Ngọt Ngào Bá Sủng: Tiểu Kiều Thê Mất Trí Nhớ Của Thủ Tịch
-
Chương 37: Cầu tôi
Editor: Song Thy
Gia Ý mở to đôi mắt trong sáng kiều mị, tội nghiệp mà chăm chú nhìn hắn, hàng mi dài nhấp nháy, tràn ngập cầu xin, chờ mong cùng bất lực, con ngươi phảng phất long lanh nước, có thể đem nhân sinh luân hãm đi vào.
Ngày đó khi về nhà, hắn còn nhớ, cô ngủ tựa như heo nhỏ, bộ dáng mỏi mệt.
Bộ dáng cô manh manh khẩn cầu, làm đáy lòng hắn tựa như sóng lớn đánh úp lại, phất một phen.
Đáng chết.
Mắt Hoắc Chấn Dương chợt lóe, luôn luôn giữ mình, vậy mà bộ dáng cầu xin của cô gái trước mặt này lại làm hắn động lòng.
Gia Ý ngừng thở, chờ đợi đáp án của Hoắc Chấn Dương.
Trầm mặc một lát, Hoắc Chấn dương nâng cằm cô lên, câu khóe môi, lộ ra vài phần ác độc: “Úc? Thật là muốn nếm thử cảm giác làm một minh tinh hay là vì muốn người nhà cô nhìn thấy, tới tìm cô?”
Thật buồn cười, vừa mới trong nháy mắt, cư nhiên vì vẻ điềm đạm đáng yêu của cô mà lay động.
Trong bụng cô đang bàn tính chuyện gì, muốn dùng ảnh chụp này làm cái gì, hắn làm sao có thể không biết được?
Gia Ý ngây người, nam nhân này, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của người khác như vậy sao?
Ánh mắt cô hiện lên sự chột dạ, nhưng được cô tránh đi không cho người khác thấy, mở miệng biện giải: “Không có. Tôi chỉ là luyến tiếc những tấm ảnh đó thôi…..Muốn thỏa mãn tâm nguyện làm minh tinh của mình.”
Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Hoắc Chấn Dương muốn xem cô có thể che dấu được đến đâu, ánh mắt một tà, chợt cúi đầu xuống cách mặt cô không đến 2cm, hàng mi dài cơ hồ đụng vào làn da của Gia ý.
Ngữ khí của Hoắc Chấn dương tựa như thanh đạm, nhưng thật chất lại đựng đầy khiêu khích: “Hảo,vậy cầu ta.”
Cái này mà là một đại nam tử à?
Chờ cô tìm được người nhà, rời đi rồi, nhất định quay đầu lại hung hăn phun hai ngụm nước miếng lên trên mặt hắn, cầu hắn? Cầu hắn cái quỷ!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Gia Ý lại nhấp môi đỏ, một lần nữa bắt lấy cổ tay Hoắc Chấn Dương, nhìn thẳng hắn.
Dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt của cô rõ ràng đang viết mấy chữ “ Cầu anh đồng ý”.
Con mèo nhỏ này, chẳng lẽ không biết ánh mắt này của cô có thể làm bao nhiêu nam nhân sống sờ sờ tan chảy sao?
Hoắc Chấn Dương bị cô nhìn đến nóng cháy, ngay cả khí lạnh trong xe cũng không áp cảm giác đó xuống được, nhưng vẫn không nghĩ đến việc buông tha cho cô.
“Phương thức cầu người khác của cô, chỉ có như vậy?”
Khẩu khí nam nhân lộ vẻ khinh thường.
Vậy thì muốn như thế nào? Kêu cô phải quỳ xuống dập đầu với hắn sao?
Nam nhân này, thực sự đem chính mình trở thành quân chủ?
Gia Ý gắt gao cắn cánh môi, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
Gia Ý đem đôi môi phấn nộn của chính mình cắn đến tái nhợt, khuôn mặt nhỏ bởi vì mâu thuẫn mà trở nên sầu khổ bất kham.
Hoắc Chấn Dương xem được, đôi mắt trầm xuồng, một tay đem cô nhắc tới phía trước.
“A____” một tiếng, Gia Ý vừa kinh hô một tiếng, thân thể đã bị nhấc lên, đặt lên đùi của Hoắc Chấn Dương.
“Anh làm cái gì____” nam nhân này, sợi dây thần kinh nào lại bị trục trặc rồi sao? Bây giờ là thanh thiên bạch nhật, hẳn là hắn sẽ không uống rượu a!
Hoắc Chấn Dương giữ cánh tay Gia Ý, không cho cô lộn xộn, tiến đến bên tai cô, tiếng nói nặng nề:
“Để cho tôi dạy cô như thế nào là cầu một nam nhân giúp đỡ.”
Gia Ý ngây người.
Hoắc Chấn Dương đã bắt hai tay cô lại, cưỡng bách vòng qua cổ của mình:
“………Đầu tiên, cô phải dùng đôi mắt nhìn hắn, tiếp theo, thân cận hắn. Khi cô cầu, ngay cả mắt đều không nhìn đối phương, lịch sự tối thiểu cũng không biết, đối phương sẽ đáp ứng cô sao? Đi làm lâu như vậy, đạo lí đối nhân sử thế cơ bản nhất cũng đều không hiểu?”
Gia Ý vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ có thể ôm lấy cổ Hoắc Chấn Dương, treo trên người hắn: “Như vậy là được rồi đi!”
Con ngươi nâu thẫm của nam nhân híp lại, xẹt qua vài tia ánh sáng không vừa lòng.
Cô khẽ cắn môi, liều mạng.
Người đều quấn trên người hắn, còn muốn sao đây?
Bất cứ giá nào! Tay cô ôm chặt cổ Hoắc Chấn Dương, thân mình dịch đến phía trước mấy cm, thanh âm nịnh nọt:
“Hoắc Đại Tổng Tài, tôi muốn lên tạp chí quảng cáo, ngài đại nhân đại lượng, thỏa mãn tâm nguyện đáng thương của tôi đi.”
Như vậy là được rồi đi!
Đậu má, trước kia cô chưa bao giờ làm ra việc hủy tiết tháo này!
Thôi lần này xem như tiết tháo bị chó ăn rồi đi!
Tuy rằng khi hôn mê, hắn hỗ trợ đổi quần áo cho cô.
Thậm chí khi say rượu, hắn còn giúp cô tắm rữa……….
Chỉ là mấy lần đó, ý thức của cô không thanh tỉnh, nên cũng không cảm thấy có cái gì, nhiều nhất chính là hơi ngượng ngùng chút thôi.
Giờ phút này, lại là lần đầu tiên lấy lòng hắn.
Người nam nhân này, như một ma quỷ tà ác, làm cô phải bất đắc dĩ mà nghe theo lời hắn.
Vì sao lại có cảm giác mặt sắp bị nổ mạnh a?
Hoắc Chấn Dương rũ mắt, khuôn mặt nhỏ của nữ hài trong lòng ngực lập tức rơi vào trong mắt, tâm tình tức khắc vui vẻ, nhấc cằm cô lên: “Đây mới chính xác là tư thái cầu người khác, dạy một lần liền biết, cũng không tệ lắm. Được rồi, đi làm đi.”
Vẫn kiểu ra lệnh như cũ.
Cô lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, từ trên đùi Hoắc Chấn Dương bay nhanh xuống.
Cửa xe chậm rãi mở ra.
Bất quá, hắn đã đáp ứng cô hay là cự tuyệt cô đây?
Dựa vào cái gì a, đã làm đến mức đó rồi, tiết tháo cô cũng vứt cho chó luôn rồi a!
Nhưng Gia Ý cũng không dám hỏi nhiều, xuống xe.
Trong cửa sổ xe, Hoắc Chấn Dương nhìn bóng dáng lưu luyến đi mỗi bước của cô gái, đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
“Đại Tổng Tài, thế nào? Vẫn là quyết định hủy bỏ ảnh chụp của tiểu cục cưng?” Bên kia điện thoại, là tiếng cười khẽ của Tắc Mâu.
Tạm dừng hồi lâu.
Thẳng đến khi Tắc Mâu cho rằng tín hiệu bên kia của Hoắc Chấn Dương không tốt, “Uy” lên, mới truyền đến thanh âm của nam nhân:
“Tôi sẽ tự mình lựa chọn mấy bức ảnh chụp, cậu gọi người đưa cho tạp chí đăng.”
Đồng ý cho Gia Ý lên quảng cáo?
Chuyển biến thật nhanh!
Tiểu cục cưng kia, quả nhiên là uy hiếp hắn!
Tùy tiện xuống lầu nói mấy câu, thế nhưng đã làm một người duy mã độc tôn, chưa bao giờ bị người khác thuyết phục, thay đổi chủ ý?
Tắc Mâu bên kia, kém xíu nữa rớt luôn điện thoại.
Treo điện thoại, gương mặt tuấn lãng thanh lãnh giật giật, khóe môi hơi hơi giương lên.
*
Hoắc Chấn Dương tự mình lựa chọn ảnh chụp của Gia Ý trên máy tính.
Tắc Mâu nhìn thấy không khỏi cười khổ.
Nguyên lai vẫn là rất hạn chế.
Tất cả ảnh chụp Hoắc Chấn Dương chọn đều là những tấm Gia Ý ăn mặc khá bào thủ, ngay cả cánh tay và chân cũng chưa lộ.
Có mấy tấm thậm chí còn dùng khăn lụa cùng nón kết bao lấy nửa bên mặt, tựa như phụ nữ Ả Rập.
Đến nổi những ảnh chụp bikini, đều bị xóa không còn bóng dáng.
Bất quá, một tấm cũng không cho đăng.
Tắc Mâu kêu cấp dưới chuyển đến tạp chí bên kia.
Buổi chiều, Gia Ý biết được ảnh chụp được chọn lựa một lần nữa rồi đưa đến tạp chí.
Nam nhân kia đồng ý?
Cô thở nhẹ, rồi lại có chút do dự.
Hiện tại cô đang giả làm bạn gái của Hoắc Chấn Dương lừa Hoắc lão gia tử, căn bản hắn sẽ không thả cô đi, hơn nữa hắn cũng nhìn ra âm tư của cô, chẳng lẽ không sợ ảnh chụp của cô bị người quen nhìn thấy rồi tới tìm cô sao……..
Tâm tư của nam nhân này rốt cuộc là cái gì?
Đột nhiên di động quả táo tích tích hai tiếng.
Là tin nhắn.
Gia Ý trượt một chút, nhìn thoáng qua.
“Đừng tưởng rằng ảnh chụp của cô đăng ra ngoài, là có thể nhanh chóng tìm được người nhà, đi luôn. Thả hay không thả cô đi, là tôi định đoạt.”
Một hàng văn tự ngắn ngủn, đủ hiển thị sự chuyên chế cùng lạnh lẽo của chủ nhân của nó.
Gia Ý đảo hút một hơi.
Gia Ý mở to đôi mắt trong sáng kiều mị, tội nghiệp mà chăm chú nhìn hắn, hàng mi dài nhấp nháy, tràn ngập cầu xin, chờ mong cùng bất lực, con ngươi phảng phất long lanh nước, có thể đem nhân sinh luân hãm đi vào.
Ngày đó khi về nhà, hắn còn nhớ, cô ngủ tựa như heo nhỏ, bộ dáng mỏi mệt.
Bộ dáng cô manh manh khẩn cầu, làm đáy lòng hắn tựa như sóng lớn đánh úp lại, phất một phen.
Đáng chết.
Mắt Hoắc Chấn Dương chợt lóe, luôn luôn giữ mình, vậy mà bộ dáng cầu xin của cô gái trước mặt này lại làm hắn động lòng.
Gia Ý ngừng thở, chờ đợi đáp án của Hoắc Chấn Dương.
Trầm mặc một lát, Hoắc Chấn dương nâng cằm cô lên, câu khóe môi, lộ ra vài phần ác độc: “Úc? Thật là muốn nếm thử cảm giác làm một minh tinh hay là vì muốn người nhà cô nhìn thấy, tới tìm cô?”
Thật buồn cười, vừa mới trong nháy mắt, cư nhiên vì vẻ điềm đạm đáng yêu của cô mà lay động.
Trong bụng cô đang bàn tính chuyện gì, muốn dùng ảnh chụp này làm cái gì, hắn làm sao có thể không biết được?
Gia Ý ngây người, nam nhân này, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của người khác như vậy sao?
Ánh mắt cô hiện lên sự chột dạ, nhưng được cô tránh đi không cho người khác thấy, mở miệng biện giải: “Không có. Tôi chỉ là luyến tiếc những tấm ảnh đó thôi…..Muốn thỏa mãn tâm nguyện làm minh tinh của mình.”
Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Hoắc Chấn Dương muốn xem cô có thể che dấu được đến đâu, ánh mắt một tà, chợt cúi đầu xuống cách mặt cô không đến 2cm, hàng mi dài cơ hồ đụng vào làn da của Gia ý.
Ngữ khí của Hoắc Chấn dương tựa như thanh đạm, nhưng thật chất lại đựng đầy khiêu khích: “Hảo,vậy cầu ta.”
Cái này mà là một đại nam tử à?
Chờ cô tìm được người nhà, rời đi rồi, nhất định quay đầu lại hung hăn phun hai ngụm nước miếng lên trên mặt hắn, cầu hắn? Cầu hắn cái quỷ!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Gia Ý lại nhấp môi đỏ, một lần nữa bắt lấy cổ tay Hoắc Chấn Dương, nhìn thẳng hắn.
Dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt của cô rõ ràng đang viết mấy chữ “ Cầu anh đồng ý”.
Con mèo nhỏ này, chẳng lẽ không biết ánh mắt này của cô có thể làm bao nhiêu nam nhân sống sờ sờ tan chảy sao?
Hoắc Chấn Dương bị cô nhìn đến nóng cháy, ngay cả khí lạnh trong xe cũng không áp cảm giác đó xuống được, nhưng vẫn không nghĩ đến việc buông tha cho cô.
“Phương thức cầu người khác của cô, chỉ có như vậy?”
Khẩu khí nam nhân lộ vẻ khinh thường.
Vậy thì muốn như thế nào? Kêu cô phải quỳ xuống dập đầu với hắn sao?
Nam nhân này, thực sự đem chính mình trở thành quân chủ?
Gia Ý gắt gao cắn cánh môi, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
Gia Ý đem đôi môi phấn nộn của chính mình cắn đến tái nhợt, khuôn mặt nhỏ bởi vì mâu thuẫn mà trở nên sầu khổ bất kham.
Hoắc Chấn Dương xem được, đôi mắt trầm xuồng, một tay đem cô nhắc tới phía trước.
“A____” một tiếng, Gia Ý vừa kinh hô một tiếng, thân thể đã bị nhấc lên, đặt lên đùi của Hoắc Chấn Dương.
“Anh làm cái gì____” nam nhân này, sợi dây thần kinh nào lại bị trục trặc rồi sao? Bây giờ là thanh thiên bạch nhật, hẳn là hắn sẽ không uống rượu a!
Hoắc Chấn Dương giữ cánh tay Gia Ý, không cho cô lộn xộn, tiến đến bên tai cô, tiếng nói nặng nề:
“Để cho tôi dạy cô như thế nào là cầu một nam nhân giúp đỡ.”
Gia Ý ngây người.
Hoắc Chấn Dương đã bắt hai tay cô lại, cưỡng bách vòng qua cổ của mình:
“………Đầu tiên, cô phải dùng đôi mắt nhìn hắn, tiếp theo, thân cận hắn. Khi cô cầu, ngay cả mắt đều không nhìn đối phương, lịch sự tối thiểu cũng không biết, đối phương sẽ đáp ứng cô sao? Đi làm lâu như vậy, đạo lí đối nhân sử thế cơ bản nhất cũng đều không hiểu?”
Gia Ý vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ có thể ôm lấy cổ Hoắc Chấn Dương, treo trên người hắn: “Như vậy là được rồi đi!”
Con ngươi nâu thẫm của nam nhân híp lại, xẹt qua vài tia ánh sáng không vừa lòng.
Cô khẽ cắn môi, liều mạng.
Người đều quấn trên người hắn, còn muốn sao đây?
Bất cứ giá nào! Tay cô ôm chặt cổ Hoắc Chấn Dương, thân mình dịch đến phía trước mấy cm, thanh âm nịnh nọt:
“Hoắc Đại Tổng Tài, tôi muốn lên tạp chí quảng cáo, ngài đại nhân đại lượng, thỏa mãn tâm nguyện đáng thương của tôi đi.”
Như vậy là được rồi đi!
Đậu má, trước kia cô chưa bao giờ làm ra việc hủy tiết tháo này!
Thôi lần này xem như tiết tháo bị chó ăn rồi đi!
Tuy rằng khi hôn mê, hắn hỗ trợ đổi quần áo cho cô.
Thậm chí khi say rượu, hắn còn giúp cô tắm rữa……….
Chỉ là mấy lần đó, ý thức của cô không thanh tỉnh, nên cũng không cảm thấy có cái gì, nhiều nhất chính là hơi ngượng ngùng chút thôi.
Giờ phút này, lại là lần đầu tiên lấy lòng hắn.
Người nam nhân này, như một ma quỷ tà ác, làm cô phải bất đắc dĩ mà nghe theo lời hắn.
Vì sao lại có cảm giác mặt sắp bị nổ mạnh a?
Hoắc Chấn Dương rũ mắt, khuôn mặt nhỏ của nữ hài trong lòng ngực lập tức rơi vào trong mắt, tâm tình tức khắc vui vẻ, nhấc cằm cô lên: “Đây mới chính xác là tư thái cầu người khác, dạy một lần liền biết, cũng không tệ lắm. Được rồi, đi làm đi.”
Vẫn kiểu ra lệnh như cũ.
Cô lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, từ trên đùi Hoắc Chấn Dương bay nhanh xuống.
Cửa xe chậm rãi mở ra.
Bất quá, hắn đã đáp ứng cô hay là cự tuyệt cô đây?
Dựa vào cái gì a, đã làm đến mức đó rồi, tiết tháo cô cũng vứt cho chó luôn rồi a!
Nhưng Gia Ý cũng không dám hỏi nhiều, xuống xe.
Trong cửa sổ xe, Hoắc Chấn Dương nhìn bóng dáng lưu luyến đi mỗi bước của cô gái, đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
“Đại Tổng Tài, thế nào? Vẫn là quyết định hủy bỏ ảnh chụp của tiểu cục cưng?” Bên kia điện thoại, là tiếng cười khẽ của Tắc Mâu.
Tạm dừng hồi lâu.
Thẳng đến khi Tắc Mâu cho rằng tín hiệu bên kia của Hoắc Chấn Dương không tốt, “Uy” lên, mới truyền đến thanh âm của nam nhân:
“Tôi sẽ tự mình lựa chọn mấy bức ảnh chụp, cậu gọi người đưa cho tạp chí đăng.”
Đồng ý cho Gia Ý lên quảng cáo?
Chuyển biến thật nhanh!
Tiểu cục cưng kia, quả nhiên là uy hiếp hắn!
Tùy tiện xuống lầu nói mấy câu, thế nhưng đã làm một người duy mã độc tôn, chưa bao giờ bị người khác thuyết phục, thay đổi chủ ý?
Tắc Mâu bên kia, kém xíu nữa rớt luôn điện thoại.
Treo điện thoại, gương mặt tuấn lãng thanh lãnh giật giật, khóe môi hơi hơi giương lên.
*
Hoắc Chấn Dương tự mình lựa chọn ảnh chụp của Gia Ý trên máy tính.
Tắc Mâu nhìn thấy không khỏi cười khổ.
Nguyên lai vẫn là rất hạn chế.
Tất cả ảnh chụp Hoắc Chấn Dương chọn đều là những tấm Gia Ý ăn mặc khá bào thủ, ngay cả cánh tay và chân cũng chưa lộ.
Có mấy tấm thậm chí còn dùng khăn lụa cùng nón kết bao lấy nửa bên mặt, tựa như phụ nữ Ả Rập.
Đến nổi những ảnh chụp bikini, đều bị xóa không còn bóng dáng.
Bất quá, một tấm cũng không cho đăng.
Tắc Mâu kêu cấp dưới chuyển đến tạp chí bên kia.
Buổi chiều, Gia Ý biết được ảnh chụp được chọn lựa một lần nữa rồi đưa đến tạp chí.
Nam nhân kia đồng ý?
Cô thở nhẹ, rồi lại có chút do dự.
Hiện tại cô đang giả làm bạn gái của Hoắc Chấn Dương lừa Hoắc lão gia tử, căn bản hắn sẽ không thả cô đi, hơn nữa hắn cũng nhìn ra âm tư của cô, chẳng lẽ không sợ ảnh chụp của cô bị người quen nhìn thấy rồi tới tìm cô sao……..
Tâm tư của nam nhân này rốt cuộc là cái gì?
Đột nhiên di động quả táo tích tích hai tiếng.
Là tin nhắn.
Gia Ý trượt một chút, nhìn thoáng qua.
“Đừng tưởng rằng ảnh chụp của cô đăng ra ngoài, là có thể nhanh chóng tìm được người nhà, đi luôn. Thả hay không thả cô đi, là tôi định đoạt.”
Một hàng văn tự ngắn ngủn, đủ hiển thị sự chuyên chế cùng lạnh lẽo của chủ nhân của nó.
Gia Ý đảo hút một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook