Ngự Linh Thế Giới
-
Quyển 2 - Chương 47: Loạn Lâm Tập
Vùng tây nam có núi, kéo dài hàng trăm dặm, bởi vậy đất đai hưng thịnh, phồn vinh hình thành tập(chợ).
Đây chính là tụ điểm tự do giao dịch của Huyền giả, nằm ở phía đông Lưu Vân trấn cách khoảng ba mươi dặm, nơi đây dựa vào núi mà xây, lưu thông bằng đường sông, là một chỗ cứ điểm, bốn phương thông suốt, phồn thịnh hơn nhiều trấn nhỏ phổ thông.
Do nơi này nằm ở phụ cận Loạn Thú lâm, vì vậy nơi đây có tên là Loạn Lâm Tập.
......
Thời gian buổi trưa, có một chi thương đội quy mô nghìn người tiến vào trong Loạn Lâm Tập, dẫn tới người qua lại liếc mắt nhìn tới tấp.
Chạy thương vùng biên cảnh tuy là hung hiểm cùng khổ cực nhưng lợi nhuận lại cực kỳ phong phú, bởi vậy thường có tiểu thương nam bắc qua lại. Nhà ít thì khoảng dưới trăm người, nhà bình thường thì khoảng trăm người trở lên, nhà đông thì có đến hơn nghìn người.
Dưới tình huống bình thường, nhà bình thường hay nhìn thấy nhất, bởi vì nhân số không nhiều lại lợi cho việc đi đường cùng nghỉ ngơi, cũng có năng lực tự vệ nhất định. Mà nhà đông thì tương đối hiếm thấy, trừ một ít thương hội cỡ lớn ra thì rất ít có thương hộ dám tổ chức thương đội hơn nghìn người, bởi vì nó có nghĩa là tài phú cực lớn nên hung hiểm càng thêm khó lường.
Trong đám người, có không ít ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, có người càng thêm vội vàng rời khỏi, đi mật báo cho thế lực sau lưng.
......
"Đến xem đến xem, đại trảm đao thập luyện vừa ra lò, nặng ba mươi ba ký, luyện chế từ huyền thiết thượng hạng, phá nát đá mở toang núi, chém sắt như chém bùn, khách nhân ra giá tùy ý, chỉ cần không lỗ vốn sẽ bán."
"Đột Nha Hổ có linh tính phẩm chất ưu tú, thiên phú phát triển ★★, chỉ nhận huyền thạch không nhận vàng, người trả giá cao được."
"Một bình Bổ Khí đan, bán lẻ bằng một khỏa huyền thạch, cả bình tính chín huyền thạch."
"Huyền Khí thảo, thành phần chủ yếu để luyện chế Huyền Khí đan, chỉ cần mười năm huyền thạch, muốn mua mau tới."
"Một phần tàng bảo đồ Di cảnh, tìm kiếm người chung lý tưởng cùng thăm dò, người có danh dự tốt đẹp mau đến Bảo Duyệt lâu gặp mặt nói chuyện."
......
Trên đường cái, long mã di chuyển, tiếng người huyên náo, tiếng hét rao hàng không ngừng vang lên bên tai.
Đất đai hai bên đường có thể nói là tấc đất tấc vàng, tất cả đều là tiểu thương lớn nhỏ dày đặc chiếm hết hai bên đường phố, hàng hóa đủ kiểu đủ loại muôn màu rực rỡ, khiến người nhìn hoa cả mắt, tiếp đón không xuể.
"Đại sư huynh, đây có phải là chợ Huyền giả lớn nhất trong ngàn dặm quanh đây? Xem ra cũng chả có gì đặc sắc, còn không bằng một tòa Thổ Bảo ở quan ngoại, vừa hỗn loạn lại vừa dơ bẩn, khắp nơi đều có mùi thúi."
Sau khi tiến vào chợ, Quân Mạc Vấn liền dẫn Lạc Linh Nhi tạm thời rời khỏi thương đội, ngược lại là đi cùng Vân Mộ.
Lạc Linh Nhi đi phía trước, ngắm trái nhìn phải, nàng vốn dĩ là hiếu kỳ, nhưng sau khi thấy hoàn cảnh nơi này liền vô cùng thất vọng, hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Quân Mạc Vấn cười trấn an, nói: "Loạn Lâm Tập chiếm diện tích có mấy trăm mẫu mà thôi, xác thực không bằng một tòa Thổ Bảo ở quan ngoại. Nhưng mà nơi đây là con đường chính yếu để đi đến biên cảnh Tây Nam, vì vậy có rất nhiều Huyền giả tụ tập ở đây. Nếu nói về phồn vinh hưng thịnh thì nơi đây xa xa đã vượt qua cứ điểm Biên thành vùng quan ngoại."
"Ah, vậy cũng đúng."
Hai người trò chuyện một chút, lúc này mới phát hiện Vân Mộ rớt lại phía sau lưng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
......
Chậm rãi bước trên đường cái náo nhiệt, Vân Mộ có loại cảm giác phảng phất giống như xa cách một đời, nội tâm một mảnh trầm tĩnh.
Kiếp trước, sau khi bị đuổi khỏi Vân gia, Vân Mộ liền dẫn mẹ tới nơi này, hi vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mà hiện thực tàn khốc đày đọa hắn thương tích đầy mình.
Nơi đây nhìn như náo nhiệt, ai nấy mỉm cười đầy mặt, đầy nhiệt tình... Nhưng trên thực tế, bên trong xương cốt của phần lớn những tiểu thương này là lạnh lùng cùng giá buốt, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích cùng được mất, không có cảm thông, không có đồng tình.
Lần lượt cầu khẩn đều không có kết quả, lần lượt bị người xua đuổi, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời đi...
Rất nhiều chuyện, Vân Mộ luôn cho là mình đã quên, nhưng trên thực tế lần nữa trở lại địa phương quen thuộc này, từng màn từng màn ký ức như thủy triều xông lên đầu hắn. Những người từng giúp đỡ hắn, những người từng tổn thương hắn... Làm sao có thể quên đi dễ dàng như vậy!!!
......
"Tiểu huynh đệ? Vân Mộ tiểu huynh đệ? Làm sao vậy?"
Quân Mạc Vấn khẽ gọi tên Vân Mộ, tay thì quơ quơ trước mặt hắn.
Vân Mộ dần dần lấy lại tinh thần, vỗ vỗ tiểu Tố Vấn ở phía sau, sau đó chắp tay với hai người Quân Mạc Vấn nói: "Quân đại ca, Lạc tiểu thư, thực là xấu hổ, lần này xa nhà nhiều tháng, vậy nên vừa rồi có chút tình cảm yếu đối khi quê hương gần kề mà thôi. Vô cùng cảm tạ hai vị đã dẫn ta đoạn đường này, tiểu đệ bây giờ như mũi tên quy tâm, ở đây còn có một số chuyện muốn làm liền cùng hai vị tạm biệt từ đây thôi."
"Ách! Ngươi phải đi?"
Nghe Vân Mộ nói vậy, Quân Mạc Vấn không khỏi sững người, mà ngay cả Lạc Linh Nhi chi chi tra tra suốt đoạn đường cũng liền ủ rũ mặt mày.
Ba người ở chung, tuy chỉ có thời gian hơn nửa tháng ngắn ngủn, nhưng quan hệ giữa bọn họ từ lạ lẫm đến quen thuộc, lại đã kết xuống tình hữu nghị nồng nàn.
Đặc biệt là Vân Mộ cùng Quân Mạc Vấn, một người kiến thức uyên bác, một người ngay thẳng hào khí, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nâng chén nói chuyện vui vẻ, hai người đều thông minh quý trọng lẫn nhau. Bởi vậy, Quân Mạc Vấn chưa từng dồn sức lực đi nghe ngóng chuyện của Vân Mộ, mỗi lần cùng Vân Mộ hàn huyên, hắn đều quên đi tuổi tác của Vân Mộ, ngồi mà luận đạo, ngang hàng kết bạn.
Do dự một chút, Quân Mạc Vấn hay vẫn là hỏi: "Tiểu huynh đệ, sau này có tính toán gì không?"
"Dự định sao..."
Vân Mộ ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Vấn, không khỏi cười cười: "Quân đại ca, ngươi có phải là đánh chủ ý lên ta, muốn đem ta lừa gạt đến Sơn Ngoại Sơn quan ngoại của các ngươi a?"
"Nếu đúng thì sao ~! ?"
Lạc Linh Nhi vội vàng nhảy ra, xen vào hung dữ nói: "Cái gì mà lừa với chả gạt, nói thật khó nghe! Sơn Ngoại Sơn chúng ta thì làm sao, núi đẹp nước ngon đất lành, là phúc địa tu luyện nổi danh, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi hay sao? Không biết có bao nhiêu người vót nhọn đầu ý muốn chui vào bên trong đấy! Ngươi dám xem thường Sơn Ngoại Sơn chúng ta, tin hay không ta một tát đập chết ngươi!"
Bưu hãn, đanh đá, còn hơi có chút điêu ngoa.
Nhưng mà Vân Mộ biết nàng không có ác ý, tất nhiên sẽ không tính toán.
Ngược lại Quân Mạc Vấn thì vẻ mặt xấu hổ, có một sư muội như này thật là không làm người bớt lo a!
Vân Mộ tự nhiên hiểu rõ cách nghĩ của Quân Mạc Vấn, nhưng mà hắn vẫn không thể đáp ứng lời mời này được. Dù sao hắn có kế hoạch của riêng mình, mà Quân Mạc Vấn cùng Sơn Ngoại Sơn tuy có bối cảnh thâm hậu, là chỗ dựa không tệ nhưng lại không nằm trong kế hoạch của hắn.
"Quân đại ca, ngươi biết rõ thiên tư ta tầm thường, như cũ vẫn thành tâm mời ta bái nhập Sơn Ngoại Sơn, phần tình nghĩa này Vân Mộ ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. . ."
Tiếng nói bỗng xoay chuyển, Vân Mộ nghiêm mặt nói: "Chỉ là, người đời thị phi quý trọng tự hiểu, là ta không xứng với Sơn Ngoại Sơn các ngươi. Nếu như ngươi cưỡng ép mời người như ta đi vào Sơn Ngoại Sơn, người khác chưa chắc sẽ để mắt ta, tính như ta cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng lại không thể không cân nhắc đến mặt mũi của ngươi."
"Vân Mộ tiểu huynh đệ, ta..."
Quân Mạc Vấn đang muốn mở miệng khuyên bảo, Vân Mộ nói thẳng ngắt lời, nói: "Quân đại ca, xin tin tưởng ta, một ngày nào đó ta sẽ đi Sơn Ngoại Sơn tìm ngươi, đến khi đó ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngươi."
Vân Mộ sở dĩ có hứa hẹn như vậy, là bởi vì trong tương lai không lâu, Sơn Ngoại Sơn sẽ gặp phải một trận hạo kiếp trước nay chưa từng có, cuối cùng dẫn đến tất cả sơn môn diệt vong, năm vị Huyền Tông cùng mấy nghìn đệ tử đều chết trận, chỉ có Quân Mạc Vấn bởi vì nhiệm vụ ra ngoài ngược lại là tránh thoát một kiếp, đây cũng chính là giai đoạn Quân Mạc Vấn bắt đầu quật khởi.
Không nói đến cả nhà Sơn Ngoại Sơn oanh liệt đáng tôn kính, chỉ riêng giao tình cùng Quân Mạc Vấn thôi khiến Vân Mộ không thể không cân nhắc... Làm sao để hóa giải trận tai kiếp này, vậy nên hắn càng không thể không phá vỡ kế hoạch lúc đầu.
Nghe được lời tâm huyết từ Vân Mộ, sắc mặt Lạc Linh Nhi dễ nhìn đi rất nhiều, chỉ là trên mặt Quân Mạc Vấn thủy chung khó giấu được vẻ thất vọng.
"Vân Mộ tiểu huynh đệ, tuy rất dong dài, nhưng Quân mỗ nghĩ vẫn nên nói một câu, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại...... Ta đợi ngươi đến tìm ta."
Nói xong, Quân Mạc Vấn tiện tay lấy ra một khối ngọc bội màu xanh, ném vào tay Vân Mộ.
Vân Mộ tiếp nhận nhìn xem, trên đó khắc ba văn tự cổ xưa ghi "Sơn Ngoại Sơn", chắc hẳn là tín vật của sư môn Quân Mạc Vấn.
"Quân đại ca yên tâm, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại."
Vân Mộ nhẹ gật đầu, trịnh trọng thu hồi ngọc bội.
Lập tức, Lạc Linh Nhi cũng đưa tiễn một đống đồ vật, nhưng là để cho tiểu Tố Vấn, tất cả là một đống lớn để ăn để mặc để chơi khiến cho tiểu Tố Vấn cao hứng không thôi.
Trầm ngâm một lát, Vân Mộ tiến lên trước một bước, thấp giọng ghé lên tai Quân Mạc Vấn nói: "Trong ngoài biên quan mạch nước ngầm mãnh liệt, lần này đi đường sẽ có chút hung hiểm, Quân đại ca nhất định phải cẩn thận ngàn vạn lần. Nếu như Nam Ninh có biến lập tức trở về, không nên ở lại, càng không nên tùy tiện tin vào lời nói của người khác. Không cần nghe ngóng tin tức của tiểu đệ, trong vòng ba năm, tiểu đệ tất sẽ đến nhà thăm hỏi."
"Vân Mộ tiểu huynh đệ, ngươi..."
"Quân đại ca, nhớ kỹ lời ta vừa nói, sau này ta sẽ tự giải thích với ngươi."
Nói xong, Vân Mộ mang theo tiểu Tố Vấn từ biệt rời đi, lưu lại Quân Mạc Vấn với vẻ mặt mờ mịt... Tiểu huynh đệ đến cùng có lai lịch gì, lại biết được nhiều chuyện như vậy, còn biết chính mình muốn đi Nam Ninh.
"Đại sư huynh, tiểu tử Vân Mộ nói gì với huynh vậy? Sao mà khiến huynh có biểu tình kỳ quái thế?"
Lạc Linh Nhi đột nhiên mở miệng, cắt đứt Quân Mạc Vấn suy nghĩ.
"Không có...... Không có gì?"
Quân Mạc Vấn khoát khoát tay, bình phục tâm tình nói: "Hắn nói ta cẩn thận trông coi ngươi, đừng để ngươi ở bên ngoài gặp rắc rối, còn nói phải cho ngươi học thêm việc gì đó, không nên để chơi bời lêu lổng cả ngày a."
"Cái gì!? Tiểu tử kia dám nói ta như vậy!?"
Lạc Linh Nhi vốn là khẽ giật mình, tiếp theo giận đến hai chân nhảy dựng tại chỗ: "Vân Mộ ngươi tốt a, xem lần sau gặp mặt ta, ta cạo trọc đầu ngươi!"
Quân Mạc Vấn cười một tiếng, sau đó nâng cằm, mặt lộ vẻ suy tư.
......
Đây chính là tụ điểm tự do giao dịch của Huyền giả, nằm ở phía đông Lưu Vân trấn cách khoảng ba mươi dặm, nơi đây dựa vào núi mà xây, lưu thông bằng đường sông, là một chỗ cứ điểm, bốn phương thông suốt, phồn thịnh hơn nhiều trấn nhỏ phổ thông.
Do nơi này nằm ở phụ cận Loạn Thú lâm, vì vậy nơi đây có tên là Loạn Lâm Tập.
......
Thời gian buổi trưa, có một chi thương đội quy mô nghìn người tiến vào trong Loạn Lâm Tập, dẫn tới người qua lại liếc mắt nhìn tới tấp.
Chạy thương vùng biên cảnh tuy là hung hiểm cùng khổ cực nhưng lợi nhuận lại cực kỳ phong phú, bởi vậy thường có tiểu thương nam bắc qua lại. Nhà ít thì khoảng dưới trăm người, nhà bình thường thì khoảng trăm người trở lên, nhà đông thì có đến hơn nghìn người.
Dưới tình huống bình thường, nhà bình thường hay nhìn thấy nhất, bởi vì nhân số không nhiều lại lợi cho việc đi đường cùng nghỉ ngơi, cũng có năng lực tự vệ nhất định. Mà nhà đông thì tương đối hiếm thấy, trừ một ít thương hội cỡ lớn ra thì rất ít có thương hộ dám tổ chức thương đội hơn nghìn người, bởi vì nó có nghĩa là tài phú cực lớn nên hung hiểm càng thêm khó lường.
Trong đám người, có không ít ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, có người càng thêm vội vàng rời khỏi, đi mật báo cho thế lực sau lưng.
......
"Đến xem đến xem, đại trảm đao thập luyện vừa ra lò, nặng ba mươi ba ký, luyện chế từ huyền thiết thượng hạng, phá nát đá mở toang núi, chém sắt như chém bùn, khách nhân ra giá tùy ý, chỉ cần không lỗ vốn sẽ bán."
"Đột Nha Hổ có linh tính phẩm chất ưu tú, thiên phú phát triển ★★, chỉ nhận huyền thạch không nhận vàng, người trả giá cao được."
"Một bình Bổ Khí đan, bán lẻ bằng một khỏa huyền thạch, cả bình tính chín huyền thạch."
"Huyền Khí thảo, thành phần chủ yếu để luyện chế Huyền Khí đan, chỉ cần mười năm huyền thạch, muốn mua mau tới."
"Một phần tàng bảo đồ Di cảnh, tìm kiếm người chung lý tưởng cùng thăm dò, người có danh dự tốt đẹp mau đến Bảo Duyệt lâu gặp mặt nói chuyện."
......
Trên đường cái, long mã di chuyển, tiếng người huyên náo, tiếng hét rao hàng không ngừng vang lên bên tai.
Đất đai hai bên đường có thể nói là tấc đất tấc vàng, tất cả đều là tiểu thương lớn nhỏ dày đặc chiếm hết hai bên đường phố, hàng hóa đủ kiểu đủ loại muôn màu rực rỡ, khiến người nhìn hoa cả mắt, tiếp đón không xuể.
"Đại sư huynh, đây có phải là chợ Huyền giả lớn nhất trong ngàn dặm quanh đây? Xem ra cũng chả có gì đặc sắc, còn không bằng một tòa Thổ Bảo ở quan ngoại, vừa hỗn loạn lại vừa dơ bẩn, khắp nơi đều có mùi thúi."
Sau khi tiến vào chợ, Quân Mạc Vấn liền dẫn Lạc Linh Nhi tạm thời rời khỏi thương đội, ngược lại là đi cùng Vân Mộ.
Lạc Linh Nhi đi phía trước, ngắm trái nhìn phải, nàng vốn dĩ là hiếu kỳ, nhưng sau khi thấy hoàn cảnh nơi này liền vô cùng thất vọng, hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Quân Mạc Vấn cười trấn an, nói: "Loạn Lâm Tập chiếm diện tích có mấy trăm mẫu mà thôi, xác thực không bằng một tòa Thổ Bảo ở quan ngoại. Nhưng mà nơi đây là con đường chính yếu để đi đến biên cảnh Tây Nam, vì vậy có rất nhiều Huyền giả tụ tập ở đây. Nếu nói về phồn vinh hưng thịnh thì nơi đây xa xa đã vượt qua cứ điểm Biên thành vùng quan ngoại."
"Ah, vậy cũng đúng."
Hai người trò chuyện một chút, lúc này mới phát hiện Vân Mộ rớt lại phía sau lưng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
......
Chậm rãi bước trên đường cái náo nhiệt, Vân Mộ có loại cảm giác phảng phất giống như xa cách một đời, nội tâm một mảnh trầm tĩnh.
Kiếp trước, sau khi bị đuổi khỏi Vân gia, Vân Mộ liền dẫn mẹ tới nơi này, hi vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mà hiện thực tàn khốc đày đọa hắn thương tích đầy mình.
Nơi đây nhìn như náo nhiệt, ai nấy mỉm cười đầy mặt, đầy nhiệt tình... Nhưng trên thực tế, bên trong xương cốt của phần lớn những tiểu thương này là lạnh lùng cùng giá buốt, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích cùng được mất, không có cảm thông, không có đồng tình.
Lần lượt cầu khẩn đều không có kết quả, lần lượt bị người xua đuổi, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời đi...
Rất nhiều chuyện, Vân Mộ luôn cho là mình đã quên, nhưng trên thực tế lần nữa trở lại địa phương quen thuộc này, từng màn từng màn ký ức như thủy triều xông lên đầu hắn. Những người từng giúp đỡ hắn, những người từng tổn thương hắn... Làm sao có thể quên đi dễ dàng như vậy!!!
......
"Tiểu huynh đệ? Vân Mộ tiểu huynh đệ? Làm sao vậy?"
Quân Mạc Vấn khẽ gọi tên Vân Mộ, tay thì quơ quơ trước mặt hắn.
Vân Mộ dần dần lấy lại tinh thần, vỗ vỗ tiểu Tố Vấn ở phía sau, sau đó chắp tay với hai người Quân Mạc Vấn nói: "Quân đại ca, Lạc tiểu thư, thực là xấu hổ, lần này xa nhà nhiều tháng, vậy nên vừa rồi có chút tình cảm yếu đối khi quê hương gần kề mà thôi. Vô cùng cảm tạ hai vị đã dẫn ta đoạn đường này, tiểu đệ bây giờ như mũi tên quy tâm, ở đây còn có một số chuyện muốn làm liền cùng hai vị tạm biệt từ đây thôi."
"Ách! Ngươi phải đi?"
Nghe Vân Mộ nói vậy, Quân Mạc Vấn không khỏi sững người, mà ngay cả Lạc Linh Nhi chi chi tra tra suốt đoạn đường cũng liền ủ rũ mặt mày.
Ba người ở chung, tuy chỉ có thời gian hơn nửa tháng ngắn ngủn, nhưng quan hệ giữa bọn họ từ lạ lẫm đến quen thuộc, lại đã kết xuống tình hữu nghị nồng nàn.
Đặc biệt là Vân Mộ cùng Quân Mạc Vấn, một người kiến thức uyên bác, một người ngay thẳng hào khí, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nâng chén nói chuyện vui vẻ, hai người đều thông minh quý trọng lẫn nhau. Bởi vậy, Quân Mạc Vấn chưa từng dồn sức lực đi nghe ngóng chuyện của Vân Mộ, mỗi lần cùng Vân Mộ hàn huyên, hắn đều quên đi tuổi tác của Vân Mộ, ngồi mà luận đạo, ngang hàng kết bạn.
Do dự một chút, Quân Mạc Vấn hay vẫn là hỏi: "Tiểu huynh đệ, sau này có tính toán gì không?"
"Dự định sao..."
Vân Mộ ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Vấn, không khỏi cười cười: "Quân đại ca, ngươi có phải là đánh chủ ý lên ta, muốn đem ta lừa gạt đến Sơn Ngoại Sơn quan ngoại của các ngươi a?"
"Nếu đúng thì sao ~! ?"
Lạc Linh Nhi vội vàng nhảy ra, xen vào hung dữ nói: "Cái gì mà lừa với chả gạt, nói thật khó nghe! Sơn Ngoại Sơn chúng ta thì làm sao, núi đẹp nước ngon đất lành, là phúc địa tu luyện nổi danh, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi hay sao? Không biết có bao nhiêu người vót nhọn đầu ý muốn chui vào bên trong đấy! Ngươi dám xem thường Sơn Ngoại Sơn chúng ta, tin hay không ta một tát đập chết ngươi!"
Bưu hãn, đanh đá, còn hơi có chút điêu ngoa.
Nhưng mà Vân Mộ biết nàng không có ác ý, tất nhiên sẽ không tính toán.
Ngược lại Quân Mạc Vấn thì vẻ mặt xấu hổ, có một sư muội như này thật là không làm người bớt lo a!
Vân Mộ tự nhiên hiểu rõ cách nghĩ của Quân Mạc Vấn, nhưng mà hắn vẫn không thể đáp ứng lời mời này được. Dù sao hắn có kế hoạch của riêng mình, mà Quân Mạc Vấn cùng Sơn Ngoại Sơn tuy có bối cảnh thâm hậu, là chỗ dựa không tệ nhưng lại không nằm trong kế hoạch của hắn.
"Quân đại ca, ngươi biết rõ thiên tư ta tầm thường, như cũ vẫn thành tâm mời ta bái nhập Sơn Ngoại Sơn, phần tình nghĩa này Vân Mộ ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. . ."
Tiếng nói bỗng xoay chuyển, Vân Mộ nghiêm mặt nói: "Chỉ là, người đời thị phi quý trọng tự hiểu, là ta không xứng với Sơn Ngoại Sơn các ngươi. Nếu như ngươi cưỡng ép mời người như ta đi vào Sơn Ngoại Sơn, người khác chưa chắc sẽ để mắt ta, tính như ta cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng lại không thể không cân nhắc đến mặt mũi của ngươi."
"Vân Mộ tiểu huynh đệ, ta..."
Quân Mạc Vấn đang muốn mở miệng khuyên bảo, Vân Mộ nói thẳng ngắt lời, nói: "Quân đại ca, xin tin tưởng ta, một ngày nào đó ta sẽ đi Sơn Ngoại Sơn tìm ngươi, đến khi đó ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngươi."
Vân Mộ sở dĩ có hứa hẹn như vậy, là bởi vì trong tương lai không lâu, Sơn Ngoại Sơn sẽ gặp phải một trận hạo kiếp trước nay chưa từng có, cuối cùng dẫn đến tất cả sơn môn diệt vong, năm vị Huyền Tông cùng mấy nghìn đệ tử đều chết trận, chỉ có Quân Mạc Vấn bởi vì nhiệm vụ ra ngoài ngược lại là tránh thoát một kiếp, đây cũng chính là giai đoạn Quân Mạc Vấn bắt đầu quật khởi.
Không nói đến cả nhà Sơn Ngoại Sơn oanh liệt đáng tôn kính, chỉ riêng giao tình cùng Quân Mạc Vấn thôi khiến Vân Mộ không thể không cân nhắc... Làm sao để hóa giải trận tai kiếp này, vậy nên hắn càng không thể không phá vỡ kế hoạch lúc đầu.
Nghe được lời tâm huyết từ Vân Mộ, sắc mặt Lạc Linh Nhi dễ nhìn đi rất nhiều, chỉ là trên mặt Quân Mạc Vấn thủy chung khó giấu được vẻ thất vọng.
"Vân Mộ tiểu huynh đệ, tuy rất dong dài, nhưng Quân mỗ nghĩ vẫn nên nói một câu, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại...... Ta đợi ngươi đến tìm ta."
Nói xong, Quân Mạc Vấn tiện tay lấy ra một khối ngọc bội màu xanh, ném vào tay Vân Mộ.
Vân Mộ tiếp nhận nhìn xem, trên đó khắc ba văn tự cổ xưa ghi "Sơn Ngoại Sơn", chắc hẳn là tín vật của sư môn Quân Mạc Vấn.
"Quân đại ca yên tâm, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại."
Vân Mộ nhẹ gật đầu, trịnh trọng thu hồi ngọc bội.
Lập tức, Lạc Linh Nhi cũng đưa tiễn một đống đồ vật, nhưng là để cho tiểu Tố Vấn, tất cả là một đống lớn để ăn để mặc để chơi khiến cho tiểu Tố Vấn cao hứng không thôi.
Trầm ngâm một lát, Vân Mộ tiến lên trước một bước, thấp giọng ghé lên tai Quân Mạc Vấn nói: "Trong ngoài biên quan mạch nước ngầm mãnh liệt, lần này đi đường sẽ có chút hung hiểm, Quân đại ca nhất định phải cẩn thận ngàn vạn lần. Nếu như Nam Ninh có biến lập tức trở về, không nên ở lại, càng không nên tùy tiện tin vào lời nói của người khác. Không cần nghe ngóng tin tức của tiểu đệ, trong vòng ba năm, tiểu đệ tất sẽ đến nhà thăm hỏi."
"Vân Mộ tiểu huynh đệ, ngươi..."
"Quân đại ca, nhớ kỹ lời ta vừa nói, sau này ta sẽ tự giải thích với ngươi."
Nói xong, Vân Mộ mang theo tiểu Tố Vấn từ biệt rời đi, lưu lại Quân Mạc Vấn với vẻ mặt mờ mịt... Tiểu huynh đệ đến cùng có lai lịch gì, lại biết được nhiều chuyện như vậy, còn biết chính mình muốn đi Nam Ninh.
"Đại sư huynh, tiểu tử Vân Mộ nói gì với huynh vậy? Sao mà khiến huynh có biểu tình kỳ quái thế?"
Lạc Linh Nhi đột nhiên mở miệng, cắt đứt Quân Mạc Vấn suy nghĩ.
"Không có...... Không có gì?"
Quân Mạc Vấn khoát khoát tay, bình phục tâm tình nói: "Hắn nói ta cẩn thận trông coi ngươi, đừng để ngươi ở bên ngoài gặp rắc rối, còn nói phải cho ngươi học thêm việc gì đó, không nên để chơi bời lêu lổng cả ngày a."
"Cái gì!? Tiểu tử kia dám nói ta như vậy!?"
Lạc Linh Nhi vốn là khẽ giật mình, tiếp theo giận đến hai chân nhảy dựng tại chỗ: "Vân Mộ ngươi tốt a, xem lần sau gặp mặt ta, ta cạo trọc đầu ngươi!"
Quân Mạc Vấn cười một tiếng, sau đó nâng cằm, mặt lộ vẻ suy tư.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook