Ngự Linh Thế Giới
-
Quyển 2 - Chương 60: Loạn xà ngầu
"Có chuyện gì mà bên ngoài hỗn loạn quá vậy? Thiếu Hoa đường đệ, ngươi ra ngoài xem thế nào ..."
Vân Minh Hiên khẽ nhíu mày, vừa mới chuẩn bị cho người ra ngoài xem xét tình hình, tiểu nhị của tửu lâu đã hấp tấp chạy đến trước mặt y, khóc lóc thảm thiết nói: "Minh... Minh Hiên thiếu gia, không... không ổn rồi! Không ổn rồi! Người của Đỗ gia đã đánh tới đây rồi!"
"Ba!"
Vân Thiếu Hoa tát cho tiểu nhị lăn ra đất, dữ tợn nói: "Chó chết, dám đứng trước mặt Minh Hiên thiếu gia nói chuyện nhảm nhí, có tin ta cắt đầu ngươi không!"
"Bình tĩnh nào Thiếu Hoa đường đệ, hãy để cho hắn nói hết lời."
Bề ngoài thì Vân Minh Hiên cố tỏ vẻ điềm đạm nhưng trong lòng lại cực kì hài lòng với thái độ của Vân Thiếu Hoa.
Đôi lúc, thể diện và uy nghiêm của kẻ bề trên cần đám kẻ dưới ra sức duy trì, Vân Minh Hiên tự cho rằng bản thân mình là một kẻ bề trên đầy uy quyền.
"Thiếu gia bảo ngươi nói, còn không nói mau, có phải muốn ăn đòn rồi không?"
Vân Thiếu Hoa ra sức ưỡn ngực, cao giọng quát tháo.
Tiểu nhị liền run rẩy trả lời: "Thiếu... thiếu gia, nhị thiếu gia của Đỗ gia mang theo một đám thuộc hạ tới Tây phố, cứ hễ thấy người là đánh, thấy vật là đập, khiến cho cả Tây phố bị náo đến gà bay chó sủa, Vân gia hộ vệ tiến lên ngăn cản đều bị đánh cho bầm dập."
"Ngươi nói cái gì?!"
Vân Minh Hiên thoáng sửng sốt, theo sau đó là lửa giận trùng thiên, giơ tay nắm lấy cổ áo tiểu nhị hỏi: "Ngươi vừa nói tên phế vật Đỗ Diệc Bằng kia dẫn người tới Tây phố của chúng ta quấy rối? Còn dám đả thương hộ vệ của Vân gia chúng ta?"
"Đúng ... đúng vậy!"
Hai chân Tiểu nhị như nhũn ra, cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất. Hắn chỉ là một tên tạp dịch bình thường làm sao có thể chịu nổi uy áp của Vân Minh Hiên.
"Đáng giận!"
Vân Minh Hiên hất văng tiểu nhị sang một bên rồi lập tức dẫn theo đám hộ vệ đi nhanh ra khỏi tửu lâu.
Đám đông xung quanh dồn dập tràn ra cửa xem náo nhiệt, lúc này cũng chả có ai quan tâm tới Hứa Minh Hội nữa, hắn nhìn quanh một vòng, hơi chút do dự sau đó vẫn quyết định đi theo đám người Vân Minh Hiên. Dù sao thì trên danh nghĩa hắn vẫn là hạ nhân của Vân gia, nếu như hôm nay gặp chuyện liền bỏ chạy, thì chắc chắn sau đó khi truy cứu trách nhiệm, hắn sẽ khó tránh khỏi việc lãnh hậu quả nặng nề.
...
Vừa ra khỏi tửu lâu, đập vào mắt là một đống hỗn lộn, khắp nơi đều vang lên tiếng kêu rên.
Vân Minh Hiên không có thời gian trấn an mọi người mà vội vàng dẫn theo đám hộ vệ chạy về phía đám người Đỗ gia.
"Đập cho ta! Đập mạnh vào!"
Đỗ Diệc Bằng ra sức hô hào, vẻ mặt đầy phấn chấn, mê say, đám hộ vệ Đỗ gia dưới tiếng quát tháo của hắn càng đập phá hăng hái hơn. Bản thân Đỗ Diệc Bằng lớn đến từng này tuổi rồi, đây có thể nói là lần khiến hắn cảm thấy uy phong nhất. Tuy rằng trước đây cũng hay đi đập phá nhiều nơi, nhưng chỉ là những nơi nhỏ, đã bao giờ náo lớn như hiện tại.
Hơn nữa, Đỗ Diệc Bằng cũng chả hề lo lắng bởi vì bọn hắn hoàn toàn nắm chữ “lý” trong tay.
Hừ hừ! Người nhà họ Vân các ngươi không chỉ đem thiếu gia, tiểu thư nhà họ Đỗ chúng ta đánh cho bầm dập, còn cướp hết tài vật trong tay chúng ta, chuyện như vậy Đỗ gia chúng ta há có thể nhẫn nhịn? Nếu lần này không thể lấy lại thể diện, sau này Đỗ gia cũng khó mà chen chân ở Loạn Lâm Tập được nữa.
Trái ngược với hành động đầy toan tính của Đỗ Diệc Bằng, Đỗ Tiểu Oánh chỉ đơn thuần là đi tìm thú vui, toàn thân nàng lúc này vô cùng phấn khích, ngay cả Huyền Linh thuật cũng đã xuất ra, cơ bản thì đám hộ vệ Vân gia kia đều bị nàng đánh cho tơi tả.
...
"Đỗ Diệc Bằng, ngươi muốn chết!"
Vân Minh Hiên giận dữ hét to, khí thế gia tăng mãnh liệt, trong lúc định xông về phía Đỗ Diệc Bằng, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt y.
"Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có một tên có thể gãy ngứa cho bổn tiểu thư!”
Đỗ Tiểu Oánh cực kì hưng phấn, ngay khi vừa nhìn thấy Vân Minh hiên, nàng đã xuất ra một đạo Huyền Linh thuật đánh về phía đối phương!
Phát hiện ra trước mặt chỉ là một tiểu cô nương, Vân Minh Hiên tỏ vẻ xem thường, thuận thế phất tay: "Nhóc con nhà ai, cút ra chỗ khác cho bản thiếu gia!"
"Bùng!"
Một trảm, một trảo, vừa chạm vào nhau liền tách ra.
Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên ở đây là Đỗ Tiểu Oánh vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong khi đó Vân Minh Hiên phải lùi về sau vài bước mới đứng vững!
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
"Trời đất ơi!? Ngay cả Minh Hiên thiếu gia cũng không phải đối thủ của tiểu cô nương kia!?"
"Tiêu rồi, chuyến này tiêu rồi, nhanh … nhanh đi báo cho trấn thủ đại nhân."
"Đã có người đi bẩm báo rồi, nhưng không biết lúc nào ngài ấy sẽ đến."
...
Đám người thuộc Vân gia cực kì hoảng loạn, tất cả các cửa hàng xung quanh đều tức tốc đóng cửa.
Trong lúc Vân Minh Hiên còn đang sửng sốt, Đỗ Tiểu Oánh lại lần nữa tấn công, dường như muốn đem tất cả những khuất nhục gây ra bởi Vân Mộ thu hồi.
"Hừ!"
Trước đó bởi vì khinh địch, Vân Minh Hiên mới bị yếu thế, giờ đã có kinh nghiệm rồi, y há có thể chấp nhận bị một tiểu cô nương áp chế.
"Bùng bùng bùng—— "
Hai người đều là Huyền giả có thiên phú tốc độ, một bên là Huyền đồ Linh khiếu sơ kỳ, bên còn lại có được Huyền linh phẩm chất trác việt, hai bên giao thủ với nhau khó mà phân cao thấp, đánh đến cát bụi đầy trời, hôn thiên ám địa.
"Ngươi chính là thiên chi kiêu nữ có tư chất năm khiếu của Đỗ gia?"
Trong mắt Vân Minh Hiên tràn đầy ghen tỵ, một mình Vân Minh Khê đã ép tới y không thở nổi, bây giờ lại xuất hiện một Đỗ Tiểu Oánh, tuổi còn nhỏ, thức tỉnh linh khiếu còn chưa tròn nửa năm, thế mà lại có thể giao thủ ngang tay với y, điều này làm cho một người tâm cao khí ngạo như y khó có thể bình tĩnh.
Nếu như là bình thường tranh đấu, Vân Minh Hiên có lẽ sẽ có phần lưu thủ, chỉ khiến cho đối phương bị thương là được, nhằm tránh cho mối quan hệ giữa hai nhà Đỗ - Vân trở nên không thể vãn hồi, thế nhưng thân phận của Đỗ Tiểu Oánh lại khiến y lại nảy sinh một mưu đồ khác... Nếu như mình giết chết hoặc phế bỏ Đỗ Tiểu Oánh, chẳng khác nào làm sụp đổ hi vọng của Đỗ gia, bản thân không chỉ có thể trừ đi một cường địch, còn có thể trở thành công thần của Vân gia, lợi ích đạt được là vô cùng to lớn, khiến người ta khó có thể kiềm chế.
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Vân Minh Hiên tăng vọt, khí thế biến đổi, hai mũi nghịch thứ hiện ra trong tay.
Huyền linh thuật: Lang Nha đột!
Hai mũi nghịch thứ tựa như hai răng nanh sắc nhọn, đâm thẳng vào hai mắt của Đỗ Tiểu Oánh.
"Không ngờ lại dùng tới võ khí, thật không biết xấu hổ!"
Đỗ Tiểu Oánh theo bản năng muốn lấy ra song kiếm của mình, nhưng mà bỗng nhiên nhớ tới Tàng Giới Luân đã bị Vân Mộ đoạt, nào còn có song kiếm gì?!
Trong lúc thất thần, tiểu cô nương chỉ có thể trơ mắt mà nhìn song thứ dần dần bức tới.
"Sắp chết rồi... Ta sắp chết rồi..."
Giờ khắc này, bóng ma tử vong che kín tâm trí của Đỗ Tiểu Oánh, khiến cho đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
"Hừ! Có ta tại đây, sao có thể để ngươi tổn hại tiểu thư nhà chúng ta!"
Trong tiếng thét vang, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, quấn lấy tay Vân Minh Hiên.
Là mạng nhện! Mạng nhện cuốn lấy bàn tay của Vân Minh Hiên, khiến y không cách nào tiến thêm.
"Dẫn linh kỳ Huyền sĩ! ? Lui! Mọi người đều lui ra!"
Vân Minh Hiên mặc dù kinh ngạc nhưng lại không hốt hoảng, vội vàng ra lệnh cho mọi người lui lại, y chỉ thấy có chút đáng tiếc, không thể một kích giết chết Đỗ Tiểu Oánh.
"Oánh Oánh, muội không sao chứ!?"
Đỗ Diệc Bằng sợ đến mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, hắn vội vàng tiến lên ôm lấy Đỗ Tiểu Oánh, nếu như vị tiểu cô nãi nãi này có mệnh hệ gì, gã chắc chắn phải chết.
"Ta... Ta..."
Đỗ Tiểu Oánh ngập ngừng, vẻ mặt đượm buồn, không biết nên nói gì. Trong vòng một ngày, liên tục bị đả kích hai lần, khiến nàng cảm thấy cực kì thất bại, thậm chí còn có vài phần tuyệt vọng... Có lẽ mình cũng không phải là thiên tài như người khác đã nói, có lẽ mình chỉ là một tiểu nha đầu bị người làm hư.
Rồi đột nhiên, Đỗ Tiểu Oánh nghĩ đến Vân Mộ, gia hỏa kia tuổi cũng như mình, nhưng lại rất lợi hại.
Tuy rằng bị người kia đánh bại, nàng rất không cam lòng, nhưng mà lại không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại vừa rồi từ trên người Vân Minh Hiên, nàng gần như đã ngửi được khí tức tử vong, là chân chính tử vong!
Đối phương thực sự muốn giết mình, điều này tuyệt đối không phải ảo giác, không phải phán đoán.
...
Vân Minh Hiên khẽ nhíu mày, vừa mới chuẩn bị cho người ra ngoài xem xét tình hình, tiểu nhị của tửu lâu đã hấp tấp chạy đến trước mặt y, khóc lóc thảm thiết nói: "Minh... Minh Hiên thiếu gia, không... không ổn rồi! Không ổn rồi! Người của Đỗ gia đã đánh tới đây rồi!"
"Ba!"
Vân Thiếu Hoa tát cho tiểu nhị lăn ra đất, dữ tợn nói: "Chó chết, dám đứng trước mặt Minh Hiên thiếu gia nói chuyện nhảm nhí, có tin ta cắt đầu ngươi không!"
"Bình tĩnh nào Thiếu Hoa đường đệ, hãy để cho hắn nói hết lời."
Bề ngoài thì Vân Minh Hiên cố tỏ vẻ điềm đạm nhưng trong lòng lại cực kì hài lòng với thái độ của Vân Thiếu Hoa.
Đôi lúc, thể diện và uy nghiêm của kẻ bề trên cần đám kẻ dưới ra sức duy trì, Vân Minh Hiên tự cho rằng bản thân mình là một kẻ bề trên đầy uy quyền.
"Thiếu gia bảo ngươi nói, còn không nói mau, có phải muốn ăn đòn rồi không?"
Vân Thiếu Hoa ra sức ưỡn ngực, cao giọng quát tháo.
Tiểu nhị liền run rẩy trả lời: "Thiếu... thiếu gia, nhị thiếu gia của Đỗ gia mang theo một đám thuộc hạ tới Tây phố, cứ hễ thấy người là đánh, thấy vật là đập, khiến cho cả Tây phố bị náo đến gà bay chó sủa, Vân gia hộ vệ tiến lên ngăn cản đều bị đánh cho bầm dập."
"Ngươi nói cái gì?!"
Vân Minh Hiên thoáng sửng sốt, theo sau đó là lửa giận trùng thiên, giơ tay nắm lấy cổ áo tiểu nhị hỏi: "Ngươi vừa nói tên phế vật Đỗ Diệc Bằng kia dẫn người tới Tây phố của chúng ta quấy rối? Còn dám đả thương hộ vệ của Vân gia chúng ta?"
"Đúng ... đúng vậy!"
Hai chân Tiểu nhị như nhũn ra, cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất. Hắn chỉ là một tên tạp dịch bình thường làm sao có thể chịu nổi uy áp của Vân Minh Hiên.
"Đáng giận!"
Vân Minh Hiên hất văng tiểu nhị sang một bên rồi lập tức dẫn theo đám hộ vệ đi nhanh ra khỏi tửu lâu.
Đám đông xung quanh dồn dập tràn ra cửa xem náo nhiệt, lúc này cũng chả có ai quan tâm tới Hứa Minh Hội nữa, hắn nhìn quanh một vòng, hơi chút do dự sau đó vẫn quyết định đi theo đám người Vân Minh Hiên. Dù sao thì trên danh nghĩa hắn vẫn là hạ nhân của Vân gia, nếu như hôm nay gặp chuyện liền bỏ chạy, thì chắc chắn sau đó khi truy cứu trách nhiệm, hắn sẽ khó tránh khỏi việc lãnh hậu quả nặng nề.
...
Vừa ra khỏi tửu lâu, đập vào mắt là một đống hỗn lộn, khắp nơi đều vang lên tiếng kêu rên.
Vân Minh Hiên không có thời gian trấn an mọi người mà vội vàng dẫn theo đám hộ vệ chạy về phía đám người Đỗ gia.
"Đập cho ta! Đập mạnh vào!"
Đỗ Diệc Bằng ra sức hô hào, vẻ mặt đầy phấn chấn, mê say, đám hộ vệ Đỗ gia dưới tiếng quát tháo của hắn càng đập phá hăng hái hơn. Bản thân Đỗ Diệc Bằng lớn đến từng này tuổi rồi, đây có thể nói là lần khiến hắn cảm thấy uy phong nhất. Tuy rằng trước đây cũng hay đi đập phá nhiều nơi, nhưng chỉ là những nơi nhỏ, đã bao giờ náo lớn như hiện tại.
Hơn nữa, Đỗ Diệc Bằng cũng chả hề lo lắng bởi vì bọn hắn hoàn toàn nắm chữ “lý” trong tay.
Hừ hừ! Người nhà họ Vân các ngươi không chỉ đem thiếu gia, tiểu thư nhà họ Đỗ chúng ta đánh cho bầm dập, còn cướp hết tài vật trong tay chúng ta, chuyện như vậy Đỗ gia chúng ta há có thể nhẫn nhịn? Nếu lần này không thể lấy lại thể diện, sau này Đỗ gia cũng khó mà chen chân ở Loạn Lâm Tập được nữa.
Trái ngược với hành động đầy toan tính của Đỗ Diệc Bằng, Đỗ Tiểu Oánh chỉ đơn thuần là đi tìm thú vui, toàn thân nàng lúc này vô cùng phấn khích, ngay cả Huyền Linh thuật cũng đã xuất ra, cơ bản thì đám hộ vệ Vân gia kia đều bị nàng đánh cho tơi tả.
...
"Đỗ Diệc Bằng, ngươi muốn chết!"
Vân Minh Hiên giận dữ hét to, khí thế gia tăng mãnh liệt, trong lúc định xông về phía Đỗ Diệc Bằng, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt y.
"Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có một tên có thể gãy ngứa cho bổn tiểu thư!”
Đỗ Tiểu Oánh cực kì hưng phấn, ngay khi vừa nhìn thấy Vân Minh hiên, nàng đã xuất ra một đạo Huyền Linh thuật đánh về phía đối phương!
Phát hiện ra trước mặt chỉ là một tiểu cô nương, Vân Minh Hiên tỏ vẻ xem thường, thuận thế phất tay: "Nhóc con nhà ai, cút ra chỗ khác cho bản thiếu gia!"
"Bùng!"
Một trảm, một trảo, vừa chạm vào nhau liền tách ra.
Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên ở đây là Đỗ Tiểu Oánh vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong khi đó Vân Minh Hiên phải lùi về sau vài bước mới đứng vững!
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
"Trời đất ơi!? Ngay cả Minh Hiên thiếu gia cũng không phải đối thủ của tiểu cô nương kia!?"
"Tiêu rồi, chuyến này tiêu rồi, nhanh … nhanh đi báo cho trấn thủ đại nhân."
"Đã có người đi bẩm báo rồi, nhưng không biết lúc nào ngài ấy sẽ đến."
...
Đám người thuộc Vân gia cực kì hoảng loạn, tất cả các cửa hàng xung quanh đều tức tốc đóng cửa.
Trong lúc Vân Minh Hiên còn đang sửng sốt, Đỗ Tiểu Oánh lại lần nữa tấn công, dường như muốn đem tất cả những khuất nhục gây ra bởi Vân Mộ thu hồi.
"Hừ!"
Trước đó bởi vì khinh địch, Vân Minh Hiên mới bị yếu thế, giờ đã có kinh nghiệm rồi, y há có thể chấp nhận bị một tiểu cô nương áp chế.
"Bùng bùng bùng—— "
Hai người đều là Huyền giả có thiên phú tốc độ, một bên là Huyền đồ Linh khiếu sơ kỳ, bên còn lại có được Huyền linh phẩm chất trác việt, hai bên giao thủ với nhau khó mà phân cao thấp, đánh đến cát bụi đầy trời, hôn thiên ám địa.
"Ngươi chính là thiên chi kiêu nữ có tư chất năm khiếu của Đỗ gia?"
Trong mắt Vân Minh Hiên tràn đầy ghen tỵ, một mình Vân Minh Khê đã ép tới y không thở nổi, bây giờ lại xuất hiện một Đỗ Tiểu Oánh, tuổi còn nhỏ, thức tỉnh linh khiếu còn chưa tròn nửa năm, thế mà lại có thể giao thủ ngang tay với y, điều này làm cho một người tâm cao khí ngạo như y khó có thể bình tĩnh.
Nếu như là bình thường tranh đấu, Vân Minh Hiên có lẽ sẽ có phần lưu thủ, chỉ khiến cho đối phương bị thương là được, nhằm tránh cho mối quan hệ giữa hai nhà Đỗ - Vân trở nên không thể vãn hồi, thế nhưng thân phận của Đỗ Tiểu Oánh lại khiến y lại nảy sinh một mưu đồ khác... Nếu như mình giết chết hoặc phế bỏ Đỗ Tiểu Oánh, chẳng khác nào làm sụp đổ hi vọng của Đỗ gia, bản thân không chỉ có thể trừ đi một cường địch, còn có thể trở thành công thần của Vân gia, lợi ích đạt được là vô cùng to lớn, khiến người ta khó có thể kiềm chế.
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Vân Minh Hiên tăng vọt, khí thế biến đổi, hai mũi nghịch thứ hiện ra trong tay.
Huyền linh thuật: Lang Nha đột!
Hai mũi nghịch thứ tựa như hai răng nanh sắc nhọn, đâm thẳng vào hai mắt của Đỗ Tiểu Oánh.
"Không ngờ lại dùng tới võ khí, thật không biết xấu hổ!"
Đỗ Tiểu Oánh theo bản năng muốn lấy ra song kiếm của mình, nhưng mà bỗng nhiên nhớ tới Tàng Giới Luân đã bị Vân Mộ đoạt, nào còn có song kiếm gì?!
Trong lúc thất thần, tiểu cô nương chỉ có thể trơ mắt mà nhìn song thứ dần dần bức tới.
"Sắp chết rồi... Ta sắp chết rồi..."
Giờ khắc này, bóng ma tử vong che kín tâm trí của Đỗ Tiểu Oánh, khiến cho đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
"Hừ! Có ta tại đây, sao có thể để ngươi tổn hại tiểu thư nhà chúng ta!"
Trong tiếng thét vang, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, quấn lấy tay Vân Minh Hiên.
Là mạng nhện! Mạng nhện cuốn lấy bàn tay của Vân Minh Hiên, khiến y không cách nào tiến thêm.
"Dẫn linh kỳ Huyền sĩ! ? Lui! Mọi người đều lui ra!"
Vân Minh Hiên mặc dù kinh ngạc nhưng lại không hốt hoảng, vội vàng ra lệnh cho mọi người lui lại, y chỉ thấy có chút đáng tiếc, không thể một kích giết chết Đỗ Tiểu Oánh.
"Oánh Oánh, muội không sao chứ!?"
Đỗ Diệc Bằng sợ đến mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, hắn vội vàng tiến lên ôm lấy Đỗ Tiểu Oánh, nếu như vị tiểu cô nãi nãi này có mệnh hệ gì, gã chắc chắn phải chết.
"Ta... Ta..."
Đỗ Tiểu Oánh ngập ngừng, vẻ mặt đượm buồn, không biết nên nói gì. Trong vòng một ngày, liên tục bị đả kích hai lần, khiến nàng cảm thấy cực kì thất bại, thậm chí còn có vài phần tuyệt vọng... Có lẽ mình cũng không phải là thiên tài như người khác đã nói, có lẽ mình chỉ là một tiểu nha đầu bị người làm hư.
Rồi đột nhiên, Đỗ Tiểu Oánh nghĩ đến Vân Mộ, gia hỏa kia tuổi cũng như mình, nhưng lại rất lợi hại.
Tuy rằng bị người kia đánh bại, nàng rất không cam lòng, nhưng mà lại không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại vừa rồi từ trên người Vân Minh Hiên, nàng gần như đã ngửi được khí tức tử vong, là chân chính tử vong!
Đối phương thực sự muốn giết mình, điều này tuyệt đối không phải ảo giác, không phải phán đoán.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook