Ngự Hoàng
-
Chương 266: Phiên ngoại 11 – Móc túi tại trận
"Hoàng thượng, lật bài ạ."
Ngôn Vô Trạm nhìn thoáng qua thẻ bài ngay ngắn trên khay, mí mắt lập tức giật một cái, hắn giống như chạy trốn thu lại ánh mắt, đặt sự chú ý lên tấu chương, "Đem đi."
Hắn không muốn lật bài, đây là ác mộng.
Mặt thái giám lộ vẻ khó xử, "Hoàng thượng, người đã một tháng chưa lâm hạnh bất cứ phi tử nào..."
Hậu cung đều sắp ầm ĩ ngất trời rồi, tiểu thái giám tay đầy mồ hôi, túi tiền của gã bị những người phụ nữ không dằn nổi nữa kia làm cho sắp chất đầy rồi, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại không chịu lật bài, một tháng cứ như vậy qua đi, nếu hoàng thượng còn không có phản ứng, gã nhất định sẽ bị những phi tử kia giết chết.
Gã không muốn chết, cho nên hết sức thuyết phục.
"Thái hậu hôm nay còn gọi tiểu nhân tới, lão nhân gia bà nghe nói chuyện này, bà bảo nô tài hỏi thử, hoàng thượng có phải thân thể không khỏe hay không..."
Thái giám chỉ thiếu hỏi hắn, có phải 'không được' hay không...
'Không được' phải trị, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì, hoàng thượng mới quá ba mươi, phương diện kia mà không được...
Thật ra Ngôn Vô Trạm không biết, bên ngoài đều đã sớm truyền ra, nói hắn bị bốn phi tử mới lập móc rỗng thân thể... Hiện tại không thể 'làm việc' nữa.
Ngôn Vô Trạm không muốn lật bài, nhưng hắn cũng lần lữa dọn dẹp hậu quả, hắn liếc mắt nhìn thái giám, trái lại chọn ra tấm thẻ từ trên khay ném một cái...
Trân Phi sao?
Tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm.
-------------
Sợ bị một vài người nào đó biết, Ngôn Vô Trạm cố ý tới tẩm điện của Trân Phi, lúc hắn tới, Trân Phi đã chải chuốt trang điểm xong rồi, ngay cả rượu thịt cũng bày xong.
Nói thật, Ngôn Vô Trạm không có tâm tình gì, hắn tới đây cũng nơm nớp lo sợ, có điều vì che đậy miệng lưỡi thế nhân, vì để thái hậu yên tâm, hắn chỉ có thể tới.
Nhìn cũng chưa từng nhìn một bàn rượu thịt, người kia trực tiếp bò lên giường. Lần đầu tiên thấy hoàng thượng tích cực chủ động như vậy, Trân Phi thầm nói xem ra hoàng thượng không phải cái kia không được, mà là bận rộn quốc sự, không rảnh lâm hạnh... Nhìn qua, một tháng này hoàng thượng cũng nghẹn chết rồi.
Trân Phi cười thầm, hôm nay coi như nàng lượm được một món hời rồi.
Tâm thần Trân Phi nhộn nhạo, Ngôn Vô Trạm lại vẫn ở trạng thái lơ đãng, lúc người phụ nữ kia xuất ra tất cả chiêu thức mê hoặc hắn, trong đầu Ngôn Vô Trạm trống rỗng, hắn đang nghĩ hậu quả truyền ra...
Hậu cung của hắn có thể bị hủy đi hay không, phi tử của hắn có thể bị một vài người nào đó đuổi ra khỏi cửa hay không, hắn có thể từ đó không xuống khỏi long sàng được, không lên lên triều được hay không...
Cái trước hắn không sợ, cái sau kia...
Ngôn Vô Trạm rùng mình một cái trước nay chưa từng có.
Đang nghĩ ngợi, người phụ nữ kia đã cởi áo được nửa chừng, bộ ngực đầy đặn lộ ra hơn phân nửa, nàng quyến rũ cười, chậm rãi đi về phía Ngôn Vô Trạm, cao quý như mèo nhà, lại phóng đãng giống mèo hoang...
Ngôn Vô Trạm là một người đàn ông bình thường, thấy một màn như vậy khó tránh khỏi hai mắt nhìn đăm đăm. Hắn cứ không chớp mắt như vậy nhìn Trân Phi đi tới trước mặt hắn, màn giường xốc lên, người phụ nữ mọi thứ thơm tho tràn đầy, Trân Phi quyến rũ giơ tay lên, người kia đưa tay đón, nhưng vào lúc này...
"Hoàng thượng, người thật thiên vị."
Giọng đàn ông dễ nghe từ bên kia giường vang lên, lúc Trân Phi mặt hoa biến sắc, Ngôn Vô Trạm cả người đều cứng lên, cảm giác khó khăn mới có một chút như vậy lập tức tiêu tan thành mây khói...
Quả nhiên tới rồi.
"Trân Phi nương nương thật có phúc, Lạc Cẩn từ lúc vào cung tới nay, số lần được gặp hoàng thượng, thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay." Tuy nói vậy, trong giọng Lạc Cẩn lại không thấy ai oán, dáng vẻ thản nhiên tùy ý khiến miệng Trân Phi đã mở cũng chuẩn bị thét chói tai liền đóng trở lại, không có cách khác, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đến kiều dị của Lạc Cẩn, nhìn thấy bộ dạng phong độ khí khái kia của y, bất kể là ai, đều không thể ghét được.
Có điều, ánh mắt Lạc Cẩn lại bồi hồi trên bộ ngực đầy đặn của Trân Phi, "Hoàng thượng cũng thật có phúc..."
Lạc Cẩn không chút tình cảm nỉ non lên xuống, làm cho sống lưng người kia chợt lạnh, hắn đột nhiên ngồi thẳng, sau đó liền xuống giường, "Trẫm đột nhiên nhớ tới, có tấu chương quan trọng chưa xem."
"Hoàng thượng đừng vội." Lạc Cẩn tay mắt lanh lẹ bắt được người kia đang muốn trốn đi, nụ cười của y càng mê người, "Cũng không kém một hồi này, hoàng thượng hiếm có được hăng hái, không bằng, chúng ta cùng tới đi."
"Cùng nhau?" Người kinh ngạc, âm lượng cất cao có chút lạc đi.
"Cùng nhau" Lạc Cẩn gật đầu, trái lại nhìn về phía Trân Phi, "Trân Phi nương nương không ngại chứ? Chúng ta cùng nhau hầu hạ hoàng thượng."
"Không ngại?" Thanh âm càng cao, Ngôn Vô Trạm ngay cả chân mày cũng nhướn lên.
"Lạc Cẩn biết hoàng thượng không ngại." Cố ý xuyên tạc ý Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn tiếp tục nhìn Trân Phi cười.
Trân Phi đáng thương đã hoàn toàn ở trạng thái lơ đãng rồi, trước nụ cười gần như mê hoặc của Lạc Cẩn, nàng lại đáp thế này...
"Nếu hoàng thượng mong muốn."
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, Ngôn Vô Trạm nhìn tên nhóc mặt như thần tiên, tâm như rắn rết, Lạc Cẩn muốn giở trò quỷ gì...
Cùng nhau?
Cùng Trân Phi?
Ba người bọn họ?
Hình ảnh kia không cách nào tưởng tượng.
Vậy cũng không có cách nào làm nha...
Nhưng lúc này, Lạc Cẩn đã đang cởi quần áo rồi.
Trân Phi từ nhỏ đến lớn, thân thể đàn ông duy nhất từng thấy chính là Ngôn Vô Trạm, mắt thấy quần áo Lạc Cẩn từng món một trượt xuống từ trên người, cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo của Trân Phi hơi mở lớn một chút...
Động tác của Lạc Cẩn không nhanh không chậm, không chút hoang mang, dáng vẻ cười nhạt của y mang theo mê hoặc, Trân Phi lại là không cách nào dời ánh mắt...
Mắt thấy Lạc Cẩn trở nên 'phong phanh', lại nhìn dáng vẻ nhìn không đảo mắt của Trân Phi, phản ứng đầu tiên của Ngôn Vô Trạm không phải quát lớn Lạc Cẩn hồ đồ, mà là chặn đi ánh mắt Trân Phi...
Nhìn tiếp nữa thì đi không nổi rồi.
Cùng lúc đó, áo trong của Lạc Cẩn nhẹ bẫng rơi xuống đất.
Y trần trụi rồi, nhưng vẫn còn quần.
Sau đó, y như một con báo cử chỉ ưu nhã, từ bên kia giường bò tới phía người kia, từ phía sau ôm lấy người đang che mắt Trân Phi kia...
"Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau hầu hạ ngươi." Giọng nói Lạc Cẩn dịu dàng đến có thể chảy ra nước, nhưng động tác lại khá thô bạo, thắt lưng Ngôn Vô Trạm đứt gãy đáp lời, bàn tay lạnh lẽo của Lạc Cẩn trực tiếp đưa vào quần hắn, nắm lấy chỗ kia.
"Ưm..." Ngôn Vô Trạm hít khí, sau đó hơi thở nặng thêm.
"Đàn ông và phụ nữ cùng tới, hoàng thượng hẳn sẽ rất thoải mái." Lạc Cẩn vuốt ve, cũng thỉnh thoảng hà hơi lên mặt người kia, Ngôn Vô Trạm muốn tránh lại tránh không thoát, muốn đẩy lại không thể đây, nếu hắn buông tay Trân Phi sẽ nhìn thấy... dáng vẻ hoàng thượng bị đùa giỡn rồi.
"Ngươi muốn ôm ấp phụ nữ thì nói sớm, Lạc Cẩn nhất định sẽ phối hợp, để hoàng thượng trước trước sau sau đều thoải mái..."
"Ưm..." Người kia nhíu mày, hắn muốn khóc, Lạc Cẩn đụng vào hắn một cái, hắn rõ ràng cảm giác được, Lạc Cẩn đã cứng rồi.
Cái này không thể đùa.
"Cái này, ái phi..." Ngôn Vô Trạm đáng thương nhìn Lạc Cẩn, hắn vừa định thương lượng liền nghe phía sau có người nói...
"Không chỉ thoải mái, còn vô cùng dư hương."
Giọng nói Trân Phi từ lúc nào trở nên lớn như vậy?
Giọng nói Trân Phi từ lúc nào trở nên giống Bắc Thần như vậy?
Vẻ mặt người kia biến thành sợ hãi, hắn cuống quít quay đầu lại, phía sau Trân Phi, có một người, đang ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn...
Người nọ không phải Bắc Thần? Thì là ai?
Không phải chứ?
Ngay cả Bắc Thần cũng tới rồi?
Người kia nuốt nước miếng một cái, khiếp sợ quá độ, hắn buông lỏng lực kiềm chế Trân Phi, Trân Phi mờ mịt nháy mắt một cái, nàng quay đầu lại, thấy được vẻ mặt lưu manh của Bắc Thần...
Bắc Thần và Lạc Cẩn hoàn toàn là hai loại hình, nếu nói Lạc Cẩn là công tử thanh tú làm người khác lòng xuân chấn động, Bắc Thần lại là đàn ông hư hỏng ăn chơi lêu lỏng...
Hai loại cảm giác, lại tràn đầy mê hoặc như nhau, dù là ai, cũng khiến người khác trở nên nai vàng ngơ ngác, huyết mạch phun trào...
"Ngươi tới trước hay ta tới trước?" Bắc Thần vừa hỏi Trân Phi, vừa bắt đầu cởi quần áo, y là đàn ông, cho nên vẫn nói chút phong độ, y ý bảo Trân Phi có thể tới trước, y tới sau, có điều tốc độ Trân Phi phải nhanh lên một chút, bọn họ còn xếp hàng ở phía sau đây.
Người kia vì hành vi to gan của Bắc Thần mà đỏ cả mặt, Trân Phi như cầu cứu nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy đầu tiên lại là người yêu mị như làm nũng quấn quít lấy hoàng thượng, cằm khoát lên trên bả vai hắn...
Tim, đập rớt một nhịp, Trân Phi lui về phía sau hai bước, lần này trực tiếp đụng vào Bắc Thần.
Lại ngẩng đầu, nhìn thấy là ánh mắt thúc giục của Bắc Thần, khóe miệng y mang theo một nụ cười xầu xa làm người ta muốn thét gào, "Trân Phi xin mời."
Tim, lần thứ hai rớt nhịp, Trân Phi hoảng hốt vội vàng lắc đầu, "Ta vẫn là quên đi, xin mời các ngươi đi."
Trân Phi nói xong, cuống quít trốn đi, ở thêm nữa, nàng sẽ chết.
Trân Phi hốt hoảng rời khỏi, trước khi đi còn giúp bọn họ đóng chặt cửa, khi trong tẩm điện này chỉ còn bọn họ, dáng vẻ hai người lập tức thay đổi...
"Lật bài?" Bắc Thần hừ lạnh.
"Tìm phụ nữ?" Lạc Cẩn cười nhạt.
"..." Ngôn Vô Trạm mặt xạm lại.
"Hoàng thượng, ngươi lạnh nhạt ta rất lâu rồi." Bắc Thần thô bạo xé bỏ quần áo của mình, cũng thô bạo buông màn giường xuống.
"Lại một người cũng không tìm, trái lại đi tìm phụ nữ, Tông Bảo, có phải bọn ta đối với ngươi quá dung túng rồi không?" Lạc Cẩn không có quần áo có thể xé, y xé của Ngôn Vô Trạm, có điều động tác của y vẫn cứ ưu nhã ung dung như cũ.
"Ái phi của hoàng thượng, ngươi nói chuyện này làm thế nào đây?" Bắc Thần hỏi Lạc Cẩn.
Lạc Cẩn cười, "Tử tội."
Ngôn Vô Trạm run rẩy, "Trẫm là..."
"Nương tử, nếu ta là ngươi sẽ không nói lung tung, nếu không sẽ tội thêm một bậc." Bắc Thần nhắc nhở.
Người kia lập tức im tiếng, có điều vẫn bị bọn họ kéo tới giữa giường rồi, "Tốt xấu gì đây là chỗ của Trân Phi, các ngươi chừa cho trẫm một chút..."
"Chừa một chút?" Lạc Cẩn cắt ngang lời hắn, "Chừa một chút thì hoàng thượng có thể vui vẻ sao? Vẫn là đều đưa cho ngươi mới tốt."
Bắc Thần nắm lấy chỗ đã cứng rắn của người kia, y cũng cười, "Lấp đầy ngươi, có điều ngươi 'ăn' khỏe như vậy, ta và Lạc Cẩn e rằng không thỏa mãn được ngươi, có điều hoàng thượng đừng lo, phía sau còn có người chờ đấy."
"Chúng ta sẽ 'dốc hết sức lực'." Lạc Cẩn mở bình sứ, khoét ra cao trân châu trắng tuyết, cái này là Mộc Nhai đưa cho Bắc Thần, "Chúng ta đều giữ lại cho hoàng thượng đây, số lượng một tháng, hoàng thượng hẳn sẽ rất thỏa mãn."
"Không phải, trẫm không phải..."
"Ta biết phía sau không phải là không muốn, cái này không phải cho ngươi sao, đừng gấp." Bắc Thần cười dữ tợn.
Trán đầy mồ hôi lạnh, Ngôn Vô Trạm đã có thể thấy trước tương lai đáng sợ của hắn.
"Vậy, chúng ta bắt đầu đi, hoàng thượng, xin ngươi hưởng thụ thật tốt." Tách chân người kia ra, cao trân châu lạnh lẽo phóng khoáng quét qua chỗ đó của người kia.
"Shhh..." Người kia hít khí, thật lạnh, nhưng một giây sau lại ám muội hừ một cái, "Ưm..."
"Kêu thật đê tiện." Bắc Thần cười nhạo.
Chỉ như vậy, Lạc Cẩn cũng chưa đủ, y hung hăng đè ép chỗ đó của người kia một cái, "Phóng túng thêm một chút."
"Ưm..." Người kia run lên, thanh âm cũng run lên theo.
"Chậc chậc, âm thanh này, chỉ nghe thôi, ta đã muốn tới rồi." Một tháng, y đã sớm nhịn không được rồi, ngay cả tâm tình nói nhảm cũng không có, Bắc Thần trực tiếp chặn lấy miệng người kia.
"Ưm..."
Nụ hôn nồng nhiệt lại dính dớp, Bắc Thần mút mát đến phát ra tiếng chóc chóc, Lạc Cẩn vừa nhìn bọn họ môi miệng dây dưa chặt chẽ, vừa tách chân người kia ra đến rộng nhất...
...
Một bên khác, Trân Phi ăn mặc hở hang đứng ở cửa tẩm điện, nàng còn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.
Lúc này Hoài Việc đã từ xa xa đi tới.
"Trân Phi nương nương đây là..."
Trân Phi cả kinh, nhìn thấy Hoài Viễn dịu dàng lại vĩnh viễn mang theo xa cách, "Cái này, hoàng thượng hắn..."
Nhìn thoáng qua tẩm điện sau lưng, Trân Phi cũng không biết nên nói như thế nào.
Theo ánh mắt Trân Phi, Hoài Viễn hơi híp mắt, y gọi thái giám tới, tự nhiên cởi bỏ áo gã, sau đó khoác áo lên vai Trân Phi, xoay người, Hoài Viễn hướng tẩm điện Trân Phi đi tới...
Nhìn bóng lưng thẳng đứng của Cấm Vệ Tổng Trưởng, tim Trân Phi nương nương tiếp tục rớt nhịp...
-------------
Tim Trân Phi nương nương đập rộn lên, mà người kia trong tẩm điện của nàng lại cũng cả người từng đợt mỗi một chỗ đều đang tăng tốc...
"Không cần nữa... Trẫm sai rồi..."
"Trẫm sau này sẽ ngoan ngoãn lật bài..."
"Eo gãy rồi... Nhẹ một chút... Trẫm buổi tối còn phải gặp sứ thần Bắc Chiêu..."
"Ưm... Ư... A a... Đừng đụng chỗ đó..."
"Ô... Trẫm thật sự sai rồi... Chậm một chút... Trẫm... Trẫm..."
Ngôn Vô Trạm nhìn thoáng qua thẻ bài ngay ngắn trên khay, mí mắt lập tức giật một cái, hắn giống như chạy trốn thu lại ánh mắt, đặt sự chú ý lên tấu chương, "Đem đi."
Hắn không muốn lật bài, đây là ác mộng.
Mặt thái giám lộ vẻ khó xử, "Hoàng thượng, người đã một tháng chưa lâm hạnh bất cứ phi tử nào..."
Hậu cung đều sắp ầm ĩ ngất trời rồi, tiểu thái giám tay đầy mồ hôi, túi tiền của gã bị những người phụ nữ không dằn nổi nữa kia làm cho sắp chất đầy rồi, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại không chịu lật bài, một tháng cứ như vậy qua đi, nếu hoàng thượng còn không có phản ứng, gã nhất định sẽ bị những phi tử kia giết chết.
Gã không muốn chết, cho nên hết sức thuyết phục.
"Thái hậu hôm nay còn gọi tiểu nhân tới, lão nhân gia bà nghe nói chuyện này, bà bảo nô tài hỏi thử, hoàng thượng có phải thân thể không khỏe hay không..."
Thái giám chỉ thiếu hỏi hắn, có phải 'không được' hay không...
'Không được' phải trị, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì, hoàng thượng mới quá ba mươi, phương diện kia mà không được...
Thật ra Ngôn Vô Trạm không biết, bên ngoài đều đã sớm truyền ra, nói hắn bị bốn phi tử mới lập móc rỗng thân thể... Hiện tại không thể 'làm việc' nữa.
Ngôn Vô Trạm không muốn lật bài, nhưng hắn cũng lần lữa dọn dẹp hậu quả, hắn liếc mắt nhìn thái giám, trái lại chọn ra tấm thẻ từ trên khay ném một cái...
Trân Phi sao?
Tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm.
-------------
Sợ bị một vài người nào đó biết, Ngôn Vô Trạm cố ý tới tẩm điện của Trân Phi, lúc hắn tới, Trân Phi đã chải chuốt trang điểm xong rồi, ngay cả rượu thịt cũng bày xong.
Nói thật, Ngôn Vô Trạm không có tâm tình gì, hắn tới đây cũng nơm nớp lo sợ, có điều vì che đậy miệng lưỡi thế nhân, vì để thái hậu yên tâm, hắn chỉ có thể tới.
Nhìn cũng chưa từng nhìn một bàn rượu thịt, người kia trực tiếp bò lên giường. Lần đầu tiên thấy hoàng thượng tích cực chủ động như vậy, Trân Phi thầm nói xem ra hoàng thượng không phải cái kia không được, mà là bận rộn quốc sự, không rảnh lâm hạnh... Nhìn qua, một tháng này hoàng thượng cũng nghẹn chết rồi.
Trân Phi cười thầm, hôm nay coi như nàng lượm được một món hời rồi.
Tâm thần Trân Phi nhộn nhạo, Ngôn Vô Trạm lại vẫn ở trạng thái lơ đãng, lúc người phụ nữ kia xuất ra tất cả chiêu thức mê hoặc hắn, trong đầu Ngôn Vô Trạm trống rỗng, hắn đang nghĩ hậu quả truyền ra...
Hậu cung của hắn có thể bị hủy đi hay không, phi tử của hắn có thể bị một vài người nào đó đuổi ra khỏi cửa hay không, hắn có thể từ đó không xuống khỏi long sàng được, không lên lên triều được hay không...
Cái trước hắn không sợ, cái sau kia...
Ngôn Vô Trạm rùng mình một cái trước nay chưa từng có.
Đang nghĩ ngợi, người phụ nữ kia đã cởi áo được nửa chừng, bộ ngực đầy đặn lộ ra hơn phân nửa, nàng quyến rũ cười, chậm rãi đi về phía Ngôn Vô Trạm, cao quý như mèo nhà, lại phóng đãng giống mèo hoang...
Ngôn Vô Trạm là một người đàn ông bình thường, thấy một màn như vậy khó tránh khỏi hai mắt nhìn đăm đăm. Hắn cứ không chớp mắt như vậy nhìn Trân Phi đi tới trước mặt hắn, màn giường xốc lên, người phụ nữ mọi thứ thơm tho tràn đầy, Trân Phi quyến rũ giơ tay lên, người kia đưa tay đón, nhưng vào lúc này...
"Hoàng thượng, người thật thiên vị."
Giọng đàn ông dễ nghe từ bên kia giường vang lên, lúc Trân Phi mặt hoa biến sắc, Ngôn Vô Trạm cả người đều cứng lên, cảm giác khó khăn mới có một chút như vậy lập tức tiêu tan thành mây khói...
Quả nhiên tới rồi.
"Trân Phi nương nương thật có phúc, Lạc Cẩn từ lúc vào cung tới nay, số lần được gặp hoàng thượng, thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay." Tuy nói vậy, trong giọng Lạc Cẩn lại không thấy ai oán, dáng vẻ thản nhiên tùy ý khiến miệng Trân Phi đã mở cũng chuẩn bị thét chói tai liền đóng trở lại, không có cách khác, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đến kiều dị của Lạc Cẩn, nhìn thấy bộ dạng phong độ khí khái kia của y, bất kể là ai, đều không thể ghét được.
Có điều, ánh mắt Lạc Cẩn lại bồi hồi trên bộ ngực đầy đặn của Trân Phi, "Hoàng thượng cũng thật có phúc..."
Lạc Cẩn không chút tình cảm nỉ non lên xuống, làm cho sống lưng người kia chợt lạnh, hắn đột nhiên ngồi thẳng, sau đó liền xuống giường, "Trẫm đột nhiên nhớ tới, có tấu chương quan trọng chưa xem."
"Hoàng thượng đừng vội." Lạc Cẩn tay mắt lanh lẹ bắt được người kia đang muốn trốn đi, nụ cười của y càng mê người, "Cũng không kém một hồi này, hoàng thượng hiếm có được hăng hái, không bằng, chúng ta cùng tới đi."
"Cùng nhau?" Người kinh ngạc, âm lượng cất cao có chút lạc đi.
"Cùng nhau" Lạc Cẩn gật đầu, trái lại nhìn về phía Trân Phi, "Trân Phi nương nương không ngại chứ? Chúng ta cùng nhau hầu hạ hoàng thượng."
"Không ngại?" Thanh âm càng cao, Ngôn Vô Trạm ngay cả chân mày cũng nhướn lên.
"Lạc Cẩn biết hoàng thượng không ngại." Cố ý xuyên tạc ý Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn tiếp tục nhìn Trân Phi cười.
Trân Phi đáng thương đã hoàn toàn ở trạng thái lơ đãng rồi, trước nụ cười gần như mê hoặc của Lạc Cẩn, nàng lại đáp thế này...
"Nếu hoàng thượng mong muốn."
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, Ngôn Vô Trạm nhìn tên nhóc mặt như thần tiên, tâm như rắn rết, Lạc Cẩn muốn giở trò quỷ gì...
Cùng nhau?
Cùng Trân Phi?
Ba người bọn họ?
Hình ảnh kia không cách nào tưởng tượng.
Vậy cũng không có cách nào làm nha...
Nhưng lúc này, Lạc Cẩn đã đang cởi quần áo rồi.
Trân Phi từ nhỏ đến lớn, thân thể đàn ông duy nhất từng thấy chính là Ngôn Vô Trạm, mắt thấy quần áo Lạc Cẩn từng món một trượt xuống từ trên người, cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo của Trân Phi hơi mở lớn một chút...
Động tác của Lạc Cẩn không nhanh không chậm, không chút hoang mang, dáng vẻ cười nhạt của y mang theo mê hoặc, Trân Phi lại là không cách nào dời ánh mắt...
Mắt thấy Lạc Cẩn trở nên 'phong phanh', lại nhìn dáng vẻ nhìn không đảo mắt của Trân Phi, phản ứng đầu tiên của Ngôn Vô Trạm không phải quát lớn Lạc Cẩn hồ đồ, mà là chặn đi ánh mắt Trân Phi...
Nhìn tiếp nữa thì đi không nổi rồi.
Cùng lúc đó, áo trong của Lạc Cẩn nhẹ bẫng rơi xuống đất.
Y trần trụi rồi, nhưng vẫn còn quần.
Sau đó, y như một con báo cử chỉ ưu nhã, từ bên kia giường bò tới phía người kia, từ phía sau ôm lấy người đang che mắt Trân Phi kia...
"Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau hầu hạ ngươi." Giọng nói Lạc Cẩn dịu dàng đến có thể chảy ra nước, nhưng động tác lại khá thô bạo, thắt lưng Ngôn Vô Trạm đứt gãy đáp lời, bàn tay lạnh lẽo của Lạc Cẩn trực tiếp đưa vào quần hắn, nắm lấy chỗ kia.
"Ưm..." Ngôn Vô Trạm hít khí, sau đó hơi thở nặng thêm.
"Đàn ông và phụ nữ cùng tới, hoàng thượng hẳn sẽ rất thoải mái." Lạc Cẩn vuốt ve, cũng thỉnh thoảng hà hơi lên mặt người kia, Ngôn Vô Trạm muốn tránh lại tránh không thoát, muốn đẩy lại không thể đây, nếu hắn buông tay Trân Phi sẽ nhìn thấy... dáng vẻ hoàng thượng bị đùa giỡn rồi.
"Ngươi muốn ôm ấp phụ nữ thì nói sớm, Lạc Cẩn nhất định sẽ phối hợp, để hoàng thượng trước trước sau sau đều thoải mái..."
"Ưm..." Người kia nhíu mày, hắn muốn khóc, Lạc Cẩn đụng vào hắn một cái, hắn rõ ràng cảm giác được, Lạc Cẩn đã cứng rồi.
Cái này không thể đùa.
"Cái này, ái phi..." Ngôn Vô Trạm đáng thương nhìn Lạc Cẩn, hắn vừa định thương lượng liền nghe phía sau có người nói...
"Không chỉ thoải mái, còn vô cùng dư hương."
Giọng nói Trân Phi từ lúc nào trở nên lớn như vậy?
Giọng nói Trân Phi từ lúc nào trở nên giống Bắc Thần như vậy?
Vẻ mặt người kia biến thành sợ hãi, hắn cuống quít quay đầu lại, phía sau Trân Phi, có một người, đang ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn...
Người nọ không phải Bắc Thần? Thì là ai?
Không phải chứ?
Ngay cả Bắc Thần cũng tới rồi?
Người kia nuốt nước miếng một cái, khiếp sợ quá độ, hắn buông lỏng lực kiềm chế Trân Phi, Trân Phi mờ mịt nháy mắt một cái, nàng quay đầu lại, thấy được vẻ mặt lưu manh của Bắc Thần...
Bắc Thần và Lạc Cẩn hoàn toàn là hai loại hình, nếu nói Lạc Cẩn là công tử thanh tú làm người khác lòng xuân chấn động, Bắc Thần lại là đàn ông hư hỏng ăn chơi lêu lỏng...
Hai loại cảm giác, lại tràn đầy mê hoặc như nhau, dù là ai, cũng khiến người khác trở nên nai vàng ngơ ngác, huyết mạch phun trào...
"Ngươi tới trước hay ta tới trước?" Bắc Thần vừa hỏi Trân Phi, vừa bắt đầu cởi quần áo, y là đàn ông, cho nên vẫn nói chút phong độ, y ý bảo Trân Phi có thể tới trước, y tới sau, có điều tốc độ Trân Phi phải nhanh lên một chút, bọn họ còn xếp hàng ở phía sau đây.
Người kia vì hành vi to gan của Bắc Thần mà đỏ cả mặt, Trân Phi như cầu cứu nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy đầu tiên lại là người yêu mị như làm nũng quấn quít lấy hoàng thượng, cằm khoát lên trên bả vai hắn...
Tim, đập rớt một nhịp, Trân Phi lui về phía sau hai bước, lần này trực tiếp đụng vào Bắc Thần.
Lại ngẩng đầu, nhìn thấy là ánh mắt thúc giục của Bắc Thần, khóe miệng y mang theo một nụ cười xầu xa làm người ta muốn thét gào, "Trân Phi xin mời."
Tim, lần thứ hai rớt nhịp, Trân Phi hoảng hốt vội vàng lắc đầu, "Ta vẫn là quên đi, xin mời các ngươi đi."
Trân Phi nói xong, cuống quít trốn đi, ở thêm nữa, nàng sẽ chết.
Trân Phi hốt hoảng rời khỏi, trước khi đi còn giúp bọn họ đóng chặt cửa, khi trong tẩm điện này chỉ còn bọn họ, dáng vẻ hai người lập tức thay đổi...
"Lật bài?" Bắc Thần hừ lạnh.
"Tìm phụ nữ?" Lạc Cẩn cười nhạt.
"..." Ngôn Vô Trạm mặt xạm lại.
"Hoàng thượng, ngươi lạnh nhạt ta rất lâu rồi." Bắc Thần thô bạo xé bỏ quần áo của mình, cũng thô bạo buông màn giường xuống.
"Lại một người cũng không tìm, trái lại đi tìm phụ nữ, Tông Bảo, có phải bọn ta đối với ngươi quá dung túng rồi không?" Lạc Cẩn không có quần áo có thể xé, y xé của Ngôn Vô Trạm, có điều động tác của y vẫn cứ ưu nhã ung dung như cũ.
"Ái phi của hoàng thượng, ngươi nói chuyện này làm thế nào đây?" Bắc Thần hỏi Lạc Cẩn.
Lạc Cẩn cười, "Tử tội."
Ngôn Vô Trạm run rẩy, "Trẫm là..."
"Nương tử, nếu ta là ngươi sẽ không nói lung tung, nếu không sẽ tội thêm một bậc." Bắc Thần nhắc nhở.
Người kia lập tức im tiếng, có điều vẫn bị bọn họ kéo tới giữa giường rồi, "Tốt xấu gì đây là chỗ của Trân Phi, các ngươi chừa cho trẫm một chút..."
"Chừa một chút?" Lạc Cẩn cắt ngang lời hắn, "Chừa một chút thì hoàng thượng có thể vui vẻ sao? Vẫn là đều đưa cho ngươi mới tốt."
Bắc Thần nắm lấy chỗ đã cứng rắn của người kia, y cũng cười, "Lấp đầy ngươi, có điều ngươi 'ăn' khỏe như vậy, ta và Lạc Cẩn e rằng không thỏa mãn được ngươi, có điều hoàng thượng đừng lo, phía sau còn có người chờ đấy."
"Chúng ta sẽ 'dốc hết sức lực'." Lạc Cẩn mở bình sứ, khoét ra cao trân châu trắng tuyết, cái này là Mộc Nhai đưa cho Bắc Thần, "Chúng ta đều giữ lại cho hoàng thượng đây, số lượng một tháng, hoàng thượng hẳn sẽ rất thỏa mãn."
"Không phải, trẫm không phải..."
"Ta biết phía sau không phải là không muốn, cái này không phải cho ngươi sao, đừng gấp." Bắc Thần cười dữ tợn.
Trán đầy mồ hôi lạnh, Ngôn Vô Trạm đã có thể thấy trước tương lai đáng sợ của hắn.
"Vậy, chúng ta bắt đầu đi, hoàng thượng, xin ngươi hưởng thụ thật tốt." Tách chân người kia ra, cao trân châu lạnh lẽo phóng khoáng quét qua chỗ đó của người kia.
"Shhh..." Người kia hít khí, thật lạnh, nhưng một giây sau lại ám muội hừ một cái, "Ưm..."
"Kêu thật đê tiện." Bắc Thần cười nhạo.
Chỉ như vậy, Lạc Cẩn cũng chưa đủ, y hung hăng đè ép chỗ đó của người kia một cái, "Phóng túng thêm một chút."
"Ưm..." Người kia run lên, thanh âm cũng run lên theo.
"Chậc chậc, âm thanh này, chỉ nghe thôi, ta đã muốn tới rồi." Một tháng, y đã sớm nhịn không được rồi, ngay cả tâm tình nói nhảm cũng không có, Bắc Thần trực tiếp chặn lấy miệng người kia.
"Ưm..."
Nụ hôn nồng nhiệt lại dính dớp, Bắc Thần mút mát đến phát ra tiếng chóc chóc, Lạc Cẩn vừa nhìn bọn họ môi miệng dây dưa chặt chẽ, vừa tách chân người kia ra đến rộng nhất...
...
Một bên khác, Trân Phi ăn mặc hở hang đứng ở cửa tẩm điện, nàng còn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.
Lúc này Hoài Việc đã từ xa xa đi tới.
"Trân Phi nương nương đây là..."
Trân Phi cả kinh, nhìn thấy Hoài Viễn dịu dàng lại vĩnh viễn mang theo xa cách, "Cái này, hoàng thượng hắn..."
Nhìn thoáng qua tẩm điện sau lưng, Trân Phi cũng không biết nên nói như thế nào.
Theo ánh mắt Trân Phi, Hoài Viễn hơi híp mắt, y gọi thái giám tới, tự nhiên cởi bỏ áo gã, sau đó khoác áo lên vai Trân Phi, xoay người, Hoài Viễn hướng tẩm điện Trân Phi đi tới...
Nhìn bóng lưng thẳng đứng của Cấm Vệ Tổng Trưởng, tim Trân Phi nương nương tiếp tục rớt nhịp...
-------------
Tim Trân Phi nương nương đập rộn lên, mà người kia trong tẩm điện của nàng lại cũng cả người từng đợt mỗi một chỗ đều đang tăng tốc...
"Không cần nữa... Trẫm sai rồi..."
"Trẫm sau này sẽ ngoan ngoãn lật bài..."
"Eo gãy rồi... Nhẹ một chút... Trẫm buổi tối còn phải gặp sứ thần Bắc Chiêu..."
"Ưm... Ư... A a... Đừng đụng chỗ đó..."
"Ô... Trẫm thật sự sai rồi... Chậm một chút... Trẫm... Trẫm..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook