Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư
Chương 22: Ngủ bên cạnh giáo sư

******

Vì phù hợp với khẩu vị của hai người, thúc đẩy quan hệ giữa hai nhà, Quý Hạng Mình vứt bỏ khách sạn lớn mà lựa chọn nhà hàng hải sản

“Chỗ này hình như không giỗng chỗ bố mẹ thích đến”. Vào đến cửa Lương Hạ liền nhỏ giọng hỏi Quý Trạch Tuấn, bố mẹ chồng đều là danh gia vọng tộc không phải thích ngồi bàn lớn ăn sơn hào hải vị sao.

“Đây là quán lẩu ngon, mẹ chồng cũng rất thích ăn”. Quý Trách tuấn vô thức dắt tay Lương Hạ, Lương Chí và Hạ Vân ở phía sau cười không khép miệng.

“Mẹ chồng thật sự thích ăn”. Những lời này nói rất nhỏ, đơn giản là tự lầm bẩm, dù sao ở nhà hàng nhỏ ầm ĩ này Quý Trạch Tuấn đương nhiên không nghe thấy.

Thỉnh thoảng Lương Hạ và Chu Hàn cùng nhau đến đây ăn lẩu, nhưng đều là loại rất rẻ tiền..., ngắm thiết kế nhà hàng hải sản này nhất định cô và bố mẹ không thể trả nổi.

Đến cửa phòng, phục vụ rất lễ phép khom người mời bọn họ vào.

“Bố chồng, mẹ chồng”.

“Bố mẹ”

Quý Hạng Minh và Diêu Lệ cẩm đang ngồi ở trên ghế sô pha vui vẻ nói chuyện phiếm, nghe thấy giọng của con trai và con dâu liền đứng dậy đi đến, “Ông thông gia, bà thông gia!”. Tiếp theo là quá trình gặp mặt chào hỏi truyền thông của hai bên thân gia, trò chuyện với nhau vài câu rồi nhập cuộc,

Tuy rằng đã ở thành phố một thời gian, nhưng vẫn là tính cách của người thôn quê, Hạ Vân thấy bào ngư ngọ nguậy sợ hết hồn, chiếc đũa cũng rơi xuống đất.

“Bà thông gia, bà không có việc gì chứ?”. Diêu Lệ Cẩm gọi phục vụ đến đổi đũa, bà nhìn thấy bào ngư thì cao hứng bừng bừng,đều là phụ nữ tuổi tứ tuần, chênh lệch quá lớn.

“Hai người khách khí quá, chúng tôi kính Quý Trạch Tuấn một ly,chúc mừng con thắng kiện!”. Lương Chí chọc chọc Hạ Vân, sau đó đứng dậy nâng ly.

“Cảm ơn bố mẹ vợ”. Dĩ nhiên Quý Trạch Tuấn hớp một ngụm rượu đỏ.

Lương Hạ còn đang hốt hoảng, ở Bắc Kinh có cụ cố Quý điều hòa không khí, mọi người ăn cơm với nhau thì không có việc gì,nhưng bây giờ ngồi ăn rất lúng túng.

Quả nhiên tất cả món ăn bày lên, nồi nước vừa mở, mọi người liền vội vàng nấu, cũng không có thời gian nói chuyện không đâu.

“A!”. Lương Hạ đột nhiên kêu khẽ một tiếng, Diêu Lệ Cẩm dừng đũa nhìn cô.

“Bảo bối, có đau không? Đều là do tay cha vụng về”. Lương Chí lo lắng cầm khăn lông lau mu bàn tay Lương Hạ, ông vừa bỏ một ít thịt bỏ trên bàn vào nồi, toàn bộ nước canh bắn lên tay Lương Hạ.

Lương Hạ còn chưa lên tiếng, Quý Trạch Tuấn đẩy Lương Chí ra, ôm Lương Hạ vào phòng vệ sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương