Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí
-
Chương 85
Tô Mặc chơi đùa với hai điểm nhỏ trước ngực Nam Thiệu Hàn đến nghiện. Nam Thiệu Hàn bị cô trêu chọc cứng đến phát đau.
"bảo bối.." Nam Thiệu Hàn nỉ non.
Tô Mặc không trả lời, đầu lưỡi bắt đầu liếm dọc xuống dưới, tay cô chạm vào thắt lưng lạnh ngắt 'cạch' một tiếng mở ra, Tô Mặc kéo thắt lưng ra cầm trên tay, nghĩ nếu nhìn thấy nó sớm hơn thì có lẽ đã không dùng cái khăn màu hồng kia. Tô Mặc quăng thắt lưng qua một bên, sau đó tiếp tục truyện chính sự.
Đũng quần của Nam Thiệu Hàn đã phồng lên một cục to, Tô Mặc kéo khóa quần, quần lót ôm sát vật nam tính, cô có thể nhìn rõ được hình dáng của nó, vô cùng to lớn. Tô Mặc cuối đầu, cách một lớp quần lót khẽ liếm nhẹ vào nơi nơi nhô ra.
Phía trên liền truyền đến hơi thở gấp gáp "hừm.."
Nhìn vật kia lại to thêm một chút Tô Mặc liền không đùa nữa, kéo quần lót xuống, vật nam tính bật ra không cẩn thận va vào mặt cô 'ba' lên một tiếng, Tô Mặc có thể cảm nhận được sức nóng kinh hồn của nó.
Nhìn gậy thịt to lớn trước mặt, Tô Mặc có chút ngẩn ngơ, nên làm gì tiếp theo đây. Cô cũng không rành về việc này lắm, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi. Vì vậy ngay khi Nam Thiệu Hàn chưa kịp chuẩn bị thì cảm nhận được cả vật nam tính của mình đã chìm đắm vào khoang miệng ấm nóng của cô, khiến hắn thật muốn chết. Tô Mặc dứt khoát một lần liền đem cả gậy thịt to lớn ngậm hết vào miệng, vật to lớn chạm vào cuống họng khiến cô có chút buồn nôn.
"Bảo bối, không...ưmm.." Nam Thiệu Hàn muốn nói cô không cần chịu khổ như vậy, nhưng lời còn chưa nói hết Tô Mặc phía dưới đã bắt đầu hành động, miệng nhỏ của cô phun ra nuốt vào liên tục, lâu lâu còn dùng răng và lưỡi cô vào khiến hắn quên hết những lời muốn nói.
"Ưm..hừm..." Nam Thiệu Hàn liên tục thở dốc, miệng nhỏ của Tô Mặc ăn cũng quá giỏi đi.
Một lát sau Tô Mặc cảm nhận được thân thể Nam Thiệu Hàn run nhẹ, ngay lúc cô còn chưa phản ứng, hắn nhích người rút gậy thịt ra khỏi miệng cô ngay đó một dòng chất lỏng ấm nóng không nhịn được đã bắn lên người Tô Mặc, một ít còn dính lên mặt cô, nhìn vô cùng dụ hoặc.
Nam Thiệu Hàn điều chỉnh lại hơi thở sau đó hai ba động tác liền cởi được trói buộc trên tay, hắn kéo Tô Mặc lên muốn xem xét lúc nảy có làm cô bị thương hay không kết quả nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dính đầy tinh hoa của mình phía dưới liền cứng lên.
Tô Mặc nhìn vật kia lại ngóc đầu dậy, cô bày vẻ không thể nào hiểu nổi, hắn cũng đâu phải là mới khai trai, dễ dàng bị kích thích như vậy.
Nam Thiệu Hàn cười khổ "là do em quá quyến rũ".
Vậy lỗi lầm là do cô sao, cuối cùng cả một buổi trưa Tô Mặc phải dùng thân thể của mình để tạ lỗi.
Lúc Tô Mặc tỉnh lại đã là xế chiều, vừa mơ màng mở mắt liền nhìn thấy một bóng người đứng trước giường, mắt nhìn cô lom lom. Tô Mặc hoảng sợ bật người dậy, Bạch Nhất cũng biết mình hơi thất thố, anh nghiên người cung kính nói "chủ mẫu".
Tô Mặc sau khi nhìn rõ liền nhận ra người này là thuộc hạ thân thuộc của Nam Thiệu Hàn, như nhớ ra điều gì, Tô Mặc cuối xuống nhìn trên người cô không biết từ lúc nào đã bận một bộ đồ ngủ kín đáo, chắc chắn là Nam Thiệu Hàn đã thay cho cô.
Tô Mặc hỏi "anh là Bạch Nhất nhỉ?".
Bạch Nhất nói "vâng, chủ nhân có việc cần phải đi giải quyết gấp, ngài ấy sai tôi ở đây báo với người để người chuẩn bị một chút, buổi tối chủ nhân sẽ đến đón người".
Tô Mặc gật đầu nói "tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi".
"Vâng" Bạch Nhất cung kính, trước khi đi còn tò mò nhìn Tô Mặc thêm một cái, trong lòng thu thêm một ít kiến thức, loại chuyện kia có lẽ cũng không quá thoải mái đi, nhìn chủ mẫu mệt muốn chết kia kìa.
Buổi tối Nam Thiệu Hàn quay về cùng Tô Mặc ăn tối sau đó hai người lên xe đi đến tháp Eiffel, chuyến đi này Nam Thiệu Hàn đem theo không ít thuộc hạ, tính luôn Bạch Nhất và Bạch Phong là khoảng ba mươi người, một hàng dài xe dừng lại trước chân tháp, nhìn vô cùng hoành tráng thu hút không ít sự chú ý.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn không biết là nhân vật lợi hại nào, bọn họ nhìn thấy một người xuống xe sau đó nhanh chóng vòng ra sau cung kính mở cửa, một người đàn ông lạnh lùng bước xuống xe, đây có lẽ là ông chủ đi, tưởng như đã xong thì bọn họ lại thấy người chủ kia quay người vào xe dịu dàng dìu một người phụ nữ xinh đẹp xuống xe, biểu cảm thay đổi cũng quá nhanh đi, một giây trước quay mặt về phía thuộc hạ thì lạnh lùng đến đáng sợ, một giây sau quay mặt về người phụ nữ thì dịu dàng như nước.
"bảo bối.." Nam Thiệu Hàn nỉ non.
Tô Mặc không trả lời, đầu lưỡi bắt đầu liếm dọc xuống dưới, tay cô chạm vào thắt lưng lạnh ngắt 'cạch' một tiếng mở ra, Tô Mặc kéo thắt lưng ra cầm trên tay, nghĩ nếu nhìn thấy nó sớm hơn thì có lẽ đã không dùng cái khăn màu hồng kia. Tô Mặc quăng thắt lưng qua một bên, sau đó tiếp tục truyện chính sự.
Đũng quần của Nam Thiệu Hàn đã phồng lên một cục to, Tô Mặc kéo khóa quần, quần lót ôm sát vật nam tính, cô có thể nhìn rõ được hình dáng của nó, vô cùng to lớn. Tô Mặc cuối đầu, cách một lớp quần lót khẽ liếm nhẹ vào nơi nơi nhô ra.
Phía trên liền truyền đến hơi thở gấp gáp "hừm.."
Nhìn vật kia lại to thêm một chút Tô Mặc liền không đùa nữa, kéo quần lót xuống, vật nam tính bật ra không cẩn thận va vào mặt cô 'ba' lên một tiếng, Tô Mặc có thể cảm nhận được sức nóng kinh hồn của nó.
Nhìn gậy thịt to lớn trước mặt, Tô Mặc có chút ngẩn ngơ, nên làm gì tiếp theo đây. Cô cũng không rành về việc này lắm, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi. Vì vậy ngay khi Nam Thiệu Hàn chưa kịp chuẩn bị thì cảm nhận được cả vật nam tính của mình đã chìm đắm vào khoang miệng ấm nóng của cô, khiến hắn thật muốn chết. Tô Mặc dứt khoát một lần liền đem cả gậy thịt to lớn ngậm hết vào miệng, vật to lớn chạm vào cuống họng khiến cô có chút buồn nôn.
"Bảo bối, không...ưmm.." Nam Thiệu Hàn muốn nói cô không cần chịu khổ như vậy, nhưng lời còn chưa nói hết Tô Mặc phía dưới đã bắt đầu hành động, miệng nhỏ của cô phun ra nuốt vào liên tục, lâu lâu còn dùng răng và lưỡi cô vào khiến hắn quên hết những lời muốn nói.
"Ưm..hừm..." Nam Thiệu Hàn liên tục thở dốc, miệng nhỏ của Tô Mặc ăn cũng quá giỏi đi.
Một lát sau Tô Mặc cảm nhận được thân thể Nam Thiệu Hàn run nhẹ, ngay lúc cô còn chưa phản ứng, hắn nhích người rút gậy thịt ra khỏi miệng cô ngay đó một dòng chất lỏng ấm nóng không nhịn được đã bắn lên người Tô Mặc, một ít còn dính lên mặt cô, nhìn vô cùng dụ hoặc.
Nam Thiệu Hàn điều chỉnh lại hơi thở sau đó hai ba động tác liền cởi được trói buộc trên tay, hắn kéo Tô Mặc lên muốn xem xét lúc nảy có làm cô bị thương hay không kết quả nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dính đầy tinh hoa của mình phía dưới liền cứng lên.
Tô Mặc nhìn vật kia lại ngóc đầu dậy, cô bày vẻ không thể nào hiểu nổi, hắn cũng đâu phải là mới khai trai, dễ dàng bị kích thích như vậy.
Nam Thiệu Hàn cười khổ "là do em quá quyến rũ".
Vậy lỗi lầm là do cô sao, cuối cùng cả một buổi trưa Tô Mặc phải dùng thân thể của mình để tạ lỗi.
Lúc Tô Mặc tỉnh lại đã là xế chiều, vừa mơ màng mở mắt liền nhìn thấy một bóng người đứng trước giường, mắt nhìn cô lom lom. Tô Mặc hoảng sợ bật người dậy, Bạch Nhất cũng biết mình hơi thất thố, anh nghiên người cung kính nói "chủ mẫu".
Tô Mặc sau khi nhìn rõ liền nhận ra người này là thuộc hạ thân thuộc của Nam Thiệu Hàn, như nhớ ra điều gì, Tô Mặc cuối xuống nhìn trên người cô không biết từ lúc nào đã bận một bộ đồ ngủ kín đáo, chắc chắn là Nam Thiệu Hàn đã thay cho cô.
Tô Mặc hỏi "anh là Bạch Nhất nhỉ?".
Bạch Nhất nói "vâng, chủ nhân có việc cần phải đi giải quyết gấp, ngài ấy sai tôi ở đây báo với người để người chuẩn bị một chút, buổi tối chủ nhân sẽ đến đón người".
Tô Mặc gật đầu nói "tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi".
"Vâng" Bạch Nhất cung kính, trước khi đi còn tò mò nhìn Tô Mặc thêm một cái, trong lòng thu thêm một ít kiến thức, loại chuyện kia có lẽ cũng không quá thoải mái đi, nhìn chủ mẫu mệt muốn chết kia kìa.
Buổi tối Nam Thiệu Hàn quay về cùng Tô Mặc ăn tối sau đó hai người lên xe đi đến tháp Eiffel, chuyến đi này Nam Thiệu Hàn đem theo không ít thuộc hạ, tính luôn Bạch Nhất và Bạch Phong là khoảng ba mươi người, một hàng dài xe dừng lại trước chân tháp, nhìn vô cùng hoành tráng thu hút không ít sự chú ý.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn không biết là nhân vật lợi hại nào, bọn họ nhìn thấy một người xuống xe sau đó nhanh chóng vòng ra sau cung kính mở cửa, một người đàn ông lạnh lùng bước xuống xe, đây có lẽ là ông chủ đi, tưởng như đã xong thì bọn họ lại thấy người chủ kia quay người vào xe dịu dàng dìu một người phụ nữ xinh đẹp xuống xe, biểu cảm thay đổi cũng quá nhanh đi, một giây trước quay mặt về phía thuộc hạ thì lạnh lùng đến đáng sợ, một giây sau quay mặt về người phụ nữ thì dịu dàng như nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook