Ngọt Tựa Mật Đào
C14: Chương 14

Edit: Hà Thu

Đến cuối cùng, Tề Đế vẫn không đề cập đến Tiền Chiêu Nghi nửa chữ, càng không nói đến xử trí nàng như thế nào.

Tề Đế như thế, Lý Phượng Minh cũng biết ý mà dừng, không tiếp tục mãnh liệt truy đuổi chuyện của Tiền Chiêu Nghi nữa.

Nàng biết, mặc dù Tề đế đối với thân phận công chúa hòa thân của nàng sẽ có chút cố kỵ nhượng bộ, nhưng đó cũng chỉ có giới hạn.

Lý Phượng Minh biết tiến biết lùi khiến cho Tề Đế có chút hưởng thụ, ngữ khí nói chuyện cũng hòa ái hơn ba phần.

Tề Đế làm theo lời cầu tình củ Thái tử, cho phép Tiêu Minh Triệt tham dự Hạ vọng thủ sĩ vào tháng sáu năm nay, cũng giảm thời gian cấm túc của hắn từ ba tháng xuống còn một tháng.

Bởi vì trước đó hắn đã ở hành cung hơn mười ngày, nên điều này có nghĩa là hắn và Lý Phượng Minh đến đầu tháng sau là có thể giải lệnh cấm hồi phủ.

Về phần thỉnh cầu “bị phạt thay vợ” của Tiêu Minh Triệt, Tề đế không cho ý kiến, chỉ bảo hắn đến lúc đó nghe ý tứ của Hoàng hậu.

Một trận náo loạn này xong, Tề Đế có vẻ khá mệt mỏi. Ông dùng ngón tay dài xoa lấy huyệt vị trên thái dương, rồi lệnh cho Thái tử và vợ chồng Tiêu Minh Triệt ra ngoài.

Tiêu Minh Triệt cùng Lý Phượng Minh mới vừa ra khỏi Tử Cực viên, còn chưa đi được bao xa, Thái tử liền đi theo gọi bọn họ lại.

Sau khi đứng lại, Thái tử liếc mắt nhìn Lý Phượng Minh một cái.

Nhận thấy trong ánh mắt hắn như có như không một tia tìm tòi nghiên cứu, Lý Phượng Minh cười cười: “Nếu Thái tử cùng Hoài vương điện hạ đã có việc muốn nói…”

Nàng vốn định nói mình về Trường Phong uyển trước, nhưng còn chưa nói xong, Tiêu Minh Triệt đã quay đầu đánh gãy: “Đi đến tàng cây phía trước chờ, không được đi xa.”

Theo Tề chế, nữ tử sau khi thành hôn, lúc nào cũng phải nghe theo lời phu quân nói.

Cho dù trong âm thầm Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt có “ước định vợ chồng ngoài mặt”, nhưng trước mắt trước mắt Thái tử, dù sao cũng phải làm tốt công phu bề ngoài này.

“Được.” Lý Phượng Minh siết chặt áo lông cáo đỏ trên người lại, sau khi phúc lễ liền làm theo ý tứ của Tiêu Minh Triệt, mang theo Tân Hồi đi đến gốc cây cách đó năm bước đứng chờ.

***

Thái tử lấy lại tinh thần, ôn nhu nói với Tiêu Minh Triệt: “Chuyện bên phía mẫu hậu ngươi cứ yên tâm, sẽ không khiến ngươi khó xử đâu.”

“Đa tạ hoàng huynh.” Tiêu Minh Triệt cảm tạ không chút thành ý, vô cùng lãnh đạm xa cách.

Thái tử cũng không tỏ vẻ tức giận, lại nói: “Nghe nói,

mới vừa rồi ngươi không để cho người bên ngoài hỗ trợ xử lý vết thương trên người. Tên tiểu tử nhà ngươi đó, từ trước đến nay đều mang cái tính tình bướng bỉnh cổ quái này, thật không rõ ngươi đang khó chịu cái gì.”

Tiêu Minh Triệt cũng không rõ vì sao người này đột nhiên trưng ra khuôn mặt giả bộ như “huynh trưởng thân thiện” thân cận lấy lòng để làm gì.

Nhưng rốt cục thì địa vị của Thái tử chung quy vẫn cao hơn so với hoàng tự bình thường một nửa, cũng không thể khịt mũi coi thường, càng không thích hợp xoay người rời đi.

Vì thế hắn bình thản đáp lại: “Vết thương không nặng, không cần thiết phải phiền phức.”


Ý cười của Thái không thay đổi: “Tuy nói võ nghệ của ngươi cao cường nhất trong mấy huynh đệ, có thể nhịn, nhưng không có nghĩa là ngươi thật sự không đau. Sau này cố gắng yêu thương lấy bản thân mình nhiều vào.”

Lời này nghe rất giống với sự quan tâm của huynh trưởng, nhưng Tiêu Minh Triệt không những không cao hứng, mà trong lòng còn dâng lên cảm giác bực bội không tả nổi.

Thị lực của hắn cực tốt, lúc Thái tử nói chuyện liên tục liếc mắt nhìn về phía Lý Phượng Minh bên kia, chút động tác nhỏ này, hắn sao có thể không nhìn thấy?

Mà Lý Phượng Minh dưới tàng cây hiển nhiên không phải hoàn toàn không biết gì cả. Nàng thậm chí còn cười cười với Thái tử, có vẻ như còn trao đổi ánh mắt nữa.

Ít nhất, trong mắt Tiêu Minh Triệt là như vậy.

Hắn rũ hàng mi dài xuống thu liễm dòng chảy ngầm trong đáy mắt, chân dài bước sang bên cạnh nửa bước, lạnh nhạt chấp lễ: “Xin tuân theo lời dạy của Thái tử.”

Bước này của hắn di chuyển không tính là đột ngột, thoạt nhìn là vì thuận tiện chấp lễ.

Nhưng thật trùng hợp là, thân hình cao lớn vừa vặn che khuất Lý Phượng Minh đang đứng dưới tàng cây phía sau.

***

Sau khi tạm biệt Thái tử, Tiêu Minh Triệt một đường trầm mặc.

Lý Phượng Minh ân cần nói: “Có phải rất đau không? Vừa rồi bọn họ bôi thuốc cho ngài chưa?”

“Không có.” Tiêu Minh Triệt nhìn về phía màn trời âm u phía xa: “Ta không cho ai chạm vào cả.”

Lý Phượng Minh lúc này mới nhớ tới lúc trước hắn đã nói với mình, nếu thấy hắn sinh bệnh, không cần quản, hơn nữa đừng để ngự y tiếp cận hắn.

“Vậy chẳng phải là gai nhọn đâm phía sau lưng còn chưa có lấy ra sao?!”

“Ừm.”

Tiêu Minh Triệt không chỉ tin không được người ngự y, ngay cả người ở hành cung cũng không tin được.

Ngoại trừ Khương thúc thay hắn quản lý vương phủ, thì trước đây hắn chưa bao giờ để cho người khác chạm vào mình lúc bị thương suy yếu.

“Nếu ngài tin được ta, trở về ta sẽ bảo Thuần Vu thay ngài bôi thuốc.”

Lý Phượng Minh xoa xoa đầu ngón tay lạnh lẽo, dịu giọng thở dài: “Lúc này đừng cứng đầu nữa, nếu ngài có thể tự mình gánh vác được, thì lúc bị thương cũng sẽ không đau.”

Nàng không biết lời này của mình có vấn đề ở đâu.

Vừa dứt lời, dư quang liền thấy thấy quanh thân Tiêu Minh Triệt hơi rùng mình, ngay cả đường cong sườn mặt cũng sắc bén thêm ba phần.

“Không cần.”

Lời này làm cho Lý Phượng Minh tức giận cười:”Ta hôm nay tốt xấu gì cũng coi như đã trợ giúp ngài một tay, vậy mà ngài vẫn là không tin được ta?”

Tiêu Minh Triệt quay đầu, cúi thấp đầu trầm mặc nhìn nàng, giống như đang khắc chế cái gì đó.


Lý Phượng Minh có chút bối rối: “Nhìn ta như vậy là có ý gì?”

Tiêu Minh Triệt phát ra một tiếng hừ nhẹ khiến người ta không hiểu ra sao, rồi dời ánh mắt ra khỏi mặt nàng.

“Tiêu Minh Triệt, ngài…”

“Ta tin nàng,” mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng chặn lời nói của nàng lại: “Nếu nàng rất muốn tự mình giúp ta bôi thuốc, ta miễn cưỡng đồng ý. Còn nhờ khác, không được.”

Lý Phượng Minh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy ngài tự làm đi, ta mặc kệ ngài. Dù sao cũng không đau ở trên người ta.”

Hắn đây là đang nói tiếng người sao? Cái gì gọi là “Nếu nàng rất muốn tự mình giúp ta bôi thuốc?? Cái gì gọi là “Ta miễn cưỡng đồng ý”?

Xin người ta giúp đỡ cũng không biết khách khí một chút, vậy tự chơi một mình đi!

***

Nửa đường về sau, bầu không khí giữa hai người rõ ràng rất cứng ngắc, chẳng ai để ý đến ai.

Vào Trường Phong uyển, Tiêu Minh Triệt một mình trở về phòng ngủ, bóng lưng thoạt nhìn buồn bã không vui.

Lý Phượng Minh hừ một tiếng với bóng lưng hắn, đoạt lấy chén trà hạnh nhân Thuần Vu Đại bưng tới nắm ở trong lòng bàn tay.

“Thuần Vu, Tân Hồi, theo ta vào thư phòng.”

Sau khi ba người vào thư phòng, Lý Phượng Minh cũng đem chút không vui lúc trước khi bị Tiêu Minh Triệt chọc tức bỏ ra sau đầu.

Nàng uống một ngụm rồi lại một ngụm trà hạnh nhân, nói đủ loại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ gặp phải hôm nay, để cho Thuần Vu Đại không có mặt hiểu rõ chuyện đã xảy ra.

Đây là thói quen mà Lý Phượng Minh đã hình thành nhiều năm.

Tuy nàng hành sự ngông cuồng, nhưng lại có chừng mực, đã dám làm đương nhiên phải nắm chắc.

Nhưng nàng cũng có một mặt cẩn thận, sau khi xong việc cũng phải tỉ mỉ bàn lại với Thuần Vu Đại để nàng giúp đỡ, xem có chỗ nào sơ suất hay không, còn tùy thời bổ sung.

Tân Hồi thỉnh thoảng cũng bổ sung thêm vài câu, cuối cùng có chút bất an hỏi: “Lúc Thái tử từ Tử Cực viên đuổi theo, mặc dù nói chuyện với Hoài Vương điện hạ, nhưng lại liếc nhìn điện hạ nhà chúng ta vài lần. Liệu có phải hắn ta biết gì rồi không?”

Lý Phượng Minh ngước mắt nhìn về phía Thuần Vu Đại. “Ngươi cảm thấy sao?”

Thuần Vu Đại nói: “Lần này hai nước liên hôn, ban đầu chính là do vị Thái tử này thúc đẩy, hiển nhiên sự tình có liên quan đến lợi ích của hắn. Sau khi ngài được chỉ định là người thông gia, có lẽ hắn đã âm thầm phái người đến Lạc Đô hỏi thăm.”

Lý Phượng Minh gật đầu đồng ý với phán đoán của nàng.

Tân Hồi thở phào nhẹ nhõm, yên lòng: “Từ nghị hôn đến xác định nhân tuyển thông gia, lại thêm chuẩn bị đại hôn, trước sau ít nhất cũng phải hai năm có thừa. Cho dù là mới bắt đầu nghị hôn hắn đã phái người đi hỏi thăm, vậy cũng không sợ.”

Lý Phượng Minh mím môi nuốt lấy nước trà còn đọng lại, giống như đang nói chuyện của người khác: “Hai năm, cũng đủ để Lạc Đô bố trí mọi chuyện đến mức cẩn thận. À, vậy thì không có gì phải lo lắng.”


Liên quan tới thân phận, kinh nghiệm của nàng, đều không viết trên quốc thư hòa thân, nhưng lại có thể bị Tề Thái tử Tiêu Minh Tuyên nghe được chút ít, đơn giản là…

Từ nhỏ Lý Phượng Minh đã được chọn làm thư đồng cho Thái tử Nguỵ quốc.

Sau khi Thái tử bệnh nặng qua đời, nàng tự xin được thủ linh một năm, cho nên mới làm chậm trễ hôn sự.

“Tốt nhất là Thái tử nên biết điều này,” Nàng giảo hoạt cười cong mắt: “Như vậy, mặc kệ ta làm cái gì hắn cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái. Đúng không?”

Thuần Vu Đại yếu ớt cười tán thành: “Đó là đương nhiên. Từ nhỏ đã theo Thái tử cùng nghe giáo, mọi phương diện đều xuất chúng, cũng nên có khí phách phi phàm cùng can đảm. Gặp chuyện tính tình nóng nảy một chút, lời nói và hành động phô trương một chút, đều là chuyện thường tình của con người.”

“Vậy cứ như thế đi, mặc kệ hắn.” Lý Phượng Minh buông chén xuống, thoải mái vỗ vỗ tay.

“Đợi thêm nửa tháng nữa sẽ trở về Ung kinh thành, chuyện lúc trước bàn giao cho hai ngươi cũng nên chuẩn bị sớm đi.”

Thuần Vu Đại nghiêm túc đáp: “Phương thuốc đều ở bên trong của hồi môn, đợi trở lại Hoài vương phủ sửa sang lại một chút là có thể dùng. Phương diện nguyên liệu cũng không cần lo lắng, việc buôn bán ở Tề quốc rất phồn vinh, chỉ cần có tiền bỏ ra, thì đồ vật từ các quốc gia khác đều có thể mua được từ Ung kinh.”

Người mua càng không phải là vấn đề.

Mấy ngày nay Thuần Vu Đại một mực sửa sang lại danh sách các quý phu nhân, quý nữ các nhà trong Ung Kinh, Lý Phượng Minh mỗi lần nhìn vào danh sách kia, hai mắt liền muốn cười thành hình nguyên bảo lấp lánh.

“Phiền toái duy nhất chính là tuyển chưởng quầy cùng công xưởng.” Thuần Vu Đại nhắc nhở: “Để tránh phương thuốc lộ ra ngoài, chưởng quầy cùng công xưởng nhất định phải đáng tin cậy. Ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ điện hạ vẫn nên mượn dùng nhân thủ cùng công xưởng của Hoài vương phủ là ổn thỏa nhất.”

Tân Hồi cười phụt một tiếng: “Xong rồi. Vừa rồi trên đường trở về, điện hạ nhà chúng ta mới cho Hoài vương sắc mặt xám xịt đấy.”

Thuần Vu Đại nghe vậy hai tay liền buông ra, không còn lời nào để nói.

“Ai bảo hắn miệng chó không phun được ngà voi”. Lý Phượng Minh ảo não lầm bầm: “Muốn cầu người cũng không biết khách khí nói một chữ ‘mời’ nữa.”

***

Lúc Lý Phượng Minh vào phòng ngủ, phát hiện màn giường vẫn chưa buông xuống.

Tiêu Minh Triệt đã thay sang trung y sạch sẽ, nằm sấp trên giường mặt hướng ra phía ngoài, còn không đắp chăn.

Tuy nói trong phòng ngủ có đốt địa long làm ấm, nhưng chạng vạng tối tuyết rơi nhiều như vậy, không đắp chăn vẫn sẽ lạnh.

Hắn không đắp, chắc là bởi vì gai sau lưng còn chưa lấy ra, cũng chưa bôi thuốc, nếu đắp chăn sẽ bị đè rất đau.

Lý Phượng Minh im lặng bĩu môi, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Hoàng tự không được sủng ái sinh tồn không dễ dàng, tâm có phòng bị cũng không có gì kỳ quái. Nhưng cẩn thận thành như vậy, sau khi bị thương tình nguyện chịu đau cũng không cho người không tín nhiệm đến gần. Nhất định là khi còn bé từng chịu rất nhiều đau khổ.

Hôm nay gặp Tiền Chiêu Nghi, Lý Phượng Minh liền xác định diện mạo tiêu Minh Triệt hẳn là rất giống mẫu thân.

Nhưng ngày thường hắn lạnh như băng không gợn sóng, tuy tuấn tú đẹp mắt, nhưng lại thiếu đi mùi vị người sống.

Giờ phút này yên lặng nằm sấp trong gối, dỡ bỏ tất cả phòng bị, toàn bộ khuôn mặt dưới ánh đèn vừa đẹp đẽ lại yếu ớt, khiến cho trong lòng người ta không nhịn được phát run.

Không hiểu sao, Lý Phượng Minh cũng không đành lòng so đo với hắn nữa.

Nàng thắp sáng ngọn nến bên trên đèn, thuận thế ngồi xuống mép giường.

Thấy Tiêu Minh Triệt bất động không nói cũng không mở mắt, nàng ôn nhu cười yếu ớt: “Còn giả vờ? Ban đêm khi ta xoay người vô tình tới gần ngài một tấc, ngài đều bừng tỉnh ngay lập tức.”


Dù sao cũng đã chung chăn chung gối với nhau nửa tháng, còn lạ gì nữa chứ?

Nội tình bị vạch trần như vậy, Tiêu Minh Triệt lười biếng mở một con mắt ra: “Nàng đến làm cái gì?”

Lý Phượng Minh lắc lắc thuốc mỡ và cây châm nhỏ trong tay.

“Bôi thuốc cho ngài đó. Gai đâm nếu không kịp thời lựa ra, không cẩn thận ngày mai liền đâm hết vào trong thịt.”

“Không phải nói mặc kệ ta sao?” Tiêu Minh Triệt một lần nữa nhắm mắt lại, dùng giọng điệu lạnh lùng đem lời nói lúc trước của nàng trả lại.

Lý Phượng Minh bị hắn dỗi đến bực bội, chỉ hận không thể đấm một cái vào lưng hắn, rồi dùng sức nghiền tới nghiền lui! Không khiến hắn khóc lóc cầu xin sẽ không bỏ qua!

Đáng tiếc nàng cũng chỉ có thể nghĩ thôi.

Dù sao hiện giờ là nàng chuyện muốn cầu cạnh đối phương, vì con đường tài lộc vàng rực rỡ, không thể không cúi đầu.

“Tức giận nhất thời thì làm sao có thể coi là thật được chứ? Dù sao hai chúng ta bây giờ cũng có chung lợi ích, ngài có việc đương nhiên ta phải quản rồi.”

Thấy hắn bất động, Lý Phượng Minh nhẫn nại tiếp tục dỗ dành.

“Hơn nữa, ngài với ta trên danh nghĩa tóm lại vẫn là vợ chồng, nếu ngài có tổn thương mà ta không quan tâm, lỡ truyền ra ngoài thì biết giải thích như thế nào? Ta vẫn còn muốn làm người đó. Ngoan, mau dậy đi, tự mình c ởi quần áo ra.”

Bảo người ta c ởi quần áo, lại nói đến thản nhiên như thế, không hổ là Lý Phượng Minh.

Hai tai Tiêu Minh Triệt chợt đỏ bừng lên, vùi mặt trong gối buồn bực một lúc lâu, mới đột nhiên xoay người ngồi dậy.

Hai tai đỏ hồng, ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén: “Không cần phải thế. Dù sao cũng không đau ở trên người nàng.”

Lại lấy những gì nàng đã nói đánh vào mặt nàng.

Lý Phượng Minh âm thầm cắn răng, đè cơn giận khó nhịn xuống, nhanh chóng treo lên nụ cười giả dối dịu dàng đến mức có thể vắt ra mật ong, nịnh nọt đến mức có thể nói là làm ra vẻ.

“Ai da, tất cả đều là lời nói trong lúc tức giận thôi, sao mà ngài cứ để ý mãi thế? Vết thương của ngài, mặc dù không đau ở trên người ta, nhưng đau ở trong lòng ta đó.”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Minh Triệt giơ tay lên kéo mạnh, nửa tấm màn giường rơi xuống, vừa vặn ngăn cách giữa hắn và Lý Phượng Minh.

“Xảo ngôn lệnh sắc, không gian thì trộm.”

Tính nhẫn nại của Lý Phượng Minh đã khô kiệt, nụ cười ngọt ngào đã hóa thành hung tàn.

“Không cần ngài nhiều chuyện! Mau c ởi quần áo nhanh lên! Ta cam đoan không gian ngài cũng không trộm ngài, chỉ là giúp…”

“Câm miệng lại!”

Bị hắn rống như vậy, Lý Phượng Minh mới ý thức được mấy lời vừa rồi mình tựa hồ không ổn lắm.

Thế là nàng xấu hổ nắm vuốt lỗ tai mình, lẩm bẩm đứng lên: “Nếu ngài đã không cần ta giúp đỡ, vậy ta đem thuốc đặt ở chỗ này. Ngài, chính ngài tự nghĩ biện pháp đi.”

“Không nói không cần.”

Nương theo bốn chữ lạnh lùng rầu rĩ này, phía sau nửa tấm màn giường truyền đến tiếng cởi áo.

Lý Phượng Minh lấy tay quạt hai gò má nóng bỏng, liếc mắt nhìn về phía xà nhà.

Sớm sảng khoái đồng ý như vậy không phải là tốt rồi sao? Chậc chậc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương