Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm
Chương 76: Trở lại quỹ đạo sáu năm trước

Edit: minhhaoconan

Nụ cười ngọt ngào như thế tiêu diệt toàn bộ lý trí của anh, trong nháy mắt đôi mắt thâm thúy chuyển sang âm u, sau khi lấy thẻ ra mở cửa phòng, anh sải bước tới phòng ngủ, đẩy cô lên giường không chút lưu tình.

Động tác Đường Diệc Đình ưu nhã cởi quần áo xuống, tiện tay ném sang một bên, sau đó liền quỳ một chân dọc theo bên trên, hai tay chống ở hai bên cô: “Nếu như em cảm thấy có lỗi với anh, thì hãy ở lại bên cạnh anh, được không?”

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, mặc dù đang thở hồng hộc do chạy đến thì vẫn thâm tình lưu luyến như vậy.

Lý Nguyên Y cũng không trả lời mà tự nhiên đưa tay ôm cổ anh, lúc này đôi mắt xinh đẹp cong cong, bộ dáng trông như trăng lưỡi liềm tản ra một loại ánh sáng đặc biệt.

Gương mặt vốn xinh đẹp nay bởi vì rượu cồn càng đỏ ửng, cực kỳ động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng đỏ bừng lại càng khiến thần kinh của anh không thể không bị thiêu đốt.

Giữa lúc đôi môi mỏng khêu gợi của anh chuẩn bị tới gần thì từ miệng cô thốt ra một cái tên, làm cho động tác của anh thoáng chốc cứng đờ.

“Thần ——”

Ý thức của Lý Nguyên Y mơ hồ không rõ, gọi ra tên, lại làm cho tâm của anh bỗng nhiên lạnh đi một nửa.

Con mắt vốn u ám của người đàn ông nay nhanh chóng xuất hiện sự tức giận, hiện ra ánh sáng đỏ thẫm, làm cho người ta hoảng sợ.

“Thần......”

Thần, em thật xin lỗi......

Mê sảng chưa kịp nói hết đã bị anh hung ác nuốt hết toàn bộ vào trong nụ hôn.



Trong mấy tháng gần đây, không phải là không có cơ hội chiếm lấy cô, nhưng do anh quá quan tâm cô, không muốn lặp lại quá khứ, vội vã dùng thủ đoạn sức mạnh buộc cô vào khuôn khổ, anh muốn cô can tâm tình nguyện, chờ mong một ngày nào đó, cô có thể tháo lớp ngụy trang bên ngoài xuống, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu kéo kéo tay áo anh, dịu dàng nói một câu: “Đường Diệc Đình, em không muốn rời khỏi anh.”

Nhưng, anh đã sai lầm rồi!

Mặc kệ anh có cố gắng thế nào, người trong lòng cô vĩnh viễn sẽ không phải anh, ngay cả giờ phút này, trong suy nghĩ của cô, đều là người kia……

Còn có ai giống như anh, người phụ nữ mình yêu ở bên trên lại nhớ tới tên của người khác? Lại có người nào như anh, ba ngày khát nước chỉ uống một muỗng, thế nhưng cầu xin hết lần này tới lần khác mà không thể? Anh nâng niu cô trong lòng bàn tay, chỉ mong cô ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, nhưng cô lại bỏ anh đi như giày rách……

Anh tuyệt đối không cho phép như vậy!

****

Chiều nay, Lý Nguyên Y ngủ thật không ngon giấc, cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ.

Trong mơ, Đường Diệc Đình dẫn cô hưởng thụ sự rung động đẹp đẽ nhất của đời người, giống như là khảm vào trong xương thịt, cô muốn quên đi nhưng anh lại đầy thâm tình ý nghĩa kêu cô bảo bối, không biết bao nhiêu lần, như là đau khổ, vô cùng kích động……

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ xinh đẹp sát đất, chiếu vào trong phòng, trần nhà màu xanh biển ở dưới ánh mặt trời nổi bật có vẻ xinh đẹp khác thường.

Lý Nguyên Y nghiêng người, cũng không muốn tỉnh lại. Cô say rượu, đầu hơi đau, hơn nữa tối qua trắng đêm cuồng nhiệt làm toàn thân cô đau nhức, lúc này ngay cả sức mở mắt cũng không có.

Đường Diệc Đình mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, nằm cạnh cô, một tay chống cằm, thưởng thức dáng vẻ khi ngủ của cô không hề chớp mắt.

Lúc này cô không một mảnh vải, toàn thân trên dưới hiện đầy dấu vết anh lưu lại, dễ dàng làm cho ánh mắt của người đàn ông nhanh chóng trở nên âm u.

Ngón tay thon dài tùy ý đi xuống dọc theo hông của cô......

Lý Nguyên Y rên lên một tiếng, mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt không rõ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.

Cho là mình vẫn còn nằm mơ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, tính tiếp tục ngủ, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp mê hoặc của người đàn ông: “Đã tỉnh rồi hả?”

Ầm ——

Cô chợt mở to hai mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại hoàn toàn.

“Đường, Đường Diệc Đình, chúng ta ——”

Lý Nguyên Y vừa sợ vừa lo, ngay cả lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ ửng lên. Cô hốt hoảng lấy chăn che kín thân mình, huyệt thái dương thấy đau đau, cô nhất định muốn nhớ lại xem tối hôm qua rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc là kí ức chỉ dừng lại ở chỗ cô đi quán nướng cùng một đám đồng nghiệp, sau đó thì……

Trời ạ, tại sao cô lại không nhớ gì cả?

“Làm cũng đã làm rồi, cần phải khiếp sợ như vậy sao?” Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo, lời nói ra lại làm cho tâm tình Lý Nguyên Y trong nháy mắt rơi xuống tận đáy.

Lông mi thật dài của cô lay động, hai hàm răng cắn chặt môi, vào ngay lúc này mới thực sự cảm thấy đó không phải là một giấc mơ!

A, không phải cô đã quyết tâm muốn cách xa anh sao? Nhưng vì cái gì quay trở lại, rồi còn dây dưa không rõ cùng anh, thậm chí còn……

Đường Diệc Đình ngắm nhìn cô thật chăm chú, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lúc trắng lúc xanh, ánh mắt đờ đẫn mất đi tiêu cự, có vẻ như bị chuyện này dọa sợ không nhẹ.

Lòng anh đột nhiên có chút không nỡ nhưng khi nghĩ đến đêm qua, trong lúc cô vô thức thì thầm cái tên kia, trong lồng ngực nhanh chóng lan tràn nỗi tức giận cùng cực, anh hừ lạnh một tiếng, đứng lên đút tay vào túi, từ trên cao nhìn xuống: “Em cũng không phải là thiếu nữ trong trắng, giả bộ ngây thơ cái gì?”

Sáu năm trước bọn họ đã sớm có lần quan hệ thân mật, dĩ nhiên cô không phải thiếu nữ trong trắng. Chỉ là, lúc này Đường Diệc Đình vì ghen tỵ làm cho đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên rằng sự thật là cô bị mất trí nhớ.

Lý Nguyên Y nghe lời anh nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trắng bệch, so với lúc trước càng khó coi hơn. Cô cắn môi, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, hai tay giấu ở trong ga giường bấu vào trong thịt thật chặt, nhưng lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Không phải thiếu nữ trong trắng là cái gì?

Tại sao lần nào anh cũng nói cô như vậy?

Chẳng lẽ trong mắt anh, cô chính là người phụ nữ không có lòng tự trọng như vậy sao?

Còn nữa, có thật là cô đã từng......

Trong đầu, một ít hình ảnh thoáng qua trong nháy mắt, nhưng lại nhanh đến nỗi khiến cô không bắt được. Cô ôm đầu, cố gắng nhớ lại những hình ảnh vừa lóe lên, trong đầu lại trống rỗng, không nhớ được gì cả.

Những năm gần đây, chỉ cần mỗi lần cô muốn nhớ lại quá khứ, đầu tựa như sắp nổ tung, chỉ toàn kí ức đau đớn. Sau mấy lần, Lý Nguyên Y vô cùng sợ, cô chấp nhận sống cuộc sống không có trí nhớ, cố gắng hòa nhập vào cuộc sống bây giờ. Mà hôm nay, cô lại không tự chủ bước lên con đường địa ngục kia một lần nữa……

Không, thật là đáng sợ, không muốn, cô không muốn!

......

Vẻ mặt bất lực của Lý Nguyên Y cũng không gợi lên sự thương tiếc của Đường Diệc Đình. Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của anh bỗng chốc trầm xuống, đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình: “Thế nào, làm cùng tôi, khiến em uất ức?”

“......” Lý Nguyên Y mím môi, hồi lâu cũng không nói được. Nhìn con ngươi đẹp mắt của anh lúc này bị tức giận bao phủ, nơi quả tim đột nhiên đau đớn, cái loại thích đối với anh luôn giấu ở đáy lòng, vào giây phút này tùy ý nảy sinh, tựa như nọc độc nhanh chóng xâm nhập vào khắp cơ thể, không có cách nào xua đi được……

Cô biết, lúc này mình đang dần dần đi lên một con đường không lối về.

Cô mong muốn cầm tay anh biết bao, kiên định nói cho anh biết: “Đường Diệc Đình, em thích anh!” Nhưng sự thật phơi bày trước mặt họ lại không chút lưu tình dập tắt hi vọng nho nhỏ của cô, như tiếng sấm lớn cảnh cáo bên tai, bọn họ không có tương lai, rõ ràng không có tương lai!

Sao cô có thể ích kỷ như thế, vì theo đuổi tình yêu của chính mình mà để cho người thân bên cạnh mình đau lòng, không, cô không thể!

Lý Nguyên Y cúi đầu, che giấu tình cảm chân thật trong mắt, ngước mắt cười nhạt: “Lâu như vậy anh vẫn còn quấy rầy tôi, đơn giản chỉ là muốn thân thể tôi, nếu anh đã đạt được mục đích, về sau chúng ta đường ai nấy đi, không bao giờ gặp nhau nữa.”

Không bao giờ gặp nhau! Chỉ có giải quyết dứt khoát, bọn họ mới có thể không đau như vậy ——

Nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao giây phút này, ngay cả hô hấp của cô cũng khó khăn như thế, tim như bị bóp chặt, tắc nghẽn thật khó chịu. Anh chợt trở nên lạnh lùng, càng giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm cô làm mình cô đầy vết thương!

Việc cô dứt khoát cắt đứt quan hệ khiến lửa giận trong lòng Đường Diệc Đình bốc lên, cố sức nhịn xuống tức giận muốn xé nát cô, anh duỗi bàn tay ra, ôm cả cô và chăn vào trong lòng, “Muốn vạch rõ giới hạn với anh sao? Nằm mơ!”

“Vậy anh muốn như thế nào?” Lý Nguyên Y cắn răng, bụng cảm thấy đau âm ỉ, trong chốc lát, giống như không thể nhẫn nhịn được nữa mà thể hiện tất cả tình cảm chân thật ra bên ngoài.

Vẻ mặt Đường Diệc Đình buồn bã, tròng mắt sâu thẳm đen như mực tràn đầy cảm xúc không rõ ràng. Đường cong đẹp đẽ của khóe môi chậm rãi nâng lên thành một nụ cười yếu ớt có chút gian manh, nụ cười cũng không lan tới đáy mắt, giống như ác quỷ đến từ địa ngục: “Thật ra em nói đúng một chuyện, đàn bà với đàn ông, không gì khác ngoài đồ chơi để phát tiết ——”

Hơi dừng lại, giọng anh càng âm trầm: “Nhưng em, chỉ một lần sẽ khiến cho tôi ngán.”

Ánh mắt của anh từng khiến cho tim cô đập, lúc này lại làm cho tim cô chết, tràn đầy sự khinh bỉ ghét bỏ, làm cô khó chịu muốn tìm một khe hở trên mặt đất để chui vào!

“Anh ——” Lông mi Lý Nguyên Y khẽ chớp, hốc mắt nhanh chóng ửng hồng, còn chưa kịp rơi nước mắt thì đã cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phun trên cổ cô: “Tuy rằng tôi ngán, nhưng em cũng đừng nghĩ mình sẽ thoát……”

Rầm!

Những lời này như bom ở chỗ đất bằng phẳng, bỗng dưng nổ vang.

Mồ hôi Lý Nguyên Y chảy ròng ròng, sống lưng dần lạnh toát, giọng nói vốn ngọt ngào lúc này lại trở nên cứng rắn hơn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Làm gì?” Đường Diệc Đình cười mỉa mai, anh thẳng thắn lấy điện thoại di động ra, thờ ơ ném tới trước mặt cô: “Thưởng thức xem em có đẹp hay không?”

“Khụ ——” Lý Nguyên Y hít một hơi vào, ánh mắt dao động ở video chính giữa màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến nỗi trông như rỉ máu, trong nháy mắt có cảm giác trời long đất lở ——

Tên ti tiện hèn hạ vô liêm sỉ này, tại sao anh có thể ghi lại tất cả những gì xảy ra trong tối hôm qua?

Anh làm như vậy, là có dụng ý gì?

Chẳng lẽ anh thật sự muốn uy hiếp cô, thậm chí uy hiếp anh cả luôn sao?

Khốn kiếp, tại sao có thể như vậy?

Cô phẫn nộ nắm chặt chiếc điện thoại di động, chỉ hận không thể hung hăng ném nó xuống đất, nhưng rốt cuộc cô không dám, cũng không bỏ xuống. Thật đáng thương, lúc này, ở trong lòng cô tràn ngập cảm xúc không cam lòng!

Đôi môi mềm mại bị cô cắn tới mức trắng bệch, trong mắt Lý Nguyên Y lướt qua sự căm hận, chỉ là rất nhanh đã bị uất ức thay thế.

Thân thể vốn đã cực kỳ không thoải mái, thế nhưng anh vẫn bắt nạt cô như thế, càng quá đáng hơn nữa là anh lại đặt cô ở vị trí hèn hạ như vậy……

Càng tốt!

Cô vừa giận vừa buồn bực, không thể nhịn được nữa, bỗng cô hung hăng cắn một cái trên cánh tay anh, làm anh đau đến nỗi phải nhăn mặt.

“Đường Diệc Đình, anh thật khốn kiếp!”

Cô nghẹn ngào nói, đột nhiên ánh mắt bắt đầu mơ hồ, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, rất nhanh sau đó, hai hàng nước mắt trong suốt liền không thể khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, giống như hạt pha lê bị vỡ, phủ lên gò má trắng sáng hiếm thấy của cô.

Người đàn ông thấy thế, đáy lòng mơ hồ co rút đau đớn, anh rất muốn ôm cô vào lòng, dỗ dành cô, hôn cô, nhưng do một ít kiêu ngạo còn sót lại kia, khiến cho anh không thể nào cúi đầu!

Có một số việc, giống như là sâu bên trong đã định sẵn, ví như anh cùng với cô, cũng không biết bằng cách nào lại trở về quỹ đạo sáu năm trước. Đối với cô, anh là địa ngục là nhà tù, do đó không cách nào trốn khỏi gông cùm xiềng xích, nhưng đối với anh, cô không phải là cùng một bộ dạng sao?

Nghĩ tới đây, anh đứng dậy lấy một tờ hiệp nghị từ trong tủ bảo hiểm ra, vứt xuống trước mặt cô, trầm trầm mở miệng: “Ký nó, về sau tùy theo bản hiệp nghị mà làm!”

Lý Nguyên Y thút thít lau lau nước mắt, còn chưa xem nội dung liền xé toang tờ hiệp nghị, âm thanh có chút hỗn loạn: “Tôi không ký! Anh đừng mơ uy hiếp tôi, cho đến ngày hôm này, là do mắt tôi bị mù mới có thể nhìn nhầm tên tiểu nhân như anh!”

Không chỉ nhìn sai, mà còn quá yêu……

Cô thật đúng là quá ngu quá ngây thơ!

Anh cả nói quả không sai, người như Đường Diệc Đình cô không chọc nổi. Nhưng bây giờ, cô muốn tránh, tránh thật xa, tránh tới chân trời góc biển……

Giờ phút này, cô thật sự rất hận, hận không thể vươn lên, hận mình không quan tâm tới ý tốt của anh cả……

Nếu anh cả biết chuyện, vậy anh sẽ thất vọng đến nhường nào.

Phản ứng của Lý Nguyên Y có hơi ngoài dự đoán của Đường Diệc Đình, nhưng ——

Sáu năm qua, tính tình của cô quật cường kiêu ngạo, nhưng thật ra cũng chẳng đổi một chút nào.

“Không ký?” Anh nhíu mày, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Vậy cô liền chờ Lý Xương Húc trở thành thân bại danh liệt đi.”

Anh có ý gì?

Anh thật sự muốn đối phó với đại ca hay sao?

Lý Nguyên Y cứng đờ, lấy lại tinh thần, tiện tay mò lấy cái gối đầu bên cạnh, hung hăng đập vào người anh ——

“Tên hèn hạ vô sỉ khốn kiếp này, anh nhất định sẽ gặp quả báo!”

Quả báo lớn nhất đời này của anh chính là đã yêu cô, người vứt anh đi như giày cũ!

Vậy mà hôm nay, anh không muốn yêu.

Tất cả cố gắng, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành phí công, anh mệt mỏi rồi!

Ném cho cô một bộ quần áo chưa mở bao bì, giọng anh càng quyết liệt hơn: “Mặc vào ngay, cút!”

Giữa chân mày lạnh lùng như thế lại ẩn giấu một chút dịu dàng, ngay cả anh cũng không thể phát hiện, mà cô đang đắm chìm trong bi phẫn thì càng không chú ý tới……

****

Lý Nguyên Y về đến nhà vừa đúng lúc gặp phải Lý Xương Húc lòng như lửa đốt chạy ra cửa.

“Con bé này, đêm qua em đã chạy đi đâu, thế nào điện thoại luôn không gọi được?” Lý Xương Húc nhìn thấy em gái, gương mặt tuấn tú vốn căng thẳng cuối cùng hơi thả lỏng một chút.

Tối hôm qua làm thêm giờ ở đồn cảnh sát tới khuya, anh dứt khoát ở lại nơi đó qua đêm, nghĩ tới sáng nay về nhà đón thêm em gái cùng nhau trở về thành phố B chúc thọ ông, chẳng ngờ con bé này cả đêm qua không về.

Ở dưới sự quản thúc của anh, Lý Nguyên Y vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, cơ hồ chưa bao giờ về nhà trễ hơn 11 giờ, hôm nay cả một buổi tối không trở về, nói Lý Xương Húc không lo lắng, đó là không thể nào. Chưa kể đến, điện thoại di động của cô vẫn còn ở trạng thái tắt máy.

Anh đang định đi ra ngoài tìm cô, không ngờ vừa mở cửa ra liền gặp được em gái đứng ở cửa nhìn lá phong bay tán loạn, không biết đang ngẩn người nghĩ cái gì ở đây.

“Tối qua em liên hoan với bạn bè, tất cả mọi người uống nhiều quá nên tìm khách sạn gần đây nghỉ ngơi. Điện thoại hết pin rồi nên không thể gọi cho anh. Anh, em xin lỗi, đã làm anh lo lắng.” Lý Nguyên Y lấy lại tinh thần, thản nhiên giải thích, trong lòng lại âm thầm thở dài, hình như trong mấy tháng này, số lần mình nói dối với anh cả đã nhiều đến nỗi đếm không hết nữa.

“Thì ra là như thế, sau này dù là vui mừng đến đâu cũng không thể uống quá nhiều rượu, con gái ở bên ngoài, an toàn là quan trọng nhất, biết không?” Lý Xương Húc là người từng trải trông coi em gái lại bắt đầu giảng dạy.

“Ừ, biết rồi.” Lý Nguyên Y gật đầu một cái, tỏ ra thật ngoan ngoãn.

Lý Xương Húc bật cười, đang muốn đưa tay gõ đầu cô một cái thì đôi mắt anh tuấn vô thức nhìn quần áo cô, lông mày nhíu một cái không để lại dấu vết: “Bộ đồ này, sao anh không thấy em mặc bao giờ?”

Hôm nay cô mặc một bộ áo đầm cao cổ màu xanh biển, cắt may hợp lý, vẽ nên cô với dáng vẻ hoàn mỹ lả lướt thích thú, mái tóc quăn dài gợn sóng lại lót phía trên áo, càng lộ ra vẻ uyển chuyển hàm xúc động lòng người. Em gái như thế trông rất đẹp, hơn nữa, so với thường ngày cô lại có thêm một ít tính mềm mại của con gái, nhưng càng là vậy, Lý Xương Húc càng cảm thấy có điều không đúng, bởi vì ——

Từ trước đến nay em gái bảo bối của anh đều không hứng thú với những thứ đắt tiền, mà bộ đồ trên người cô rõ ràng là rất đắt, hoàn toàn không phù hợp với tính tiết kiệm của cô, hơn nữa cô lại đi cả đêm không về……

Sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến Lý Xương Húc không thể không tăng thêm vài phần chăm chú nghiên cứu cô.

Nội tâm Lý Nguyên Y hồi hộp một chút, vốn còn âm thầm kêu may mắn là cuối cùng đã vượt qua kiểm tra thuận lợi, không ngờ anh hai càng nhạy cảm như vậy, ôi, có một anh hai Holmes trong nhà cũng không biết nên vui hay buồn nữa?

Nghĩ như thế, cô nhếch môi khẽ mỉm cười, cố hết sức giữ vẻ mặt tự nhiên: “Còn không phải là tại cái cô Lê Lâm kia, mua rồi lại không thích cho nên mấy ngày trước lấy đưa cho em mặc. Nhìn thế nào, có đẹp không?”

Có lẽ là do làm người chủ trì đã lâu, cô đã sớm tu luyện năng lực ứng biến khi làm việc tới một cấp độ nhất định, coi như cả ngày cùng đối mặt giao tiếp với tội phạm, đối mặt anh hai uy danh vang dội, cô cũng có thể giả đến mức nắm tay thu duỗi rất tự nhiên.

Nhưng mà, đối mặt Đường Diệc Đình ——

Vừa nghĩ tới buổi sáng anh tỏ thái độ quyết liệt đối với mình, lúc này lòng của Lý Nguyên Y liền giống như bị kim hung hăng đâm một cái, hiện lên nỗi đau âm ỉ.

Phụ nữ thật là kỳ quái, rõ ràng vừa nói không thương, nhưng vẫn là không thể chịu được sức hấp dẫn của anh, biết rất rõ diện mạo máu lạnh vô tình của anh, nhưng vẫn là lén tìm cho anh rất nhiều cái cớ, thực sự rất buồn cười……

Tâm tư Lý Nguyên Y nhanh chóng thay đổi, Lý Xương Húc cũng chẳng hiểu rõ, lời giải thích của em gái hợp tình hợp lý làm cho anh cuối cùng cũng hết nghi ngờ, hơn nữa vẻ mặt cô lạnh nhạt thế, có lẽ là do anh quá nhạy cảm.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lý Xương Húc dịu dàng hơn một chút, gật đầu thở dài nói: “Rất đẹp mắt, hôm nay cứ mặc như vậy đi thăm ông thôi.”

*****

Nhà họ Lý ở thành phố B coi như là danh môn vọng tộc, ông cụ họ Lý tên Lý Điềm Đang từng nhận chức cao trong giới cảnh sát, vì vậy, tuy lễ mừng thọ ông ít điều động, nhưng vẫn không ít người tới.

Hai anh em thật vất vả chạy tới chỗ ông, nhìn đến nhà mình ở xa xa, cả ngoài lẫn trong, nhiều loại xe đậu đầy.

“Anh hai, làm sao nhiều người tới như vậy?” Lý Nguyên Y ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khẽ cau mày. Cô nhớ, ông nội không có phát thư mời cho người ngoài, những người kia tới chúc thọ ông, tin tức cũng quá rộng rãi.

“Đại thọ tám mươi tuổi là cái ngày rất vui mừng, có lẽ những người đó tưởng nhớ ông cụ đấy.” Đôi mắt thâm thúy của Lý Xương Húc nhanh chóng trở nên ảm đạm, có thể nghĩ, người tới hôm nay, đa số là lãnh đạo của anh.

Lúc ông nội còn giữ chức, trung thành can đảm và chính nghĩa, quả thật có rất nhiều người theo đuổi, đặc biệt là cảnh sát cấp cao hiện giờ, 89% đều là đệ tử năm đó ông nội bồi dưỡng.

Lý Xương Húc là người rất có lý tưởng cùng khát vọng, hơn nữa là người rất thanh cao, anh không muốn lệ thuộc vào quyền thế của ông để được sự ưu tiên, vì vậy, anh đặc biệt ghét những cái gọi là giao dịch tiền và quyền, có thể nói, tất cả những gì anh đang có hôm nay, đều là tự tay đánh liểu xuống.

Dĩ nhiên Lý Nguyên Y biết tâm tư của anh hai, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ cánh tay anh, dịu dàng khuyên: “Anh hai, em biết rõ trong lòng anh khinh thường việc theo đuổi tiền tài và danh vọng, chỉ là trong xã hội bây giờ, quan hệ giữa người với người vẫn là rất quan trọng. Mặc dù anh có tài giỏi, nhưng nếu có người muốn hãm hại anh…anh khó mà đề phòng cho được. Em nghĩ chẳng thừa cơ hội này, giao hảo cùng những người đó nhiều chút, về sau ngộ nhỡ xảy ra chuyện, coi như cũng có người có thể ra tiếng giúp một tay, không phải sao?”

Trên thực tế, cô cũng là một người rất thanh cao, nhưng cô không nghĩ anh hai cũng giống như cô, dù sao nói như thế, đường đi thật quá khó khăn! Anh hai là tương lai của nhà họ Lý, dĩ nhiên cô hi vọng anh có thể một bước lên mây, thành công hơn so với ông nội.

“Ừ, em nói đúng.” Hiển nhiên Lý Xương Húc nghe hiểu lời em gái, gương mặt tuấn tú có chút nhẹ nhõm. Nhìn em gái được mình bảo vệ trong lòng bàn tay, đối với chút chuyện này, có lẽ còn thông suốt hơn so với anh, trong lòng Lý Xương Húc không khỏi dâng lên cảm giác tự hào của một người anh.

Xem ra cô nhỏ này đã thật sự trưởng thành.

……

Chỗ ở rộng lớn của nhà họ Lý là kiến trúc cổ điển hình. Đi vào sân, trước mắt nhìn thấy là một mảnh biển hoa màu đỏ nhạt. Cây mai ba cánh vào mùa thu, ở trong gió nhẹ, nhẹ nhàng nở như nhị hoa, một nơi kia phủ màu hồng, màu tím lạnh nhạt, nhiều bụi nở ra trang trí rực rỡ, làm sân trước rộng lớn này trông thật đẹp.

Lý Nguyên Y nhớ, lần trước lúc về nhà, cây mai ba cánh cò chưa nở, không ngờ, hôm nay vừa tới, lại thấy bọn chúng đứng đón gió, tỏ vẻ sung sướng, trong nháy mắt tâm tình cũng vui lây, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.

Lý Xương Húc đi phía sau em gái, nhìn thấy cô cười rạng rỡ đến như vậy, cũng vô thức bước nhanh hơn.

Vừa vào cửa, chỉ thấy ông cụ Lý ngồi ở ghế trên, mà mấy ghế con làm từ gỗ trắc ở hai bên cũng đầy người ngồi.

Có người tinh mắt phát hiện ra bọn họ, vội vàng chạy như bay tới, trong nháy mắt nhào vào trong ngực Lý Nguyên Y, gọi cô một tiếng thân mật: “Bác!”

Nhìn thấy cháu nhỏ, tâm tình Lý Nguyên Y tốt hơn, trực tiếp cúi xuống ôm đứa bé trước mặt đi lên: “Yêu quá, cháu nặng đến mức ngay cả bác cũng ôm không nổi.”

“Này bác phải rèn luyện nhiều.” Lý Doãn Phàm ôm cổ của Lý Nguyên Y, nhìn tới hướng Lý Xương Húc, nghiêm nghị nói: “Ba, có phải là người không có thúc giục bác chạy bộ, để cho cô ấy lười biếng?”

“Thằng nhóc hư này, cô là bác của con cũng không phải là cảnh sát, phải tới mức ngày ngày đều rèn luyện thân thể sao?” Lý Nguyên Y không thể không ngắt gương mặt mập mạp của cậu bé, cố ý cắn răng nghiến lợi.

“Bác, bác đã 25 tuổi rồi, nếu nói không rèn luyện, sẽ rất nhanh già đi đó. Vốn là không ai thèm lấy rồi, chẳng lẽ bác già rồi, lại muốn cháu nuôi bác sao?” Trong con ngươi đen láy của cậu bé đều là sự ranh mãnh.

“Thằng nhóc hư này, cha của cháu làm sao lại nuôi ra con trai là cháu có lời nói ác độc như thế này?” Lý Nguyên Y lắc đầu một cái, định để đứa bé xuống đất, tiếp theo dậm chân một cái, nũng nịu với Lý Xương Húc một chút: “Anh hai, vấn đề lễ phép của đứa bé phải tăng mạnh thêm chút nữa, tránh khỏi đến lúc đó nhà họ Lý nuôi ra một người trẻ không đứng đắn.”

“Bác, lời cháu nói tính tình ác độc, còn không phải là tùy bác sao?” Đứa bé thấy thế, vội vàng ôm bắp đùi của cô, khuôn mặt nhỏ bé liền cười đặc biệt đáng yêu: “Bác đừng giận, về sau cháu nuôi bác là được.”

“Cũng không còn gì khác. Ai là người đẹp nhất thiên hạ?”

“Bác đẹp nhất!”

“Ôi chà, bảo bối tới đây cô hôn một cái!”

……

Nhìn hai cô cháu khoái trá chơi đùa ở chung một chỗ, Lý Xương Húc cười lắc lắc đầu, đang định mở miệng ngăn cản, lúc này, một người già nua dùng sức cất giọng nói ——

“Các cô cậu, còn không mau đến đây chào hỏi các trưởng bối.”

Ông cụ Lý ngoài mặt uy nghiêm, khó có thể nhiễm một chút ý cười.

Mặc dù ông đã tám mươi tuổi, nhưng xem ra không có làm bạn cùng lứa tuổi già cả, ngược lại là tinh thần phấn chấn, uy phong ngạo nghễ. Dĩ nhiên, điều này có liên quan đến kinh nghiệm qua lại của ông, cả đời ở giới cảnh sát sống đời chìm nổi, dù nhiều hay ít, cũng sẽ tồn tại một loại uy nghi trời sanh, chứ đừng nói ông còn là người lập vô số vinh quang.

“Dạ, ông nội!”

Lần này tới, quả thật có rất nhiều nhân vật lớn, đều là lãnh đạo, Lý Xương Húc không được chậm trễ, nhanh chóng chào hỏi.

Đêm đã khuya, bữa tiệc đi qua, những vị khách cuối cùng rời đi. Rất nhanh trong nhà chỉ còn lại bốn người ông cháu nhà họ Lý.

“Mới vừa rồi bác của cháu có nói với ông, em họ cháu Yên Nhi sẽ phải đính hôn, cô vẫn còn so sánh nhóc ba tuổi với cháu đấy. Ôi!” Lời này của Lý Điềm Đang là nhìn Lý Nguyên Y nói, trong lời nói khó nén mất mác cùng lo lắng.

Lý Nguyên Y nheo mắt, nghĩ thầm mọi việc không ổn, chẳng lẽ ông lại muốn bức hôn đi? Cô len lén kéo kéo ống tay áo của Lý Xương Húc, nào ngờ anh hai thế mà lại không để ý tới cô, đáng ghét, thấy chết mà không cứu!

Hết cách rồi, cô đành phải nhắm mắt cười ha hả: “Ông nội, em họ Yên Nhi đính hôn là chuyện tốt, chẳng phải ông nên vui mừng hay sao?”

“Ông nói, cái con bé này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Lớn rồi, đối với chuyện lớn cả đời của mình thế nhưng cháu không gấp một chút nào sao?” Lý Điềm Đang vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt cũng không coi là tốt lắm.

“Ông nội, duyên phận là do trời định, gấp cũng vô ích. Ông yên tâm, không chừng ngày mai ra cửa cháu liền gặp phải một người.”

“Loại thái độ như cháu, coi như đến tám mươi tuổi cũng không ai thèm lấy.” Lý Điềm Đang phồng mang trợn mắt, ánh mắt chuyển sang Lý Xương Húc: “Còn cháu nữa, thế sao có thể làm gia đình anh cả được? Biết nhiều người tài giỏi như vậy, lại không thể tìm một người chồng cho em gái hay sao?”

“Ông nội nói rất đúng, chờ lần này khi trở về, cháu liền sẽ sắp xếp mai mối cho cô ấy.” Coi như nếu ông không nói, anh là anh cả, tất nhiên cũng sốt ruột.

Tuy nói, đối với điều kiện của em gái, anh không lo lắng cô không tìm được đối tượng tốt, nhưng người xấu nhớ thương cô cũng có nhiều đếm không hết. Một Thẩm Thiên Minh đã rất khó đối phó, hiện tại lại thêm Đường Diệc Đình. Nhất là xem ra cô không có ý bài xích Đường Diệc Đình, điều này làm người khác càng lo lắng. Có thể gả cô nhỏ này ra ngoài sớm ngày nào, anh có thể an tâm sớm ngày đó!

“Anh hai ——” Lý Nguyên Y mau chóng ngất xỉu, vốn cô không ngờ anh hai thế mà lại cùng một nhóm với ông nội.

“Trước cuối năm nếu cháu không tìm được bạn trai, hai anh em các cháu cũng đừng trở về vào lễ mừng năm mới.”

“Ông nội ——” Lý Nguyên Y gấp đến mức dậm chân, ai ngờ ông nội Lý cũng rất kiên quyết, phất tay áo một cái, đi vào phòng sách.

“Anh hai ——” Lý Nguyên Y liếc Lý Xương Húc, thế nhưng anh lại vỗ vỗ vai cô: “Nghe lời đi, chớ nên liên lụy anh hai em là anh cũng bị đuổi khỏi nhà cùng với em.”

Lý Xương Húc vô tâm nói xong, ôm lấy thằng nhóc đã ngủ sớm ở trên ghế sofa rời đi.

Bất đắc dĩ Lý Nguyên Y cũng đành phải trở về phòng của mình.

Từ tối hôm qua đến giờ, dường như cô không hề nghỉ ngơi dù chỉ một chút cũng không, thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, cầm quần áo lên đi vào toilet, cô cho phép mình thả lỏng trong bồn tắm nước nóng, tính tắm một lần thật thoải mái.

Vứt toàn bộ trói buộc trên người, Lý Nguyên Y đứng trước gương, nhìn vết tím bầm tỉ mỉ chưa tan hết, trong đầu hiện không khỏi hiện lên hình ảnh từng cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, mặc dù cô uống say rồi nhưng có một số đoạn ngắn cũng từ từ rõ nét.

Sao rõ ràng là anh dịu dàng hôn cô, gọi cô bảo bối, nhưng vì cái gì chỉ trong chớp mắt lại biến thành người như vậy?

Trong đầu lơ đãng hiện lên cái khuôn mặt lạnh lùng vô tình và tuấn tú kia ——

“Thật ra em nói đúng một chuyện, đàn bà với đàn ông, không gì khác ngoài đồ chơi để phát tiết ——”

“Nhưng em, chỉ một lần sẽ khiến cho tôi ngán.”

Trong lúc bất chợt, mắt có hơi ngứa ngáy, giống như là có thứ gì đó muốn tràn ra ngoài, Lý Nguyên Y ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng chớp chớp đôi lông mi dài cong, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống, đáng tiếc, lúc này cánh mũi cũng đang chua xót, trong nháy mắt nước mắt tràn ra ngoài chảy nhanh xuống dưới, không cách nào ngăn được.

Anh nói chán rồi, nhưng vì sao tâm hồn cô lại ảo tường?

****

Newyork, phi trường quốc tế Kennedy.

Giữa dòng người đến và đi tại đại sảnh, một tay người đàn ông cho vào túi, chầm chậm bước tới. Quần đen áo trắng may thủ công, trang sức đơn điệu chính thống như thế, nhưng không cách nào che được cái vẻ quý tộc trời sinh kia, ngược lại làm nổi bật lên vẻ ngoài anh tuấn phóng khoáng của anh. Mà phía trên gương mặt tuấn tú anh đeo mắt kính, lại dát một tầng ánh sáng thần bí lên anh, làm cho người nhìn không nhịn được mong đợi ở phía sau mắt kính, là gương mặt tuyệt thế khuynh thành như thế nào.

Bên cạnh anh là một người đàn ông nhắm mắt theo đuôi có diện mạo xinh đẹp xuất sắc giống anh, hai người giống như một phong cảnh đẹp đẽ tuyệt vời, gắt gao chiếm lấy ánh mắt của mọi người.

“BOSS, trước tiên chúng ta đi đến chỗ nào?” Rose cung kính hỏi.

“Nhà họ Đường!” Đường Diệc Đình nhàn nhạt buông hai chữ, mắt kính cực lớn che kín gương mặt tuấn tú, không nhìn ra vẻ mặt của anh.

Lúc này, phía trước có một hồi huyên náo, thì ra là có người hâm mộ tới đón máy bay. Người đón, đương nhiên là ——

“Max ——”

“Max, I Love You!”

……

Nhìn vị kia cách đó không xa bị vô số người hâm mộ bao quanh, chỉ lộ ra vẻ mặt Lục Tuyển Thần thánh khiết đẹp đẽ, Đường Diệc Đình nhếch môi lạnh lùng: oan gia, quả nhiên đường hẹp.

Không ngờ sáu bảy năm không gặp người đàn ông kia, hôm nay ngược lại đụng phải.

Siêu sao quốc tế?

Hoàng tử piano?

Hừ, cũng chỉ có ánh mắt của mấy người đàn bà mới có thể thích cái loại mặt trắng nhỏ đó!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt anh rét lạnh, ánh mắt thâm trầm không có ý tốt liếc Lục Tuyển Thần một cái, sải bước đi ra đại sảnh sân bay.

Từ trong vòng vây của người hâm mộ Lục Tuyển Thần ngẩng đầu lên, con ngươi dịu dàng chạm đến bóng lưng lỗi lạc của Đường Diệc Đình thì một tia sáng lặng lẽ thoáng qua……

Nhà họ Đường.

“Ông nội, cháu biết ông yêu trà, đây là do cháu cố ý sai người mang từ núi Vũ Di đến Đại Hồng Bào, mong rằng ông nội thích.” Giọng nhõng nhẽo giống như hoàng anh vang dội ở đại sảnh cổ kính nhà họ Đường.

“Cô nhỏ cháu có lòng, thằng nhóc thúi Diệc Đình kia, nếu cưới cháu thì thật sự là có phúc.” Đường Tứ Khiêm cười, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ ôn hòa.

“Không phải anh Đình nói muốn trở về hôm nay sao? Cháu chính là bỏ buổi lễ trao giải Oscar đến đây chờ anh ấy nha.” Nhưng Thẩm Tâm cũng rất là rộng rãi, ngồi ở trên ghế sa lon làm từ gỗ trắc, thành thạo nấu nước pha trà, y hệt một bộ dáng vẻ tiểu thư đài các.

“Ước chừng là sắp tới rồi.” Đường Tứ Khiêm liếc đồng hồ cổ treo trên tường một cái, con ngươi tối tăm xẹt qua một vài tia sáng âm u.

“Ông nội, qua vài ngày nữa chính là ngày kỉ niệm tròn 10 năm công ty anh Đình rồi, cháu định trở về thành phố A xem một chút, ông cảm thấy thế nào?” Cô vừa đùa giỡn vừa sao chè*, có thể gần đây phải nghỉ ngơi một chút, nhân cơ hội này đi thành phố A cũng tốt, tránh khỏi việc anh Đình của cô bị con hồ ly tinh nào đó đoạt mất. Tuy nói mỗi lần gọi điện hỏi anh Thẩm Thiên Minh, anh đều bảo đảm với cô rằng bên cạnh Đường Diệc Đình không có người phụ nữ nào, nhưng Thẩm Tâm vẫn còn không yên tâm.

“Ừ, vậy đến lúc đó cháu liền đi cùng anh ấy chứ.” Không thể không nói, Đường Tứ Khiêm rất vừa ý với cô cháu dâu tương lai này. Không chỉ vì cha của Thẩm Tầm làm lớn ở Zeus, mà cô gái nhỏ này, chính xác là cũng có chút tài năng, có thể đảm nhiệm vị trí vợ cả nhà họ Đường trong tương lai.

“Ông nội ông thật tốt!” Thẩm Tâm thấy thái độ của Đường Tứ Khiêm, rõ ràng chính là giúp đỡ mình, gương mặt vốn xinh đẹp, lúc này cô cười càng xinh tươi động lòng người hơn: “Đã lâu không có pha trà cho ông nội, xin ông thử tài nấu nướng của cháu một chút.”

Đường Tứ Khiêm cũng không khách sáo, cầm ly trà thủy tinh tinh xảo lên miệng thưởng thức tỉ mỉ: “Ừ, vị thơm và tinh khiết, thật sự không tệ!”

“Vậy lần sau cháu lại mang đến nhiều hơn một chút cho ông nội.”

……

Khi Đường Diệc Đình bước vào trong nhà, chỉ thấy một già một trẻ, hình ảnh vui vẻ hòa thuận, đôi mắt thâm thúy lặng lẽ xẹt qua một ánh sáng lạnh.

Ngày hôm qua, quản gia Lâm gọi điện thoại cho anh, nói vô duyên vô cớ ông nội bỗng té xỉu, thầy thuốc phán bên trong rất có thể bị trúng gió, làm hại anh lửa cháy lan ra đồng cỏ khẩn cấp chạy tới. Không ngờ, lão già này lại giả bộ bị bệnh.

“Ông nội, không phải ông bị bệnh ở đâu sao? Thế sao ông vẫn còn tinh thần trò chuyện vui vẻ ở nơi này đây?” Đường Diệc Đình đi tới, đôi tay đút túi, chầm chậm mở miệng: “Xem ra lần sau cháu phải thấy hóa đơn bệnh viện viết bệnh tình nguy kịch như thông báo mới có thể xuất hiện rồi.”

“Thằng nhóc hồ đồ, có đứa cháu nào lại nguyền rủa ông mình như vậy?” Đường Tứ Khiêm bị anh chọc tức liền phẫn nộ.

“Tai họa do trời, nhìn ông càng già càng dẻo dai, ít nhất còn có thể sống tới hơn 20 năm, cháu yên tâm.” Đường Diệc Đình nhếch môi, nụ cười không sâu tới đáy mắt.

“Anh Đình, cũng bởi vì nhớ anh nên ông nội mới giả bộ bệnh.” Thẩm Tâm không nhịn được đành lên tiếng giảng hòa: “Ông nội đã lớn tuổi, thân thể dù sao cũng không có khỏe như vậy.”

Lúc này Đường Diệc Đình mới liếc cô một cái, nhàn nhạt nhíu mày: “Tại sao cô ở đây?”

Trong giọng điệu lạnh lùng của anh lộ ra một cảm giác xa cách không thể vượt qua, tâm Thẩm Tâm lạnh một hồi, nhưng vẫn làm bộ như vô tình mỉm cười: “Trà mới vừa vặn sao chè xong, cứ tới đây coi ông nội một chút. Anh Đình, mấy ngày nữa chính là ngày kỉ niệm tròn 10 năm của công ty anh, em có thể đi tham gia không?”

“Đừng đi làm loạn thêm. Ông nội, con rất vội, đi trước.” Đường Diệc Đình nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Thẩm Tâm không ngờ anh sẽ cự tuyệt mình thẳng thừng như vậy, hết sức nhẫn nhịn cảm giác không cam lòng trong lòng, đôi tay nắm chặt, móng tay thon dài bấm vào trong thịt thật chặt, có hơi đau một chút, nhưng lại kém xa một phần vạn cảm giác đau đớn trong lòng.

***

Sau khi tham gia buổi lễ mừng thọ trở về xong, Lý Nguyên Y lại vùi đầu vào trong công việc bận rộn. Chỉ là, thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô đều sẽ chờ điện thoại di động đến ngẩn người. Đã qua chừng mấy ngày, Đường Diệc Đình cũng không có tìm tới cô, chẳng lẽ, tất cả cứ như thế mà kết thúc?

BGH vẫn quyết định là để Tô Tâm Lôi thế chỗ cô, đi chủ trì buổi lễ long trọng của Stars, tuy ngoài mặt thì thở phào nhẹ nhõm, biểu tình vừa ý, nhưng mà lại như chèn một khối đá lớn, nặng trĩu, cực kỳ khó chịu.

“Chị Y, vì sao việc tốt như vậy lại rơi vào đẩu hoạt náo viên Tô? Nói thế nào cũng phải là chị đi mới phải.” Tiểu Lạc cũng không biết nguyên do ở trong, có chút tức giận bất bình.

Lý Nguyên Y cũng lười giải thích nhiều với cô, loại chuyện như vậy, nói xong càng nhiều càng loạn, vì vậy cô định ngậm miệng không nói, chỉ là mỉm cười với Tiểu Lạc một cái.

“Ôi, em chỉ mới vừa nghĩ đến nam thần Đường nhà ta rất có thể sẽ cùng múa với hoạt náo viên Tô ở trên đài, trong lòng liền cực kỳ buồn!” Tiểu Lạc không nhịn được bóp cổ tay, con hồ ly Tô Tâm Lôi kia, nếu câu mất Đường thiếu, chị Y sẽ phải làm thế nào?

Trong lòng cô, trên đời này cũng chỉ có chị Y của cô là có thể xứng đôi với nam thần.

Mười ngón tay Lý Nguyên Y bất giác nắm chặt, nhưng mà nụ cười nhàn nhạt trên mặt vẫn giữ vững như cũ: “Chuyện của người khác, không cần chúng ta trông chừng nhiều như vậy.”

“Ôi chà, chị không biết đâu, mới vừa rồi ở quầy giải khát, hoạt náo viên Tô hung hăng vênh váo tới cỡ nào. Em xem chừng cô ấy là muốn mượn Thẩm thiếu – tấm ván cầu này, liên lụy nam thần của em rồi. Nếu là trên vũ hội, Đường thiếu thật sự sẽ coi trọng cô ta……”

Tiểu Lạc càng nói càng buồn bực, mà nụ cười của Lý Nguyên Y cũng cứng đờ, trong nháy mắt tâm tình liền rơi xuống vực thẳm.

……

Ban đêm, tại một quán bar bờ sông tên “Nhiễm dạ”, tiếng hát lượn quanh nhà.

Lý Nguyên Y ngồi ở trong góc, gọi một ly Trường Đảo Băng Trà vì chính mình. Trước kia mỗi lần thất tình Lê Lâm đều nói, cái ly rượu mạnh Trường Đảo Băng Trà này là phương thức trị liệu thất tình tốt nhất, cô vẫn còn rất xem thường, không ngờ hôm nay cô cũng mê muội.

Lý Nguyên Y cười khổ, cô chưa bao giờ biết tư vị của chữ tình, vào giờ khắc này, thật sự cảm thấy, tình thương là một chuyện đáng sợ đến dường nào.

“Luôn thích sự hoàn mỹ tột cùng, cái loại cảm giác đánh cuộc một trận đó; kiếp này thua kiếp trước mới phát hiện nước đã thành lệ……”

Lúc này, tiếng hát thâm tình từ từ truyền vào trong tai, lòng không hiểu sao bị xúc động, Lý Nguyên Y khẽ giương mắt, bất giác nhìn tới phía màn hình lớn ——

“Mặc dù không thấy được không nghe được, nhưng trốn không thoát không quên được……”

“Qua cùng một giây cùng một nụ cười, uống xong chén thuốc giải này, có thể quên tất cả……”

Có lẽ nam nữ nhân vật chính trong MV tình cảm quá động lòng người, hoặc là quá để ý đến lời ca thương cảm, lông mi Lý Nguyên Y nhẹ nhàng chớp chớp, tình cảm ẩn giấu trong lòng, giống như là trong nháy mắt tìm được chỗ phát tiết, không ngăn được thấm ướt hốc mắt.

Cô uống một hơi cạn sạch ly Trường Đảo Băng Trà trong tay, hình như muốn lãng quên hết tất cả, đáng tiếc gương mặt tuấn tú khuynh thành của người đàn ông ấy, cũng từ từ rõ ràng, sao có thể quên thậm chí không quên được.

Trong quán bar, vốn là một nơi tốt xấu lẫn lộn, một cô gái độc thân rất dễ dàng trở thành mục tiêu của người khác, chứ đừng nói tới một cô gái đẹp có dung mạo xuất chúng giống như cô ấy.

Sao chè*: Một cách chế biến lá chè tươi thành trà mình hay uống, sao trên lửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương