Ngự Linh Thế Giới
-
Quyển 1 - Chương 18: Con đường tu hành
Thấy Vân Minh Hiên xuất hiện, đám thiếu niên Vân gia lập tức im lặng.
"Chu Nhạc, ngươi định gậy rối tại Huyền Đạo các sao?"
Nghe Vân Minh Hiên chụp mũ, Chu Nhạc không cam lòng nói: "Minh Hiên thiếu gia, ta không định gây rối, chỉ là muốn hỏi một chút vì sao bọn họ đều là hồn hoang thú phẩm chất ưu tú còn chúng ta là phổ thông? Thậm chí hồn hoang thú của Vân Mộ không trọn vẹn!"
"Ha ha, ngươi không phục?"
Vân Minh Hiên không hề nổi giận, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc: "Bởi vì bọn họ họ Vân, bậc cha chú của họ cống hiến không ít cho Vân gia, bởi vì trên người họ có chảy dòng máu của Vân gia còn các ngươi thì không."
"Ta..."
Chu Nhạc còn muốn phản bác mấy câu nhưng bị Vân Mộ ngăn cản: "Chu Nhạc, rất cảm tạ ngươi ra mặt giúp ta, nhưng mà... để tự ta."
Không đợi Chu Nhạc trả lời, Vân Mộ chạy tới trước mặt Vân Minh Hiên: "Vân Minh Hiên, hồn hoang thú của ta là do ngươi động tay chân?"
"Đúng thì sao? Ngươi cho là bản thiếu gia không dám thừa nhận sao?"
Vân Minh Hiên tùy ý cười cười, ngay thẳng nói: "Ngươi chỉ có tư chất một khiếu, dù có cho ngươi hồn hoang thú phẩm chất phổ thông cũng lãng phí? Hơn nữa con Khổ Thạch hầu này tương đối cân bằng các phương diện không phải cực kỳ thích hợp với thiên phú của ngươi sao? Dã chủng phối tàn hồn, xác thực là tuyệt phối!"
"..."
Vân Mộ trầm mặc nhìn Vân Minh Hiên, ánh mắt lộ ra vẻ đạm mạc.
Hắn tất nhiên không tin Vân gia lại thiếu một hồn hoang thú phẩm chất phổ thông, đối phương làm như vậy rõ ràng là cố ý, không muốn để mình có cơ hội xuất đầu.
Nhưng mà biết rõ thì có thể làm gì?
Lấy điều kiện sinh hoạt hiện nay của Vân Mộ, căn bản không có năng lực đi kiếm một hồn hoang thú phẩm chất tốt hơn, chỉ có thể luyện hóa hồn phách củaKhổ Thạch hầu trước để dùng tạm thời rồi sau này có hồn thú thích hợp thì thay thế. Tuy rằng sẽ lãng phí thời gian và tinh lực nhưng đó là biện pháp duy nhất hiện nay.
Hơn nữa, Vân Mộ còn thức tỉnh Thiên Linh cực khiếu, cũng cần phải mau chóng tìm một hồn hoang thú phù hợp với thiên phú của mình mới được.
"Phế phẩm Huyền linh cũng có thể đánh ngã các ngươi."
Vân Mộ nhàn nhạt lườm Vân Minh Hiên cùng đám đám thiếu niên một cái, cố ý nói một câu.
Nghe được lời ấy đám thiếu niên Vân gia lập tức giận dữ, quát mắng Vân Mộ. Nếu không phải cố kỵ quy củ Huyền Đạo các bọn họ đã động thủ đánh người rồi.
Trái lại Vân Minh Hiên chỉ cười, không những không phẫn nộ mà còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hắn nhận ra, một người cuồng vọng tự đại hoàn toàn không cần phải sợ hãi.
"Được rồi, im lặng hết đi..."
Vân Minh Hiên ra vẻ uy nghiêm, một bộ làm huynh trưởng, sau lại hờ hững nói một câu. Đám thiếu niên xung quanh tức thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chỉ nghe Vân Minh Hiên lớn giọng nói: "Đầu tiên, ta muốn chúc mừng chư vị đường đệ thành công thức tỉnh, từ nay về sau các ngươi sẽ trở thành đệ tử tinh anh của Vân gia, đại biểu cho hi vọng tương lai của Vân gia chúng ta. Cho nên vi huynh hi vọng mọi người có thể càng thêm nỗ lực tu luyện, vì Vân gia cống hiến, tương lai Vân gia nhất định sẽ cho các ngươi vinh hoa phú quý..."
Một lời nói xong, Vân Minh Hiên lúc này mới trở lại chính đề: "Đại trưởng lão hiện nay đang bế quan tìm hiểu một môn bí thuật cho nên cơ sở tu hành Huyền linh vỡ lòng của các ngươi liền do vi huynh truyền thụ thay. Nếu có chỗ không hiểu, có thể đặt vấn đề, vi huynh nhất định tận lực giải thích nghi hoặc cho mọi người."
Quả thực Vân Minh Hiên tuy rằng không lớn, thế nhưng lời nói cử chỉ cực kỳ khéo léo, vừa uy nghiêm lại không mất đi thân thiết, khiến đám thiếu niên mặt lộ vẻ sùng bái. Ngay cả hộ vệ lầu các cũng không khỏi gật đầu khen ngợi.
...
Huyền giả tu hành thì chủ tu Huyền linh.
Huyền linh mạnh hay yếu quyết định sự mạnh yếu của Huyền giả.
Linh khiếu sơ khai, luyện hóa Huyền linh, ngưng khiếu hóa hình... Cái này đại biểu cho ba giai đoạn của Huyền đồ, tức khai khiếu, luyện khiếu, ngưng khiếu.
Ví dụ như Vân Minh Hiên, đó là luyện khiếu hậu kỳ, chỉ kém một bước là có thể khiến Huyền linh hóa hình.
Còn như Vân gia đệ nhất thiên tài, Vân Minh Khê thì là Ngưng khiếu trung kỳ, Huyền linh có thể sơ bộ hiển hóa, thực lực tăng gấp bội.
Mà đám thiếu niên Vân gia khác lại vừa mới khai khiếu, ngay cả hồn hoang thú còn chưa luyện hóa chứ đừng nói tu luyện Huyền linh thuật.
...
Sau khi Huyền linh hiển hóa, có thể phụ gia trên người Huyền giả, giúp thực lực tăng trong nháy mắt. Cảnh giới này là Huyền Sĩ.
Huyền Sĩ thì chia làm ba cái giai đoạn Dẫn linh, Tụ linh, Phụ linh. Mỗi giai đoạn tu hành cực kỳ gian khổ, cần phải mượn lực lượng của Huyền linh rèn luyện bản thân, Huyền linh càng mạnh, hiệu quả càng tốt.
Tiếp sau đó là Huyền sư.
Nói đến đây, hai mắt Vân Minh Hiên tràn đầy cuồng nhiệt, chỉ là hiểu biết của gã hữu hạn, bởi vậy không có nói nhiều chỉ lướt qua.
Về phần sauHuyền sư, Vân Minh Hiên hoàn toàn không biết gì. Dù sao toàn bộ Vân gia, bốn đại trưởng lão tu vi cao nhất cũng chỉ là Huyền sư, tình huống về sau gã còn không có tư cách hỏi thăm.
...
Đối với lời Vân Minh Hiên giảng giải, đám thiếu niên Vân gia nghe say sưa. Ngay cả Chu Nhạc cũng dựng thẳng hai tai, đầu óc không có chút tạp niệm. Chỉ có Vân Mộ lẳng lặng ngồi xếp bằng trong góc lầu các, tập trung dung nhập hồn hoang thú vào trong Tả Tâm Khiếu, không chút nào để ý đến Vân Minh Hiên.
Thực tế, cơ sở tu hành của Vân Minh Hiên cũng được xem như tương đối vững chắc, rất nhiều thứ đều nói đúng trọng tâm nhưng mà về kinh nghiệm tu hành thì gã sao lại có thể bằng với một đời Huyền tông? Cho nên những gì gã truyền thụ vào trong tai Vân Mộ thì chẳng tính là gì.
Hồn hoang thú dung nhập linh khiếu, một loại cảm giác huyền diệu tự nhiên sinh ra.
Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả, giống như trong thân thể dựng dục ra một sinh mệnh khác, linh hồn sung mãn và tràn đầy.
Thực tế hồn hoang thú không có sinh mệnh cũng không có linh trí, nếu như cần phải ví dụ thì có thể xem nó như một đoàn hồn thể có thể phát triển, hoặc nói là "Công cụ".
"Đây là cái Huyền linh đầu tiên của ta sao, quả nhiên là suy yếu... Hazzz! Trước cứ như vậy đi, hi vọng có thể mau chóng tìm được một Huyền linh thích hợp với thiên phú tinh thần."
Vân Mộ âm thầm thở dài trong lòng hơi phát khổ. Không bột đố gột nên hồ, mặc cho Vân Mộ có vô số ý nghĩ, đủ loại kế hoạch nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tu luyện từng bước một, ngoại trừ chăm chỉ không có bất kỳ đường tắt nào.
Đối với hành động của Vân Mộ, Vân Minh Hiên cũng không có nói gì chỉ là khóe miệng lộ ra nụ cười xem thường. Đối phương có hành vi cam chịu này thực hợp tâm ý gã.
"Được rồi, những gì phải nói vi huynh đều đã nói rồi, các ngươi tạm thời cần phải biết rõ, tránh có tham vọng quá cao."
Vân Minh Hiên nghiêm nghị nhắc nhở một câu, nói tiếp: "Hiện tại, mọi người đi chọn lựa huyền đạo công pháp thích hợp với mình, sau khi đăng ký có thể ly khai... Nhưng mà vi huynh nhắc nhở một câu, công pháp một tháng sau phải trả, hơn nữa không được lén lút sao chép, mượn đọc hoặc mất. Nếu như làm sai, xử theo gia quy!"
Nghe lời ấy, đám thiếu niên vội gật gật đầu, sau đó từng người tán đi, tìm huyền đạo công pháp trong Huyền Đạo các thích hợp với mình.
"Chu Nhạc, ngươi định gậy rối tại Huyền Đạo các sao?"
Nghe Vân Minh Hiên chụp mũ, Chu Nhạc không cam lòng nói: "Minh Hiên thiếu gia, ta không định gây rối, chỉ là muốn hỏi một chút vì sao bọn họ đều là hồn hoang thú phẩm chất ưu tú còn chúng ta là phổ thông? Thậm chí hồn hoang thú của Vân Mộ không trọn vẹn!"
"Ha ha, ngươi không phục?"
Vân Minh Hiên không hề nổi giận, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc: "Bởi vì bọn họ họ Vân, bậc cha chú của họ cống hiến không ít cho Vân gia, bởi vì trên người họ có chảy dòng máu của Vân gia còn các ngươi thì không."
"Ta..."
Chu Nhạc còn muốn phản bác mấy câu nhưng bị Vân Mộ ngăn cản: "Chu Nhạc, rất cảm tạ ngươi ra mặt giúp ta, nhưng mà... để tự ta."
Không đợi Chu Nhạc trả lời, Vân Mộ chạy tới trước mặt Vân Minh Hiên: "Vân Minh Hiên, hồn hoang thú của ta là do ngươi động tay chân?"
"Đúng thì sao? Ngươi cho là bản thiếu gia không dám thừa nhận sao?"
Vân Minh Hiên tùy ý cười cười, ngay thẳng nói: "Ngươi chỉ có tư chất một khiếu, dù có cho ngươi hồn hoang thú phẩm chất phổ thông cũng lãng phí? Hơn nữa con Khổ Thạch hầu này tương đối cân bằng các phương diện không phải cực kỳ thích hợp với thiên phú của ngươi sao? Dã chủng phối tàn hồn, xác thực là tuyệt phối!"
"..."
Vân Mộ trầm mặc nhìn Vân Minh Hiên, ánh mắt lộ ra vẻ đạm mạc.
Hắn tất nhiên không tin Vân gia lại thiếu một hồn hoang thú phẩm chất phổ thông, đối phương làm như vậy rõ ràng là cố ý, không muốn để mình có cơ hội xuất đầu.
Nhưng mà biết rõ thì có thể làm gì?
Lấy điều kiện sinh hoạt hiện nay của Vân Mộ, căn bản không có năng lực đi kiếm một hồn hoang thú phẩm chất tốt hơn, chỉ có thể luyện hóa hồn phách củaKhổ Thạch hầu trước để dùng tạm thời rồi sau này có hồn thú thích hợp thì thay thế. Tuy rằng sẽ lãng phí thời gian và tinh lực nhưng đó là biện pháp duy nhất hiện nay.
Hơn nữa, Vân Mộ còn thức tỉnh Thiên Linh cực khiếu, cũng cần phải mau chóng tìm một hồn hoang thú phù hợp với thiên phú của mình mới được.
"Phế phẩm Huyền linh cũng có thể đánh ngã các ngươi."
Vân Mộ nhàn nhạt lườm Vân Minh Hiên cùng đám đám thiếu niên một cái, cố ý nói một câu.
Nghe được lời ấy đám thiếu niên Vân gia lập tức giận dữ, quát mắng Vân Mộ. Nếu không phải cố kỵ quy củ Huyền Đạo các bọn họ đã động thủ đánh người rồi.
Trái lại Vân Minh Hiên chỉ cười, không những không phẫn nộ mà còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hắn nhận ra, một người cuồng vọng tự đại hoàn toàn không cần phải sợ hãi.
"Được rồi, im lặng hết đi..."
Vân Minh Hiên ra vẻ uy nghiêm, một bộ làm huynh trưởng, sau lại hờ hững nói một câu. Đám thiếu niên xung quanh tức thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chỉ nghe Vân Minh Hiên lớn giọng nói: "Đầu tiên, ta muốn chúc mừng chư vị đường đệ thành công thức tỉnh, từ nay về sau các ngươi sẽ trở thành đệ tử tinh anh của Vân gia, đại biểu cho hi vọng tương lai của Vân gia chúng ta. Cho nên vi huynh hi vọng mọi người có thể càng thêm nỗ lực tu luyện, vì Vân gia cống hiến, tương lai Vân gia nhất định sẽ cho các ngươi vinh hoa phú quý..."
Một lời nói xong, Vân Minh Hiên lúc này mới trở lại chính đề: "Đại trưởng lão hiện nay đang bế quan tìm hiểu một môn bí thuật cho nên cơ sở tu hành Huyền linh vỡ lòng của các ngươi liền do vi huynh truyền thụ thay. Nếu có chỗ không hiểu, có thể đặt vấn đề, vi huynh nhất định tận lực giải thích nghi hoặc cho mọi người."
Quả thực Vân Minh Hiên tuy rằng không lớn, thế nhưng lời nói cử chỉ cực kỳ khéo léo, vừa uy nghiêm lại không mất đi thân thiết, khiến đám thiếu niên mặt lộ vẻ sùng bái. Ngay cả hộ vệ lầu các cũng không khỏi gật đầu khen ngợi.
...
Huyền giả tu hành thì chủ tu Huyền linh.
Huyền linh mạnh hay yếu quyết định sự mạnh yếu của Huyền giả.
Linh khiếu sơ khai, luyện hóa Huyền linh, ngưng khiếu hóa hình... Cái này đại biểu cho ba giai đoạn của Huyền đồ, tức khai khiếu, luyện khiếu, ngưng khiếu.
Ví dụ như Vân Minh Hiên, đó là luyện khiếu hậu kỳ, chỉ kém một bước là có thể khiến Huyền linh hóa hình.
Còn như Vân gia đệ nhất thiên tài, Vân Minh Khê thì là Ngưng khiếu trung kỳ, Huyền linh có thể sơ bộ hiển hóa, thực lực tăng gấp bội.
Mà đám thiếu niên Vân gia khác lại vừa mới khai khiếu, ngay cả hồn hoang thú còn chưa luyện hóa chứ đừng nói tu luyện Huyền linh thuật.
...
Sau khi Huyền linh hiển hóa, có thể phụ gia trên người Huyền giả, giúp thực lực tăng trong nháy mắt. Cảnh giới này là Huyền Sĩ.
Huyền Sĩ thì chia làm ba cái giai đoạn Dẫn linh, Tụ linh, Phụ linh. Mỗi giai đoạn tu hành cực kỳ gian khổ, cần phải mượn lực lượng của Huyền linh rèn luyện bản thân, Huyền linh càng mạnh, hiệu quả càng tốt.
Tiếp sau đó là Huyền sư.
Nói đến đây, hai mắt Vân Minh Hiên tràn đầy cuồng nhiệt, chỉ là hiểu biết của gã hữu hạn, bởi vậy không có nói nhiều chỉ lướt qua.
Về phần sauHuyền sư, Vân Minh Hiên hoàn toàn không biết gì. Dù sao toàn bộ Vân gia, bốn đại trưởng lão tu vi cao nhất cũng chỉ là Huyền sư, tình huống về sau gã còn không có tư cách hỏi thăm.
...
Đối với lời Vân Minh Hiên giảng giải, đám thiếu niên Vân gia nghe say sưa. Ngay cả Chu Nhạc cũng dựng thẳng hai tai, đầu óc không có chút tạp niệm. Chỉ có Vân Mộ lẳng lặng ngồi xếp bằng trong góc lầu các, tập trung dung nhập hồn hoang thú vào trong Tả Tâm Khiếu, không chút nào để ý đến Vân Minh Hiên.
Thực tế, cơ sở tu hành của Vân Minh Hiên cũng được xem như tương đối vững chắc, rất nhiều thứ đều nói đúng trọng tâm nhưng mà về kinh nghiệm tu hành thì gã sao lại có thể bằng với một đời Huyền tông? Cho nên những gì gã truyền thụ vào trong tai Vân Mộ thì chẳng tính là gì.
Hồn hoang thú dung nhập linh khiếu, một loại cảm giác huyền diệu tự nhiên sinh ra.
Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả, giống như trong thân thể dựng dục ra một sinh mệnh khác, linh hồn sung mãn và tràn đầy.
Thực tế hồn hoang thú không có sinh mệnh cũng không có linh trí, nếu như cần phải ví dụ thì có thể xem nó như một đoàn hồn thể có thể phát triển, hoặc nói là "Công cụ".
"Đây là cái Huyền linh đầu tiên của ta sao, quả nhiên là suy yếu... Hazzz! Trước cứ như vậy đi, hi vọng có thể mau chóng tìm được một Huyền linh thích hợp với thiên phú tinh thần."
Vân Mộ âm thầm thở dài trong lòng hơi phát khổ. Không bột đố gột nên hồ, mặc cho Vân Mộ có vô số ý nghĩ, đủ loại kế hoạch nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tu luyện từng bước một, ngoại trừ chăm chỉ không có bất kỳ đường tắt nào.
Đối với hành động của Vân Mộ, Vân Minh Hiên cũng không có nói gì chỉ là khóe miệng lộ ra nụ cười xem thường. Đối phương có hành vi cam chịu này thực hợp tâm ý gã.
"Được rồi, những gì phải nói vi huynh đều đã nói rồi, các ngươi tạm thời cần phải biết rõ, tránh có tham vọng quá cao."
Vân Minh Hiên nghiêm nghị nhắc nhở một câu, nói tiếp: "Hiện tại, mọi người đi chọn lựa huyền đạo công pháp thích hợp với mình, sau khi đăng ký có thể ly khai... Nhưng mà vi huynh nhắc nhở một câu, công pháp một tháng sau phải trả, hơn nữa không được lén lút sao chép, mượn đọc hoặc mất. Nếu như làm sai, xử theo gia quy!"
Nghe lời ấy, đám thiếu niên vội gật gật đầu, sau đó từng người tán đi, tìm huyền đạo công pháp trong Huyền Đạo các thích hợp với mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook