Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ
-
Chương 9
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Trung tuần tháng giêng, cuối cùng cũng xác định thời gian thi cuối kỳ, ngay tuần cuối cùng của tháng một. LQĐ
Giản Vi nhập học cuối tháng mười hai, học chưa được một tháng, nghĩ đến kỳ thi thử sắp tới thì vô cùng căng thẳng, hận không thể một ngày có bốn mươi tám tiếng để cho cô học.
Đi học chăm chú nghe giảng, tan học thì chả đi đâu hết, mấy học sinh khác đều nghỉ ngơi, còn cô thì từ đầu đến cuối gục trên bàn học của mình đọc sách làm bài tập.
Bạn cùng bàn Tạ Nhu không nhìn nổi, khuyên cô, “Vi Vi, cậu đừng căng thẳng như vậy, chỉ là thi thử thôi mà, đâu phải thi đại học thật.”
Giản Vi đang làm bài kiểm tra tiếng Anh, nghe vậy lắc đầu, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Không được, có rất nhiều thứ mình không hiểu.”
Mặc dù là học sinh chuyển trường, nhưng cũng không muốn sau khi thi tên bị xếp cuối lớp, hơn nữa cũng sắp thi tốt nghiệp trung học, cô phải nắm chặt tất cả thời gian.
Vả lại, cơ hội đến trường không dễ dàng có được, cô không muốn phụ lòng chính bản thân mình, cũng không muốn phụ lòng Lâm Cẩn Ngôn giúp cô vô điều kiện.
Tạ Nhu thở dài nói: “Mình cảm thấy cậu cực khổ quá.”
Giản Vi mỉm cười: “Không sao.”
Tạ Nhu không biết nên nói gì nữa, vỗ vai cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Lẫm từ bên ngoài đi vào, thấy Giản Vi đang cúi đầu làm bài, vị trên bên cạnh trống không, khóe miệng cười yếu ớt, hai tay bỏ vào túi đi tới bên cạnh Giản Vi, chân dài cong xuống, ngồi vào vị trí của Tạ Nhu.
Giản Vi sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Lẫm tựa lưng vào tường, hai tay vòng trước ngực, trong mắt chứa ý cười nhìn chằm chằm Giản Vi.
Bộ dạng Giang Lẫm rất tuấn tú, khuôn mặt tươi cười càng hấp dẫn người khác.
Giản Vi bị cậu nhìn như vậy thấy hơi xấu hổ, hỏi: “Cậu, cậu nhìn mình làm gì?”
Giang Lẫm cười cười, trả lời cô: “Cậu nhìn rất đẹp mắt.”
Lần đầu tiên Giản Vi được người ta khen trắng trợn như thế, mặt nóng lên, thoáng chốc đỏ lựng, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nhảm.”
Cô đỏ mặt cúi đầu, dứt khoát không để ý tới Giang Lẫm nữa.
Giang Lẫm thấy gò má Giản Vi đỏ ửng xấu hổ, ý cười trong mắt càng sâu, cậu ghé sát lại, giọng trầm thấp vang lên bên tai Giản Vi, “Giản Vi, mình và Tạ Nhu đổi chỗ ngồi được không?”
Cậu dựa sát vào, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào tai Giản Vi, cô vô thức né sang một bên, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Vì sao?”
Giang Lẫm cười, nói: “Thành tích của mình tốt hơn Tạ Nhu, mình có thể bổ túc cho cậu.”
Giản Vi mím môi lắc đầu nói: “Có lẽ không nên.”
Giang Lẫm hơi cong môi, ý cười trong mắt không giảm, hỏi cô: “Vì sao?”
Giản Vi thành thật trả lời cậu: “Mình không thích ngồi cùng nam sinh.”
Giang Lẫm sửng sốt, lập tức bật cười, cậu không nhịn được xoa nhẹ đầu Giản vi, đuôi lông mày nhướng lên vui vẻ, “Giản Vi, cậu có cần ngây thơ thế không?”
Giản Vi sờ tóc, nhíu mày né tránh: “Cậu đừng chạm vào mình.”
Giang Lẫm cười thành tiếng, “Được được được, không chạm vào cậu.”
Cậu từ trên ghế đứng lên, cúi sát bên tai Giản Vi, thấp giọng nói: “Giản Vi, mình chờ cậu.”
Mặt Giản Vi như bị phỏng, vùi đầu tự làm bài tập.
Giang Lẫm trở lại vị trí, bạn cùng bàn cười hì hì ghé sang, “Anh Lẫm, chưa theo đuổi được em gái Giản à?”
Giang Lẫm cười, “Gấp cái gì, từ từ sẽ tới.”
“Sax, lần đầu tiên thấy cậu có tính nhẫn nại với nữ sinh vậy đó.”
Miệng Giang Lẫm cắn bút, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chằm vào Giản Vi, hồi lâu sau cười nhẹ trả lời một câu: “Thích.”
………
Thời gian cuối tháng một, cuối cùng thi cuối kỳ cũng tiến hành đúng hạn.
Kỳ thi diễn ra trong ba ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, quan trọng nhất là đề lần này rất khó, thi xong tâm tình mọi người đều sa sút.
Thi xong môn cuối, tất cả mọi người trở lại phòng học nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Tạ Nhu chán nản thất vọng về phòng học, hỏi Giản Vi, “Vi Vi, cậu thi thế nào?”
Giản Vi lắc đầu, “Mình cũng không biết nữa.”
Trước hôm thi ba ngày, Lâm Cẩn Ngôn đã viết ra hết những điều cần chú ý khi thi giúp cô, cô dựa vào những gì Lâm Cẩn Ngôn viết cho cô rồi tiến hành học cấp tốc, nội dung kỳ thi trên cơ bản gần như giống những gì Lâm Cẩn Ngôn đã mô tả cho cô. Cô làm coi như thuận lợi, nhưng không chắc mình làm đúng hay không.
Có điều mặc kệ thế nào thì thi xong coi như xong, suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Không đầy một lát, chủ nhiệm lớp vào lớp học, thông báo sắp xếp ngày nghỉ.
Đám học sinh có số đang nghe thông báo, một số khác đang lặng lẽ thu dọn sách vở, Giản Vi nhàm chán cầm bút vẽ linh tinh trên giấy.
Giang Lẫm thì đang chăm chú viết gì đó, bạn cùng bàn tò mò ghé qua nhìn.
“Mẹ! Giang Lẫm cậu có được không vậy!” Tiết Hạo vừa thấy Giang Lẫm ghi gì đó, sợ tới mức tròng mắt sắp rớt xuống, kéo tay Giang Lẫm, hết sức khiếp sợ: “Anh trai của tôi ơi, bây giờ là năm nào rồi, còn lưu hành viết thư tình?”
Giang Lẫm đẩy tay cậu ta ra, trợn mắt liếc cậu ta, hạ giọng mắng: “Cậu thì biết cái gì.”
Tiết Hạo cười đến không nín được: “Rồi rồi rồi, thật sự tôi không hiểu hành vi của những người quê mùa như cậu!”
Giang Lẫm đá vào đầu gối cậu ta: “Cười cái lông mà cười.”
Tiết Hạo cười đến đau cả bụng, nghiêng đầu nhìn Giản Vi một cái, trong lòng hết sức cảm khái: Đây chính là sức mạnh của tình yêu!
Giáo viên đang đứng trên bục giảng nói chuyện, chỉ vào thời gian đếm ngược thi tuyển sinh đại học trên tường nói: “Các em xem cách thời gian thi đại học còn bao nhiêu ngày, mặc dù được nghỉ nhưng các em đừng ham chơi qua, bản thân phải nắm chắc thời gian, cố sức đọc sách học bài nhiều vào, tranh thủ mùa hè sang năm tất cả các bạn học đều có thể thi đậu vào trường đại học mà mình mơ ước.”
Nhắc tới đề tài này, bầu không khí trong phòng học đột nhiên trở nên nặng nè, mọi người không ai lên tiếng, tất cả mọi người nghe chăm chú, như có điều suy nghĩ.
Nửa giờ sau, cuối cùng giáo viên cũng vỗ tay, nói: “Cho dù thế nào thì bây giờ cũng chúc mọi người tết âm lịch vui vẻ, được rồi, cứ thế nhé, tan học.”
Một tiếng “Tết âm lịch vui vẻ” khiến cảm xúc đám học sinh thay đổi, trong nháy mắt lớp học xôn xao, mấy học sinh nóng lòng trở về cầm cặp sách nhanh chóng chạy ra khỏi lớp.
Giản Vi cũng dọn cặp sách xong, trước khi về thì chạy vào phòng vệ sinh một chuyến.
Giang Lẫm viết thiệp xong đưa cho Tạ Nhu: “Đặt trong cặp Giản Vi giùm.”
Tạ Nhu gửi cậu ánh mắt mập mờ, “Chậc chậc, bạn học Giang, cậu viết gì thế?”
Giang Lẫm cũng không che giấu, cười nói: “Thư tình.”
Tạ Nhu bật cười nhận lấy, cũng không xem qua mà giúp bỏ vào cặp Giản Vi.
Tan học, Giản Vi và Tạ Nhu cùng đi ra cổng trường.
Dọc đường hai người cười cười nói nói.
Tạ Nhu hỏi cô: “Vi Vi, nghỉ đông cậu tính làm gì?”
“Học bài, học kỳ sau là thi tốt nghiệp trung học rồi.”
Tạ Nhu thở dài: “Đúng vậy đó, học kỳ sau là thi tốt nghiệp trung học, cũng không biết mình có thể thi đậu trường nào đây.”
Giản Vi mỉm cười: “Mặc kệ thi đậu trường nào, chỉ cần chúng ta cố gắng thì không thẹn với lương tâm mình.”
“Ừ, nói cũng phải.”
Hai người vừa đi vừa mải mê trò chuyện, nắm tay nhau từ trường học đi ra.
Lúc đứng ven đường chờ xe bus, đột nhiên từ phía sau có người vỗ vai Giản Vi.
Giản vi ngẩn người vô thức quay đầu lại.
Nhưng khoảnh khắc quay đầu, thì thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa đáng sợ xuất hiện trước mắt, cô gần như lùi về sau theo bản năng: “Ba… Ba….”
…….
Dưới cây đại thụ bên ngoài trường học.
Giản Vi vô thức xiết chặt tay, căng thẳng nhìn người trước mặt.
Giản Đại Phú xoa hai tay vào nhau, ánh mắt đầy tham lam cười cười, “Vi Vi à, ba nghe nói con tìm được một người bạn trai rất có tiền, con giúp ba một chuyện, hỏi bạn trai con chút tiền, đám người chỗ anh Long ngày nào cũng đuổi theo ba đòi nợ, ba thật sự là cùng đường rồi.”
Giản Vi nghe vậy kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: “Ba! Ba đang nói bậy gì thế?”
Giản Đại Phú thấy Giản Vi giả ngu thì biến sắc, lập tức chửi ầm lên: “Mày đứng giả vờ với bố mày! Lần trước tao đã thấy một người đàn ông ôm mày lên chiếc xe sang trọng! Chẳng lẽ không phải là bạn trai của mày?”
Giản Vi nhíu mày: “Ba đừng nói nhảm, đó không phải là bạn trai con.”
“Mày thôi đi! Anh Long đã nói hết rồi, người đàn ông kia trả 30 vạn giúp mày, không phải bạn trai có mà hắn điên mới giúp mày trả tiền à?” Ánh mắt Giản Đại Phú hung ác, hận không thể nuốt sống Giản Vi, “Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung! Tao nuôi mày lớn ngần này, bảo mày mượn bạn trai chút tiền thì sao chứ? Dù sao nó cũng là người có tiền, tùy tiện cho mày vài chục vạn cũng chẳng hề gì!”
“Con nói với ba rồi, anh ấy không phải là bạn trai của con! Hơn nữa anh ấy đã trả 30 vạn giúp ba rồi, ba có thể đừng vô sỉ như vậy được không?” Giản Vi không khống chế nổi hét lên, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh.
Cô thật sự không biết tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy, coi ý tốt của người khác như chuyện đương nhiên, cố tình người vô sỉ như vậy lại là ba cô, có liên hệ máu mủ với cô.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi mắng ông ta, đột nhiên kéo cánh tay cô lại: “Đứa con gái thối tha! Mày con dám mạnh miệng với ba mày à, mày có tin tao đánh chết mày không hả!”
Giản Vi mím môi, đôi mắt hung hăng nhìn ông ta.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi đột nhiên im lặng, cho rằng cô đang sợ, nằng nề hừ một tiếng, hất mạnh tay cô ra: “Mày mau chuẩn bị tiền đi, mấy ngày nữa tao tới tìm mày lấy!”
Nói xong xoay người chặn một chiếc taxi lại, trước khi lên xe còn nâng giọng cảnh cáo Giản Vi vài câu: “Nhớ đó! Chậm nhất là một tuần, một tuần sau tao tới tìm mày lấy tiền!”
Giản Đại Phú rời đi, Giản Vi ngây ngốc đứng im tại chỗ, hai mắt đỏ đến như muốn nhỏ ra máu, cô xoay người đối mặt với gốc cây, cắn chặt môi che mắt lặng lẽ rơi nước mắt.
Cổ họng đau như bị thiêu đốt, trong lòng không ngừng tự hỏi: Rốt cuộc tới khi nào cô mới thoát khỏi người ba như vậy.
Tại sao phải quấn quít lấy cô? Tại sao nhất định không buông tha cho cô?
……….
Năm giờ rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn từ phòng họp cấp cao đi ra, thư ký đi theo sau anh báo cáo hành trình buổi tối.
“Lâm tổng, đêm nay có hai cuộc hẹn, một là lúc bảy giờ tối, một là lúc mười giờ tối. Bảy giờ là Chu tổng tập đoàn Ái Tín, mười giờ là Dương tổng công ty Tam Đạt.”
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 29 thưa Lâm tổng.”
Lâm Cẩn Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi.
Ngày 29, hình như hôm nay Giản Vi nghỉ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Hành trình tối nay hủy bỏ hết đi.”
Mạnh Dao sững sờ, “Hủy hết sao ạ? Dương tổng công ty Tam Đạt do chính anh hẹn, cũng muốn hủy sao?”
“Ừ, đổi qua thứ tư tuần sau đi.”
“Dạ, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Từ trên lầu đi xuống, thang máy vừa mở ra, trong đại sảnh đang ồn ào.
Thừa dịp tổng giám đốc đi họp, mọi người hiếm khi được thả lỏng nói chuyện phiếm với nhau, ăn món gì lần lượt chọn.
Mấy mỹ nữ bộ phận hành chính đặt mua giày đế bằng trên Haitao, giờ đang chia nhau.
“Đôi màu tím này là của Huyên Huyên, đôi màu trắng này của Hạ Hạ, đôi màu nâu nhạt này là của chị Mai, đôi màu hồng nhạt là của….”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác hơi thở áp bức xuất hiện trước mặt mình, toàn thân cô gái nhỏ đang chọn hàng cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đứng trước mặt.
Trong nháy mắt mấy cô gái bị dọa sắc mặt trắng bợt, “Lâm… Lâm tổng….”
Vừa la to vừa hốt ha hốt hoảng muốn thu giày đi.
“Từ từ.”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, mấy cô gái sợ tới mức vai run rẩy, tất cả đều ngừng động tác, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lần này tiêu đời rồi!
Từ trước tới giờ Lâm Cẩn Ngôn luôn quản lý nghiêm khắc, kiên quyết không cho phép nhân viên làm bất cứ chuyện gì khác trong giờ làm việc.
Dám chia đồ trong thời gian làm việc, sợ là khó tránh khỏi một chữ “Chết!”
Nhưng ngay lúc các cô đang chuẩn bị bất chấp khó khăn chờ chịu sự trừng phạt của Boss thì lại nghe đại Boss đột nhiên mở miệng, nói: “Cho tôi xem đôi giày hồng nhạt kia đi.”
Hả???
Mấy cô gái cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn ngôn giơ ngón tay chỉ xuống.
Cô gái ôm đôi giày đế bằng màu hồng nhạt lấy lại tinh thần, vội vàng đưa giày cho Lâm Cẩn Ngôn, “Tổng… Tổng giám đốc….”
Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, Giản Vi cũng đi size 35.
Nhớ tới đôi giày đế bằng ở nhà của cô đã cũ đến không thể cũ hơn, trời mưa thì ngấm nước, Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tự nhiên lấy đôi giày kia, hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi mua.”
Mấy nữ nhân viên sợ tới mức trợn tròn mắt, nhất thời không biết nói gì.
Lý Lâm hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không cần không cần! Không cần tiền! Nếu tổng giám đốc ngài thích thì cứ cầm lấy ạ!”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái, cầm ví tiền trong túi quần ra, rút 1000 đồng đưa cho cô ấy, “Đủ không?”
Giày đế bằng mua trên Haitao có hơn 600 đồng.
Lý Lâm vội vã lắc đầu, “Thừa ạ thừa ạ.”
Muốn lấy tiền thừa trả lại cho Lâm Cẩn Ngôn thì Lâm Cẩn Ngôn đã xoay người đi, mang theo đôi giày đế bằng màu hồng kia trở lại văn phòng.
Lâm Cẩn Ngôn vừa đi, trong đại sảnh lập tức xôn xao.
“Trời ạ! Đại Boss đây là đang nói chuyện yêu đương?”
“Sinh thời mà có thể thấy đại Boss yêu đương, mẹ ơi! Quá thần kỳ!”
“Oa! Rất muốn thấy Boss phu nhân! Chắc chắn bộ dạng rất xinh đẹp!”
“Làm sao cậu biết?”
“Thì ánh mắt của Boss đó, Tô đại mỹ nhân còn không để vào mắt, anh ấy yêu đương, còn không biết bộ dạng đối phương sẽ đẹp tới cỡ nào?”
“Cậu nói như vậy, nếu đúng thì trời ơi.”
“….”
Trong đại sảnh đang thảo luận sôi nổi, trong văn phòng, Mạnh Dao không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Lâm tổng, giày này là mua cho cô Giản ạ?”
Lâm Cẩn Ngôn đang ký tài liệu, nghe nói vậy cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Mạnh Dạo mỉm cười, nói: “Lần đầu tiên thấy ngài đối xử với con gái tốt như vậy đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, ngước mắt nhìn Mạnh Dao, “Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“……”
Sau khi Mạnh Dao rời khỏi đó, ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi giày đế bằng trên bàn, rất lâu sau bỗng nhíu chặt mày.
Sợ là anh điên mất rồi đúng không?
Trung tuần tháng giêng, cuối cùng cũng xác định thời gian thi cuối kỳ, ngay tuần cuối cùng của tháng một. LQĐ
Giản Vi nhập học cuối tháng mười hai, học chưa được một tháng, nghĩ đến kỳ thi thử sắp tới thì vô cùng căng thẳng, hận không thể một ngày có bốn mươi tám tiếng để cho cô học.
Đi học chăm chú nghe giảng, tan học thì chả đi đâu hết, mấy học sinh khác đều nghỉ ngơi, còn cô thì từ đầu đến cuối gục trên bàn học của mình đọc sách làm bài tập.
Bạn cùng bàn Tạ Nhu không nhìn nổi, khuyên cô, “Vi Vi, cậu đừng căng thẳng như vậy, chỉ là thi thử thôi mà, đâu phải thi đại học thật.”
Giản Vi đang làm bài kiểm tra tiếng Anh, nghe vậy lắc đầu, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Không được, có rất nhiều thứ mình không hiểu.”
Mặc dù là học sinh chuyển trường, nhưng cũng không muốn sau khi thi tên bị xếp cuối lớp, hơn nữa cũng sắp thi tốt nghiệp trung học, cô phải nắm chặt tất cả thời gian.
Vả lại, cơ hội đến trường không dễ dàng có được, cô không muốn phụ lòng chính bản thân mình, cũng không muốn phụ lòng Lâm Cẩn Ngôn giúp cô vô điều kiện.
Tạ Nhu thở dài nói: “Mình cảm thấy cậu cực khổ quá.”
Giản Vi mỉm cười: “Không sao.”
Tạ Nhu không biết nên nói gì nữa, vỗ vai cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Lẫm từ bên ngoài đi vào, thấy Giản Vi đang cúi đầu làm bài, vị trên bên cạnh trống không, khóe miệng cười yếu ớt, hai tay bỏ vào túi đi tới bên cạnh Giản Vi, chân dài cong xuống, ngồi vào vị trí của Tạ Nhu.
Giản Vi sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Lẫm tựa lưng vào tường, hai tay vòng trước ngực, trong mắt chứa ý cười nhìn chằm chằm Giản Vi.
Bộ dạng Giang Lẫm rất tuấn tú, khuôn mặt tươi cười càng hấp dẫn người khác.
Giản Vi bị cậu nhìn như vậy thấy hơi xấu hổ, hỏi: “Cậu, cậu nhìn mình làm gì?”
Giang Lẫm cười cười, trả lời cô: “Cậu nhìn rất đẹp mắt.”
Lần đầu tiên Giản Vi được người ta khen trắng trợn như thế, mặt nóng lên, thoáng chốc đỏ lựng, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nhảm.”
Cô đỏ mặt cúi đầu, dứt khoát không để ý tới Giang Lẫm nữa.
Giang Lẫm thấy gò má Giản Vi đỏ ửng xấu hổ, ý cười trong mắt càng sâu, cậu ghé sát lại, giọng trầm thấp vang lên bên tai Giản Vi, “Giản Vi, mình và Tạ Nhu đổi chỗ ngồi được không?”
Cậu dựa sát vào, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào tai Giản Vi, cô vô thức né sang một bên, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Vì sao?”
Giang Lẫm cười, nói: “Thành tích của mình tốt hơn Tạ Nhu, mình có thể bổ túc cho cậu.”
Giản Vi mím môi lắc đầu nói: “Có lẽ không nên.”
Giang Lẫm hơi cong môi, ý cười trong mắt không giảm, hỏi cô: “Vì sao?”
Giản Vi thành thật trả lời cậu: “Mình không thích ngồi cùng nam sinh.”
Giang Lẫm sửng sốt, lập tức bật cười, cậu không nhịn được xoa nhẹ đầu Giản vi, đuôi lông mày nhướng lên vui vẻ, “Giản Vi, cậu có cần ngây thơ thế không?”
Giản Vi sờ tóc, nhíu mày né tránh: “Cậu đừng chạm vào mình.”
Giang Lẫm cười thành tiếng, “Được được được, không chạm vào cậu.”
Cậu từ trên ghế đứng lên, cúi sát bên tai Giản Vi, thấp giọng nói: “Giản Vi, mình chờ cậu.”
Mặt Giản Vi như bị phỏng, vùi đầu tự làm bài tập.
Giang Lẫm trở lại vị trí, bạn cùng bàn cười hì hì ghé sang, “Anh Lẫm, chưa theo đuổi được em gái Giản à?”
Giang Lẫm cười, “Gấp cái gì, từ từ sẽ tới.”
“Sax, lần đầu tiên thấy cậu có tính nhẫn nại với nữ sinh vậy đó.”
Miệng Giang Lẫm cắn bút, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chằm vào Giản Vi, hồi lâu sau cười nhẹ trả lời một câu: “Thích.”
………
Thời gian cuối tháng một, cuối cùng thi cuối kỳ cũng tiến hành đúng hạn.
Kỳ thi diễn ra trong ba ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, quan trọng nhất là đề lần này rất khó, thi xong tâm tình mọi người đều sa sút.
Thi xong môn cuối, tất cả mọi người trở lại phòng học nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Tạ Nhu chán nản thất vọng về phòng học, hỏi Giản Vi, “Vi Vi, cậu thi thế nào?”
Giản Vi lắc đầu, “Mình cũng không biết nữa.”
Trước hôm thi ba ngày, Lâm Cẩn Ngôn đã viết ra hết những điều cần chú ý khi thi giúp cô, cô dựa vào những gì Lâm Cẩn Ngôn viết cho cô rồi tiến hành học cấp tốc, nội dung kỳ thi trên cơ bản gần như giống những gì Lâm Cẩn Ngôn đã mô tả cho cô. Cô làm coi như thuận lợi, nhưng không chắc mình làm đúng hay không.
Có điều mặc kệ thế nào thì thi xong coi như xong, suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Không đầy một lát, chủ nhiệm lớp vào lớp học, thông báo sắp xếp ngày nghỉ.
Đám học sinh có số đang nghe thông báo, một số khác đang lặng lẽ thu dọn sách vở, Giản Vi nhàm chán cầm bút vẽ linh tinh trên giấy.
Giang Lẫm thì đang chăm chú viết gì đó, bạn cùng bàn tò mò ghé qua nhìn.
“Mẹ! Giang Lẫm cậu có được không vậy!” Tiết Hạo vừa thấy Giang Lẫm ghi gì đó, sợ tới mức tròng mắt sắp rớt xuống, kéo tay Giang Lẫm, hết sức khiếp sợ: “Anh trai của tôi ơi, bây giờ là năm nào rồi, còn lưu hành viết thư tình?”
Giang Lẫm đẩy tay cậu ta ra, trợn mắt liếc cậu ta, hạ giọng mắng: “Cậu thì biết cái gì.”
Tiết Hạo cười đến không nín được: “Rồi rồi rồi, thật sự tôi không hiểu hành vi của những người quê mùa như cậu!”
Giang Lẫm đá vào đầu gối cậu ta: “Cười cái lông mà cười.”
Tiết Hạo cười đến đau cả bụng, nghiêng đầu nhìn Giản Vi một cái, trong lòng hết sức cảm khái: Đây chính là sức mạnh của tình yêu!
Giáo viên đang đứng trên bục giảng nói chuyện, chỉ vào thời gian đếm ngược thi tuyển sinh đại học trên tường nói: “Các em xem cách thời gian thi đại học còn bao nhiêu ngày, mặc dù được nghỉ nhưng các em đừng ham chơi qua, bản thân phải nắm chắc thời gian, cố sức đọc sách học bài nhiều vào, tranh thủ mùa hè sang năm tất cả các bạn học đều có thể thi đậu vào trường đại học mà mình mơ ước.”
Nhắc tới đề tài này, bầu không khí trong phòng học đột nhiên trở nên nặng nè, mọi người không ai lên tiếng, tất cả mọi người nghe chăm chú, như có điều suy nghĩ.
Nửa giờ sau, cuối cùng giáo viên cũng vỗ tay, nói: “Cho dù thế nào thì bây giờ cũng chúc mọi người tết âm lịch vui vẻ, được rồi, cứ thế nhé, tan học.”
Một tiếng “Tết âm lịch vui vẻ” khiến cảm xúc đám học sinh thay đổi, trong nháy mắt lớp học xôn xao, mấy học sinh nóng lòng trở về cầm cặp sách nhanh chóng chạy ra khỏi lớp.
Giản Vi cũng dọn cặp sách xong, trước khi về thì chạy vào phòng vệ sinh một chuyến.
Giang Lẫm viết thiệp xong đưa cho Tạ Nhu: “Đặt trong cặp Giản Vi giùm.”
Tạ Nhu gửi cậu ánh mắt mập mờ, “Chậc chậc, bạn học Giang, cậu viết gì thế?”
Giang Lẫm cũng không che giấu, cười nói: “Thư tình.”
Tạ Nhu bật cười nhận lấy, cũng không xem qua mà giúp bỏ vào cặp Giản Vi.
Tan học, Giản Vi và Tạ Nhu cùng đi ra cổng trường.
Dọc đường hai người cười cười nói nói.
Tạ Nhu hỏi cô: “Vi Vi, nghỉ đông cậu tính làm gì?”
“Học bài, học kỳ sau là thi tốt nghiệp trung học rồi.”
Tạ Nhu thở dài: “Đúng vậy đó, học kỳ sau là thi tốt nghiệp trung học, cũng không biết mình có thể thi đậu trường nào đây.”
Giản Vi mỉm cười: “Mặc kệ thi đậu trường nào, chỉ cần chúng ta cố gắng thì không thẹn với lương tâm mình.”
“Ừ, nói cũng phải.”
Hai người vừa đi vừa mải mê trò chuyện, nắm tay nhau từ trường học đi ra.
Lúc đứng ven đường chờ xe bus, đột nhiên từ phía sau có người vỗ vai Giản Vi.
Giản vi ngẩn người vô thức quay đầu lại.
Nhưng khoảnh khắc quay đầu, thì thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa đáng sợ xuất hiện trước mắt, cô gần như lùi về sau theo bản năng: “Ba… Ba….”
…….
Dưới cây đại thụ bên ngoài trường học.
Giản Vi vô thức xiết chặt tay, căng thẳng nhìn người trước mặt.
Giản Đại Phú xoa hai tay vào nhau, ánh mắt đầy tham lam cười cười, “Vi Vi à, ba nghe nói con tìm được một người bạn trai rất có tiền, con giúp ba một chuyện, hỏi bạn trai con chút tiền, đám người chỗ anh Long ngày nào cũng đuổi theo ba đòi nợ, ba thật sự là cùng đường rồi.”
Giản Vi nghe vậy kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: “Ba! Ba đang nói bậy gì thế?”
Giản Đại Phú thấy Giản Vi giả ngu thì biến sắc, lập tức chửi ầm lên: “Mày đứng giả vờ với bố mày! Lần trước tao đã thấy một người đàn ông ôm mày lên chiếc xe sang trọng! Chẳng lẽ không phải là bạn trai của mày?”
Giản Vi nhíu mày: “Ba đừng nói nhảm, đó không phải là bạn trai con.”
“Mày thôi đi! Anh Long đã nói hết rồi, người đàn ông kia trả 30 vạn giúp mày, không phải bạn trai có mà hắn điên mới giúp mày trả tiền à?” Ánh mắt Giản Đại Phú hung ác, hận không thể nuốt sống Giản Vi, “Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung! Tao nuôi mày lớn ngần này, bảo mày mượn bạn trai chút tiền thì sao chứ? Dù sao nó cũng là người có tiền, tùy tiện cho mày vài chục vạn cũng chẳng hề gì!”
“Con nói với ba rồi, anh ấy không phải là bạn trai của con! Hơn nữa anh ấy đã trả 30 vạn giúp ba rồi, ba có thể đừng vô sỉ như vậy được không?” Giản Vi không khống chế nổi hét lên, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh.
Cô thật sự không biết tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy, coi ý tốt của người khác như chuyện đương nhiên, cố tình người vô sỉ như vậy lại là ba cô, có liên hệ máu mủ với cô.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi mắng ông ta, đột nhiên kéo cánh tay cô lại: “Đứa con gái thối tha! Mày con dám mạnh miệng với ba mày à, mày có tin tao đánh chết mày không hả!”
Giản Vi mím môi, đôi mắt hung hăng nhìn ông ta.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi đột nhiên im lặng, cho rằng cô đang sợ, nằng nề hừ một tiếng, hất mạnh tay cô ra: “Mày mau chuẩn bị tiền đi, mấy ngày nữa tao tới tìm mày lấy!”
Nói xong xoay người chặn một chiếc taxi lại, trước khi lên xe còn nâng giọng cảnh cáo Giản Vi vài câu: “Nhớ đó! Chậm nhất là một tuần, một tuần sau tao tới tìm mày lấy tiền!”
Giản Đại Phú rời đi, Giản Vi ngây ngốc đứng im tại chỗ, hai mắt đỏ đến như muốn nhỏ ra máu, cô xoay người đối mặt với gốc cây, cắn chặt môi che mắt lặng lẽ rơi nước mắt.
Cổ họng đau như bị thiêu đốt, trong lòng không ngừng tự hỏi: Rốt cuộc tới khi nào cô mới thoát khỏi người ba như vậy.
Tại sao phải quấn quít lấy cô? Tại sao nhất định không buông tha cho cô?
……….
Năm giờ rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn từ phòng họp cấp cao đi ra, thư ký đi theo sau anh báo cáo hành trình buổi tối.
“Lâm tổng, đêm nay có hai cuộc hẹn, một là lúc bảy giờ tối, một là lúc mười giờ tối. Bảy giờ là Chu tổng tập đoàn Ái Tín, mười giờ là Dương tổng công ty Tam Đạt.”
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 29 thưa Lâm tổng.”
Lâm Cẩn Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi.
Ngày 29, hình như hôm nay Giản Vi nghỉ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Hành trình tối nay hủy bỏ hết đi.”
Mạnh Dao sững sờ, “Hủy hết sao ạ? Dương tổng công ty Tam Đạt do chính anh hẹn, cũng muốn hủy sao?”
“Ừ, đổi qua thứ tư tuần sau đi.”
“Dạ, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Từ trên lầu đi xuống, thang máy vừa mở ra, trong đại sảnh đang ồn ào.
Thừa dịp tổng giám đốc đi họp, mọi người hiếm khi được thả lỏng nói chuyện phiếm với nhau, ăn món gì lần lượt chọn.
Mấy mỹ nữ bộ phận hành chính đặt mua giày đế bằng trên Haitao, giờ đang chia nhau.
“Đôi màu tím này là của Huyên Huyên, đôi màu trắng này của Hạ Hạ, đôi màu nâu nhạt này là của chị Mai, đôi màu hồng nhạt là của….”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác hơi thở áp bức xuất hiện trước mặt mình, toàn thân cô gái nhỏ đang chọn hàng cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đứng trước mặt.
Trong nháy mắt mấy cô gái bị dọa sắc mặt trắng bợt, “Lâm… Lâm tổng….”
Vừa la to vừa hốt ha hốt hoảng muốn thu giày đi.
“Từ từ.”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, mấy cô gái sợ tới mức vai run rẩy, tất cả đều ngừng động tác, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lần này tiêu đời rồi!
Từ trước tới giờ Lâm Cẩn Ngôn luôn quản lý nghiêm khắc, kiên quyết không cho phép nhân viên làm bất cứ chuyện gì khác trong giờ làm việc.
Dám chia đồ trong thời gian làm việc, sợ là khó tránh khỏi một chữ “Chết!”
Nhưng ngay lúc các cô đang chuẩn bị bất chấp khó khăn chờ chịu sự trừng phạt của Boss thì lại nghe đại Boss đột nhiên mở miệng, nói: “Cho tôi xem đôi giày hồng nhạt kia đi.”
Hả???
Mấy cô gái cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn ngôn giơ ngón tay chỉ xuống.
Cô gái ôm đôi giày đế bằng màu hồng nhạt lấy lại tinh thần, vội vàng đưa giày cho Lâm Cẩn Ngôn, “Tổng… Tổng giám đốc….”
Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, Giản Vi cũng đi size 35.
Nhớ tới đôi giày đế bằng ở nhà của cô đã cũ đến không thể cũ hơn, trời mưa thì ngấm nước, Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tự nhiên lấy đôi giày kia, hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi mua.”
Mấy nữ nhân viên sợ tới mức trợn tròn mắt, nhất thời không biết nói gì.
Lý Lâm hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không cần không cần! Không cần tiền! Nếu tổng giám đốc ngài thích thì cứ cầm lấy ạ!”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái, cầm ví tiền trong túi quần ra, rút 1000 đồng đưa cho cô ấy, “Đủ không?”
Giày đế bằng mua trên Haitao có hơn 600 đồng.
Lý Lâm vội vã lắc đầu, “Thừa ạ thừa ạ.”
Muốn lấy tiền thừa trả lại cho Lâm Cẩn Ngôn thì Lâm Cẩn Ngôn đã xoay người đi, mang theo đôi giày đế bằng màu hồng kia trở lại văn phòng.
Lâm Cẩn Ngôn vừa đi, trong đại sảnh lập tức xôn xao.
“Trời ạ! Đại Boss đây là đang nói chuyện yêu đương?”
“Sinh thời mà có thể thấy đại Boss yêu đương, mẹ ơi! Quá thần kỳ!”
“Oa! Rất muốn thấy Boss phu nhân! Chắc chắn bộ dạng rất xinh đẹp!”
“Làm sao cậu biết?”
“Thì ánh mắt của Boss đó, Tô đại mỹ nhân còn không để vào mắt, anh ấy yêu đương, còn không biết bộ dạng đối phương sẽ đẹp tới cỡ nào?”
“Cậu nói như vậy, nếu đúng thì trời ơi.”
“….”
Trong đại sảnh đang thảo luận sôi nổi, trong văn phòng, Mạnh Dao không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Lâm tổng, giày này là mua cho cô Giản ạ?”
Lâm Cẩn Ngôn đang ký tài liệu, nghe nói vậy cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Mạnh Dạo mỉm cười, nói: “Lần đầu tiên thấy ngài đối xử với con gái tốt như vậy đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, ngước mắt nhìn Mạnh Dao, “Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“……”
Sau khi Mạnh Dao rời khỏi đó, ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi giày đế bằng trên bàn, rất lâu sau bỗng nhíu chặt mày.
Sợ là anh điên mất rồi đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook