Mong chờ nhận được câu phủ định, hoặc là một khuôn mặt kinh ngạc hỏi cô vì sao lại hỏi vấn đề buồn cười này, nhưng đều không có. Câu trả lời của anh đã nói rõ tất cả.
Cô thật sự là vợ anh, hay người đàn ông xa lạ này chính là chồng cô, cô còn có con với anh nữa.
"Em... em nhớ ra gì sao?" Sắc mặt anh đông cứng, giọng nói trở nên căng thẳng.
Bộ dạng lo lắng này đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên người anh. Anh hẳn phải là người bình tĩnh vì đã rèn luyện bản thân trước hết thảy phong ba bão táp.
Thế nhưng, thật kỳ lạ, anh với chị đang sợ cô nhớ ra điều gì sao?
Lâm Thanh Thanh nhắm mắt, lắc đầu: "Chỉ là một đoạn ngắn. Tôi ngồi trong một căn phòng uống rượu, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc, Tiểu Uyên chạy đến, tôi muốn đẩy bé ra, tàn thuốc rơi xuống làm bỏng tay bé, tôi nghe thấy bé gọi mình là mẹ. Chỉ có một đoạn ngắn như vậy thôi."
Anh không nói gì, trong xe rơi vào trạng thái trầm mặc.
"Tôi thấy rất lạ, nếu tôi là mẹ Tiểu Uyên, vậy vì sao bé còn giả vờ không biết tôi?" Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Còn có, Dịch tiên sinh, vì sao anh cũng phải giả vờ không biết tôi?"
Anh cười nhẹ một tiếng, nụ cười nhạt nhẽo, nhạt đến mức khiến người khác không nhận ra: "Không cần thiết."
"Vì sao không cần thiết?"
Ánh mắt anh rơi trên người Lâm Thanh Thanh, nghiêm túc thâm thúy, giống như muốn nhìn thấu cô đang nghĩ gì.
Anh nói: "Em ghét anh, cũng ghét Tiểu Uyên."
Lâm Thanh Thanh: ". . ."
Anh còn nói: "Không muốn để em biết chúng ta có quan hệ vợ chồng, là do sợ em nhớ tới mình ghét anh và con. Thế nhưng lại muốn ở gần em, nên chỉ có thể như vậy."
Giọng anh có phần hơi nặng nề, giống như có trăm mối ngổn ngang trong lòng.
Ghét anh, ghét Tiểu Uyên?
"Vì sao lại ghét?"
Anh tựa đầu vào ghế ngồi, anh mắt nhìn lên trần xe, cười tự giễu: "Đại khái bởi vì em muốn ly hôn, mà anh lại không đồng ý."
Quá xa lạ. Tất cả những điều anh nói cho cô đều quá xa lạ.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng không có thật. Cô sao có thể gặp người đàn ông như vậy?
Ghét anh, ghét Dịch Trạch Duyên? Người đàn ông ưu tú không thể đến gần, vậy mà cô không chỉ ghét mà còn muốn cùng anh ly hôn? Những chuyện này giống như đang xảy ra ở một thế giới khác, hoàn toàn không có quan hệ gì với thế giới của cô. Cô không thể hiểu được, cũng cảm thấy không thể hiểu.
"Vậy chúng ta quen nhau như thế nào?"
"Ngẫu nhiên quen biết, sau đó ở bên nhau."
"Chỉ là như vậy?"
"Chỉ là như vậy."
Lâm Thanh Thanh không thể tin được.
Năm năm trước cô xảy ra biến cố, Tiểu Uyên nhìn qua chắc khoảng ba bốn tuổi, nếu quả thực kết hôn rồi sinh con cho anh, thì sau khi phát sinh biến cố, cô lập tức quen anh, yêu đương rồi kết hôn.
Nếu đúng như chị nói, thì khi cô vấp ngã, mối tình đầu và bạn thân liền ở bên nhau, tại sao trong thời gian ngắn như vậy cô có thể tìm người kết hôn?
Chẳng lẽ trước đây cô chịu đả kích quá lớn, nên tùy tiện tìm người giao phó bản thân?
Thế nhưng, cô tuyệt đối không tin mình là người như vậy.
Mà Dịch Trạch Duyên, người đàn ông như vậy không phải cô gái nào cũng có thể bám víu vào anh. Anh thông minh khôn khéo, ánh mắt độc đoán, mười năm trước tiếp quản xưởng rượu của gia đình, khi đó mới hai mươi tuổi. Mười năm có thể làm công ty ngày một lớn mạnh hơn, thậm chí còn thành công tiến vào thị trường, chắc chắn ánh mắt và thủ đoạn tuyệt đối không giống người bình thường. Người như vậy sao có thể tùy tiện quyết định kết hôn, cô không cảm thấy mình có mị lực lớn đến vậy.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, nhưng rõ ràng anh không muốn nói cho cô. Về phần tại sao lựa chọn kết hôn với Dịch Trạch Duyên rồi cuối cùng lại đòi ly hôn, anh không đồng ý nên chán ghét anh, chuyện này sợ là chỉ có mình cô biết. Nhưng cô không có ký ức, cũng không thể đoán được mình suy nghĩ như thế nào.
Chỉ sợ những gì Dịch Trạch Duyên nói chính là những gì anh biết.
Lâm Thanh Thanh có cảm giác ngột ngạt. Không biết nguyên nhân là anh hay đột nhiên anh trở thành chồng cô nữa.
Cô không muốn ở cùng anh trong xe.
"Tôi đi trước."
Cô nói xong liền muốn mở cửa xe, không ngờ cổ tay lại bị anh giữ lại: "Thanh Thanh, em đi đâu?"
Giọng nói lộ ra mấy phần lo lắng, bàn tay đang nắm cổ tay cô như bị trúng tà, vội vàng buông ra.
Anh gọi cô là Thanh Thanh, trong giọng nói mang theo một cảm giác thân mật. Anh nói tự nhiên như thế, càng làm cô cảm thấy khó chịu hơn.
Lâm Thanh Thanh không nhìn anh, chỉ nói: "Tôi về tiệm cơm."
Cô xuống xe đóng cửa lại, sau đó trèo lên xe đạp điện nhỏ rời đi.
Lúc ra khỏi nhà, cô không mang theo điện thoại. Trở về tiệm cơm đã thấy chị đứng ngay ở cổng lo lắng nhìn xung quanh. Lâm Thanh Thanh dừng xe lại xong, Lâm Trân Trân nhanh chóng hỏi cô: "Còn sớm như vậy mà em đi đâu?"
Trong ngực đang có đủ loại cảm xúc, lúc này nhìn khuôn mặt lo lắng của chị, cô giống như đứa trẻ nhỏ bất lực tin tưởng, ỷ lại vào người lớn.
Lâm Thanh Thanh không nhịn được nhào tới ôm chị, cô oa oa khóc lên: "Em thực sự là mẹ Tiểu Uyên sao? Em thật sự đã kết hôn sao?"
Lâm Trân Trân một bên vỗ vai cô an ủi, một bên hỏi: "Em đi gặp Trạch Duyên à?"
Chị gọi anh là Trạch Duyên, xem ra bọn họ cũng rất thân thiết.
Lâm Thanh Thanh gật đầu: "Em không biết, cái gì em cũng không biết, vì sao lại như vậy. Em hoàn toàn không có đoạn ký ức đó, thật sự em không thể nào tiếp thu được, chuyện này đối với em không công bằng."
Lâm Thanh Thanh đã dần dần tiếp nhận chuyện mình không thể hát, nhưng vì sao bây giờ lại nói cho cô, cô đã kết hôn sinh con, mà còn làm tổn thương đứa con chính mình đã sinh ra.
Cô không thể nào tiếp nhận được.
Lâm Trân Trân thở dài, xoa đầu cô an ủi: "Được rồi, không cần suy nghĩ nữa, sẽ không có ai ép em."
"Anh sẽ đưa Tiểu Uyên đi."
Sau khi chị nói xong, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên.
Lâm Thanh Thanh khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại. Không biết Dịch Trạch Duyên đã đứng bên đường từ bao giờ, cách đó không xa là xe của anh.
Thì ra anh đi theo cô đến đây.
Anh từ từ bước đến, lông mày nhíu lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đang căng thẳng, mang theo một loại sắc xảo uy thế.
Nhưng khi nói chuyện, thanh âm lại thay đổi: "Anh và con sẽ không để em khó xử, anh sẽ dẫn con rời đi, sau này cũng sẽ không xuất hiện. Em cứ coi như từ trước đến giờ chưa gặp anh và con."
Ánh mắt anh nhìn cô, thái dương khẽ nhíu. Cô có cảm giác sắc mặt anh trắng bạch.
Ngay cả Lâm Trân Trân nghe được cũng không nỡ nhẫn tâm, nhẹ nhàng kêu lên: "Trạch Duyên, em đừng nói như vậy."
Anh cúi đầu cười nhẹ. Khi ngẩng đầu, anh nhìn lên trời nhẹ nhàng thở ra. Cái người mà cô gặp lần đầu tiên đã cảm thấy bình tĩnh tự tin, giờ phút này lại giống như có chút bất đắc dĩ: "Anh nói được làm được."
Anh nói xong liền quay người rời đi. Rất nhanh, chiếc xe màu đen liền biến mất ở cuối con đường.
Lâm Trân Trân nhìn theo chiếc xe thở dài, quay lại nhìn Lâm Thanh Thanh, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ cai em gái: "Mấy năm nay, Trạch Duyên vì em mà bỏ ra rất nhiều."
Buổi chiều, Dịch Trạch Duyên đi đón bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên sớm hơn một chút. Khi Dịch Bắc Uyên được cô giáo đưa ra vẫn còn chưa tin nổi: "Ba, hôm nay ba đến sớm lắm." Nói xong, nghĩ đến điều gì đó, bé lại hưng phấn kêu lên: "Giờ này mẹ còn chưa đi giao đồ, chúng ta đi tìm mẹ, rồi cùng mẹ ăn cơm."
Dịch Trạch Duyên không nói gì, anh từ từ ngồi xổm xuống, mặt nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ mai, con không cần học ở đây nữa."
Nụ cười của Tiểu Uyên xịu xuống: "Vì sao ạ? Con không học ở đây thì sẽ không nhìn thấy mẹ."
Anh sờ lên đầu con: "Mẹ nhớ ra một số chuyện, nên chúng ta không thể ở đây, mẹ con thấy sẽ không vui."
Bạn nhỏ ngây người một lúc lâu, sau đó hốc mắt đỏ lên: "Vậy sau này con không thể nhìn thấy mẹ nữa, đúng không ạ?"
"Ừ."
"Cũng không thể cùng mẹ ăn cơm?"
"Ừ."
"Ngay cả dì cũng không được gọi ạ?"
"Ừ."
Nước từ trong hốc mắt chảy xuống. Bé cố kìm nén không khóc, xung quanh còn có rất nhiều bạn khác, nếu để cho các bạn ở trường mẫu giáo nhìn thấy bé khóc nhất định sẽ trở thành trò cười.
Thế nhưng, thế nhưng bé không nhịn được.
Thật khó chịu, không thể nhìn thấy mẹ thật khó chịu.
"Không muốn." Bé đau lòng hét lên: "Con không muốn."
Vì sao các bạn nhỏ khác đều có mẹ, vì sao bé có mẹ lại không thể gặp, vì sao không thể gọi mẹ mà phải gọi dì, vì sao mẹ không thích bé? Bé rất ngoan, bé thực sự rất ngoan mà.
Bạn nhỏ đau lòng khóc lên, bàn tay núc ních thịt lau mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống.
"Không muốn! Không muốn! Con không muốn!"
"Lặng im."
Ba quát làm bé giật mình, không còn dám khóc, dám lớn tiếng nữa, nhưng vẫn rất khổ sở, thút tha thút thít, đôi tay nhỏ lau nước mắt lung tung.
Dịch Trạch Duyên nhắm mắt, điều chỉnh cảm xúc lại, nhẹ nhàng hạ giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, đi thôi."
Anh nói xong, dắt tay của con đi về phía trước.
Bạn nhỏ hiểu rất rõ, cứ đi như vậy, sau này sẽ không nhìn thấy mẹ nữa. Bé rất khó chịu, vô cùng khổ sở, thế nhưng lại không dám khóc. Ba nói con trai phải dũng cảm, khóc không giải quyết được vấn đề gì cả, cho nên bé không dám khóc ra thành tiếng, âm thanh nho nhỏ đè nén, khổ sở nức nở.
Khi hai cha con sắp lên xe, liền nghe được âm thanh dịu dàng vang lên: "Tiểu Uyên."
Tiểu Uyên lau đôi mắt tràn đầy nước mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy mẹ đang chạy nhanh đến chỗ bé.
"Mẹ?"
Bỗng nhiên thấy mẹ xuất hiện, bé sợ ngây người, quên mất trước đó đã cùng ba nói phải gọi dì, không được gọi mẹ.
Từ xa, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy bạn học nhỏ đang khóc, cho nên cô vô thức muốn chạy nhanh đến. Lâm Thanh Thanh đi đến trước mặt bạn học nhỏ ngồi xuống, lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt cho bé.
Bạn nhỏ còn chưa lấy lại tinh thần, vừa rồi còn đang vì sau này không thể nhìn thấy mẹ nữa mà thương tâm, nhưng chỉ chớp mắt, mẹ lại xuất hiện.
Ba nói mẹ nhớ lại, thế nhưng mẹ nhớ lại mà vẫn còn nguyện ý ở gần bé như thế, còn nguyện ý lau nước mắt cho bé sao?
Mẹ không cho bé đến gần, mẹ chán ghét bé.
Cho nên bé không xác định được, gọi thêm một câu: "Mẹ?"
Lâm Thanh Thanh vén tay áo bé lên, cô nhìn khối sẹo tròn trịa, nghĩ đến đoạn ký ức kia, sau khi bị bỏng, bé khóc lớn lên. Tiểu Uyên luôn luôn ngoan ngoãn, biết điều, là bạn nhỏ thích cười nhưng lại khóc lớn như vậy, có thể tưởng tượng được lúc đó bé đau như thế nào.
Tim giống như bị đâm một cái, cô nghẹn ngào hỏi: "Có đau không?"
Tiểu Uyên sững sờ lắc đầu: "Không đau."
Âm thanh mềm nhũn, non nớt, còn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, nghe vô cùng đáng thương.
Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã chứa đầy hốc mắt. Lâm Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo Tiểu Uyên ôm vào ngực, ôm thật chặt.
Cô không biết vì sao mình lại không cho Tiểu Uyên đến gần, cho dù chỉ vô tình tổn thương nhưng vẫn làm tổn thương bé.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Uyên, cô cũng có cảm giác thân thiết, thì ra là do Tiểu Uyên là con cô.
Là do huyết mạch tương liên, là cốt nhục của cô.
Bạn học nhỏ được Lâm Thanh Thanh ôm như đang chìm trong mộng. Bé không xác định được đâu là thật đâu là mơ, ở bên tai cô gọi một tiếng: "Mẹ?"
Trên người bạn nhỏ có một mùi sữa thơm nhàn nhạt. Con của cô còn nhỏ như thế, cốt nhục của cô, bé ngoan như vậy, sao cô nhẫn tâm chán ghét, tổn thương đây?
Cô vùi mặt vào bờ vai nho nhỏ, từ nghẹn ngào chuyển sang khóc khẽ, sau đó không nhịn được lại khóc lớn lên.
"Có lỗi với Tiểu Uyên, xin lỗi, xin lỗi." Cô nghẹn ngào nói với bé.
Mặt Tiểu Uyên cọ lên đầu cô, bàn tay nhiều thịt sờ mặt Lâm Thanh Thanh, an ủi: "Mẹ, không khóc."
Nghe bé nói như thế, cô lại càng khóc nhiều hơn.
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến ngày cô làm bỏng tay Tiểu Uyên, bé hai tuổi nên đi còn chưa vững, loạng choạng đến gần cô, âm thanh mềm nhũn nói: "Mẹ, không khóc."
Vì cái gì mà cô lại ghê tởm như thế?
Trong mắt bạn nhỏ đầy nước, nhưng chịu đựng không khóc. Bàn tay nhỏ lung tung lau sạch nước mắt cho cô, động tác hơi vụng về.
Mắt bé to đỏ rực, chóp mũi nho nhỏ cũng đỏ rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy nước mắt, mặc dù cố tỏ ra mạnh mẽ an ủi cô, nhưng càng khiến người ta đau lòng hơn.
Lâm Thanh Thanh cẩn thận giúp bé lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó cô mới nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa. Dịch Trạch Duyên hình như hơi thất thần, đối diện với ánh mắt của cô một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Không biết tại sao, đối mặt với anh khiến Lâm Thanh Thanh có cảm giác không biết làm thế nào, không có cách nào bình tĩnh được. Người đàn ông khí chất mạnh mẽ khó gần, vừa mới gặp đã như thế, hiện giờ thì lại càng như vậy.
Lâm Thanh Thanh cúi đầu không dám nhìn anh, do dự một lúc rồi nói: "Em ... em không nhớ rõ chuyện trước kia, không nhớ rõ đã cùng anh kết hôn, cũng không nhớ rõ từng có Tiểu Uyên, chuyện này anh có ngại không?"
Dịch Trạch Duyên: "..."
Cô... có ý gì? Vì sao tự nhiên lại hỏi như vậy?
Cô hỏi anh có để ý không. Người phụ nữ này, chưa từng nhìn anh một chút, giờ phút này lại thấp thỏm vặn vẹo tay, hỏi anh có ngại không?
Cô thực sự là...
Sắc mặt đông cứng kìm nén giống như băng tuyết bị làm tan, rất nhanh, trên mặt anh đã khôi phục bình thường, ánh mắt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch, phảng phất như có ý cười nở rộ trên mặt.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh giống như ngày thường, thở mạnh cười nói: "Không ngại."
Lâm Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Vậy ngày mai anh tới đón em, hôm nay em về thu dọn đồ đạc."
Bảo anh đi đón, vậy nên cô muốn trở về ở chung với bọn họ sao? Vừa rồi anh còn cho là cả đời này cô cũng không muốn có quan hệ với bọn họ...
Đáy mắt càng sáng đậm hơn, hai tay anh nắm chặt, giống như đang muốn khắc chế điều gì đó. Thế nhưng giọng anh vẫn rất bình ổn, không có gì phập phồng: "Được."
Tác giả có điều muốn nói: Dịch tiên sinh, tâm trạng của anh quả thực giống như tàu lượn siêu tốc.
Editor: Một chương mà dài quá... Mấy chỗ xưng hô, mình sẽ thay đổi theo ngữ cảnh, còn có chỗ mình để cha con, có chỗ để ba cho hay, nếu mọi người không thích thì cứ góp ý nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương