Ngọt Ngào Đến Nghiện
-
Chương 94: Anh đừng khóc
Một tháng sau…
Cô gái nằm trên giường bệnh với gương mặt có phần hồng hào và tốt hơn nhiều so với trước đây. Hơi thở không còn yếu ớt và thoi thóp như hai tuần trước mà đều đặn và nhẹ nhàng hơn, giống như một thiếu nữ đang ngủ say.
Mặc dù chưa tỉnh lại nhưng tất cả các bác sĩ đều nhận xét sức khoẻ của cô gần như đã hồi phục, chỉ cần đợi thêm thời gian để tỉnh lại. Vết thương ở nội tạng và các bộ phần khác đã không còn đáng lo ngại nữa.
Diệp Mộc Ánh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn vào, ngoại trừ cảm giác xót xa thì không còn gì khác. Anh ba của cô bỏ hết tất cả mọi công việc của tập đoàn, không gặp bất kỳ một ai, cứ như thế ở bên cạnh chị dâu trong một tháng trời.
Mọi thứ xung quanh đã không còn liên quan đến anh nữa, việc duy nhất anh để tâm đến chỉ là đợi ngày cô bé của anh tỉnh lại.
Bàn tay anh nắm chặt tay cô, ngay cả khi ăn uống hay gọi điện thoại, vẫn không hề buông tay cô dù một khắc. Anh rất sợ, sợ rằng chỉ cần một giây thôi thì anh sẽ mất đi cô mãi mãi.
Tình trạng của Phó Liên Ngạo cũng chẳng mấy tốt. Anh đã có thể đứng lên nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi, vết thương ở chân sẽ đau nhức không thôi. Một tháng anh phải vừa chăm sóc cho Liễu Dung Nghiên vừa phải chăm chỉ luyện tập phục hồi.
Việc luyên tập để có thể đi lại không phải chuyện dễ dàng gì. Lần đầu tiên anh cất bước đi ngay lập tức ngã xuống, thảm hại đến đáng thương.
Phó Liên Ngạo nhìn đôi chân của mình, lại nhìn sang cô gái nhỏ đang say giấc.
Anh không thể bỏ cuộc, bởi vì anh, cũng là bởi vì cô.
Diệp Mộc Ánh chậm rãi đi vào, đặt tay lên vai anh, khẽ nói: “Anh ba, đồ ăn em để ở kệ tủ, anh đừng bỏ bữa nhé. Tình hình của chị dâu đã tốt hơn rồi, anh phải giữ gìn sức khoẻ nếu không sau này chị dâu tỉnh lại sẽ đau lòng lắm.”
Phó Liên Ngạo vuốt nhẹ ngón tay trắng muốt của cô, gật đầu: “Anh biết rồi. Em cũng về nghỉ ngơi đi!”
Diệp Mộc Ánh đã ở bệnh viện hai tuần nay không rời nửa bước. Một phần vì lo lắng cho anh, một phần cũng là đang ngóng trông cô tỉnh dậy. Hơn ai hết, Phó Liên Ngạo hiểu rõ cô em gái này yêu quý vợ của mình đến nhường nào.
Phó Liên Ngạo vừa đứng dậy thì xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay khiến anh khựng lại. Bàn tay của Liễu Dung Nghiên hơi động đậy, nắm lấy ngón tay của anh.
Anh gần như không thể giữ nổi bình tĩnh, cả người run rẩy nắm chặt lấy bàn tay của cô, càng nhận thấy rõ sự chuyển động yếu ớt từ ngón tay gầy gò ấy. Anh ôm lấy mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, thấp giọng gọi hai tiếng: “Nghiên Nghiên.”
Dường như nghe thấy tiếng gọi của anh, cũng ý thức được người bên cạnh là ai. Hàng mi của cô chớp nhẹ, đôi mắt vốn nhắm nghiền ngủ say suốt một tháng nay bỗng chốc hé mở.
Nhưng có lẽ là bởi quá lâu không tiếp xúc với ánh sáng, Liễu Dung Nghiên nhíu chặt mày, nước mắt chảy ra từ đôi mắt.
Phó Liên Ngạo dịch người đối diện với cô, che đi ánh nắng chói chang bên ngoài rồi lập tức sai người gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ Jemy kiểm tra một lượt cho cô, thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ cười lên: “Tiến triển thật sự vô cùng tốt. Tôi cứ nghĩ sẽ ảnh hưởng đến ý thức hoặc trí nhớ của cô ấy nhưng mọi thứ đều tốt hơn dự đoán của tôi nhiều. Chúc mừng anh, vợ của anh đã tỉnh rồi, không để lại bất cứ di chứng nào.”
Đợi đến lúc các bác sĩ và y tá rời đi, Phó Liên Ngạo mới cầm tay cô áp lên má mình, vành mắt anh đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Nghiên Nghiên, anh xin lỗi. Anh sai rồi!”
Đôi mắt của cô mở to hơn, bởi vì đã quen thuộc hơn với ánh sáng nên tầm nhìn cũng không bị nhoè đi. Người đầu tiên sau khi tỉnh lại găp được là anh, là người mà cô chờ đợi biết bao nhiêu lâu. Liễu Dung Nghiên yếu ớt vươn tay muốn ôm lấy anh, mắt rưng rưng ngập nước.
Bả vai cô run run, cả cơ thể gầy đến đáng thương, dùng bao nhiêu sức lực cũng không ôm được anh. Ngoại trừ bất lực, cô chẳng thể cảm nhận được gì khác.
Nhìn thấy cô khóc, mọi cơ quan trong người anh phát đau, anh hơi cúi người, thuận thế ôm lấy cô vào lòng.
Cô gái nhỏ trong ngực anh khóc nức nở, tựa như vô cùng uất ức, vô cùng đau khổ. Anh vỗ nhẹ từng cái lên vai cô như muốn xoa dịu tất thảy nỗi đau lúc này, khàn giọng trấn an: “Nghiên Nghiên, anh ở đây.”
Liễu Dung Nghiên mím chặt môi rồi đột nhiên cắn mạnh vào cánh tay của anh, giọng điệu trách cứ: “Phó Liên Ngạo, sao anh có thể nhẫn tâm bỏ mặc em như vậy?”
Phó Liên Ngạo ôm cô càng chặt hơn, giống như muốn khảm cô vào sâu trong thân thể, đau lòng nói: “Nghiên Nghiên, thật xin lỗi. Đều là do anh không tốt.”
Liễu Dung Nghiên buông anh ra, rời khỏi người anh, im lặng nhìn anh.
Không gian trong phòng bệnh trở nên vô cùng yên ắng. Ngay cả nhịp tim mãnh liệt trong lồng ngực anh cũng không thể che giấu nổi.
Anh cụp mắt, lặng lẽ vuốt ve mái tóc của cô, không nói thêm lời nào, như đang đợi sự trừng phạt cô dành cho anh.
Nhưng không có sự trừng phạt nào cả, cô gái nhỏ đặt tay lên hai má anh, áp trán mình lên trán anh, dịu dàng nói: “Em tha thứ cho anh rồi.”
Hốc mắt Phó Liên Ngạo nóng bừng, đau xót, trong đôi mắt đen láy ấy tìm lại chút ánh sáng và hy vọng.
Liễu Dung Nghiên lau nhẹ nước mắt cho anh, ngữ điệu vẫn ấm áp và thân thuộc như xưa: “Chồng ơi, anh đừng khóc.”
Nhóm người Diệp Mộc Ánh đứng ngoài cửa cũng lo lắng không thôi. Nhưng lo lắng xong lại chuyển qua niềm vui háo hức. Sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi trong đau khổ, người có tình lại sắp về bên nhau rồi.
Tịch Man Tuyết nhìn vào phòng bệnh, nhìn đôi uyên ương khắc khổ bao nhiêu tháng ngày, nhìn người đàn ông mạnh mẽ đứng trên thương trường đang bật khóc ôm lấy Liễu Dung Nghiên, không khỏi cảm khái: “Giông bão qua đi rồi.”
Cô gái nằm trên giường bệnh với gương mặt có phần hồng hào và tốt hơn nhiều so với trước đây. Hơi thở không còn yếu ớt và thoi thóp như hai tuần trước mà đều đặn và nhẹ nhàng hơn, giống như một thiếu nữ đang ngủ say.
Mặc dù chưa tỉnh lại nhưng tất cả các bác sĩ đều nhận xét sức khoẻ của cô gần như đã hồi phục, chỉ cần đợi thêm thời gian để tỉnh lại. Vết thương ở nội tạng và các bộ phần khác đã không còn đáng lo ngại nữa.
Diệp Mộc Ánh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn vào, ngoại trừ cảm giác xót xa thì không còn gì khác. Anh ba của cô bỏ hết tất cả mọi công việc của tập đoàn, không gặp bất kỳ một ai, cứ như thế ở bên cạnh chị dâu trong một tháng trời.
Mọi thứ xung quanh đã không còn liên quan đến anh nữa, việc duy nhất anh để tâm đến chỉ là đợi ngày cô bé của anh tỉnh lại.
Bàn tay anh nắm chặt tay cô, ngay cả khi ăn uống hay gọi điện thoại, vẫn không hề buông tay cô dù một khắc. Anh rất sợ, sợ rằng chỉ cần một giây thôi thì anh sẽ mất đi cô mãi mãi.
Tình trạng của Phó Liên Ngạo cũng chẳng mấy tốt. Anh đã có thể đứng lên nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi, vết thương ở chân sẽ đau nhức không thôi. Một tháng anh phải vừa chăm sóc cho Liễu Dung Nghiên vừa phải chăm chỉ luyện tập phục hồi.
Việc luyên tập để có thể đi lại không phải chuyện dễ dàng gì. Lần đầu tiên anh cất bước đi ngay lập tức ngã xuống, thảm hại đến đáng thương.
Phó Liên Ngạo nhìn đôi chân của mình, lại nhìn sang cô gái nhỏ đang say giấc.
Anh không thể bỏ cuộc, bởi vì anh, cũng là bởi vì cô.
Diệp Mộc Ánh chậm rãi đi vào, đặt tay lên vai anh, khẽ nói: “Anh ba, đồ ăn em để ở kệ tủ, anh đừng bỏ bữa nhé. Tình hình của chị dâu đã tốt hơn rồi, anh phải giữ gìn sức khoẻ nếu không sau này chị dâu tỉnh lại sẽ đau lòng lắm.”
Phó Liên Ngạo vuốt nhẹ ngón tay trắng muốt của cô, gật đầu: “Anh biết rồi. Em cũng về nghỉ ngơi đi!”
Diệp Mộc Ánh đã ở bệnh viện hai tuần nay không rời nửa bước. Một phần vì lo lắng cho anh, một phần cũng là đang ngóng trông cô tỉnh dậy. Hơn ai hết, Phó Liên Ngạo hiểu rõ cô em gái này yêu quý vợ của mình đến nhường nào.
Phó Liên Ngạo vừa đứng dậy thì xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay khiến anh khựng lại. Bàn tay của Liễu Dung Nghiên hơi động đậy, nắm lấy ngón tay của anh.
Anh gần như không thể giữ nổi bình tĩnh, cả người run rẩy nắm chặt lấy bàn tay của cô, càng nhận thấy rõ sự chuyển động yếu ớt từ ngón tay gầy gò ấy. Anh ôm lấy mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, thấp giọng gọi hai tiếng: “Nghiên Nghiên.”
Dường như nghe thấy tiếng gọi của anh, cũng ý thức được người bên cạnh là ai. Hàng mi của cô chớp nhẹ, đôi mắt vốn nhắm nghiền ngủ say suốt một tháng nay bỗng chốc hé mở.
Nhưng có lẽ là bởi quá lâu không tiếp xúc với ánh sáng, Liễu Dung Nghiên nhíu chặt mày, nước mắt chảy ra từ đôi mắt.
Phó Liên Ngạo dịch người đối diện với cô, che đi ánh nắng chói chang bên ngoài rồi lập tức sai người gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ Jemy kiểm tra một lượt cho cô, thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ cười lên: “Tiến triển thật sự vô cùng tốt. Tôi cứ nghĩ sẽ ảnh hưởng đến ý thức hoặc trí nhớ của cô ấy nhưng mọi thứ đều tốt hơn dự đoán của tôi nhiều. Chúc mừng anh, vợ của anh đã tỉnh rồi, không để lại bất cứ di chứng nào.”
Đợi đến lúc các bác sĩ và y tá rời đi, Phó Liên Ngạo mới cầm tay cô áp lên má mình, vành mắt anh đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Nghiên Nghiên, anh xin lỗi. Anh sai rồi!”
Đôi mắt của cô mở to hơn, bởi vì đã quen thuộc hơn với ánh sáng nên tầm nhìn cũng không bị nhoè đi. Người đầu tiên sau khi tỉnh lại găp được là anh, là người mà cô chờ đợi biết bao nhiêu lâu. Liễu Dung Nghiên yếu ớt vươn tay muốn ôm lấy anh, mắt rưng rưng ngập nước.
Bả vai cô run run, cả cơ thể gầy đến đáng thương, dùng bao nhiêu sức lực cũng không ôm được anh. Ngoại trừ bất lực, cô chẳng thể cảm nhận được gì khác.
Nhìn thấy cô khóc, mọi cơ quan trong người anh phát đau, anh hơi cúi người, thuận thế ôm lấy cô vào lòng.
Cô gái nhỏ trong ngực anh khóc nức nở, tựa như vô cùng uất ức, vô cùng đau khổ. Anh vỗ nhẹ từng cái lên vai cô như muốn xoa dịu tất thảy nỗi đau lúc này, khàn giọng trấn an: “Nghiên Nghiên, anh ở đây.”
Liễu Dung Nghiên mím chặt môi rồi đột nhiên cắn mạnh vào cánh tay của anh, giọng điệu trách cứ: “Phó Liên Ngạo, sao anh có thể nhẫn tâm bỏ mặc em như vậy?”
Phó Liên Ngạo ôm cô càng chặt hơn, giống như muốn khảm cô vào sâu trong thân thể, đau lòng nói: “Nghiên Nghiên, thật xin lỗi. Đều là do anh không tốt.”
Liễu Dung Nghiên buông anh ra, rời khỏi người anh, im lặng nhìn anh.
Không gian trong phòng bệnh trở nên vô cùng yên ắng. Ngay cả nhịp tim mãnh liệt trong lồng ngực anh cũng không thể che giấu nổi.
Anh cụp mắt, lặng lẽ vuốt ve mái tóc của cô, không nói thêm lời nào, như đang đợi sự trừng phạt cô dành cho anh.
Nhưng không có sự trừng phạt nào cả, cô gái nhỏ đặt tay lên hai má anh, áp trán mình lên trán anh, dịu dàng nói: “Em tha thứ cho anh rồi.”
Hốc mắt Phó Liên Ngạo nóng bừng, đau xót, trong đôi mắt đen láy ấy tìm lại chút ánh sáng và hy vọng.
Liễu Dung Nghiên lau nhẹ nước mắt cho anh, ngữ điệu vẫn ấm áp và thân thuộc như xưa: “Chồng ơi, anh đừng khóc.”
Nhóm người Diệp Mộc Ánh đứng ngoài cửa cũng lo lắng không thôi. Nhưng lo lắng xong lại chuyển qua niềm vui háo hức. Sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi trong đau khổ, người có tình lại sắp về bên nhau rồi.
Tịch Man Tuyết nhìn vào phòng bệnh, nhìn đôi uyên ương khắc khổ bao nhiêu tháng ngày, nhìn người đàn ông mạnh mẽ đứng trên thương trường đang bật khóc ôm lấy Liễu Dung Nghiên, không khỏi cảm khái: “Giông bão qua đi rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook