Hai mắt Hạ Vân Tỉnh khép hờ, một lúc sau hơi thở mới dịu lại, cố gắng hết sức kiềm chế, véo cái eo của cô gái nhỏ rồi lại đặt cô xuống.

Lúc Biên Lê tiếp đất thì hai chân nhũn cả ra, vấp một cái là không đứng vững được, một tay vịn vào eo gầy của anh, một tay tóm lấy quần áo của anh.

Thật vừa khéo, lúc cô tóm lấy thì đã đem vạt áo của Hạ Vân Tỉnh đẩy lên.

Trông thấy anh hở ra nửa thân trắng lạnh như ngọc, eo vừa gầy vừa bé, tay Biên Lê run rẩy rồi ngay tức khắc rụt trở về, thấy quần áo anh vẫn còn nguyên vẹn, cô mới chầm chậm ngước mắt lên.

Trong tầm mắt cô, Hạ Vân Tỉnh đang khẽ nhướng mày nhìn cô đầy thích thú.

Hiếm khi Biên Lê thoáng chút lắp bắp: “Anh đừng nhìn em thế, em chỉ là không chú ý tới…”

Hạ Vân Tỉnh cầm tay cô, mạnh bạo đặt lên chỗ eo cô vừa mới chạm vào, không cần cô tiếp tục mà dáng vẻ như hiểu rõ trong lòng: “Không sao, anh hiểu hết.”

Biên Lê bực bội xoắn xuýt, giãy thoát ra muốn lao đi cắn anh, nhưng bị Hạ Vân Tỉnh dễ dàng tránh được.

“Được rồi, em qua bên kia chơi đi, đợi anh.” Hạ Vân Tỉnh chỉ vào cái ghế sofa dựa vào vách tường kia, hất cằm, tỏ ý bảo Biên Lê đi đến đó.

Cô bĩu môi, hơi mất hứng, giọng điệu thì nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ oán than: “… Chơi xong là vứt đi, chẳng khác nào ông lớn, dựa vào đâu chứ?”

Hạ Vân Tỉnh vỗ đầu cô, hỏi ngay lại: “Ai chơi xong là vất đi?”

Vốn ý định của anh là có thể ở cạnh cô lâu thêm chút.

Nhưng cô ngồi ở trước mặt anh, mềm mại mỏng manh, không cần làm cái gì đã có thể khiến cho con người ta dâng trào sức sống, huống chi chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc cô.

Đã như thế thì càng khiến anh không tài nào tập trung được.

Trước đây đã quen thanh tâm quả dục nên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng thì lại cảm thấy đời này đến hơi muộn.

Dù thế nào đi nữa, thì Hạ Vân Tỉnh vẫn đánh giá cao bản thân quá rồi.

“Ở đây ngoài anh ra, còn có thể có ai nữa?” Biên Lê cười giả đò, hừ mạnh một tiếng, xoay người muốn chạy.

Thế nhưng cô vừa mới nhấc chân lên, chưa đi được mấy bước, thì đã bị Hạ Vân Tỉnh túm lấy cổ áo.

Cái lại cảm giác giống như họng bị khống chế chẳng vui vẻ gì cho cam, giữa hai người có sự chênh lệch về chiều cao, dáng anh cao thẳng như thế thì bắt sống một Biên Phì Phì là chuyện dễ như trở bàn tay.

Biên Lê giãy ra hai lần, nhưng đều bị ép phải quay lại, mặt đối mặt với Hạ Vân Tỉnh.

Anh buông tay đang đặt trên cổ áo cô xuống, một tay véo lên gò má trắng mềm của Biên Lê, dùng sức rất lớn: “Em giải thích cho anh, gì mà chơi xong là vứt đi?”

Biên Lê đập đập tay anh, hơi cáu kỉnh nói: “Có thể là cái gì, là cái kiểu mà dùng búp bê bơm hơi (*) xong là vứt đi đấy.”

(*) Se.x toy

Biên Lê buột miệng nói ra, lơ đãng ngước mắt lên thì trông thấy sắc mặt thâm sâu khó lường của Hạ Vân Tỉnh đang không có bất kỳ dao động nào.

Ngày trước nói ở trước mặt Biên Trần Ngôn, ông anh trai nhà cô cũng giống hệt kiểu này muốn nói lại thôi, kèm theo chút vẻ giận hờn, mà đa phần là loại tâm tình ấy giống như chỉ hận rèn sắt không thành thép vậy.

Biên Lê sai rồi, cô thực sự sai rồi.

Nhất thời lỡ miệng, danh tiếng ngàn đời thành tro trong phút chốc, cô cảm thấy hình tượng của mình trước mặt Hạ Vân Tỉnh đều bị hủy cả rồi.

Hạ Vân Tỉnh tự nhận rằng không có gì khác với Biên Lê cả, dẫu sao thì chẳng qua chỉ lớn hơn cô hai tuổi.

Mà lúc này đây, anh chỉ muốn gõ mở đầu cô ra để xem bên trong chứa cái thứ gì.

Biên Lê hận bản thân mau mồm mau miệng, nhưng kết quả đợi cả ngày cũng chỉ đợi được vẻ trầm mặc rõ lâu của Hạ Vân Tỉnh.

Cô rướn người lên trước, chủ động kéo tay Hạ Vân Tỉnh, nhưng bị một lực vững vàng của đối phương chặn lại, cũng không cho cô ôm.

Biên Lê còn chưa kịp hu hu được hai tiếng, thì đã nghe được tiếng Hạ Vân Tỉnh chậm rãi mở miệng phân bua: “Cảm nhận được chưa, đây mới là chơi chán rồi vứt.”

Cô vội vã gật đầu, Hạ Vân Tỉnh lúc này mới để mặc cô làm nũng.

Anh tự đưa cô đến chỗ ghế sofa nhỏ, để cô ngồi xuống: “Anh còn phải xử lý chút việc, nếu chiều em không phải luyện tập, thì đừng về, đợi anh, tối anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”

Biên Lê hăng hái, lát nữa Đại Hùng đi đàm phán xin xỏ, thì tối nay buông thả một phen: “Vậy chúng ta có thể đến nhà hàng em thích không?”

Hạ Vân Tỉnh gật đầu: “Tất nhiên.”

Được cam đoan nên Biên Lê chợt cảm thấy mãn nguyện làm sao.

Dáng ghế sofa ở đây dài dài, nằm ở trên vừa mềm mại vừa thoải mái nên cô lại cảm khái đồ đạc ở đây của Hạ Vân Tỉnh thật tốt, còn tự đổi một tư thế, dựa vào ghế sofa, đôi nhân nhỏ duỗi ra đong đưa.

Cô đang nghịch điện thoại, thì cảm thấy sau lưng có in dấu ánh mắt như lửa đốt của một người. 

Biên Lê biết Hạ Vân Tỉnh vẫn chưa đi, cô ngoái đầu, hai gò má hiện ra đường cong khéo đẹp, cô khó hiểu nhướng đôi mi xinh đẹp: “Không phải nói muốn làm việc à, sao còn chưa đi?”

Hạ Vân Tỉnh thấy bộ dạng dương dương tự đắc của cô, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.

Biên Lê bị nhìn đăm đăm đến độ chẳng hiểu mô tê gì cả, đưa tay lên sờ má mình, rồi lại xoa xoa.

Ờm, mịn mịn mướt mướt, cũng không có vật bẩn gì.

Vì Biên Lê đang trong tư thế nằm sấp, Hạ Vân Tỉnh săm soi cái mông nhỏ vểnh lên của cô, vỗ một cái không nặng cũng chẳng nhẹ.

Biên Lê sững ra một hồi, rồi mới kịp phản ứng lại, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc phình lên như trái cà chua nhỏ.

Suýt chút nữa là cô không nhảy dựng lên, hai tay đưa về phía sau che đi chỗ bị đánh lén, xấu hổ không tài nào giải thích được: “Anh làm gì… thế!”

Sắc mặt Hạ Vân Tỉnh lơ đãng, lúc này mới chậm rãi ung dung đứng dậy, từ từ mở miệng: “Trả lời cho cái câu chơi xong là vất kia của em. Anh thử rồi, không nỡ vứt.”

Sau khi anh quăng ra một câu như thế, còn chưa cho Biên Lê khoảng không hồi phục lại đã đi thẳng đến bàn, nhanh gọn ngồi xuống trước bàn máy tính, giữa thời gian bận rộn cũng không nhìn Biên Lê lấy cái nào, đến ánh mắt liếc qua cũng không có.

Nhìn không hề chớp mắt, thoạt trông vô cùng nghiêm túc.

Biên Lê nghĩ quẩn quanh một lúc, mới nhận ra rằng…

Ý trong lời kia của Hạ Vân Tỉnh, là đem cô trở thành??

Coi cô như đồ chơi mà cô nói kia??!!

Biên Lê lộn người lại, rồi ngửa đầu rê.n rỉ một tiếng, dùng hai tay che mặt mình. Như thế còn chưa đủ, trong lúc ấy còn lén lút nhìn Hạ Vân Tỉnh qua mấy kẽ hở của ngón tay.

Hạ Vân Tỉnh hơi nhướng mày, vô tư nhìn sang bên đây, khóa chặt cô lại.

Biên Lê đang nhìn lén rồi khẽ ôi một tiếng, giả vờ như không bị bắt gặp, cố kiềm nén nỗi điên cuồng và quẫn bách trong lòng, mặt không đổi sắc mà quay đi sang chỗ khác.

Thế vậy còn chưa đủ.

Biên Lê còn nghe rõ Hạ Vân Tỉnh khe khẽ cười một tiếng.

Á Á Á!

Cái con người này quá xấu xa rồi!

Vì cái điệu cười cuối cùng kia của Hạ Vân Tỉnh nên tiếp đấy Biên Lê phớt lờ anh.

Từ lúc ngồi lên xe của anh, cho đến khi xe chậm rãi chạy khỏi gara tầng hầm, cả đoạn đường Biên Lê toàn vùi đầu vào điện thoại, cũng không thèm liếc anh lấy tí nào.

Một là, vì vừa nãy ở trong phòng làm việc của anh xảy ra vài chuyện không thể tưởng tượng nổi được.

Hai là, vì cô vẫn còn đang cò kè với Đại Hùng.

Lúc cô xin phép nghỉ bảo rằng muốn xuống dưới ra ngoài ăn cơm, thì Đại Hùng đồng ý. Nhưng giới hạn thời gian chỉ có một giờ nên có phần hơi quá đáng.

Biên Lê ngoài mặt thì ậm ừ đồng ý, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn năn nỉ Đại Hùng cho thư thả thêm, một bữa cơm ít thì cũng phải mất ba giờ mới có thể đạt được sự tôn trọng giữa đồ ăn với nhau.

Đại Hùng nói không lại cô, nên dứt khoát nới thêm thời gian.

Biên Lê lúc này mới vui mừng khôn xiết, sau đó cô hứa hẹn buổi tối không về ký túc nữa, mà vùi mình trong phòng tập để chứng minh sự cố gắng của bản thân.

Mà nhắc đến, đây là lần đầu tiên cô ăn một bữa cơm với Hạ Vân Tỉnh, hình thức thì không quan trọng, thời gian mới là quan trọng.

Lúc Biên Lê tự mình nói với anh lời này, thì Hạ Vân Tỉnh đang lái xe.

“Thời gian?” cánh môi mỏng của Hạ Vân Tỉnh khẽ mở, chậm rãi thốt ra hai chữ.

Biên Lê ậm ừ một tiếng, không tim không phổi, không nhìn ra cái gì, cũng không nghe thấy cái gì.

“Như thế ư.” Anh gần như là thấp giọng rầm rì.

Vừa nói, thì xe gặp đèn đỏ, từ từ dừng lại.

Lúc chờ đèn đỏ, Biên Lê nhìn sang bên trái, hai tay Hạ Vân Tỉnh đặt bừa trên vô lăng, các đốt ngón tay rõ ràng hơi cong lên, gõ nhẹ, hàng mày nhếch lên thờ ơ.

“Anh đang lao tâm khổ tứ cái gì thế?” Biên Lê lôi từ ngăn kéo nhỏ cạnh ghế ngồi ra một đống kẹo dẻo một cách thuần thục, chọn lấy vài vị khác nhau để nhai.

Từ lúc hai người ở chung công t, cô từng quá giang (*) Hạ Vân Tỉnh không ít lần.

(*)Ngồi nhờ, đi nhờ xe.

Ban đầu khi cô ngồi vào ghế lái phụ, Hạ Vân Tỉnh vẫn còn thần thần bí bí, không biết đang đùa cái trò gì.

Sau đấy mới thấy hơi không được tự nhiên rồi bảo  cô đi mở ngăn kéo nhỏ của mình. Thế Biên Lê mới biết, anh dựa vào khẩu vị của cô, cất rất nhiều đồ ăn vặt ở trong.

Yêu thương lặng lẽ và trói chặt thế này, khiến cô vô cùng dễ chịu. Vị ngọt ngào thấm đẫm từ những chi tiết nhỏ chẳng mấy đề tâm trong cuộc sống mới có thể chạm đến đáy lòng.

Mạch suy nghĩ của Biên Lê bay xa chưa được lâu, thì đã nhanh chóng bị lời của Hạ Vân Tỉnh kéo về lại.

“Đang nghĩ về thời gian.” Hạ Vân Tỉnh thản nhiên nói, không nhanh không chậm nói thêm câu: “Rốt cuộc sao thì có thể khiến em hài lòng.”

Biên Lê nhai qua nhai lại một hồi, chợt ngẩn người, lông mĩ khẽ run sau đó hoàn toàn dừng việc ăn kẹo lại, đôi môi anh đào mở hé.

Cuối cùng thì cô cũng hiểu hai từ vừa rồi của anh là có ý gì.

Cái con người này! Một ngày không cợt nhả!! Thì khó chịu!!! Thì rảnh rỗi không chịu được hả!!!!

“Này! Anh dừng lại cho em!” Biên Lê không chút khách khí, đáp thẳng lại.

“Được chứ, hôn anh một cái thì dừng.” Đèn xanh sáng lên, Hạ Vân Tỉnh giẫm chân ga, xe vút ra ngoài.

Biên Lê trừng anh một cái, nhìn thế nào lại thấy cảnh đẹp ý vui.

Bỏ đi, dè dặt thì có cái bánh mà dùng.

Có xấu hổ thì vẫn phải hôn.

Nghĩ thế, Biên Lê nhanh chóng nhích người đến, dùng sức rõ nhiều hôn lên mặt anh, vang “ba” một tiếng.

Rồi sau đấy cô lại vội vàng ngồi trở lại vị trí, còn không quên dặn anh: “Lái xe cho cẩn thận, đừng nhìn em!”

Hạ Vân Tỉnh mắt nhìn về phía trước, nhưng không nhịn được, cuối cùng phá vỡ mất, khóe miệng hơi cong lên, vốn muốn nói gì đó nhưng lại bị lời của Biên Lê cắt ngang mất.

“Ôi anh đoán xem mới nãy vị kẹo em ăn là vị gì đi.” Vẫn còn đoạn xa nữa mới đến nhà hàng kia, Biên Lê rảnh rang liền bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.

“Em hôn như thế thì làm sao anh biết nó có vị gì?” Hạ Vân Tỉnh thổi ra một câu như thế.

Thật ra khi cô nói chuyện, hương hoa quả tươi mát ngọn ngào tràn đầy trong xe.

Nhưng cái Biên Lê dễ bị lừa chính là chỗ này, ngốc nghếch hỏi: “Ơ… không ngửi được ư?”

Hạ Vân Tỉnh vô lương tâm gật đầu: “Biết cái gì là hôn ướt kiểu Pháp không?”

Biên Lê không hiểu sao chủ đề của anh lại xoay chuyển nhanh như vậy, gật đật đầu: “Ừm ờ, kiểu này thường xuyên xuất hiện mà.”

Hai người họ cũng từng thử rồi.

Biên Lê thầm oán than.

Hạ Vân Tỉnh nghiêm túc: “Ừm, biết thì tốt rồi. Chỉ có nó mới có thể khiến anh đoán vị kẹo em ăn được.”

Nói xong, anh còn chêm thêm một câu: “Đợi tí nữa thì bắt đầu à?”

Biên Lê: “…”

Chỗ hai người ăn cơm là Biên Lê chọn, khoảng thời gian ở bên nhau, cô cũng coi như tìm hiểu khẩu vị của Hạ Vân Tỉnh, cố gắng trung hòa sở thích của hai người.

Nhà hàng có phòng bao riêng nên giấu danh tính vô cùng tốt. Ông chủ và nhân viên phục vụ đều là người ngoại quốc, trên góc độ lớn mà nói thì mang đến tiện lợi cho việc bên nhau của hai người.

Lúc gọi đồ ăn thì Biên Lê đang phân tâm chơi điện thoại, lướt Weibo vui vẻ quá trời.

Cô gọi món mà so đo tính toán phân lượng, nên xem xét hơn nửa đều là Hạ Vân Tỉnh. Sắp comeback, nên Biên Lê không dám ăn uống buông thả. Tuy ngày thường cô ăn uống thả cửa ra sao thì cũng không béo, nhưng là một idol, tự mình kiềm chế là chuyện nên cần.

Thật ra ngày cô đều ăn ba bữa bình thường, đợt comeback lần trước cô ép gầy một trận, nên sau đấy sân khấu biểu diễn cuối năm quá nhiều đương nhiên sẽ bị tụt ít đường huyết, vì thế bây giờ Biên Lê cũng không dám coi nhẹ nữa.

Hạ Vân Tỉnh thấy cô gọi ít món, cầm lấy máy tính bảng lia hết toàn bộ thực đơn: “Gọi thế này đủ không? Có muốn ăn thêm không?”

“Không gượng được.”

“Không sao, anh cà thẻ.” Ý là, gọi món tùy thích.

Biên Lê đang lướt Weibo, vốn đang do dự xem đêm nay có nên buông thả ăn thêm tí không, thì nghe được lời Hạ Vân Tỉnh nói, cảm thấy hơi buồn cười, cô nào phải vì chuyện này.

Nhưng quả thật cô đã do dự: “Vậy… gọi thêm chút nữa?”

“Anh giúp em chọn đi.”

Hạ Vân Tỉnh thấy bộ dạng vui vẻ lướt Weibo của cô, tỏ ra tốt bụng: “Được.”

Biên Lê đang lướt trang chủ Weibo của mình, “Đời sống bình phàm” đã phát sóng số đặc biệt về idol kia.

Bình luận phía dưới Weibo nhiều đến bùng nổ, Biên Lê nhấp vào xem thấy vô cùng thích thú.

Cô lướt qua mở lại bình luận của hot search, kết quả nhìn thấy một bình có liên quan đến cô và Du Thư, lượt like khá là cao.

Biên Lê thật sự thấy khó hiểu, sau đó bất giác mở miệng nói.

“Thật đúng là kỳ quái, biểu hiện lúc đó của mình rất rõ ràng, thế mà còn có fan cp của mình với Du Thư.”

Hạ Vân Tỉnh vốn đang đưa thực đơn gọi thêm xong ở máy tính bảng cho người phục vụ, thì chợt nghe thấy Biên Lê tự thì thào nói mấy lời này.

Anh thoáng chau mày, rồi sau đó hành động nhanh chóng, không chút do dự lấy lại mấy đĩa đã gọi về.

Hành động của Hạ Vân Tỉnh đột ngột, không có bất kỳ lý do nào, khiến Biên Lê chú ý tới, nhưng cô vẫn không ngẩng lên, luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hỏi: “Làm sao thế?”

Con ngươi của anh đều như rơi vào trong điện thoại, không hề ngửa mặt nhìn Biên Lê của anh, giọng điệu rất lãnh đạm: “Không sao cả, tự nhiên cảm thấy hơi nhiều món.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương