“Cái trò hề gì thế?”

“Biên Lê, em lặp lại cái câu vừa mới nói lại cho anh.”

“Anh bây giờ thật đúng là ghê gớm ha.”

Biên Trần Ngôn chưa bao giờ thở gấp như thế, lúc này chỉ cảm thấy cổ họng bỏng rát.

Biên Lê cười ha ha: “Anh, thật ra bây giờ anh khỏe như vâm ấy.”

Biên Trần Ngôn mất cảnh giác nên bị chọc thủng, sắc mặt cứng đờ, sau đó vặn lại: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Biên Lê không quan tâm.

“Được rồi, anh thật sự không cần phải lo lắng cho em quá, em nói với anh này, Hạ Vân Tỉnh là người rất tốt.”

Cô nàng vỗ vỗ ngực mình, cam đoan: “Nhân phẩm của anh ấy, em có thể đảm bảo.” 

Em đảm bảo cái rắm ấy.

Trong lòng Biên Trần Ngôn thầm chửi tục một câu.

“Người rất tốt, anh lại thấy tò mò, vậy em nói với anh xem tốt ra sao?” Anh lại bắt đầu im hơi tạo bẫy.

Biên Lê giờ đây học được từ anh cũng không ít, bèn giả ngu: “Người không tệ, dù sao cũng sẽ không giống với mấy người khác, không sinh bệnh lại còn không giả vờ giả vịt.”

Mặt của Biên Trần Ngôn sa sầm: “Em nói bóng nói gió ai đấy?”

“Có ai đâu.” Biên Lê chớp chớp mắt hạnh, ngữ khí rất vô tội.

Cô nói chêm chọc cười một lúc, sau đấy kéo Biên Trần Ngôn từ trên ghế sofa dậy, bắt anh phải đứng thẳng lên: “Anh, anh phải biết, em quý anh nhất, sau này anh đau thật, nhất định phải nói với em, đừng chịu đựng.”

Trông cô gái nhỏ nói lời này, còn trách lòng ấm áp.

Ẩn ý bên trong lời nói không khó để nghe ra.

Vừa thể hiện tình anh em trọn đầy của cô, lại vừa mạnh mẽ căn dặn ông anh trai nhà mình không nên cứ luôn lấy cái này làm trò đùa.

Nếu thật sự đau, nhất định phải nói với cô ư?

Biên Trần Ngôn nghĩ, thật sự đến khi ấy, anh nhất định sẽ không đâu.

Biên Lê trong lòng anh cọ cọ, viên tròn nũng nịu mềm mềm, cực kỳ giống mèo Ba Tư thích làm nũng.

Vén tầng tầng lớp lớp của vẻ ngoài mê người, chảy xuôi bên trong, là nhiệt huyết cuồn cuộn.

Biên Trần Ngôn không biết đang nghĩ gì, trầm ngâm hẳn lúc lâu, sau đó chậm rãi đưa tay lên, xoa cái đầu nhỏ của Biên Lê.

“Sao anh không đồng ý với em?”, cô từ từ đợi nhưng không được trả lời lại, nghi ngờ hỏi.

Biên Trần Ngôn im bặt một lát, rồi sau đó khịt mũi một tiếng: “Anh cũng không phải chồng em, đồng ý cái gì? Em để cho Hạ Vân Tỉnh đồng ý với em là được rồi.”

Nói xong liền đẩy Biên Lê ra, dáng người cao dài dựa vào bên kia ghế sofa, sau khi ngồi xuống liền quay lưng lại với Biên Lê, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn lẻ loi.

Bộ dạng chẳng muốn quản cô.

Trông Biên Trần Ngôn toàn thân tỏ đầy vẻ kháng cự, trong lòng Biên Lê vui sướng: “Sao lại có người khó tính như anh thế, ngày nào anh cũng mắng em dỗi em thì tâm trạng anh mới tốt hả? Bây giờ một người đàn ông cứ u uất như này thì em hết lời để nói rồi, chẳng dịu dàng chút nào.”

Biên Trần Ngôn lạnh lùng trách, chỉ ngón tay ra cửa: “Vậy em đi mà tìm cái nơi dịu dàng của em đi, đừng tới làm phiền anh cái người đàn ông chẳng nói được gì này.”

Biên Lê lẩm bẩm hai tiếng, thừa dịp Biên Trần Ngôn đang nói không chú ý, nhích người tới thình ôm lấy đầu anh, lòng bàn tay không dám dùng quá nhiều lực, chỉ luôn bứt tóc Biên Trần Ngôn, thi thoảng vỗ nhẹ hai cái, miệng còn cằn nhằn: “Qủy hẹp hòi! Tính nết vẫn xấu như vậy.”

Lời này ngày trước của Biên Trần Ngôn chẳng qua là tiện miệng thì nói nên Biên Lê cũng không mấy để tâm, thế nào mà chưa qua được mấy hôm, lại thật sự trở thành sự thật.

Gemini kết thúc thời gian quay phim thần tượng sau hai tuần, hoàn toàn kết thúc đời sống làm diễn viên khách mời ở phim trường.

Trước khi đi, đoàn phim còn làm một buổi tiễn đưa vui vẻ ra gì và này nọ, nghe nói còn là Biên Trần Ngôn tự ra đề nghị.

Thật ra, không có anh gợi ý thì mọi người cũng đều thích ở với Gemini, vui vẻ chia tay cũng đều xuất phát từ nội tâm. Suy cho cùng thì thần tượng dễ gần, cũng không phải người sắt vô tình, trong nhóm lại có người hài hước như Biên Lê, nhân khí cao nhất, là đối tượng mọi người thích nói chuyện nhất.

Quan trọng nhất thì vẫn là vì Biên Lê như trổ mầm nảy nở, ngày càng xinh đẹp động lòng người, thu hút không ít ánh nhìn tán thưởng.

Kiểu cảm giác vui vẻ thoải mái phát triển tương tự như này, không chỉ có ở nam giới, mà cả nữ giới càng thế.

Có không ít người lũ lượt muốn xin phương thức liên lạc của Biên Lê. Nhưng tất cả đều bị Biên Trần Ngôn đen mặt chặn lại chỉ với một câu: “Ăn no rửng mỡ không có gì làm, nhàn rỗi lắm phải không” liền ngăn lại hết đám người nóng ruột ở ngoài cửa.

Sau khi kết thúc lịch trình ở đây, tiếp theo đó ba thành viên Gemini đều có điểm điến riêng, mỗi người đều cần chạy một lịch trình khác nhau.

Kế hoạch của công ty với Ứng Tuyết Lai cực kỳ rõ ràng, tập trung vào mảng điện ảnh và truyền hình, quay vài bộ phim truyền hình, còn Nguyễn Tương Nghi thì liên tục tham gia các chương trình gameshow để nâng cao quốc dân độ (*) của cá nhân và cả nhóm.

(*) Quốc dân độ: độ nhận diện với công chúng trong một đất nước. 

Trái với hai cô chị trước, kế hoạch của công ty đối với Biên Lê lại chưa rõ ràng, chỉ là cái gì cũng đều để cô xen một chân vào.

Lại nói, Biên Lê còn một thời gian phải chạy lịch trình gameshow nữa. Sau đấy, các cô sẽ chào đón cho album đặc biệt mùa hè của Gemini, dù sao lần comback gần đây nhất đã cách đã gần nửa năm rồi, cũng cần phải hâm nóng lại lòng người hâm mộ.

Tính toán sơ sơ như vậy, lịch trình của mỗi người đều được xếp đầy.

Khác với hai bà chị, Biên Lê lại kiêm luôn nhiệm vụ livestream ăn uống, nên có đôi khi nói tương đối ra thì không bận rộn đến thế.

Vậy nên, khi người khác ngày đêm đảo lộn, thì Biên Lê lại có thể về ký túc xá nghỉ ngơi, vài ngày liên tiếp không ra khỏi cửa.

Sau khi về từ đoàn làm phim, Biên Lê ở trong ký túc xá nhỏ bé, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị lộn xộn, khiến cô ngày nào cũng mãi muộn mới đi ngủ.

Hôm nay cô rảnh rỗi không có việc gì làm, thấy quá buồn chán bèn đẩy cửa kính ban công, bước ra ngoài.

Vừa mới dời cửa ra, bao trùm lên bên trên làn da là một lớp oi bức khô hanh.

Đầu hạ chỉ để lại một cái đuôi, rồi thì cả thành phộ đều bước vào một mùa hạ tràn đầy sức sống.

Rành rành là hơi nóng làm bật lên độ ấm duy nhất của mùa này, bốc hơi cả mặt đất.

Ngay cả khi ánh trăng đêm hơi buông, làn gió hiu hiu lùa vào, thì vẫn giống như có vô số bàn tay ấm nóng vuốt ve gương mặt.

Biên Lê mới tắm xong, ăn mặc mát mẻ, nhưng nào chống lại được bản chất của tự nhiên. Cô tựa vào lan can, trông ra màn đêm xanh thẳm, lòng bị gió nóng hun đến hỗn loạn, mang đến chút ý nghĩ hanh khô.

Những phiền muộn chưa từng có trong lòng như một cái móc nhỏ, thế mà thứ cái móc kia mang đến, lại phiền người vừa ngứa vừa đau.

Tâm tình của cô theo mùa hạ đến, lại phập phồng bất định.

Cuối cùng chẳng còn yên tĩnh như trước mà nóng nảy nhiều thêm.

Ánh mắt vô thức bay về hướng bên trái.

Cẩn thận mà nói thì kể từ khi chia tay trong đoàn phim, cô và Hạ Vân Tỉnh cũng chưa từng gặp lại nhau, cũng chưa có ngày nói chuyện lại.

Còn cô lại lên trạng thái hoạt động thường nhật để có thể thấp thoáng thấy bóng hình anh.

Bản thân anh thì không đăng lên vòng bạn bè. Nhưng mỗi lần cô đăng thì đều like cả.

“Chao ôi…” Biên Lê bưng mặt, khẽ thở dài.

Ai mà ngờ tới, dù cho cô ngày nào cũng ngủ muộn, thì ở trong mộng cảnh của giấc mơ muộn, Hạ Vân Tỉnh cũng trở thành nhân vật chính, âm hồn bất tán bám lấy cô.

Cũng không làm gì khác, chỉ cười xấu xa với cô, điệu bộ ủ rũ lại đa tình.

Vậy mà chỉ thế, cô lại không đỏ mặt giận dữ, tim đập còn nhanh hơn.

Mỗi khi thức dậy, nghĩ lại, cũng đều cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Đúng lúc Biên Lê lại thở dài rồi định quay vào, thì phía ban công bên kia truyền đến một giọng đàn ông gợn sóng: “Em cứ than ngắn thở dài làm gì thế?”

Biên Lê sững ra một giây, sau đó nhảy dựng lên, bật thốt lên ba lần: “…Anh anh anh!!!”

Cái âm thanh này, cô đã quá quen thuộc rồi.

“Sao anh cứ như hồn ma thế, chẳng một tiếng động nào!” Biên Lê cường điệu ba lượt, mới nói ra một câu hoàn chỉnh.

Cô cần thận nhìn sang, mới phát hiện bóng đen mờ mờ bên ban công đối diện, ẩn giấu một bóng hình cao lớn.

“Là anh tới trước.” Hạ Vân Tỉnh giải thích ngắn gọn.

“Vậy sao anh không bật đèn lên!” Biên Lê vốn đang nghĩ đến giấc mơ có liên quan tới anh, lúc bị gián đoạn thì chột dạ không thở nổi.

Giống như bây giờ, cô phô trương thanh thế cất cao giọng hỏi, cũng chẳng qua là vì để che đậy chuyện bản thân bất cẩn không giấu nổi đuôi cáo (*).

(*)Nguyên văn_狐狸尾巴: chuyện xưa kể, hồ ly thường giả làm người, nhưng nhiều khi không giấu được cái đuôi hồ ly của nó, nên câu này thường mang hàm ý giấu đầu hở đuôi, làm lộ chân tướng.

Hạ Vân Tỉnh từ tốn đáp: “Anh bật đèn hay không, là quyền tự do của anh.”

Anh mới từ công ty về, chỉ muốn ra ban công hít thở, Vì không muốn quấy rầy người khác, cũng là vì yên tĩnh, nên ngay cả đèn trong phòng ngủ cũng không bật.

Dựa vào lan can được một chốc, thì gian phòng bên liền có động tĩnh. Tấm rèm che kín bị kéo ra, ánh sáng rọi ra, Biên Lê cũng bước ra ngoài.

Nhưng anh không lên tiếng gọi cô.

Trong sâu thẳm nơi lòng anh có một giọng nói, thôi thúc anh làm như thế.

Hạ Vân Tỉnh chỉ muốn ở góc tối có thể an ổn ngắm nhìn mọi thời khắc của cô nhiều thêm một lúc mà thôi. 

Biên Lê nghe xong lời anh nói, cảm thấy cũng có lý. Cô không tìm ra được chỗ để phản bác lại, lúc còn đang chuẩn bị thì đèn nơi ban công kia của Hạ Vân Tỉnh đột nhiên được bật lên.

Tia sáng nhàn nhạt phủ xuống, chiếu rọi lên gương mặt gầy của anh, tỏ như ánh sáng rực rỡ, thân hình cao gầy, đặc biệt mê người.

Thuận theo cùng đến, còn có một câu không mặn không nhạt của anh.

“Em cứ muốn bật đèn như thế ư?”

Biên Lê nhìn bộ dạng ăn mặc chỉnh tề của anh, rồi lại cúi đầu nhìn đồ ngủ của mình, mếu máo.

“Cũng không phải muốn bật đèn, ban nãy anh dọa em thôi.”

Vừa rồi rõ ràng là anh cố ý, đã thấy cô còn không kêu lên một tiếng.

Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh hơi nhếch lên: “Em tới vừa đúng, đồ ăn vặt lần trước mua cho em tích bụi rồi, còn cần không?”

Ngoài miệng thì là trưng cầu ý kiến, nhưng thực ra anh đang quay người, muốn bước vào phòng, không để cho nửa phần từ chối.

Biên Lê trố mắt một hồi, Hạ Vân Tỉnh đi rồi cũng quay lại, bước tới chỗ lan can nối thâm thấp của ban công.

“… Anh đang làm gì vậy?” Biên Lê nhìn tay anh trống không, khó hiểu hỏi.

Giữa hàng mày của Hạ Vân Tỉnh đều là ý cười thấp thoáng, ba phần diễn ý bảy phần đỡ tim.

Anh nhướng mày: “Nhiều quá không cầm nổi, hay tự em đến chọn?”

“…”

“Thế em đi qua thì cầm được?” Biên Lê nhỏ giọng bức xúc.

Hạ Vân Tỉnh như nghe thấy cô thấp giọng phàn nàn, mở miệng giải thích: “Chia thành nhiều đợt đến chỗ anh lấy, chẳng lẽ không được?”

“Sang không?” Anh tới gần cô, hai tay chống lên lan can, hạ thấp người, hơi khom lưng xuống, ánh mắt song song với Biên Lê.

Nhìn nhau một hồi, cô bị đánh bại trước.

Đôi mắt đen của anh sáng như sao, tựa như mang theo ánh sáng của dải ngân hà mênh mông, dẫn vào vòng xoáy vô tận.

Biên Lê phủi phủi tay, một tay chống lên lan can ban công: “Sang chứ, làm sao mà không sang.”

Nói rồi, cô vẫy tay, tỏ ý ra hiệu Hạ Vân Tỉnh lùi ra sau. Nhưng mà, đối phương không nhúc nhích tí nào, đưa cánh tay áp sang: “Chống vào anh.”

Biên Lê cũng không dè dặt, chống lấy rồi trực tiếp lật người sang dễ dàng.

Cô vừa tiếp đất thì chân không hiểu sao lại mềm nhũn, người vừa trượt xuống, thì eo nhỏ đã bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt.

Cổ tay Hạ Vân Tỉnh thoáng dùng sức, đặt cô trên mặt đất, tay vẫn luôn đặt trên eo cô, không có dấu hiệu rời đi.

Sức nóng của lòng bàn tay như ánh mặt trời thiêu đốt, xuyên qua bộ đồ ngủ mỏng manh cứ liên tục truyền qua không dứt, tiếp theo là câu nói kia của anh.

“Sau này không có anh ở bên, không cho phép em một mình nhảy từ ban công sang đây.”

Nghe thấy lời này của Hạ Vân Tỉnh, Biên Lê gần như sợ ngây người, anh còn tính đến có sau này?!

Biên Lê thầm lẩm bẩm, người này đúng là tiêu chuẩn kép, trước kia anh cũng tự mình nhảy qua đó thây.

Lật dở lại hình ảnh trước đó, Biên Lê nghĩ qua nghĩ lại, trong lòng nổi lên một sự ngọt ngào nhè nhẹ.

Đến khi cô vào phòng của Hạ Vân Tỉnh, giờ phút ấy vẫn còn cảm giác không chân thật, dưới chân đều là hư không.

Biên Lê cũng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân sẽ thực sự tới phòng ngủ của Hạ Vân Tỉnh.

Phóng mắt nhìn quanh, phòng của Hạ Vân Tỉnh rộng hơn nhiều so với phòng cô, bố cục cũng to hơn.

Cả căn phòng trông rất sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc không có quá nhiều, chỉ có ba màu đen, trắng và xám, đậm chất phong cách đạm mạc.

Mà thứ không khớp với tất thảy nơi đây, là cái trên chiếc tủ cạnh đầu giường của anh, đặt đó là một chiếc hộp đáng yêu.

Đó là bánh quy chú gấu nhỏ cô tặng anh trước kia.

Biên Lê đánh giá khắp nơi một lúc, dứt khoát đứng cạnh đồ vật mà mình quen thuộc hơn, tay cứ liên tục chạm vào hộp bánh quy kia.

Hạ Vân Tỉnh bước vào cửa nhưng không vội lấy đồ ăn vặt cho cô, thong thả đi tới, rồi ngồi xuống bên giường, sau đó nhướng mày về phía Biên Lê, chầm chậm nói: “Tới đây ngồi chút?”

Biên Lê nhìn chiếc giường phía sau anh, ánh mắt né tránh, mở miệng, rồi lại im lặng không nói gì, tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Giường của anh rất lớn, ga trải giường màu xám nhạt và Hạ Vân Tỉnh thì đang ngồi trên đó, dáng vẻ ung dung thong thả, mở miệng mời cô qua đó…làm làm gì?

Không đợi Biên Lê trả lời, tiếng khép cửa, tiếng dép lê quèn quẹt từ ngoài thoáng truyền đến, đang hướng về phía bên này.

“Lão đại, hóa ra anh vẫn chưa ngủ à, em tới chỗ anh mượn cái đồ này ha.” Đối phương hẳn là nhìn thấy ánh sáng lọt qua khe cửa, vừa nói vừa đi tới đây.

Biên Lê im lặng một lúc, lòng hối hận vô hạn dâng lên. Lần đầu cô sang, thế mà lại có thể gặp phải chuyện này, còn có ai xui xẻo hơn cô cơ chứ.

Biên Lê như y hệt chú thỏ đang nhảy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nắm kéo cánh tay Hạ Vân Tỉnh, lôi anh về phía phòng tắm.

Lúc đẩy người hoàn toàn vào phòng tắm và đóng cửa lại, thì đồng thời Ninh Tiết Sơ cũng vừa hay mở cửa phòng ngủ ra, một cái đầu ló vào bên trong, cất giọng hỏi.

“Lão đại?”

Ngó quanh một vòng không thấy ai, đến nửa bóng người cũng không thấy.

Anh ta bèn thản nhiên đá tung cửa, nghênh ngang thẳng bước đi vào, trông thấy phòng tắm sáng đèn cửa thì đóng chặt, bèn hỏi: “Anh vẫn ở trong phòng tắm à?”

Hạ Vân Tỉnh đúng là đang ở trong phòng tắm.

Mà còn bị Biên Lê dùng tư thế cực kỳ bá đạo, áp lên phiến sứ bóng loáng trong phòng tắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương