Dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, đột nhiên anh khàn khàn hỏi: “Học xong rồi sao?’
Lâm Thanh Thanh: “…”
Cho nên anh như vậy là đang dạy cô hôn sao? Lâm Thanh Thanh hơi thất vọng, không biết trả lời như thế nào.

Cô chưa từng thích người đàn ông nào đến thế, chưa từng mong đợi người khác hôn đến thế.

Cô không biết lúc này có nên bình tĩnh trả lời một câu: “Ừm, học xong rồi” không.
Cứ rầu rĩ như vậy, cô thốt ra một câu: “Trước đây có phải anh đã hôn qua rất nhiều cô gái rồi không?”
“Hả?” Ý cười trên khóe miệng Dịch Trạch Duyên tan ra, anh thực sự mê người không tưởng nổi: “Không có.”
Lâm Thanh Thanh thở phào.
Cô rất muốn biết, có phải anh chỉ vì muốn dạy mà hôn cô không, như vậy sau nụ hôn này, bọn họ ở chung như thế nào đây?
Cô cúi thấp đầu, chuẩn bị tâm lý một hồi rồi cẩn thận hỏi: “Dịch tiên sinh, anh…”
“Gọi anh Trạch Duyên.”
“…”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy nhịp tim bắt đầu tăng tốc, trên mặt đỏ ửng một mảnh.

Cô cố nén cười, nhỏ giọng gọi anh: “Trạch Duyên.”
“Hả?”
“Bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?”
“Em là vợ của anh, em nói chúng ta có quan hệ gì?”
Lâm Thanh Thanh có cảm giác mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.

Cô biết bọn họ là vợ chồng, không sai, nhưng không phải quan hệ vợ chồng giữa hai người họ luôn xa lạ sao?
Lâm Thanh Thanh cắn môi, cúi thấp đầu không dám nhìn anh: “Anh biết không, bất kể là tình huống nào cũng không thể tùy tiện hôn một cô gái, hôn xong là phải chịu trách nhiệm.”
Nói như vậy, chắc anh sẽ hiểu nhỉ? Lâm Thanh Thanh vô cùng xấu hổ, gương mặt nóng bừng.

Cô vội vàng đưa tay che lại.
Dịch Trạch Duyên cảm thấy vấn đề của cô thực sự buồn cười.

Hiện giờ đang nhắc nhở anh phải chịu trách nhiệm với cô sao? Chịu trách nhiệm như thế nào đây, anh cũng đã cưới cô về nhà rồi mà.
Dịch Trạch Duyên cố nén cười, tận lực dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời: “Sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”
Lâm Thanh Thanh kích động đến toàn thân đều run lên, nụ cười như muốn ngoác đến mang tai.

Cảm giác này thật sự kỳ diệu, cô chưa từng được trải nghiệm.

Trước đây, cô chỉ biết thiếu nữ hoài xuân ở trong thơ ca, khi đó, cô không thể hiểu nổi, cảm thấy những cô gái này lập dị chết mất.

Nhưng giờ phút này, Lâm Thanh Thanh mới chính thức cảm nhận được, thì ra thiếu nữ hoài xuân chính là như thế, ngượng ngùng khi đối diện với người trong lòng, anh nói một câu bình thường cũng có thể làm cô kích động nửa ngày.

Cô chưa từng nghĩ tới, thì ra mình cũng là kiểu người bụng đang đói, có người mời ăn thì bảo no rồi mà từ chối.
“Mệt rồi sao?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
Lâm Thanh Thanh không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Hiện giờ cô nào có tâm tình đi ngủ.

Thế nhưng, cứ ép trên người anh như vậy cũng không được.

Cô cảm thấy mình phải nghe lời, nhưng lại không muốn rời ra.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy như vậy quá tùy hứng, ngộ nhỡ anh buồn ngủ thì sao? Lưỡng lự một lúc, Lâm Thanh Thanh cân nhắc, dứt khoát nói: “Chân tê, không đứng dậy được.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Giọng nói nũng nịu, giống như một quả bom nổ chậm.
Dịch Trạch Duyên không có cách nào, cũng chỉ có thể làm theo bản năng, cô tê chân thì anh liền ôm cô lên.
Dịch Trạch Duyên ôm cô đến bên giường rồi buông xuống, giúp cô đắp chăn kín, sau đó rất lịch sự, thậm chí còn cẩn thận hỏi cô: “Có ngại anh ngủ bên cạnh không?’
Lâm Thanh Thanh không dám nhìn mặt anh, cô lắc đầu: “Không ngại.”
Cô để ý cái rắm a!!
Quả nhiên Dịch Trạch Duyên nằm xuống một bên giường, chỉ là nằm xuống, không làm gì khác, dịu dàng nói với cô: “Ngủ ngon.”
Đều đã hôn rồi, nhưng mà anh vẫn có phong độ như thế.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh vừa dịu dàng vừa thân thiết, anh chính là một chính nhân quân tử, một chút ý xấu cũng không có, vô cùng tôn trọng cô.

Lâm Thanh Thanh nằm nghiêng quan sát mặt anh, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Nghĩ đến vừa rồi mới cùng anh hôn, cô có cảm giác trái tim nhỏ bé lại bắt đầu đập nhanh.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình quá hư rồi.

Anh tôn trọng cô như vậy mà cô lại có ý đồ xấu với anh.

Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu để mình tỉnh táo lại, thế nhưng cách anh một khoảng như vậy, cô lại không cam tâm.
Cô cắn môi nghĩ ngợi, nhẹ nhàng kéo áo của anh nói: “Trạch Duyên, em hơi lạnh.”
Hai mắt người đàn ông không mở ra, chỉ trực tiếp bắt lấy tay cô kéo về phía mình, cả người cả chăn đều được kéo vào trong ngực anh.
Cái ôm rắn chắc lại ấm áp, Lâm Thanh Thanh không cách nào hình dung được sự kích động của mình lúc này, thận trọng đưa tay vòng lấy eo của anh.

Lâm Thanh Thanh không ngờ ngày này thật sự tới, cô cùng nam thần của mình cùng nằm trên một cái giường ôm nhau ngủ.
Nếu là một giấc mộng, cô không hi vọng sẽ nhanh tỉnh lại.

Cô ráng chống đỡ, cẩn thận cảm thụ sự ấm áp và hơi thở của anh, sau đó bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Dịch Trạch Duyên không ngủ được.

Cô ngủ không yên, cứ một lát lại lăn khỏi canh tay anh.

Dịch Trạch Duyên muốn đặt đầu cô lên cánh tay mình một lần nữa, nhưng lại sợ làm cô tỉnh nên cứ như vậy nhìn khuôn mặt của Lâm Thanh Thanh khi ngủ, thỉnh thoáng vén tóc giúp cô.

Anh cảm thấy mình vô cùng nhàm chán, thế nhưng lại thỏa mãn dị thường.
Về sau, thực sự không thể ngủ được, anh rót một chén rượu uống.

Dịch Trạch Duyên đi đến bên cửa sổ, bờ biển bên ngoài có chút ánh sáng, có thể nhìn thấy mực nước biển trải dài về phía trước, xa hơn là một số nhà đang bật đèn.
Yên lặng như tờ, thế nhưng trong lòng lại được lấp đầy.
Anh ngồi bên giường nhìn thế giới bên ngoài, thế giới yên tĩnh cô độc, nhưng mà anh không hề cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì có Lâm Thanh Thanh nằm phía sau, cô ở trong thế giới của anh.
**
Lâm Thanh Thanh tỉnh lại, không thấy Dịch Trạch Duyên nằm trên giường.

Cô tìm một lượt trong phòng cũng không thấy, liền mặc quần áo tử tế, dự định ra ngoài tìm, không ngờ đi đến góc rẽ vào thang máy lại gặp được Lục Văn Thiến.
Lục Văn Thiến năm lần bảy lượt đều nghĩ cách gây sự với cô, xung quanh lại không có người, Lâm Thanh Thanh đến khách sáo cười cũng lười cho cô ta, đang định giả vờ không nhìn thấy, trực tiếp rời đi thì Lục Văn Thiến lại mở lời trước: “Sớm vậy, đi tìm Dịch Trạch Duyên à?”
“Đúng vậy.” Lâm Thanh Thanh không mặn không nhạt lên tiếng, ấn thang máy đi xuống.
“Không biết Dịch Trạch Duyên đã nói cho cô chuyện tôi và anh ta từng có hôn ước chưa?”
Lâm Thanh Thanh quay lại nhìn cô ta, thấy mặt Lục Văn Thiến cười đắc ý: “Nhìn vẻ mặt này của cô, tôi nghĩ chắc Dịch Trạch Duyên cũng chưa nói rồi.

Không sao, anh ta không nói cho cô thì tôi nói cho cô biết.” Cô ta đến gần Lâm Thanh Thanh, dán bên tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải do cô chặn ngang, tôi và Dịch Trạch Duyên đã sớm kết hôn rồi, cô chính là người thứ ba phá hoại nhân duyên của người khác.”
Hai tay Lâm Thanh Thanh siết chặt góc áo, nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi mỗi lần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ liền choáng váng.
“Nếu chuyện lớn như vậy, chắc chắn Trạch Duyên sẽ nói cho tôi.

Anh ấy không nói cho tôi thì có thể chứng minh chuyện này đối với anh ấy không phải là chuyện đáng nhắc tới.

Còn có, khi Trạch Duyên kết hôn với tôi đã hai mươi sáu tuổi, đã qua tuổi được pháp luật quy định kết hôn.

Theo lời cô nói, nếu như không có tôi thì hai người đã sớm kết hôn, vậy sao đã hai mươi sáu rồi mà vẫn chưa kết hôn, để có thể đến lượt tôi?”
Lục Văn Thiến đã không kíƈɦ ŧɦíƈɦ được Lâm Thanh Thanh, ngược lại còn bị cô chặn họng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cô ta liếc cô từ trên xuống dưới một lượt, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tin hay không thì tùy.”, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Cửa thang máy mở ra, nhưng Lâm Thanh Thanh lại không có tâm tình đi tìm Dịch Trạch Duyên.
Cô trở về phòng, một lát sau Dịch Trạch Duyên cũng đẩy cửa bước vào.

Dịch Trạch Duyên xuống dưới chạy bộ, trên người mặc áo thun và quần đùi, toác mồ hôi, vết mồ hôi dính trên tóc có vẻ hơi lộn xộn, trên cổ áo thun trắng cũng bị mồ hôi làm ướt một vòng.

Anh nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đứng bên cửa sổ, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười: “Anh mua điểm tâm, còn chưa đưa đến sao?”
Lâm Thanh Thanh không nói gì, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, nam thần này tối hôm qua vừa cùng cô âu yếm.

Nghĩ đến những lời Lục Văn Thiến vừa nói, trong lòng cô đương nhiên không thoải mái.

Dịch Trạch Duyên tất nhiên phát hiện sự khác thường của Lâm Thanh Thanh, liền đi về phía cô hỏi: “Sao vậy?”
Anh càng đến gần, hơi thở của anh cũng ập tới, hơi thở hormone nam tính nồng đậm, khiến rất nhiều cô gái mê mẩn.

Thế nhưng, anh lại là chồng của cô, mị lực của anh chỉ có thể thuộc về một mình cô.
Cô cắn môi thẳng thắn nói với anh: “Em vừa mới gặp Lục Văn Thiến, cô ta nói anh và cô ta có hôn ước.”
Lâm Thanh Thanh biết Lục Văn Thiến đang cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, nhưng cô cũng không xác định được, hai người bọn họ có phải từng có hôn ước không, cho nên Dịch Trạch Duyên, anh mau phủ định đi.
Nhưng cô không ngờ, sau mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, Dịch Trạch Duyên lại gật đầu.
Lâm Thanh Thanh có cảm giác tim mình như chìm xuống đáy vực.
“Nhưng đó đều là ý của người lớn, không liên quan đến anh.”
Nói cách khác, hôn ước chỉ là hình thức, anh không có cảm giác với Lục Văn Thiến? Nhưng mặc dù là hình thức cũng rất quan trọng, Lâm Thanh Thanh cẩn thận hỏi: “Em là người thứ ba sao?’
Lông mày Dịch Trạch Duyên nhíu lại: “Lục Văn Thiến nói em là người thứ ba?”
“Ừm.”
Dịch Trạch Duyên im lặng một lúc rồi nói: “Em không phải là người thứ ba.

Trước khi anh và em kết hôn, anh đã sớm hủy bỏ hôn ước với cô ta, huống chi…” Anh nói rất kiên định: “Anh sẽ không để em và con bị chỉ trích.”
Nghe được câu trả lời của anh, cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng buông lỏng.

Khi anh nói câu này, cô cảm thấy nó thuộc về một người đàn ông có trách nhiệm, phụ trách đối với cô và con, người đàn ông như vậy rất man.
“Còn câu hỏi gì nữa không?”
Lâm Thanh Thanh nín cười lắc đầu: “Không có, anh đi tắm đi.”
Dịch Trạch Duyên từ phòng tắm đi ra, điểm tâm đã được đưa tới, Lâm Thanh Thanh nói với anh: “Cái bánh này ăn rất ngon.”
“Em ăn trước đi, anh còn có chút việc.”
Lâm Thanh Thanh không biết anh ra ngoài làm gì, liền bỏ bánh xuống, chờ anh trở về cùng nhau ăn.
Dịch Trạch Duyên đi thẳng đến phòng Lục Văn Thiến.

Khi Lục Văn Thiến mở cửa, nhìn thấy anh liền sửng sốt một chút.

Cô ta lập tức đan hai tay trước ngực, nhíu mày nói: “Mới sáng sớm đã chạy đến phòng tôi? Không sợ cô vợ nhỏ của anh tức giận?”
Dịch Trạch Duyên không trả lời, sắc mặt không đổi đi vào trong đóng cửa lại.

Lục Văn Thiến không khỏi trêu ghẹo anh: “Đóng cửa làm gì? Vừa mới sáng sớm đã muốn làm chuyện xấu?”
“Chuyện hôn ước của chúng ta là cô nói cho Thanh Thanh?”
Lục Văn Thiến liền hiểu ra anh đến đây là vì chuyện này.

Cô ta dùng tay quấn tóc: “Chuyện này thì sao? Chẳng lẽ không phải sự thật à?”
“Sự thật? Vậy nói cô ấy là người thứ ba thì tính sao?”
Lục Văn Thiến nhún vai không nói.

Cô liếc mắt nhìn anh, tỏ vẻ xem anh có thể làm gì tôi.
Dịch Trạch Duyên cười, anh kéo cổ tay cô ta, động tác thô bạo kéo cô ta vào phòng vệ sinh.
“Dịch Trạch Duyên, anh làm gì vậy? Anh đang làm đau tay tôi đấy.”
Đến phòng vệ sinh, anh mới hất tay cô ta ra.

Lục Văn Thiến nhíu mày xoa tay, tức giận nói: “Kéo mạnh như vậy làm gì?” Nói xong, lông mày cô ta chớp chớp, cố ý xích lại gần anh hỏi: “Sao vậy? Muốn chơi phòng tắm play với tôi?”
Cô ta vừa nói xong, Dịch Trạch Duyên liền vặn tay cô ta một cái.

Lục Văn Thiến đau nhức, tay bị anh vặn ra sau lưng.

Dịch Trạch Duyên xả nước ra bồn rửa mặt, không đợi Lục Văn Thiến kịp phản ứng liền trực tiếp dúi đầu cô ta vào trong nước.
Trong lúc giãy dụa, Lục Văn Thiến uống mấy ngụm nước, cảm giác hít thở không thông ập tới, cô ta vô thức giãy dụa, nhưng sức lực của cô ta căn bản không đủ để chống lại Dịch Trạch Duyên.

Dịch Trạch Duyên gắt gao đè đầu cô ta, cho đến khi Lục Văn Thiến sắp tắt thở mới kéo đầu cô ta lên.
Lục Văn Thiến chống đỡ trên vách tường ho kịch liệt.

Cô ta nhìn Dịch Trạch Duyên, sắc mặt anh không thay đổi đứng ở đó, vẫn lạnh lùng như cũ, không có một chút tình cảm nào, vô cùng đáng sợ.
“Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?” Giọng nói khàn khàn, có lẽ cuống họng Lục Văn Thiến không có đủ oxi.
Tay Dịch Trạch Duyên nắm cổ cô ta, nửa phần do dự cũng không có, sức lực rất mạnh, gắt gao bóp chặt, không để cô ta có cơ hội hô hấp.

Lục Văn Thiến vừa bị sặc nước còn đang khó chịu, lúc này lại bị anh bóp cổ, Lục Văn Thiến cảm thấy mình khổ sở sắp chết, cô ta giãy dụa, bán tay Dịch Trạch Duyên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
“Cô hẳn phải biết, ba của cô lựa chọn kết liễu bản thân mới bảo vệ được mạng sống của hai anh em cô.” Anh nhỏ giọng thì thầm với cô ta, nhưng từng chữ lại như lưỡi dao sắc bén: “Mặc dù tôi đã đồng ý giữ lại mạng cho hai người, nhưng mà tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, cho dù vi phạm lời hứa cũng không sợ bị thiên lôi đánh, cho nên tốt nhất cô nên an phận một chút, hiểu chưa?”
Lực đạo trên tay anh từ đầu đến cuối đều không buông lỏng, anh không mảy may quan tâm đến thể diện, đương nhiên Lục Văn Thiến không cần suy nghĩ, vội vàng gật đầu.
Lúc này, Dịch Trạch Duyên mới buông lỏng ra.

Lục Văn Thiến khổ sở ngã xuống đất, thân thể cuộn lại.

Cô ta nhìn bóng lưng hờ hững của Dịch Trạch Duyên rời đi, không cam lòng nghĩ: “Cô ta rốt cuộc có gì tốt, để anh cứ yêu cô ta như vậy, vì cô ta mà không tiếc uy hϊếp tôi?”
Anh dừng lại, nhưng không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng quăng ra một câu: “Cho dù cô ấy không có gì tốt thì tôi vẫn yêu.”
“Cô ta biết anh là hạng người gì không Dịch Trạch Duyên? Cô ta biết thế giới của anh âm u thế nào không? Anh và cô ta không cùng một thế giới, anh tỉnh táo lại đi Dịch Trạch Duyên.”
Lần này, anh không dừng lại cũng không quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa ra vào.
Dịch Trạch Duyên về đến phòng đã thấy Lâm Thanh Thanh đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, đồ ăn cũng chưa động.
Dịch Trạch Duyên đi đến, ngồi xuống đối diện cô hỏi: “Sao em không ăn?”
Lâm Thanh Thanh đặt điện thoại xuống, đưa đũa đến trước mặt anh: “Một người ăn rất chán.”
Một người ăn rất chán, cho nên vẫn đang chờ anh? Dịch Trạch Duyên cảm thấy trái tim anh như được một bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hôm nay có sắp xếp gì không?”
“Có thể đi dạo gần đây mua một chút đồ.”
Lâm Thanh Thanh cũng nghĩ vậy, cô muốn mua một số vật kỷ niệm đem về.

Gần khách sạn có một làng chài nhỏ, trong làng chài nhỏ cũng coi như là một địa điểm du lịch, ở đó có rất nhiều quà vặt, còn có một số cửa hàng bán quà vặt đặc sắc.
Mặt trời ở Hải Nam rất gắt, Dịch Trạch Duyên cầm một chiếc ô lớn, nhưng hơn phân nửa đều che về phía Lâm Thanh Thanh.

Hôm nay Lâm Thanh Thanh mặc một chiếc váy đi biển màu trắng, Dịch Trạch Duyên cũng mặc rất đơn giản, áo ngắn tay phối cùng quần đùi.

Nhưng với dáng người của anh, cho dù là quần áo đi biển cơ bản nhất cũng rất quyến rũ.
Bởi vì mặc váy ngắn tay nên hơn nửa bả vai đều lộ ra ngoài, Lâm Thanh Thanh hơi đau lòng nói với anh: “Anh che ô về phía kia một chút đi, nếu không da bị phơi nắng sẽ không thoải mái.”
Anh cũng không coi là chuyện to tát gì: “Anh là đàn ông nên không quan trọng, da em mịn màng, bị phơi nắng mới không tốt.”
Dịch Trạch Duyên thật sự là người có phong độ, cũng rất biết cách chăm sóc người khác.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy rất vui, cũng rất cảm động.

Lâm Thanh Thanh để ý xung quanh có rất nhiều cặp tình nhân, nên là cô và Dịch tiên sinh cũng coi như đang hẹn hò sao?
Đột nhiên, tim Lâm Thanh Thanh tràn ngập cảm giác ngọt ngào, vô cùng vô cùng ngọt, ngọt đến muốn dính người.
Cả đường đi, Lâm Thanh Thanh mua rất nhiều đồ lưu niệm, dây chuyền làm từ vỏ sò, ngọc trai vừa mới lấy từ trong con trai ra.
Đi qua một cửa hàng mặt nạ, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy một chiếc mặt nạ con thỏ, cảm thấy rất thú vị, chắc là một con thỏ tinh, mặt nạ được làm rất dữ tợn, Lâm Thanh Thanh chọn lấy ba cái, một cái nhỏ hai cái lớn.
Lâm Thanh Thanh đeo mặt nạ trên mặt cho Dịch Trạch Duyên nhìn: “Thế nào, có phải rất vui không? Ở đây có ba cái, vừa hay một nhà ba người, sau này chúng ta sẽ là một gia đình thỏ yêu tinh.”
Cô tháo mặt nạ xuống cười với anh.

Mặt trời chiếu rất gắt, đột nhiên Dịch Trạch Duyên có cảm giác đầu óc choáng váng.

Cô cười lên, hai mắt lóe sáng như Tinh Tinh, giống như chứa cả mặt trời, hai núm đồng tiền trên khóe miệng cũng khiến người ta say mê.
Thật là đáng yêu, muốn hôn.
Lâm Thanh Thanh phát hiện ánh mắt anh nhìn mình là lạ, không khỏi cẩn thận thử dò xét: “Sao vậy? Anh không thấy đẹp sao?”
Dịch Trạch Duyên lấy lại tinh thần, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Đẹp, mua.”
Giúp cô mua mặt nạ xong, nhưng những ý nghĩ kia của Dịch Trạch Duyên không hề biến mất, lại không thể nói thẳng muốn cô cô, như vậy thì anh rất giống người đói khát.
Lâm Thanh Thanh nhìn chiếc mặt nạ vừa mua, càng nhìn càng thích, đột nhiên Dịch Trạch Duyên lại nói một câu: “Hôm qua anh dạy cho em, em học xong rồi sao?”
“Hả?” Lâm Thanh Thanh nhất thời không kịp phản ứng, khuôn mặt mơ màng quay sang nhìn anh, sau đó cô liền hiểu anh đang nói tới chuyện gì.
Chuyện hôm qua anh dạy cho cô?
Mặt Lâm Thanh Thanh nháy mắt liền đỏ lên.

Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Chắc… chắc đã học xong.”
“Anh kiểm tra một chút.”
“…”
Kiểm tra? Trước mặt mọi người kiểm tra thế nào? Thời điểm nói câu này, sao anh lại bình tĩnh như vậy, tựa như đang muốn kiểm tra cô có thể nấu cơm thái thịt không, kiểm tra những chuyện nhỏ nhặt qua quýt, mà không phải chuyện hôn vậy.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng: “Ở đây… rất nhiều người…”
Lâm Thanh Thanh vừa dứt lời, tay nhỏ liền bị Dịch Trạch Duyên bắt lại, kéo cô đi về phía trước.

Đi rất nhanh, vòng qua làng chài nhỏ, xuyên qua một rừng cọ, đi đến dưới gốc cây dừa.

Ở đây là rừng dừa, cành lá um tùm, ánh nắng mặt trời bị che khuất.

Dịch Trạch Duyên đặt dù xuống dưới đất, sau đó ném đồ lưu niệm lên.
Anh cong môi cười nói với cô: “Ở đây không có ai.”
Vì sao anh có thể bình tĩnh như vậy nhỉ?
Mặc dù hôm qua đã hôn rồi, nhưng thực sự lại muốn hôn anh tiếp.

Tuy nhiên, cô vẫn không tự chủ được mà căng thẳng.

Mặc dù anh mặc áo ngắn tay và quần đùi, thế nhưng khí chất trên người vẫn khϊếp người như vậy, không thua kém âu phục giày da là bao.

Mặc dù căng thẳng, nhưng Dịch tiên sinh lại rất hấp dẫn cô.
Dù sao cũng không phải chưa từng hôn, Lâm Thanh Thanh liền từ từ di chuyển tới, hai tay ôm cổ anh, hơi thở của anh lập tức xông vào mũi, nơi cánh tay chạm vào trên người anh cũng nong nóng, không biết có phải là do bị mặt trời phơi nắng không.
Cô không dám nhìn mặt anh nên nhắm mắt lại, kiễng chân lên, dán môi mình vào môi anh.

Đôi môi mềm mại, mang theo hương vị thuộc về Dịch Trạch Duyên.

Thời khắc hôn vào, cô cảm giác được hô hấp của anh thay đổi, hô hấp nặng nề của anh càng khiến cô căng thẳng hơn, thậm chí Lâm Thanh Thanh còn nghĩ cứ hôn như vậy là được.
Thế nhưng cô cảm thấy như vậy không đủ.

Hôm qua anh hôn cô không phải như vậy, cho nên cô vẫn chưa thỏa mãn, duỗi lưỡi vươn vào miệng của anh.

Miệng anh hơi mở ra, mặc cho cô tiến vào.
Hơi căng thẳng, cộng thêm không đủ kinh nghiệm, cô không biết tiếp theo phải làm gì, động tác vụng về càn quét một lượt, hô hấp của anh càng nặng nề hơn.

Sau đó, cô nghe thấy anh rên lên một tiếng, trên lưng lập tức bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy.

Anh đảo khách thành chủ, cuốn lấy đầu lưỡi cô bắt đầu cướp đoạt.

Cánh tay anh đột nhiên di chuyển, ôm cô nhấc lên.

Lâm Thanh Thanh vô thức dùng hai chân kẹp chặt eo anh, sau đó Dịch Trạch Duyên xoay người ép cô trên cây dừa.
Động tác lớn như thế nhưng bờ môi chưa từng buông lỏng, thậm chí hôn còn mãnh liệt cuộn trào hơn, hôn rất sâu, giống như muốn khoét sạch cô vậy.
Trái tim đập như sắp nổ tung, Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Hôn đến khi sắp không thở được nữa, anh mới buông cô ra, nhưng vẫn chống đỡ cô trên thân cây dừa như cũ.

Anh hơi cúi đầu, dựa vào vai cô thở nặng nề.
“Em… đừng kẹp anh chặt như thế.”
Giọng anh thay đổi hoàn toàn khiến Lâm Thanh Thanh kinh hãi, không tự chủ được run lên, mặt cô nóng như muốn bốc cháy.

Anh dựa vào quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được sự khác thường của anh.
Cô không phải thiếu nữ không rành sự đời, không phải không biết đó là thứ gì.
Cô kinh hồn bạt vía một lúc lâu, sau đó mới nói được một câu: “Vậy anh… anh buông em ra trước đã.”
Anh lại không động, vẫn chôn ở vai cô hô hấp nặng nề như cũ, cho đến khi Lâm Thanh Thanh cảm thấy hô hấp anh bắt đầu chậm lại, anh mới buông ra.

Dịch Trạch Duyên sửa lại quần áo hơi xốc xếch, mỉm cười nói: “Xin lỗi, anh thất lễ.”
Nho nhã lịch sự, mười phần phong độ, mặt Lâm Thanh Thanh càng nóng hơn, không dám nhìn anh.
“Không sao… không có gì.”
Dịch Trạch Duyên cầm đồ lên, lại vì một câu miễn cưỡng khen của Lâm Thanh Thanh, làm như không xảy ra chuyện gì, nói với cô: “Đi thôi, đi dạo một lúc nữa.”
Không biết sao anh có thể bình tĩnh như vậy nữa.
Hai người đi dạo đến trưa mới trở về.

Dịch Trạch Duyên tắm xong liền ngồi trên sofa xem sách.

Lâm Thanh Thanh thì bắt đầu thu xếp đồ đạc, hai người mua rất nhiều đồ nên cô phải mua thêm một cái vali nữa.
Thu xếp đồ đạc xong, Lâm Thanh Thanh ngồi xuống giường, xoa tay nhỏ giọng thăm dò anh: “Trở về em ngủ ở đâu?” Bọn họ dự định ngày mai trở về.
Anh lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ quăng lại một câu: “Ngủ phòng anh.”
Nói cách khác, về sau hai người chính thức ngủ cùng phòng sao? Lâm Thanh Thanh cảm thấy suy nghĩ của mình lại sắp bay xa, vội vàng lắc đầu ngăn cản mình nghĩ lung tung.
“Hôm nay đi dạo lâu như vậy cũng mệt rồi, em nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao đã nhận được câu trả lời, cô hài lòng quyết định phải ngủ ngon.

Khi Dịch Trạch Duyên đọc sách xong thì cô đã lên giường trước rồi.

Anh đi đến nằm xuống, chờ một lát nhưng cô vẫn nhắm mắt, một chút động tĩnh cũng không có.

Dịch Trạch Duyên sợ cô ngủ thϊếp đi, liền vội vàng nói: “Em không sợ ban đêm sẽ lạnh sao?”
“Hả?” Lâm Thanh Thanh nghi ngờ quay sang nhìn anh.
Liền thấy anh đứng đắn nói: “Nếu như không được anh ôm, không chừng lát nữa sẽ lạnh.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh nhớ ra tối qua cô lấy cớ lạnh để chui vào ngực anh.

Thực ra điều hòa để nhiệt độ rất vừa vặn, cô căn bản sẽ không lạnh, nói như vậy còn không phải muốn được anh ôm sao.

Chỉ là đêm nay hơi mệt nên không nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Thanh Thanh không thể không hoài nghi, có phải Dịch tiên sinh muốn ôm cô không? Nhưng mà nhìn mặt anh rất đứng đắn, tựa như đúng là sợ cô ban đêm bị lạnh.
Lâm Thanh Thanh tiến đến chui vào ngực anh, thoải mái, dễ chịu lại ấm áp, cô thỏa mãn vô cùng.
Dù là nguyên nhân gì, Lâm Thanh Thanh cũng đều cảm thấy anh muốn ôm cô.
Tác giả có lời muốn nói: Rõ ràng là muốn ôm mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương