hội này, gây bất lợi cho sự phát triển của gia tộc, vì vậy hai người đồng thời quyết định chỉ mang theo mấy tên vãn bối, lấy cớ là đi viếng thăm, tiến thẳng đến khu vực trung tâm của Loạn Lâm Tập.
...
...
Tây phố hiện tại là một đống hỗn độn, chỉ có tửu lâu không bị ảnh hưởng gì.
Trên lầu, Quân Mạc Vấn đứng sóng vai cùng Lạc Linh Nhi, mắt thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra bên dưới.
Nhìn hai nhà Đỗ - Vân đi kiếm Vân Mộ hỏi tội, Quân Mạc Vấn không khỏi nhíu mày, trái lại Lạc Linh Nhi cực kì kích động, tựa hồ sắp được xem kịch vui.
"Đại sư huynh, huynh nói xem liệu tiểu tử Vân Mộ kia có khả năng ăn một trận đòn thê thảm hay không?"
"Tại sao nha đầu nhà ngươi lại kích động như thế? Hai vị kia chính là cao thủ Huyền Sư, lẽ nào ngươi không lo lắng?"
"Việc gì phải lo lắng, có hai chúng ta âm thầm giám sát, lý nào hai lão già kia lại có thể đánh chết hắn? Đừng nói với muội, huynh đường đường là thủ tịch đại đệ tử của Sơn Ngoại Sơn, lại không thể đánh thắng hai lão đầu kia nha ... Mà đánh không lại cũng chẳng sao, nơi này chẳng phải còn có bản cô nương đỡ lưng cho hai người sao?"
"Ách! Chắc là vậy ..."
"Hừ hừ, tiểu tử kia lúc nào cũng ra vẻ như là ông cụ non, luôn xem ta như tiểu hài tử, lần này có thể thấy hắn chịu thiệt, bản cô nương cực kì cao hứng nha... Không nói nữa, chúng ta nhanh đi xem, không lại bỏ mất trò hay!"
"Ha ha, Vân Mộ tiểu huynh đệ nói không sai, ngươi nha đầu này, tâm tính vẫn còn trẻ con lắm."
"Có đâu! Bản cô nương không phải tiểu hài tử nha!"
Trong lúc trò chuyện, Quân Mạc Vấn và Lạc Linh Nhi đã rời khỏi tửu lâu, đi theo hai nhà Đỗ - Vân tiến đến Vạn Thông Thương Hội.
P.s: Chương 62 đã xong, hôm nay là 29 - giao thừa - rồi, thay mặt nhómNgự Linh Môn,tại hạ kínhchúc quý độc giả gần xa có bữa cơm tất niên ấm áp bên gia đình và chào đón một năm Bính Thân AN KHANG - THỊNH VƯỢNG nha!
MỪNG NĂM MỚI BÍNH THÂN 2016!
Tiếng hét vang rung trời chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Tất cả mọi người ngừng lại động tác, không tự chủ nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một bóng đen to lớn liên tục nhấp nhô giữa không trung. Khi tới gần mọi người mới nhận ra đó là một lão giả mặc áo bào đỏ đang điều khiển một con cự sư đạp gió mà đến, giáng lâm xuống sân.
"Ai dám đụng đến người nhà họ Vân ta, lão phu diệt cả nhà hắn!"
Ông lão mặc xích bào, mày rậm mắt hổ, tóc đỏ râu đỏ, cả người toát ra vẻ cuồng bạo, khi la hét tựa như một con sư tử đang phẫn nộ, khiến người khác thoạt trông đã khiếp sợ.
Thấy ông lão đáp xuống, mỗi thành viên của Vân gia đều cực kì phấn chấn, ngay cả Vân Minh Hiên cũng không tự giác thở ra một hơi. Bởi vì người đến không phải ai khác, chính là Nhị trưởng lão của Vân gia — Vân Chính Kỳ, một vị cao thủ Huyền Sư có thực lực dũng mãnh.
Vân Chính Kỳ trấn thủ Loạn Lâm Tập nhiều năm, tính khí táo bạo, hở một tí là ra tay đả thương người nên chẳng ai dám trêu chọc, kể cả Đỗ gia cũng không ngoại lệ, danh tiếng "Nộ Sư" cũng vì vậy mà có.
"Ngươi... Ngươi đừng làm càng, Đỗ gia chúng ta..."
Đỗ Diệc Bằng đang định nói tiếp, Vân Chính Kì đã lật tay!
Cuồng phong xoắn ngược, sóng khí cuồn cuộn.
Toàn bộ đám người Đỗ gia đều bị chưởng phong đẩy cho ngã nhào, ngay cả vị Huyền Sĩ Liễu Toàn của Đỗ gia cũng không ngoại lệ.
"Vậy sao? Người Vân gia không dễ ức hiếp? Lẽ nào Đỗ gia chúng ta lại dễ ức hiếp?"
Một thanh âm hùng hậu vang lên, đánh tan sóng khí của Vân Chính Kỳ.
Lập tức, một lão giả mặc áo bào đen cưỡi sói bay vọt đến, hạ xuống giữa sân, đứng sừng sững đối diện với Vân Chính Kỳ.
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, đám người Đỗ gia lập tức tinh thần đại chấn, khuôn mặt không khỏi toát ra vẻ mừng rỡ. Người tới chính là thủ hộ thần của Đỗ gia bọn họ, cao thủ cảnh giới Huyền Sư, cũng là đệ đệ ruột của gia chủ — Đỗ Viễn.
So với sự cuồng ngạo của Vân Chính Kỳ, Đỗ Viễn như một ngọn núi cao, vững vàng đứng trên mặt đất, mặc cho khí thế của Vân Chính Kỳ như cuồng phong kéo tới, hắn vẫn đứng yên bất động.
"Nhị gia gia!"
Đỗ Diệc Bằng vui vẻ mang theo Đỗ Tiểu Oánh đi tới phía sau Đỗ Viễn, vốn định tranh công một phen, không ngờ vừa thấy mặt Đỗ Viễn đã tặng cho hắn một bạt tay, làm cho hắn đầu váng mắt hoa, ý thức trở nên mơ hồ.
"Phế vật!"
Đỗ Viễn lạnh lùng mắng một tiếng, dạy dỗ nói: "Bản thân ngươi cả ngày đi làm chuyện xằng bậy cũng thôi đi, dù sao có xảy ra chuyện đối với Đỗ gia cũng chả tổn thất gì nhiều, nhưng ngươi không nên mang theo Oánh Oánh tham gia chuyện nguy hiểm như vầy! Oánh Oánh là hi vọng tương lai của Đỗ gia ta, hiện tại người từ Đại Minh phủ đã đến cầu hôn ba lần rồi, nếu Oánh Oánh có xảy ra chuyện gì bất trắc, Đỗ gia sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của những đại nhân vật kia!"
"Nhị gia gia, xin lỗi, Diệc Bằng biết lỗi rồi."
Đỗ Diệc Bằng đứng trước mặt Đỗ Viễn tựa như là một người khác, trông hắn cực kì ngoan ngoãn, không hề có chút dáng vẻ công tử bột. Tuy rằng bị tát một bạt tay, nhưng trong lòng hắn lại rất nhẹ nhõm, hắn hiểu rõ tính khí của Đỗ Viễn, nếu như thật sự muốn trừng phạt hắn, tuyệt đối không chỉ là một tát tay.
"Nhị gia gia, người đừng trách Nhị ca, là Oánh Oánh bắt Nhị ca dẫn Oánh Oánh ra ngoài chơi."
Đỗ Tiểu Oánh dù sao cũng chỉ là một đứa bé, không có quá nhiều tâm cơ, nàng nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do mình gây ra, do đó muốn trách thì nên trách mình. Nhưng nàng đâu biết, từ đầu tới cuối, Đỗ Diệc Bằng chỉ xem nàng như một lá chắn. Dù gì cũng là muội muội của mình, không lừa bịp ngươi thì lừa bịp ai!
Đối với Đỗ Tiểu Oánh, Đỗ Viễn không tiện nói nặng lời, chỉ bảo nàng về sau sẽ hiểu rõ mọi việc, ngoan ngoãn về nhà nghiền ngẫm.
...
Một bên khác, Vân Chính Kỳ nhân thời gian hòa hoãn giữa song phương đã nghe kể toàn bộ mọi chuyện. Hắn thật không nghĩ tới, nhân vật gây ra trận xung đột lớn như vậy, dĩ nhiên là một đệ tử ngoại viện bị đuổi khỏi Vân gia.
Về chuyện của Vân Mộ, Vân Chính Kỳ có được kể sơ qua, chẳng qua quanh năm hắn bận bịu trấn thủ ở Loạn Lâm Tập, sự vụ trong nhà rất ít nhúng tay vào, do đó cũng không để ý.
Là một người đã có tuổi, Vân Chính Kỳ ngược lại khá thưởng thức sự thông tuệ của Vân Mộ, nhưng với tư cách Nhị trưởng lão của Vân gia, Vân Mộ làm như thế đã tổn hại tới lợi ích to lớn của Vân gia, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Đỗ Viễn, hiện tại ngươi định thế nào? Người là các ngươi đánh, cửa hàng cũng là các ngươi đập, ngươi thân là Nhị gia của Đỗ gia, dù sao cũng nên cho lão phu một câu trả lời thuyết phục!"
Nghe thấy Vân Chính Kỳ chất vấn, lông mày của Đỗ Viễn nhíu lại nói: "Thuyết phục? Vân gia các ngươi cướp đồ vật của Đỗ gia ta, lẽ nào không cần trả lời thuyết phục? Mặc kệ tiểu tử tên Vân Mộ kia bây giờ có phải người của Vân gia hay không, nhưng dù sao hắn vẫn có liên quan đến Vân gia các ngươi, thậm chí cả chuyện này cũng vì trả thù Vân gia mà nên, nghiêm túc mà nói, tiểu tử ngốc Diệc Bằng của Đỗ gia chúng ta chỉ bị người ta lợi dụng sai khiến mà thôi, Đỗ gia chúng ta mới thực sự là người vô tội bị hại."
"Khua môi múa mép, cưỡng từ đoạt lý!"
Vân Chính Kỳ tính khí vốn nóng nảy, nghe được Đỗ Viễn ăn nói nguy biện như vậy, cơn tức dồn lên não, bộ lông của Huyền Linh cự sư bên người dựng thẳng lên, chuẩn bị mạnh mẽ ra tay.
"Vân Chính Kỳ, lẽ nào ngươi muốn đánh với ta một trận?"
Đỗ Viễn tập trung tinh thần cảnh giới, một bước cũng không nhường.
Lang Hống khẽ gầm gừ, bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.
"Nhị trưởng lão hãy bình tĩnh, đừng để rơi vào quỷ kế của kẻ khác."
Vân Minh Hiên mở miệng đúng lúc, dễ dàng hóa giải cục diện bế tắc giữa hai bên.
Thực tế, cho đến hiện tại, tiếp tục tranh chấp cũng không có ý nghĩa gì, chẳng qua là vì thể diện của mỗi gia tộc mà thôi.
Vân Chính Kỳ khoát tay áo nói: "Quên đi, giờ lão phu không rảnh đánh nhau với ngươi, hai chúng ta tọa trấn nơi này cũng nhiều năm rồi, hiểu rõ lẫn nhau, không ai làm gì được ai, nếu thật đấu với nhau, cũng chẳng được lợi lộc gì."
"Chính Kỳ huynh nói phải, hiện tại quan trọng nhất là tìm ra kẻ đầu sỏ, sau đó đem hắn đi trị tội nhằm răn đe kẻ khác."
Đỗ Viễn cũng mượn thang leo xuống, sau đó chuyển hướng Đỗ Diệc Bằng nói: "Hỗn tiểu tử, mau nói ra, tiểu tặc gọi là Vân Mộ kia hiện tại trốn ở đâu?"
Đỗ Diệc Bằng vội vã nói: "Thưa Nhị gia gia, tiểu tặc kia trốn vào Vạn Thông Thương Hội, không dám ló mặt ra ngoài, con lại không tiện xông vào trong nên mới dẫn người đến đây đập phá nhằm đòi lại công đạo."
"Vạn Thông Thương Hội?"
Đỗ Viễn và Vân Chính Kỳ đồng thời nhíu mày, trong mắt Vân Minh Hiên lại ẩn hiện vẻ lo lắng.
Vạn Thông Thương Hội chính là hãng buôn có uy tín lâu năm, thế lực trải rộng khắp cả Đại Lương, căn bản không phải thứ Vân gia hoặc Đỗ gia có thể động chạm đến. Chẳng qua, Vạn Thông Thương Hội xưa nay không nhúng tay vào tranh chấp giữa các thế lực, coi trọng hòa khí sinh tài, do đó vẫn giao hảo với cả Vân gia và Đỗ gia, có thể nói Vạn Thông Thương Hội chiếm một địa vị rất cao bên trong Loạn Lâm Tập này.
Hiện tại chuyện này lại dính đến Vạn Thông Thương Hội, bắt buộc hai nhà Đỗ - Vân phải xử lý cẩn thận.
Sau một hồi thương nghị, cả Vân Chính Kỳ và Đỗ Viễn đều cho rằng, nếu gióng trống khua chiêng đi Vạn Thông Thương Hội bắt người, chắc chắn sẽ đắc tội với chủ sự của thương hội này, gây bất lợi cho sự phát triển của gia tộc, vì vậy hai người đồng thời quyết định chỉ mang theo mấy tên vãn bối, lấy cớ là đi viếng thăm, tiến thẳng đến khu vực trung tâm của Loạn Lâm Tập.
...
...
Tây phố hiện tại là một đống hỗn độn, chỉ có tửu lâu không bị ảnh hưởng gì.
Trên lầu, Quân Mạc Vấn đứng sóng vai cùng Lạc Linh Nhi, mắt thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra bên dưới.
Nhìn hai nhà Đỗ - Vân đi kiếm Vân Mộ hỏi tội, Quân Mạc Vấn không khỏi nhíu mày, trái lại Lạc Linh Nhi cực kì kích động, tựa hồ sắp được xem kịch vui.
"Đại sư huynh, huynh nói xem liệu tiểu tử Vân Mộ kia có khả năng ăn một trận đòn thê thảm hay không?"
"Tại sao nha đầu nhà ngươi lại kích động như thế? Hai vị kia chính là cao thủ Huyền Sư, lẽ nào ngươi không lo lắng?"
"Việc gì phải lo lắng, có hai chúng ta âm thầm giám sát, lý nào hai lão già kia lại có thể đánh chết hắn? Đừng nói với muội, huynh đường đường là thủ tịch đại đệ tử của Sơn Ngoại Sơn, lại không thể đánh thắng hai lão đầu kia nha ... Mà đánh không lại cũng chẳng sao, nơi này chẳng phải còn có bản cô nương đỡ lưng cho hai người sao?"
"Ách! Chắc là vậy ..."
"Hừ hừ, tiểu tử kia lúc nào cũng ra vẻ như là ông cụ non, luôn xem ta như tiểu hài tử, lần này có thể thấy hắn chịu thiệt, bản cô nương cực kì cao hứng nha... Không nói nữa, chúng ta nhanh đi xem, không lại bỏ mất trò hay!"
"Ha ha, Vân Mộ tiểu huynh đệ nói không sai, ngươi nha đầu này, tâm tính vẫn còn trẻ con lắm."
"Có đâu! Bản cô nương không phải tiểu hài tử nha!"
Trong lúc trò chuyện, Quân Mạc Vấn và Lạc Linh Nhi đã rời khỏi tửu lâu, đi theo hai nhà Đỗ - Vân tiến đến Vạn Thông Thương Hội.
P.s: Chương 62 đã xong, hôm nay là 29 - giao thừa - rồi, thay mặt nhómNgự Linh Môn,tại hạ kínhchúc quý độc giả gần xa có bữa cơm tất niên ấm áp bên gia đình và chào đón một năm Bính Thân AN KHANG - THỊNH VƯỢNG nha!
MỪNG NĂM MỚI BÍNH THÂN 2016!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook