Bả vai gầy yếu của cô vác thêm một thanh sáng lấp lánh, ánh nhìn bình tĩnh nhìn ánh đèn tầng một.
"Ở phòng nào," Cô hỏi, "Cậu biết không?"
"........" Khấu Đông không trả lời, trạng thái này của cô làm y cảm thấy bất ổn.
Nếu người chơi giết người trong phó bản thì cũng không bị ảnh hưởng gì.

Dáng vẻ hiện tại của cô đúng là kiểu bị cừu hận làm cho tâm trí mê muội.
Cô gái không nói nữa, ánh mắt bắt đầu tuần tra hành lang tầng một.

Con mắt của cô lóe lên như đã tìm ra được mục tiêu, khóe miệng nâng lên.
"—— Tìm thấy rồi."
Khấu Đông bị câu nói này của cô làm cho run rẩy mà nhìn theo hướng của cô, quả nhiên từ cửa sổ thấy được gương mặt âm trầm của gã Đao Ba đang hút thuốc.
A Tuyết thả đao trên vai xuống, cánh tay nhỏ bé của cô kéo lê theo một thanh đao to tướng, từng bước từng bước đi về phía cửa sổ.
Mũi đao xẹt qua sàn xi măng không mấy bằng phẳng tạo ra âm thanh xoèn xoẹt.
Bước chân Tống Hoằng hơi chuyển động như cuối cùng anh cũng phản ứng lại, theo bản năng muốn cản cô lại, "Em...."
Cô gái lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Tống Hoằng bị khí thế của cô dọa, mũi chân xoay ra sau nhường đường cho cô.

A Tuyết nhấc theo thanh đao đi tới trước cửa sổ, cách một tấm kính trong suốt đối mặt với Đao Ba ở trong phòng.
Đao Ba cũng nhìn cô, gã không nhịn được nâng lông mày lên, tay lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, "Gì thế?"
Gã căn bản không thèm để cô gái nhỏ này vào mắt.

Cô nàng vốn vừa gầy vừa thấp, nhìn có vẻ ngoan ngoãn thế này thì làm được cái gì cơ chứ?
"Mày nhìn nữa," Gã nói, "Cẩn thận tao đánh ——"
Lời gã nói còn chưa dứt đã thấy cô gái nhỏ trước mặt nhếch môi, lạnh lùng cười cợt.

Chẳng hiểu vì sao, nhìn vào đôi mắt đen trầm tĩnh kia của cô làm Đao Ba có chút hốt hoảng, gã như vừa bước một chân vào hồ nước lạnh lẽo, lạnh đến mức làm người ta run rẩy rùng mình.
Gã hoảng hốt nhớ ra ánh mắt này mình đã thấy ở đâu.

Trước kia cũng có một bé gái nằm trong lồng ngực mẹ mình dùng ánh mắt như vậy nhìn gã.

Cứ như là ——
Cứ như là không phải nhìn một người sống mà là nhìn một con quái vật toàn thân mục nát, giòi bọ bám quanh.
Một giây sau, lưỡi đao từ đâu tới đã vọt đến ngay trước mặt gã!
Đồng tử Đao Ba co lại, gần như theo bản năng mà lảo đảo lùi về phía sau hai bước.

Cây đao này bị cô gái dùng hai tay nâng lên nặng nề đập vào tấm kính khiến nó vỡ toang bắn tung tóe, gió đêm lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào hết đợt này đến đợt khác.
Hành động bất ngờ của cô làm Đao Ba không phản ứng kịp, đến lúc gã lấy lại tinh thần thì A Tuyết đã nâng đao lần thứ hai, cô dùng hết sức lực đập lên kính một lần nữa.

Ra chương nhanh nhất tại _ Т R U M t r u y e И.

v Л _
"Choang!"
Nương theo tiếng vang lớn, Đao Ba cảm thấy mặt mình đau đớn không ngừng, cảm giác này gần như phủ toàn mặt gã.

Gã đưa tay sờ sờ mới biết nó là gì.
—— Máu.
Cô gái mỏng manh trước mặt gã thế mà dùng một cây đao đập vỡ cửa sổ.
Đao Ba đứng trong phạm vi kính từ cửa sổ vỡ bắn tung tóe, phần da lộ ra bên ngoài của gã chỗ nào cũng nhưng nhức đau, không biết mặt với cổ đã trúng bao nhiêu mảnh.

Gã trừng mắt nhìn về phía A Tuyết, vẻ mặt trở nên dữ tợn, "Con mẹ mày, mày có bệnh à ——"
Tống Hoằng sợ cô chịu thiệt, nhanh chóng chạy tới.

Cô gái không hề tỏ ra vội vàng, khóe môi cười sâu hơn, không nhanh không chậm nói: "Đúng, tôi có bệnh đấy."
"......"
Cô đáp thẳng thắn như vậy làm Đao Ba không còn lời nào để nói, cổ gã nổi lên đầy gân xanh.
"Thế thì sau này cách tao xa ra ——"
Cô gái chuyển hướng chĩa thẳng thanh đao vào bụng dưới của gã.

Lưỡi dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lấp lóe, nhìn qua đã biết nó có thể dễ như ăn cháo cắt xuyên bộ quần áo trên người gã.
Cô nheo mắt, nhấn mạnh từng chữ.

"Nếu để tao nhìn thấy mày thêm lần nữa thì đừng trách sao tao lại giết mày."
"......."
Toàn bộ đàn ông đứng đây đều co người lại vì cảm thấy ớn lạnh khó tả.
Đến Khấu Đông cũng phải thở phào nhẹ nhõm khi thấy A Tuyết thu tay lại, y biết cô vẫn còn lý trí.

Giết người trắng trợn ở trong game không phải là hành động sáng suốt gì, cũng may tâm trí cô gái này đủ kiên định.
Thanh đao lại một lần nữa được cất vào balo, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, nói, "Đi thôi."
"Ừ....!ừ...." Tống Hoằng lắp bắp trả lời, "......!Ngủ ngon."
Có chuyện gì với gã ta vậy? Anh quay đầu nhìn A Tuyết thấy hơi sợ hãi.
Bọn họ bỏ lại gã Đao Ba bị dọa cho choáng váng rồi trở lại phòng ngủ.

Bên ngoài trời đã gần rạng sáng, sắc trời hiện lên màu ngân bạch nhợt nhạt.

Khấu Đông nằm ở trên giường câu được câu không thảo luận với Tống Hoằng, không biết từ lúc nào mà cũng thiếp đi trên gối.
Cho đến khi trong giấc ngủ, y ẩn ẩn cảm thấy có người ngồi dậy.
Bản năng Khấu Đông cho rằng đấy là Tống Hoằng nên không để trong lòng, hai tay y vẫn kéo chăn mơ mơ màng màng hỏi "Làm gì thế".

Bóng người kia trầm mặc một chút, không trả lời mà lại kéo chăn của y ra.
"Của tôi."
Y nghe được một giọng nói trầm thấp không mấy thành thục mà như nỉ non.
Có ai đó sờ soạng cổ y.
"Của tôi...."
Từ từ, từng chút một.
Giống như con tằm ngấu nghiến lá dâu, như người nghệ sĩ dương cầm vuốt ve những phím đàn của mình.

Nó chạm vào từng ngóc ngách nhỏ xíu, cơ hồ muốn chọc thẳng vào huyết quản của y.
Động tác kia không hề bình thường, ban đầu còn có vuốt ve dịu dàng nhưng sau đó nó tăng sức mạnh, gắt gao bóp chặt lấy cổ họng y, không khác nào muốn cắt đứt yết hầu của y ra làm đôi.
Dường như có thứ gì đó thăm dò trong vòm miệng y, vòng qua đầu lưỡi rồi hướng sâu xuống phía dưới, xuống thực quản, tại nơi này, nó ung dung thong thả lăn lộn quấy đảo.

Khấu Đông có cảm giác lục phủ ngũ tạng mình đều bị người kia chạm vào, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, tay chân để trong chăn trở nên bất an bắt đầu run rẩy, cuối cùng y mở mắt ra ngồi bật dậy, chật vật ho vài cái.
Y vuốt vuốt cổ họng của mình, cảm thấy một trận đau đớn kinh khủng truyền tới, y cố gắng hít thở sâu mấy cái mới tỉnh táo lên đôi chút.
Khấu Đông mở to mắt nhìn qua phòng ngủ nhưng không thấy có điểm dị thường nào.

Đối diện là Tống Hoằng đang xoay mặt về phía y ngủ khò khò, hẳn là không nghe thấy tiếng ho khan hay động tĩnh giãy giụa từ y.
"........."
Khấu Đông không ngủ nổi nữa.
Vừa nãy rốt cuộc là thứ gì?
....! Cáu hơn chính là y có cảm giác mình vừa bị ăn đậu hũ — đặc biệt là cái người vừa ăn đậu hũ y lại bỏ chạy làm y thấy mình giống như một hoàng hoa đại khuê nữ bị sàm sỡ!
Đã thế Diệp Ngôn Chi còn không ở đây, Khấu Đông chẳng có người nào để tâm sự cùng.
Y phiền muộn mở balo lấy nhãi con đang ngủ say sưa ra, lại bất ngờ phát hiện trên đầu đối phương xuất hiện dãy số đếm ngược.

Lần này là đếm ngược từ 18 giờ, phía sau còn có ba chữ sáng lấp lánh nhảy nhót: thời gian trưởng thành.
Trong lòng Khấu Đông vui vẻ, nhãi con nhà y sắp lớn rồi hả?
Y nâng niu đưa nhãi con vào trong lồng ngực ôm ôm, phòng cho mình không cẩn thận mà đè phải hắn, y còn cẩn thận từng li từng tí để lại chút khe hở.

Diệp Ngôn Chi vẫn đang ngủ, hắn nghiêng người cuộn mình lại.
Khấu Đông nhìn hắn, không nhịn được vươn móng vuốt cha già ra lặng lẽ chọt chọt vào lưng hắn.
Đâm xong một hồi y mới rụt tay lại, cẩn thận quan sát động tĩnh nhãi con nhà mình.
Không tỉnh.

Lúc này Khấu Đông mới yên tâm, y dùng tay bao lấy người hắn rồi vuốt vuốt, tư thế như đang cẩn thận vuốt lông mèo con, y tiếp tục cởi giày của hắn ra rồi đi vào vài lần, yêu thích đến độ không nỡ buông tay.
Đợi tới lúc Tống Hoằng bị chuông điện thoại đánh thức rồi rời giường thì y đã xuống từ lâu, Khấu Đông hiện tại đang hết sức chuyên chú cắt một tờ giấy vệ sinh.
Tống Hoằng xỏ dép lê vào, lơ đãng nhìn y một cái lập tức bị dọa sợ nhảy lên, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Khấu Đông không ngẩng đầu lên, trả lời qua loa, "Hả?"
"Cổ của cậu," Tống Hoằng nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, "Cậu không thấy hả?"
Anh đẩy Khấu Đông đến trước gương phòng rửa mặt.

Mãi tới khi nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong gương Khấu Đông mới biết tại sao Tống Hoằng lại làm ra vẻ mặt như gặp quỷ.
—— Trên cổ của y dày đặc dấu tay xanh tím, từ xương quai xanh lan tới cả bên tai.

Da dẻ y vốn trắng trẻo, những dấu vết kia không khác gì bông hoa nở rộ, bắn tung tóe lên tấm vải sơn dầu trắng như tuyết.
Môi cũng bị quần cho đỏ chót, hơi sưng.
Thiếu niên trong gương đang ở độ tuổi mười bảy mười tám, mặt có da có thịt hơn y trước đó, nam sinh tóc hơi ngắn lộ ra vẻ ngây ngô thoáng hé miệng, dáng vẻ đúng kiểu chưa trải sự đời.

Nhưng những dấu vết này cũng thay đổi ít nhiều vẻ non mềm của tuổi thanh xuân,
Tống Hoằng nhíu mày, nói: "Cậu...."
Câu này còn chưa nói xong đã thấy ký túc xá nữ bên cạnh vang lên một tràng la hét.

Hai người liếc mắt nhìn nhau không nói gì mà nhanh chóng chạy tới hướng âm thanh.
Đó là ở tầng sáu ký túc xá nữ, cầu thang ký túc xá tụ tập không ít học sinh đứng chen chúc.

Không chỉ có nữ sinh trong ký túc xá chạy ra hóng chuyện mà còn có cả vài nam sinh chạy tới ngó nghiêng.

Đoàn người đông đúc làm Khấu Đông tốn không ít sức chen vào.
"Nhường một chút, nhường một chút!"
"Nhường một chút ——"
Một người khác lao tới không chút do dự, không nói một lời đã xé toạc đám đông sang hai bên.

Khi cậu ta nhìn thấy người bị vây bên trong đột nhiên kêu rên một tiếng cực kỳ bi quan.

Người đó là Tiểu Khải.
Khấu Đông đến xem nữa.

Nói thật, từ ngày đầu tiên y đã thấy trước được cảnh tượng này rồi.
—— Là hoảng sợ.
Sự sợ hãi cái chết trên người Hiểu Oánh bị phóng đại, cuối cùng cũng từng bước nuốt chửng cô.
"Cảm giác này chẳng hề thoải mái xíu nào,"
A Tuyết không biết từ bao giờ đi tới đứng cạnh y nhìn cảnh tượng trước mắt, "Cô ta nhìn cứ như một con nhộng."
Xác chết trắng bệch nằm trên sàn xi măng, từng đường nét trên da hằn lên, nhìn hơi trong suốt.

Xem ra đúng thật là nhộng.
"Điều làm người ta khó chịu nhất ở con nhộng không phải hình dạng này," Cô gái trầm giọng nói, chậm rãi vuốt ve tay mình, "Mà là lúc nó khiến người ta cảm thấy có thứ gì đó chuẩn bị bò ra."
[15/04/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Hoằng: Cổ của cậu ——
Khấu Đông:!!!! Cổ của tôi!!!
Đừng nói gì cả, nhất định là do NPC làm —— đi, đi tới đòi hắn chịu trách nhiệm!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương