Ngọt Ngào Trọn Vẹn
-
Chương 46
Biên Lê muốn tránh khỏi cái giữ chặt của anh, nhưng trên mặt Hạ Vân Tỉnh vẫn là bộ dạng nhàn nhã, thầm tranh sức mạnh, siết chặt bàn tay cô không tha.
Ngày thường rõ ràng là một tay có vẻ gầy trơ xương, quá lừa người đi mà.
“Này… Anh buông em ra đi…” Biên Lê khẽ thì thầm, dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói.
Người khởi xướng ngoảnh mặt làm ngơ, tiện thể trừng phạt Biên Lê ban nãy dùng đầu ngón tay cào cào đùa anh, trả lại gấp đôi, giống vệt gãi vẽ hình hồ lô.
Biên Lê nhịn cười, khóe mắt đều kìm đến độ hồng cả lên.
Hạ Vân Tỉnh kiên trì: “Em vẫn chưa trả lời anh.”
“Trả lời cái gì?” Một lòng của Biên Lê treo hết lên cái nơi Hạ Vân Tỉnh đang gãi trong lòng bàn tay, sao cũng không trốn được, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Nhớ anh không?”
Biên Lê nghe vậy liền ngừng lại, quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn anh, giọng nói như cất giấu xấu hổ: “Sao còn hỏi thế… ban nãy anh không phải nói anh cũng vậy ư?”
Cô còn tưởng, một đoạn vừa nãy đã bị lật tẩy rồi.
Ý tứ trong lời của Hạ Vân Tỉnh, cô cũng ngầm thừa nhận mà.
Nào ai ngờ, anh vẫn ở chỗ này chờ cô đâu.
Hạ Vân Tỉnh nhìn bộ dạng ngây ngẩn của Biên Lê, liền nổi lên ý xấu, càng gãi mạnh vào lòng bàn tay cô.
“Anh dừng lại đi.” Vì đang ở trong xe, cô không dám hành động khinh suất, càng không dám làm ra hành động lớn.
Ngay đêm hai người xác nhận quan hệ, vội vàng gặp nhau, rồi lại vội vàng tạm biệt. vẫn luôn liên lạc qua điện thoại nên tính đến nay, hai người đã xa nhau ít nhất là nửa tháng rồi.
Thành thật mà nói, nỗi nhớ nhung của cô cũng như điên như cuồng, phát ra nhưng chẳng thể thu lại, áng chừng cũng không ít hơn anh là bao.
Cuối cùng thì vẫn không nén nổi xúc động trong lòng, sau khi Biên Lê hạ quyết tâm, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Nhân viên ngồi ở phía trước, các nghệ sĩ idol khác ngồi ở mấy ghế trước, chỗ ngồi bên phía tay phải có người đã ngủ thiếp đi chắc lâu cũng sẽ không tỉnh lại, huống chi là đột nhiên nhìn về phía hai người bọn họ.
Biên Lê không khỏi to gan hơn, vươn tay ra, kéo gáy Hạ Vân Tỉnh xuống, sau đó ghé vào bên tai anh, vội vàng thầm thì: “Nhớ.”
Sau khi cô nói xong, nhân lúc Hạ Vân Tỉnh không chú tâm, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, vội vàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Người bên cạnh thoáng im lặng một chốc, sau đó cả người lấn về phía cô, áp sát tới là cái chân ấm nóng của anh.
Dùng sức nhích về phía cô, tận dụng triệt để, vô liêm sỉ y hệt một chú cún.
Biên Lê nín thở, nghe được tiếng thở dài thấp thấp của anh, sau đó là tiếng cười thanh trầm, chứa sự bất lực trong mọi thứ, rồi cả sự nuông chiều vô hạn.
Có lẽ là gió thổi vào làm rối mái tóc của cônên khiến đầu óc cô mê loạn, Biên Lê hoảng hốt vài giây.
Rồi sau đấy, cô lại nghe được giọng nói hơi tiếc nuối của Hạ Vân Tỉnh—
“Tiếc thật.”
“Tiếc cái gì?”
Cô tò mò quay đầu lại, vài đuôi lọn tóc vương trên cánh tay anh, ngứa râm ran.
Hạ Vân Tỉnh cười đến là ấm áp, thoạt nhìn lại như là thiếu niên dịu dàng sáng sủa, giọng nói cũng vô cùng đứng đắn “Tiếc rằng không thể ở đây hôn em được.”
Đầu ngón tay Biên Lê ở nơi cổ tay khớp xương rõ ràng của anh nhéo mạnh, hết cấu rồi lại véo.
Tuy rất muốn anh câm miệng, nhưng nghe lời này, sao có thể dễ nghe đến thế.
Hạ Vân Tỉnh sau đấy lại trêu đùa cô một lúc, Biên Lê ban đầu còn có thể thoái mái ứng phó, nhưng sau đó không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ùn ùn ập đến nên tự ngủ thiếp đi.
Mùa hè trời oi bức, kể cả khi trong núi mát mẻ, nhưng bọn họ ở trên xe lắc lư cả quãng đường, cửa sổ mở ra hùn gió nóng vào có thể khiến người ta thành mèo lười, chợp mắt ngủ trưa là không muốn dậy nữa.
Đầu Biên Lê va vào cửa sổ xe bên cạnh, tự hình thành cảm giác thăng bằng thần kỳ cho chính mình, cũng không gật đầu như gà mổ thóc, bèn giữ nguyên tư thế như vậy, thoạt trông vừa lòng đắc ý không thôi.
Lông mi của cô gái nhỏ cong một nửa, vểnh lên trên, độ cong của khóe miệng và lông mi như có thần giao cách cảm vậy, hơi hơi nhếch lên. Giữa lúc xe di chuyển, bóng cây lốm đốm, ánh thành những vòng sáng lọt lên da thịt trơn bóng, làm nổi bật cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng như ngâm trong nước.
Biên Lê mặc một chiếc váy phồng, kiểu công chúa, không có ống tay áo lót có viền ren nhỏ ở bên. Cổ áo có một chiếc nơ mới lạ, thoạt trông thục nữ quý phái lại hoạt bát. Lúc này vì tư thế ngủ, nên nổi lên vài nếp nhăn.
Hạ Vân Tỉnh không buồn ngủ, nâng nửa mặt lên, uể oải thưởng thức. Trông thấy lúc cô ngủ chóp mũi thoáng chun lại, rồi sau đó là lông mày khẽ cau, chắc là bị nắng rọi nên hơi khó chịu.
Anh cẩn thận nâng nửa bên mặt gần của cô lên, thò tay kéo mành cửa ra, rồi đặt cằm cô lại.
Phút cuối tay anh còn không cam lòng rời đi, cấu véo da thịt trên má cô, đưa tay sửa nếp tay áo cho cô.
Đợi sau khi xong một vài động tác, Hạ Vân Tỉnh xoay người lại, cảm nhận được một ánh mắt dò xét bắn thẳng tới phía anh.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mắt, một ánh mắt nhìn một người trông về bên này, ngồi ở chỗ ở trên chếch bên phải bọn họ.
Chàng trai không ngờ ánh mắt của mình lại bị bắt chính xác như vậy, ánh mắt hai người chạm nhau một chốc, vẫn là chàng trai không chống đỡ được trước, cuối cùng nhìn về phía Biên Lê một cái, rồi mới quay mặt đi đầu tiên.
Cái nhìn vừa rồi ấy, chàng trai chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Biên Lê, không thấy được dáng người, tất nhiên không tưởng tượng ra được cảnh Hạ Vân Tỉnh nghiêng người vào trong khi nãy.
Người đã không còn nhìn về phía này nữa.
Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại thu hết mọi cử động nhỏ của người kia vào nơi đáy mắt.
Người anh không mấy quen biết, là thành viên út của một nhóm nhạc nam, tên là Du Thư.
Hồi lâu trước đây, chặn Biên Lê ở hậu trường, lén đưa cho cô lon soda, là cậu trai kia.
Lúc Biên Lê khó khăn lắm mới thức giấc, là vì bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức. Xe đã từ từ chạy vào sườn núi chỗ đóng quân của tổ chương trình, đường núi chỉ cần rẽ một ngoặt nữa thì chính là đích đến hôm nay của mọi người.
Phải nói rằng là, tổ chương trình rất có tâm. Chỗ giao nhau trên sườn núi đã có máy quay chờ hai người, lúc sắp đến, ekip chương trình nhắc nhở mọi người chú ý đến hình tượng của mình nhiều hơn.
Biên Lê lúc tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn vết đỏ nhạt in từ trên gối, mắt thấy mọi người đều thu dọn xong xuôi, tinh thần cực kỳ phấn chấn chỉ có mình cô mới thoát ra giấc ngủ, dáng vẻ choáng váng nặng nề, lòng cô có hơi tắc nghẹn.
“Sao anh không gọi em?” Cô dụi dụi mắt, sau đó dùng sức vỗ vỗ, ép mình vào trạng thái cho sớm.
Có thợ trang điểm đi theo đoàn đang trang điểm cho nghệ sĩ khác, thùng xe hỗn loạn một trận, Hạ Vân Tỉnh xuôi theo sự hỗn loạn này, đưa tay vuốt tóc cô: “Không nỡ đánh thức em.”
“Hở?” Biên Lê thôi vỗ vào mặt mình, đôi mắt mang theo sự lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng, do vừa mới ngáp nên một lớp nước mỏng ứ đọng đã ứa ra.
Hạ Vân Tỉnh nhìn đôi môi anh đào hé nửa của cô, thì quay mặt sang chỗ khác, che đi bão táp dưới đáy mắt, hạ giọng giấu đi tiếng nói, không để cô nghe thấy giọng nói đen tối của mình: “Em ngủ ngọt ngào quá.”
Lúc xe chầm chậm dừng lại, buổi ghi hình hai ngày hai đêm ở đây chính thức bắt đầu.
Những chiếc vali hành lý lớn của họ không dễ vận chuyển nêntổ chương trình sẽ có nhân viên làm việc phục vụ giao hành lý riêng, bởi vậy, một nhóm sáu người bọn họ chỉ cần mang theo những vật dụng nhỏ và hành lý của mình là được.
Hành lý con trai tiện tay mang không nhiều lắm, trừ đeo hai cái ba lô trên vai ra thì hai tay đều không có gì.
Biên Lê khoác lệch một cái túi, bên trong nhét đầy dầu gió, gương và son dưỡng môi, với chẳng qua một cái di động, không có đồ gì khác.
Các chàng trai cô gái lúc đi về hướng nhà ở, hiểu được rõ ràng, khoảng cách không tính là quá gần, cũng không quá xa. Máy quay của ekip chương trình lại áp sát gần, cứ cạnh hai người thì có một người quay phim.
Nhà dân của tổ chương trình nằm cạnh ruộng bậc thang, đường đều lát bằng sỏi vừa lớn vừa cứng, cho dù là từ từ leo nên, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Biên Lê vẫn luôn đi theo chương trình, biết nên đi đường ra sao, cũng phân biệt được đâu là cửa trước, đâu là cửa sau.
Đoàn người vừa nhanh vừa chậm, mọi người phối hợp tốc độ với nhau, sau đó cùng nhau gõ cửa.
Ra mở cửa là bậc thầy hý kịch có tiếng trong nghề, thầy Khai Thiệu. Mấy năm nay bóng dáng của ông vẫn luôn tích cực ở mọi chương trình gameshow lớn, với tích cách cởi mở, tao nhã lịch thiệp, tâm tính lại tốt, gần như đã trở thành người đại diện cho sự vui vẻ.
Tầm khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thoạt trông như mới ngoài ba mươi.
Khai Thiệu xuất thân trong trong một thế gia theo nghệ thuật, trong nhà có chuỗi công ty sáng tác hý kịch, bởi vậy quan hệ xã giao của ông rất rộng, trong giới ai ai cũng thích qua lại với ông.
Người ta vốn có quan hệ lại có địa vị, mấy tiểu bối như bọn họ nào với được.
Tất nhiên, quan hệ có rộng đến đâu, thì cũng sẽ có hạn chế nhất định. Ví dụ như bây giờ, cả đoàn người bọn họ, chỉ có mình Hạ Vân Tỉnh là được thầy Khai thân mật vỗ vai.
Nhiều người như vậy, mà ông chỉ quen Hạ Vân Tỉnh…
Với Biên Lê.
Mấy idol khác trong cả một đoàn người đều vô cùng kinh ngạc, xen lẫn chút ghen tị.
Xét ra thì nhìn mức độ thân thiết, thì không chỉ là quen biết đơn giản như thế.
Thầy Khai xoa đầu Biên Lê: “Lại cao lên rồi, cũng xinh hơn rồi! Trở thành gái lớn rồi Phì Phì.”
Biên Lê xấu hổ sờ sờ đầu: “Đã lâu không gặp rồi thầy Khai.”
Phải nói là lời này của Khai Thiệu thành công làm dấy lên suy đoán của mọi người.
Dù sao thân phận của Hạ Vân Tỉnh là đỉnh cấp lưu lượng, nhận không biết bao nhiêu là đại ngôn cao cấp, quen biết với thầy Khai Thiệu, cũng còn nói được, nhưng đến lượt Biên Lê lại làm cho người ta không tài nào tin nổi.
Những quanh co khúc mắc trong đó, người khác không biết, Biên Lê cũng không có ý định nói.
Thật ra thì rất đơn giản, bố Biên Lê với thầy Khai Thiệu là bạn thân, năm ấy là bạn học cùng lớp thời đại học, quan hệ anh em trải dài từ trên xuống dưới, có bao nhiêu thân thì có bấy nhiêu thiết.
Chỉ có điều thầy Khai Thiệu đến giờ vẫn chưa có lấy nổi nửa đứa con gái, nên lúc nhỏ đã coi Biên Lê như con gái nuôi của mình.
Nhưng Biên Lê không muốn mang phiền toái cho thầy Khai Thiệu, còn thầy Khai lại tự nhìn ống kính cười cười, tiết lộ rằng: “Nói ra thì thật trùng hợp, tôi với bố Phì Phì là bạn học cũ, bình thường không có việc gì cũng hay cùng nhau tụ họp uống rượu.”
Lời vừa nói ra, người quay phim đang dựng tai hóng chuyện ở bên ngay lập tức quay cận cảnh Biên Lê và Khai Thiệu.
Trong khi đó còn có đạo diễn đang ghi chép lại một màn thế này trên sổ tay của mình: “Trọng điểm của ống kính, biên tập điểm chính, đánh dấu.”
Thầy Khai Thiệu ôm vai Biên Lê: “Hôm nay con gái lão ấy đến chỗ tôi, vậy thì phải sai bảo cho tốt rồi.”
Những idol đi cùng cũng đều nhao nhao chào hỏi thầy Khai Thiệu, ông cũng vui vẻ đón nhận từng người một: “Tuổi trẻ thật tốt, nguyên một đàn thanh niên.”
“Mấy đứa cũng không cần câu nệ, việc cũng không cần phải tranh làm, vì nhiều lắm, chỉ sợ mấy đứa chết mệt thôi.” Thầy Khai Thiệu mỉm cười, mọi người ngồi chưa được bao lâu, thầy ấy đã cất tiếng.
Đám idol bọn họ nào dám đáp lời, cố sức biểu hiện tốt nhất có thể, đều cười một nụ cười tiêu chuẩn, gật đầu rồi lại gật đầu tiếp.
Thầy Khai không hài lòng: “Sao, tôi là nước lũ hay dã thú à? Mang tinh thần của người trẻ mấy đứa ra, muốn xới cỏ thì đi lấy búa, muốn bắt cá chạch thì đi thay giày, đừng ở lỳ đây chứ mấy đứa con.”
Cả một đám người lúc này mới nhao nhao đáp lời, quay người đi tranh việc.
Thầy Khai Thiệu nâng tách trà, híp mắt nhấp một ngụm, tự ngoảnh lại nói với ống kính: “Thật ra ấy là sư mẫu mấy đứa muốn ăn cá chạch rán, đâu nói là vì tôi, mà là vì sư mẫu mấy đứa thì cũng phải đi bắt vài cân về.”
Khách mời thường trú trong chương trình có hai người, chính là Khai Thiệu và vợ của ông ấy. Một vị ở bên trong một vị ở bên ngoài, trước mắt thì Khai sư mẫu vẫn đang ngủ trưa trong phòng còn chưa dậy.
Biên Lê muốn bắt cá chạch, nghĩ để người khác thay giày trước, còn mình đợi ở đây chờ đến lượt.
Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà Hạ Vân Tỉnh cũng ở bên cạnh cô, chưa đi.
Thầy Khai Thiệu để ý thấy ai người không có hành động gì, một đứa hai đứa cứ lỳ ở đó, y hệt đang chơi đùa, so với người trước thì chẳng động đậy gì: “Phì Phì Vân Tỉnh, hai đứa có chuyện gì thế, muốn lười hả?”
Hạ Vân Tỉnh nhìn những người khác cách đó không xa đang phân chia công việc ra sao, giọng điệu nhàn nhạt: “Bọn họ chọn trước.”
“Ồ.” Thầy Khai Thiệu có vẻ hiểu ra, lại hỏi Biên Lê: “Còn con?”
Biên Lê cười hì hì: “Con nhất định phải đi bắt cá chạch, bây giờ bọn họ chỉ là đang chọn xem ai đi xới cỏ, con không tham dự, thì sẽ không có chuyện của con.”
Khai Thiệu nhìn hai người bọn họ, ý tứ trong ánh mắt không rõ, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ ưu nhã nhấp hớp trà, khẽ gật đầu.
Nghĩ đến bắt cá chạch thì vui thật, nhưng chính thức thực hiện, thì không hề dễ dàng như thế. Trong ruộng độc bùn, dùng tay vồ cũng toàn là bùn nhầy, cá chạch thì trơn tuồn tuột, thông minh quá đỗi, cực kỳ linh hoạt, làm thế nào cũng không bắt được.
Biên Lê bực bội muốn giậm chân một cái, nhưng chân thoáng dùng chút sức, thì phát hiện mình không thể giậm được, cũng không nhúc nhích được.
Lúc này cô mới nhận ra đi giày cao su vô cùng bất tiện. Kẹt trong lớp đất lầy, không nói đến cực kỳ sâu, chất đất rất dính, muốn rút cái chân nhỏ ra phải một lực rất lớn.
Nơi bắt cá chạch này có bốn người, chỉ có một mình cô là con gái, mọi người đều lác đác ở mọi góc, đều bận rộn với công việc riêng.
Phúc đến lòng tỏ, Biên Lê ngồi xổm xuống, nhìn về phía chếch bên trái, quan sát bên mặt lạnh lùng của Hạ Vân Tỉnh, rồi sau đấy cô dời ánh mắt xuống dưới, nhìn vào thu hoạch của anh.
Hở, một con cũng không có.
Đột nhiên, Hạ Vân Tỉnh nghiêng mắt nhìn sang, anh mắt khóa chặt cô.
Hàng mày Biên Lê cong cong.
Đột nhiên cô không thấy nản nữa, như được ống bơm thổi đầy khí, cả người tràn đầy năng lượng và động lực.
Dẫu sao thì, không bắt được không phải chỉ có mình cô.
Bỗng dưng, chếch phía bên phải truyền đến một tiếng hô kinh ngạc.
“Bắt được rồi!”
Là giọng của Du Thư.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu lấm lem bùn từ lúc nào, hai mắt tỏa sáng, bộ dạng cực kỳ vui sướng.
Sau đó, cậu từ một chuyến thành công, liên tiếp bắt được hơn chục con, làm mấy người khác nhao nhao ngó nghiêng, chạy hết lên nhìn.
Cái gì cũng không bằng lòng hiếu kỳ của mình, Biên Lê chợt cảm thấy giày rất dễ kéo, đường cũng dễ đi, vội vội vàng vàng vọt tới.
Phải nói là Du Thư có vận khí tốt, một bầy cá chạch ở đây. Cậu lại thuần thục kỹ xảo đánh bắt, nhanh chóng đầy được nửa thùng, con này béo hơn con kia.
Khi Du Thư lại bắt được một con, Biên Lê hưng phấn ở bên cạnh quan sát, vỗ tay như con sư tử biển: “Quá là lợi hại, con nọ to hơn con kia!”
Du Thư bật cười, nhe hàm răng đều tăm tắp: “Cần tôi dạy cho cậu không? Thật ra rất đơn giản.”
Biên Lê do dự một lúc, đang định mở miệng từ chối.
Cũng trong cái chớp mắt như vậy, bên trái đột nhiên vang lên một tiếng nói.
“Biên Lê.”
“Hả?” Biên Lê nhìn về phía người nói.
Hạ Vân Tỉnh thân cao chân dài, lúc này đứng thẳng tắp ở đằng kia, giống như cây tùng mạnh mẽ.
Đang ở ruộng đồng mà còn có thể duy trì cảnh đẹp ý vui đáng kinh ngạc như vậy, ngoài anh ra thì còn có ai.
“Chỗ này của anh còn to hơn.” Anh hơi nhướng mày, mất tập trung nhìn cô ngồi xổm cách đó không xa.
“Tới bắt không?”
Ngày thường rõ ràng là một tay có vẻ gầy trơ xương, quá lừa người đi mà.
“Này… Anh buông em ra đi…” Biên Lê khẽ thì thầm, dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói.
Người khởi xướng ngoảnh mặt làm ngơ, tiện thể trừng phạt Biên Lê ban nãy dùng đầu ngón tay cào cào đùa anh, trả lại gấp đôi, giống vệt gãi vẽ hình hồ lô.
Biên Lê nhịn cười, khóe mắt đều kìm đến độ hồng cả lên.
Hạ Vân Tỉnh kiên trì: “Em vẫn chưa trả lời anh.”
“Trả lời cái gì?” Một lòng của Biên Lê treo hết lên cái nơi Hạ Vân Tỉnh đang gãi trong lòng bàn tay, sao cũng không trốn được, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Nhớ anh không?”
Biên Lê nghe vậy liền ngừng lại, quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn anh, giọng nói như cất giấu xấu hổ: “Sao còn hỏi thế… ban nãy anh không phải nói anh cũng vậy ư?”
Cô còn tưởng, một đoạn vừa nãy đã bị lật tẩy rồi.
Ý tứ trong lời của Hạ Vân Tỉnh, cô cũng ngầm thừa nhận mà.
Nào ai ngờ, anh vẫn ở chỗ này chờ cô đâu.
Hạ Vân Tỉnh nhìn bộ dạng ngây ngẩn của Biên Lê, liền nổi lên ý xấu, càng gãi mạnh vào lòng bàn tay cô.
“Anh dừng lại đi.” Vì đang ở trong xe, cô không dám hành động khinh suất, càng không dám làm ra hành động lớn.
Ngay đêm hai người xác nhận quan hệ, vội vàng gặp nhau, rồi lại vội vàng tạm biệt. vẫn luôn liên lạc qua điện thoại nên tính đến nay, hai người đã xa nhau ít nhất là nửa tháng rồi.
Thành thật mà nói, nỗi nhớ nhung của cô cũng như điên như cuồng, phát ra nhưng chẳng thể thu lại, áng chừng cũng không ít hơn anh là bao.
Cuối cùng thì vẫn không nén nổi xúc động trong lòng, sau khi Biên Lê hạ quyết tâm, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Nhân viên ngồi ở phía trước, các nghệ sĩ idol khác ngồi ở mấy ghế trước, chỗ ngồi bên phía tay phải có người đã ngủ thiếp đi chắc lâu cũng sẽ không tỉnh lại, huống chi là đột nhiên nhìn về phía hai người bọn họ.
Biên Lê không khỏi to gan hơn, vươn tay ra, kéo gáy Hạ Vân Tỉnh xuống, sau đó ghé vào bên tai anh, vội vàng thầm thì: “Nhớ.”
Sau khi cô nói xong, nhân lúc Hạ Vân Tỉnh không chú tâm, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, vội vàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Người bên cạnh thoáng im lặng một chốc, sau đó cả người lấn về phía cô, áp sát tới là cái chân ấm nóng của anh.
Dùng sức nhích về phía cô, tận dụng triệt để, vô liêm sỉ y hệt một chú cún.
Biên Lê nín thở, nghe được tiếng thở dài thấp thấp của anh, sau đó là tiếng cười thanh trầm, chứa sự bất lực trong mọi thứ, rồi cả sự nuông chiều vô hạn.
Có lẽ là gió thổi vào làm rối mái tóc của cônên khiến đầu óc cô mê loạn, Biên Lê hoảng hốt vài giây.
Rồi sau đấy, cô lại nghe được giọng nói hơi tiếc nuối của Hạ Vân Tỉnh—
“Tiếc thật.”
“Tiếc cái gì?”
Cô tò mò quay đầu lại, vài đuôi lọn tóc vương trên cánh tay anh, ngứa râm ran.
Hạ Vân Tỉnh cười đến là ấm áp, thoạt nhìn lại như là thiếu niên dịu dàng sáng sủa, giọng nói cũng vô cùng đứng đắn “Tiếc rằng không thể ở đây hôn em được.”
Đầu ngón tay Biên Lê ở nơi cổ tay khớp xương rõ ràng của anh nhéo mạnh, hết cấu rồi lại véo.
Tuy rất muốn anh câm miệng, nhưng nghe lời này, sao có thể dễ nghe đến thế.
Hạ Vân Tỉnh sau đấy lại trêu đùa cô một lúc, Biên Lê ban đầu còn có thể thoái mái ứng phó, nhưng sau đó không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ùn ùn ập đến nên tự ngủ thiếp đi.
Mùa hè trời oi bức, kể cả khi trong núi mát mẻ, nhưng bọn họ ở trên xe lắc lư cả quãng đường, cửa sổ mở ra hùn gió nóng vào có thể khiến người ta thành mèo lười, chợp mắt ngủ trưa là không muốn dậy nữa.
Đầu Biên Lê va vào cửa sổ xe bên cạnh, tự hình thành cảm giác thăng bằng thần kỳ cho chính mình, cũng không gật đầu như gà mổ thóc, bèn giữ nguyên tư thế như vậy, thoạt trông vừa lòng đắc ý không thôi.
Lông mi của cô gái nhỏ cong một nửa, vểnh lên trên, độ cong của khóe miệng và lông mi như có thần giao cách cảm vậy, hơi hơi nhếch lên. Giữa lúc xe di chuyển, bóng cây lốm đốm, ánh thành những vòng sáng lọt lên da thịt trơn bóng, làm nổi bật cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng như ngâm trong nước.
Biên Lê mặc một chiếc váy phồng, kiểu công chúa, không có ống tay áo lót có viền ren nhỏ ở bên. Cổ áo có một chiếc nơ mới lạ, thoạt trông thục nữ quý phái lại hoạt bát. Lúc này vì tư thế ngủ, nên nổi lên vài nếp nhăn.
Hạ Vân Tỉnh không buồn ngủ, nâng nửa mặt lên, uể oải thưởng thức. Trông thấy lúc cô ngủ chóp mũi thoáng chun lại, rồi sau đó là lông mày khẽ cau, chắc là bị nắng rọi nên hơi khó chịu.
Anh cẩn thận nâng nửa bên mặt gần của cô lên, thò tay kéo mành cửa ra, rồi đặt cằm cô lại.
Phút cuối tay anh còn không cam lòng rời đi, cấu véo da thịt trên má cô, đưa tay sửa nếp tay áo cho cô.
Đợi sau khi xong một vài động tác, Hạ Vân Tỉnh xoay người lại, cảm nhận được một ánh mắt dò xét bắn thẳng tới phía anh.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mắt, một ánh mắt nhìn một người trông về bên này, ngồi ở chỗ ở trên chếch bên phải bọn họ.
Chàng trai không ngờ ánh mắt của mình lại bị bắt chính xác như vậy, ánh mắt hai người chạm nhau một chốc, vẫn là chàng trai không chống đỡ được trước, cuối cùng nhìn về phía Biên Lê một cái, rồi mới quay mặt đi đầu tiên.
Cái nhìn vừa rồi ấy, chàng trai chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Biên Lê, không thấy được dáng người, tất nhiên không tưởng tượng ra được cảnh Hạ Vân Tỉnh nghiêng người vào trong khi nãy.
Người đã không còn nhìn về phía này nữa.
Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại thu hết mọi cử động nhỏ của người kia vào nơi đáy mắt.
Người anh không mấy quen biết, là thành viên út của một nhóm nhạc nam, tên là Du Thư.
Hồi lâu trước đây, chặn Biên Lê ở hậu trường, lén đưa cho cô lon soda, là cậu trai kia.
Lúc Biên Lê khó khăn lắm mới thức giấc, là vì bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức. Xe đã từ từ chạy vào sườn núi chỗ đóng quân của tổ chương trình, đường núi chỉ cần rẽ một ngoặt nữa thì chính là đích đến hôm nay của mọi người.
Phải nói rằng là, tổ chương trình rất có tâm. Chỗ giao nhau trên sườn núi đã có máy quay chờ hai người, lúc sắp đến, ekip chương trình nhắc nhở mọi người chú ý đến hình tượng của mình nhiều hơn.
Biên Lê lúc tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn vết đỏ nhạt in từ trên gối, mắt thấy mọi người đều thu dọn xong xuôi, tinh thần cực kỳ phấn chấn chỉ có mình cô mới thoát ra giấc ngủ, dáng vẻ choáng váng nặng nề, lòng cô có hơi tắc nghẹn.
“Sao anh không gọi em?” Cô dụi dụi mắt, sau đó dùng sức vỗ vỗ, ép mình vào trạng thái cho sớm.
Có thợ trang điểm đi theo đoàn đang trang điểm cho nghệ sĩ khác, thùng xe hỗn loạn một trận, Hạ Vân Tỉnh xuôi theo sự hỗn loạn này, đưa tay vuốt tóc cô: “Không nỡ đánh thức em.”
“Hở?” Biên Lê thôi vỗ vào mặt mình, đôi mắt mang theo sự lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng, do vừa mới ngáp nên một lớp nước mỏng ứ đọng đã ứa ra.
Hạ Vân Tỉnh nhìn đôi môi anh đào hé nửa của cô, thì quay mặt sang chỗ khác, che đi bão táp dưới đáy mắt, hạ giọng giấu đi tiếng nói, không để cô nghe thấy giọng nói đen tối của mình: “Em ngủ ngọt ngào quá.”
Lúc xe chầm chậm dừng lại, buổi ghi hình hai ngày hai đêm ở đây chính thức bắt đầu.
Những chiếc vali hành lý lớn của họ không dễ vận chuyển nêntổ chương trình sẽ có nhân viên làm việc phục vụ giao hành lý riêng, bởi vậy, một nhóm sáu người bọn họ chỉ cần mang theo những vật dụng nhỏ và hành lý của mình là được.
Hành lý con trai tiện tay mang không nhiều lắm, trừ đeo hai cái ba lô trên vai ra thì hai tay đều không có gì.
Biên Lê khoác lệch một cái túi, bên trong nhét đầy dầu gió, gương và son dưỡng môi, với chẳng qua một cái di động, không có đồ gì khác.
Các chàng trai cô gái lúc đi về hướng nhà ở, hiểu được rõ ràng, khoảng cách không tính là quá gần, cũng không quá xa. Máy quay của ekip chương trình lại áp sát gần, cứ cạnh hai người thì có một người quay phim.
Nhà dân của tổ chương trình nằm cạnh ruộng bậc thang, đường đều lát bằng sỏi vừa lớn vừa cứng, cho dù là từ từ leo nên, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Biên Lê vẫn luôn đi theo chương trình, biết nên đi đường ra sao, cũng phân biệt được đâu là cửa trước, đâu là cửa sau.
Đoàn người vừa nhanh vừa chậm, mọi người phối hợp tốc độ với nhau, sau đó cùng nhau gõ cửa.
Ra mở cửa là bậc thầy hý kịch có tiếng trong nghề, thầy Khai Thiệu. Mấy năm nay bóng dáng của ông vẫn luôn tích cực ở mọi chương trình gameshow lớn, với tích cách cởi mở, tao nhã lịch thiệp, tâm tính lại tốt, gần như đã trở thành người đại diện cho sự vui vẻ.
Tầm khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thoạt trông như mới ngoài ba mươi.
Khai Thiệu xuất thân trong trong một thế gia theo nghệ thuật, trong nhà có chuỗi công ty sáng tác hý kịch, bởi vậy quan hệ xã giao của ông rất rộng, trong giới ai ai cũng thích qua lại với ông.
Người ta vốn có quan hệ lại có địa vị, mấy tiểu bối như bọn họ nào với được.
Tất nhiên, quan hệ có rộng đến đâu, thì cũng sẽ có hạn chế nhất định. Ví dụ như bây giờ, cả đoàn người bọn họ, chỉ có mình Hạ Vân Tỉnh là được thầy Khai thân mật vỗ vai.
Nhiều người như vậy, mà ông chỉ quen Hạ Vân Tỉnh…
Với Biên Lê.
Mấy idol khác trong cả một đoàn người đều vô cùng kinh ngạc, xen lẫn chút ghen tị.
Xét ra thì nhìn mức độ thân thiết, thì không chỉ là quen biết đơn giản như thế.
Thầy Khai xoa đầu Biên Lê: “Lại cao lên rồi, cũng xinh hơn rồi! Trở thành gái lớn rồi Phì Phì.”
Biên Lê xấu hổ sờ sờ đầu: “Đã lâu không gặp rồi thầy Khai.”
Phải nói là lời này của Khai Thiệu thành công làm dấy lên suy đoán của mọi người.
Dù sao thân phận của Hạ Vân Tỉnh là đỉnh cấp lưu lượng, nhận không biết bao nhiêu là đại ngôn cao cấp, quen biết với thầy Khai Thiệu, cũng còn nói được, nhưng đến lượt Biên Lê lại làm cho người ta không tài nào tin nổi.
Những quanh co khúc mắc trong đó, người khác không biết, Biên Lê cũng không có ý định nói.
Thật ra thì rất đơn giản, bố Biên Lê với thầy Khai Thiệu là bạn thân, năm ấy là bạn học cùng lớp thời đại học, quan hệ anh em trải dài từ trên xuống dưới, có bao nhiêu thân thì có bấy nhiêu thiết.
Chỉ có điều thầy Khai Thiệu đến giờ vẫn chưa có lấy nổi nửa đứa con gái, nên lúc nhỏ đã coi Biên Lê như con gái nuôi của mình.
Nhưng Biên Lê không muốn mang phiền toái cho thầy Khai Thiệu, còn thầy Khai lại tự nhìn ống kính cười cười, tiết lộ rằng: “Nói ra thì thật trùng hợp, tôi với bố Phì Phì là bạn học cũ, bình thường không có việc gì cũng hay cùng nhau tụ họp uống rượu.”
Lời vừa nói ra, người quay phim đang dựng tai hóng chuyện ở bên ngay lập tức quay cận cảnh Biên Lê và Khai Thiệu.
Trong khi đó còn có đạo diễn đang ghi chép lại một màn thế này trên sổ tay của mình: “Trọng điểm của ống kính, biên tập điểm chính, đánh dấu.”
Thầy Khai Thiệu ôm vai Biên Lê: “Hôm nay con gái lão ấy đến chỗ tôi, vậy thì phải sai bảo cho tốt rồi.”
Những idol đi cùng cũng đều nhao nhao chào hỏi thầy Khai Thiệu, ông cũng vui vẻ đón nhận từng người một: “Tuổi trẻ thật tốt, nguyên một đàn thanh niên.”
“Mấy đứa cũng không cần câu nệ, việc cũng không cần phải tranh làm, vì nhiều lắm, chỉ sợ mấy đứa chết mệt thôi.” Thầy Khai Thiệu mỉm cười, mọi người ngồi chưa được bao lâu, thầy ấy đã cất tiếng.
Đám idol bọn họ nào dám đáp lời, cố sức biểu hiện tốt nhất có thể, đều cười một nụ cười tiêu chuẩn, gật đầu rồi lại gật đầu tiếp.
Thầy Khai không hài lòng: “Sao, tôi là nước lũ hay dã thú à? Mang tinh thần của người trẻ mấy đứa ra, muốn xới cỏ thì đi lấy búa, muốn bắt cá chạch thì đi thay giày, đừng ở lỳ đây chứ mấy đứa con.”
Cả một đám người lúc này mới nhao nhao đáp lời, quay người đi tranh việc.
Thầy Khai Thiệu nâng tách trà, híp mắt nhấp một ngụm, tự ngoảnh lại nói với ống kính: “Thật ra ấy là sư mẫu mấy đứa muốn ăn cá chạch rán, đâu nói là vì tôi, mà là vì sư mẫu mấy đứa thì cũng phải đi bắt vài cân về.”
Khách mời thường trú trong chương trình có hai người, chính là Khai Thiệu và vợ của ông ấy. Một vị ở bên trong một vị ở bên ngoài, trước mắt thì Khai sư mẫu vẫn đang ngủ trưa trong phòng còn chưa dậy.
Biên Lê muốn bắt cá chạch, nghĩ để người khác thay giày trước, còn mình đợi ở đây chờ đến lượt.
Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà Hạ Vân Tỉnh cũng ở bên cạnh cô, chưa đi.
Thầy Khai Thiệu để ý thấy ai người không có hành động gì, một đứa hai đứa cứ lỳ ở đó, y hệt đang chơi đùa, so với người trước thì chẳng động đậy gì: “Phì Phì Vân Tỉnh, hai đứa có chuyện gì thế, muốn lười hả?”
Hạ Vân Tỉnh nhìn những người khác cách đó không xa đang phân chia công việc ra sao, giọng điệu nhàn nhạt: “Bọn họ chọn trước.”
“Ồ.” Thầy Khai Thiệu có vẻ hiểu ra, lại hỏi Biên Lê: “Còn con?”
Biên Lê cười hì hì: “Con nhất định phải đi bắt cá chạch, bây giờ bọn họ chỉ là đang chọn xem ai đi xới cỏ, con không tham dự, thì sẽ không có chuyện của con.”
Khai Thiệu nhìn hai người bọn họ, ý tứ trong ánh mắt không rõ, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ ưu nhã nhấp hớp trà, khẽ gật đầu.
Nghĩ đến bắt cá chạch thì vui thật, nhưng chính thức thực hiện, thì không hề dễ dàng như thế. Trong ruộng độc bùn, dùng tay vồ cũng toàn là bùn nhầy, cá chạch thì trơn tuồn tuột, thông minh quá đỗi, cực kỳ linh hoạt, làm thế nào cũng không bắt được.
Biên Lê bực bội muốn giậm chân một cái, nhưng chân thoáng dùng chút sức, thì phát hiện mình không thể giậm được, cũng không nhúc nhích được.
Lúc này cô mới nhận ra đi giày cao su vô cùng bất tiện. Kẹt trong lớp đất lầy, không nói đến cực kỳ sâu, chất đất rất dính, muốn rút cái chân nhỏ ra phải một lực rất lớn.
Nơi bắt cá chạch này có bốn người, chỉ có một mình cô là con gái, mọi người đều lác đác ở mọi góc, đều bận rộn với công việc riêng.
Phúc đến lòng tỏ, Biên Lê ngồi xổm xuống, nhìn về phía chếch bên trái, quan sát bên mặt lạnh lùng của Hạ Vân Tỉnh, rồi sau đấy cô dời ánh mắt xuống dưới, nhìn vào thu hoạch của anh.
Hở, một con cũng không có.
Đột nhiên, Hạ Vân Tỉnh nghiêng mắt nhìn sang, anh mắt khóa chặt cô.
Hàng mày Biên Lê cong cong.
Đột nhiên cô không thấy nản nữa, như được ống bơm thổi đầy khí, cả người tràn đầy năng lượng và động lực.
Dẫu sao thì, không bắt được không phải chỉ có mình cô.
Bỗng dưng, chếch phía bên phải truyền đến một tiếng hô kinh ngạc.
“Bắt được rồi!”
Là giọng của Du Thư.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu lấm lem bùn từ lúc nào, hai mắt tỏa sáng, bộ dạng cực kỳ vui sướng.
Sau đó, cậu từ một chuyến thành công, liên tiếp bắt được hơn chục con, làm mấy người khác nhao nhao ngó nghiêng, chạy hết lên nhìn.
Cái gì cũng không bằng lòng hiếu kỳ của mình, Biên Lê chợt cảm thấy giày rất dễ kéo, đường cũng dễ đi, vội vội vàng vàng vọt tới.
Phải nói là Du Thư có vận khí tốt, một bầy cá chạch ở đây. Cậu lại thuần thục kỹ xảo đánh bắt, nhanh chóng đầy được nửa thùng, con này béo hơn con kia.
Khi Du Thư lại bắt được một con, Biên Lê hưng phấn ở bên cạnh quan sát, vỗ tay như con sư tử biển: “Quá là lợi hại, con nọ to hơn con kia!”
Du Thư bật cười, nhe hàm răng đều tăm tắp: “Cần tôi dạy cho cậu không? Thật ra rất đơn giản.”
Biên Lê do dự một lúc, đang định mở miệng từ chối.
Cũng trong cái chớp mắt như vậy, bên trái đột nhiên vang lên một tiếng nói.
“Biên Lê.”
“Hả?” Biên Lê nhìn về phía người nói.
Hạ Vân Tỉnh thân cao chân dài, lúc này đứng thẳng tắp ở đằng kia, giống như cây tùng mạnh mẽ.
Đang ở ruộng đồng mà còn có thể duy trì cảnh đẹp ý vui đáng kinh ngạc như vậy, ngoài anh ra thì còn có ai.
“Chỗ này của anh còn to hơn.” Anh hơi nhướng mày, mất tập trung nhìn cô ngồi xổm cách đó không xa.
“Tới bắt không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook