Ngọt Ngào Đến Nghiện
-
Chương 53: Vợ ơi, anh sợ lắm!
"Viên Tuệ, cái giá phải trả khi cô làm hại cô ấy là thứ mà cô cả đời cũng không dám tưởng tượng đến đâu."
"Nơi này là Mạch Dạ, là thiên đường và cũng là địa ngục. Từ nay về sau, địa ngục của cô... chính thức bắt đầu rồi!"
Ngữ điệu của Phó Liên Ngạo bình ổn và chậm rãi nhưng lại mang chút gì đó nguy hiểm và tàn độc.
Nói xong, Phó Liên Ngạo xoay người ra khỏi căn phòng.
Chỉ trong một giây sau khi nghe thấy lời nói của anh, sắc mặt Viên Tuệ tái xanh không nhìn ra một giọt máu. Cô ta run lên bần bật, cổ tay càng cử động mạnh bao nhiêu càng bị siết chặt hơn bấy nhiêu.
Mạch Dạ...
Phó Liên Ngạo vậy mà lại đưa cô ta đến Mạch Dạ...?
Anh thật sự tàn nhẫn tới vậy sao?
Viên Tuệ giãy giụa trong tuyệt vọng, gào thét kịch liệt: "Liên Ngạo! Anh không thể đối xử với em như thế được! Liên Ngạo!"
Đáp lại cô ta chỉ là tiếng vọng lại của chính bản thân mình. Từ giây phút ấy, cô ta mới chắc chắn được rằng mình đã thật sự đánh mất Phó Liên Ngạo.
Nam Cung Dụ gọi điện đến cho anh, nói rằng cô lại bị chuyển vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Phó Liên Ngạo lập tức lái xe đến bệnh viện.
Lúc anh tới nơi đã nhìn thấy các bác sĩ ngoại quốc mà Nam Cung Dụ từng đề cập đến đi vào trong.
Anh đứng ở bên ngoài nhìn qua tấm kính trong suốt. Hơi thở của cô yếu ớt tựa một sợi chỉ mỏng manh, chỉ cần dùng vật sắc nhọn cứa nhẹ vào thì sẽ bị đứt làm đôi.
Đây đã là lần thứ ba trong hôm nay cô được cấp cứu.
Phó Liên Ngạo đứng ngồi không yên, tóc tai anh bù xù, quần áo từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thay. Quan sát anh từ mọi góc độ đều chỉ thấy được sự suy sụp và bất lực tận cùng.
Ánh mắt anh không hề rời khỏi tấm kính thủy tinh. Anh đau lòng nhìn cô, từ gò má vốn hồng hào nay trắng bệnh xanh xao, đến dáng người đã mảnh mai nay càng gầy gò, ốm yếu.
Bàn tay anh siết chặt, từng sợi gân xanh lộ ra rõ ràng.
Các bác sĩ tiêm vào cơ thể cô một số loại thuốc cần thiết để bổ sung một số dưỡng chất phục vụ cho việc phục hồi sức khỏe.
Y tá trực ban đi qua chỉ có thể liếc anh một cái, cũng không dám nói gì. Trước đây, họ kính nể anh vạn phần thì hiện giờ cũng sợ hãi anh chừng ấy.
Phó Liên Ngạo nhìn dáng vẻ không biết sống chết ngày mai ra sao của cô, đáy lòng dâng lên sự đau đớn không thể kiểm soát. Anh chầm chậm nâng tay lên chạm vào gương mặt cô qua lớp cửa kính.
Một tuần trôi qua...
Liễu Dung Nghiên vẫn chưa tỉnh, các chỉ số của cô đã bắt đầu ổn định. Tần suất bị chuyển vào phòng cấp cứu mỗi ngày giảm xuống.
Sắc da cô nhợt nhạt, nói thẳng ra là trắng bệch, trên cánh tay chỉ có những vết tim tím do kim tiêm để lại và những vết roi da dữ tợn.
Cô nằm trên giường bệnh, một chút ý thức cũng không có được. Dường như cho dù người khác có làm hại cô thế nào, hành động ra sao thì cô cũng đã hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới này rồi.
Kể từ ngày người nhà được phép vào thăm bệnh, chăm sóc cho bệnh nhân, Phó Liên Ngạo không rời khỏi cô nửa bước.
Anh không đến tập đoàn, không quay về nhà, tựa như mọi thứ trên thế giới này đều không còn nữa. Chỉ tồn tại duy nhất một sự sống là cô vợ nhỏ của anh.
Không biết ông cụ Phó đã đến bao nhiêu lần, ba mẹ của Liễu Dung Nghiên hết lời khuyên nhủ. Phó Liên Ngạo vẫn không hề để tâm, từ đầu đến cuối, trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô.
Mọi người không biết làm cách nào mà anh có thể chịu đựng được việc nhịn đói bảy ngày. Gương mặt anh tiều tụy và dần dần hốc hác, quầng thâm mắt càng ngày càng hiện rõ.
Phó Liên Ngạo ngồi bên cạnh cô, bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô. Thỉnh thoảng, người ta lại thấy cảnh anh áp tay của cô lên má mình. Ánh mắt thâm tình, dịu dàng tựa nắng ấm ngày xuân.
"Nghiên Nghiên ơi, anh nhớ em lắm!"
"Em nói xem, có phải em tức giận với anh không? Nếu không thì tại sao... em mãi vẫn chưa chịu tỉnh lại?"
"Vợ ơi, anh sợ lắm. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua, tim anh cứ như bị khoét đi từng chút từng chút một vậy. Anh đau lắm vợ ơi."
Phó Liên Ngạo nằm gục xuống, chôn mặt vào lòng bàn tay cô. Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt khẽ rơi xuống kẽ tay Liễu Dung Nghiên.
"Vợ ơi."
Tiếng gọi của anh mang theo sự đè nén cảm xúc đến mức thấp nhất, run rẩy lại nghẹn ngào.
"Vợ ơi, em đừng bỏ anh lại.
"Anh thật sự sai rồi, vợ ơi. Anh không cần công việc nữa. Anh chỉ cần em thôi. Sau này, thời gian của anh... chỉ dành cho vợ. Em tha thứ cho anh lần này, được không em?"
Chất giọng anh vốn đã trầm ấm, nay lại có sự khàn đặc do nhiều ngày lao lực và sự dịu dàng đến từ tận trái tim.
Phó Liên Ngạo không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu ngày. Bởi vì anh không nhìn ra cửa, chỉ dán chặt mắt vào thân thể nằm hôn mê trên giường bệnh. Anh chỉ phán đoán được ngày và đêm dựa vào những lần các y tá và thuộc hạ đưa bữa cơm vào cho anh.
"Nghiên Nghiên, anh thật sự sẽ thất hứa với em. Nếu một ngày em rời đi, anh tuyệt đối không ở lại nhân thế một mình." Giọng anh khô khốc, khẽ khàng nói: "Xin em, hãy thương tiếc anh một lần. Đừng im lặng nữa, trái tim anh rất đau, lục phủ ngũ tạng, mọi nơi trên có thể anh đều đau lắm. Em biết không?"
"Nơi này là Mạch Dạ, là thiên đường và cũng là địa ngục. Từ nay về sau, địa ngục của cô... chính thức bắt đầu rồi!"
Ngữ điệu của Phó Liên Ngạo bình ổn và chậm rãi nhưng lại mang chút gì đó nguy hiểm và tàn độc.
Nói xong, Phó Liên Ngạo xoay người ra khỏi căn phòng.
Chỉ trong một giây sau khi nghe thấy lời nói của anh, sắc mặt Viên Tuệ tái xanh không nhìn ra một giọt máu. Cô ta run lên bần bật, cổ tay càng cử động mạnh bao nhiêu càng bị siết chặt hơn bấy nhiêu.
Mạch Dạ...
Phó Liên Ngạo vậy mà lại đưa cô ta đến Mạch Dạ...?
Anh thật sự tàn nhẫn tới vậy sao?
Viên Tuệ giãy giụa trong tuyệt vọng, gào thét kịch liệt: "Liên Ngạo! Anh không thể đối xử với em như thế được! Liên Ngạo!"
Đáp lại cô ta chỉ là tiếng vọng lại của chính bản thân mình. Từ giây phút ấy, cô ta mới chắc chắn được rằng mình đã thật sự đánh mất Phó Liên Ngạo.
Nam Cung Dụ gọi điện đến cho anh, nói rằng cô lại bị chuyển vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Phó Liên Ngạo lập tức lái xe đến bệnh viện.
Lúc anh tới nơi đã nhìn thấy các bác sĩ ngoại quốc mà Nam Cung Dụ từng đề cập đến đi vào trong.
Anh đứng ở bên ngoài nhìn qua tấm kính trong suốt. Hơi thở của cô yếu ớt tựa một sợi chỉ mỏng manh, chỉ cần dùng vật sắc nhọn cứa nhẹ vào thì sẽ bị đứt làm đôi.
Đây đã là lần thứ ba trong hôm nay cô được cấp cứu.
Phó Liên Ngạo đứng ngồi không yên, tóc tai anh bù xù, quần áo từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thay. Quan sát anh từ mọi góc độ đều chỉ thấy được sự suy sụp và bất lực tận cùng.
Ánh mắt anh không hề rời khỏi tấm kính thủy tinh. Anh đau lòng nhìn cô, từ gò má vốn hồng hào nay trắng bệnh xanh xao, đến dáng người đã mảnh mai nay càng gầy gò, ốm yếu.
Bàn tay anh siết chặt, từng sợi gân xanh lộ ra rõ ràng.
Các bác sĩ tiêm vào cơ thể cô một số loại thuốc cần thiết để bổ sung một số dưỡng chất phục vụ cho việc phục hồi sức khỏe.
Y tá trực ban đi qua chỉ có thể liếc anh một cái, cũng không dám nói gì. Trước đây, họ kính nể anh vạn phần thì hiện giờ cũng sợ hãi anh chừng ấy.
Phó Liên Ngạo nhìn dáng vẻ không biết sống chết ngày mai ra sao của cô, đáy lòng dâng lên sự đau đớn không thể kiểm soát. Anh chầm chậm nâng tay lên chạm vào gương mặt cô qua lớp cửa kính.
Một tuần trôi qua...
Liễu Dung Nghiên vẫn chưa tỉnh, các chỉ số của cô đã bắt đầu ổn định. Tần suất bị chuyển vào phòng cấp cứu mỗi ngày giảm xuống.
Sắc da cô nhợt nhạt, nói thẳng ra là trắng bệch, trên cánh tay chỉ có những vết tim tím do kim tiêm để lại và những vết roi da dữ tợn.
Cô nằm trên giường bệnh, một chút ý thức cũng không có được. Dường như cho dù người khác có làm hại cô thế nào, hành động ra sao thì cô cũng đã hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới này rồi.
Kể từ ngày người nhà được phép vào thăm bệnh, chăm sóc cho bệnh nhân, Phó Liên Ngạo không rời khỏi cô nửa bước.
Anh không đến tập đoàn, không quay về nhà, tựa như mọi thứ trên thế giới này đều không còn nữa. Chỉ tồn tại duy nhất một sự sống là cô vợ nhỏ của anh.
Không biết ông cụ Phó đã đến bao nhiêu lần, ba mẹ của Liễu Dung Nghiên hết lời khuyên nhủ. Phó Liên Ngạo vẫn không hề để tâm, từ đầu đến cuối, trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô.
Mọi người không biết làm cách nào mà anh có thể chịu đựng được việc nhịn đói bảy ngày. Gương mặt anh tiều tụy và dần dần hốc hác, quầng thâm mắt càng ngày càng hiện rõ.
Phó Liên Ngạo ngồi bên cạnh cô, bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô. Thỉnh thoảng, người ta lại thấy cảnh anh áp tay của cô lên má mình. Ánh mắt thâm tình, dịu dàng tựa nắng ấm ngày xuân.
"Nghiên Nghiên ơi, anh nhớ em lắm!"
"Em nói xem, có phải em tức giận với anh không? Nếu không thì tại sao... em mãi vẫn chưa chịu tỉnh lại?"
"Vợ ơi, anh sợ lắm. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua, tim anh cứ như bị khoét đi từng chút từng chút một vậy. Anh đau lắm vợ ơi."
Phó Liên Ngạo nằm gục xuống, chôn mặt vào lòng bàn tay cô. Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt khẽ rơi xuống kẽ tay Liễu Dung Nghiên.
"Vợ ơi."
Tiếng gọi của anh mang theo sự đè nén cảm xúc đến mức thấp nhất, run rẩy lại nghẹn ngào.
"Vợ ơi, em đừng bỏ anh lại.
"Anh thật sự sai rồi, vợ ơi. Anh không cần công việc nữa. Anh chỉ cần em thôi. Sau này, thời gian của anh... chỉ dành cho vợ. Em tha thứ cho anh lần này, được không em?"
Chất giọng anh vốn đã trầm ấm, nay lại có sự khàn đặc do nhiều ngày lao lực và sự dịu dàng đến từ tận trái tim.
Phó Liên Ngạo không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu ngày. Bởi vì anh không nhìn ra cửa, chỉ dán chặt mắt vào thân thể nằm hôn mê trên giường bệnh. Anh chỉ phán đoán được ngày và đêm dựa vào những lần các y tá và thuộc hạ đưa bữa cơm vào cho anh.
"Nghiên Nghiên, anh thật sự sẽ thất hứa với em. Nếu một ngày em rời đi, anh tuyệt đối không ở lại nhân thế một mình." Giọng anh khô khốc, khẽ khàng nói: "Xin em, hãy thương tiếc anh một lần. Đừng im lặng nữa, trái tim anh rất đau, lục phủ ngũ tạng, mọi nơi trên có thể anh đều đau lắm. Em biết không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook