***

“Vừa đi vừa cười bị động tình à~”. Đột nhiên Chu Hàn cho Lương Hạ đòn cảnh cáo, đến ký túc xá ôm cây đợi thỏ chờ cô một tiếng đồng hồ.

“Vì sao cậu ngày nào cũng ở phòng của tớ thế?” Lương Hạ bị dọa đến mơ hồ, quả nhiên là có tật giật mình, cảm thấy thật xin lỗi Chu Hàn.

“Không đến phòng trọ của cậu làm sao biết cậu xuất hiện hay không! Theo tớ ra ngoài hàn huyên một chút đi”. Chu Hàn không cho Lương Hạ cơ hội ngồi xuống đã đẩy cô ra cửa.

Bờ hồ vẫn giống như trước tràn đầy các đôi tình nhân hẹn hò, Lương hạ cũng hơi hâm mộ, cô và Quý Trạch Tuấn không có cơ hội làm như thế.

“Hai ngày nay đi những chỗ nào thế hả”. Chu Hàn cực kỳ đàn ông ôm cổ của Lương Hạ, không chút kiêng dè tìm tòi nghiên cứu ánh mắt người khác, phải biết bây giờ lỗ mũi người rất tinh,mắt lại nhạy cảm, suy nghĩ là cử động.

“Về nhà”. Lương Hạ trả lời rất trấn định, trước mắt xem như còn chưa có nói láo, cô chỉ là không trở về nhà ba mẹ thôi,

“Tớ tự hỏi bản thân mình cũng biết cậu không về nhà, khai báo thành thật!”. Ngày hôm qua Chu Hàn có tâm huyết tan việc muốn tìm Lương Hạ đi dạo chợ đêm, điện thoại không gọi được nên không thể làm gì khác hơn là tìm Từ Khả, nhưng Từ Khả nói cô ấy chưa về phòng, gian khổ chờ ở cửa nhà Lương Hạ thì trùng hợp gặp ba mẹ cô, lập lờ nước đôi, che che giấu giấu nói không biết Lương Hạ đi chỗ nào.

“Thì, thì đi tản bộ, nên quay về hơi trễ”. Lương Hạ nuốt một ngụm nước bọt, đóng kịch vẫn còn rất thật.

“Cậu có tin tớ bây giờ gọi điện thoại cho Cố Thần nói cho cậu ta biết cậu vẫn chưa quên được cậu ta không?”. Chu Hàn làm bộ muốn lôi điện thoại di động ra, “Sáng sớm hôm nay tớ hết lần này đến lần khác đi đến nhà cậu, một người cũng không có”.

Trước kia không nhìn ra cậu chăm chỉ chạy bộ như vậy, lòng bàn tay Lương Hạ hơi đổ mồ hôi, nhưng nghe đến hai chữ Cố Thần dũng khí không biết moi ở đâu ra, nói chuyện ấp a ấp úng, “Đừng, tớ thật sự không còn cảm giác gì với cậu ấy, ngày hôm qua tớ được người quen giới thiệu đi chơi với một nam sinh, tên ấy mời tớ đi KT V qua đêm”.

“Cậu cuối cùng đã thông suốt?!”. Chu Hàn hưng phấn cầm tay Lương Hạ. Tớ bảo dáng dấp cậu không thua gì Tây Thi, việc gì phải học Bạch Tố Trinh treo cổ trên một thân cây”.

Xem ra trình độ nói dối lại tiến bộ, ít nhất Chu Hàn bị cô lừa gạt hoàn toàn rồi, Lương Hạ tiếp tục bịa chuyện. “Tớ cũng cảm thấy vậy, vì thế tớ sẽ nhanh chóng tìm cho cậu muội phu!Bắt đầu chuẩn bị phong tiền lì xì đi!”.

“Tớ với Quý Trạch Tuấn cũng nhanh thôi, cậu nên chuẩn bị mới phải!”. Chu Hàn khinh thường vỗ tay một cái, chị chưa kết hôn em gái sao có thể gả.

“Ai cơ?”. Chu Hàn nói tên hình như có chút quen tai nha, Lương Hạ ngây ngẩn cả người.

“Thầy Quý ý! Quan sát toàn trường, không có ai thích hợp với thầy hơn tớ!”. Chu Hàn vừa nói vừa làm động tác thẹn thùng.

“Cậu nói thật hay đùa...” Lương Hạ hơi kinh hồn bạt vía, từ trước đến nay Chu Hàn tùy tùy tiện tiện, nói mười câu thì có chín câu không thể tin, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô ấy bày tỏ tình cảm với Quý Trạch Tuấn trước mặt cô.

“Thử qua trước đã, không thành công rồi mới nói, vì thế cậu phải chú ý khí chất một chút, đừng ngu ngốc đần độn, thầy lại cho rằng tớ và cậu cùng một loại mặt hàng”. Chu Hàn vuốt vuốt tóc,”Đi về, nhanh không muỗi cắn chết”.

Lương Hạ trợn mắt đi theo Chu Hàn vào ký túc xá, sau đó đến đầu bậc thang mỗi người đi một ngả.

Tiền đồ xa vời lắm, Lương Hạ tắm xong nằm trên trường đầu óc hỗn loạn thành một mảnh.

Thứ hai, gốc rễ của mọi tội ác luôn luôn đến rất nhanh, lại đến tiết hẹn gặp thầy Quý trên lớp rồi.

Lương Hạ bị khí phách của Chu Hàn khuất phục, không thể làm gì khác hơn là đi theo cô nàng ngồi ở giữa hàng thứ hai, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh mắt của thầy Quý, sau đó suy nghĩ bay đến một ngày đêm trước.

“Trước khi vào giờ học, tôi có chuyện muốn nói”. Giảng viên Quý Trạch Tuấn mặc áo sơ mi hoa nhìn trông rất trẻ tuổi, quần màu nâu sẫm, nhan sắc tuấn tú nhìn tất cả các sinh viên trong lớp.

Trên mặt mọi người đều viết chữ “ Chuyện gì?”, nhưng mãi mà không có đoạn sau, không khỏi bắt đầu suy đoán thầy Quý muốn làm cái gì.

“Thầy không dạy cho chúng ta nữa?”.

“Xem mắt công khai?”

“Không phải là thông báo trước kì thi đấy chứ”.

Quý Trạch Tuấn quét một vòng phía sau, mắt rơi đến vị trí Lương Hạ, dĩ nhiên, đám sinh viên ngồi bên cạnh Lương Hạ từ đầu đến cuối cho rằng thầy Quý đang nhìn họ, trong đó bao gồm cả Chu Hàn.

“Có người tự ý đổi mật mã hòm thư công cộng của tôi, tôi đã nói rồi, emai l này đối với tôi rất quan trọng, cũng rất quan trọng với mọi người, nếu đổi thì tôi kiểm tra tài liệu như thế nào đây?”.

Phía dưới sôi trào ngay lập tức, ríu ra ríu rít thảo luận người nào có gan lớn như vậy.

Lương Hạ có một dự cảm xấu, nhớ đến nửa ngày trước không thể cắn lưỡi tự sát, buổi chiều ngày hôm trước xem tài liệu ở thư viện, vốn là mật mã không vừa mắt liền theo thói quen đổi thành mật mã 920820 cô thường dùng.

“Tôi hi vọng bạn học này có thể đổi trở lại, nếu không tâm trạng giáo sư tồi tệ, kỳ thi sẽ rất khó khăn nha”. Tối hôm qua Quý Trạch Tuấn muốn gửi hồ sơ vụ kiện, kết quả không có cách nào truy cập được, tương đối không vui, sau đó tự nhiên có linh cảm thử đánh mấy mật mã, thế mà lần thứ hai đã thành công, 5 đổi thành 8, lúc đó ở trong lòng anh đã hiểu rõ.

“Vốn là tôi yêu bạn, bây giờ thì không biết là cái gì”. Chu Hàn lắc đầu thở dài.

“Bây giờ là không yêu bạn đấy”. Lương Hạ ủ rũ cúi đầu lầu bầu một câu, cũng may là không có ai nghe thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương